Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 66 - Chương 1: CUỘC TẤN CÔNG TRONG NGÕ DIEPENSIEK

Tô Du Bính

05/12/2013

Đêm tháng tư. Thành phố vắng không một bóng người. Gió thổi từng cơn lạnh buốt. Mưa rơi lâm thâm. Buồn bã.

Đây đó vài ba bóng người co ro vội vã. Trong đó có Tarzan, thủ lĩnh nhóm tứ quái và Tròn Vo, “cánh tay mặt của hắn”.

Hai đứa vừa từ vũ trường về, không phải một chuyến đi vụng trộm mà là có xin phép thầy giáo trực ban đàng hoàng. Hôm nay Tarzan và Tròn Vo tới sàn nhảy với tư cách là phóng viên của tờ báo nhà trường “TầmNhìn”.

Hai thằng quan tâm đến một số vấn đề như độ ồn, giá vé vào cửa cũng như việc bán rượu cồn cho trẻ em vị thành niên và tất nhiên còn một vấn đề rất quan trọng nữa mà chúng cũng rất chú ý tới, đó là việc bán ma túy ở đây.

Tarzan guồng chân nhanh hơn. Hắn nghĩ những việc mà hai đứa vừa chứng kiến có thể viết dăm ba trang giấy. Toàn những chuyện gay cấn. Không nhất thiết phải giấy lên một phong trào phê bình, đảch trong học sinh đối với vấn đề ma túy, nạn hung hăng côn đồ và tai nạn trên đường đi về nhà.

Tròn Vo thở hổn hển:

- Này, mày đi gì mà ghê thế?

- Sao, mày ngủ rồi à.

- Tao mệt thở ra đằng tai rồi đây này, mặc dù hôm nay chỉ là 3 độ. Hơn nữa tao hết nhẵn sôcôla rồi. Khi hồi chen lấn trên sàn nhảy chắc có thằng nghiện nào đã móc túi cuỗm của tao thỏi sôcôla, chắc nó tưởng đó là loại hat-schi (tên một loại ma túy) cũng nên. Nhưng mà này, mày có biết mùi vị của ma túy như thế nào không, đại ca?

- Chịu, tao đâu phải thằng ngu chớ.

- Tao thì khoái nhất lúc mở màn và kết thúc ở vũ trường. Ánh sáng xanh làm cho mọi người trông như những xác chết trắng bệch, nhợt nhạt. Này, có lẽ bọn mình đi tắt qua ngõ Diepensiek cho gần nhé!

- Thì mình đang đi trong ngõ đây còn gì.

Gió thổi ngược thốc từng cơn, cả dãy phố chìm trong bóng đêm, thảng hoặc mới có vài cửa sổ có ánh đèn.

Willi lao xe phải một vỏ đồ hộp và loạng choạng suýt ngã. Cái hộp văng đi xa lăn lộc cộc, chó sủa inh ỏi.

Ngõ Diepensiek kéo dài tới tận bãi đỗ xe gần trung tâm thành phố. Những bụi cây gai rậm rạp quanh năm xanh tốt bao quanh bãi đỗ này, chỉ chừa cổng ra và

Tarzan bỗng quay ngoắt đầu về phía bên phải. Hắn vừa nghe thấy tiếng rên se sẽ. Qua bụi rậm hắn còn như nhìn thấy vật gì đó màu vàng hoặc sáng bạc. Phải chăng đó là một chiếc ôtô và hình như tiếng rên vẳng ra từ đây? Hay là một cái bẫy?

Tarzan vội vàng dừng xe, để tay lên môi ra lệnh cho Willi im lặng. Anh chàng béo tròn như viên bi đội mũ để lưỡi trai che gáy ngơ ngác nhìn Tarzan. Nhưng khi thấy bạn từ từ dựa xe vào gốc cây và lom khom nhìn qua kẽ hở thì nó đã hiểu tất cả.

Bãi đỗ xe vắng ngắt, không có chiếc xe nào trừ một chiếc xe tải nhỏ, màu vàng, xe của ngành bưu điện.

