Quyển 7 - Chương 8: HUYỀN THOẠI QUANH LABUTZKA
Tô Du Bính
04/12/2013
Giáo sư Vierstein cũng có mặt ở đồn cảnh sát. Trước cặp mắt đen nhánh hậm
hực của điểm chỉ viên Dolores, vị đồn trưởng cảnh sát cười hà hà:
- Tôi rất khâm phục bốn em thiếu niên can đảm và liều lĩnh này. Có điều cũng nên nói trước, là chúng tôi không cho phép các em cạnh tranh nghề nghiệp thêm một lần nữa đâu. Rất nguy hiểm.
Ông ta liếc sang Dolores, nhưng cô gái xinh đẹp chưa có ý định hoàn lương này chỉ ngó ra cửa phớt lờ. Giáo sư Vierstein lắc đầu khi cùng đám trẻ ra chỗ để xe:
- Tứ quái TKKG thật danh bất hư truyền. Các con làm bác thèm được trở thành một thành viên của nhóm, đáng tiếc là tuổi bác đã lớn.
Tarzan trầm ngâm:
- Cháu thì lại… đáng tiếc chuyện khác. Đáng tiếc là tụi cháu bị buộc phải cạnh tranh nghề nghiệp với cảnh sát bởi con mồi của Labutzka vẫn chưa thấy tăm hơi…
- Ôi, lạy Chúa… các cháu lại phiêu lưu nữa à?
Tại biệt thự Vierstein, Tứ quái triệu tập phiên họp khẩn. Địa điểm họp trên bãi cỏ xanh mơn mởn trong khu vườn. Gaby thật xứng danh… Công Chúa giỏi tài nội trợ khi bưng ra một cái khay đầy bánh ngọt và trái cây. Chó Oskar mở đầu cuộc đàm đạo với một miếng bánh thơm phức:
- Gấu, gấu…
Ý kiến của quân sư Karl thật đáng phải để ý:
- Chúng ta đang có một lý lịch… trắng về Labutzka. Bây giờ thì phải điền chữ vào. Ngôi biệt thự cổ này và con mồi cũng vậy, tất cả đều mơ hồ và trắng toát. Điền chữ vào có nghĩa là làm một cái lý lịch hoàn hảo cho ông trùm trộm cắp. Mà theo tôi, nên khởi sự từ ngôi biệt thự. Viết một cuốn sử về ngôi biệt thự, các bạn thấy thế nào?
Mặt Tròn Vo nghệt ra:
- Tại sao lại ngôi biệt thự? Cái chính là con mồi cơ mà?
Máy Tính Điện Tử nhún vai:
- Không giải tỏa được bí mật trong ngôi biệt thự thì không thể tìm ra con mồi. Chúng ta phải thăm dò những người láng giềng quanh đây, những người có thể biết Labutzka từ một khía cạnh nhỏ nhất: một gia chủ cũ.
Tarzan đồng ý:
- Làm một trang sử về ngôi biệt thự. Rất tốt. Chỉ có cớ đó chúng ta mới không làm cho hàng xóm nghi ngờ về mục tiêu con mồi.
Công Chúa cũng nhất trí vỗ tay:
- Vậy mình còn đợi gì mà không bắt tay vào việc hả các bạn?
*
Mục tiêu thăm dò đầu tiên của Tứ quái là căn nhà hàng xóm bên phải ngôi biệt thự. Chủ căn nhà là một cặp vợ chồng già đang nhấm nháp hương vị cà phê ấm cúng dưới một cái dù xanh đỏ hai màu. Người chồng bỏ tờ báo đang đọc xuống lúc thấy Tarzan và Gaby rụt rè tiến lại. Hai đứa dặn Tròn Vo lững thững đợi ngoài cổng với thằng Karl.
- Bà Herta này, chúng mình có khách.
Tarzan đại diện cho hai đứa ăn nói thật lễ phép:
- Tụi cháu xin lỗi hai bác về chuyện đường đột đến đây. Cháu là Peter Carsten, bạn gái cháu là Gaby Glockner. Tụi cháu là bạn bè của Karl Vierstein, con trai ông bà giáo sư mới dọn về bên cạnh.
Bà Herta vui vẻ hơn chúng tưởng nhiều:
- Ồ, các cháu dễ thương quá. Chúng tôi rất hài lòng về những người láng giềng mới của mình.
