Quyển 66 - Chương 5: GIỐNG HỆT CA SĨ FLYING FOOL
Tô Du Bính
05/12/2013
Tarzan nặng nề bước về chỗ các bạn.
Tròn Vo nói ngay:
- Gớm, gì mà lâu vậy?
Gaby đoán:
- Cậu ấy về tới nơi rồi. Và đã kể bạn nghe một điều gì đó, đúng không?
- Đúng thế.
- Chuyện về châu Phi à?
- Một chuyện rất kinh khủng, các bạn cúi gần lại đây mình kể cho mà nghe.
Và Tarzan đã kể lại tỉ mỉ, không cần phải nói khẽ lắm vì mấy đứa ở lớp 10C đã ra về từ nãy. Karl huýt gió khi nghe tới cái tên Goldammer.
Sau cùng Tarzan nói:
- Oliver để chúng mình tùy ý hành động. Cậu ấy cũng biết rằng mặc dù Gaby có bố là thanh tra hình sự nhưng không phải vì thế mà chúng mình sẽ trình báo ngay mọi chuyện với cảnh sát.
Karl hít một hơi dài rồi nói:
- Mình biết Goldammer là ai rồi. Đó chính là người đang cầm cuốn sách về khai quật kho báu để chuẩn bị cho một bài nói chuyện. Té ra lão mượn cuốn sách chỉ để tăm tia các địa chỉ đang khai quật và điều khiển mấy tên đàn em hành động.
Tròn Vo cũng lên tiếng:
- Thật kinh khủng. Cái tên Quibimwara ấy đã giết một người trông viện bảo tàng chỉ vì một cái tượng đầu người bằng đồng ở Benanh. Và hiện giờ thì cái tượng đó đang nằm trong tay lão Goldammer. Đúng là tất cả chỉ vì lòng tham vô đáy.
Gaby băn khoăn hỏi các bạn:
- Liệu chúng ta có đủ sức làm cả hai vụ này không?
Tarzan đáp liền:
- Tại sao không! Với tên mặc áo da và CarolaSimon chúng ta còn phải chờ tới ngày kia. Sau khi chôn cất ông Simon xong chúng ta mới phải bắt tay vào việc. Tất nhiên từ giừ đến lúc đó chúng ta sẽ điều tra về lão Goldammer. Lần này chúng ta có một lý do thực sự. Karl sẽ đến hỏi mượn lão ta cuốn sách về tìm các kho báu.
- Rồi sao nữa?
Tarzan không trả lời được ngay. Việc này quả không phải là đơn giản.
Gaby nói:
- Các bạn thấy không, đây là việc cực kỳ khó khăn, một hạt dẻ bằng thép. Chúng ta làm sao có thể đập được hạt dẻ đó? Không có một chứng cớ thật sự nào cả. Chúng ta chỉ biết Oliver nghe lỏm được. Nhưng điều đó có chắc chắn không? Cũng có thể cậu ấy đoán định tiếng nói không chính xác thì sao? Biết đâu hai tên đó biết cậu ấy ngồi ở đó nên cuội ra để trêu thì sao nào? Chúng ta làm sao có thể có đủ bằng chứng đủ sức thuyết phục để tố cáo lão Goldammer và Feicht kia chứ? Ngay cả ba mình cũng chịu chẳng can thiệp được nữa là.
Tarzan tán thành:
- Đúng, ba bạn còn có ít khả năng hơn bọn mình. Bởi với tư cách là thanh tra hình sự chú ấy phải thực hiện đúng một loạt quy định pháp lý, mà nhiều khi tụi mình còn không biết đến nữa kia, vì thế chúng chẳng ràng buộc gì tụi mình cả.
Karl hỏi luôn:
- Nghĩa là chúng mình có thể hành động một cách phi pháp sao?
- Không phải thế, nhưng chúng ta có thể làm nhanh hơn, theo một con đường ngắn nhất.
Gaby chọc luôn:
- Tức là bạn sẽ nện cho một trong hai tên đó nhừ tử để chúng buộc phải nhận tội chứ gì? Không, mình không tán thành hành động kiểu đó đâu.
Tarzan cười:
- Đến trong mơ mình cũng không bao giờ nghĩ tới những chuyện như vậy. Như thế có nghĩa là bức cung và hoàn toàn không có giá trị gì cả. Không, chúng mình sẽ không làm như vậy đâu!
- Nhưng bạn vẫn chưa nói sẽ làm như thế nào kia mà.
- Trước hết chúng ta phải theo dõi chúng, cả Goldammer và Feicht, cả cửa hàng bán đồ cổ và cả Jochen nữa. Nhất định chúng ta sẽ phát hiện được một điều gì đó và chúng ta sẽ thành cô
Tròn Vo hào hứng phụ họa:
- Thành công là cái chắc!
Karl thanh toán tiền rồi cả bọn rời hiệu ăn.
*
Ngõ Lohrinde.
Khu phố cổ. Đi bộ hết chừng 10 phút. Đây là khu phố của những người buôn bán khá giả ngày trước. Các khu nhà tại đây vừa là nhà hàng vừa là nhà ở, được trạm trổ công phu và rất mỹ thuật. Cả khu nhà được bảo tồn như một di tích lịch sử.
Cửa hàng đồ cổ Goldammer có hai tủ kính to rộng. Đường tuy hẹp nhưng ôtô vẫn được phép đi vào vì chính các chủ hiệu phản đối việc cấm ôtô đỗ ở đây. Bởi vậy mà đường phố chi chít xe đỗ sát nhau, nhất là vào những ngày lễ hoặc ngày nghỉ.
Tarzan dẫn đầu, sau đó là Gaby và con cún Oskar, rồi đến Karl và Tròn Vo đi vào cửa hàng đồ cổ. Goldammer kinh doanh đủ thứ, nhưng chủ yếu chỉ những thứ đắt tiền. Tarzan đang ngắm nghía những thứ đồ cổ quý giá thì thấy một cô gái xuất hiện. Cô ta mặc một chiếc váy ngắn cũn cỡn kẻ sọc, đi tất sọc xanh, tóc màu đỏ chải ngược. Loại người này nhiều khi không phân biệt nổi cái tủ chè nhà quê với hộp đàn Oóc-gan nhưng lại hay sĩ diện đây – Tarzan thầm đánh giá.
Cô gái kênh kiệu nhìn bọn trẻ và khụt khịt mũi khi trông thấy con chó.
Tarzan hỏi luô
- Chị ơi, ông Goldammer có nhà không ạ?
- Hiện giờ thì ông ấy không có ở đây.
- Thế lúc nào thì ông ấy đến? Bạn tôi tên là Karl cần gặp ông ấy.
- ÔngGoldammer mới trở về sau một chuyến đi dài ngày. Một lát nữa ông ấy mới xuống cửa hàng.
Karl trịnh trọng nói tất nhiên là có hơi cường điệu một chút:
- Tiến sĩ Schmatzinger công tác tại viện bảo tàng lịch sử địa phương đã giới thiệu tôi đến đây. Ông Goldammer đang mượn cuốn sách “Những phát hiện cổ vật lịch sử ở miền nam nước Đức”. Nếu ông ấy không dùng nữa thì người mượn tiếp theo là chúng tôi, thưa chị.
Phải một lúc lâu sau cô gái mắt xanh mỏ đỏ mới nói:
- Tôi có biết việc đó. Ông chủ có cầm cuốn sách đó theo. Ông ấy đã dùng nó để chuẩn bị một bài phát biểu trước các sinh viên, nhưng theo tôi biết thì ông ấy không còn cần dùng nữa.
- Xin chị nhắn giúp ông ấy tí nữa khi tới cửa hàng nhớ cầm theo cuốn sách.
Cô gái đang định trả lời thì có một kẻ từ ngoài cửa đi vào.
Tarzan lập tức chú ý đến người đó.iết thằng cha này có nhầm địa chỉ không. Gã trông không có dáng khách hàng, khoảng 20 tuổi, gầy gò, mặc chiếc quần da màu đen, đi ủng da và khoác chiếc gilê vải bò lót lông. Tóc gã đen nhánh, xõa tới tận vai, bộ râu ba ngày không cạo trông lởm chởm. Mũi gã đỏ ửng chứng tỏ gã đang bị cảm cúm.
Gã mới đến dùng gót giày đóng cửa mặc dù nếu không đạp thì cửa cũng tự động khép lại.
- Chào chị Lohmann.
- Chào cậu Jochen.
Jochen à? Tarzan trợn tròn cả mắt.
- Ông chủ có đây không?
- Ông ấy đang ở trên nhà. Còn phải chải chuốt.
- Tôi phải lên gặp ông ấy vậy.
- Không, Jochen! Ông ấy còn đang mệt và có dặn tôi nhắn cậu ngày mai ông ấy sẽ gọi điện cho cậu.
- Thế cũng được. À, chị bảo ông chủ là cái máy dò tìm lại bị hỏng nhá.
Lohmann như bị nghẹn, kín đáo liếc nhìn bọn trẻ và nói:
- Sao, lại hỏng nữa à?
- Hỏng hoàn toàn rồi. Tôi làm rơi từ ôtô xuống ở tốc độ 190km/giờ. Tôi có để trong bao, nhưng biết làm sao được?!
