Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 56 - Chương 2: DẤU VẾT BAN ĐẦU

Tô Du Bính

05/12/2013

Tin đồn về làng Hinterstetten giàu có đã lan đến cả tai “đạo chích” UlrichPanke. Đời gã chưa bao giờ được tiếng thơm về của cải cả. Coi, toàn bộ gia tài của gã chỉ có chiếc môtô phân khối lớn và một túi đồ nghề. Để sắm nổi chiếc chiếc bình bịch ấy, gã đã bỏ công tới hàng chục phi vụ dồn lại mới đủ tiền mua, chớ còn phải hỏi.

Năm nay Ulrich mới 19 tuổi nhưng cũng đã thành danh trong làng chôm chỉa nhờ bí quyết riêng của mình. Gã luôn hành ề theo cùng một mánh khóe. Đầu tiên gã thường mò tới những khu biệt thự sang trọng để… bấm chuông. Chuông réo mà không thấy gia chủ ra tức là nhà vắng vẻ. Lúc đó Ulrich tà tà cậy cửa sổ chui vào… nhập nha chớ sao.

Ấy thế mà gã chỉ thành công chừng 50%. 50% còn lại gã thường chúng kiến bộ mặt đằng đằng sát khí của chủ nhà khi gã bấm chuông bị hớ, Ulrich thường chuẩn bị một câu thần chú đầu môi chót lưỡi.

- Dạ bẩm ngài. Tôi muốn tìm ông “KlauDitoObomalo”. Nghe nói ông ấy sống ở đây. Ồ không phải hả. Tôi xin lỗi ngài đi tìm nơi khác vậy.

Gã nói là nói thế chứ đố dám lai vãng. Mẹ kiếp, cái tên “KlauDitoObomalo” tự chế tạo đó làm gì có thật trên đời.

Ulrich tự kiểm điểm mình khi đến làng Hinterstetten:

- Hôm nay làm ăn bết bát quá. Hai phi vụ ở Jauchenborn chỉ thu hoạch chút tiền chợ. Hy vọng cái làng này bảnh tỏn hơn.

Gã xốc lại túi đồ nghề đào tường khoét vách lên vai và… dừng chân trước cổng một ngôi biệt thự cực kỳ sang trọng. Ulrich mừng húm khi không thấy tấm biển nào ở ngoài cổng. Chậc chậc, nhà tay bá hộ này chắc bỏ không đây. Gã liếm mép trước khi bấm chuông. Tạ ơn trời đất, không nghe một chút động tĩnh.

Ulrich thở phào định móc túi đồ nghề ra thì nghe tiếng bước chân nặng nề

Cạch!

Cánh cửa bằng gỗ sồi bật mở. Một người đàn ông đồ sộ bước ra. Mặt lão dữ dằn, đỏ như gấc.

Ulrich sợ sệt hỏi:

- Dạ, xin lỗi ông, cháu hỏi thăm nhà ông Obomaio… nhà ông ấy ở đây phải không ạ?

Lão bụng phệ đủng đỉnh trả lời:

- Tao là ông Obomaio đây. Muốn gì?

Lạy chúa, Ulrich muốn bật ngửa. Chân gã như khuỵu xuống. Gã há hốc mồm rồi đờ người trước một tình huống như vậy. Phải mười giây sau gã mới đủ trấn tĩnh.

- Thưa ông, cháu xin chuyển tới ông lời chào của bà HectaGrundman ở Dresden.

Lão bụng phệ nhe nanh trông như hai gọng kìm:

- Vậy hả? Bà ta có khỏe không, bà ta vẫn còn nuôi con chó đó chớ?

Ulrichchưng hửng. Gã sắp xỉu đến nơi.

- Dạ thưa… cháu nghĩ là

- Ta nhớ hình như là giống chó Dekel, phải không nhỉ?

- Dạ thưa… hình như là…

- Hê hê, hình như bà ta có con chó giống Dogge thì phải, tếu thật.

- Dạ thưa ông, bà Hecta nói rằng ông là người rất vui tính.

Bàn tay lão phệ đè lên vai ấn mạnh khiến Ulrich co rúm.

- Tao luôn luôn vui vẻ. Nào, vô trong kể chuyện mụ Hecta cho tao nghe.

Ulrich đành đi vào nhà, lúc này mà từ chối thì toi ngay. Bàn tay lão béo to như hai quả dừa, ngó phát ớn.