Ông chồng có mái tóc bạc nghệ sĩ lúc này cũng chen vào:
- Tôi tên là Sebastian Subot, họa sĩ vẽ chân dung. Xin mời hai cháu cùng ngồi vào bàn. Ôi, cô bé có khuôn mặt mới đáng yêu làm sao! Giá mà tôi được vẽ bạn gái của cháu, cậu bé à, sẽ có người mua bức chân dung trước khi tôi vẽ xong đó!
Gaby không ngờ một cặp vợ chồng già lại còn trẻ trung hồn nhiên đến thế. Cô đỏ mặt vì sung sướng.
- Bánh ngọt đây Gaby!
- Dạ, cháu cảm ơn ông bà.
Tarzan cảm thấy đã đến lúc vô… vấn đề được rồi. Hắn cố gắng tập trung ngôn ngữ:
- Tụi cháu định nhờ cậy hai bác một việc. Số là cháu định viết biên niên sử về ngôi biệt thự hiện nay của giáo sư Vierstein. Tất nhiên khi viết, bắt buộc cháu phải tìm hiểu về những người chủ trước của nó. Thí dụ ông Labutzka chẳng hạn…
Ông Subot nhíu mày:
- Ông Franx Labutzka, nhà thương gia buôn sắt vụn hả? Ông ta rất im hơi lặng tiếng chẳng giao thiệp với ai…
Bộ mặt Tarzan ngó ỉu xìu:
- Vậy là xôi hỏng bỏng không. Cháu phải bắt đầu từ đâu bây giờ?
Bà Herta Subot đang cười sặc sụa vì con Oskar giở trò hát xiệc bỗng liếc mắt về phía chồng:
- Ông quên rồi sao Subot. Ông Labutzka có một người bạn gái tên Riden…
Subot lặng lẽ gật đầu:
- Đúng rồi. Các cháu hãy hỏi thăm chị ta. Regina Riden, người duy nhất suýt trở thành vợ của ông ấy. Hình như chị ta sống trong thành phố và có tên trong cuốn danh bạ điện thoại. Hình như chị
ta có mở một văn phòng đánh máy tại tư gia. Hình như chị ta vẫn sống độc thân. Hình như…
Gaby và Tarzan đành từ giã ông già “hình như” Subot để đến phố Nhà Thờ sau khi dò qua cuốn danh bạ điện thoại. Bốn đứa không khó khăn gì lắm trong việc tìm ra căn nhà có treo tấm biển đồng “R. RIDEN – NHẬN ĐÁNH MÁY GIẤY TỜ”.
Mặt Tròn Vo xịu xuống sau đó thì hí hửng thấy rõ:
- Mình “ngoại giao” kém lắm. Thôi, cứ y như hồi nãy. Đại ca và Gaby vào “làm việc”, tôi đợi ở… quán kem.
Máy Tính Điện Tử móc tiền ra:
- Tao chấp nhận… hối lộ cho mày. Thậm chí ngồi quán thù tạc mày cho có tình có nghĩa.
Tarzan bấm chuông và nghe một loạt tiếng sủa. Chà, đồng loại của Oskar cũng có mặt ở đây ư? Vậy thì càng tốt, hắn sẽ tạo điều kiện cho hai con chó làm quen nhau. Còn tụi hắn, “làm quen” với bà chủ chớ còn phải hỏi.
Một thiếu phụ ẵm đứa bé bụ bẫm xuất hiện ở ngưỡng cửa:
- Chào chị, tụi em muốn gặp bà Riden.
- Tôi là… Riden.
Riden còn khá trẻ và nhỏ nhắn. Khuôn mặt chị ta dễ coi nhưng không lớn hơn lòng bàn tay. Đôi môi chị ta đang ngậm một điếu thuốc hờ hững.
Tarzan nói rõ từng tiếng một:
- Xin lỗi chị Riden, tụi em nghe đồn rằng chị có quen biết ông Labutzka?
Điếu thuốc rời khỏi môi Riden:
- Anh Franx đấy hả? Còn hơn quen biết nữa ấy chứ. Tụi tôi đã từng đính hôn với nhau.
- Cảm ơn chị. Tụi em muốn viết sử về ngôi biệt thự số 27 đại lộ Sân Bồ Đề mà ông Franx Labutzka đã từng sống. Chị có đồng ý giúp tụi em không?
