Quyển 64 - Chương 3: ĐI TÌM THỦ PHẠM
Tô Du Bính
05/12/2013
Tarzan đã đi về hướng tây được nửa cây số. Mỗi lúc một xa Gaby hơn.
Nhưng hắn vẫn nghe tiếng cô bé huýt sáo và cất tiếng gọi Oskar. Còn giữ liên hệ được với Gaby, Tarzan còn yên tâm.
Hắn thấy đã đến lúc mình cũng phải gọi Oskar. Hắn vừa hít không khí của rừng vào đầy hai lá phổi thì nghe tiếng sủa cáu bẳn của Oskar.
Bộ lông trắng khoang đen của nó sáng loang loáng giữa những bụi lá dâu úa vàng. Nó lăn lộn trên lớp dương xỉ, vậy mà vẫn không thoát được hàng trăm con kiến lửa rừng đang bâu vào mình. Rõ ràng con chó đã vô tình sục vào một tổ kiến. Và lũ kiến đã tuyên chiến với nó.
Nhận ra Tarzan, con Oskar tạm quên đi sự khốn khổ của mình. nó nhảy lên ngoáy đuôi rối rít, đòi vuốt ve, khiến ít nhất cả hai tá kiến chạy sang người Tarzan.
Tarzan khum tay trước miệng, quay về hướng Gaby mà kêu lớn:
- Tìm thấy rồi. Hãy về khách sạn! Báo tiếp cho những người khác! Nhanh lên nhé! Chúng ta phải phủi kiến cho Oskar! Người nó toàn kiến là kiến.
- Nghe rõ rồi! - Gaby trả lời từ xa.
Lát sau, cả bọn đã xúm vào bắt kiến cho Oskar ở khách sạn.
- Tôi cứ nghĩ mãi, - Jan nói - tụi mình không thể tấn công Muhson được. Thật ra tôi cũng không tin rằng chính ông ta đã thả Oskar ra, nhưng làm sao chứng minh được đây? Chắc không ai nhìn thấy tận mắt rồi. Quanh đó lúc ấyó ai.
Tarzan nhíu mày. Hắn không thích xếp xó những chuyện như thế này.
- Đừng nghĩ rằng tôi muốn nương nhẹ Muhson, vì ông ta là khách của chúng tôi - Jan vội cam đoan - Điều đó không liên quan gì đến đây cả. Tôi chỉ cho rằng chúng ta phải nói có sách, mách có chứng.
Tròn Vo làu bàu.
Karl không nói gì.
Gaby và Tarzan đưa mắt cho nhau.
Con Oskar chẳng được hỏi ý kiến.
- Tiếc là con Oskar không nói được, - Gaby bèn lên tiếng - nhưng mình nghĩ anh Jan nói đúng đấy. Không thể buộc tội ông Muhson chỉ vì nghi ngờ vu vơ.
Tarzan nhún vai.
Mặt trời đã xuống chạm những ngọn thông. Gió mát hẳn. Bóng chiều lùa về không khí lành mạnh.
Gaby rùng mình, xoa hai cánh tay.
- Mọi người nghĩ sao, - cô bé nói - theo mình, bây giờ mới nướng thịt thì muộn rồi. Đã hết hè, sang thu. Có lẽ nên hoãn lại. Rồi tuần sau sẽ liên hoan ngay từ trưa mới kịp.
Tròn Vo hoảng hốt nhăn mặt:
- Bạn nói đùa đấy chứ! Mình chết đói mất.
- Chỉ vì mỗi bạn thì không bõ liên hoan, - Gaby độp luôn - Nhưng chúng ta có thể biểu quyết. Anh Jan đừng hiểu lầm là em coi nhẹ lời mời của anh nhé. Ngược lại thì có! Chính vì một cuộc liên hoan như vậy thật tuyệt vời, nên bây giờ mà làm vội vàng thì mất một nửa giá trị đi.
Tarzan xem đồng hồ:
- Đúng thế! Muộn quá rồi.
Karl gật đầu.
Riêng Tròn Vo vẫn tìm cách cứu vãn tình thế.
- Nhưng... - cu cậu ngập ngừng - Thử nghĩ đến Tanja mà xem! Bạn ấy mừng biết bao vì lát nữa vẫn trở lại tham gia liên hoan được. Cũng chỉ vì thế mà Tanja quyết định quay lại. Tanja giục giã bà Eckert, làm rối lên khiến bác sĩ Geidmann phát bực... chỉ để chiều muộn được nhấm nháp món thịt nướng ở đây thôi!
- Khó gì chuyện ấy, - Gaby bàn - Jan sẽ gọi điện cho bác sĩ Geidmann, nhắn cho Tanja rằng hôm nay không liên hoan nữa, là ổn chứ gì?!
- Thực ra tụi mình về bây giờ là phải đó Willi. - Tarzan ủng hộ Gaby - Còn phải bắt đầu vụ điều tra về chiếc xe tải đã suýt gây tai nạn nghiêm trọng và nghiến nát chiếc xe đạp của Tanja nữa cơ mà. Trên đường về, tụi mình sẽ đem theo xác chiếc xe để làm bằng chứng.
Thế là định đoạt xong. Tròn Vo không tìm cách phản đối nữa, nhưng tái mét cả người đi. Ngay hai cái má bầu bĩnh bị tát cũng chẳng còn tí ánh hồng nào. Jan nhìn nó, cười độ lượng:
- Yên tâm đi Willi. Trong khi tôi gọi điện thoại, cậu hãy vào bếp bảo họ làm bánh mì kẹp cho.
- Các anh không có sôcôla à?
- Có chứ.
- Em thích sôcôla hơn. Nhưng ngoài ra em cũng nhận thêm bánh mì kẹp.
Tarzan nghe như có tiếng một chiếc Golf vừa dừng lại sau góc nhà.
Cả bọn đi vào khách sạn.
Jan đưa Tròn Vo vào bếp.
Tam quái ngồi chờ trong sớn.
Một người đàn ông bước vào.
Không phải khách, Tarzan đánh giá. Có lẽ là người chở bia đến cho khách sạn. Trông gã hộ pháp, mặt đỏ, trên mái tóc dựng đứng như bàn chải vương vài mẩu lá thông nhọn.
Gã ngó quanh. Mắt lướt qua Gaby và Oskar. Nhăn trán. Rồi gã trông thấy Karl và bắt đầu chớp mắt lia lịa. Rõ ràng gã bối rối khi trông thấy ba nhân vật này.
Giá ở ngoài kia đang đậu một chiếc xe tải của hãng Kambart, hẳn mình cho rằng gã chính là tên phóng xe ẩu nọ, Tarzan nghĩ. Gã nhận ra Gaby và Karl chăng? Lý do gì mà gã luống cuống thế kia?
Gã không cất tiếng chào, cũng chẳng gật đầu với ai.
Gã dừng lại ở giữa chỗ các quái ngồi và quầy lễ tân.
- Không có ai ở đây à? - Gã hỏi trống không.
- Chúng tôi chẳng là ai chắc? - Tarzan vặn lại.
- Hả? Là tôi hỏi...
Gã trỏ ngón cái về quầy lễ tân.
Đúng lúc đó chú của Jan từ văn phòng đi ra. Tóc Bàn Chải bèn quay sang ông:
- Chào ông. Tôi muốn gặp ông Muhson. Ông ta ở đây chứ?
- Tôi nghĩ ông bà ấy đang ở trên phòng. Anh chờ cho một lát.
Ông cầm lấy ống điện thoại và xin Tóc Bàn Chải cho biết quý danh.
- Không cần thiết. Ông hãy bảo sếp là người tài xế đã đến, có chuyện quan trọng.
Ông Drebelt làm theo lời gã, đoạn bảo rằng ông Muhson sẽ xuống ngay.
Werdy liếc Gaby và Oskar, quên cả cảm ơn ông Drebelt. Hai tay chắp sau lưng, gã vội vã đi về phía cầu thang.
Muhson chạy trên những bậc thang trải thảm xuống.
Thấy lũ trẻ, gã giật mình.
- Xin chào! - gã bảo Werdy, nghe chẳng lấy gì làm vui vẻ. Đoạn nói tiếp sau một thoáng lưỡng lự - Ta ra ngoài đi!
Rõ ràng gã không muốn cho tụi mình nghe câu chuyện giữa hai người, Tarzan nghĩ.
Trông thấy Oskar, Muhson bĩu môi. Rồi hai tên đi ra khỏi khách sạn.
Jan từ văn phòng bước ra:
- Tanja chưa tới phòng khám, nhưng tôi đã nhắn lại là chúng ta tạm hoãn cuộc liên hoan. Tiếc là tôi không thể cùng vào thành phố, vì chốc nữa còn phải phụ việc trong tiệm ăn. Nhưng hãy thông báo cho tôi kết quả điều tra của các em ở hãng vận tải nọ với nhé.
*
- Mày đến đây làm gì? - Muhson gát lên với Werdy khi hai tên đã ra ngoài và gã đã liếc xem có kẻ nào lảng vảng cạnh chiếc Porsche quý giá như gã nữa không.
- Chúng tôi gặp rắc rối. Một sự ngẫu nhiên khốn kiếp đã run rủi con nhãi ấy lọt vào cối xay, trong khi tôi còn đang vào thành phố. Nó đã trông thấy đám vũ khí. Và hiểu ngay vấn đề.
Werể chi tiết.
Muhson ngửa đầu nhìn trời như thể mong một sự cứu giúp từ trên đó. Răng gã nghiến ken két. Werdy vẫn kể. Đến góc nhà, chúng dừng lại. Muhson quay mặt về chiếc Porsche. Nhưng ngay cả nhìn nó, lúc này gã cũng chẳng thấy ấm lòng lên được tí nào.
- Chó chết! - Gã thốt lên - Sao chúng mày không ngăn cản chuyện đó? Sao Carlo lại để cửa ngỏ? Cối Xay Án Mạng là một chỗ giấu tuyệt vời. Nhưng nó đâu phải ở trên cung trăng. Chúng mày quá ư sơ xuất!
- Thưa sếp, tôi chẳng có tội tình gì. Tôi cứ luôn phải để mắt để cái thằng Italia ngu ngốc ấy không bĩnh bậy bạ. Nhưng làm sao rũ được nó. Nó đã tham gia - và ở trong băng của chúng ta. Thêm nữa...
Werdy bỏ giữa chừng câu.
Tứ quái cùng con Oskar xuất hiện phía sau chúng, vượt qua chúng, đến chỗ để xe đạp.
Tròn Vo nói to:
- Tiếc là nhân chứng hiện không có mặt. Nhưng chốc nữa tụi mình sẽ được nghe xem ai là kẻ đã thả con Oskar ra một cách thâm độc.
Nó liếc Muhson.
Nhưng gã không thèm phản ứng. Môi vẫn trề ra đầy chế nhạo như ban nãy.
Werdy quan sát Tứ quái đạp xe đi. Gã hiểu chẳng phải tình cờ mà thằng nhóc mập nói oang oang lên như vậy. Gã cũng đã nhận ra Gaby và Karl. Cả con Oskar nữa. Và lúc này, ma quỷ ơi, rốt cuộc gã đã vỡ lẽ tại sao gã chột dạ khi trông thấy con bé Tanja. Nó chính là đứa thứ ba trong cái đám suýt bị Carlo chẹt chết.
- Ông biết bọn nhãi này chứ? - Gã hỏi Mushon.
- Sơ qua thôi! - Sếp của gã làu bàu - Lúc nãy tao vừa cãi cọ với chúng. Chúng làm hư hại xe của
- Vậy thì hòa 1:1. Vì đó chính là bọn mà suýt nữa Carlo đã cho chầu trời. Con bé Tanja Leihmenier cũng cùng bọn với chúng. Tôi vừa chợt nhận ra.
Muhson rít qua kẽ răng:
- Chuyện mỗi lúc một hay ho đấy. Chúng có nhận ra mày không?
- Không thể nhận được. Chúng tôi đi sau chúng. Tôi chỉ thật sự để ý nhìn chúng khi chúng tôi đã vọt qua, và lũ nhóc lăn lóc cả trong bụi rậm. Tôi quan sát chúng qua gương chiếu hậu.
- Con bé ấy tìm gì ở chỗ cối xay?
- Có lẽ nó đã đi tách khỏi bọn. Tôi chỉ lấy làm lạ sao bọn kia trở về mà không có nó. Tuy nhiên, một điều chắc chắn là nó đã nói dối chúng ta. Tôi sẽ buộc nó khai ra sự thật. Hay chúng tôi nên thả nó đi ngay và giấu những cái hòm vào chỗ nào khác?
- Chỗ nào khác hả? - Muhson quát - Chỗ nào chứ? Dưới những lùm cây trong rừng chắc? Hay tại khách sạn này? Mày biết một chỗ nào chăng? Những cái hòm vẫn cứ để lại trong cối anh ấy. Bình thường chẳng ai lảng vảng đến đó cả. Cái con Tanja này là một ngoại lệ. Chúng ta phải nhốt nó lại. Có 4 hôm thôi mà.
- Nhốt kia à?
- Chứ gì nữa!
- Này sếp, đó là tội xâm phạm quyền tự do đấy.
- Thì đã sao? Không có chỗ nào giấu hàng tốt hơn đâu. Chẳng lẽ chúng ta chịu để cả vụ làm ăn này đổ bể chỉ vì cái con ranh ấy? Có thể mày sẽ chẳng thèm quan tâm tới chuyện đó. Tiền nhét túi rồi mà. Nhưng tao thì cho tới giờ mới chỉ đầu tư, chứ đã thu về được đồng nào đâu?! Tao đã trả tiền cho bọn ở Genua. Đã trả tiền chúng mày. Toàn là thưởng trước. Tao không làm việc đó để chẳng kiếm chác được gì. Hơn nữa gã Xiri i vừa gọi điện xong. Đêm thứ ba gã sẽ đến. Với một vali tiền đầy. Dứt khoát như vậy rồi. Và từ giờ cho tới lúc đó, con nhãi là tù binh của chúng mày.
Werdy nghĩ ngợi:
- Này sếp, tôi sẽ chỉ quyết định có tham gia vào vụ này không, sau khi đã hỏi chuyện con bé ấy lần nữa. Biết đâu nó lại chẳng từng bảo với các bạn nó là nó đi dạo đến Cối Xay Án Mạng. Nếu thế, khi phát hiện con bé mất tích, tụi cớm sẽ lập tức lùng sục và tóm gáy chúng tôi ngay tại trận.
Muhson xoa cằm. Không dễ gì bác bỏ lập luận của Werdy.
- Hừm. Thôi được. Tao sẽ có mặt khi hỏi cung nó.
- Vậy thì nó sẽ biết cả bọn chúng ta. Như thế e rằng...
- Nó sẽ không trông thấy tao. - Muhson ngắt lời đàn em - Trước khi tao vào cối xay, chúng mày bịt mắt con bé lại.
- Nhưng nó biết mặt Carlo và tôi rồi. Nó sẽ tả cho tụi cớm thật tỉ mỉ về chúng tôi.
- Lẽ ra chúng mày phải bịt mắt nó từ lâu mới phải.
- Thưa sếp, lúc này thì tôi cũng láu cá được như thế đấy. Nhưng khi đó...
Gã ngắc lại. Ôi trời! Gã nghĩ. Con bé đúng là một mối nguy. Ngay từ bây giờ! Kẻ nào không biết cắn rứt lương tâm, hẳn sẽ thủ tiêu nó. Nhưng như vậy là giết người. Quỷ tha ma bắt, không! Được mười lần thưởng hậu hơn thế gã cũng xin kiếu!
- Nhưng sao? - Muhson hỏi - Có phải mày định nói: nhưng không thể thay đổi gì được nữa? Đúng vậy. Chúng ta sẽ quyết định sau, xem sẽ làm gì với con bé. Trước mắt phải đối phó với nó đã.
Muhson trào khách sạn để báo cho Jessica biết.
Vài phút sau, gã quay ra.
Chúng lên xe của Werdy. Dọc đường chúng không bị ai bắt gặp.
Khi chúng đến chỗ cối xay thì khoảng rừng thưa đã nhá nhem. Dòng sông càng đen kịt lại.
Carlo ngồi bên bờ sông xúc sữa chua từ một cái cốc nhựa mỏng mà chén. Khi chiếc Golf đỗ xịch, gã ném cái cốc không xuống nước, bước lại gần.
Nụ cười cố hữu của gã đến là ôi.
Werdy xuống xe.
Muhson bảo:
- Tao sẽ vào, chừng nào mày bịt mắt con bé xong.
- Bịt rồi. - Carlo phảy tay - Nó không muốn. Nhưng tôi cho rằng nó đã có cơ hội quá lâu để ghi nhớ mặt chúng tôi.
Thỉnh thoảng thằng này cũng sáng ý ra trò, Werdy nghĩ. Có lẽ nhờ những viên thuốc.
Ba tên cùng đi vào cối xay.
Tanja vẫn ngồi nguyên như cũ. Carlo bịt mắt cô bằng một chiếc khăn đen gập lại rộng bằng chiều ngang bàn tay, thắt nút sau đầu.
Tanja lắng nghe. Cô cảm thấy có tiếng bước chân của ba người!
- Nào, Tanja, - Werdy nói - Mày không việc gì phải sợ. Mặc dù mày đã gây cho chúng tao khối chuyện bực mình. Như giờ đây chúng tao biết, không phải mày đi bộ đến đây, mà mày đã cùng một lũ bạn đạp xe tới khách sạn Ven Hồ. Bọn mày còn dắt theo một con chó. Bây giờ tao hỏi mày. Còn mày sẽ trả lời đúng sự thật. Vì chúng tao có thể cứng rắn hơn nhiều đấy. Tại sao mày mò đến cối xay này? Đã thế lại đi một mình
Tanja thu hết can đảm. Cô bé tin rằng khoảng 9 giờ tối cảnh sát sẽ đi tìm mình. Bà Eckert tội nghiệp chắc giờ đây đành phải thú nhận đã không chở mình đến chỗ bác sĩ mà thả mình xuống giữa rừng... Cố nhiên làm sao cô không sợ cho được. Cô vẫn đang ở trong tay bọn tội phạm kia mà.
- Tao hỏi mày đấy! - Werdy gằn giọng
- Vâng. Tất nhiên. Ông nói đúng.
- Hãy diễn giải cho rõ ràng!
- Đúng như vậy. Tôi đã đạp xe cùng các bạn đến khách sạn Ven Hồ.
- Rồi sao?
Mình sẽ nói với chúng một nửa sự thật. Nghe sẽ y như thật.
- Chớ suy nghĩ lâu như thế! - Werdy gầm gừ - Đừng bịa chuyện cổ tích mà không xong với chúng tao đâu.
Tanja bèn kể lại đúng sự thật, thậm chí cả chuyện về một gã ngốc với chiếc Porsche đỏ chóe, cả về cái tính chưa gì đã lo sợ cuống quýt của cha mẹ mình, và tường thuật chuyện bà kế toán - cô cố tình không đả động đến tên - đón mình như thế nào.
- ... chở tôi đến chỗ bác sĩ Geidmann, - cô tiếp - tôi cũng đi vào nhà hẳn hoi, nhưng đứng đợi sau cánh cửa cho tới lúc bà kế toán lái xe đi là vội chạy ra bến taxi gần nhất. Tôi có đem theo ít tiền. Chiếc taxi chở tôi đến đây. Nhưng tôi không muốn đi taxi tới tận khách sạn, bèn xuống ở ngoài đường kia. Mình sẽ đi đường tắt, tôi tự nhủ như vậy. Và thế là bước chân đến nơi này.
- Mày biết người lái xe taxi chứ? - Werdy hỏi.
Tanja cảm thấy cái bẫy.
- Không. Ông ta đã khá già, chẳng nói chẳng rằng. Tôi nghĩ ông ta bị cận thị. Ông ta lái xe cẩn thận kinh khủng.
- Mày có nói với ông ta mày là ai không?
- Không. Để làm gì cơ?
- Có ai trông thấy mày lên taxi không?
- Tôi không biết. Đó là bến xe taxi cạnh phố Turmacker. Ở đó lúc nào cũng tấp nập. Ai thèm để ý đến tôi làm gì.
- Ở đó đỗ mấy xe?
- Mỗi một chiếc ấy. Nhưng khi xe chúng tôi chuyển bánh, thì một chiếc taxi khác lại vào bến.
- Mày có nghĩ là người ta có thể theo dấu mày đến tận đây không?
Cô bé nghẹn ngào... và nín lặng, dường như sững sờ vì mãi lúc này mới hiểu những câu hỏi của tên lưu manh nhằm vào đâu.
- Tôi không biết, - đoạn cô nức nở - nhưng sao các ông không thả cho tôi đi? Tôi sẽ không tiết lộ tí gì thật mà.
Không ai đáp. Tiếng những bước chân xa dần.
Tanja căng tai nghe ngóng. Phải, đúng là có 3 đôi chân.
Vậy là Werdy đã đón kẻ mà ban nãy hắn gọi là sếp đến đây.
Cả ba im lặng cho tới lúc ra đến chỗ chiếc xe Golf.
- May nhé. - Carlo nói.
Werdy nhăn nhở cười.
- Nó mất dấu từ phòng khám của tay bác sĩ. - Muhson nói.
- Người ta sẽ tìm nó ở trong thành phố, chứ không phải
- Trừ phi tụi cớm vớ đúng tên lái taxi nọ- Werdy lo ngại.
- Theo tao thì chuyện ấy khó xảy ra. Ở phố Turmacker vào buổi chiều thật đúng là náo nhiệt. Tao hay đến đấy. Thỉnh thoảng cũng đi taxi. Tao nghĩ tao biết lão tài xế mà con bé kể. Bến đó đủ chỗ cho 5 xe taxi. Một trong mấy tay tài xế quả thật già yếu đến nỗi lẽ ra đã phải thu hồi bằng lái của lão. Nếu tụi cớm có hỏi lão, thì lão cũng chẳng nhớ được gì.
Chẳng là Tanja đã cố tình chọn đúng người lái taxi có thật ở phố Turmacker từng hai lần chở cô mà lần nào cô cũng nghĩ: sao ông ấy còn lái xe được nhỉ!
- Vậy cứ để nó ở đây, - Muhson ra lệnh - hãy cho nó ăn. Nhưng chớ cởi băng bịt mắt của nó. Sau 4 ngày nữa, nó sẽ không còn nhớ chúng mày mặt ngang mũi dọc ra sao. Tao bảo đảm như thế.
Gã mở cửa chiếc xe Golf, trèo lên ngồi ghế bên cạnh tay lái. Có nghĩa rằng Werdy phải chở gã về khách sạn.
*
Tứ quái dắt xe vào trong sân của hãng vận chuyển Kambart.
Một số thợ mặc quần áo bảo hộ đang phun nước cọ rửa những chiếc xe tải lớn ở sâu trong sân.
- Nó kìa! - Karl chỉ tay vào chiếc xe - Mình nhận ra nó. Nó đấy! Tất nhiên trông nó giống những xe tải khác, nhưng cửa sau đuôi hơi bị lõm ở phía trước, bên phải. Đó là một dấu hiệu không lẫn vào dâu được của chiếc xe tải đã hùng hổ phóng qua chỗ tụi mình.
- Mình và Tròn Vo cũng biết cái con voi xa lộ đó. - Tarzan nói - Đúng chứ, Willi? Nó đi ngược chiều tụi mình ở trong rừng, khi quay trở lại. Không bâu sau vụ tai nạn. Vậy nó đã ở đâu trong khoảng thời gian giữa đi và về nhỉ?
- Vì nó không đến khách sạn Ven Hồ, - Karl phát biểu - thì nó chỉ đến Gunzhausen nữa mà thôi.
Tarzan lắc đầu:
- Chặng đường xa thế trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, có họa là nó phi như quỷ sứ trên đường.
Tarzan dắt xe đạp đến gần một trong những người thợ, hỏi có thể tìm ông chủ ở đâu.
Người này cau có chỉ về tòa nhà thấp làm văn phòng ở phía bên kia.
Khi Tứ quái đến nơi, cũng là lúc Hubert Kambart định kết thúc ngày làm việc. Ông ta đang khóa cửa văn phòng, lưng quay về phía lũ trẻ. Một tấm lưng cánh phản, xứng với chiếc xe tải đồ sộ.
Ông chủ hãng vận tải nặng chí ít trên một tạ, phải lom khom để đầu khỏi chạm khung cửa. Khi ông ta quay lại thì phô ra một bộ mặt ngựa khá xương xẩu.
Ông ta nhìn Tứ quái, nét mặt lộ vẻ khó chịu.
Tarzan cất tiếng chào:
- Ông là ông Kambart phải không ạ? Tôi là Peter Carsten. Đây là các bạn tôi. Chúng tôi cần nói chuyện với ông.
- Hết giờ làm việc rồi, - Kambart đáp - ngoài ra tôi không nhận đơn đặt chuyển hàng dưới hai tấn. Hãy ra bưu điện mà gửi đồ của các cậu.
Tarzan cười tươi:
- Thưa ông Kambart, chúng tôi không đến vì chuyện công việc, mà vì một vụ gây tai nạn rồi bỏ chạy. Một trong những lái xe của ông đã cư xử vô trách nhiệm. May nhờ có thiên thần hộ mệnh ra tay che chở thì mới không ai bị th nặng. Nhưng có tổn thất về tài sản. Ông hãy nhìn cái đống sắt bẹp dúm này xem. Nó đã từng là một chiếc xe đạp cơ đấy.
- Cái gì? - Kambart há hốc mồm ngó trân trân vào hiện vật.
Khi sự im lặng đã kéo dài quá lâu, Tarzan bảo:
- Ông cần một lát để suy nghĩ thôi? Hay câu hỏi của ông chứng tỏ ông không tin chúng tôi?
- Cái gì? - Ông ta nhìn lên - À phải. Các cậu phải kể rõ hơn mới được. Hãy vào trong này đã.
Tứ quái theo ông ta vào một văn phòng không chút trang trí. Trên tường treo những tờ lịch quảng cáo - và một nội quy văn phòng theo phương châm: Ông chủ luôn luôn đúng. Trên một tấm bản đồ lớn có vẽ những con đường nối nhau: từ Lissabon đến Beirut, từ Bova Marina (miền nam Italia) đến Nordkap.
Kambart ngồi vào sau chiếc bàn viết sứt sẹo bên trên ngồn ngộn giấy má, đoạn yêu cầu:
- Nào kể chính xác xem!
Tarzan để Karl kể.
Kambart liên tục lắc lắc cái đầu ngựa của mình.
Khi Karl chỉ ra cửa sổ về phía chiếc xe tải có vết móp ở đằng đuôi, Kambart liền đấm mạnh xuống mặt bàn.
- Các cậu định lòe tôi như lòe một thằng ngu hả? - ông ta gầm lên - Hay định bày trò gì? Chiếc xe đó vừa từ Italia về. Từ Genua. Đi qua khu rừng tự nhiên đó chẳng hóa ra mua đường lắm sao - chưa kể việc không được phép. Hoàn toàn không thể có chuyện
- Tôi xin thề, - Karl nói - thề trước mọi tòa án về những gì tôi đã trông thấy.
- Tôi cũng vậy. - Gaby nói - Tất nhiên cả Tanja nữa.
- Vậy thì các người nhầm rồi - Kambart khăng khăng.
- Còn ông thì không thể nào nhầm được chăng? - Tarzan xen vào - Ông coi chúng tôi chẳng ra gì? Đáng lẽ phải hỏi những tài xế của ông - họ có hai người - thì ông đã vội cãi phăng đi. Ít nhất ông hãy hỏi họ đã.
- Cái gì?
Rõ ràng “cái gì” là câu nói yêu thích nhất của ông ta, Tarzan nghĩ. Hắn tiếp:
- Chúng tôi muốn xử sự đàng hoàng: nói chuyện với ông trước đã, chưa mời cảnh sát đến đây vội. Nhưng có lẽ chúng tôi đã sai lầm.
- Không, không! Sẽ đâu vào đấy thôi mà.
Ông ta giơ tay định cầm điện thoại, nhưng bàn tay to bè như lưỡi xẻng lại hạ xuống.
- Họ đã đến Genua lấy pho mát. Hàng đã dỡ xuống. Frank Werdy và Carlo Riscanto là những người đáng tin cậy. Chẳng có lý do gì khiến họ lái xe lòng vòng vào khu rừng ấy cả. Về được đến nơi là họ mừng lắm rồi.
- Có thể việc tai nạn xảy ra là do họ đã quá mệt mỏi. - Tarzan nói - Ai cũng biết thế. Những người lái xe đường trường ngồi sau tay lái trên 20 giờ hoặc lâu hơn sẽ trở thành mối nguy hiểm lớn cho những người đi đường.
- Cái gì?
- Không làm chủ được tay lái nữa. - Tarzan không nao núng, nói tiếp - Nếu không tại sao bọn họ lại phóng bạt mạng như thế? Dẫu thế nào, vụ tai nạn cũng đã xảy ra, v chiếc xe đạp giờ thành sắt vụn. Tụi tôi sẽ cân nhắc xem Gaby, Tanja và Karl có tố giác vụ này với cảnh sát hay không. Nhưng chiếc xe đạp thì họ phải đền. Bây giờ ông hãy cho gọi họ tới đây đi.
- Không được.
- Không ư?
- Cả hai được nghỉ tới 8 giờ sáng thứ tư. Để tôi xem có gọi điện thoại được cho họ ở nhà riêng không.
Ông ta giở cuốn sổ bọc xanh có ghi các số điện thoại của mình ra. Carlo không có máy tại nhà. Số điện của Werdy đây rồi.
Nhưng mãi không thấy Werdy nhấc máy.
- Thế đấy. - Kambart ngán ngẩm nói - Hoặc anh ta đang lang thang ở một tiệm rượu, hoặc biến về nông thôn dự hội hè gì rồi.
- Hai người lái xe ấy không có gia đình ạ? - Tarzan hỏi.
- Không. Cả hai đều chưa vợ.
- Nếu ông cho chúng tôi địa chỉ của họ, ông sẽ không cần phải bận tâm đến vụ này nữa.
- Đó là cậu nghĩ thế thôi. Chiếc xe mà họ lái để gây tai nạn 0 nếu đúng là họ - là xe của tôi. Hãng bảo hiểm của tôi sẽ phải đền. Nhưng để xem sự thể thế nào.
Tuy nhiên, ông ta vẫn ghi các địa chỉ lên một mảnh giấy và trao cho Tarzan.
*
Riscanto sống ở tầng 2. Tứ quái bấm chuông vô ích. Không chút động tĩnh. Nhưng cửa nhà hàng xóm chợt mở h
Tarzan trông thấy một con mắt, một khóe miệng, một mái tóc uốn quăn đã ngả hoa râm.
- Chúng cháu không rao bán gì, cũng không xin xỏ, hoặc quảng cáo cho các tờ tạp chí đâu ạ. Bà có biết Carlo Riscanto đâu không? - Tarzan nói.
Người đàn bà mở hẳn cửa. Bà khoác tạp dề, tay vẫn cầm một củ khoai tây đang gọt dở.
- Cái anh chàng người Italia ấy hả? Anh ta phần lớn rong ruổi đường trường. Lái xe tải mà. Lẽ ra anh ta phải về rồi. Nhưng tôi sực nhớ: anh ta có bảo rằng anh ta lại đi đâu đó ngay. Chắc được nghỉ vài ngày.
Werdy sống ở một khu khác. Trên đường tới đó, Gaby tranh thủ đưa con Oskar về nhà.
Tìm nhà Werdy thật khó. Ở phố Prieselmeyer có số nhà 19, nhưng số nhà 19a dường như không hề tồn tại.
Một ông bụng to vừa quét sơn cổng gara nhà mình vừa tu bia, thấy Tứ quái ngơ ngác bèn giải thích:
- Các cô cậu phải theo lối cổng kia đi sâu vào trong, qua vườn, rồi qua một cái sân, theo con đường cát xuyên qua một khu vườn nữa. Căn nhà nhỏ ở tít phía trong là nhà số 19a. Anh ta sống ở đó.
Trên sân đỗ hai xe ôtô. Mảnh vườn nhỏ có năm cây táo trĩu quả. Những quả táo đỏ au như má của Tròn Vo.
Cu cậu hái ngay một quả khi đi ngang, lại còn tuyên bố:
- Lấy công khai đấy nhé!
Nhà số 19a tường xám xịt. Bên cửa sổ có hai núm chuông. Một người đàn ông đang đứng trước ô cửa sổ thứ hai, kiễng chân để nhòm qua khe rèm vào nhà.
Lúc này người đó gõ vào ô kí
- Ê, Werdy! Tao đây, Gnazow đây. Mở cửa ra! Mày đã hứa để cho tao thứ đó, và tao có tiền đây rồi.
Không động tĩnh.
Gnazow nãy giờ không nhận thấy sự có mặt của Tứ quái. Lúc này gã nghe tiếng bước chân chúng và quay lại. Vẻ khấp khởi vừa rạng trên gương mặt gã vụt tắt ngấm. Không phải Werdy. Gã chuyển từ thất vọng sang giận dữ.
- Ê! - gã gầm lên, nhìn chằm chằm vào quả táo trên tay Tròn Vo - Mày đã hái trộm, hả?
Tròn Vo lắc đầu, đầy vẻ vô tội:
- Nhặt được đấy chứ!
Mặt Gnazow sa sầm.
Trông gã không đến nỗi nực cười, nhưng nguy hiểm: người xương xương, chừng 30 tuổi, bộ mặt đầy sẹo chai sạn - dấu vết của những “chiến tích”.
- Hừm, “nhặt được”! - Gã gầm gừ - Chúng mày sống ở khu nhà này à?
Tarzan lắc đầu:
- Ông chăng?
Gnazow không đáp, lại quay đi gõ vào cửa sổ.
Nhưng hoặc là Werdy không có nhà, hoặc gã chẳng coi cuộc viếng thăm này ra cái gì - mặc dù gã đã hứa để lại cho Gnazow thứ gì đó mà giờ đây tên này mang tiền đến lấy.
Trong nhà vẫn lặng phắc.
Gnazow nhún vai, lầm bầm rủa qua khóe miệng. Gã giận dữ bỏ đi, cố tình huých vai vào người Tarzan khi bước qua chỗ hắn.
Tuy nhiên, thủ lĩ không chấp, chỉ lắc đầu ngán ngẩm.
Tấm biển nhỏ gắn bên núm chuông đề FRANK WERDY thật. Tứ quái bấm chuông thật lực, nhưng không kết quả.
- Hôm nay rủi quá, chẳng gặp được tên nào, - Tarzan nói - nhưng lát nữa, hoặc mai, tụi mình thế nào cũng vớ được một tên. Mà cái gã Gnazow ấy nói đến vật “đã hứa” gì thế nhỉ? Nghe cứ như tiếng lóng của bọn lưu manh.
- Tao nghi ngờ kinh khủng. - Tròn Vo thủng thẳng.
- Sao?
- Một kẻ côn đồ như Gnazow chắc chắn chỉ có những vụ làm ăn mờ ám. Nhất định Werdy được giao việc đánh cắp từ chiếc xe tải một tảng pho mát lớn. Bây giờ Gnazow định mua lại với giá rẻ bằng nửa ngoài cửa hiệu. Chính những thủ đoạn như thế đang hủy hoại nền kinh tế nước nhà. Đó là chưa tính đến tội trộm cắp.
- Có thể lắm, - Tarzan nói. Nhưng hắn cảm thấy “vật đã hứa” ấy phải là một thứ quan trọng hơn một tảng pho mát lớn.
Gaby đề nghị:
- Có lẽ bây giờ tụi mình nên đến nhà mốt Leihmeier gặp bố mẹ Tanja để bàn về việc giải quyết với hai tên phóng nhanh vượt ẩu cho kịp trước giờ đóng cửa.
Gaby dẫn đường. Cô bé quen cha mẹ của Tanja.
Trươc văn phòng của ông chủ nhà mốt treo tấm biển: “KHÔNG VÀO”. Nhưng Tứ quái cứ đánh bạo gõ cửa. Một giọng đàn ông gọi vọng ra, nói gì không rõ.
Nhưng hắn vẫn nghe tiếng cô bé huýt sáo và cất tiếng gọi Oskar. Còn giữ liên hệ được với Gaby, Tarzan còn yên tâm.
Hắn thấy đã đến lúc mình cũng phải gọi Oskar. Hắn vừa hít không khí của rừng vào đầy hai lá phổi thì nghe tiếng sủa cáu bẳn của Oskar.
Bộ lông trắng khoang đen của nó sáng loang loáng giữa những bụi lá dâu úa vàng. Nó lăn lộn trên lớp dương xỉ, vậy mà vẫn không thoát được hàng trăm con kiến lửa rừng đang bâu vào mình. Rõ ràng con chó đã vô tình sục vào một tổ kiến. Và lũ kiến đã tuyên chiến với nó.
Nhận ra Tarzan, con Oskar tạm quên đi sự khốn khổ của mình. nó nhảy lên ngoáy đuôi rối rít, đòi vuốt ve, khiến ít nhất cả hai tá kiến chạy sang người Tarzan.
Tarzan khum tay trước miệng, quay về hướng Gaby mà kêu lớn:
- Tìm thấy rồi. Hãy về khách sạn! Báo tiếp cho những người khác! Nhanh lên nhé! Chúng ta phải phủi kiến cho Oskar! Người nó toàn kiến là kiến.
- Nghe rõ rồi! - Gaby trả lời từ xa.
Lát sau, cả bọn đã xúm vào bắt kiến cho Oskar ở khách sạn.
- Tôi cứ nghĩ mãi, - Jan nói - tụi mình không thể tấn công Muhson được. Thật ra tôi cũng không tin rằng chính ông ta đã thả Oskar ra, nhưng làm sao chứng minh được đây? Chắc không ai nhìn thấy tận mắt rồi. Quanh đó lúc ấyó ai.
Tarzan nhíu mày. Hắn không thích xếp xó những chuyện như thế này.
- Đừng nghĩ rằng tôi muốn nương nhẹ Muhson, vì ông ta là khách của chúng tôi - Jan vội cam đoan - Điều đó không liên quan gì đến đây cả. Tôi chỉ cho rằng chúng ta phải nói có sách, mách có chứng.
Tròn Vo làu bàu.
Karl không nói gì.
Gaby và Tarzan đưa mắt cho nhau.
Con Oskar chẳng được hỏi ý kiến.
- Tiếc là con Oskar không nói được, - Gaby bèn lên tiếng - nhưng mình nghĩ anh Jan nói đúng đấy. Không thể buộc tội ông Muhson chỉ vì nghi ngờ vu vơ.
Tarzan nhún vai.
Mặt trời đã xuống chạm những ngọn thông. Gió mát hẳn. Bóng chiều lùa về không khí lành mạnh.
Gaby rùng mình, xoa hai cánh tay.
- Mọi người nghĩ sao, - cô bé nói - theo mình, bây giờ mới nướng thịt thì muộn rồi. Đã hết hè, sang thu. Có lẽ nên hoãn lại. Rồi tuần sau sẽ liên hoan ngay từ trưa mới kịp.
Tròn Vo hoảng hốt nhăn mặt:
- Bạn nói đùa đấy chứ! Mình chết đói mất.
- Chỉ vì mỗi bạn thì không bõ liên hoan, - Gaby độp luôn - Nhưng chúng ta có thể biểu quyết. Anh Jan đừng hiểu lầm là em coi nhẹ lời mời của anh nhé. Ngược lại thì có! Chính vì một cuộc liên hoan như vậy thật tuyệt vời, nên bây giờ mà làm vội vàng thì mất một nửa giá trị đi.
Tarzan xem đồng hồ:
- Đúng thế! Muộn quá rồi.
Karl gật đầu.
Riêng Tròn Vo vẫn tìm cách cứu vãn tình thế.
- Nhưng... - cu cậu ngập ngừng - Thử nghĩ đến Tanja mà xem! Bạn ấy mừng biết bao vì lát nữa vẫn trở lại tham gia liên hoan được. Cũng chỉ vì thế mà Tanja quyết định quay lại. Tanja giục giã bà Eckert, làm rối lên khiến bác sĩ Geidmann phát bực... chỉ để chiều muộn được nhấm nháp món thịt nướng ở đây thôi!
- Khó gì chuyện ấy, - Gaby bàn - Jan sẽ gọi điện cho bác sĩ Geidmann, nhắn cho Tanja rằng hôm nay không liên hoan nữa, là ổn chứ gì?!
- Thực ra tụi mình về bây giờ là phải đó Willi. - Tarzan ủng hộ Gaby - Còn phải bắt đầu vụ điều tra về chiếc xe tải đã suýt gây tai nạn nghiêm trọng và nghiến nát chiếc xe đạp của Tanja nữa cơ mà. Trên đường về, tụi mình sẽ đem theo xác chiếc xe để làm bằng chứng.
Thế là định đoạt xong. Tròn Vo không tìm cách phản đối nữa, nhưng tái mét cả người đi. Ngay hai cái má bầu bĩnh bị tát cũng chẳng còn tí ánh hồng nào. Jan nhìn nó, cười độ lượng:
- Yên tâm đi Willi. Trong khi tôi gọi điện thoại, cậu hãy vào bếp bảo họ làm bánh mì kẹp cho.
- Các anh không có sôcôla à?
- Có chứ.
- Em thích sôcôla hơn. Nhưng ngoài ra em cũng nhận thêm bánh mì kẹp.
Tarzan nghe như có tiếng một chiếc Golf vừa dừng lại sau góc nhà.
Cả bọn đi vào khách sạn.
Jan đưa Tròn Vo vào bếp.
Tam quái ngồi chờ trong sớn.
Một người đàn ông bước vào.
Không phải khách, Tarzan đánh giá. Có lẽ là người chở bia đến cho khách sạn. Trông gã hộ pháp, mặt đỏ, trên mái tóc dựng đứng như bàn chải vương vài mẩu lá thông nhọn.
Gã ngó quanh. Mắt lướt qua Gaby và Oskar. Nhăn trán. Rồi gã trông thấy Karl và bắt đầu chớp mắt lia lịa. Rõ ràng gã bối rối khi trông thấy ba nhân vật này.
Giá ở ngoài kia đang đậu một chiếc xe tải của hãng Kambart, hẳn mình cho rằng gã chính là tên phóng xe ẩu nọ, Tarzan nghĩ. Gã nhận ra Gaby và Karl chăng? Lý do gì mà gã luống cuống thế kia?
Gã không cất tiếng chào, cũng chẳng gật đầu với ai.
Gã dừng lại ở giữa chỗ các quái ngồi và quầy lễ tân.
- Không có ai ở đây à? - Gã hỏi trống không.
- Chúng tôi chẳng là ai chắc? - Tarzan vặn lại.
- Hả? Là tôi hỏi...
Gã trỏ ngón cái về quầy lễ tân.
Đúng lúc đó chú của Jan từ văn phòng đi ra. Tóc Bàn Chải bèn quay sang ông:
- Chào ông. Tôi muốn gặp ông Muhson. Ông ta ở đây chứ?
- Tôi nghĩ ông bà ấy đang ở trên phòng. Anh chờ cho một lát.
Ông cầm lấy ống điện thoại và xin Tóc Bàn Chải cho biết quý danh.
- Không cần thiết. Ông hãy bảo sếp là người tài xế đã đến, có chuyện quan trọng.
Ông Drebelt làm theo lời gã, đoạn bảo rằng ông Muhson sẽ xuống ngay.
Werdy liếc Gaby và Oskar, quên cả cảm ơn ông Drebelt. Hai tay chắp sau lưng, gã vội vã đi về phía cầu thang.
Muhson chạy trên những bậc thang trải thảm xuống.
Thấy lũ trẻ, gã giật mình.
- Xin chào! - gã bảo Werdy, nghe chẳng lấy gì làm vui vẻ. Đoạn nói tiếp sau một thoáng lưỡng lự - Ta ra ngoài đi!
Rõ ràng gã không muốn cho tụi mình nghe câu chuyện giữa hai người, Tarzan nghĩ.
Trông thấy Oskar, Muhson bĩu môi. Rồi hai tên đi ra khỏi khách sạn.
Jan từ văn phòng bước ra:
- Tanja chưa tới phòng khám, nhưng tôi đã nhắn lại là chúng ta tạm hoãn cuộc liên hoan. Tiếc là tôi không thể cùng vào thành phố, vì chốc nữa còn phải phụ việc trong tiệm ăn. Nhưng hãy thông báo cho tôi kết quả điều tra của các em ở hãng vận tải nọ với nhé.
*
- Mày đến đây làm gì? - Muhson gát lên với Werdy khi hai tên đã ra ngoài và gã đã liếc xem có kẻ nào lảng vảng cạnh chiếc Porsche quý giá như gã nữa không.
- Chúng tôi gặp rắc rối. Một sự ngẫu nhiên khốn kiếp đã run rủi con nhãi ấy lọt vào cối xay, trong khi tôi còn đang vào thành phố. Nó đã trông thấy đám vũ khí. Và hiểu ngay vấn đề.
Werể chi tiết.
Muhson ngửa đầu nhìn trời như thể mong một sự cứu giúp từ trên đó. Răng gã nghiến ken két. Werdy vẫn kể. Đến góc nhà, chúng dừng lại. Muhson quay mặt về chiếc Porsche. Nhưng ngay cả nhìn nó, lúc này gã cũng chẳng thấy ấm lòng lên được tí nào.
- Chó chết! - Gã thốt lên - Sao chúng mày không ngăn cản chuyện đó? Sao Carlo lại để cửa ngỏ? Cối Xay Án Mạng là một chỗ giấu tuyệt vời. Nhưng nó đâu phải ở trên cung trăng. Chúng mày quá ư sơ xuất!
- Thưa sếp, tôi chẳng có tội tình gì. Tôi cứ luôn phải để mắt để cái thằng Italia ngu ngốc ấy không bĩnh bậy bạ. Nhưng làm sao rũ được nó. Nó đã tham gia - và ở trong băng của chúng ta. Thêm nữa...
Werdy bỏ giữa chừng câu.
Tứ quái cùng con Oskar xuất hiện phía sau chúng, vượt qua chúng, đến chỗ để xe đạp.
Tròn Vo nói to:
- Tiếc là nhân chứng hiện không có mặt. Nhưng chốc nữa tụi mình sẽ được nghe xem ai là kẻ đã thả con Oskar ra một cách thâm độc.
Nó liếc Muhson.
Nhưng gã không thèm phản ứng. Môi vẫn trề ra đầy chế nhạo như ban nãy.
Werdy quan sát Tứ quái đạp xe đi. Gã hiểu chẳng phải tình cờ mà thằng nhóc mập nói oang oang lên như vậy. Gã cũng đã nhận ra Gaby và Karl. Cả con Oskar nữa. Và lúc này, ma quỷ ơi, rốt cuộc gã đã vỡ lẽ tại sao gã chột dạ khi trông thấy con bé Tanja. Nó chính là đứa thứ ba trong cái đám suýt bị Carlo chẹt chết.
- Ông biết bọn nhãi này chứ? - Gã hỏi Mushon.
- Sơ qua thôi! - Sếp của gã làu bàu - Lúc nãy tao vừa cãi cọ với chúng. Chúng làm hư hại xe của
- Vậy thì hòa 1:1. Vì đó chính là bọn mà suýt nữa Carlo đã cho chầu trời. Con bé Tanja Leihmenier cũng cùng bọn với chúng. Tôi vừa chợt nhận ra.
Muhson rít qua kẽ răng:
- Chuyện mỗi lúc một hay ho đấy. Chúng có nhận ra mày không?
- Không thể nhận được. Chúng tôi đi sau chúng. Tôi chỉ thật sự để ý nhìn chúng khi chúng tôi đã vọt qua, và lũ nhóc lăn lóc cả trong bụi rậm. Tôi quan sát chúng qua gương chiếu hậu.
- Con bé ấy tìm gì ở chỗ cối xay?
- Có lẽ nó đã đi tách khỏi bọn. Tôi chỉ lấy làm lạ sao bọn kia trở về mà không có nó. Tuy nhiên, một điều chắc chắn là nó đã nói dối chúng ta. Tôi sẽ buộc nó khai ra sự thật. Hay chúng tôi nên thả nó đi ngay và giấu những cái hòm vào chỗ nào khác?
- Chỗ nào khác hả? - Muhson quát - Chỗ nào chứ? Dưới những lùm cây trong rừng chắc? Hay tại khách sạn này? Mày biết một chỗ nào chăng? Những cái hòm vẫn cứ để lại trong cối anh ấy. Bình thường chẳng ai lảng vảng đến đó cả. Cái con Tanja này là một ngoại lệ. Chúng ta phải nhốt nó lại. Có 4 hôm thôi mà.
- Nhốt kia à?
- Chứ gì nữa!
- Này sếp, đó là tội xâm phạm quyền tự do đấy.
- Thì đã sao? Không có chỗ nào giấu hàng tốt hơn đâu. Chẳng lẽ chúng ta chịu để cả vụ làm ăn này đổ bể chỉ vì cái con ranh ấy? Có thể mày sẽ chẳng thèm quan tâm tới chuyện đó. Tiền nhét túi rồi mà. Nhưng tao thì cho tới giờ mới chỉ đầu tư, chứ đã thu về được đồng nào đâu?! Tao đã trả tiền cho bọn ở Genua. Đã trả tiền chúng mày. Toàn là thưởng trước. Tao không làm việc đó để chẳng kiếm chác được gì. Hơn nữa gã Xiri i vừa gọi điện xong. Đêm thứ ba gã sẽ đến. Với một vali tiền đầy. Dứt khoát như vậy rồi. Và từ giờ cho tới lúc đó, con nhãi là tù binh của chúng mày.
Werdy nghĩ ngợi:
- Này sếp, tôi sẽ chỉ quyết định có tham gia vào vụ này không, sau khi đã hỏi chuyện con bé ấy lần nữa. Biết đâu nó lại chẳng từng bảo với các bạn nó là nó đi dạo đến Cối Xay Án Mạng. Nếu thế, khi phát hiện con bé mất tích, tụi cớm sẽ lập tức lùng sục và tóm gáy chúng tôi ngay tại trận.
Muhson xoa cằm. Không dễ gì bác bỏ lập luận của Werdy.
- Hừm. Thôi được. Tao sẽ có mặt khi hỏi cung nó.
- Vậy thì nó sẽ biết cả bọn chúng ta. Như thế e rằng...
- Nó sẽ không trông thấy tao. - Muhson ngắt lời đàn em - Trước khi tao vào cối xay, chúng mày bịt mắt con bé lại.
- Nhưng nó biết mặt Carlo và tôi rồi. Nó sẽ tả cho tụi cớm thật tỉ mỉ về chúng tôi.
- Lẽ ra chúng mày phải bịt mắt nó từ lâu mới phải.
- Thưa sếp, lúc này thì tôi cũng láu cá được như thế đấy. Nhưng khi đó...
Gã ngắc lại. Ôi trời! Gã nghĩ. Con bé đúng là một mối nguy. Ngay từ bây giờ! Kẻ nào không biết cắn rứt lương tâm, hẳn sẽ thủ tiêu nó. Nhưng như vậy là giết người. Quỷ tha ma bắt, không! Được mười lần thưởng hậu hơn thế gã cũng xin kiếu!
- Nhưng sao? - Muhson hỏi - Có phải mày định nói: nhưng không thể thay đổi gì được nữa? Đúng vậy. Chúng ta sẽ quyết định sau, xem sẽ làm gì với con bé. Trước mắt phải đối phó với nó đã.
Muhson trào khách sạn để báo cho Jessica biết.
Vài phút sau, gã quay ra.
Chúng lên xe của Werdy. Dọc đường chúng không bị ai bắt gặp.
Khi chúng đến chỗ cối xay thì khoảng rừng thưa đã nhá nhem. Dòng sông càng đen kịt lại.
Carlo ngồi bên bờ sông xúc sữa chua từ một cái cốc nhựa mỏng mà chén. Khi chiếc Golf đỗ xịch, gã ném cái cốc không xuống nước, bước lại gần.
Nụ cười cố hữu của gã đến là ôi.
Werdy xuống xe.
Muhson bảo:
- Tao sẽ vào, chừng nào mày bịt mắt con bé xong.
- Bịt rồi. - Carlo phảy tay - Nó không muốn. Nhưng tôi cho rằng nó đã có cơ hội quá lâu để ghi nhớ mặt chúng tôi.
Thỉnh thoảng thằng này cũng sáng ý ra trò, Werdy nghĩ. Có lẽ nhờ những viên thuốc.
Ba tên cùng đi vào cối xay.
Tanja vẫn ngồi nguyên như cũ. Carlo bịt mắt cô bằng một chiếc khăn đen gập lại rộng bằng chiều ngang bàn tay, thắt nút sau đầu.
Tanja lắng nghe. Cô cảm thấy có tiếng bước chân của ba người!
- Nào, Tanja, - Werdy nói - Mày không việc gì phải sợ. Mặc dù mày đã gây cho chúng tao khối chuyện bực mình. Như giờ đây chúng tao biết, không phải mày đi bộ đến đây, mà mày đã cùng một lũ bạn đạp xe tới khách sạn Ven Hồ. Bọn mày còn dắt theo một con chó. Bây giờ tao hỏi mày. Còn mày sẽ trả lời đúng sự thật. Vì chúng tao có thể cứng rắn hơn nhiều đấy. Tại sao mày mò đến cối xay này? Đã thế lại đi một mình
Tanja thu hết can đảm. Cô bé tin rằng khoảng 9 giờ tối cảnh sát sẽ đi tìm mình. Bà Eckert tội nghiệp chắc giờ đây đành phải thú nhận đã không chở mình đến chỗ bác sĩ mà thả mình xuống giữa rừng... Cố nhiên làm sao cô không sợ cho được. Cô vẫn đang ở trong tay bọn tội phạm kia mà.
- Tao hỏi mày đấy! - Werdy gằn giọng
- Vâng. Tất nhiên. Ông nói đúng.
- Hãy diễn giải cho rõ ràng!
- Đúng như vậy. Tôi đã đạp xe cùng các bạn đến khách sạn Ven Hồ.
- Rồi sao?
Mình sẽ nói với chúng một nửa sự thật. Nghe sẽ y như thật.
- Chớ suy nghĩ lâu như thế! - Werdy gầm gừ - Đừng bịa chuyện cổ tích mà không xong với chúng tao đâu.
Tanja bèn kể lại đúng sự thật, thậm chí cả chuyện về một gã ngốc với chiếc Porsche đỏ chóe, cả về cái tính chưa gì đã lo sợ cuống quýt của cha mẹ mình, và tường thuật chuyện bà kế toán - cô cố tình không đả động đến tên - đón mình như thế nào.
- ... chở tôi đến chỗ bác sĩ Geidmann, - cô tiếp - tôi cũng đi vào nhà hẳn hoi, nhưng đứng đợi sau cánh cửa cho tới lúc bà kế toán lái xe đi là vội chạy ra bến taxi gần nhất. Tôi có đem theo ít tiền. Chiếc taxi chở tôi đến đây. Nhưng tôi không muốn đi taxi tới tận khách sạn, bèn xuống ở ngoài đường kia. Mình sẽ đi đường tắt, tôi tự nhủ như vậy. Và thế là bước chân đến nơi này.
- Mày biết người lái xe taxi chứ? - Werdy hỏi.
Tanja cảm thấy cái bẫy.
- Không. Ông ta đã khá già, chẳng nói chẳng rằng. Tôi nghĩ ông ta bị cận thị. Ông ta lái xe cẩn thận kinh khủng.
- Mày có nói với ông ta mày là ai không?
- Không. Để làm gì cơ?
- Có ai trông thấy mày lên taxi không?
- Tôi không biết. Đó là bến xe taxi cạnh phố Turmacker. Ở đó lúc nào cũng tấp nập. Ai thèm để ý đến tôi làm gì.
- Ở đó đỗ mấy xe?
- Mỗi một chiếc ấy. Nhưng khi xe chúng tôi chuyển bánh, thì một chiếc taxi khác lại vào bến.
- Mày có nghĩ là người ta có thể theo dấu mày đến tận đây không?
Cô bé nghẹn ngào... và nín lặng, dường như sững sờ vì mãi lúc này mới hiểu những câu hỏi của tên lưu manh nhằm vào đâu.
- Tôi không biết, - đoạn cô nức nở - nhưng sao các ông không thả cho tôi đi? Tôi sẽ không tiết lộ tí gì thật mà.
Không ai đáp. Tiếng những bước chân xa dần.
Tanja căng tai nghe ngóng. Phải, đúng là có 3 đôi chân.
Vậy là Werdy đã đón kẻ mà ban nãy hắn gọi là sếp đến đây.
Cả ba im lặng cho tới lúc ra đến chỗ chiếc xe Golf.
- May nhé. - Carlo nói.
Werdy nhăn nhở cười.
- Nó mất dấu từ phòng khám của tay bác sĩ. - Muhson nói.
- Người ta sẽ tìm nó ở trong thành phố, chứ không phải
- Trừ phi tụi cớm vớ đúng tên lái taxi nọ- Werdy lo ngại.
- Theo tao thì chuyện ấy khó xảy ra. Ở phố Turmacker vào buổi chiều thật đúng là náo nhiệt. Tao hay đến đấy. Thỉnh thoảng cũng đi taxi. Tao nghĩ tao biết lão tài xế mà con bé kể. Bến đó đủ chỗ cho 5 xe taxi. Một trong mấy tay tài xế quả thật già yếu đến nỗi lẽ ra đã phải thu hồi bằng lái của lão. Nếu tụi cớm có hỏi lão, thì lão cũng chẳng nhớ được gì.
Chẳng là Tanja đã cố tình chọn đúng người lái taxi có thật ở phố Turmacker từng hai lần chở cô mà lần nào cô cũng nghĩ: sao ông ấy còn lái xe được nhỉ!
- Vậy cứ để nó ở đây, - Muhson ra lệnh - hãy cho nó ăn. Nhưng chớ cởi băng bịt mắt của nó. Sau 4 ngày nữa, nó sẽ không còn nhớ chúng mày mặt ngang mũi dọc ra sao. Tao bảo đảm như thế.
Gã mở cửa chiếc xe Golf, trèo lên ngồi ghế bên cạnh tay lái. Có nghĩa rằng Werdy phải chở gã về khách sạn.
*
Tứ quái dắt xe vào trong sân của hãng vận chuyển Kambart.
Một số thợ mặc quần áo bảo hộ đang phun nước cọ rửa những chiếc xe tải lớn ở sâu trong sân.
- Nó kìa! - Karl chỉ tay vào chiếc xe - Mình nhận ra nó. Nó đấy! Tất nhiên trông nó giống những xe tải khác, nhưng cửa sau đuôi hơi bị lõm ở phía trước, bên phải. Đó là một dấu hiệu không lẫn vào dâu được của chiếc xe tải đã hùng hổ phóng qua chỗ tụi mình.
- Mình và Tròn Vo cũng biết cái con voi xa lộ đó. - Tarzan nói - Đúng chứ, Willi? Nó đi ngược chiều tụi mình ở trong rừng, khi quay trở lại. Không bâu sau vụ tai nạn. Vậy nó đã ở đâu trong khoảng thời gian giữa đi và về nhỉ?
- Vì nó không đến khách sạn Ven Hồ, - Karl phát biểu - thì nó chỉ đến Gunzhausen nữa mà thôi.
Tarzan lắc đầu:
- Chặng đường xa thế trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, có họa là nó phi như quỷ sứ trên đường.
Tarzan dắt xe đạp đến gần một trong những người thợ, hỏi có thể tìm ông chủ ở đâu.
Người này cau có chỉ về tòa nhà thấp làm văn phòng ở phía bên kia.
Khi Tứ quái đến nơi, cũng là lúc Hubert Kambart định kết thúc ngày làm việc. Ông ta đang khóa cửa văn phòng, lưng quay về phía lũ trẻ. Một tấm lưng cánh phản, xứng với chiếc xe tải đồ sộ.
Ông chủ hãng vận tải nặng chí ít trên một tạ, phải lom khom để đầu khỏi chạm khung cửa. Khi ông ta quay lại thì phô ra một bộ mặt ngựa khá xương xẩu.
Ông ta nhìn Tứ quái, nét mặt lộ vẻ khó chịu.
Tarzan cất tiếng chào:
- Ông là ông Kambart phải không ạ? Tôi là Peter Carsten. Đây là các bạn tôi. Chúng tôi cần nói chuyện với ông.
- Hết giờ làm việc rồi, - Kambart đáp - ngoài ra tôi không nhận đơn đặt chuyển hàng dưới hai tấn. Hãy ra bưu điện mà gửi đồ của các cậu.
Tarzan cười tươi:
- Thưa ông Kambart, chúng tôi không đến vì chuyện công việc, mà vì một vụ gây tai nạn rồi bỏ chạy. Một trong những lái xe của ông đã cư xử vô trách nhiệm. May nhờ có thiên thần hộ mệnh ra tay che chở thì mới không ai bị th nặng. Nhưng có tổn thất về tài sản. Ông hãy nhìn cái đống sắt bẹp dúm này xem. Nó đã từng là một chiếc xe đạp cơ đấy.
- Cái gì? - Kambart há hốc mồm ngó trân trân vào hiện vật.
Khi sự im lặng đã kéo dài quá lâu, Tarzan bảo:
- Ông cần một lát để suy nghĩ thôi? Hay câu hỏi của ông chứng tỏ ông không tin chúng tôi?
- Cái gì? - Ông ta nhìn lên - À phải. Các cậu phải kể rõ hơn mới được. Hãy vào trong này đã.
Tứ quái theo ông ta vào một văn phòng không chút trang trí. Trên tường treo những tờ lịch quảng cáo - và một nội quy văn phòng theo phương châm: Ông chủ luôn luôn đúng. Trên một tấm bản đồ lớn có vẽ những con đường nối nhau: từ Lissabon đến Beirut, từ Bova Marina (miền nam Italia) đến Nordkap.
Kambart ngồi vào sau chiếc bàn viết sứt sẹo bên trên ngồn ngộn giấy má, đoạn yêu cầu:
- Nào kể chính xác xem!
Tarzan để Karl kể.
Kambart liên tục lắc lắc cái đầu ngựa của mình.
Khi Karl chỉ ra cửa sổ về phía chiếc xe tải có vết móp ở đằng đuôi, Kambart liền đấm mạnh xuống mặt bàn.
- Các cậu định lòe tôi như lòe một thằng ngu hả? - ông ta gầm lên - Hay định bày trò gì? Chiếc xe đó vừa từ Italia về. Từ Genua. Đi qua khu rừng tự nhiên đó chẳng hóa ra mua đường lắm sao - chưa kể việc không được phép. Hoàn toàn không thể có chuyện
- Tôi xin thề, - Karl nói - thề trước mọi tòa án về những gì tôi đã trông thấy.
- Tôi cũng vậy. - Gaby nói - Tất nhiên cả Tanja nữa.
- Vậy thì các người nhầm rồi - Kambart khăng khăng.
- Còn ông thì không thể nào nhầm được chăng? - Tarzan xen vào - Ông coi chúng tôi chẳng ra gì? Đáng lẽ phải hỏi những tài xế của ông - họ có hai người - thì ông đã vội cãi phăng đi. Ít nhất ông hãy hỏi họ đã.
- Cái gì?
Rõ ràng “cái gì” là câu nói yêu thích nhất của ông ta, Tarzan nghĩ. Hắn tiếp:
- Chúng tôi muốn xử sự đàng hoàng: nói chuyện với ông trước đã, chưa mời cảnh sát đến đây vội. Nhưng có lẽ chúng tôi đã sai lầm.
- Không, không! Sẽ đâu vào đấy thôi mà.
Ông ta giơ tay định cầm điện thoại, nhưng bàn tay to bè như lưỡi xẻng lại hạ xuống.
- Họ đã đến Genua lấy pho mát. Hàng đã dỡ xuống. Frank Werdy và Carlo Riscanto là những người đáng tin cậy. Chẳng có lý do gì khiến họ lái xe lòng vòng vào khu rừng ấy cả. Về được đến nơi là họ mừng lắm rồi.
- Có thể việc tai nạn xảy ra là do họ đã quá mệt mỏi. - Tarzan nói - Ai cũng biết thế. Những người lái xe đường trường ngồi sau tay lái trên 20 giờ hoặc lâu hơn sẽ trở thành mối nguy hiểm lớn cho những người đi đường.
- Cái gì?
- Không làm chủ được tay lái nữa. - Tarzan không nao núng, nói tiếp - Nếu không tại sao bọn họ lại phóng bạt mạng như thế? Dẫu thế nào, vụ tai nạn cũng đã xảy ra, v chiếc xe đạp giờ thành sắt vụn. Tụi tôi sẽ cân nhắc xem Gaby, Tanja và Karl có tố giác vụ này với cảnh sát hay không. Nhưng chiếc xe đạp thì họ phải đền. Bây giờ ông hãy cho gọi họ tới đây đi.
- Không được.
- Không ư?
- Cả hai được nghỉ tới 8 giờ sáng thứ tư. Để tôi xem có gọi điện thoại được cho họ ở nhà riêng không.
Ông ta giở cuốn sổ bọc xanh có ghi các số điện thoại của mình ra. Carlo không có máy tại nhà. Số điện của Werdy đây rồi.
Nhưng mãi không thấy Werdy nhấc máy.
- Thế đấy. - Kambart ngán ngẩm nói - Hoặc anh ta đang lang thang ở một tiệm rượu, hoặc biến về nông thôn dự hội hè gì rồi.
- Hai người lái xe ấy không có gia đình ạ? - Tarzan hỏi.
- Không. Cả hai đều chưa vợ.
- Nếu ông cho chúng tôi địa chỉ của họ, ông sẽ không cần phải bận tâm đến vụ này nữa.
- Đó là cậu nghĩ thế thôi. Chiếc xe mà họ lái để gây tai nạn 0 nếu đúng là họ - là xe của tôi. Hãng bảo hiểm của tôi sẽ phải đền. Nhưng để xem sự thể thế nào.
Tuy nhiên, ông ta vẫn ghi các địa chỉ lên một mảnh giấy và trao cho Tarzan.
*
Riscanto sống ở tầng 2. Tứ quái bấm chuông vô ích. Không chút động tĩnh. Nhưng cửa nhà hàng xóm chợt mở h
Tarzan trông thấy một con mắt, một khóe miệng, một mái tóc uốn quăn đã ngả hoa râm.
- Chúng cháu không rao bán gì, cũng không xin xỏ, hoặc quảng cáo cho các tờ tạp chí đâu ạ. Bà có biết Carlo Riscanto đâu không? - Tarzan nói.
Người đàn bà mở hẳn cửa. Bà khoác tạp dề, tay vẫn cầm một củ khoai tây đang gọt dở.
- Cái anh chàng người Italia ấy hả? Anh ta phần lớn rong ruổi đường trường. Lái xe tải mà. Lẽ ra anh ta phải về rồi. Nhưng tôi sực nhớ: anh ta có bảo rằng anh ta lại đi đâu đó ngay. Chắc được nghỉ vài ngày.
Werdy sống ở một khu khác. Trên đường tới đó, Gaby tranh thủ đưa con Oskar về nhà.
Tìm nhà Werdy thật khó. Ở phố Prieselmeyer có số nhà 19, nhưng số nhà 19a dường như không hề tồn tại.
Một ông bụng to vừa quét sơn cổng gara nhà mình vừa tu bia, thấy Tứ quái ngơ ngác bèn giải thích:
- Các cô cậu phải theo lối cổng kia đi sâu vào trong, qua vườn, rồi qua một cái sân, theo con đường cát xuyên qua một khu vườn nữa. Căn nhà nhỏ ở tít phía trong là nhà số 19a. Anh ta sống ở đó.
Trên sân đỗ hai xe ôtô. Mảnh vườn nhỏ có năm cây táo trĩu quả. Những quả táo đỏ au như má của Tròn Vo.
Cu cậu hái ngay một quả khi đi ngang, lại còn tuyên bố:
- Lấy công khai đấy nhé!
Nhà số 19a tường xám xịt. Bên cửa sổ có hai núm chuông. Một người đàn ông đang đứng trước ô cửa sổ thứ hai, kiễng chân để nhòm qua khe rèm vào nhà.
Lúc này người đó gõ vào ô kí
- Ê, Werdy! Tao đây, Gnazow đây. Mở cửa ra! Mày đã hứa để cho tao thứ đó, và tao có tiền đây rồi.
Không động tĩnh.
Gnazow nãy giờ không nhận thấy sự có mặt của Tứ quái. Lúc này gã nghe tiếng bước chân chúng và quay lại. Vẻ khấp khởi vừa rạng trên gương mặt gã vụt tắt ngấm. Không phải Werdy. Gã chuyển từ thất vọng sang giận dữ.
- Ê! - gã gầm lên, nhìn chằm chằm vào quả táo trên tay Tròn Vo - Mày đã hái trộm, hả?
Tròn Vo lắc đầu, đầy vẻ vô tội:
- Nhặt được đấy chứ!
Mặt Gnazow sa sầm.
Trông gã không đến nỗi nực cười, nhưng nguy hiểm: người xương xương, chừng 30 tuổi, bộ mặt đầy sẹo chai sạn - dấu vết của những “chiến tích”.
- Hừm, “nhặt được”! - Gã gầm gừ - Chúng mày sống ở khu nhà này à?
Tarzan lắc đầu:
- Ông chăng?
Gnazow không đáp, lại quay đi gõ vào cửa sổ.
Nhưng hoặc là Werdy không có nhà, hoặc gã chẳng coi cuộc viếng thăm này ra cái gì - mặc dù gã đã hứa để lại cho Gnazow thứ gì đó mà giờ đây tên này mang tiền đến lấy.
Trong nhà vẫn lặng phắc.
Gnazow nhún vai, lầm bầm rủa qua khóe miệng. Gã giận dữ bỏ đi, cố tình huých vai vào người Tarzan khi bước qua chỗ hắn.
Tuy nhiên, thủ lĩ không chấp, chỉ lắc đầu ngán ngẩm.
Tấm biển nhỏ gắn bên núm chuông đề FRANK WERDY thật. Tứ quái bấm chuông thật lực, nhưng không kết quả.
- Hôm nay rủi quá, chẳng gặp được tên nào, - Tarzan nói - nhưng lát nữa, hoặc mai, tụi mình thế nào cũng vớ được một tên. Mà cái gã Gnazow ấy nói đến vật “đã hứa” gì thế nhỉ? Nghe cứ như tiếng lóng của bọn lưu manh.
- Tao nghi ngờ kinh khủng. - Tròn Vo thủng thẳng.
- Sao?
- Một kẻ côn đồ như Gnazow chắc chắn chỉ có những vụ làm ăn mờ ám. Nhất định Werdy được giao việc đánh cắp từ chiếc xe tải một tảng pho mát lớn. Bây giờ Gnazow định mua lại với giá rẻ bằng nửa ngoài cửa hiệu. Chính những thủ đoạn như thế đang hủy hoại nền kinh tế nước nhà. Đó là chưa tính đến tội trộm cắp.
- Có thể lắm, - Tarzan nói. Nhưng hắn cảm thấy “vật đã hứa” ấy phải là một thứ quan trọng hơn một tảng pho mát lớn.
Gaby đề nghị:
- Có lẽ bây giờ tụi mình nên đến nhà mốt Leihmeier gặp bố mẹ Tanja để bàn về việc giải quyết với hai tên phóng nhanh vượt ẩu cho kịp trước giờ đóng cửa.
Gaby dẫn đường. Cô bé quen cha mẹ của Tanja.
Trươc văn phòng của ông chủ nhà mốt treo tấm biển: “KHÔNG VÀO”. Nhưng Tứ quái cứ đánh bạo gõ cửa. Một giọng đàn ông gọi vọng ra, nói gì không rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.