Có ba bóng người đang loay hoay ở đó, hai người trùm kín mặt, người thứ ba là nhân viên bưu điện. Người cao lớn hơn cả khoác chiếc áo mưa màu đen tay lăm lăm khẩu súng. Nòng súng chĩa về phía nhân viên bưu điện. Người này mặc chiếc áo khoác của ngành, quần đồng phục và mũ lao động. Ông ta đứng úp mặt vào thành xe, hai tay run run giơ cao. Hai chân run rẩy dường như không đứng vững. Hơn nữa ông ta đang rên rỉ, có lẽ vì bị đánh đau.

Tên trùm kín mặt thứ hai cũng thuộc loại cao to lực lưỡng, khoảng gần 1 mét 90. Gã cũng khoác áo mưa có mũ trùm kín đầu màu sáng. Gã đã mở cánh cửa chiếc xe ôtô chở bưu phẩm và dùng dao rạch các túi thư. Trên mặt đất la liệt bưu phẩm và thư tín. Tên này lục tìm và chọn lọc những thứ đựng trong túi thư. Những thứ gã quan tâm thì bị quẳng vào một cái bao để ngay cạnh gã. Lúc này cái bao đó cũng đã được quá một nửa.

Tròn Vo thì thầm:

- Bọn cướp!

Tarzan gật đầu:

- Chúng đang tìm ngân phiếu và những thứ quý giá vận chuyển qua đường bưu điện đấy.

- Thế thì chúng mình chịu rồi.

Tròn Vo nói đúng. Tên cướp thứ nhất lăm lăm khẩu súng và đảo mắt quan sát tứ phía. Gã sẽ nhả đạn ngay nếu hai đưa tìm cách tiếp cận.

- Tụi mình phải tìm chỗ nào có máy điện thoại và báo ngay cho cảnh sát.

Hai đứa nhẹ nhàng đẩy xe đạp dọc theo bụi rậm, tới cổng bãi đỗ mới lên xe. Tarzan biết rằng cách chốn này khoảng 200m có một trạm điện thoại. Hai đứa phóng rất nhanh. Tròn Vo bây giờ đã tỉnh như sáo.

Lúc này đường xá vắng tanh. Hai chiếc ôtô đỗ ven đường, một xe VW màu đen có ăng ten to tướng và cách đó không xa phía bên kia đường là một chiếc xe Jeep màu trắng. Đều là xe thuộc thành phố này, chiếc VW có hàng chữ DT 88 và chiếc xe Jeep là AC 111.

Đã tới trạm điện thoại.

Tarzan dựa xe và chui ngay vào.

Khốn kiếp! Ống nghe treo lủng lẳng, sợi dây bị giật đứt. Bọn nghịch ngợm ngu xuẩn đây mà.

Tròn Vo lắc đầu. Bốn bề tối đen. Không nhà nào có ánh sáng đèn. Cũng dễ hiểu vì đây không phải là khu dân cư, chỉ có công sở hoặc văn phòng của các hang tư nhân. Phải đi tìm một trạm điện thoại

Tarzan quyết định đi ra mạn nhà ga. Ở đó thế nào cũng có các trạm điện thoại công cộng. Hai đứa lại nhảy lên xe, cắm đầu cắm cổ đạp.

Một lúc sau mới thấy một trạm điện thoại khác. Tarzan quay số khẩn cấp.

Có tiếng người trực ở đầu dây bên kia. Tarzan báo cáo rành rọt tình hình. Trước khi buông máy hắn nói thêm:

- Đề nghị ông báo tin này cho thanh tra Glockner, tuần này ông thanh tra trực đêm. Còn cháu tên là PeterCarsten, mọi người thường gọi là Tarzan. Ông thanh tra biết cháu.

Nhân viên cảnh sát ở đầu dây bên kia vui vẻ:



- Thế thì tôi cũng biết cháu, ít ra là qua mọi người kể lại.

Tarzan đặt máy. Tròn Vo sốt ruột:

- Thế nào?

- Họ lên đường tới đó rồi, chúng ta cũng phải quay trở lại thôi!