Đôi mắt Riden mơ màng:
- Ôi chao, cả một thời hoa mộng. Anh Franx tuyệt vời biết bao nhiêu. Ồ… quên mất, mời các bạn trẻ vào nhà. Chà, con chó Tây Ban Nha của các em còn “bảnh” hơn con Susi của chị.
Trong khi Oskar thực tập làm quen với Susi thì Riden mời đám trẻ ngồi. Căn phòng có vẻ ít dọn dẹp bởi đồ đạc bày biện thật lộn xộn. Riden đứa bé còn nhỏ xíu lên đi-văng và vuốt tóc con:
- Thế này nhé, anh Franx là một người đàn ông cực kỳ đáng yêu. Nhưng đáng tiếc anh ấy lại không phải là cha đứa bé. Tôi đau khổ lắm, đáng lẽ thuở đó tôi đã sinh cho anh ấy mười đứa con nếu anh ấy không chui vào gầm một chiếc xe hơi. Anh ấy chết lãng xẹt vì… say rượu.
Tarzan giả đò ngạc nhiên:
- Có phải ông ấy chết vì say rượu hay là vì một nguyên nhân nào khác?
- Không có nguyên nhân nào khác hơn. Tại lễ an táng anh ấy, tôi đã ngất xỉu.
- Ông ấy nhiều bạn bè không, thưa chị?
- Quá nhiều đi chứ. Chúng tôi tổ chức tiệc tùng, liên hoan thường xuyên. Công việc làm ăn giao tế của một nhà kinh doanh sắt vụn mà. Có điều chúng tôi không tổ chức tại ngôi biệt thự.
Mắt Tarzan hấp háy. Làm sao mà một ông vua của thế giới ngầm dám ăn nhậu ngây thơ với các cánh tay mặt cánh tay trái của mình tại ngôi biệt thự, Labutzka thừa khôn ngoan để tiếp đón chiến hữu ở một nơi khác kín đáo.
Riden tiếp tục câu chuyện:
- Chúng tôi chơi ở Walchenau. Chơi, hò hét và đập phá. Tuần nào chúng tôi cũng phóng xe tới đó. Ôi, những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời.
- Walchenau ở đâu, thưa chị?
- Cách đây chừng 50 cây số giữa các dãy núi. Nghĩa là tại một thung lũng nằm khuất sau núi.
- Như vậy chị và ông ấy phải thuê khách sạn mới tổ chức tiệc tùng được, phải không chị Riden?
Giọng Riden cực kỳ ngây thơ và tự hào:
- Các em không thể biết được đâu. Anh Franx có một ngôi nhà thôn quê tuyệt đẹp.
- Một ngôi nhà thôn dã?
- Ừ, ngôi nhà nằm cạnh nhà thờ của làng. Được xây dựng bằng đá hộc. Trên cổng vào có gắn con số 7. Kiến trúc thì khỏi nói, Franx còn xây một lò sưởi và những ghế dài kế bên bằng đá. Thậm chí anh ấy còn nổi hứng thiết kế cho mình một ngăn bí mật trong tường, phía trái lò sưởi. Hiện giờ ai là chủ nhân của ngôi nhà tuyệt đẹp đó, tôi cũng chẳng thèm quan tâm. Biết đến họ chỉ thêm mủi lòng với kỷ niệm.
Lòng bàn tay Tarzan đẫm mồ hôi. Hắn hồi hộp thở mạnh:
- Ông Labutzka thật xứng đáng là một thợ xây dựng vĩ đại. Thiết kế được cả một ngăn bí mật.
- Ngăn bí mật trong tường chứ sao.
Chị ta rít một hơi thuốc lá:
- Một hộc đá lớn. Có thể rút nó khỏi tường nhờ một chiếc vòng sắt. Nhưng không ai nghĩ cái vòng sắt đó là nắm cửa của ngăn kéo đó. Vậy mới tài. Sau hòn đá là hốc tường rỗng tuếch.
Tarzan và Gaby hiểu rằng đã đến lúc đứng dậy:
- Tụi em cảm ơn chị về cuộc nói chuyện hôm nay rất nhiều. Em nghĩ là mình đã thu thập tương đối tài liệu để… viết sử.
*
Sau đây là cuộc đối thoại của Tứ quái tại quán kem. Tiếng Tarzan:
- Tôi chắc chắn con mồi hiện nằm trong ngăn bí mật sau hộc đá trên tường.
Tiếng Công Chúa:
- Nhưng ngôi nhà ở Walchenau bốn năm nay cũng chắc chắn đã có người đến ở. Biết đâu kẻ ngụ cư sau Labutzka đã phát hiện được bí mật sau hốc đá?
Tiếng Karl Máy Tính:
- Walchenau. Một địa danh lạ hoắc. Mình rất rành về địa lý mà chưa bao giờ biết cái làng này?
Tiếng Kloesen:
- Ôi, hơi đâu mà suy nghĩ cho mệt. Xực kem cho đỡ khát đi. Về giở bản đồ ra là êm hết.
Bốn đứa vừa rời khỏi quán thì một chiếc xe hơi đỗ xịch bên kia đường. Gã lái xe cứ nhìn đám trẻ chằm chằm. Tarzan giật nảy mình nói lớn:
- Có chuyện rồi.
Hắn giao xe đạp cho quân sư Karl và ba chân bốn cẳng phóng qua lộ. Có điều hắn vẫn đến quá chậm, chiếc xe hơi nhấn ga vọt đi. Gaby hỏi lúc Tarzan quay lại:
- Ai vậy?
- Thằng Otto Ganste!
- Chúa ơi!
- Đích thị là cái thằng tóc vàng bị tôi hạ ở hồ bơi. Vậy là gã đã được cánh sát thả ra nên mới ung
dung như thế. “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, gã này và cô nàng bô-hê-miêng Dolores cùng một cặp. Hai tên yêu quái đều thèm số của cải ăn cắp của Labutzka hơn ai hết. Chỉ đáng thương cho gã Kaupa si tình bị nữ quái Dolores cho vào tròng và lúc không còn khai thác được gì thì… bán đứng cho cảnh sát. Rõ ràng nữ quái chỉ kết Otto Ganste mà thôi.
Tròn Vo liếm mép:
- Tại sao gã tóc vàng lại theo dõi tụi mình hả đại ca? Gã muốn trả đũa vụ hồ bơi à?
- Có hai lý do: thứ nhất, bọn chúng tưởng tụi mình đã chộp được con mồi. Thứ hai, bọn chúng cũng có thể nghĩ rằng tụi mình đã lần ra dấu vết.
- Trời đất, có nghĩa là chúng ta sẽ đụng độ chúng dài dài?
- Chứ sao. Dám chơi thì dám chịu. Mày rên rỉ ai mà thương hả mập?
- Tôi rất khâm phục bốn em thiếu niên can đảm và liều lĩnh này. Có điều cũng nên nói trước, là chúng tôi không cho phép các em cạnh tranh nghề nghiệp thêm một lần nữa đâu. Rất nguy hiểm.
Ông ta liếc sang Dolores, nhưng cô gái xinh đẹp chưa có ý định hoàn lương này chỉ ngó ra cửa phớt lờ. Giáo sư Vierstein lắc đầu khi cùng đám trẻ ra chỗ để xe:
- Tứ quái TKKG thật danh bất hư truyền. Các con làm bác thèm được trở thành một thành viên của nhóm, đáng tiếc là tuổi bác đã lớn.
Tarzan trầm ngâm:
- Cháu thì lại… đáng tiếc chuyện khác. Đáng tiếc là tụi cháu bị buộc phải cạnh tranh nghề nghiệp với cảnh sát bởi con mồi của Labutzka vẫn chưa thấy tăm hơi…
- Ôi, lạy Chúa… các cháu lại phiêu lưu nữa à?
Tại biệt thự Vierstein, Tứ quái triệu tập phiên họp khẩn. Địa điểm họp trên bãi cỏ xanh mơn mởn trong khu vườn. Gaby thật xứng danh… Công Chúa giỏi tài nội trợ khi bưng ra một cái khay đầy bánh ngọt và trái cây. Chó Oskar mở đầu cuộc đàm đạo với một miếng bánh thơm phức:
- Gấu, gấu…
Ý kiến của quân sư Karl thật đáng phải để ý:
- Chúng ta đang có một lý lịch… trắng về Labutzka. Bây giờ thì phải điền chữ vào. Ngôi biệt thự cổ này và con mồi cũng vậy, tất cả đều mơ hồ và trắng toát. Điền chữ vào có nghĩa là làm một cái lý lịch hoàn hảo cho ông trùm trộm cắp. Mà theo tôi, nên khởi sự từ ngôi biệt thự. Viết một cuốn sử về ngôi biệt thự, các bạn thấy thế nào?
Mặt Tròn Vo nghệt ra:
- Tại sao lại ngôi biệt thự? Cái chính là con mồi cơ mà?
Máy Tính Điện Tử nhún vai:
- Không giải tỏa được bí mật trong ngôi biệt thự thì không thể tìm ra con mồi. Chúng ta phải thăm dò những người láng giềng quanh đây, những người có thể biết Labutzka từ một khía cạnh nhỏ nhất: một gia chủ cũ.
Tarzan đồng ý:
- Làm một trang sử về ngôi biệt thự. Rất tốt. Chỉ có cớ đó chúng ta mới không làm cho hàng xóm nghi ngờ về mục tiêu con mồi.
Công Chúa cũng nhất trí vỗ tay:
- Vậy mình còn đợi gì mà không bắt tay vào việc hả các bạn?
*
Mục tiêu thăm dò đầu tiên của Tứ quái là căn nhà hàng xóm bên phải ngôi biệt thự. Chủ căn nhà là một cặp vợ chồng già đang nhấm nháp hương vị cà phê ấm cúng dưới một cái dù xanh đỏ hai màu. Người chồng bỏ tờ báo đang đọc xuống lúc thấy Tarzan và Gaby rụt rè tiến lại. Hai đứa dặn Tròn Vo lững thững đợi ngoài cổng với thằng Karl.
- Bà Herta này, chúng mình có khách.
Tarzan đại diện cho hai đứa ăn nói thật lễ phép:
- Tụi cháu xin lỗi hai bác về chuyện đường đột đến đây. Cháu là Peter Carsten, bạn gái cháu là Gaby Glockner. Tụi cháu là bạn bè của Karl Vierstein, con trai ông bà giáo sư mới dọn về bên cạnh.
Bà Herta vui vẻ hơn chúng tưởng nhiều:
- Ồ, các cháu dễ thương quá. Chúng tôi rất hài lòng về những người láng giềng mới của mình.
Ông chồng có mái tóc bạc nghệ sĩ lúc này cũng chen vào:
- Tôi tên là Sebastian Subot, họa sĩ vẽ chân dung. Xin mời hai cháu cùng ngồi vào bàn. Ôi, cô bé có khuôn mặt mới đáng yêu làm sao! Giá mà tôi được vẽ bạn gái của cháu, cậu bé à, sẽ có người mua bức chân dung trước khi tôi vẽ xong đó!
Gaby không ngờ một cặp vợ chồng già lại còn trẻ trung hồn nhiên đến thế. Cô đỏ mặt vì sung sướng.
- Bánh ngọt đây Gaby!
- Dạ, cháu cảm ơn ông bà.
Tarzan cảm thấy đã đến lúc vô… vấn đề được rồi. Hắn cố gắng tập trung ngôn ngữ:
- Tụi cháu định nhờ cậy hai bác một việc. Số là cháu định viết biên niên sử về ngôi biệt thự hiện nay của giáo sư Vierstein. Tất nhiên khi viết, bắt buộc cháu phải tìm hiểu về những người chủ trước của nó. Thí dụ ông Labutzka chẳng hạn…
Ông Subot nhíu mày:
- Ông Franx Labutzka, nhà thương gia buôn sắt vụn hả? Ông ta rất im hơi lặng tiếng chẳng giao thiệp với ai…
Bộ mặt Tarzan ngó ỉu xìu:
- Vậy là xôi hỏng bỏng không. Cháu phải bắt đầu từ đâu bây giờ?
Bà Herta Subot đang cười sặc sụa vì con Oskar giở trò hát xiệc bỗng liếc mắt về phía chồng:
- Ông quên rồi sao Subot. Ông Labutzka có một người bạn gái tên Riden…
Subot lặng lẽ gật đầu:
- Đúng rồi. Các cháu hãy hỏi thăm chị ta. Regina Riden, người duy nhất suýt trở thành vợ của ông ấy. Hình như chị ta sống trong thành phố và có tên trong cuốn danh bạ điện thoại. Hình như chị
ta có mở một văn phòng đánh máy tại tư gia. Hình như chị ta vẫn sống độc thân. Hình như…
Gaby và Tarzan đành từ giã ông già “hình như” Subot để đến phố Nhà Thờ sau khi dò qua cuốn danh bạ điện thoại. Bốn đứa không khó khăn gì lắm trong việc tìm ra căn nhà có treo tấm biển đồng “R. RIDEN – NHẬN ĐÁNH MÁY GIẤY TỜ”.
Mặt Tròn Vo xịu xuống sau đó thì hí hửng thấy rõ:
- Mình “ngoại giao” kém lắm. Thôi, cứ y như hồi nãy. Đại ca và Gaby vào “làm việc”, tôi đợi ở… quán kem.
Máy Tính Điện Tử móc tiền ra:
- Tao chấp nhận… hối lộ cho mày. Thậm chí ngồi quán thù tạc mày cho có tình có nghĩa.
Tarzan bấm chuông và nghe một loạt tiếng sủa. Chà, đồng loại của Oskar cũng có mặt ở đây ư? Vậy thì càng tốt, hắn sẽ tạo điều kiện cho hai con chó làm quen nhau. Còn tụi hắn, “làm quen” với bà chủ chớ còn phải hỏi.
Một thiếu phụ ẵm đứa bé bụ bẫm xuất hiện ở ngưỡng cửa:
- Chào chị, tụi em muốn gặp bà Riden.
- Tôi là… Riden.
Riden còn khá trẻ và nhỏ nhắn. Khuôn mặt chị ta dễ coi nhưng không lớn hơn lòng bàn tay. Đôi môi chị ta đang ngậm một điếu thuốc hờ hững.
Tarzan nói rõ từng tiếng một:
- Xin lỗi chị Riden, tụi em nghe đồn rằng chị có quen biết ông Labutzka?
Điếu thuốc rời khỏi môi Riden:
- Anh Franx đấy hả? Còn hơn quen biết nữa ấy chứ. Tụi tôi đã từng đính hôn với nhau.
- Cảm ơn chị. Tụi em muốn viết sử về ngôi biệt thự số 27 đại lộ Sân Bồ Đề mà ông Franx Labutzka đã từng sống. Chị có đồng ý giúp tụi em không?
Đôi mắt Riden mơ màng:
- Ôi chao, cả một thời hoa mộng. Anh Franx tuyệt vời biết bao nhiêu. Ồ… quên mất, mời các bạn trẻ vào nhà. Chà, con chó Tây Ban Nha của các em còn “bảnh” hơn con Susi của chị.
Trong khi Oskar thực tập làm quen với Susi thì Riden mời đám trẻ ngồi. Căn phòng có vẻ ít dọn dẹp bởi đồ đạc bày biện thật lộn xộn. Riden đứa bé còn nhỏ xíu lên đi-văng và vuốt tóc con:
- Thế này nhé, anh Franx là một người đàn ông cực kỳ đáng yêu. Nhưng đáng tiếc anh ấy lại không phải là cha đứa bé. Tôi đau khổ lắm, đáng lẽ thuở đó tôi đã sinh cho anh ấy mười đứa con nếu anh ấy không chui vào gầm một chiếc xe hơi. Anh ấy chết lãng xẹt vì… say rượu.
Tarzan giả đò ngạc nhiên:
- Có phải ông ấy chết vì say rượu hay là vì một nguyên nhân nào khác?
- Không có nguyên nhân nào khác hơn. Tại lễ an táng anh ấy, tôi đã ngất xỉu.
- Ông ấy nhiều bạn bè không, thưa chị?
- Quá nhiều đi chứ. Chúng tôi tổ chức tiệc tùng, liên hoan thường xuyên. Công việc làm ăn giao tế của một nhà kinh doanh sắt vụn mà. Có điều chúng tôi không tổ chức tại ngôi biệt thự.
Mắt Tarzan hấp háy. Làm sao mà một ông vua của thế giới ngầm dám ăn nhậu ngây thơ với các cánh tay mặt cánh tay trái của mình tại ngôi biệt thự, Labutzka thừa khôn ngoan để tiếp đón chiến hữu ở một nơi khác kín đáo.
Riden tiếp tục câu chuyện:
- Chúng tôi chơi ở Walchenau. Chơi, hò hét và đập phá. Tuần nào chúng tôi cũng phóng xe tới đó. Ôi, những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời.
- Walchenau ở đâu, thưa chị?
- Cách đây chừng 50 cây số giữa các dãy núi. Nghĩa là tại một thung lũng nằm khuất sau núi.
- Như vậy chị và ông ấy phải thuê khách sạn mới tổ chức tiệc tùng được, phải không chị Riden?
Giọng Riden cực kỳ ngây thơ và tự hào:
- Các em không thể biết được đâu. Anh Franx có một ngôi nhà thôn quê tuyệt đẹp.
- Một ngôi nhà thôn dã?
- Ừ, ngôi nhà nằm cạnh nhà thờ của làng. Được xây dựng bằng đá hộc. Trên cổng vào có gắn con số 7. Kiến trúc thì khỏi nói, Franx còn xây một lò sưởi và những ghế dài kế bên bằng đá. Thậm chí anh ấy còn nổi hứng thiết kế cho mình một ngăn bí mật trong tường, phía trái lò sưởi. Hiện giờ ai là chủ nhân của ngôi nhà tuyệt đẹp đó, tôi cũng chẳng thèm quan tâm. Biết đến họ chỉ thêm mủi lòng với kỷ niệm.
Lòng bàn tay Tarzan đẫm mồ hôi. Hắn hồi hộp thở mạnh:
- Ông Labutzka thật xứng đáng là một thợ xây dựng vĩ đại. Thiết kế được cả một ngăn bí mật.
- Ngăn bí mật trong tường chứ sao.
Chị ta rít một hơi thuốc lá:
- Một hộc đá lớn. Có thể rút nó khỏi tường nhờ một chiếc vòng sắt. Nhưng không ai nghĩ cái vòng sắt đó là nắm cửa của ngăn kéo đó. Vậy mới tài. Sau hòn đá là hốc tường rỗng tuếch.
Tarzan và Gaby hiểu rằng đã đến lúc đứng dậy:
- Tụi em cảm ơn chị về cuộc nói chuyện hôm nay rất nhiều. Em nghĩ là mình đã thu thập tương đối tài liệu để… viết sử.
*
Sau đây là cuộc đối thoại của Tứ quái tại quán kem. Tiếng Tarzan:
- Tôi chắc chắn con mồi hiện nằm trong ngăn bí mật sau hộc đá trên tường.
Tiếng Công Chúa:
- Nhưng ngôi nhà ở Walchenau bốn năm nay cũng chắc chắn đã có người đến ở. Biết đâu kẻ ngụ cư sau Labutzka đã phát hiện được bí mật sau hốc đá?
Tiếng Karl Máy Tính:
- Walchenau. Một địa danh lạ hoắc. Mình rất rành về địa lý mà chưa bao giờ biết cái làng này?
Tiếng Kloesen:
- Ôi, hơi đâu mà suy nghĩ cho mệt. Xực kem cho đỡ khát đi. Về giở bản đồ ra là êm hết.
Bốn đứa vừa rời khỏi quán thì một chiếc xe hơi đỗ xịch bên kia đường. Gã lái xe cứ nhìn đám trẻ chằm chằm. Tarzan giật nảy mình nói lớn:
- Có chuyện rồi.
Hắn giao xe đạp cho quân sư Karl và ba chân bốn cẳng phóng qua lộ. Có điều hắn vẫn đến quá chậm, chiếc xe hơi nhấn ga vọt đi. Gaby hỏi lúc Tarzan quay lại:
- Ai vậy?
- Thằng Otto Ganste!
- Chúa ơi!
- Đích thị là cái thằng tóc vàng bị tôi hạ ở hồ bơi. Vậy là gã đã được cánh sát thả ra nên mới ung
dung như thế. “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, gã này và cô nàng bô-hê-miêng Dolores cùng một cặp. Hai tên yêu quái đều thèm số của cải ăn cắp của Labutzka hơn ai hết. Chỉ đáng thương cho gã Kaupa si tình bị nữ quái Dolores cho vào tròng và lúc không còn khai thác được gì thì… bán đứng cho cảnh sát. Rõ ràng nữ quái chỉ kết Otto Ganste mà thôi.
Tròn Vo liếm mép:
- Tại sao gã tóc vàng lại theo dõi tụi mình hả đại ca? Gã muốn trả đũa vụ hồ bơi à?
- Có hai lý do: thứ nhất, bọn chúng tưởng tụi mình đã chộp được con mồi. Thứ hai, bọn chúng cũng có thể nghĩ rằng tụi mình đã lần ra dấu vết.
- Trời đất, có nghĩa là chúng ta sẽ đụng độ chúng dài dài?
- Chứ sao. Dám chơi thì dám chịu. Mày rên rỉ ai mà thương hả mập?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.