- Thôi được, tôi sẽ báo lại với ông ch
Tarzan cũng vội nói:
- Tí nữa chúng tôi sẽ quay lại. Nhờ chị nhớ nhắc hộ về chuyện cuốn sách, chào chị!
Cả bọn vội vã đi ra ngoài. Đi được một đoạn Tròn Vo là người nổ đầu tiên:
- Không biết tay Jochen này có phải là Jochen kia không nhỉ?
Karl bảo:
- Thì mày cũng đã nghe nói về cái máy dò tìm đó thôi.
Tarzan nhảy lên xe và bảo các bạn đuổi theo Jochen.
Lúc đó Jochen đã đi trước khoảng 50 mét và nhóm TKKG gò cổ phóng xe theo.
Gã vừa đi vừa nhảy, hai tay đút túi quần, bị trượt chân suýt ngã mấy lần. Có lẽ gã thường đi mô tô, không quen đi bộ.
Trời tháng tư mỗi lúc một xấu, mây đen ùn ùn kéo đến. Tarzan nghĩ: mưa đến nơi rồi, có lẽ sẽ ướt như chuột cho mà xem! Và kia rồi, Jochen hình như đã về tới nhà. Gã chưa đi xa bao nhiêu, nhưng ở trung tâm các thành phố lớn thì những khu phố sang trọng và khu bình dân thường không cách xa nhau.
Jochen ở trong một ngõ cụt nhỏ chật chội được trát kín bằng bê tông, ở đây không có lấy một tí đất dành cho cây cỏ.
Jochen lấy chân đạp cửa và đi vào nhà. Gã suýt nữa thì đụng phải một người đàn ông tay xách cặp đi từ trong nhà ra. Ông ta lừ mắtã và rảo bước vượt qua bọn trẻ khi đó đang đi theo Jochen.
Tarzan vội vã chào ông ta:
- Xin lỗi ông, ông ở trong nhà này phải không ạ? Người vừa vào ngôi nhà này có phải là ca sĩ nhạc pop nổi tiếng Flying Fool không, thưa ông?
- Ai kia?
- Đấy cái anh tre trẻ, đội mũ rộng vành vừa bước vào nhà ấy?
- Tôi chẳng biết Phaiingphun là ai, chỉ biết một người tên là Jochen Ratzke, một thằng quỷ, ở trên tầng ba phía bên phải.
- Thế thì cháu nhầm. Flying Fool là một siêu sao quốc tế mỗi buổi biểu diễn thu hàng ngàn đô la. Cháu đã ngạc nhiên tự hỏi sao anh ta lại xuất hiện ở đây mà không có vệ sĩ đi kèm. Chà, phải công nhận cái nhà anh này trông giống Flying như đúc, ông có thấy như thế không ạ?
- Rất tiếc tôi không thể đánh giá được vì tôi không biết cái anh chàng Flying của cậu.
- Cái anh Jochen này chắc cũng là nhạc công, chơi ghi ta cho ban nhạc pop nào đó phải không ạ?
- Theo tôi biết thì cậu ta làm công nhật ngoài ga, chẳng có nghề ngỗng gì cả. Tôi cũng chẳng biết Jochen lấy tiền ở đâu để luôn luôn có những chiếc xe mô tô đời mới nữa.
Hừ! Điều ấy thì chúng tôi lại biết đấy! – Tarzan nghĩ vậy nhưng tất nhiên hắn chỉ chào tạm biệt người đàn ông và quay lại chỗ các bạn
Trời mưa như trút. Thời tiết tháng tư thật khó lường. Mưa rơi lộp độp trên mặt đường nhựa. Những người đang đi trên đường nháo nhác tìm chỗ trú mưa, nhiều người đứng dưới mái hiên các nhà hàng, có cả những người lánh trong các gara ôtô. Các tiệm cà phê chật ních khách hàng, xe taxi được vẫy gọi tơi tới.
Chỉ có Fabian Wergl là bình chân như vại, ung dung ngồi trong chiếc ôtô Nhật Bản mác Kakobuschuti. Wergl đang khấp khởi. Thời tiết thật thuận lợi. Mưa thế này mọi việc sẽ trôi chảy hơn nhiều!
Gã đang suy tính về một vụ cướp.
Biển số ở phía trước và phía sau xe của gã là biển số giả, gã đã tháo chúng từ chiếc xe Lanca mà gã thấy đổ đã ba ngày nay ở ven đường. Phải còn lâu chủ nhân chiếc xe mới biết bị mất biển số.
Wergl năm nay 39 tuổi, người tầm thước, lực lưỡng, tóc xoăn màu đỏ, trán thấp với những mạch máu màu tím nhạt hằn lên khá rõ. Gã trước làm việc tại các cơ sở xử lý khí thải, sau đó làm lái xe tải, gần đây thì thất nghiệp. Gã có trợ cấp thất nghiệp nhưng thỉnh thoảng cũng làm vài ba phi vụ vặt vãnh. Bữa nay gã đang chuẩn bị làm phi vụ lớn đầu tiên trong đời… lưu manh.
Gã đã chuẩn bị một cái mũ trùm kín cả mặt, súng lục cài ở thắt lưng.
Nào, chuẩn bị ra tay! Gã đã cho xe chạy vòng quanh khu vực ngõ Lohrinde ba lần. Xe đậu sin sít. Gã phải tìm bằng được một chỗ đỗ xe càng gần cửa hàng đồ cổ Goldammer giàu sụ bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.
Đến vòng thứ tư thì gã thấy một chiếc lách ra khỏi bãi đỗ. Gã cho xe chạy ngay vào đó trám, cất chìa khóa xe vào túi và chui ra khỏi xe.
Có nên đeo kính râm không nhỉ? Kể ra đeo cũng hơi bất tiện. Trời tối xầm xì, chẳng ai đeo kính râm cả. Nhưng gã thì lại cần phải ngụy trang.
Không phải vô cớ mà Wergl chọn cửa hàng đồ cổ Goldammer. Gã đã biết trong két cửa hàng đó có không biết bao nhiêu tiền của và vàng bạc.
Gã ra khỏi xe, chỉ đi một vài bước là đã đứng dưới mái hiên mà không bị một giọt mưa nào thấm vào người.
Gã liếc mắt một lần nữa ra đường. Không một bóng người qua lại!
*
Gần mười giờ thì Goldammer mới tỉnh táo sau chuyến đi dài, rời căn hộ sang trọng của mình và đi ra cửa hàng.
Nhưng lúc này thì lão buôn đồ cổ đang nằm gần như bất tỉnh nhân sự sau quầy hàng, trán sưng như quả ổi. Lão không điều khiển nổi những ngón tay của mình, lão muốn xoa chỗ u trên trán nhưng không tài nào làm nổi.
Wergl giễu cợt nghĩ: Rõ ngu chưa! Ai bảo lão tìm cách chống cự chứ.
Anna Lohmann thì run như cầy sấy. Ả đứng ngay cạnh tên cướp trước chiếc két sắt mở toang.
Tên cướp dằn giọng:
- Nhanh tay lên!
- Thì tôiàm đây. Còn cái này?
- Bằng đồng hả? Trông như đồ mỹ nghệ châu Phi vậy. Thôi được, quẳng vào bao, nhanh tay lên!
Rồi tên cướp lại giục:
- Cả mấy cái đồng hồ nữa. Bảo mày nhanh tay lên mà!
Tất cả đều đã chui gọn vào chiếc bao. Chỉ vỏn vẹn bốn phút đồng hồ. Đường phố vắng tanh. Wergle tống cô bán hàng vào buồng trong rồi khóa cửa lại. Sau đó gã giật đứt dây điện thoại.
Goldammer vẫn không ngớt rên rỉ.
Chuồn thôi! Wergl chạy ra ngoài. Gã sững người. Trời ơi! Một chiếc xe hơi loại lớn đã đỗ ngay trước mũi xe của gã, trên tấm kính phía trước có dòng chữ: “Thầy thuốc đang thi hành công vụ”.
Gã run lên, nguyền rủa bọn lang băm chỉ luôn quấy nhiễu người khác! Xe của gã đã bị kẹt, không tiến, cũng không lùi được. Gã nhìn quanh. Đường xá vắng tanh. Nhà kề nhà, biết lão thầy thuốc ở đâu mà tìm? Chắc là xe cấp cứu, ngộ độc thức ăn, nhồi máu cơ tim hay gãy chân gãy tay gì đó.
Không thể chờ thêm phút nào, Wergl vội vàng chạy bộ tới góc đường. Áo của gã ngấm nước mưa và lập tức chuyển sang màu thẫm.
*
Bắt đầu như vậy đâu phải là tồi! Kẻ nào là Jochen thì lúc này TKKG cũng đã biết, thậm chí còn biết cả về việc chiếc máy dò tìm bị hỏng.
Bọn trẻ phải vào trú mưa ở dưới mái hiên một cửa hàng. Lúc này mưa đã ngớt, bầu trời quang đãng, đường xá tinh tươm. Tarzan quyết định:
- Giờ thì chúng ta phải đến nhà lão trùm trộm cắp báu vật! Cần phải theo dõi lão. JochenRatzke không phải là dấu vết nóng bỏng. Có lẽ gã sẽ tạm nghỉ một thời gian cho tới khi có máy dò tìm mới. Chúng ta có bám đuôi gã e cũng chỉ mất công thôi.
Karl hỏi:
- Nhưng Goldammer là trùm một băng mafia chuyên trộm cướp báu vật, lão ta chắc là được che chắn, bảo vệ không khác gì một tên trùm gián điệp. Vậy chúng ta phải bắt đầu từ đâu chứ?
- Thôi, đừng lo quá xa như vậy nữa Máy Tính. Nhất định lão cũng sẽ có sơ hở nếu chúng ta quan sát thật kỹ. Về chuyện này chúng ta cũng đã có một số kinh nghiệm rồi còn gì.
Karl thở dài. Ngay cả Gaby cũng không có vẻ gì lạc quan cả.
Cả nhóm lại đi xe đạp theo hàng một ở ngõ Lohrinde. Xe ôtô đậu san sát ngoài vỉa hè, trước cửa hàng bán đồ cổ. Ngay cả đến xe cảnh sát cũng không còn chỗ mà vào, buộc phải đứng ở hàng ngoài.
Tròn Vo reo lên:
- Chà, có chuyện gì rồi! Chắc người ta đã tóm cổ được tên Quibimwara bên châu Phi và hắn ta đã khai ra bọn tòng phạm ở đây.
Bẻ vô cùng hồi hộp, phóng xe tới ngay trước cửa hàng đồ cổ. Cả bọn kiễng chân nhìn qua cửa kính. Có vẻ như ở đây mới xảy ra một vụ cướp. Cô bán hàng Lohmann ngồi trên một cái ghế, mặt xám ngoét, run lẩy bẩy. Ngồi đối diện là một người đàn ông trán sưng vù và phải dán băng dính. Có lẽ là Goldammer. Lão ta người to béo, mặt phị, mắt ti hí, có răng vàng. Trông lão có nét gì đó thật tàn bạo. Lão thuộc loại người hay cười nhưng không làm cho ai cảm thấy vui vẻ.
Trong cửa hàng còn có hai cảnh sát, một nhân viên dân sự và thanh tra Koehl. Gaby nói khẽ:
- Koehl đấy. Ông ấy chẳng ưa gì tụi mình đâu.
Tarzan tỉnh khô:
- Mặc.Tụi mình cứ vào đó xem sao. Mình muốn biết tụi mình đã để tuột mất cái gì
Tròn Vo nhận xét:
- Vụ này nghe chừng nguy hiểm đấy. May mà lúc nãy chúng ta không có mặt ở đây, không thì chẳng phải đầu cũng phải tai, biết đâu chẳng sưng vù trán lên rồi. Này, cái lão dán băng dính là ai ấy nhỉ.
Tarzan đáp:
- Tao đoán lão là Goldammer.
Rồi cả bọn định đi vào trong cửa hàng.
Một người cảnh sát đứng ngay sát cửa, nhận ra Gaby và gật đầu chào vui vẻ nhưng không biết có được phép cho bọn trẻ vào không.
- Thưa ông thanh tra, đây là Gaby Glockner của cô bé.
Thanh tra Koehl đang nói chuyện với Goldammer, giờ mới quay lại. Người cao, gầy và có cái đầu đặc biệt bé, ông ta để râu quai nón nhằm làm cho khuôn mặt đỡ gầy hơn.
Ông thanh tra nói giọng khàn khàn:
- Chào cháu Gaby! Các cháu không vào được đâu. Tại đây vừa xảy ra một vụ cướp.
Trước khi Gaby kịp trả lời, Tarzan đã nói ngay:
- Nhưng rất có thể bọn cháu đã để ý được một số chi tiết rất có ích đối với ông.
Ông thanh tra mỉm cười hồ nghi:
- Thôi được, anh cho các cháu vào đi, cho cả con chó vào nữa nếu như nó không hay cắn bậy.
Tarzan cảm thấy các bạn đang lo lắng nhìn mình. Chẳng ai hiểu Tarzan đã quan sát thấy vấn đề gì.
Tất nhiên Tarzan đâu có quan sát thấy cái gì. Hắn cố nhịn cười. Nhưng rõ ràng điều hắn nói cũng đủ làm cho Goldammer và cô Lohmann sửng sốt.
Thanh tra Koehl ra lệnh:
- Các cháu đứng dẹp sang một bên, cẩn thận kẻo làm mất các dấu vết. Bác sẽ tiếp chuyện các cháu ngay.
Rồi ông quay lại với Goldammer:
Lão ta nói giọng the thé
- Thưa ông thanh tra, tôi cam đoan với ông rằng thằng cha đó không đi bộ tới đây, không thể như thế được!
- Ông làm sao có thể quả quyết như vậy?
- Hắn bước vào đây người hoàn toàn khô, không có lấy một giọt nước mưa. Hắn khoác một chiếc áo gió màu sáng và đội mũ trùm kín mặt. Áo và mũ đều là hàng len, nhưng tất cả những thứ hắn khoác trên người đều khô ráo.
- Ông cho rằng hắn tới đây bằng xe hơi?
- Nhưng thưa ông thanh tra, điều lạ lùng hơn nữa là khi hắn bỏ đi, chúng tôi lại không thấy có tiếng ôtô nổ máy.
- Ông định nói rằng thủ phạm đã lẩn trốn bằng cách chạy bộ?
- Đúng thế, hắn chạy bộ, mắt đeo kính râm tay cầm cái bao với những thứ mà hắn đã lấy được. Lúc đó tôi nằm sau quầy, gần như bị tê liệt và không tài nào làm gì được cả.
- Như vậy là hắn đi bộ tới, không đi dưới trời mưa vì vậy người hoàn toàn khô. Và hắn bỏ đi cũng đúng y như vậy. Ông có chắc chắn như vậy không? Hắn không đi xe, người vẫn khô, có thật thế không?
- Thưa ông, tôi cam đoan như vậy!
- Thế hắn đã lấy đi những gì?
- Hắn lấy tất cả những thứ có trong két sắt. Trời ơi, phen này bị phá sản hoàn toàn mất thôi.
- Tài sản bị mất giá trị khoảng bao nhiêu?
Goldammer lưỡng lự. Mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt nhợt nhạt. Có lẽ cái đau mất của đối với lão còn lớn hơn cú đánh trúng vào đầu.
- Tôi không trả lời đích xác được, nhưng chắc chắn là khoảng 1 triệu mark, không thể ít hơn. Nhưng đó chỉ là giá mua vào, thưa ông.
Thanh tra Koehl nhận xét:
- Rõ rồi. Tội phạm dứt khoát phải là người ở trong khu vực này, ở ngay ngôi nhà bên cạnh cũng nên.
Goldammer nói ngay:
- Nhưng họ thì tôi biết cả.
- Thế thì sao?
- Không phải ai trong số những người ấy cả.
- Làm sao ông có thể khẳng định như thế?
- Đành rằng tên cướp đội mũ trùm kín mặt và đeo kính râm nhưng thưa ông thanh tra tôi vẫn nhìn thấy một phần khuôn mặt hắn và cả dáng đi nữa. Trong ngõ này không có ai như hắn cả.
Thanh tra Koehl vẫn khăng khăng:
- Phải lấy khẩu cung tất cả những người đàn ông khả nghi ở ngõ này.
Rồi ông ra lệnh:
- Ông Notze, hãy điều tra xem trong ngõ này có bao nhiêu người đàn ông trong diện khả nghi, chú ý các đặc điểm như khổ người tầm thước, lực lưỡng.
Viên cảnh sát có tên là Notze gật đầu và đi ra ngoài với dáng điệu mệt mỏi. Tuy không nhìn thẳng vào Lohmann nhưng Tarzan cũng không bỏ qua việc quan sát cô gái này. Da dẻ cô ta đã hồng hào trở lại. Có lẽ ông thanh tra cũng đã lấy lời khai của cô ta.
Koehl quay lại phía TKKG và hỏi Tarzan:
- Cậu nói rằng cậu có nhận thấy gì đó?
- Vâng, nhưng cũng có thể cô Lohmann đã trình bày với ông rồi.
- Tức là thế nào?
- Chúng cháu đến đây lúc nãy. Đúng lúc đó cũng có một người bước vào cửa hàng sang trọng này. Trông dáng dấp người đó thì đây không phải là chỗ của hắn. Hắn có dáng dấp một tên lang thang lêu lổng hoặc cướp giật, móc túi. Hắn nói nhăng nói cuội gì đó về một cái máy dò tìm và hỏi ông chủ đã về chưa. Cháu đoán rằng hắn vào đây chỉ nhằm thăm dò tình hình, sau đó thay hình đổi dạng rồi trở lại đây để cướp.
Lohmann vội kêu lên:
- Không, không phải đâu! Người đó là chỗ quen biết với tôi và ông chủ đây. Anh ta hoàn toàn không dính dáng gì tới chuyện này cả, vả lại nếu là Jochen thì chúng tôi ắt nhận ra ngay, thưa ông chủ, có phải thế không ạ?
Goldammer gật đầu, mắt giận dữ gườm gườm nhìn Tarzan, nói:
- Thưa ông thanh tra, xin ông hãy quên những điều nhảm nhí đó đi. Anh bạn này đã đi lạc hướng hoàn toàn rồi.
Tarzan phân trần:
- Có thể trong trường hợp này tôi nhầm nhưng tôi là người thường có linh cảm về mọi người. Cái người tên là Jochen thuộc diện không thể tin cậy được.
Anna Lohmann kêu lên:
- Rõ vớ vẩn chưa! Jochen là người chạy việc cho chúng tôi, và hoàn toàn có thể tin cậy được. Chúng tôi chưa hề bị rắc rối với anh ta.
Thanh tra Koehl hỏi:
- Xin hỏi, anh ta chạy việc gì ở đây vậy?
Goldammer nói chen vào:
- Thưa ông thanh tra, quả thật ông có thể quên anh ta đi.
Ông Koehl có vẻ cũng đồng ý là nên loại Jochen ra khỏi bộ nhớ.
Goldammer lại nhìn Tarzan một cách hằn học.”Phải, tôi biết ông chẳng ưa gì tôi. Đề cập tới thằng Jochen là không hay ho gì cho ông chứ gì?” – Tarzan tự nhủ.
Lão chủ cửa hàng buôn đồ cổ nuốt giận hỏi bọn trẻ:
- Các cháu đến đây để lấy cuốn sách của tiến sĩ Schmatzinger phải không? CôLohmann đã nói với tôi rồi, nhưng thật là tiếc, tôi chưa xong. Đầu tuần sau các cháu có thể đến lấy được.
Bọn trẻ đưa mắt cho nhau. Lão trả thù thật là hèn.
*
Những giọt mưa rơi tí tách từ mái nhà và chảy vào ống máng. Nước mưa cuốn theo rác rưởi đến các cống rãnh. Bọn trẻ dựa vào xe đạp trao đổi với nhau về các sự kiện vừa rồi.
Tarzan nhận xét:
- LãoGoldammer có vẻ lúng túng ghê.
Gaby cười:
- Chắc bây giờ ông Koehl đang cho điều tra về tất cả những người đàn ông ở trong cái ngõ đó.
Tarzan nói tiếp:
- Chúng ta thì không tìm. Chúng ta sẽ đợi thủ phạm dẫn xác tới!
Willi ngạc nhiên:
- Cái gì? Hắn lại quay lại cướp nữa kia à, một triệu còn không đủ sao?
Gaby huých Tarzan và nói:
- Thôi đi, bạn có kế hoạch gì thì nói xem nào. Bọn này hồi hộp quá rồi đấy.
Tarzan bảo Karl đi ra chỗ chiếc xe Kakobuschiti xem có gì khả nghi không. Karl lững thững bước dọc theo dãy ôtô con đậu ven đường, ngoái cổ làm bộ tìm cái gì đó ở mặt đường. Khi đến bên cạnh chiếc xe Nhật thì nó dừng lại một lát rồi mới quay trở về.
- Không có gì đặc biệt cả. Đại ca cho rằng chiếc xe này của thủ phạm à.
- Tao tin như thế. Lúc nãy, chắc mọi người không để ý. Khi bọn mình tới nơi thì có một chiếc xe màu xanh đỗ ở hàng thứ hai, trên cánh cửa kính có dòng chữ: “Thầy thuốc đang thi hành công vụ”. Thế là chiếc xe Nhật này bị kẹt cứng, không tiến, không lùi được.
Tròn Vo hỏi:
- Từ đó mày rút ra kết luận gì?
- Có nghĩa là thủ phạm không hề tính đến tình huống này. Hắn đến, dừng xe và đi vào cửa hàng không hề dính một giọt mưa. Sau đó xe cứu thương đến cấp cứu ai đó và đương nhiên có quyền đỗ ở hàng ngoài. Tất nhiên ông bác sĩ không biết những gì đang diễn ra trong cửa hàng Goldammer. Chính vì thế tên cướp phải rút lui bằng đôi chân của hắn. Bây giờ hẳn hắn đang sợ bị lộ vì chiếc xe. Vì thế hắn sẽ tìm mọi cách để tẩu tán chiếc xe càng sớm càng tốt.
Gaby trìu mến nhìn Tarzan:
- Rất có thể bạn đúng đó đại ca. Khi mới quay lại đây, mình cũng có trông thấy chiếc xe màu xanh nhưng lại không để ý hàng chữ. Và tất cả chúng ta đều đã nghe Goldammer nói về việc thủ phạm không bị dính nước mưa. Vậy mà mình lại chẳng xâu chuỗi đư̖ những việc đó với nhau.
Tarzan an ủi bạn:
- Ai mà chả có lúc đãng trí. Hơn nữa chưa có gì chắc chắn là phán đoán của mình đúng cả. Rất có thể là mình hoàn toàn sai cũng nên.
Karl nói ngay:
- Không, suy nghĩ của mày có vẻ hoàn toàn hợp lý đấy. Và sự thật có lẽ đành phải chấp nhận xảy ra đúng như vậy để theo kịp suy nghĩ của mày thôi.
Cả bọn cười ầm lên vui vẻ. Đường phố đã có đông người qua lại. Trong đám người đó có tên cướp không nhỉ?
Gaby kết luận:
- Có nghĩa là bây giờ chúng ta phải mai phục để đón lõng tên cướp. Có lẽ hắn chỉ xuất đầu lộ diện khi cảnh sát không còn ở đây nữa.
Karl bổ sung:
- Còn nếu hắn có thần kinh bằng thép thì rất có thể ngay bây giờ hắn sẽ xuất hiện không biết chừng.
Tròn Vo thở dài:
- Chúng mình lại sẽ cắm rễ ở đây à? Thôi thế này nhé. Bên kia đường có một tiệm cà phê, nếu chúng ta gặp may kiếm được chỗ bên cạnh cửa sổ thì chiếc xe ôtô đó sẽ nằm ngay trong tầm nhìn.
Tarzan cười:
- Trước hết, phảicho nó không chuyển bánh được đã!
Hắn cầm lấy sợi dây xích con Oskar từ tay Gaby rồi đi lững thững dọc chỗ đỗ mấy chiếc xe ôtô, liếc nhìn vào cửa hàng đồ cổ. Tại phòng ngoài chỉ còn hai viên cảnh sát đang mải mê ngắm nhìn các thứ treo trên tường và quay lưng ra phía đường.
Tarzan cúi xuống làm bộ nới vòng cổ cho con chó nhưng thực ra là để xì hơi lốp sau phía bên trái chiếc xe Nhật. Sau đó, hắn quay về chỗ các bạn, trả lại gaby con chó. Bây giờ thì Tứ quái có thể yên tâm ngồi trong quán cà phê được rồi.
*
Căn hộ của Wergl gồm hai buồng, cửa sổ nhìn ra hướng sân sau nhà.
Để về nhà, gã chỉ đi hết 14 phút. Gã vẫn còn thấy sởn gai ốc.
Không dám bật đèn, gã đứng một lúc khá lâu cạnh cửa sổ và lo lắng nhìn ra ngoài. Liệu cảnh sát có tới không ? Họ có phát hiện ra chiếc ôtô của gã không nhỉ ?
Gã bị ướt như chuột lội và run lên vì rét. Gã đặt chiếc túi gai, gọi là cái bao tải cũng được, lên mặt bàn. Chiến lợi phẩm sau bao vất vả đấy.
Wergl dẩu môi nhìn một bức ảnh treo trên tường và hôn gió đánh chút một cái. Chính là ảnh Lohmann, người bán hàng của lão Goldammer.
Hai đứa đã bí mật bắt mối với nhau, thành một cặp ranh ma. Chúng đã cùng nhau lên phương án và thực hiện vụ cướp này. Lohmann cung cấp cho người tình của mình mọi thông tin cần thiết. Chính ả là người đề xướng ra việc phải tiến hành vụ cướp vào ngày hôm nay, khi Goldammer đã từ châu Phi trở
Bản thân lão Goldammer cũng rất tin tưởng Lohmann, coi ả là kẻ cùng hội cùng thuyền. Lão gần như không giấu giếm ả những phi vụ làm ăn gian dối của mình, kể cả vụ liên quan tới pho tượng đầu người bằng đồng quý giá cũng như các vụ đột nhập khua khoắng đồ cổ khác.
Wergl cười ranh mãnh. Đáng ra Goldammer không được dại dột tin người như vậy. Giờ thì báu vật đã nằm trong tay bọn gã và lão buôn đồ cổ sẽ không bao giờ sáng mắt ra được.
Trời! Còn cái xe! Tốt nhất là gã phải đi lấy xe ngay bây giờ. Chẳng biết bọn cảnh sát còn ở đó không? Mặc! Phải làm thật thận trọng, chúng sẽ không thể nào biết được. Gã thay bộ đồ ướt bằng một bộ tươm tất.
Trời đã ngừng mưa. Gã vẫn để mọi thứ ở trên bàn. Tí nữa về xem cũng không muộn.
Gã khóa trái cửa. Ra đến sân mới sực nhớ đã không mang theo khẩu súng ngắn.
Nhưng rồi gã quyết định không mang súng theo làm gì. Gã đâu muốn để xảy ra đụng độ bằng súng.
Tròn Vo nói ngay:
- Gớm, gì mà lâu vậy?
Gaby đoán:
- Cậu ấy về tới nơi rồi. Và đã kể bạn nghe một điều gì đó, đúng không?
- Đúng thế.
- Chuyện về châu Phi à?
- Một chuyện rất kinh khủng, các bạn cúi gần lại đây mình kể cho mà nghe.
Và Tarzan đã kể lại tỉ mỉ, không cần phải nói khẽ lắm vì mấy đứa ở lớp 10C đã ra về từ nãy. Karl huýt gió khi nghe tới cái tên Goldammer.
Sau cùng Tarzan nói:
- Oliver để chúng mình tùy ý hành động. Cậu ấy cũng biết rằng mặc dù Gaby có bố là thanh tra hình sự nhưng không phải vì thế mà chúng mình sẽ trình báo ngay mọi chuyện với cảnh sát.
Karl hít một hơi dài rồi nói:
- Mình biết Goldammer là ai rồi. Đó chính là người đang cầm cuốn sách về khai quật kho báu để chuẩn bị cho một bài nói chuyện. Té ra lão mượn cuốn sách chỉ để tăm tia các địa chỉ đang khai quật và điều khiển mấy tên đàn em hành động.
Tròn Vo cũng lên tiếng:
- Thật kinh khủng. Cái tên Quibimwara ấy đã giết một người trông viện bảo tàng chỉ vì một cái tượng đầu người bằng đồng ở Benanh. Và hiện giờ thì cái tượng đó đang nằm trong tay lão Goldammer. Đúng là tất cả chỉ vì lòng tham vô đáy.
Gaby băn khoăn hỏi các bạn:
- Liệu chúng ta có đủ sức làm cả hai vụ này không?
Tarzan đáp liền:
- Tại sao không! Với tên mặc áo da và CarolaSimon chúng ta còn phải chờ tới ngày kia. Sau khi chôn cất ông Simon xong chúng ta mới phải bắt tay vào việc. Tất nhiên từ giừ đến lúc đó chúng ta sẽ điều tra về lão Goldammer. Lần này chúng ta có một lý do thực sự. Karl sẽ đến hỏi mượn lão ta cuốn sách về tìm các kho báu.
- Rồi sao nữa?
Tarzan không trả lời được ngay. Việc này quả không phải là đơn giản.
Gaby nói:
- Các bạn thấy không, đây là việc cực kỳ khó khăn, một hạt dẻ bằng thép. Chúng ta làm sao có thể đập được hạt dẻ đó? Không có một chứng cớ thật sự nào cả. Chúng ta chỉ biết Oliver nghe lỏm được. Nhưng điều đó có chắc chắn không? Cũng có thể cậu ấy đoán định tiếng nói không chính xác thì sao? Biết đâu hai tên đó biết cậu ấy ngồi ở đó nên cuội ra để trêu thì sao nào? Chúng ta làm sao có thể có đủ bằng chứng đủ sức thuyết phục để tố cáo lão Goldammer và Feicht kia chứ? Ngay cả ba mình cũng chịu chẳng can thiệp được nữa là.
Tarzan tán thành:
- Đúng, ba bạn còn có ít khả năng hơn bọn mình. Bởi với tư cách là thanh tra hình sự chú ấy phải thực hiện đúng một loạt quy định pháp lý, mà nhiều khi tụi mình còn không biết đến nữa kia, vì thế chúng chẳng ràng buộc gì tụi mình cả.
Karl hỏi luôn:
- Nghĩa là chúng mình có thể hành động một cách phi pháp sao?
- Không phải thế, nhưng chúng ta có thể làm nhanh hơn, theo một con đường ngắn nhất.
Gaby chọc luôn:
- Tức là bạn sẽ nện cho một trong hai tên đó nhừ tử để chúng buộc phải nhận tội chứ gì? Không, mình không tán thành hành động kiểu đó đâu.
Tarzan cười:
- Đến trong mơ mình cũng không bao giờ nghĩ tới những chuyện như vậy. Như thế có nghĩa là bức cung và hoàn toàn không có giá trị gì cả. Không, chúng mình sẽ không làm như vậy đâu!
- Nhưng bạn vẫn chưa nói sẽ làm như thế nào kia mà.
- Trước hết chúng ta phải theo dõi chúng, cả Goldammer và Feicht, cả cửa hàng bán đồ cổ và cả Jochen nữa. Nhất định chúng ta sẽ phát hiện được một điều gì đó và chúng ta sẽ thành cô
Tròn Vo hào hứng phụ họa:
- Thành công là cái chắc!
Karl thanh toán tiền rồi cả bọn rời hiệu ăn.
*
Ngõ Lohrinde.
Khu phố cổ. Đi bộ hết chừng 10 phút. Đây là khu phố của những người buôn bán khá giả ngày trước. Các khu nhà tại đây vừa là nhà hàng vừa là nhà ở, được trạm trổ công phu và rất mỹ thuật. Cả khu nhà được bảo tồn như một di tích lịch sử.
Cửa hàng đồ cổ Goldammer có hai tủ kính to rộng. Đường tuy hẹp nhưng ôtô vẫn được phép đi vào vì chính các chủ hiệu phản đối việc cấm ôtô đỗ ở đây. Bởi vậy mà đường phố chi chít xe đỗ sát nhau, nhất là vào những ngày lễ hoặc ngày nghỉ.
Tarzan dẫn đầu, sau đó là Gaby và con cún Oskar, rồi đến Karl và Tròn Vo đi vào cửa hàng đồ cổ. Goldammer kinh doanh đủ thứ, nhưng chủ yếu chỉ những thứ đắt tiền. Tarzan đang ngắm nghía những thứ đồ cổ quý giá thì thấy một cô gái xuất hiện. Cô ta mặc một chiếc váy ngắn cũn cỡn kẻ sọc, đi tất sọc xanh, tóc màu đỏ chải ngược. Loại người này nhiều khi không phân biệt nổi cái tủ chè nhà quê với hộp đàn Oóc-gan nhưng lại hay sĩ diện đây – Tarzan thầm đánh giá.
Cô gái kênh kiệu nhìn bọn trẻ và khụt khịt mũi khi trông thấy con chó.
Tarzan hỏi luô
- Chị ơi, ông Goldammer có nhà không ạ?
- Hiện giờ thì ông ấy không có ở đây.
- Thế lúc nào thì ông ấy đến? Bạn tôi tên là Karl cần gặp ông ấy.
- ÔngGoldammer mới trở về sau một chuyến đi dài ngày. Một lát nữa ông ấy mới xuống cửa hàng.
Karl trịnh trọng nói tất nhiên là có hơi cường điệu một chút:
- Tiến sĩ Schmatzinger công tác tại viện bảo tàng lịch sử địa phương đã giới thiệu tôi đến đây. Ông Goldammer đang mượn cuốn sách “Những phát hiện cổ vật lịch sử ở miền nam nước Đức”. Nếu ông ấy không dùng nữa thì người mượn tiếp theo là chúng tôi, thưa chị.
Phải một lúc lâu sau cô gái mắt xanh mỏ đỏ mới nói:
- Tôi có biết việc đó. Ông chủ có cầm cuốn sách đó theo. Ông ấy đã dùng nó để chuẩn bị một bài phát biểu trước các sinh viên, nhưng theo tôi biết thì ông ấy không còn cần dùng nữa.
- Xin chị nhắn giúp ông ấy tí nữa khi tới cửa hàng nhớ cầm theo cuốn sách.
Cô gái đang định trả lời thì có một kẻ từ ngoài cửa đi vào.
Tarzan lập tức chú ý đến người đó.iết thằng cha này có nhầm địa chỉ không. Gã trông không có dáng khách hàng, khoảng 20 tuổi, gầy gò, mặc chiếc quần da màu đen, đi ủng da và khoác chiếc gilê vải bò lót lông. Tóc gã đen nhánh, xõa tới tận vai, bộ râu ba ngày không cạo trông lởm chởm. Mũi gã đỏ ửng chứng tỏ gã đang bị cảm cúm.
Gã mới đến dùng gót giày đóng cửa mặc dù nếu không đạp thì cửa cũng tự động khép lại.
- Chào chị Lohmann.
- Chào cậu Jochen.
Jochen à? Tarzan trợn tròn cả mắt.
- Ông chủ có đây không?
- Ông ấy đang ở trên nhà. Còn phải chải chuốt.
- Tôi phải lên gặp ông ấy vậy.
- Không, Jochen! Ông ấy còn đang mệt và có dặn tôi nhắn cậu ngày mai ông ấy sẽ gọi điện cho cậu.
- Thế cũng được. À, chị bảo ông chủ là cái máy dò tìm lại bị hỏng nhá.
Lohmann như bị nghẹn, kín đáo liếc nhìn bọn trẻ và nói:
- Sao, lại hỏng nữa à?
- Hỏng hoàn toàn rồi. Tôi làm rơi từ ôtô xuống ở tốc độ 190km/giờ. Tôi có để trong bao, nhưng biết làm sao được?!
- Thôi được, tôi sẽ báo lại với ông ch
Tarzan cũng vội nói:
- Tí nữa chúng tôi sẽ quay lại. Nhờ chị nhớ nhắc hộ về chuyện cuốn sách, chào chị!
Cả bọn vội vã đi ra ngoài. Đi được một đoạn Tròn Vo là người nổ đầu tiên:
- Không biết tay Jochen này có phải là Jochen kia không nhỉ?
Karl bảo:
- Thì mày cũng đã nghe nói về cái máy dò tìm đó thôi.
Tarzan nhảy lên xe và bảo các bạn đuổi theo Jochen.
Lúc đó Jochen đã đi trước khoảng 50 mét và nhóm TKKG gò cổ phóng xe theo.
Gã vừa đi vừa nhảy, hai tay đút túi quần, bị trượt chân suýt ngã mấy lần. Có lẽ gã thường đi mô tô, không quen đi bộ.
Trời tháng tư mỗi lúc một xấu, mây đen ùn ùn kéo đến. Tarzan nghĩ: mưa đến nơi rồi, có lẽ sẽ ướt như chuột cho mà xem! Và kia rồi, Jochen hình như đã về tới nhà. Gã chưa đi xa bao nhiêu, nhưng ở trung tâm các thành phố lớn thì những khu phố sang trọng và khu bình dân thường không cách xa nhau.
Jochen ở trong một ngõ cụt nhỏ chật chội được trát kín bằng bê tông, ở đây không có lấy một tí đất dành cho cây cỏ.
Jochen lấy chân đạp cửa và đi vào nhà. Gã suýt nữa thì đụng phải một người đàn ông tay xách cặp đi từ trong nhà ra. Ông ta lừ mắtã và rảo bước vượt qua bọn trẻ khi đó đang đi theo Jochen.
Tarzan vội vã chào ông ta:
- Xin lỗi ông, ông ở trong nhà này phải không ạ? Người vừa vào ngôi nhà này có phải là ca sĩ nhạc pop nổi tiếng Flying Fool không, thưa ông?
- Ai kia?
- Đấy cái anh tre trẻ, đội mũ rộng vành vừa bước vào nhà ấy?
- Tôi chẳng biết Phaiingphun là ai, chỉ biết một người tên là Jochen Ratzke, một thằng quỷ, ở trên tầng ba phía bên phải.
- Thế thì cháu nhầm. Flying Fool là một siêu sao quốc tế mỗi buổi biểu diễn thu hàng ngàn đô la. Cháu đã ngạc nhiên tự hỏi sao anh ta lại xuất hiện ở đây mà không có vệ sĩ đi kèm. Chà, phải công nhận cái nhà anh này trông giống Flying như đúc, ông có thấy như thế không ạ?
- Rất tiếc tôi không thể đánh giá được vì tôi không biết cái anh chàng Flying của cậu.
- Cái anh Jochen này chắc cũng là nhạc công, chơi ghi ta cho ban nhạc pop nào đó phải không ạ?
- Theo tôi biết thì cậu ta làm công nhật ngoài ga, chẳng có nghề ngỗng gì cả. Tôi cũng chẳng biết Jochen lấy tiền ở đâu để luôn luôn có những chiếc xe mô tô đời mới nữa.
Hừ! Điều ấy thì chúng tôi lại biết đấy! – Tarzan nghĩ vậy nhưng tất nhiên hắn chỉ chào tạm biệt người đàn ông và quay lại chỗ các bạn
Trời mưa như trút. Thời tiết tháng tư thật khó lường. Mưa rơi lộp độp trên mặt đường nhựa. Những người đang đi trên đường nháo nhác tìm chỗ trú mưa, nhiều người đứng dưới mái hiên các nhà hàng, có cả những người lánh trong các gara ôtô. Các tiệm cà phê chật ních khách hàng, xe taxi được vẫy gọi tơi tới.
Chỉ có Fabian Wergl là bình chân như vại, ung dung ngồi trong chiếc ôtô Nhật Bản mác Kakobuschuti. Wergl đang khấp khởi. Thời tiết thật thuận lợi. Mưa thế này mọi việc sẽ trôi chảy hơn nhiều!
Gã đang suy tính về một vụ cướp.
Biển số ở phía trước và phía sau xe của gã là biển số giả, gã đã tháo chúng từ chiếc xe Lanca mà gã thấy đổ đã ba ngày nay ở ven đường. Phải còn lâu chủ nhân chiếc xe mới biết bị mất biển số.
Wergl năm nay 39 tuổi, người tầm thước, lực lưỡng, tóc xoăn màu đỏ, trán thấp với những mạch máu màu tím nhạt hằn lên khá rõ. Gã trước làm việc tại các cơ sở xử lý khí thải, sau đó làm lái xe tải, gần đây thì thất nghiệp. Gã có trợ cấp thất nghiệp nhưng thỉnh thoảng cũng làm vài ba phi vụ vặt vãnh. Bữa nay gã đang chuẩn bị làm phi vụ lớn đầu tiên trong đời… lưu manh.
Gã đã chuẩn bị một cái mũ trùm kín cả mặt, súng lục cài ở thắt lưng.
Nào, chuẩn bị ra tay! Gã đã cho xe chạy vòng quanh khu vực ngõ Lohrinde ba lần. Xe đậu sin sít. Gã phải tìm bằng được một chỗ đỗ xe càng gần cửa hàng đồ cổ Goldammer giàu sụ bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.
Đến vòng thứ tư thì gã thấy một chiếc lách ra khỏi bãi đỗ. Gã cho xe chạy ngay vào đó trám, cất chìa khóa xe vào túi và chui ra khỏi xe.
Có nên đeo kính râm không nhỉ? Kể ra đeo cũng hơi bất tiện. Trời tối xầm xì, chẳng ai đeo kính râm cả. Nhưng gã thì lại cần phải ngụy trang.
Không phải vô cớ mà Wergl chọn cửa hàng đồ cổ Goldammer. Gã đã biết trong két cửa hàng đó có không biết bao nhiêu tiền của và vàng bạc.
Gã ra khỏi xe, chỉ đi một vài bước là đã đứng dưới mái hiên mà không bị một giọt mưa nào thấm vào người.
Gã liếc mắt một lần nữa ra đường. Không một bóng người qua lại!
*
Gần mười giờ thì Goldammer mới tỉnh táo sau chuyến đi dài, rời căn hộ sang trọng của mình và đi ra cửa hàng.
Nhưng lúc này thì lão buôn đồ cổ đang nằm gần như bất tỉnh nhân sự sau quầy hàng, trán sưng như quả ổi. Lão không điều khiển nổi những ngón tay của mình, lão muốn xoa chỗ u trên trán nhưng không tài nào làm nổi.
Wergl giễu cợt nghĩ: Rõ ngu chưa! Ai bảo lão tìm cách chống cự chứ.
Anna Lohmann thì run như cầy sấy. Ả đứng ngay cạnh tên cướp trước chiếc két sắt mở toang.
Tên cướp dằn giọng:
- Nhanh tay lên!
- Thì tôiàm đây. Còn cái này?
- Bằng đồng hả? Trông như đồ mỹ nghệ châu Phi vậy. Thôi được, quẳng vào bao, nhanh tay lên!
Rồi tên cướp lại giục:
- Cả mấy cái đồng hồ nữa. Bảo mày nhanh tay lên mà!
Tất cả đều đã chui gọn vào chiếc bao. Chỉ vỏn vẹn bốn phút đồng hồ. Đường phố vắng tanh. Wergle tống cô bán hàng vào buồng trong rồi khóa cửa lại. Sau đó gã giật đứt dây điện thoại.
Goldammer vẫn không ngớt rên rỉ.
Chuồn thôi! Wergl chạy ra ngoài. Gã sững người. Trời ơi! Một chiếc xe hơi loại lớn đã đỗ ngay trước mũi xe của gã, trên tấm kính phía trước có dòng chữ: “Thầy thuốc đang thi hành công vụ”.
Gã run lên, nguyền rủa bọn lang băm chỉ luôn quấy nhiễu người khác! Xe của gã đã bị kẹt, không tiến, cũng không lùi được. Gã nhìn quanh. Đường xá vắng tanh. Nhà kề nhà, biết lão thầy thuốc ở đâu mà tìm? Chắc là xe cấp cứu, ngộ độc thức ăn, nhồi máu cơ tim hay gãy chân gãy tay gì đó.
Không thể chờ thêm phút nào, Wergl vội vàng chạy bộ tới góc đường. Áo của gã ngấm nước mưa và lập tức chuyển sang màu thẫm.
*
Bắt đầu như vậy đâu phải là tồi! Kẻ nào là Jochen thì lúc này TKKG cũng đã biết, thậm chí còn biết cả về việc chiếc máy dò tìm bị hỏng.
Bọn trẻ phải vào trú mưa ở dưới mái hiên một cửa hàng. Lúc này mưa đã ngớt, bầu trời quang đãng, đường xá tinh tươm. Tarzan quyết định:
- Giờ thì chúng ta phải đến nhà lão trùm trộm cắp báu vật! Cần phải theo dõi lão. JochenRatzke không phải là dấu vết nóng bỏng. Có lẽ gã sẽ tạm nghỉ một thời gian cho tới khi có máy dò tìm mới. Chúng ta có bám đuôi gã e cũng chỉ mất công thôi.
Karl hỏi:
- Nhưng Goldammer là trùm một băng mafia chuyên trộm cướp báu vật, lão ta chắc là được che chắn, bảo vệ không khác gì một tên trùm gián điệp. Vậy chúng ta phải bắt đầu từ đâu chứ?
- Thôi, đừng lo quá xa như vậy nữa Máy Tính. Nhất định lão cũng sẽ có sơ hở nếu chúng ta quan sát thật kỹ. Về chuyện này chúng ta cũng đã có một số kinh nghiệm rồi còn gì.
Karl thở dài. Ngay cả Gaby cũng không có vẻ gì lạc quan cả.
Cả nhóm lại đi xe đạp theo hàng một ở ngõ Lohrinde. Xe ôtô đậu san sát ngoài vỉa hè, trước cửa hàng bán đồ cổ. Ngay cả đến xe cảnh sát cũng không còn chỗ mà vào, buộc phải đứng ở hàng ngoài.
Tròn Vo reo lên:
- Chà, có chuyện gì rồi! Chắc người ta đã tóm cổ được tên Quibimwara bên châu Phi và hắn ta đã khai ra bọn tòng phạm ở đây.
Bẻ vô cùng hồi hộp, phóng xe tới ngay trước cửa hàng đồ cổ. Cả bọn kiễng chân nhìn qua cửa kính. Có vẻ như ở đây mới xảy ra một vụ cướp. Cô bán hàng Lohmann ngồi trên một cái ghế, mặt xám ngoét, run lẩy bẩy. Ngồi đối diện là một người đàn ông trán sưng vù và phải dán băng dính. Có lẽ là Goldammer. Lão ta người to béo, mặt phị, mắt ti hí, có răng vàng. Trông lão có nét gì đó thật tàn bạo. Lão thuộc loại người hay cười nhưng không làm cho ai cảm thấy vui vẻ.
Trong cửa hàng còn có hai cảnh sát, một nhân viên dân sự và thanh tra Koehl. Gaby nói khẽ:
- Koehl đấy. Ông ấy chẳng ưa gì tụi mình đâu.
Tarzan tỉnh khô:
- Mặc.Tụi mình cứ vào đó xem sao. Mình muốn biết tụi mình đã để tuột mất cái gì
Tròn Vo nhận xét:
- Vụ này nghe chừng nguy hiểm đấy. May mà lúc nãy chúng ta không có mặt ở đây, không thì chẳng phải đầu cũng phải tai, biết đâu chẳng sưng vù trán lên rồi. Này, cái lão dán băng dính là ai ấy nhỉ.
Tarzan đáp:
- Tao đoán lão là Goldammer.
Rồi cả bọn định đi vào trong cửa hàng.
Một người cảnh sát đứng ngay sát cửa, nhận ra Gaby và gật đầu chào vui vẻ nhưng không biết có được phép cho bọn trẻ vào không.
- Thưa ông thanh tra, đây là Gaby Glockner của cô bé.
Thanh tra Koehl đang nói chuyện với Goldammer, giờ mới quay lại. Người cao, gầy và có cái đầu đặc biệt bé, ông ta để râu quai nón nhằm làm cho khuôn mặt đỡ gầy hơn.
Ông thanh tra nói giọng khàn khàn:
- Chào cháu Gaby! Các cháu không vào được đâu. Tại đây vừa xảy ra một vụ cướp.
Trước khi Gaby kịp trả lời, Tarzan đã nói ngay:
- Nhưng rất có thể bọn cháu đã để ý được một số chi tiết rất có ích đối với ông.
Ông thanh tra mỉm cười hồ nghi:
- Thôi được, anh cho các cháu vào đi, cho cả con chó vào nữa nếu như nó không hay cắn bậy.
Tarzan cảm thấy các bạn đang lo lắng nhìn mình. Chẳng ai hiểu Tarzan đã quan sát thấy vấn đề gì.
Tất nhiên Tarzan đâu có quan sát thấy cái gì. Hắn cố nhịn cười. Nhưng rõ ràng điều hắn nói cũng đủ làm cho Goldammer và cô Lohmann sửng sốt.
Thanh tra Koehl ra lệnh:
- Các cháu đứng dẹp sang một bên, cẩn thận kẻo làm mất các dấu vết. Bác sẽ tiếp chuyện các cháu ngay.
Rồi ông quay lại với Goldammer:
Lão ta nói giọng the thé
- Thưa ông thanh tra, tôi cam đoan với ông rằng thằng cha đó không đi bộ tới đây, không thể như thế được!
- Ông làm sao có thể quả quyết như vậy?
- Hắn bước vào đây người hoàn toàn khô, không có lấy một giọt nước mưa. Hắn khoác một chiếc áo gió màu sáng và đội mũ trùm kín mặt. Áo và mũ đều là hàng len, nhưng tất cả những thứ hắn khoác trên người đều khô ráo.
- Ông cho rằng hắn tới đây bằng xe hơi?
- Nhưng thưa ông thanh tra, điều lạ lùng hơn nữa là khi hắn bỏ đi, chúng tôi lại không thấy có tiếng ôtô nổ máy.
- Ông định nói rằng thủ phạm đã lẩn trốn bằng cách chạy bộ?
- Đúng thế, hắn chạy bộ, mắt đeo kính râm tay cầm cái bao với những thứ mà hắn đã lấy được. Lúc đó tôi nằm sau quầy, gần như bị tê liệt và không tài nào làm gì được cả.
- Như vậy là hắn đi bộ tới, không đi dưới trời mưa vì vậy người hoàn toàn khô. Và hắn bỏ đi cũng đúng y như vậy. Ông có chắc chắn như vậy không? Hắn không đi xe, người vẫn khô, có thật thế không?
- Thưa ông, tôi cam đoan như vậy!
- Thế hắn đã lấy đi những gì?
- Hắn lấy tất cả những thứ có trong két sắt. Trời ơi, phen này bị phá sản hoàn toàn mất thôi.
- Tài sản bị mất giá trị khoảng bao nhiêu?
Goldammer lưỡng lự. Mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt nhợt nhạt. Có lẽ cái đau mất của đối với lão còn lớn hơn cú đánh trúng vào đầu.
- Tôi không trả lời đích xác được, nhưng chắc chắn là khoảng 1 triệu mark, không thể ít hơn. Nhưng đó chỉ là giá mua vào, thưa ông.
Thanh tra Koehl nhận xét:
- Rõ rồi. Tội phạm dứt khoát phải là người ở trong khu vực này, ở ngay ngôi nhà bên cạnh cũng nên.
Goldammer nói ngay:
- Nhưng họ thì tôi biết cả.
- Thế thì sao?
- Không phải ai trong số những người ấy cả.
- Làm sao ông có thể khẳng định như thế?
- Đành rằng tên cướp đội mũ trùm kín mặt và đeo kính râm nhưng thưa ông thanh tra tôi vẫn nhìn thấy một phần khuôn mặt hắn và cả dáng đi nữa. Trong ngõ này không có ai như hắn cả.
Thanh tra Koehl vẫn khăng khăng:
- Phải lấy khẩu cung tất cả những người đàn ông khả nghi ở ngõ này.
Rồi ông ra lệnh:
- Ông Notze, hãy điều tra xem trong ngõ này có bao nhiêu người đàn ông trong diện khả nghi, chú ý các đặc điểm như khổ người tầm thước, lực lưỡng.
Viên cảnh sát có tên là Notze gật đầu và đi ra ngoài với dáng điệu mệt mỏi. Tuy không nhìn thẳng vào Lohmann nhưng Tarzan cũng không bỏ qua việc quan sát cô gái này. Da dẻ cô ta đã hồng hào trở lại. Có lẽ ông thanh tra cũng đã lấy lời khai của cô ta.
Koehl quay lại phía TKKG và hỏi Tarzan:
- Cậu nói rằng cậu có nhận thấy gì đó?
- Vâng, nhưng cũng có thể cô Lohmann đã trình bày với ông rồi.
- Tức là thế nào?
- Chúng cháu đến đây lúc nãy. Đúng lúc đó cũng có một người bước vào cửa hàng sang trọng này. Trông dáng dấp người đó thì đây không phải là chỗ của hắn. Hắn có dáng dấp một tên lang thang lêu lổng hoặc cướp giật, móc túi. Hắn nói nhăng nói cuội gì đó về một cái máy dò tìm và hỏi ông chủ đã về chưa. Cháu đoán rằng hắn vào đây chỉ nhằm thăm dò tình hình, sau đó thay hình đổi dạng rồi trở lại đây để cướp.
Lohmann vội kêu lên:
- Không, không phải đâu! Người đó là chỗ quen biết với tôi và ông chủ đây. Anh ta hoàn toàn không dính dáng gì tới chuyện này cả, vả lại nếu là Jochen thì chúng tôi ắt nhận ra ngay, thưa ông chủ, có phải thế không ạ?
Goldammer gật đầu, mắt giận dữ gườm gườm nhìn Tarzan, nói:
- Thưa ông thanh tra, xin ông hãy quên những điều nhảm nhí đó đi. Anh bạn này đã đi lạc hướng hoàn toàn rồi.
Tarzan phân trần:
- Có thể trong trường hợp này tôi nhầm nhưng tôi là người thường có linh cảm về mọi người. Cái người tên là Jochen thuộc diện không thể tin cậy được.
Anna Lohmann kêu lên:
- Rõ vớ vẩn chưa! Jochen là người chạy việc cho chúng tôi, và hoàn toàn có thể tin cậy được. Chúng tôi chưa hề bị rắc rối với anh ta.
Thanh tra Koehl hỏi:
- Xin hỏi, anh ta chạy việc gì ở đây vậy?
Goldammer nói chen vào:
- Thưa ông thanh tra, quả thật ông có thể quên anh ta đi.
Ông Koehl có vẻ cũng đồng ý là nên loại Jochen ra khỏi bộ nhớ.
Goldammer lại nhìn Tarzan một cách hằn học.”Phải, tôi biết ông chẳng ưa gì tôi. Đề cập tới thằng Jochen là không hay ho gì cho ông chứ gì?” – Tarzan tự nhủ.
Lão chủ cửa hàng buôn đồ cổ nuốt giận hỏi bọn trẻ:
- Các cháu đến đây để lấy cuốn sách của tiến sĩ Schmatzinger phải không? CôLohmann đã nói với tôi rồi, nhưng thật là tiếc, tôi chưa xong. Đầu tuần sau các cháu có thể đến lấy được.
Bọn trẻ đưa mắt cho nhau. Lão trả thù thật là hèn.
*
Những giọt mưa rơi tí tách từ mái nhà và chảy vào ống máng. Nước mưa cuốn theo rác rưởi đến các cống rãnh. Bọn trẻ dựa vào xe đạp trao đổi với nhau về các sự kiện vừa rồi.
Tarzan nhận xét:
- LãoGoldammer có vẻ lúng túng ghê.
Gaby cười:
- Chắc bây giờ ông Koehl đang cho điều tra về tất cả những người đàn ông ở trong cái ngõ đó.
Tarzan nói tiếp:
- Chúng ta thì không tìm. Chúng ta sẽ đợi thủ phạm dẫn xác tới!
Willi ngạc nhiên:
- Cái gì? Hắn lại quay lại cướp nữa kia à, một triệu còn không đủ sao?
Gaby huých Tarzan và nói:
- Thôi đi, bạn có kế hoạch gì thì nói xem nào. Bọn này hồi hộp quá rồi đấy.
Tarzan bảo Karl đi ra chỗ chiếc xe Kakobuschiti xem có gì khả nghi không. Karl lững thững bước dọc theo dãy ôtô con đậu ven đường, ngoái cổ làm bộ tìm cái gì đó ở mặt đường. Khi đến bên cạnh chiếc xe Nhật thì nó dừng lại một lát rồi mới quay trở về.
- Không có gì đặc biệt cả. Đại ca cho rằng chiếc xe này của thủ phạm à.
- Tao tin như thế. Lúc nãy, chắc mọi người không để ý. Khi bọn mình tới nơi thì có một chiếc xe màu xanh đỗ ở hàng thứ hai, trên cánh cửa kính có dòng chữ: “Thầy thuốc đang thi hành công vụ”. Thế là chiếc xe Nhật này bị kẹt cứng, không tiến, không lùi được.
Tròn Vo hỏi:
- Từ đó mày rút ra kết luận gì?
- Có nghĩa là thủ phạm không hề tính đến tình huống này. Hắn đến, dừng xe và đi vào cửa hàng không hề dính một giọt mưa. Sau đó xe cứu thương đến cấp cứu ai đó và đương nhiên có quyền đỗ ở hàng ngoài. Tất nhiên ông bác sĩ không biết những gì đang diễn ra trong cửa hàng Goldammer. Chính vì thế tên cướp phải rút lui bằng đôi chân của hắn. Bây giờ hẳn hắn đang sợ bị lộ vì chiếc xe. Vì thế hắn sẽ tìm mọi cách để tẩu tán chiếc xe càng sớm càng tốt.
Gaby trìu mến nhìn Tarzan:
- Rất có thể bạn đúng đó đại ca. Khi mới quay lại đây, mình cũng có trông thấy chiếc xe màu xanh nhưng lại không để ý hàng chữ. Và tất cả chúng ta đều đã nghe Goldammer nói về việc thủ phạm không bị dính nước mưa. Vậy mà mình lại chẳng xâu chuỗi đư̖ những việc đó với nhau.
Tarzan an ủi bạn:
- Ai mà chả có lúc đãng trí. Hơn nữa chưa có gì chắc chắn là phán đoán của mình đúng cả. Rất có thể là mình hoàn toàn sai cũng nên.
Karl nói ngay:
- Không, suy nghĩ của mày có vẻ hoàn toàn hợp lý đấy. Và sự thật có lẽ đành phải chấp nhận xảy ra đúng như vậy để theo kịp suy nghĩ của mày thôi.
Cả bọn cười ầm lên vui vẻ. Đường phố đã có đông người qua lại. Trong đám người đó có tên cướp không nhỉ?
Gaby kết luận:
- Có nghĩa là bây giờ chúng ta phải mai phục để đón lõng tên cướp. Có lẽ hắn chỉ xuất đầu lộ diện khi cảnh sát không còn ở đây nữa.
Karl bổ sung:
- Còn nếu hắn có thần kinh bằng thép thì rất có thể ngay bây giờ hắn sẽ xuất hiện không biết chừng.
Tròn Vo thở dài:
- Chúng mình lại sẽ cắm rễ ở đây à? Thôi thế này nhé. Bên kia đường có một tiệm cà phê, nếu chúng ta gặp may kiếm được chỗ bên cạnh cửa sổ thì chiếc xe ôtô đó sẽ nằm ngay trong tầm nhìn.
Tarzan cười:
- Trước hết, phảicho nó không chuyển bánh được đã!
Hắn cầm lấy sợi dây xích con Oskar từ tay Gaby rồi đi lững thững dọc chỗ đỗ mấy chiếc xe ôtô, liếc nhìn vào cửa hàng đồ cổ. Tại phòng ngoài chỉ còn hai viên cảnh sát đang mải mê ngắm nhìn các thứ treo trên tường và quay lưng ra phía đường.
Tarzan cúi xuống làm bộ nới vòng cổ cho con chó nhưng thực ra là để xì hơi lốp sau phía bên trái chiếc xe Nhật. Sau đó, hắn quay về chỗ các bạn, trả lại gaby con chó. Bây giờ thì Tứ quái có thể yên tâm ngồi trong quán cà phê được rồi.
*
Căn hộ của Wergl gồm hai buồng, cửa sổ nhìn ra hướng sân sau nhà.
Để về nhà, gã chỉ đi hết 14 phút. Gã vẫn còn thấy sởn gai ốc.
Không dám bật đèn, gã đứng một lúc khá lâu cạnh cửa sổ và lo lắng nhìn ra ngoài. Liệu cảnh sát có tới không ? Họ có phát hiện ra chiếc ôtô của gã không nhỉ ?
Gã bị ướt như chuột lội và run lên vì rét. Gã đặt chiếc túi gai, gọi là cái bao tải cũng được, lên mặt bàn. Chiến lợi phẩm sau bao vất vả đấy.
Wergl dẩu môi nhìn một bức ảnh treo trên tường và hôn gió đánh chút một cái. Chính là ảnh Lohmann, người bán hàng của lão Goldammer.
Hai đứa đã bí mật bắt mối với nhau, thành một cặp ranh ma. Chúng đã cùng nhau lên phương án và thực hiện vụ cướp này. Lohmann cung cấp cho người tình của mình mọi thông tin cần thiết. Chính ả là người đề xướng ra việc phải tiến hành vụ cướp vào ngày hôm nay, khi Goldammer đã từ châu Phi trở
Bản thân lão Goldammer cũng rất tin tưởng Lohmann, coi ả là kẻ cùng hội cùng thuyền. Lão gần như không giấu giếm ả những phi vụ làm ăn gian dối của mình, kể cả vụ liên quan tới pho tượng đầu người bằng đồng quý giá cũng như các vụ đột nhập khua khoắng đồ cổ khác.
Wergl cười ranh mãnh. Đáng ra Goldammer không được dại dột tin người như vậy. Giờ thì báu vật đã nằm trong tay bọn gã và lão buôn đồ cổ sẽ không bao giờ sáng mắt ra được.
Trời! Còn cái xe! Tốt nhất là gã phải đi lấy xe ngay bây giờ. Chẳng biết bọn cảnh sát còn ở đó không? Mặc! Phải làm thật thận trọng, chúng sẽ không thể nào biết được. Gã thay bộ đồ ướt bằng một bộ tươm tất.
Trời đã ngừng mưa. Gã vẫn để mọi thứ ở trên bàn. Tí nữa về xem cũng không muộn.
Gã khóa trái cửa. Ra đến sân mới sực nhớ đã không mang theo khẩu súng ngắn.
Nhưng rồi gã quyết định không mang súng theo làm gì. Gã đâu muốn để xảy ra đụng độ bằng súng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.