Quyển 12 - Chương 8: CÔNG TỬ BỘT BÓ… BỘT
Tô Du Bính
04/12/2013
Máy Tính Điện Tử đã trở lại. Nó thở hồng hộc:
- Xe cảnh sát sẽ tới liền.
Công Chúa ngồi nhịp nhịp chân trên cái xô tôn lật úp, đúng cái xô gian ác đã làm cho Tròn Vo hét tướng lên. Nhưng lúc này thì nó không hét tướng nữa, nó bẻ một phong kẹo sôcôla chìa qua cửa sổ cho lão Mắt Lồi:
- Ăn đi ông già, ngon lắm đó.
- Rất cảm ơn. Cầu Chúa ban phước lành cho cậu… ốm bớt.
Keidel tự độc thoại một mình. Mặt gã mỗi lúc một xanh rờn, mắt liếc đống báo lù lù cắn móng tay bứt rứt. Tarzan nghĩ thầm: “Trước sau gì tên này cũng vô nhà thương điên”.
Tiếng Gaby reo inh ỏi:
- Xe cảnh sát đến!
Hai chiếc xe hơi tấp ngay ngoài cửa. Đi trước là một xe tuần tra, còn thanh tra Glockner đi sau với chiếc Opel.
Trong khi hai viên cảnh sát ập vào hỏi cung chớp nhoáng Keidel lẫn lão Mắt Lồi thì thanh tra Glockner kéo Tarzan ra một góc. Ông nhíu mày liên tục lúc nghe hắn tường trình. Ông lắc đầu:
- Trái bom đang được tháo ngòi nổ. Chú không thể hiểu nổi tại sao học trò bây giờ lại thích chế tạo những thứ giết người như vậy. Pháp luật không hề khuyến khích và bỏ qua những chuyện tai hại đó. Cháu phải nhắc Erich từ nay không được chế tạo những thứ nguy hiểm như vậy nữa nghe. Chú sẽ nói chuyện với cậu ấy.
- Cháu sẽ thông báo cho nó chuẩn bị.
Thanh tra Glockner quay qua Werner Keidel:
- Nào, hãy tả lại cho tôi năm vụ mà anh đã phóng hỏa?
Lời khai của gã ăn khớp với ý nghĩ của Glockner. Viên thanh tra gật gù:
- Năm vụ cháy đều rơi vào những căn nhà không đóng bảo hiểm. Tất nhiên là chủ nhân của chúng không được bồi thường thiệt hại. Những vụ trời ơi đất hỡi đó đã làm lạc hướng cuộc điều tra của chúng ta, gây nhiễu không ít. Hơn hai mươi nhăm vụ cháy còn lại đều tập trung vô một mục đích: moi tiền hãng bảo hiểm.
Ông nhìn Tarzan thán phục:
- Chú rất mừng là con đã loại trừ một Con Quỷ Lửa… giả. Nhưng nguy hiểm có khi còn hơn Con Quỷ Lửa thật. Gã Keidel này còn dám đốt cháy cả thành phố để trở nên một vĩ nhân nữa kia.
Tarzan sượng sùng:
- Đầu đuôi chỉ do tình cờ, thưa chú…
Hắn kể hết cho ông nghe về vụ thám tử… tư của bốn đứa. Từ chuyện viếng thăm thanh tra bảo hiểm Hecker cho đến cuộc chiến bất đắc dĩ bên hồ Oberrieder. Và kết luận:
- Cháu cho rằng những kẻ muốn đốt căn nhà tồi tệ của mình để có số tiền bảo hiểm lớn chính là những thủ phạm giật dây giấu mặt. Con Quỷ Lửa chỉ thuần túy là một gã đốt thuê. Chú nghĩ sao?
Thanh tra Glockner cười giòn:
- Nghề nghiệp tương lai của con ngày càng phát lộ đó Tarzan. Chú đồng ý lập luận của con!
Ông cười ha hả và vỗ trán:
- À, mà còn chuyện này thiết tưởng cũng nên cho cháu biết. Qua khám nghiệm của các chuyên gia thì những dấu vân tay trên can xăng rỗng của vụ cháy xí nghiệp đêm qua “trùng” với dấu vân tay trên cây nến mà Kloesen đã lượm được gần kho chứa cỏ bữa đó. Dĩ nhiên chú đã loại trừ các dấu vết của Fanhauser, Kloesen và của cháu.
- Có nghĩa là…
- Nghĩa là cả hai vụ đều do một tay Con Quỷ Lửa hành động.
Tarzan bàng hoàng:
- Vậy mà hồi đó chú cứ nhất định là cháu đã chừa lại “lửa” khi thổi nến.
- Trong nghề nghiệp cũng có lúc sai lầm chớ Tarzan. Ai mà ngờ tới việc Con Quỷ Lửa đã xuất hiện ở kho cỏ sau các con vài phút và cầm đuốc thiêu cháy đống cỏ sau khi quăng cây nến ra ngoài.
Công Chúa sững sờ:
- Thật là kì cục. Mâu thuẫn hết biết.
Máy Tính Điện Tử xen vô:
- Nếu Con Quỷ Lửa là một kể đốt thuê thì lí do gì Fanhauser lại phải ra tay phung phí chớ?
Tròn Vo bác bỏ ý kiến quân sư tức thì:
- Biết đâu Con Quỷ Lửa lề mề trễ hẹn phóng hỏa nên Fanhauser nóng ruột phải làm giùm?
Thanh tra Glockner:
- Chú đã tổng hợp những ý kiến các cháu trong cuộc thẩm cung Fanhauser. Gã thề rằng gã không thuê mướn ai và không biết ai đã đốt kho của mình.
*
Hai chiếc xe hơi sửa soạn lăn bánh. Thanh tra Glockner vẫy tay kêu con gái lại nhưng cô bé lắc đầu:
- Con không về với ba đâu. Ba biết là con đã dặn mẹ không ăn cơm trưa nay rồi mà. Trời đẹp chưa từng thấy… tụi con còn muốn đi chơi một chút.
Chiếc xe tuần tra chở Keidel và Mắt Lồi đã chạy trước. Ông Glockner làm bộ ngờ vực nhìn Tứ quái:
- Nè, chú biết các con định làm gì rồi. Tarzan, con chịu trách nhiệm về Gaby cho chú, tất nhiên là cùng với Karl và Kloesen đó nghe. Còn nữa, chú hi vọng chỉ muộn nhất là đến bữa tối, các con sẽ đem được Con Quỷ Lửa nộp cho chú.
Kèm theo câu nói là một cái nháy mắt hóm hỉnh. Tarzan cũng hưởng ứng trò đùa liền:
- Thiệt ra thì có hơi gấp đó chú, vì Con Quỷ Lửa chỉ ra đường vào ban đêm.
- Ôkê! Vậy gia hạn tới nửa đêm, chịu không?
Gaby reo lên:
- Ôkê! Ba có muốn tụi con gói hắn vào giấy bóng kiếng không ạ?
Lúc chiếc Opel vụt đi, quân sư Karl mới thở dài:
- Tụi mình chỉ tóm được đám “Quỷ mini”. Vậy Con Quỷ Lửa có thật trên đời không nhỉ, hay chỉ là một lũ quỉ con thích đùa với diêm quẹt.
Tarzan gãi mũi:
- Đừng nhắc gì đến Fanhauser và Keidel nữa. Chán lắm. Tao đang nghĩ đến “gã đội nón lưỡi trai” đây…
Công Chúa vỗ vai hắn:
- Giờ tính sao người hùng: gặp anh em nhà Molln hay quay về Erich Bosselt?
- Lại nhà Molln!
Đám trẻ phóng xe đạp đến nhà hai công tử. Bọn chúng khựng lại trước cổng. Một người đàn bà lớn tuổi đang tất tả đi ra. Một người đàn ông hàng xóm đi ngang chào bà ta rõ mồn một:
- Chào bà Molln.
- Chào ông!
Bà ta ôm cái bọc lớn đi vội vã về chiếc xe hơi hiệu “VW”. Tarzan tiến lại lúc người đàn bà lấy chìa khóa ra khỏi túi. Hắn lễ phép:
- Thưa bác, cháu muốn hỏi thăm hai anh…
Người đàn bà ngắt lời:
- Các cháu định hỏi thăm hai thằng con trai tôi phải không? Tụi nó đang nằm ở bệnh viện Gertruden. Dãy nhà số bốn.
Tarzan chưng hửng:
- Họ bị bịnh hả bác?
- Không, bị tai nạn. Hai chiếc mô-tô đã “hướng dẫn” chúng vào nhà thương. Ôi, tôi nguyền rủa những chiếc xe gắn máy. Tụi nó có chịu nghe lời tôi đâu.
- Chà, vậy mà cháu không hề biết.
- Mới chiều qua chứ đâu. Tụi nó từ hồ Oberrieder quay về. Cặp kè với Monika Lind và Renate Fromme. Chúng chở hai đứa con gái về nhà bà cô của Renate ở làng Ponsdorf rồi định đi nhậu tiếp. Ai dè đang chạy với tốc độ tám mươi cây số một giờ thì đâm sầm vô một chiếc máy kéo. Hai tiếng sau, tôi và chồng tôi biết tin thì tụi nó đã nằm bó bột trong bệnh viện. Tôi đoán rằng hai đứa con gái kia vẫn chưa hay gì cả đâu.
Tarzan ngậm ngùi. Hai vị công tử đã ngã ngựa. Thù hận lúc này như gió thoảng mây bay. Hắn cảm thấy bứt rứt như chính mình góp phần vô tai nạn đáng tiếc ấy. Hắn nói giọng chùng hẳn xuống:
- Tụi cháu rất lấy làm tiếc. Chắc là hai anh ấy bị thương khá nặng?
- Thằng Helmut bị chấn thương sọ não, gãy tay trái. Thằng Hartmut gãy ba xương sườn và xương háng, cộng thêm tím bầm đầu gối. Thật là khủng khiếp!
Tarzan cúi đầu:
- Tụi cháu chúc hai anh ấy sớm hồi phục. Xin cảm ơn bác.
Hắn rút lui đúng lúc vì ông chồng to béo của bà ta cũng vừa ra tới. Trong chớp mắt, hai người leo lên xe vọt mất.
Tròn Vo khều tay Tarzan:
- Chúng ta bế tắc hoàn toàn sao đại ca?
- Chưa đâu Kloesen. Chúng ta sẽ đến làng Ponsdorf. Nếu anh em nhà Molln có ghé bà cô của Renate thì mọi chuyện rõ ràng. Chúng chỉ có thể gọi điện cho ông Krug để vu khống chúng ta tại nhà bà này. Trong bệnh viện tụi nó mê man rồi làm sao gọi được nữa.
- Nhưng nếu chúng không gọi phôn tại căn nhà bà cô Fromme thì sao?
- Thì… tụi nó đứng ngoài cuộc chứ sao. Lúc đó chúng ta sẽ tìm kiếm kẻ khả nghi khác.
*
Sau một màn hỏi thăm ngoại giao, Tứ quái đã tới được chỗ cần tìm. Nhà bà Fromme ở tít rìa làng. Bà Fromme đang ngồi đọc báo trên chiếc ghế gỗ sơn đỏ bên hông nhà. Bọn trẻ nhìn chăm chú cho đến lúc bà ta giật mình ngước lên trình diện những nếp nhăn trên làn da rám nắng.
Tarzan mở lời:
- Chúc bác một ngày tốt lành. Tụi cháu có chút việc định nhờ bác.
Bà Fromme gấp tờ báo lại. Năm ngón tay bà đeo đầy nhẫn. Giọng bà trầm đục:
- Các cháu cứ nói.
- Dạ. Hôm qua hai anh bạn Hartmut và Helmut có chở chị Renate và Monika đến nhà bác. Cháu muốn hỏi hai anh ấy có vô nhà gọi điện thoại không ạ?
Người đàn bà ngó hắn ngờ vực, nhưng giọng vẫn ân cần:
- Cháu muốn biết điều đó để làm gì vậy?
Tarzan đã lường trước câu hỏi này. Và hắn quyết định chơi bài ngửa:
- Tụi cháu đã tình cờ va chạm với anh em Molln và nghi rằng họ đã gọi một cú phôn nặc danh để chơi khăm tụi cháu. Cú phôn đó được gọi xế chiều bữa qua. Và anh em Molln chỉ có thể gọi từ nhà bác, vì ngay sau đó họ bị đâm xe trên đường, hiện đang phải nằm bệnh viện.
- Lạy Chúa tôi. Thú thật tôi cũng chẳng ưa hai gã trai trẻ đó chút nào. Nhưng chuyện tai nạn thì tôi không bao giờ trù ẻo chúng. Renate và Monika ở đây đến sáng nay và chắc là vẫn không biết gì về tai nạn kia đâu.
Rồi bà ta chợt nhớ tới điều Tarzan muốn biết:
- Không có vụ chúng gọi điện ở nhà tôi. Có một trạm điện thoại công cộng ở bưu điện nữa nhưng chiều thứ bảy họ đóng cửa không làm việc.
Tứ quái chào bà Fromme lên đường. Tròn Vo hỏi một câu chới với:
- Vậy thì thằng gọi điện cho ông Krug là ai chớ?
Máy Tính Điện Tử chán nản:
- Mày hỏi thằng gọi điện là ai cũng tương tự như mày hỏi Con Quỷ Lửa là ai. Làm sao biết được!
Tarzan trầm ngâm:
- Chưa biết gã là ai nhưng gã thì lại biết đường đi nước bước của tụi mình và chắc chắn muốn làm hại tụi mình.
- Xe cảnh sát sẽ tới liền.
Công Chúa ngồi nhịp nhịp chân trên cái xô tôn lật úp, đúng cái xô gian ác đã làm cho Tròn Vo hét tướng lên. Nhưng lúc này thì nó không hét tướng nữa, nó bẻ một phong kẹo sôcôla chìa qua cửa sổ cho lão Mắt Lồi:
- Ăn đi ông già, ngon lắm đó.
- Rất cảm ơn. Cầu Chúa ban phước lành cho cậu… ốm bớt.
Keidel tự độc thoại một mình. Mặt gã mỗi lúc một xanh rờn, mắt liếc đống báo lù lù cắn móng tay bứt rứt. Tarzan nghĩ thầm: “Trước sau gì tên này cũng vô nhà thương điên”.
Tiếng Gaby reo inh ỏi:
- Xe cảnh sát đến!
Hai chiếc xe hơi tấp ngay ngoài cửa. Đi trước là một xe tuần tra, còn thanh tra Glockner đi sau với chiếc Opel.
Trong khi hai viên cảnh sát ập vào hỏi cung chớp nhoáng Keidel lẫn lão Mắt Lồi thì thanh tra Glockner kéo Tarzan ra một góc. Ông nhíu mày liên tục lúc nghe hắn tường trình. Ông lắc đầu:
- Trái bom đang được tháo ngòi nổ. Chú không thể hiểu nổi tại sao học trò bây giờ lại thích chế tạo những thứ giết người như vậy. Pháp luật không hề khuyến khích và bỏ qua những chuyện tai hại đó. Cháu phải nhắc Erich từ nay không được chế tạo những thứ nguy hiểm như vậy nữa nghe. Chú sẽ nói chuyện với cậu ấy.
- Cháu sẽ thông báo cho nó chuẩn bị.
Thanh tra Glockner quay qua Werner Keidel:
- Nào, hãy tả lại cho tôi năm vụ mà anh đã phóng hỏa?
Lời khai của gã ăn khớp với ý nghĩ của Glockner. Viên thanh tra gật gù:
- Năm vụ cháy đều rơi vào những căn nhà không đóng bảo hiểm. Tất nhiên là chủ nhân của chúng không được bồi thường thiệt hại. Những vụ trời ơi đất hỡi đó đã làm lạc hướng cuộc điều tra của chúng ta, gây nhiễu không ít. Hơn hai mươi nhăm vụ cháy còn lại đều tập trung vô một mục đích: moi tiền hãng bảo hiểm.
Ông nhìn Tarzan thán phục:
- Chú rất mừng là con đã loại trừ một Con Quỷ Lửa… giả. Nhưng nguy hiểm có khi còn hơn Con Quỷ Lửa thật. Gã Keidel này còn dám đốt cháy cả thành phố để trở nên một vĩ nhân nữa kia.
Tarzan sượng sùng:
- Đầu đuôi chỉ do tình cờ, thưa chú…
Hắn kể hết cho ông nghe về vụ thám tử… tư của bốn đứa. Từ chuyện viếng thăm thanh tra bảo hiểm Hecker cho đến cuộc chiến bất đắc dĩ bên hồ Oberrieder. Và kết luận:
- Cháu cho rằng những kẻ muốn đốt căn nhà tồi tệ của mình để có số tiền bảo hiểm lớn chính là những thủ phạm giật dây giấu mặt. Con Quỷ Lửa chỉ thuần túy là một gã đốt thuê. Chú nghĩ sao?
Thanh tra Glockner cười giòn:
- Nghề nghiệp tương lai của con ngày càng phát lộ đó Tarzan. Chú đồng ý lập luận của con!
Ông cười ha hả và vỗ trán:
- À, mà còn chuyện này thiết tưởng cũng nên cho cháu biết. Qua khám nghiệm của các chuyên gia thì những dấu vân tay trên can xăng rỗng của vụ cháy xí nghiệp đêm qua “trùng” với dấu vân tay trên cây nến mà Kloesen đã lượm được gần kho chứa cỏ bữa đó. Dĩ nhiên chú đã loại trừ các dấu vết của Fanhauser, Kloesen và của cháu.
- Có nghĩa là…
- Nghĩa là cả hai vụ đều do một tay Con Quỷ Lửa hành động.
Tarzan bàng hoàng:
- Vậy mà hồi đó chú cứ nhất định là cháu đã chừa lại “lửa” khi thổi nến.
- Trong nghề nghiệp cũng có lúc sai lầm chớ Tarzan. Ai mà ngờ tới việc Con Quỷ Lửa đã xuất hiện ở kho cỏ sau các con vài phút và cầm đuốc thiêu cháy đống cỏ sau khi quăng cây nến ra ngoài.
Công Chúa sững sờ:
- Thật là kì cục. Mâu thuẫn hết biết.
Máy Tính Điện Tử xen vô:
- Nếu Con Quỷ Lửa là một kể đốt thuê thì lí do gì Fanhauser lại phải ra tay phung phí chớ?
Tròn Vo bác bỏ ý kiến quân sư tức thì:
- Biết đâu Con Quỷ Lửa lề mề trễ hẹn phóng hỏa nên Fanhauser nóng ruột phải làm giùm?
Thanh tra Glockner:
- Chú đã tổng hợp những ý kiến các cháu trong cuộc thẩm cung Fanhauser. Gã thề rằng gã không thuê mướn ai và không biết ai đã đốt kho của mình.
*
Hai chiếc xe hơi sửa soạn lăn bánh. Thanh tra Glockner vẫy tay kêu con gái lại nhưng cô bé lắc đầu:
- Con không về với ba đâu. Ba biết là con đã dặn mẹ không ăn cơm trưa nay rồi mà. Trời đẹp chưa từng thấy… tụi con còn muốn đi chơi một chút.
Chiếc xe tuần tra chở Keidel và Mắt Lồi đã chạy trước. Ông Glockner làm bộ ngờ vực nhìn Tứ quái:
- Nè, chú biết các con định làm gì rồi. Tarzan, con chịu trách nhiệm về Gaby cho chú, tất nhiên là cùng với Karl và Kloesen đó nghe. Còn nữa, chú hi vọng chỉ muộn nhất là đến bữa tối, các con sẽ đem được Con Quỷ Lửa nộp cho chú.
Kèm theo câu nói là một cái nháy mắt hóm hỉnh. Tarzan cũng hưởng ứng trò đùa liền:
- Thiệt ra thì có hơi gấp đó chú, vì Con Quỷ Lửa chỉ ra đường vào ban đêm.
- Ôkê! Vậy gia hạn tới nửa đêm, chịu không?
Gaby reo lên:
- Ôkê! Ba có muốn tụi con gói hắn vào giấy bóng kiếng không ạ?
Lúc chiếc Opel vụt đi, quân sư Karl mới thở dài:
- Tụi mình chỉ tóm được đám “Quỷ mini”. Vậy Con Quỷ Lửa có thật trên đời không nhỉ, hay chỉ là một lũ quỉ con thích đùa với diêm quẹt.
Tarzan gãi mũi:
- Đừng nhắc gì đến Fanhauser và Keidel nữa. Chán lắm. Tao đang nghĩ đến “gã đội nón lưỡi trai” đây…
Công Chúa vỗ vai hắn:
- Giờ tính sao người hùng: gặp anh em nhà Molln hay quay về Erich Bosselt?
- Lại nhà Molln!
Đám trẻ phóng xe đạp đến nhà hai công tử. Bọn chúng khựng lại trước cổng. Một người đàn bà lớn tuổi đang tất tả đi ra. Một người đàn ông hàng xóm đi ngang chào bà ta rõ mồn một:
- Chào bà Molln.
- Chào ông!
Bà ta ôm cái bọc lớn đi vội vã về chiếc xe hơi hiệu “VW”. Tarzan tiến lại lúc người đàn bà lấy chìa khóa ra khỏi túi. Hắn lễ phép:
- Thưa bác, cháu muốn hỏi thăm hai anh…
Người đàn bà ngắt lời:
- Các cháu định hỏi thăm hai thằng con trai tôi phải không? Tụi nó đang nằm ở bệnh viện Gertruden. Dãy nhà số bốn.
Tarzan chưng hửng:
- Họ bị bịnh hả bác?
- Không, bị tai nạn. Hai chiếc mô-tô đã “hướng dẫn” chúng vào nhà thương. Ôi, tôi nguyền rủa những chiếc xe gắn máy. Tụi nó có chịu nghe lời tôi đâu.
- Chà, vậy mà cháu không hề biết.
- Mới chiều qua chứ đâu. Tụi nó từ hồ Oberrieder quay về. Cặp kè với Monika Lind và Renate Fromme. Chúng chở hai đứa con gái về nhà bà cô của Renate ở làng Ponsdorf rồi định đi nhậu tiếp. Ai dè đang chạy với tốc độ tám mươi cây số một giờ thì đâm sầm vô một chiếc máy kéo. Hai tiếng sau, tôi và chồng tôi biết tin thì tụi nó đã nằm bó bột trong bệnh viện. Tôi đoán rằng hai đứa con gái kia vẫn chưa hay gì cả đâu.
Tarzan ngậm ngùi. Hai vị công tử đã ngã ngựa. Thù hận lúc này như gió thoảng mây bay. Hắn cảm thấy bứt rứt như chính mình góp phần vô tai nạn đáng tiếc ấy. Hắn nói giọng chùng hẳn xuống:
- Tụi cháu rất lấy làm tiếc. Chắc là hai anh ấy bị thương khá nặng?
- Thằng Helmut bị chấn thương sọ não, gãy tay trái. Thằng Hartmut gãy ba xương sườn và xương háng, cộng thêm tím bầm đầu gối. Thật là khủng khiếp!
Tarzan cúi đầu:
- Tụi cháu chúc hai anh ấy sớm hồi phục. Xin cảm ơn bác.
Hắn rút lui đúng lúc vì ông chồng to béo của bà ta cũng vừa ra tới. Trong chớp mắt, hai người leo lên xe vọt mất.
Tròn Vo khều tay Tarzan:
- Chúng ta bế tắc hoàn toàn sao đại ca?
- Chưa đâu Kloesen. Chúng ta sẽ đến làng Ponsdorf. Nếu anh em nhà Molln có ghé bà cô của Renate thì mọi chuyện rõ ràng. Chúng chỉ có thể gọi điện cho ông Krug để vu khống chúng ta tại nhà bà này. Trong bệnh viện tụi nó mê man rồi làm sao gọi được nữa.
- Nhưng nếu chúng không gọi phôn tại căn nhà bà cô Fromme thì sao?
- Thì… tụi nó đứng ngoài cuộc chứ sao. Lúc đó chúng ta sẽ tìm kiếm kẻ khả nghi khác.
*
Sau một màn hỏi thăm ngoại giao, Tứ quái đã tới được chỗ cần tìm. Nhà bà Fromme ở tít rìa làng. Bà Fromme đang ngồi đọc báo trên chiếc ghế gỗ sơn đỏ bên hông nhà. Bọn trẻ nhìn chăm chú cho đến lúc bà ta giật mình ngước lên trình diện những nếp nhăn trên làn da rám nắng.
Tarzan mở lời:
- Chúc bác một ngày tốt lành. Tụi cháu có chút việc định nhờ bác.
Bà Fromme gấp tờ báo lại. Năm ngón tay bà đeo đầy nhẫn. Giọng bà trầm đục:
- Các cháu cứ nói.
- Dạ. Hôm qua hai anh bạn Hartmut và Helmut có chở chị Renate và Monika đến nhà bác. Cháu muốn hỏi hai anh ấy có vô nhà gọi điện thoại không ạ?
Người đàn bà ngó hắn ngờ vực, nhưng giọng vẫn ân cần:
- Cháu muốn biết điều đó để làm gì vậy?
Tarzan đã lường trước câu hỏi này. Và hắn quyết định chơi bài ngửa:
- Tụi cháu đã tình cờ va chạm với anh em Molln và nghi rằng họ đã gọi một cú phôn nặc danh để chơi khăm tụi cháu. Cú phôn đó được gọi xế chiều bữa qua. Và anh em Molln chỉ có thể gọi từ nhà bác, vì ngay sau đó họ bị đâm xe trên đường, hiện đang phải nằm bệnh viện.
- Lạy Chúa tôi. Thú thật tôi cũng chẳng ưa hai gã trai trẻ đó chút nào. Nhưng chuyện tai nạn thì tôi không bao giờ trù ẻo chúng. Renate và Monika ở đây đến sáng nay và chắc là vẫn không biết gì về tai nạn kia đâu.
Rồi bà ta chợt nhớ tới điều Tarzan muốn biết:
- Không có vụ chúng gọi điện ở nhà tôi. Có một trạm điện thoại công cộng ở bưu điện nữa nhưng chiều thứ bảy họ đóng cửa không làm việc.
Tứ quái chào bà Fromme lên đường. Tròn Vo hỏi một câu chới với:
- Vậy thì thằng gọi điện cho ông Krug là ai chớ?
Máy Tính Điện Tử chán nản:
- Mày hỏi thằng gọi điện là ai cũng tương tự như mày hỏi Con Quỷ Lửa là ai. Làm sao biết được!
Tarzan trầm ngâm:
- Chưa biết gã là ai nhưng gã thì lại biết đường đi nước bước của tụi mình và chắc chắn muốn làm hại tụi mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.