Đi qua hành lang, mắt tên đạo chích hoa lên trước những bức tranh quý giá và nhiều đồ đạc sang trọng khác. Ulrich nổ đom đóm mắt đến mức trượt cẳng vào một chiếc giày trượt patin suýt nữa là té nhào. Gã nghĩ thầm: giày trượt chắc mẩm là của thằng nhỏ con trai lão.

Gã nghe lão làu bàu:

- Thằng nhóc Felix quăng đồ đạc bừa bãi quá.

- Dạ…

- Tao là Bernhard Monghem rõ chưa? Hê hê, sao? Mày tưởng tao là Obomaio của mày à? Mày muốn tao kêu cảnh sát đến không hay là chuyện trò một lát đ

Ulrich bủn rủn:

- Cháu… cháu… không hiểu gì cả.

- Mày sẽ hiểu ngay thôi, đồ chuột bọ. Ba cái trò bấm chuông lợi dụng chủ nhân vắng nhà rồi nhập nha của tụi bay còn tồi lắm. Mày ngồi xuống đi. Không, ngồi chỗ kia, ghế đó là của tao.

Ulrich vâng lời. Bởi gã không còn đứng nổi trên đôi chân đã nhũn ra như bún nữa.

Ulrich vốn không ưa đánh đấm, gã ái ngại chuyện bạo lực. Gã có ăn trộm thật nhưng cũng chỉ đột nhập vào những nhà giàu có, không bao giờ mò đến những nhà nghèo. Ulrich thuộc loại mềm yếu, gã sợ nhìn thấy máu, ghét những mùa đông băng giá và xót thương những con vật nhỏ như ếch nhái bị xe cán bẹp gí trên đường ôtô. Gã thường cho chim ăn vào mùa đông, và mơ ước được làm người chăm sóc thú vật trong vườn bách thú. Nhưng không hiểu sao gã lại xin việc làm trong nhà máy. Bây giờ gã đã mất việc, vì thế có thời giờ để hành nghề đạo chích.

Khi Ulrich rớt phịch xuống ghế, túi đồ nghề của gã va chạm nhau kêu xủng xoảng làm gã ngượng chín mặt.

Monghem tự rót cho mình một ly rượu.

- Này, mày có thèm chất cay không ?

- Dạ, ông bảo sao ạ?

- Tao hỏi mày muốn uống gì, Whisky hay Cognac

- Dạ, cho cháu thứ gì cũng được.

Ulrich cảm thấy nhẹ người. Dễ chừng lão già đại lục sĩ này có máu hài hước. Chậc chậc, có lẽ sẽ không có gì nguy hiểm xảy ra đâu. LãoMonghem này đã nhìn thấu tâm can gã.

- Mày tên gì hả?

- Cháu là UlrichPanke .

- Mày lừa tao hả, đồ chuột bọ?

- Không ạ, cháu mang theo giấy tờ thật mà.

- Đưa giấy tờ cho tao kiểm tra, đồ rác rưởi.

Ulrich đưa bằng lái xe cho lão, Monghem đọc hết sức chăm chú. Sau đó lão rót cho gã một ly congnac. Ulrich uống vội vã và cảm thấy trong rượu có vị xà phòng.

LãoMonghem ngồi chễm chệ trên ghế đệm riêng của lão và hỏi:

- Tại sao mày lại giở trò mánh mung chôm chỉa chớ?

- Dạ, cháu vã độ quá, thất nghiệp triền miên nên liều mạng ăn trộm vài cú rồi giải nghệ.

- Ông bà già mày “từ” mày à?

- Ôi, ông bà già ở tận Leipzig. Đói quanh năm. Càng ngày càng khốn quẫn.

- Hừm, nói thiệt coi, mày đã chơi bao nhiêu phi vụ?

- Dạ, mới… lần thứ 2.

- Tao đập mày một cái chết gí bây giờ. Cấm xạo sự. Tao không thích ai làm thuê cho tao mà lại dối trá.

MắtUlrich sáng lên:

- Cháu được làm việc cho ông ư?

- Ừ… ừm, còn chờ đã.

Monghem đứng lên, cầm cốc rượu sang buồng bên cạnh. Ulrich nghe lão nói trong điện thoại:

- Chú nghe rồi đấy, Bodo. Ráng qua nhà anh chừng nửa tiếng nhé. Anh cần chú làm nhân chứng.

Lão phệ buông máy cười hề hề:

- Mày hiểu ai sắp tới không, Ulrich? Em trai tao đấy.

Ulrich run như cầy sấy. Gã đã có phần giác ngộ hơn. Chó đẻ thật, rõ rằng lão già chẳng hề buông tha gã dễ dàng, lão muốn gì khi kêu thêm một trợ thủ chứ? Gã linh cảm tấy mối hiểm nguy đang sờ sờ trước mặt.

Monghem nhìn thấu hết ruột gan gã. Lão gục gặc:

- Tao “mết” cái bằng lái xe của mày lắm đấy. Mẹ kiếp, đi ăn trộm mà có cả bằng lái môtô, xe tải. Mày chắc là một đứa thông minh dám làm những quả đậm. Tao muốn có chú em tao làm chứng khi tao với mày thỏa thuận. Mày lái xe tải lâu chưa?

- Dạ, cháu có bằng lái xe tải từ hồi ở Leipzing. Lúc đó cháu làm việc ở công ty vệ sinh và kế đến là công ty sữa.

- Hề hề, bây giờ thì mày làm việc cho hãng vận tải của tao. Tao là chủ ở đây.

- Ông vận chuyển đồ gỗ ạ?

- Tao chuyên chở gia súc. Loại để giết mổ ấy.

- Nếu thế thì phải theo học khóa lái xe đặc biệt.

- Không, chẳng có quái gì đặc biệt cả. Bất cứ ai có xe ôtô tải đều được phép chuyên chở gia súc. Chỉ cần tống vào thùng xe ít rơm, tạo một chút kẽ hở cho gia súc không bị chết ngạt. Sau đó thả bệ xuống cho từng con tuần tự đi lên. Mày giống như ông tướng xem duyệt binh ấy. Ha ha ha.

- Thưa ông, thế xe ta chuyên chở loại gia súc nào ạ?

- Đủ thứ hầm bà lằng. Bò, bê, ngựa, lợn… tóm lại tất cả những loại nào có thể giết mổ được.

- Thế thì chắc chỉ đi đường ngắn, đến những lò mổ trong vùng.

- Ồ, chú mày nhầm to. Thường phải đi hàng ngàn cây số, từ Ba Lan tới Bắc Phi, từ Hà Lan tới Italia, từ Hunggary tới Tây Ban Nha…



- Thế chở súc vật sống ạ?

- Đúng thế, những con vật sống. Hay nói đúng hơn là khi cho lên xe, chúng còn sống. Nhưng trên đường vận chuyển sẽ có hàng loạt con vật lăn đùng ra chết vì ngộp thở, vì sóc, vì khát, vì sinh sự lẫn nhau, có lần chết đến non nửa. Kệ cha chúng, hiểu chưa? Tao đã đề phòng sự hao hụt này bằng cách mua bảo hiểm cho cả chuyến vận chuyển đối với từng con một.

Ulrich cố gắng che giấu cảm xúc của mình. Cái lão Monghem này hình như không hề xúc động về những con vật khốn khổ đó. Trông cái bản mặt lão đã đầy vẻ thô bạo và tàn nhẫn rồi. Gã rụt rè hỏi:

- Thưa ông, tại sao người ta không giết mổ chúng ở đây rồi chở bằng xe đông lạnh có phải hơn không ạ?

- Xe đông lạnh rất đắt, lại tốn công bảo dưỡng. Hơn nữa lương một tay đồ tể ở nước ta cao gấp chục lần các nước khác. Không, không, chú mày ơi, chuyển sống chúng nó tới nơi tiêu thụ là hiệu quả kinh tế nhất.

- Cháu đâu có hiểu những chuyện đó.

- Nghe đây. Tao xuất lợn sang miền BắcItalya mỗi chuyến 1000 con, chỉ cần 700 con sống sót lúc đến điểm giao hàng là coi như thắng lớn. Riêng ngựa thì tao đẩy sang Pháp và Italya. Tao mua ngựa ở các nước Đông Âu sau đó đưa chúng sang Italya để làm món salami, món xúc xích này mà có thịt ngựa thì hết sảy. BọnPháp cũng sành ăn lắm. Tóm lại, nơi nào cần là tao tìm cách đưa hàng đến tận nơi.

- Cháu thì chỉ khoái ngựa được tự do chạy nhảy trên đồng cỏ. Lúc đó trông chúng đẹp làm sao.

- Thế à, tao lại thích nhất tiền. Bọn súc vật ấy có mặt trên đời này để loài người xơi tái chúng. Ngoài thiên nhiên cũng như thế cả. Con sói tất ăn con cừu. Đó là lẽ đời.

- Nhưng con sói không tha con cừu đi trên một quãng đường dài như vậy trước khi ăn thịt nó.

- Hê hê, rồi mày sẽ quen tất. Kể từ bây giờ mày là tài xế của tao. Sứ mạng đầu tiên của mày là 100 con ngựa tao đang nhốt trong chuồng trại. Mày hãy chở chúng sang Italia cho vào lò mổ.