- Đại ca muốn xem bắn nhau sao?

- Hy vọng không xảy ra đụng độ.

- Nhưng tên cướp có một khẩu MP và chắc tên kia cũng có vũ khí. Nếu bọn họ bắn nhau không chừng hai đứa mình lại xơi đạn lạc thì toi.

- Tụi mình sẽ không lại gần đến thế. Nhưng tao muốn biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào. Thôi, nhanh lên!

Hai đứa lại lục tục đạp trở lại.

Theo tính toán của Tarzan thì chúng sẽ có mặt tại hiện trường trước khi cảnh sát ập tới.

Ngõ Diepensiek kia rồi.

Chiếc xe VW đã biến mất.

Chiếc xe Jeep cũng vừa bắt đầu chuyển bánh. Ánh đèn pha quét một vòng sáng rực những bụi gai. Tiếng máy nổ có vẻ ọc ạch. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh và lao vút đi.

Tarzan giúi chiếc xe đạp cho Tròn Vo, bảo:

- Mày chờ tao ở đây.

Hắn lao vút ra phía cổng và ngoái nhìn về phía trái. Chiếc xe tải nhỏ chuyển thư tín của bưu điện vẫn đứng đó. Trên sân la liệt thư từ và các loại bưu phẩm khác.

Vậy là bọn cướp vù mất rồi. Chúng đi bằng chiếc xe VW có ăng ten cỡ bự vì thế cũng có thể chúng đã theo dõi được liên hệ điện đài của cảnh sát.

Nhân viên bưu điện là người đã luống tuổi. Ông ta bị rơi mất cái mũ, lộ ra vầng trán hói sưng vù.

Ông ta lại ôm đầu rên rỉ.

Tarzan đỡ người này ngồi xuống nhưng hai chông vẫn run lập cập.

Hắn nói:

- Cảnh sát đang trên đường tới đây và thể nào họ cũng mang theo bác sĩ.

- Cái thằng cầm súng… máy… đã đánh tôi đúng vào lúc tôi quyết định phải lao vào bóp cổ hắn. Tôi nói thật đấy, tôi đang định ra tay. Chí ít tôi cũng là người đã làm nghề này 46 năm rồi. Các cậu có biết không, danh dự của tôi nằm trong những bao thư này đấy. Nó là cuộc sống của tôi và tôi quyết không để cho bọn mất dạy ấy làm ô uế tên tuổi của mình.

Tarzan phải mím chặt môi để khỏi phì cười. Lúc nãy ông ta đã run như cầy sấy. Tất nhiên không vì thế mà mọi người rẻ rúng, chê bai ông ta vì trong tay tên cướp là một khẩu tiểu liên cực nhanh. Lúc quẫn trí gã có thể nhả đạn và con số thương vong hẳn lên tới cả trăm ấy chứ…

Hắn huýt sáo ra hiệu cho Tròn Vo lại gần và giới thiệu:

- Cháu tên là Tarzan còn bạn cháu là Tròn Vo.

- Còn tôi là Lodfellner.

Ông bưu tá kể: Khi ông cho xe dừng lúc có đèn đỏ ở ngã tư ngay gần đây thì cửa xe bị giật ra. Một trong hai tên cướp nhảy vào ca bin và gí súng vào mang tai ông. Ông đã kịp thời nhận mặt gã vì lúc đó gã chưa trùm kín mặt. Gã có cặp mắt sâu, râu quai nón. Nhưng ngay sau đó gã vội vã trùm đầu bằng một cái tất. Gã lăm lăm khẩu súng và bắt ông đánh xe tới đây. Tên thứ hai thì đã chờ sẵn ở đây…

Tròn Vo nói:

- Thôi, ông đứng lên đi không ướt hết cả quần bây giờ.

Tarzan kéo ông ta dậy:

- Bọn cướp tìm cái gì trong xe của bác, chúng lấy những ngân phiếu và bưu phẩm ạ?

- Tôi nghĩ chúng đã vớ được vài triệu Mark chứ không ít đâu.

- Bác bảo sao? Nhiều thế kia à?

- Chứ sao nữa. Ngay các cửa hàng kim hoàn cũng gửi qua bưu điện hàng hóa của họ. Chuyển bằng bưu điện thì rẻ hơn nhiều so với bằng các phương tiện chuyên dụng. Và ngay cả nhà băng cũng nhiều khi gửi ngoại tệ bằng con đường bưu điện.

- Và tất cả những thứ đó đều để trong túi thư?

- Đúng thế. Và tối nào cũng như tối nào, tôi đều phải chuyển những túi thư này đến một thành phố khác.



Tarzan nghĩ: chuyên chở những khoản tài sản lớn đến như vậy mà không có phương tiện chuyên dụng như xe bọc thép thì quả là quá cẩu thả. Làm ăn như thế có khác gì mời bọn cướp xơi cỗ.

Đúng lúc đó đèn sáng loang loáng. Xe cảnh sát đã có mặt tại hiện trường.

*

Thanh tra Glockner chỉ huy cuộc điều tra.

Ông hỏi bọn trẻ:

- Thế nào, lại trốn khỏi ký túc xá, đúng không? Đi đâu mà bây giờ còn ở đây?

Tarzan cười:

- Chúng cháu tới 5 cơ sở Disco cả thảy, nhưng đi công khai với tư cách là phóng viên của báo “Tầm Nhìn”. Chúng cháu viết về một số vấn đề. Vụ này chúng cháu chỉ tình cờ phát hiện khi đi qua đây thôi ạ.

Bọn trẻ tường thuật những điều chúng chứng kiến. ÔngLodfellner khai báo. Các nhà chuyên môn tìm dấu vân tay nhưng theo lời khai của nạn nhân thì bọn tội phạm đều đi găng tay. Ông ta nhắc lại một lần nữa về khuôn mặt của tên cướp, cả về chuyện bọn cướp đều nói chuyện với nhau bằng tiếng Đức chính thống.

Thanh tra Glockner ghi biển số đăng ký của hai chiếc xe đó.

Tarzan trình bày:

- Khi bọn cháu quay trở lại thì chiếc xe VW đã đi mất rồi và chiếc xe Jeep bắt đầu nổ máy. Chỉ tiếc là chúng cháu không biết trong xe còn có ai nữa không…

Trong khi các nhân viên cảnh sát tiếp tục tìm kiếm dấu vết thì thanh tra Glockner liên lạc bằng máy bộ đàm với Tổng nha. Tarzan và Willi cùng ngồi trong ôtô vì trời mưa như trút. Những lá thư nằm trên mặt đất ướt nhoét. Tuy vậy ông Lodfellner vẫn vội vã nhặt chúng cho vào một cái túi.

Thanh tra Glockner ra lệnh:

- Nhanh lên, Harry, phải tiến hành kiểm tra biển số đăng ký của ai chiếc xe đó.

Chỉ một lát sau đó đã có tiếng trả lời qua máy bộ đàm.

Tiếng thanh tra Glockner:

- Thế còn chiếc xe Jeep? Thôi được, đang đêm hôm thế này. Nhưng ngay sáng ngày mai cậu phải hỏi bộ phận đăng ký xe ôtô về giấy phép lưu hành nhé!

Ông quay sang hai đứa trẻ:

- Chiếc xe VW là xe ăn cắp, nó bị đánh cắp cách đây sáu tiếng rưỡi đồng hồ. Lúc 18 giờ. Bọn trộm đã lấy chiếc xe tại bãi đỗ trước một siêu thị, chủ nhân là một cặp vợ chồng già, ông cụ nguyên là một quan tòa đã nghỉ hưu.

Tarzan ngạc nhiên:

- Cháu không ngờ chủ nhân lại là một quan tòa nghỉ hưu đấy, xe có hệ thống ăng-ten to tướng.

Thanh tra Glockner cười:

- Bác quen ông thẩm phán Bleichoder. Ông ấy hồi trước chuyên xử những vụ án thanh niên. Nếu bác nhớ không nhầm thì chiếc xe này ông ấy mua lại của một người cháu, cậu này gây một loạt tai nạn giao thông nên bị tước bằng lái xe.

Tròn Vo hỏi:

- Cháu còn nghe người ta nói rằng đôi khi bọn tội phạm đóng kịch, khai xe bị lấy cắp để không bị nghi vấn sau khi chúng dùng xe phạm tội, phải không ạ?

- Với ông cựu thẩm phán Bleichedor thì bác nghĩ có thể loại trừ hoàn toàn vấnề này. Chúng ta phải truy lung thủ phạm theo một hướng khác.

Nhưng vấn đề là tìm ở đâu? – Tarzan nghĩ – Lời mô tả thủ phạm của ông nhân viên bưu điện rất mơ hồ. Tại thành phố này phải có đến hàng vạn người có những đặc điểm tương tự.

Tròn Vo ngáp dài. Tarzan cũng cảm thấy mệt mỏi.

Thanh tra Glockner nói với bọn trẻ:

- Bác không thể vắng mặt ở đây thành thử không đưa các cháu về ký túc xá được. Các cháu đành phải đi xe đạp thôi. Khuya lắm rồi, về ngủ đi.

Hai bạn trẻ chào ông thanh tra và lên xe đạp đi. Chừng hai mươi phút sau thì chúng về tới khu ký túc xá. Cổng vẫn để ngỏ nhưng thầy giáo trực đã đi nằm. Các cửa sổ đều tối om.

Tròn Vo đi loẹt quẹt nên Tarzan phải nhắc bạn nhẹ chân. Nói thì dễ, nhưng ngay hắn cũng thấy mệt rã rời và chỉ mong nhanh nhanh được leo lên giường. Lúc lên cầu thang Tròn Vo đã nhắm nghiền mắt, chân bước hoàn toàn theo quán tính. Lên đến tầng hai cậu chàng đâm sầm vào tường và kêu toáng lên vì đau. Tarzan đi trước vội vàng quay lại:

- Trời đất! Mày vừa đi vừa ngủ nữa sao Willi?

- Đâu có. Tao đang nghĩ tới Oliver đấy chứ. Không biết lúc này nó sao rồi. Có lẽ nó đi đâu phải chống gậy, hả?!

- Ờ, ít ra thì cũng từ giờ đến lúc mổ. Nghe đâu còn phải 4 tuần nữa. Mẹ có viết thư cho thầy hiệu trưởng và nói về việc này. Ngày mai Oliver sẽ có mặt ở bệnh viện, chúng mình sẽ tới thăm nó.

Oliver Kroschmidt vốn là bạn học của Tứ quái. Cậu ta năm nay 16 tuổi. Cách đây 1 năm cậu đã cùng bố mẹ sang một quốc gia châu Phi. Tại quốc gia này cũng có những cuộc đụng độ về chủng tộc, nhưng dù sao còn có nền dân chủ. Ông tổng thống trước kia đã từng học đại học tại Đức, ông ta nói thông thạo tiếng Đức và ủng hộ việc thành lập viện Goethe ở thủ đô nước này. Bố của Oliver được chỉ định làm giám đốc viện Goethe và ông đã cùng cả gia đình chuyển sang sống ở nước châu Phi đó.

Lúc đầu mọi chuyện đều suôn sẻ, Oliver thấy đất nước này thật hấp dẫn. Nhưng rồi cậu mắc một căn bệnh lạ, mắt bị sưng vù, có nguy cơ bị mù. Người ta vội đưa cậu về nước để điều trị vì tại thành phố lớn này mới có các bác sĩ giỏi và những trang thiết bị y tế cần thiết. Giáo sư Litzgreber là bác sĩ chuyên khoa mắt nổi tiếng, ông sẽ là người mổ cho Oliver. Sau khi mổ xong Oliver sẽ ở ký túc xá và học trong nước. Bố mẹ cậu không dám liều lĩnh cho cậu đi nữa vì sợ có thể nhiễm bệnh trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hủ Mộc Sung Đống Lương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook