Quyển 13 - Chương 3: CUỘC CHIẾN TRONG RỪNG
Tô Du Bính
04/12/2013
Đến hẹn lại… đi. Tứ quái rong ruổi bốn chiến mã trên con đường mòn. Tròn Vo mơ màng ngó mặt trời lặn chép miệng:
- Ủa, con Oskar bị cô chủ quên lãng rồi sao?
Công Chúa trả miếng tức khắc:
- Ờ ờ, con chó vừa ngủ vừa ngáy giống hệt bạn nên mình không nỡ đánh thức.
Tròn Vo khoái chí. Đối với nó, cú đá móc của Công Chúa đâu có hề hấn gì. Nó còn hùa theo:
- Ờ há, chắc nó cũng mệt như mình. Mà nó có nằm mơ như mình không nhỉ?
Tarzan tham gia cuộc đấu khẩu:
- Chắc là có. Nhưng con Oskar thì nằm mơ thấy một cục xương bự còn mày thì nằm mơ thấy một núi kẹo sôcôla.
Gaby cười khúc khích. Cô bé ráng chạy so kè với Tarzan để hỏi:
- Thế còn đại ca? Đôi khi bạn cũng mơ thấy người chứ?
- Ờ, đôi khi. – Nghe giọng Gaby, Tarzan đoán ngay được cô bé đang muốn biết điều gì. Và hắn lập tức cảnh giác.
- Bạn hay mơ thấy ai vậy?
Tarzan nghĩ thầm: “Mơ thấy bạn, Gaby ạ. Buồn cười vậy. Nhưng còn khuya tôi mới nói cho bạn nghe điều đó. Để Karl và Tròn Vo thì cười đến ngã lăn khỏi xe, còn bạn thì có cớ để mà tra khảo vặn vẹo, khiến tôi chỉ còn nước độn thổ vì quê sao!”.
Và hắn tỉnh queo:
- Mình… thấy… Oskar…
Công Chúa kêu lên:
- Cáááái gì? Không khi nào thấy mình sao?
- Thấy, thấy. Nhưng chỉ lúc nào bạn cho Oskar ăn thôi.
Lạy Chúa, cũng may trời đã nhá nhem nên không ai biết Công Chúa đang đỏ mặt.
Nào, phút giải lao như thế cũng đã đủ, sào huyệt của bọn tu sĩ “dỏm” đang thấp thoáng trước mặt. Tứ quái biết khá rõ căn nhà này, tiền thân nó đã trải qua vài đời chủ, trong đó có gia đình của thằng Petra Lembke, học sinh ngoại trú lớp 10A.
Con đường đầy ổ gà khiến chúng đạp chậm lại. Một chiếc xe hơi từ hướng thành phố phóng tới quá nhanh. Phải đến gần sát Tứ quái, người lái xe mới hãm phanh, rồi vượt lên trước chúng.
Người tài xế rạp mình trên vô lăng chiếc Ford màu đỏ không hề nhìn lũ trẻ. Mặt ông ta đỏ bừng, vẻ giận dữ.
Gaby kêu thảng thốt:
- Trời đất, ông Widmann!
Tarzan ngoái đầu:
- Gaby nói sao, ba của thằng Uwe Widmann à?
- Ừ, ông ta là chủ một nhà hàng. Thỉnh thoảng gia đình mình có dùng cơm ở tiệm ông ấy. Nhưng hình như thái độ ông ta bữa nay kì cục lắm. Cứ như sắp sửa giết người.
Tarzan hiểu ngay… vấn đề. Hắn lẩm bẩm:
- Thôi đúng rồi. Ông ta đến đây với ý định trả thù bọn tu sĩ khất thực.
Karl Máy Tính nhướng mày:
- Ông ta cũng chọn mục tiêu giống hệt mình ư?
- Giống nhưng mà… khác, mày hiểu chưa? Widmann sẽ quậy nát tụi tu sĩ vì cho rằng tụi nó đã bắt cóc con trai ông sang Tunesian trong khi chúng ta chỉ có mục đích thám thính. Thôi, tao phóng theo đây. Để xem chuyện gì sẽ xảy ra. Tới nơi, các bạn cứ tạm lánh nghe.
Tarzan lao như mũi tên bật khỏi dây cung. Trong chớp nhoáng hắn đã bỏ xa các chiến hữu. Bóng mát trùm lên hắn. Hắn nghe tiếng chim hót và tiếng động cơ xe phía trước rì rì.
*
Tòa biệt thự cổ kính như bề thế đến mức người ta có thể ước đoán tối thiểu cũng phải mười lăm phòng. Đường lên cửa chính là những bậc tam cấp rộng bằng đá. Phía sau nhà là những cây thông chót vót khá rộng xen nhiều bụi cây thấp. Tarzan thắng xe cách hai chiếc xe hơi chừng một tầm đá ném. Hắn ngó thấy ngoài chiếc Ford đỏ của Widmann là một chiếc VW cũ kĩ.
Widmann đang ba chân bốn cẳng chạy xồng xộc vào tòa nhà. Khẩu súng săn trên tay ông ta không ngừng vung vẩy như sắp nhả đạn. Ông ta đã lao thẳng lên bậc tam cấp và xô cửa.
Không một chút do dự, Tarzan phóng xe ào ào. Cổ họng hắn khô queo. Lạy Chúa, ông ta điên mất rồi. Cầu cho đừng xảy ra điều bất hạnh.
Tarzan quăng xe đạp nhảy từng bước dài qua cửa để lọt vào một gian sảnh. Cuối sảnh là một lò sưởi bỏ không chất đầy đồ đạc đáng bán ve chai. Hắn hoảng hồn liếc quanh quất. Ông Widmann ở đâu?
Hắn chỉ mới nghĩ đến đó thì tiếng nói lồng lộn của ông ta đã bay ra từ sau hai cánh cửa mở bên tay trái. Ông ta giận dữ gầm lên:
- Quân lừa đảo! Đồ chấy rận! Con trai tao đâu? Tụi mày đã làm gì con trai tao hả? Nó đâu rồi? Tao sẽ liều mạng với…
Ông ta không nói tiếp được nữa!
Câu nói của Widmann bị cắt đứt bởi tiếng thét đau đớn. Sau đó là tiếng tấm thân nặng nề đổ phịch xuống sàn gỗ. Khẩu súng rơi xuống nền nhà phụ họa thêm một tiếng “cạch”.
Tarzan cảm thấy nhói tim. Hắn rón rén mò lại ngách cửa quan sát bằng một mắt. Nào, trong một căn phòng dài có một chiếc bàn và hơn hai chục chiếc ghế, ông Widmann đang nằm sấp như… người chết. Hai thằng tu sĩ khất thực đứng cách phần gáy của ông ta chỉ vài bước chân. Thằng thứ ba mới là sát thủ, trên tay nó lủng lẳng một cái chùy bằng cao su to tướng và nặng nề.
Nó đung đưa cái chùy và hất hàm:
- “Bồi” cho lão thêm một cú nữa chớ?
- Khỏi, mình chơi trò khác.
Thằng vừa trả lời có bộ mặt của một con bò mộng. Gã cỡ hai lăm tuổi, to bự, đầu trọc lóc, khoác áo chúng xanh giáo phái. Hai con mắt gã thụt sâu như bị diều khoét mắt. Còn thằng đứng im thì cao như cây tre đực. Khuôn mặt choắt giống chuột chù điểm xuyết cặp môi mỏng dính như một cái dấu vạch ngang. Tướng tá thiếu dinh dưỡng của gã lại càng tệ hại hơn với tròng con ngươi trắng dã của loài cá.
Thằng Mắt Cá cười cười ngó thằng Mặt Bò Mộng:
- Mày tính sao, Salwa?
Salwa nghiêm trang:
- Tao sẽ cho lão già lẫn cảnh sát vào tròng. Lão sẽ lê tấm thân vô tù rục xương.
- Tuyệt đấy!
Thằng Salwa cúi xuống lượm khẩu súng. Gã cười ha hả chĩa vào bức tường đối diện bóp cò.
- Cách…
- Ủa, súng đếch có đạn.
Gã săm soi ổ đạn rồi phun một bãi nước bọt:
- Mẹ, lão già này thuộc loại miệng hùm gan sứa. Chẳng lẽ lão hùng hổ vô đây chỉ để “hù” tụi mình à?
Thằng Mắt Cá bực bội:
- Ai cho phép lão “hù”? Hay là ta cho lão một chùy nữa?
Gã quỳ xuống bên hình hài bất động của Widmann khiến Tarzan nín thở. Đồ đê tiện! Đánh một người đang bất tỉnh. Nếu thế thì chúng mày phải bước qua xác tao.
Cũng may là gã chỉ lục soát các túi áo của ông ta, nếu không thì Tarzan bắt buộc phải lộ mặt.
Giọng thằng Salwa oang oang:
- Mày mò mẫm cái gì vậy, Thibar?
- Tao đoán là lão già giấu đạn trong túi áo. A, nó đây rồi.
Thibar lôi từ túi áo ngoài Widmann ra đống đạn màu đồng sáng loáng trong khi thằng Salwa tự nhiên kẹp khẩu súng vô nách đưa hai tay lên bưng mặt rên rỉ.
Tarzan chưa hiểu biến cố gì đã xảy ra với gã thì thằng cầm chùy hỏi:
- Lại đau nữa hả?
Salwa làu bàu:
- Mẹ kiếp, tao muốn điên lên vì cái răng chó đẻ này. Chắc tao phải kiếm một thằng nha sĩ gấp.
Gã lấy mấy viên đạn và lại chĩa vào tường bóp cò. Tiếng đạn bay “chíu, chíu” khiến những mảnh gỗ ốp tường văng tung tóe. Cả bọn, kể cả Tarzan bịt tai lại. Nhất là phát thứ hai thằng Salwa bắn, khiến tường thủng một lỗ khá to. Salwa gầm gừ:
- Tụi bay hiểu chưa, hãy khai với bọn “cớm” là lão già định “thịt” chúng ta nhưng tao đã đẩy nòng súng kịp thời và thằng Jeli đã mau chân lẹ tay nện lão một chùy từ sau lưng để… tự vệ.
Gã đặt khẩu súng kế bên ông Widmann:
- Mày kêu cảnh sát đi, Jeli!
Thằng cầm chùy ừ hử và đi ra ngoài. Chỉ chờ có vậy, Tarzan phóng qua sảnh xuống bậc tam cấp nhanh như sóc. Coi, chiếc áo chùng màu xanh da trời của thằng Jeli lập lòe như ma chơi chỗ bàn điện thoại. Lúc nó buông máy xuống thì thấy bóng… Tarzan. Nó la lên oai oái:
- Lại một thằng nữa, tụi bây ơi!
Hai gã Salwa và Thibar xuất hiện cấp tốc. Thằng Salwa vừa bưng mặt vừa gầm lên:
- Mày là thằng nào?
Tarzan ngơ ngác:
- Tôi vừa… nghe thấy tiếng súng nổ.
- Mày muốn gì?
- Chẳng muốn gì hết. Tôi và bạn bè đạp xe dạo chơi đến đây thì nghe tiếng súng. Xin quý vị giải thích giùm?
Salwa hét ầm ĩ:
- Cút ngay. Tụi tao không có thì giờ.
Thibar chỉ tay về phía trước:
- Bạn bè của nó đằng kia kìa.
Tarzan quay lại. Chà, Tròn Vo, Máy Tính và Gaby đang loay hoay chưa biết phải hành động thế nào nơi khoảng sân trước rộng rãi. Hắn không muốn các chiến hữu phải sốt vó, vả lại cuộc thám thính vừa qua coi như đã đạt chỉ tiêu. Hắn nói thật… nhẹ nhàng:
- Đúng là các bạn của tôi đó. Không dám làm phiền các vị nữa. Xin chào.
Hắn nhảy lên yên xe giữa cái nhìn ăn tươi nuốt sống của lũ tu sĩ.
*
Bốn quái mở cuộc hội đàm ngay sau những thân cây chằng chịt. Rừng cây bao bọc chúng. Công Chúa phát biểu đầu tiên:
- Tụi mình nghe tiếng súng nổ, ai cũng lo cho bạn…
Cô bé không nói tiếp nữa nhưng cặp mắt xanh biếc đã nói lên tất cả.
Tarzan nhìn xuống đất để tránh đỏ mặt, hắn kể nhanh lại vụ việc. Giọng hắn bùi ngùi:
- Chúng ta không thể giúp đỡ gì ông Widmann được nữa. Ông ta chắc chắn bị chấn thương sọ não. Chỉ có bác sĩ mới cứu được ông ấy. Tụi “khất thực” đã dựng một vở kịch khá hoàn hảo để đối đầu với cảnh sát.
Công Chúa thở dài:
- Cũng may mà thằng Argoub và Grombali vẫn chưa về, nếu không…
- Ừ, hy vọng cảnh sát chưa thả chúng, nếu không mình sẽ bị lộ tung tích.
Cả đám ngồi chờ đợi bên đường. Gaby mặc thêm áo len. Hơi thấm mệt, cô bé ngả đầu vào vai Tarzan.
Tròn Vo huých Karl nhưng không phải để lưu ý cảnh tượng ấy, mà chỉ cho Karl xem một chú sóc lông ngực trắng, hai mắt lóng lánh đang leo dọc cây thông.
Tarzan ngồi bất động. Mái tóc của Gaby thoang thoảng mùi táo thơm. Một lọn tóc khẽ cù vào cổ hắn. Mong sao cảnh sát khoan hãy tới – Tarzan nghĩ.
Giấc mộng bồng bềnh trong trí hắn rồi cũng đến lúc tan biến. Tiếng còi xe cảnh sát đã hụ lên. Hai chiếc đang rẽ vào phố, pha đèn loang loáng suốt cánh rừng.
Tứ quái đứng bật dậy. Một xe tuần tra và một xe cứu thương. Khi đám trẻ tới khoảng sân trước biệt thự thì hai chiếc xe đã đậu lù lù.
Qua cánh cửa để mở hắt ánh đèn vàng vọt từ sảnh, Tarzan thấy ba tên tu sĩ khất thực đang múa chân múa tay trước hai viên cảnh sát. Coi, thằng đểu cáng Thibar làm như vừa trải qua một cơn động kinh, bộ mặt xanh tái của nó run bần bật. Có lẽ nó đang chứng minh rằng nó và thằng Salwa vừa thoát chết ra sao. Còn hai thằng ác ôn kia thì minh họa đủ kiểu khiến chiếc áo chùng xanh cứ bay lên phần phật.
Tarzan nói nhỏ:
- Các bạn chờ ở ngoài thềm. Mình tôi vô được rồi.
Hắn ung dung bước vào sảnh trong lúc Thibar còn ba hoa chích chòe:
- Thưa, các vết đạn mà quý ông đã thấy. Lão…
Tên tu sĩ chợt im bặt vì… sửng sốt. Thằng Salwa cũng há hốc cái mồm… sưng tấy.
Tarzan lên tiếng với hai viên cảnh sát:
- Chào hai anh, em là Peter Carsten, học sinh trường nội trú. Em có chuyện muốn trình bày.
Người cảnh sát trẻ tuổi gật đầu:
- Chuyện gì vậy chú em?
- Chuyện về một màn kịch khó thuyết phục được ai của đám côn đồ này mà em là nhân chứng từ đầu đến cuối.
- Hả?
Ba gã tu sĩ đưa mắt nhìn nhau. Đúng lúc đó, ông Widmann cũng đã được hai nhân viên y tế cáng ra phòng lớn. Mắt ông ta mở to ngó vào khoảng không như vô hồn. Vị bác sĩ đeo túi cứu thương nói nặng nhọc:
- Ông ta rất yếu. Ông ta không còn nhớ những gì xảy ra. Chúng tôi phải đưa ông ấy về bịnh viện gấp để kiểm tra sọ não. Hẹn gặp lại sau.
Khi họ đã ra khỏi cửa, viên cảnh sát liền trở lại vấn đề với Tarzan:
- Vậy là em có tận mắt thấy ông Widmann, người bị nằm cáng, bắn vào các người?
- Ông ấy không hề bắn ạ.
Thằng Thibar gào dữ dội:
- Mày không có mặt lúc đó, đồ dối trá khốn kiếp. Đồ…
Tarzan ngắt lời gã:
- Có. Tôi chỉ cách các người chừng năm mét. Tôi đứng ngay cánh cửa và nghe lẫn nhìn không sót điều gì.
Hắn quay sang hai viên cảnh sát:
- Tụi em đang dạo chơi thì gặp xe của ông Widmann phóng qua. Ông Widmann có lí do của ông ấy: ông ta phải đến trụ sở của giáo phái JAA, tức ngôi nhà này, để thăm dò về đứa con trai bị mất tích. Chắc hai anh đã biết chuyện Uwe Widmann, bạn cùng lớp của tụi em, có dính líu với giáo phái JAA. Em có linh tính xấu nên phóng theo sát gót ông Widmann và kịp lúc chứng kiến ông ta bị đánh gục sau vài câu cãi vã. Không ai nhận thấy có em, nhưng em đã chứng kiến tận mắt. Em xin thề là chỉ nói sự thật.
Salwa cố gắng quên nỗi đau đớn của cái răng để rít lên:
- Thằng nhóc con nói láo. Nó là “cò mồi” của lão Widmann.
Tarzan không thèm đếm xỉa đến hắn:
- Lúc ông Widmann đã bất động dưới sàn nhà, tên tu sĩ Jeli định nện thêm một chùy cho ăn chắc nhưng gã Salwa cản lại. Gã nói: “Tao sẽ cho lão già lẫn cảnh sát vào tròng, lão sẽ lê tấm thân vô tù rục xương”. Trò chơi của gã khá giản dị, bắn vài phát vào tường để vu khống cho Widmann nổ súng rồi gọi điện báo cảnh sát. Đáng tiếc là súng không có đạn vì ông Widmann đâu có chủ ý giết ai. Tên Thibar liền lục ngay túi áo nạn nhân tìm mấy viên đạn nhằm thực hiện âm mưu nham hiểm. Và sau đó thì như các anh đã thấy đó.
Salwa nghiến răng:
- Đồ… chó má!
Gã bưng mặt tức khắc vì… đụng đến cái răng đau, tuy nhiên Thibar đã mau mắn thay thế vai trò gã. Thằng này cũng… trợn tròn cặp mắt cá:
- Nó nói láo đó. Rõ ràng ở đây có âm mưu chống lại chúng tôi.
Viên cảnh sát lớn tuổi lúc này mới lên tiếng:
- Tôi ghi nhận lời khai của cậu bé. Chúng tôi sẽ chờ ông Widmann tỉnh lại để có kết luận. Còn ba vị tu sĩ khất thực, chúng tôi sẽ có thông báo sau.
Hai viên cảnh sát vẫy Tarzan cùng ra cổng. Mà họ không ra ngoài sân cũng chẳng được, vì thằng Salwa đã đá sập cánh cửa cái rầm sau lưng họ.
Người cảnh sát lớn tuổi ngó Gaby chằm chằm khi Tarzan giới thiệu các chiến hữu. Ông nói:
- Sao cháu giống thanh tra Glockner quá vậy?
Cô bé bẽn lẽn:
- Thanh tra Glockner là ba của cháu. Sao hả chú, liệu bọn tu sĩ dỏm ấy có bị bắt không ạ?
Người cảnh sát lắc đầu:
- Chú tin vào lời khai của Tarzan nhưng thằng Salwa đã kịp rửa tay sạch sẽ.
Tarzan sửng sốt:
- Chú vừa nói cái gì?
- Này nhé, Tarzan. Khi bắn súng săn ấy, thuốc súng sẽ dính vào tay và da của xạ thủ. Tuy vậy nếu kẻ thủ ác rửa tay cẩn thận thì khám nghiệm cũng thành vô ích. Thằng Salwa đã chuẩn bị trước điều đó. Tay của nó trơn bóng.
- Thế là coi như chúng ta bị tước hết tang chứng, dù có người mục kích từ đầu?
- Tôi biết làm sao hơn bây giờ. Dù sao thì Widmann cũng ôm súng chạy vào nhà người khác khiêu khích, và bọn tu sĩ giả dạng này – lũ người đáng phỉ nhổ ấy – đã hành động để tự vệ thôi.
Viên cảnh sát lớn tuổi lặng lẽ trèo lên chiếc xe Ford màu đỏ mà Widmann để lại. Rồi hai chiếc xe lao vút đi. Tất nhiên cây súng săn cũng được mang theo.
*
Tứ quái rầu rĩ đạp xe dọc đường mòn. Không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà bốn đứa lại đụng độ ngay chiếc xe buýt chở bọn… khất thực. Coi, nguyên băng tu sĩ dỏm trở về sào huyệt với những bộ mặt tươi roi rói.
Tarzan nhìn theo đèn hậu chiếc xe hậm hực:
- Bọn tội phạm khốn nạn! Giờ đây mình đã chứng kiến tận mắt chúng xảo trá đến mức nào. Tội nghiệp ông Widmann bao nhiêu thì giận thằng Uwe bấy nhiêu. Nhưng mẹ kiếp! Tụi mình sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn một tấn bi kịch như vậy diễn ra trước mắt được.
Bốn chiếc xe đạp nối đuôi nhau, xe nào cũng bật đèn. Muỗi ở đâu bay ra nhiều quá. Gaby xua tay đuổi muỗi.
Tròn Vo than, tiếng nghèn nghẹn như thể vướng sôcôla:
- Chà! Nghe đại ca nói là tao linh cảm được chuyện gì sẽ xảy ra. TKKG lại có một đặc vụ nữa rồi.
Tarzan nói:
- Chứ sao! Cứu giúp người khác là một việc nên làm. Và không có lí do nào chính đáng hơn.
Đám trẻ ra khỏi khu rừng. Một chiếc máy bay đang lượn trên đầu chúng với những ánh đèn nhấp nháy. Bầu trời xanh đen trong một khoảnh khắc biến thành huyền ảo. Tarzan ngước mắt nhìn và cảm thấy thèm được đi chu du thiên hạ. Nếu được chọn thì hắn đi đâu đây? Hắn sực nghĩ tới Tunesien. Ồ! Đó chính là nơi hắn muốn tới. Với nhu cầu nóng hổi. Đám tu sĩ khất thực, và Uwe Widmann đang chìm nghỉm ở đó.
Mà tại sao lại không được nhỉ? Tiền vé không đắt lắm. Trong tài khoản riêng, Tarzan có vô khối tiền thưởng từ các đặc vụ trước. Tất nhiên, việc quản lí tài khoản tạm thời được giao cho mẹ hắn – theo luật pháp qui định, nhưng rút ra chỉ một ít chắc là cũng được…
Nhưng hắn cũng chưa theo đuổi tiếp ý đồ này.
- Ủa, con Oskar bị cô chủ quên lãng rồi sao?
Công Chúa trả miếng tức khắc:
- Ờ ờ, con chó vừa ngủ vừa ngáy giống hệt bạn nên mình không nỡ đánh thức.
Tròn Vo khoái chí. Đối với nó, cú đá móc của Công Chúa đâu có hề hấn gì. Nó còn hùa theo:
- Ờ há, chắc nó cũng mệt như mình. Mà nó có nằm mơ như mình không nhỉ?
Tarzan tham gia cuộc đấu khẩu:
- Chắc là có. Nhưng con Oskar thì nằm mơ thấy một cục xương bự còn mày thì nằm mơ thấy một núi kẹo sôcôla.
Gaby cười khúc khích. Cô bé ráng chạy so kè với Tarzan để hỏi:
- Thế còn đại ca? Đôi khi bạn cũng mơ thấy người chứ?
- Ờ, đôi khi. – Nghe giọng Gaby, Tarzan đoán ngay được cô bé đang muốn biết điều gì. Và hắn lập tức cảnh giác.
- Bạn hay mơ thấy ai vậy?
Tarzan nghĩ thầm: “Mơ thấy bạn, Gaby ạ. Buồn cười vậy. Nhưng còn khuya tôi mới nói cho bạn nghe điều đó. Để Karl và Tròn Vo thì cười đến ngã lăn khỏi xe, còn bạn thì có cớ để mà tra khảo vặn vẹo, khiến tôi chỉ còn nước độn thổ vì quê sao!”.
Và hắn tỉnh queo:
- Mình… thấy… Oskar…
Công Chúa kêu lên:
- Cáááái gì? Không khi nào thấy mình sao?
- Thấy, thấy. Nhưng chỉ lúc nào bạn cho Oskar ăn thôi.
Lạy Chúa, cũng may trời đã nhá nhem nên không ai biết Công Chúa đang đỏ mặt.
Nào, phút giải lao như thế cũng đã đủ, sào huyệt của bọn tu sĩ “dỏm” đang thấp thoáng trước mặt. Tứ quái biết khá rõ căn nhà này, tiền thân nó đã trải qua vài đời chủ, trong đó có gia đình của thằng Petra Lembke, học sinh ngoại trú lớp 10A.
Con đường đầy ổ gà khiến chúng đạp chậm lại. Một chiếc xe hơi từ hướng thành phố phóng tới quá nhanh. Phải đến gần sát Tứ quái, người lái xe mới hãm phanh, rồi vượt lên trước chúng.
Người tài xế rạp mình trên vô lăng chiếc Ford màu đỏ không hề nhìn lũ trẻ. Mặt ông ta đỏ bừng, vẻ giận dữ.
Gaby kêu thảng thốt:
- Trời đất, ông Widmann!
Tarzan ngoái đầu:
- Gaby nói sao, ba của thằng Uwe Widmann à?
- Ừ, ông ta là chủ một nhà hàng. Thỉnh thoảng gia đình mình có dùng cơm ở tiệm ông ấy. Nhưng hình như thái độ ông ta bữa nay kì cục lắm. Cứ như sắp sửa giết người.
Tarzan hiểu ngay… vấn đề. Hắn lẩm bẩm:
- Thôi đúng rồi. Ông ta đến đây với ý định trả thù bọn tu sĩ khất thực.
Karl Máy Tính nhướng mày:
- Ông ta cũng chọn mục tiêu giống hệt mình ư?
- Giống nhưng mà… khác, mày hiểu chưa? Widmann sẽ quậy nát tụi tu sĩ vì cho rằng tụi nó đã bắt cóc con trai ông sang Tunesian trong khi chúng ta chỉ có mục đích thám thính. Thôi, tao phóng theo đây. Để xem chuyện gì sẽ xảy ra. Tới nơi, các bạn cứ tạm lánh nghe.
Tarzan lao như mũi tên bật khỏi dây cung. Trong chớp nhoáng hắn đã bỏ xa các chiến hữu. Bóng mát trùm lên hắn. Hắn nghe tiếng chim hót và tiếng động cơ xe phía trước rì rì.
*
Tòa biệt thự cổ kính như bề thế đến mức người ta có thể ước đoán tối thiểu cũng phải mười lăm phòng. Đường lên cửa chính là những bậc tam cấp rộng bằng đá. Phía sau nhà là những cây thông chót vót khá rộng xen nhiều bụi cây thấp. Tarzan thắng xe cách hai chiếc xe hơi chừng một tầm đá ném. Hắn ngó thấy ngoài chiếc Ford đỏ của Widmann là một chiếc VW cũ kĩ.
Widmann đang ba chân bốn cẳng chạy xồng xộc vào tòa nhà. Khẩu súng săn trên tay ông ta không ngừng vung vẩy như sắp nhả đạn. Ông ta đã lao thẳng lên bậc tam cấp và xô cửa.
Không một chút do dự, Tarzan phóng xe ào ào. Cổ họng hắn khô queo. Lạy Chúa, ông ta điên mất rồi. Cầu cho đừng xảy ra điều bất hạnh.
Tarzan quăng xe đạp nhảy từng bước dài qua cửa để lọt vào một gian sảnh. Cuối sảnh là một lò sưởi bỏ không chất đầy đồ đạc đáng bán ve chai. Hắn hoảng hồn liếc quanh quất. Ông Widmann ở đâu?
Hắn chỉ mới nghĩ đến đó thì tiếng nói lồng lộn của ông ta đã bay ra từ sau hai cánh cửa mở bên tay trái. Ông ta giận dữ gầm lên:
- Quân lừa đảo! Đồ chấy rận! Con trai tao đâu? Tụi mày đã làm gì con trai tao hả? Nó đâu rồi? Tao sẽ liều mạng với…
Ông ta không nói tiếp được nữa!
Câu nói của Widmann bị cắt đứt bởi tiếng thét đau đớn. Sau đó là tiếng tấm thân nặng nề đổ phịch xuống sàn gỗ. Khẩu súng rơi xuống nền nhà phụ họa thêm một tiếng “cạch”.
Tarzan cảm thấy nhói tim. Hắn rón rén mò lại ngách cửa quan sát bằng một mắt. Nào, trong một căn phòng dài có một chiếc bàn và hơn hai chục chiếc ghế, ông Widmann đang nằm sấp như… người chết. Hai thằng tu sĩ khất thực đứng cách phần gáy của ông ta chỉ vài bước chân. Thằng thứ ba mới là sát thủ, trên tay nó lủng lẳng một cái chùy bằng cao su to tướng và nặng nề.
Nó đung đưa cái chùy và hất hàm:
- “Bồi” cho lão thêm một cú nữa chớ?
- Khỏi, mình chơi trò khác.
Thằng vừa trả lời có bộ mặt của một con bò mộng. Gã cỡ hai lăm tuổi, to bự, đầu trọc lóc, khoác áo chúng xanh giáo phái. Hai con mắt gã thụt sâu như bị diều khoét mắt. Còn thằng đứng im thì cao như cây tre đực. Khuôn mặt choắt giống chuột chù điểm xuyết cặp môi mỏng dính như một cái dấu vạch ngang. Tướng tá thiếu dinh dưỡng của gã lại càng tệ hại hơn với tròng con ngươi trắng dã của loài cá.
Thằng Mắt Cá cười cười ngó thằng Mặt Bò Mộng:
- Mày tính sao, Salwa?
Salwa nghiêm trang:
- Tao sẽ cho lão già lẫn cảnh sát vào tròng. Lão sẽ lê tấm thân vô tù rục xương.
- Tuyệt đấy!
Thằng Salwa cúi xuống lượm khẩu súng. Gã cười ha hả chĩa vào bức tường đối diện bóp cò.
- Cách…
- Ủa, súng đếch có đạn.
Gã săm soi ổ đạn rồi phun một bãi nước bọt:
- Mẹ, lão già này thuộc loại miệng hùm gan sứa. Chẳng lẽ lão hùng hổ vô đây chỉ để “hù” tụi mình à?
Thằng Mắt Cá bực bội:
- Ai cho phép lão “hù”? Hay là ta cho lão một chùy nữa?
Gã quỳ xuống bên hình hài bất động của Widmann khiến Tarzan nín thở. Đồ đê tiện! Đánh một người đang bất tỉnh. Nếu thế thì chúng mày phải bước qua xác tao.
Cũng may là gã chỉ lục soát các túi áo của ông ta, nếu không thì Tarzan bắt buộc phải lộ mặt.
Giọng thằng Salwa oang oang:
- Mày mò mẫm cái gì vậy, Thibar?
- Tao đoán là lão già giấu đạn trong túi áo. A, nó đây rồi.
Thibar lôi từ túi áo ngoài Widmann ra đống đạn màu đồng sáng loáng trong khi thằng Salwa tự nhiên kẹp khẩu súng vô nách đưa hai tay lên bưng mặt rên rỉ.
Tarzan chưa hiểu biến cố gì đã xảy ra với gã thì thằng cầm chùy hỏi:
- Lại đau nữa hả?
Salwa làu bàu:
- Mẹ kiếp, tao muốn điên lên vì cái răng chó đẻ này. Chắc tao phải kiếm một thằng nha sĩ gấp.
Gã lấy mấy viên đạn và lại chĩa vào tường bóp cò. Tiếng đạn bay “chíu, chíu” khiến những mảnh gỗ ốp tường văng tung tóe. Cả bọn, kể cả Tarzan bịt tai lại. Nhất là phát thứ hai thằng Salwa bắn, khiến tường thủng một lỗ khá to. Salwa gầm gừ:
- Tụi bay hiểu chưa, hãy khai với bọn “cớm” là lão già định “thịt” chúng ta nhưng tao đã đẩy nòng súng kịp thời và thằng Jeli đã mau chân lẹ tay nện lão một chùy từ sau lưng để… tự vệ.
Gã đặt khẩu súng kế bên ông Widmann:
- Mày kêu cảnh sát đi, Jeli!
Thằng cầm chùy ừ hử và đi ra ngoài. Chỉ chờ có vậy, Tarzan phóng qua sảnh xuống bậc tam cấp nhanh như sóc. Coi, chiếc áo chùng màu xanh da trời của thằng Jeli lập lòe như ma chơi chỗ bàn điện thoại. Lúc nó buông máy xuống thì thấy bóng… Tarzan. Nó la lên oai oái:
- Lại một thằng nữa, tụi bây ơi!
Hai gã Salwa và Thibar xuất hiện cấp tốc. Thằng Salwa vừa bưng mặt vừa gầm lên:
- Mày là thằng nào?
Tarzan ngơ ngác:
- Tôi vừa… nghe thấy tiếng súng nổ.
- Mày muốn gì?
- Chẳng muốn gì hết. Tôi và bạn bè đạp xe dạo chơi đến đây thì nghe tiếng súng. Xin quý vị giải thích giùm?
Salwa hét ầm ĩ:
- Cút ngay. Tụi tao không có thì giờ.
Thibar chỉ tay về phía trước:
- Bạn bè của nó đằng kia kìa.
Tarzan quay lại. Chà, Tròn Vo, Máy Tính và Gaby đang loay hoay chưa biết phải hành động thế nào nơi khoảng sân trước rộng rãi. Hắn không muốn các chiến hữu phải sốt vó, vả lại cuộc thám thính vừa qua coi như đã đạt chỉ tiêu. Hắn nói thật… nhẹ nhàng:
- Đúng là các bạn của tôi đó. Không dám làm phiền các vị nữa. Xin chào.
Hắn nhảy lên yên xe giữa cái nhìn ăn tươi nuốt sống của lũ tu sĩ.
*
Bốn quái mở cuộc hội đàm ngay sau những thân cây chằng chịt. Rừng cây bao bọc chúng. Công Chúa phát biểu đầu tiên:
- Tụi mình nghe tiếng súng nổ, ai cũng lo cho bạn…
Cô bé không nói tiếp nữa nhưng cặp mắt xanh biếc đã nói lên tất cả.
Tarzan nhìn xuống đất để tránh đỏ mặt, hắn kể nhanh lại vụ việc. Giọng hắn bùi ngùi:
- Chúng ta không thể giúp đỡ gì ông Widmann được nữa. Ông ta chắc chắn bị chấn thương sọ não. Chỉ có bác sĩ mới cứu được ông ấy. Tụi “khất thực” đã dựng một vở kịch khá hoàn hảo để đối đầu với cảnh sát.
Công Chúa thở dài:
- Cũng may mà thằng Argoub và Grombali vẫn chưa về, nếu không…
- Ừ, hy vọng cảnh sát chưa thả chúng, nếu không mình sẽ bị lộ tung tích.
Cả đám ngồi chờ đợi bên đường. Gaby mặc thêm áo len. Hơi thấm mệt, cô bé ngả đầu vào vai Tarzan.
Tròn Vo huých Karl nhưng không phải để lưu ý cảnh tượng ấy, mà chỉ cho Karl xem một chú sóc lông ngực trắng, hai mắt lóng lánh đang leo dọc cây thông.
Tarzan ngồi bất động. Mái tóc của Gaby thoang thoảng mùi táo thơm. Một lọn tóc khẽ cù vào cổ hắn. Mong sao cảnh sát khoan hãy tới – Tarzan nghĩ.
Giấc mộng bồng bềnh trong trí hắn rồi cũng đến lúc tan biến. Tiếng còi xe cảnh sát đã hụ lên. Hai chiếc đang rẽ vào phố, pha đèn loang loáng suốt cánh rừng.
Tứ quái đứng bật dậy. Một xe tuần tra và một xe cứu thương. Khi đám trẻ tới khoảng sân trước biệt thự thì hai chiếc xe đã đậu lù lù.
Qua cánh cửa để mở hắt ánh đèn vàng vọt từ sảnh, Tarzan thấy ba tên tu sĩ khất thực đang múa chân múa tay trước hai viên cảnh sát. Coi, thằng đểu cáng Thibar làm như vừa trải qua một cơn động kinh, bộ mặt xanh tái của nó run bần bật. Có lẽ nó đang chứng minh rằng nó và thằng Salwa vừa thoát chết ra sao. Còn hai thằng ác ôn kia thì minh họa đủ kiểu khiến chiếc áo chùng xanh cứ bay lên phần phật.
Tarzan nói nhỏ:
- Các bạn chờ ở ngoài thềm. Mình tôi vô được rồi.
Hắn ung dung bước vào sảnh trong lúc Thibar còn ba hoa chích chòe:
- Thưa, các vết đạn mà quý ông đã thấy. Lão…
Tên tu sĩ chợt im bặt vì… sửng sốt. Thằng Salwa cũng há hốc cái mồm… sưng tấy.
Tarzan lên tiếng với hai viên cảnh sát:
- Chào hai anh, em là Peter Carsten, học sinh trường nội trú. Em có chuyện muốn trình bày.
Người cảnh sát trẻ tuổi gật đầu:
- Chuyện gì vậy chú em?
- Chuyện về một màn kịch khó thuyết phục được ai của đám côn đồ này mà em là nhân chứng từ đầu đến cuối.
- Hả?
Ba gã tu sĩ đưa mắt nhìn nhau. Đúng lúc đó, ông Widmann cũng đã được hai nhân viên y tế cáng ra phòng lớn. Mắt ông ta mở to ngó vào khoảng không như vô hồn. Vị bác sĩ đeo túi cứu thương nói nặng nhọc:
- Ông ta rất yếu. Ông ta không còn nhớ những gì xảy ra. Chúng tôi phải đưa ông ấy về bịnh viện gấp để kiểm tra sọ não. Hẹn gặp lại sau.
Khi họ đã ra khỏi cửa, viên cảnh sát liền trở lại vấn đề với Tarzan:
- Vậy là em có tận mắt thấy ông Widmann, người bị nằm cáng, bắn vào các người?
- Ông ấy không hề bắn ạ.
Thằng Thibar gào dữ dội:
- Mày không có mặt lúc đó, đồ dối trá khốn kiếp. Đồ…
Tarzan ngắt lời gã:
- Có. Tôi chỉ cách các người chừng năm mét. Tôi đứng ngay cánh cửa và nghe lẫn nhìn không sót điều gì.
Hắn quay sang hai viên cảnh sát:
- Tụi em đang dạo chơi thì gặp xe của ông Widmann phóng qua. Ông Widmann có lí do của ông ấy: ông ta phải đến trụ sở của giáo phái JAA, tức ngôi nhà này, để thăm dò về đứa con trai bị mất tích. Chắc hai anh đã biết chuyện Uwe Widmann, bạn cùng lớp của tụi em, có dính líu với giáo phái JAA. Em có linh tính xấu nên phóng theo sát gót ông Widmann và kịp lúc chứng kiến ông ta bị đánh gục sau vài câu cãi vã. Không ai nhận thấy có em, nhưng em đã chứng kiến tận mắt. Em xin thề là chỉ nói sự thật.
Salwa cố gắng quên nỗi đau đớn của cái răng để rít lên:
- Thằng nhóc con nói láo. Nó là “cò mồi” của lão Widmann.
Tarzan không thèm đếm xỉa đến hắn:
- Lúc ông Widmann đã bất động dưới sàn nhà, tên tu sĩ Jeli định nện thêm một chùy cho ăn chắc nhưng gã Salwa cản lại. Gã nói: “Tao sẽ cho lão già lẫn cảnh sát vào tròng, lão sẽ lê tấm thân vô tù rục xương”. Trò chơi của gã khá giản dị, bắn vài phát vào tường để vu khống cho Widmann nổ súng rồi gọi điện báo cảnh sát. Đáng tiếc là súng không có đạn vì ông Widmann đâu có chủ ý giết ai. Tên Thibar liền lục ngay túi áo nạn nhân tìm mấy viên đạn nhằm thực hiện âm mưu nham hiểm. Và sau đó thì như các anh đã thấy đó.
Salwa nghiến răng:
- Đồ… chó má!
Gã bưng mặt tức khắc vì… đụng đến cái răng đau, tuy nhiên Thibar đã mau mắn thay thế vai trò gã. Thằng này cũng… trợn tròn cặp mắt cá:
- Nó nói láo đó. Rõ ràng ở đây có âm mưu chống lại chúng tôi.
Viên cảnh sát lớn tuổi lúc này mới lên tiếng:
- Tôi ghi nhận lời khai của cậu bé. Chúng tôi sẽ chờ ông Widmann tỉnh lại để có kết luận. Còn ba vị tu sĩ khất thực, chúng tôi sẽ có thông báo sau.
Hai viên cảnh sát vẫy Tarzan cùng ra cổng. Mà họ không ra ngoài sân cũng chẳng được, vì thằng Salwa đã đá sập cánh cửa cái rầm sau lưng họ.
Người cảnh sát lớn tuổi ngó Gaby chằm chằm khi Tarzan giới thiệu các chiến hữu. Ông nói:
- Sao cháu giống thanh tra Glockner quá vậy?
Cô bé bẽn lẽn:
- Thanh tra Glockner là ba của cháu. Sao hả chú, liệu bọn tu sĩ dỏm ấy có bị bắt không ạ?
Người cảnh sát lắc đầu:
- Chú tin vào lời khai của Tarzan nhưng thằng Salwa đã kịp rửa tay sạch sẽ.
Tarzan sửng sốt:
- Chú vừa nói cái gì?
- Này nhé, Tarzan. Khi bắn súng săn ấy, thuốc súng sẽ dính vào tay và da của xạ thủ. Tuy vậy nếu kẻ thủ ác rửa tay cẩn thận thì khám nghiệm cũng thành vô ích. Thằng Salwa đã chuẩn bị trước điều đó. Tay của nó trơn bóng.
- Thế là coi như chúng ta bị tước hết tang chứng, dù có người mục kích từ đầu?
- Tôi biết làm sao hơn bây giờ. Dù sao thì Widmann cũng ôm súng chạy vào nhà người khác khiêu khích, và bọn tu sĩ giả dạng này – lũ người đáng phỉ nhổ ấy – đã hành động để tự vệ thôi.
Viên cảnh sát lớn tuổi lặng lẽ trèo lên chiếc xe Ford màu đỏ mà Widmann để lại. Rồi hai chiếc xe lao vút đi. Tất nhiên cây súng săn cũng được mang theo.
*
Tứ quái rầu rĩ đạp xe dọc đường mòn. Không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà bốn đứa lại đụng độ ngay chiếc xe buýt chở bọn… khất thực. Coi, nguyên băng tu sĩ dỏm trở về sào huyệt với những bộ mặt tươi roi rói.
Tarzan nhìn theo đèn hậu chiếc xe hậm hực:
- Bọn tội phạm khốn nạn! Giờ đây mình đã chứng kiến tận mắt chúng xảo trá đến mức nào. Tội nghiệp ông Widmann bao nhiêu thì giận thằng Uwe bấy nhiêu. Nhưng mẹ kiếp! Tụi mình sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn một tấn bi kịch như vậy diễn ra trước mắt được.
Bốn chiếc xe đạp nối đuôi nhau, xe nào cũng bật đèn. Muỗi ở đâu bay ra nhiều quá. Gaby xua tay đuổi muỗi.
Tròn Vo than, tiếng nghèn nghẹn như thể vướng sôcôla:
- Chà! Nghe đại ca nói là tao linh cảm được chuyện gì sẽ xảy ra. TKKG lại có một đặc vụ nữa rồi.
Tarzan nói:
- Chứ sao! Cứu giúp người khác là một việc nên làm. Và không có lí do nào chính đáng hơn.
Đám trẻ ra khỏi khu rừng. Một chiếc máy bay đang lượn trên đầu chúng với những ánh đèn nhấp nháy. Bầu trời xanh đen trong một khoảnh khắc biến thành huyền ảo. Tarzan ngước mắt nhìn và cảm thấy thèm được đi chu du thiên hạ. Nếu được chọn thì hắn đi đâu đây? Hắn sực nghĩ tới Tunesien. Ồ! Đó chính là nơi hắn muốn tới. Với nhu cầu nóng hổi. Đám tu sĩ khất thực, và Uwe Widmann đang chìm nghỉm ở đó.
Mà tại sao lại không được nhỉ? Tiền vé không đắt lắm. Trong tài khoản riêng, Tarzan có vô khối tiền thưởng từ các đặc vụ trước. Tất nhiên, việc quản lí tài khoản tạm thời được giao cho mẹ hắn – theo luật pháp qui định, nhưng rút ra chỉ một ít chắc là cũng được…
Nhưng hắn cũng chưa theo đuổi tiếp ý đồ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.