- Ôi , cháu… cháu… phải…

- Mày không còn lựa chọn nào khác đâu. À, em trai tao đến kia rồi.

Monghem ra mở cửa cho em lão vô nhà. Ulrich cứ thô lố hai con mắt nhìn hết người này đến người khác. Ma quỷ, hai anh em lão giống hệt nhau, có điều BodoMonghem thon hơn ông anh một chút và mặt cũng không đỏ như gà chọi.

">*

* *

Trời tháng ba vẫn còn lạnh giá. Mây tuyết treo lơ lửng trên bầu trời, nhiệt độ xuống khoảng 3 độ bách phân.

Đương nhiên Tứ quái phải trang bị quần áo mùa đông để hành quân chớ sao. Gaby cột trên tóc một dải băng bằng len màu xanh nước biển do cô bé tự đan lấy, còn Tròn Vo đội cái mũ của cầu thủ bóng chày có lưỡi trai to đùng. Đầu giờ chiều, bốn đứa đã quần tụ ở đằng sau lò mổ vùng ngoại ô phía nam thành phố. Chỗ này khởi đầu cho con đường đi từ Jauchenborn về Hinterstetten. Bốn quái đều thống nhất ý kiến phải gõ cử nhà ông già thấp khớp Blikleben một lần nữa để thăm dò một số chi tiết.

Đôi má của Công chúa đỏ hồng hơn ngày thường, chỉ có điều ánh mắt của cô bé buồn so làm Tarzan chạnh lòng.

- Gaby buồn về chuyện Sabin hả?

- Sao? Chuyện gì xảy ra với Sabin thế?

- Mình có gọi điện đến nhà ông bà Kolwig, bà mẹ khóc khi nói chuyện với mình qua điện thoại. Sabin vẫn chưa tỉnh.

Tarzan nghẹn ở cổ, nhưng hắn vẫn nói thêm:

- Bạn ấy sẽ vượt qua được. Còn cái kẻ gây nên vụ tai nạn này vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Nhưng cũng không lâu nữa đâu, tụi mình nhất định truy tìm gã bằng được.

Cả bọn lên đường tới nhà ông Blikleben. Gió thổi ngược qua cánh đồng thốc vào bọn trẻ, chui luồn qua các kẽ hở của quần áo. Đám trẻ phải gò lưng cực kỳ vất vả mới đến được làng quê Hinterstetten. Đường làng tĩnh mịch không một bóng người.

Tròn Vo làu bàu suốt dọc đường. Thằng mập cho rằng so với việc đi xe đạp ngược gió thế này thì việc đi bắt ếch chỉ là một trò giải trí nhẹ nhàng.

May phước khi chúng đến thì ông Blikleben đang ở trước của nhà.

- A, chào các cháu. Cháu có nhiều bạn thế hả Tarzan?

Tarzan lần lượt giới thiệu các quái. Bốn đứa lục tục kéo nhau vào nhà sau lời mời của gia chủ. ÔngBlikleben sống độc thân, căn hộ nhỏ bé của ông quét vôi sơn màu vàng chanh thật dễ chịu. Ông có nuôi một đôi vẹt xám rất đẹp. Gaby khen lấy khen để rồi hỏi:

- Đôi chim này đã nói được chưa ạ?

- Con Lorchen bắt chước tiếng chuông điện thoại rất cừ, còn Pedro thỉnh thoảng nói được từ: “bố già, bố già”.

Khỏi phải hỏi, Tarzan ngồi yên vị và đặt vấn đề ngay:

- Tụi cháu muốn biết thêm về vụ tai nạn. Bác ạ, Sabin vẫn hôn mê còn chiếc Mercedes màu xanh của lão Monghem thì lãi không một vết xước nào. Cô phục vụ Sofie bảo đảm với tụi cháu rằng trong thời gian xảy ra tai nạn, lão chủ của cô liên tục quấy rầy cô ở dưới bếp. Ái chà, cháu muốn nói bác có nhìn lầm chiếc xe không hả bác Blikleben?

ÔngBlikleben xoa xoa mũi rồi nói:

- Nếu không phải là Monghem thì chắc là em trai của ông ta.

- ÔngMonghem có em trai ạ?

- Phải. Monghem có một người em trai giống ông ta như đúc.

- Ông ấy cũng có chiếc Mercedes màu xanh à?

- Ông này thì mỗi ngày một xe. Ông ta là chủ một xưởng sữa chữa ôtô và một xưởng sơn.

- Tại đây hả bác?

- TạiJauchenborn.

Tarzan nắm chặt tay lại:

- Ra thế. Đây cũng là một dấu vết nóng bỏng. Bác có bảo đảm rằng chỉ có thể là một trong hai người đó không ạ?

- Tôi chắc chắn như thế. Nhưng các cậu đừng lôi tôi vào cuộc, tôi đã giao hẹn rồi đó.

ưa bác, lời hứa của cháu không hề thay đổi.

Bỗng một con vẹt cất tiếng: “Bố già!”

Tarzan ngạc nhiên hỏi:

- Nó gọi ai đấy ạ?

Gaby cười khúc khích

- Còn ai vào đây nữa, nó gọi đại ca đấy.

ÔngBlikleben nói:

- Nhiều khi con Lorehen bắt chước chuông điện thoại tới mức tôi vội vàng chạy tới cầm máy thì chẳng nghe thấy gì cả.

Ông lấy trà mời bọn trẻ. Cả bọn uống nước rồi xin hẹn ông lần khác vì Tứ quái còn phải làm nốt một số công việc nữa.

Ngoài trời gió đã phần nào lắng xuống. Tròn Vo quay ngược lưỡi trai ra sau gáy. Gaby nói:

- Mình quen chú Valke, cảnh sát ở làng Jauchenborn. Đó là đồn cảnh sát nhỏ nhất nước với quân số vỏn vẹn chỉ có một người.

- Hay lắm. Gaby có thân với chú ấy không?

- Mình quen qua ba, chú Valke rất vui vẻ niềm nở với mình.

- Có thể tin cậy chú Valke được không?

- Tất nhiên là được rồi.

- Nếu thế thì chúng ta chỉ nên tiết lộ 3/4 câu chuyện. Phải chừa một phần tư cho tụi mình đặc vụ, đúng không Gaby ?

Tứ quái đổ bộ đến làng Jauchenborn đồng thời với sự xuất hiện của mặt trời. Nắng ấm áp làm đứa nào cũng cảm thấy mùa xuân đang đến gần. Gaby đạp xe đi trước, dẫn cả đám tới đồn cảnh sát.

Đúng như CôngChúa đã mô tả. Cơ quan an ninh của làng nhỏ xíu. Trước căn nhà mini là một chiếc xe tuần tra nằm lù lù. Ngó chiếc xe lấm lem bùn đất mà ngao ngán. Kiểu này chắc Valke hay phải đi trên đường ruộng.

Tứ quái tiến vào… đồn. Coi, trong phòng treo một cuốn lịch từ năm ngoái và chỉ độc một viên cảnh sát ngồi cạnh bàn ngậm tẩu thuốc lá, trước mặt là ly cà phê bốc khói. Chiếc áo khoác ngoài của ông ta hờ hững đến độ chỉ cài đúng 1 cúc.

- Chào chú Valke. Cháu và các bạn cháu đến thăm sức khỏe chú đây.

Viên cảnh sát ngước mặt từ từ.

- Gaby Glockner đó hả? Đẹp gái gớm. Cháu xinh ra phết đấy.

Tarzan trông mặt mà bắt hình dong. Valke khoảng 30 tuổi thuộc dạng an phận. Anh ta có vẻ hài lòng với công việc của một viên chức cảnh sát tại cái đồn nhỏ xíu. Có lẽ anh ta biết hết mọi dân làng. Và công việc ch cũng chỉ là giám sát mấy cậu choai choai ưa làm phách ở trong làng, thường phóng môtô mới sắm bạt mạng trên đường, lúc thì gây tai nạn cho mình, lúc thì gây thiệt hại cho người khác.

ChúValke hỏi thăm sức khỏe bố mẹ Gaby và không ngớt lời ca ngợi thanh tra Glockner .

CôngChúa chế tạo một câu chuyện cổ tích chớp nhoáng:

- ChúValke này, hôm vừa rồi ba cháu bị xui xẻo. Một ông lái xe do quá sợ… đèn đỏ bật đột ngột nên lùi xe nhà đâm vô mũi xe ba cháu. Thế là chiếc MBW bị bẹp dúm đầu. Ba cháu muốn gò và sơn lại chiếc xe nhưng các xưởng trên phố nhiều công việc quá nên đành chờ mãi. Cháu nghe đồn ở làng này có trạm sửa xe của ông BodoMonghem đúng không chú?

Tam quái há hốc miệng. Trời ạ, Gaby bịa chuyện y như thiệt. Cứ nhìn cặp mắt bồ câu ngây thơ của cô bé đố ai dám nghĩ rằng nhà nữ thám tử đang kể chuyện hoang đường. Quả nhiên Valke sa bẫy ngay. Anh ta nhăn mặt:

- Hừ, cái tay Bodo đó không đáng tin cậy đâu. Chú cũng có những vấn đề với gã.

Gaby thỏ thẻ:

- Sao vậy chú?

- Cũng chẳng có gì là bí mật cả. Đây mới là những suy nghĩ đầu tiên của chú. Chả là gần đây có một tên phá hoại đêm đêm chuyên đập phá các loại xe ôtô dọc đường hặc đậu trên bãi. Thành tích của gã từ tháng 10 tới nay là làm xấu tất cả 47 chiếc xe. Chiếc thì bị cạo sơn, chiếc bị tháo nhíp, chiếc bị gỡ bảng số… Ối, hầm bà làng đủ cả.

Karl nhứng mày sau cặp kính cận:

- Chú có cho rằng đây là hành động nhằm kiếm công ăn việc làm cho trạm tân trang của Bodo hay không?

- Phải nói thế này, cái xưởng của ông Monghem mở từ năm ngoái. Trước kia, mọi người muốn sửa xe đều phải đưa vào thành phố. Nay đã có xưởng của Monghem ở ngay trong làng.

Tarzan hỏi:



- Những xe chỉ bị phá quanh quẩn ở đây hay ở cả các vùng xung quanh ạ?

- Cả ở các vùng xung quanh, nhưng ít thôi. Dường như kẻ phá hoại chỉ tập trung vào những xe không xa xưởng sửa chữa của Monghem.

Tarzan trầm ngâm:

- Dân làng nghĩ sao về việc đó ạ?

- Tất nhiên có người nghi ngờ. Có điều thiên hạ cứ xì xầm khiến sự nghi ngờ tới tai Bodo. Ông ta liền bô bô ở quán ăn rằng mình không bao giờ làm chuyện tiểu nhân đó và hứa sẽ thưởng 1000 mark cho ai vạch mặt được kẻ phá hoại.

Karl nhận xét:

- Có thể t

Valke ậm ừ:

- Tôi đang nghĩ đến một vấn đề khác. Có thể BodoMonghem đã không nhúng tay nhưng anh ruột y nhúng tay nên y mới dám thề độc trước đám đông như vậy. Các vị cần phải biết y có một ông anh ở làng Hinterstetten kế bên là Bernhard Monghem. Lão ấy cục kỳ giàu có, tài sản chỉ thua trùm buôn gia súc Bllschett chút đỉnh. Anh em Monghem và Bullschett đều là trọc phú đầy thế lục ở vùng này. Có thể lão Monghem anh đã thuê thằng đàn em FerdinantBuchholz khủng bố 47 chiếc ôtô cho Monghem em trúng mánh.

- FerdinantBuchholz là ai ạ?

- Ừ, tên ma cô này là lái xe tải duy nhất của Monghem anh. Hai tài xế khác đã bỏ đi khỏi hãng vận tải vì không chịu nổi cảnh đày đọa lũ súc vật.

- Đầy đọa là sao hả chú?

- Đó là chuyện chở đại gia súc trong một thùng xe tải chật cứng. Các cháu thử tưởng tượng một đống bò ngựa chen chúc trên cuộc hành trình dài đằng đẵng đầy ổ gà tới tận các nước miền Nam Châu Âu thì quả là địa ngục.

Tarzan tự nhủ, tin này phải báo ngay cho Hội bảo vệ súc vật. Anh em nhà Monghem thật kinh khủng. Thằng anh thì có khả năng thuê đệ tử đập phá xế hộp cho thằng em thu hoạch. Thằng em thì… trời ạ, thằng Bodo có thể cán Sabin bằng chiế Mercedes màu xanh thứ hai lắm chớ sao?

*

* *

Mỗi lần nghĩ đến ngày hôm qua là Ulrich lại bủn rủn cả người. Bernhard Monghem đúng là một tay đại cáo già trong làng bợm, một bậc sư phụ đúng nghĩa.

Ulrich tới nhà Bernhard Monghem với tư cách là một tên trộm. Nhưng gã đã thoát khỏi vụ đó như thế nào?

Hai anh em nhà Monghem, Bernhard và Bodo đã thành công trong việc dọa nạt, gây sức ép với gã. Mẹ kiếp, hai anh em lão chỉ thả gã ra khi gã viết xong một bản nhận tội xém… ăn trộm. Có ký tên, ghi ngày tháng đàng hoàng.

Ulrich giờ đây nằm gọn trong tay hai anh em Monghem. Gã sẽ phải làm những việc mà chúng sai khiến cho dù lương tâm bị cắn rứt.

Bernhard Monghem nói:

- Sắp đến ngày phải chở lũ ngựa thịt sang Italia. Cầu trời cho bọn nhân viên hải quan và tụi thục khách khoái khẩu món mì ống Spagetti không đình công. Nếu không thì mày sẽ chết gí ở biên giới tiến không được, lùi không xong đấy. Mày sẽ chết cứng giữa một rừng xe tải chở đàn gia súc khác, có muốn cho chúng xuống cũng không được. Mày hiểu chớ, mỗi con ngựa hằng ngày cần khoảng 40 lít nước để sống, làm sao mày cho chúng uống xuể, mày sẽ phải chứng kiến những con vật lăn đùng ra chết trước mặt người lái xe. Cảnh chờ đợi khốc liệt đó đã khiến mấy thằng tài xế yếu bóng vía phải chuồn thẳng. Tao nói thật, đã có hai thằng làm cho tao vù rồi, nhưng mày thì đừng có hòng tẩu mã. Giao hàng xong đánh xe về liền, rõ chưa?

Ulrich lúc đó đã dạ ran, gã hoàn toàn quị trong tay lão.

Nhưng gã cũng thừa hiểu là mình sẽ không đủ can đảm khi nhìn những con vật khốn khổ bị đày đọa. Mắt gã nhòa đi khi tưởng tượng trên chuyến đi đường trường, những con vật bị nhồi nhét trong thùng xe sẽ rống lên thống thiết vì đói và vì khát. Không, gã không thể làm việc đó được. Không đời nào. Gã sẵn sàng nhập nha, bẻ khóa, đào tường khoét vách theo lệnh của anh em Monghem nhưng làm lái xe chở gia súc kiểu đó thì quả là bất nhẫn.

Ngay buổi chiều nhận chỉ thị của sếp, Ulrich đã rúc vào căn buồng bẩn thỉu của mình. Gió thổi bay những bông hoa tuyết dính trên của sổ. Bỗng gã nhớ ra điều gì đó. Gã lục đống báo được xếp gọn bên chân tủ. Gã đã tìm được bài báo cần. Đó là bài diễn văn của bà chủ tịch Hội bảo vệ súc vật. Bà cực lục lên án việc vận chuyển gia súc đem đi giết mổ.

Ulrich đọc đoạn cuối bài báo, có ghi tên họ và số điện thoại của bà để những ai quan tâm đến việc bảo vệ môi trường có thể liên hệ.

Gã đạo chích lẩm bẩm:

- Ta sẽ hỏi ý kiến bà ấy. Ta cần phải biết sự thực việc vận chuyển này. May ra thì mình sẽ có một lời khuyên.

Tứ quái tạm biệt đồn trưởng Valke rồi đi ra giếng nước trong làng chụm đầu bàn

Tarzan nói trước:

- ChúValke cung cấp cho tụi mình một số tin túc thật quý giá. Gaby tài moi tin thật đấy. Tụi này tự hào về bạn.

Gaby ngúng nguẩy:

- Chả cần, mình tự hào về mình là được rồi.

Tarzan giơ tay định vuốt má cô bạn gái nhưng Gaby quay người tránh, thế là đâm choàng vào Karl khiến chàng cận đỏ cả mặt.

Tarzan trở lại vấn đề:

- Bây giờ thì tụi mình hãy quan sát xưởng sơn của BodoMonghem. Thể nào ở đó cũng có chiếc Mercedes màu xanh. Tuy nhiên thật là sai lầm nếu chúng ta nghĩ rằng sẽ tìm ra vết trầy xước trên xe, thế nào Bodo cũng tìm cách xóa được mọi dấu vết.

MáyTính thủng thẳng :

- Lỡ ông ta chưa thèm xóa những cảnh sơn tróc thì sao? Dễ hai anh em nhà này có thói chủ quan kiêu ngạo lắm.

Đám trẻ lập túc lên đường. LàngJauchenborn khá lớn. Giữa làng là những ngôi nhà xưa nhưng bìa làng toàn các ngôi biệt thự kiểu mới. Có cả một siêu thị ở rìa làng. Chúng thấy chỉ có phụ nữ mua sắm. Cánh đàn ông đi trên phố đến tối mới về để ngửi mùi chuồng bò. Quả thật, mùi đó lúc nào cũng lơ lửng khắp làng.

Tarzan hỏi thăm dân làng đường đi tới xưởng sơn. Cả xưởng sơn lẫn phòng làm việc của lão BodoMonghem đều nằm ở ven làng và không có gì đáng để hấp dẫn. Có tất cả tám chiếc xe hơi trên sân trải nhựa đường trước cổng xưởng. Và một người đàn ông vừa bước ra khỏi chiếc Mercedes màu xanh.

MáyTính kêu khẽ:

- Chắc là BodoMonghem!

Còn phải hỏi. Tarzan nghĩ thầm, lão giống ông anh như hai giọt nước, tuy có gầy và trẻ hơn. Bodo bước vào xưởng, tiếng kim loại loảng xoảng và tiếng bom điện xì xì vọng ra. Lão này có vẻ nhanh nhẹn, dẻo dai hơn lão anh.

Tứ quái phóng xe qua cổng xưởng và dừng lại trước một lò gốm đối diện với xưởng sơn. Trong khi ba quái còn lại giả đó ngắm nghía quầy gốm, thì Tarzan đảo vòng lại gần chiếc Mercedes. Đúng như hắn dự đoán, nước sơn trên xe láng mướt, chỉ trừ mũi xe phía bên phải dường như mới được phun thêm một nước sơn mới cáu.

Nhưng mà hai chữ “dường như” không phải là chứng cứ tố cáo thủ phạm, Tarzan tự hiểu như vậy. Liệu phòng phân tích khoa học hình sự có xác minh được nước sơn của xe với những mảnh sơn lấy được tại hiện trường không? Mà nếu giống nhau thì đã đủ chứng cớ để kết tội lão Bodo

Hắn đạp xe về chỗ các bạn.

- Chiếc xe có vẻ đã được tân trang lại.

Tròn Vo khẳng định:

- Thế thì chắc chỉ chiếc xe này thôi.

Karl gật đầu:

- Chắc chắn là thế, nhưng chưa đủ để buộc tội lão.

Tròn Vo thở nặng nề:

- Chẳng lẽ mình chịu bó tay hay sao?

Tarzan hạ giọng:

- Tao có ý này, thực ra đây là ý của chú cảnh sát Valke. Hồi nãy dòm vào trong chiếc Mercedes, tao thấy băng sau có một cây thuốc lá, 5 lon coca, một phong sôcôla, một cây côn sắt. Mày hiểu cây côn đó để làm gì chứ Kloesen?

Tròn Vo đáp tỉnh khô:

- Tao cóc hiểu gì cả?

- Dễ ợt. Cây côn sắt ấy gợi ý cho chúng ta vài điều, ví dụ lão Bodo dùng để đập phá những chiếc ôtô đậu dọc đường hoặc ở bãi. Còn thuốc lá và coca là những chất kích thích cho thần kinh tỉnh táo.

Karl nhận xét:

- Nếu gã chuẩn bị thức ăn đồ uống nhiều như vậy, chứng tỏ tối nay lão sẽ hoạt động.

Tarzan gật đầu:

- Tao cũng linh cảm thấy như vậy.

Tròn Vo thắc mắc:

- Thế còn phong sôcôla, có phải của hãng Sauerlich không?

- Yên tâm đi bồ, đó là sôcôla của Thụy Sĩ.

Thằng mập thở phào:

- Thế thì may quá. Tao không thể cho phép tụi nó sử dụng sản phẩm của nhà tao để làm những việc phi pháp được .

Tarzan nói:

- Đêm nay tụi mình sẽ phục vụ ở đây để theo dõi. Nếu gã xuất hiện, tôi sẽ ra tay, bắt gã nhận tội đã gây tai nạn rồi bỏ trốn, sau đó mới báo cáo cho chú Glocker biết.

Gaby phụng phịu:

- Mình lại không được phục kích ban đêm rồi.

Tròn Vo tỏ vẻ ta đây:

- Tất nhiên con gái nhỏ là phải đi ngủ sớm.

Gaby, vốn đã cao hơn Tròn Vo một chỏm đầu, bèn chọc quê cậu bạn béo:

- Xí, cả những cậu con trai nhỏ, tròn như bánh rán cũng phải đi ngủ sớm.

Tarzan dàn hòa:

- Thôi đừng chọc ghẹo nhau nữa. Gaby không tham gia phục kích ban đêm là đúng rồi. CôngChúa việc đó là của tụi này, ban đêm lạnh, dễ bị cảm. Có thể phải chiến đấu nếu lão Monghem chống cự. Lão có vẻ hung tợn lắm, lại có vũ khí nữa.

Gaby rùng mình, hắt hơi. Ba gã quái đồng thanh:

- Sống lâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hủ Mộc Sung Đống Lương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook