Quyển 2 - Chương 8: Làng quê huyền bí
Tô Du Bính
04/12/2013
Tarzan về đến “Tổ đại bàng”. Tròn Vo vẫn đang kiên nhẫn bó gối chờ đợi hắn với thú giải trí duy nhất là nhai kẹo sôcôla. Hắn cảm thấy như mình có lỗi
với Tròn Vo trong chuyến trinh sát không có nó tham gia này. Để vuốt ve
nỗi cô đơn của thằng mập, Tarzan hào hứng kể kết các chi tiết trong buổi lên đồng ma quái tại nhà Krause cùng các suy đoán của hắn về lão
Raimondo cho bạn nghe.
Khi thay đồ, Tarzan cẩn thận dốc túi. Ngoài chìa khóa xe, bóp, khăn tay, một con dao bấm, còn một vật rớt xuống…
Thằng Tròn Vo thấy ngay lập tức:
- Ê, cái gì rớt ra kìa Tarzan?
Tarzan cúi xuống. Chúa ơi, đó là một mảnh giấy gấp nhỏ có chữ in và những hàng chữ viết tay xiên xẹo. Một tờ biên lai đích thị!
Hắn tự đấm vào đầu mình:
- Trời đất, biên lại lấy hình của thằng Volker. Tại sao tao có thể lú lẫn đến thế kia chớ!
Tròn Vo Kloesen xáp lại. Nó sực nhớ rằng thằng Volker có chụp hình cả nó đứng cùng đám đông trong buổi liên hoan lớp. Nó reo lên:
- Tờ hóa đơn lấy hình phải không? Đưa cho tao. Trí nhớ của tao không đến nỗi tồi như mày. Mai tao sẽ lấy hình về. Tao thèm thấy hình tao càng sớm càng tốt.
- Được thôi. Tao với mày sẽ cùng đi lấy. Những tấm ảnh trong cửa hiệu còn đó chứ mất đâu mà sợ. Chỉ có điều tao ân hận là đã thất hứa với thằng Volker trong khi nó thì mất tích…
Tròn Vo thở dài:
- Đừng lãng trí lần nữa nghe đại ca. Tao sợ mày mải phiêu lưu đến làng Stockhausen rồi lại… quên thì khốn.
- Stockhausen. Phải rồi, mày lanh trí đó Tròn Vo. Làm sao mà tao lại không nghĩ ra nhỉ. Tụi mình phải đến đó. Trong cái nông trại tồi tàn của lão Raimondo phù thủy đầy những tầng hầm. Mày có thể gào đến rách phổi mà bên ngoài cũng chẳng ai nghe thấy. Thằng Volker bị hắn giấu trong đó…
Tròn Vo chồm hết thân hình phốp pháp lên:
- Vậy thì bao giờ đi hả đại ca? Chẳng lẽ lần này tao cũng…
- Lần này mày không ở nhà đâu Kloesen. Chuẩn bị tư tưởng đi, mày sẽ là một thám tử rất quan trọng của Tứ quái.
- Trời ơi, cả đám cùng lên đường?
- Chứ sao. Nhưng tao hơi ngại cho Công Chúa. Gaby là con gái trong khi làng Stockhausen lại xa lạ và nguy hiểm…
Tròn Vo tỉnh queo:
- Chuyện đó thì tùy mày thu xếp với Gaby. Nhưng theo dự đoán của tao, không có Gaby là không ổn đâu. Cô ấy đâu có ngán mày như… tao ngán.
- Đừng nhảm nhí nữa Willi. Ngủ đi. Thứ bảy còn phải đối phó với mụ Amanda. Lão Raimondo bị mù không đáng sợ. Chỉ ớn Amanda…
Kloesen chưa chịu ngưng:
- Bộ mày quên “con mắt bên trong” của lão à. Bằng tà thuật Raimondo cũng sẽ thấy hết.
Tarzan nhún vai và đưa tay tắt đèn. Hai hiệp sĩ vừa nằm xuống đã ngủ lăn như chết.
*
Chưa tới tám giờ sáng, Tarzan và Tròn Vo đã vào tới thành phố.
Cửa hàng thực phẩm mang tên “Công Chúa” hiện ra trước mặt. Bà Glockner đích thân ra mở cửa đón bọn chúng:
- Chà, thứ bảy nghỉ học mà hai đứa đến sớm nhỉ. Gaby cũng dậy rồi đó các cháu. Lại hẹn nhau đi đâu chớ gì?
Tarzan gãi đầu ngọng nghịu:
- Dạ, hôm nay tụi con đến đón Gaby đi du ngoạn Stockhausen. Có lẽ Gaby chưa báo với thím.
Đúng lúc đó thì Gaby xuất hiện cùng với con Oskar. Con chó nhảy tâng tâng như một trái bóng cao su quanh chân Tarzan.
Tarzan thuật lại cho Gaby nghe những gì hắn chứng kiến tối qua cùng dự định của hắn hôm nay. Cô bé lúc thì tái mặt, lúc lại đỏ mặt theo diễn biến của câu chuyện. Sau cùng, mặt cô càng đỏ hơn khi Tarzan dè dặt đề xuất rằng có lẽ cô nên ở nhà vì công việc của nhóm hôm nay sẽ không ít nguy hiểm. Cô nói bằng giọng khỏi cho ai cãi:
- Không chỉ có mình, mà cả con Oskar cũng sẽ đi Stockhausen hôm nay. Bọn tôi là thành viên chính thức của TKKG mà, xin mọi người đừng quên điều đó chớ.
Tròn Vo cười khoái trá. Coi, đôi mắt của Tarzan phải cụp xuống kìa. Chẳng bù với lúc hắn vênh mặt… ăn hiếp Tròn Vo.
Ba quái lên đường dẫn theo con Oskar đi đón… quân sư. Với thằng Máy Tính Điện Tử thì chuyện đi đứng quá dễ dàng. Chưa tới ba mươi giây nó đã xong xuôi mọi yên cương trên chiếc xe đạp để gia nhập phái đoàn cho đủ bộ… Tứ quái.
Chúng băng ngang qua bề mặt thành phố trên một con đường dài hun hút. Do không có đường dành riêng cho xe đạp, Tứ quái phải cố gắng né các luồng xe hơi bất tận cứ vùn vụt lướt qua. Cũng vì vướng con Oskar chạy theo trên vỉa hè mà Tarzan mấy lần suýt lao vào xe hơi bất tử.
Cuối cùng thì cuộc trắc nghiệm thần kinh cũng kết thúc. Chín giờ rưỡi sáng, làng Stockhausen đã chường những ống khói từ đằng xa.
Mặt trời càng lên cao càng ấm áp. Một tấm bảng màu vàng chào đón chúng với dòng chữ “STOCKHAUSEN”. Tarzan đạp xe thong thả dẫn đầu Tứ quái tiến vào đường làng. Hắn dừng xe tại một nhà trọ mang tên “GẤU ĐỒNG”. Ở đó có sẵn một thằng nhóc mặt đầy tàn nhang, tóc bù xù đứng chống nạnh ngay ngưỡng cửa.
Tarzan ngoại giao liền:
- Hello! Chào bạn. Tôi muốn hỏi thăm một chuyện…
Thằng nhãi đang trố mắt ngắm Gaby như ngắm một trong bảy kỳ quan thế giới bỗng… giật mình:
- Hả? Có chuyện gì cứ nói…
- Trong làng có một thầy bói, đúng không?
- Ông mù chứ gì. Lão đang sống ở đây. Sao? Muốn coi bói à, tôi sẽ dẫn đi…
Cái nhìn của thằng nhãi vẫn không rời khỏi Gaby. Cô bé xinh xẻo nổi bật giữa đường làng.
- Tụi này không coi bói. Chỉ cần bạn chỉ đường…
- Hả? Chỉ đường à… Ờ… Đi con lộ kia kìa, cứ đi thẳng đừng rẽ phải. Cuối làng có một đầm nước dành cho súc vật uống. Rồi tới một cánh rừng nhỏ xíu, các bạn sẽ gặp một con đường chạy qua. Ông thầy bói mù sống ngay sau rừng cùng bà vợ tóc vàng lai bạch kim. Họ có một nông trại, này…
- Xin cảm ơn ông bạn có lòng tốt.
Bốn chiếc xe đạp đồng loạt khởi hành cùng với tiếng sủa vang thỏa mãn của con Oskar.
*
Lúc đạp xe tới cánh rừng nhỏ, chúng mới cảm thấy lạnh. Những cây sồi đã trút lá, trải lên rừng một tấm thảm màu vàng nâu. Chim chóc và những con thú bé bỏng sột soạt xung quanh chúng. Tarzan đi tiên phong trinh sát. Hắn đã thấy nông trại lão Raimondo và đưa tay ra dấu. Nông trại quạnh hiu nằm trong một thung lũng chan hòa ánh mặt trời.
Hắn dừng xe và nấp sau một gốc cổ thụ. Ngôi nhà vẫn còn tươm tất với những tấm rèm màu phía sau những ô cửa sổ. Trước cửa nhà là một cái thớt chẻ củi đang hứng một lưỡi rìu dính chặt với cái cán dựng đứng.
Nhà chứa cỏ thật là tồi tàn. Vách gỗ cái có cái không. Cánh cửa biến đâu mất. Có lẽ nó được Raimondo trưng dụng làm gara vì chiếc Limousine đã nằm lù lù trong đó. Đằng sau nhà là một dãy chuồng gia súc dài cũng đang trong tình trạng đổ nát.
Công Chúa, Tròn Vo và Máy Tính Điện Tử đã đứng sau lưng Tarzan. Quân sư Karl mở miệng:
- Giống như một cái sào huyệt được ngụy trang bằng hai chữ “nông trại”. Bí mật tuyệt đối.
Gaby than:
- Khung cảnh thơ mộng thế này mà không có bóng dáng một con vật. Thật đáng buồn!
Tròn Vo Kloesen chế giễu:
- Đám phù thủy chỉ có nuôi… âm binh thôi. Tôi đoán là nhà đầy… ma xó.
- Cúi xuống!
Tarzan kêu lên. Hắn vừa phát hiện một người đàn bà bước ra khỏi nhà.
- Bà đồng Amanda!
Hắn thì thào giải thích vì ba quái kia chỉ biết Amanda qua lời kể của hắn. Sáng nay bà đồng Amanda, tức Klara Bichler, mặc một chiếc áo măng-tô, chân đi giầy ống cao cổ. Cái giỏ trên tay mụ lúc lắc tiến về phía nhà chứa cỏ. Mụ đã leo lên chiếc Limousine.
- Biến! Mụ ta tới đây liền đó!
Tứ quái hành động như máy. Bốn chiếc xe đạp đã được che giấu sau những thân cây. Công Chúa bịt mõm con Oskar và cả đám chớp nhoáng rúc vào bụi thông non. Cũng vừa kịp chiếc Limousine trờ tới.
Chiếc xe hơi khuất sau những khúc quanh. Bây giờ Tarzan mới sung sướng thở phào:
- Có thể mụ đi chợ. Đêm qua mụ đã thu hoạch cả ngàn mark tạ ơn của bà Krause. Đây là dịp để cặp vợ chồng phù thủy rủng rỉnh ăn xài. Chỉ còn một mình lão mù ở nhà, “con mắt bên ngoài” của lão đã biến mất. Không thể có cơ hội nào tốt hơn để đột nhâp.
Máy Tính Điện Tử vỗ trán chừng vài giây:
- Phải cẩn thận đó Tarzan. Những người mù đều “nhìn thấy” bằng tai. Đó là “con mắt bên trong” của họ.
- Được rồi, tao hiểu thưa quân sư. Nhiệm vụ của mày và thằng Tròn Vo lúc này là làm cận vệ cho Gaby. Tụi bay có thể tiếp viện cho tao từ phía sau nếu Raimondo có đông thủ hạ. Nhớ nghe Karl, ám hiệu như cũ nghe.
- Thế nếu mày không quay lại thì sao?
- Thì tìm cách báo ngay cho ba Gaby chớ sao!
Gaby thở dài:
- Ba sẽ cho cả bọn một trận, nếu ba biết chúng mình mò tới đây.
Tarzan dứt khoát:
- Vậy thôi. Giờ tao đi xem thằng Volker nằm đâu!
Hắn đứng lên, nhằm phía đường, dỏng tai nghe ngóng rồi chạy men dưới cây ra tới bìa rừng, núp vài giây sau một bụi rậm.
Trong nông trại không thấy động tĩnh gì. Đến bọn chim sẻ cũng chẳng thấy nhảy lách chách trên mặt đất. Hình như đến chim muông cũng lánh xa ngôi nhà này.
*
Từ bìa rừng vào tới nhà cách chừng một trăm năm mươi mét, nối bởi một con đường cát, hai bên trồng liễu. Chẳng có một bụi cây nhỏ nào khả dĩ nấp được. Nhưng đành vậy, làm sao thay đổi được.
Tarzan quyết định chạy thật nhanh, nhưng cố gắng để càng êm càng tốt. Đôi giày đế kếp dày của hắn làm giảm tiếng chân chạy. Hắn đã tới nhà chứa cỏ.
Nhìn gần trông nó còn hoang tàn hơn. Chỉ một trận bão nữa khéo nó sụp hẳn. Đem một chiếc xe mới và đắt tiền như chiếc Limousine mà cất vào đây thì thật nhẹ dạ.
Tarzan đi vào, ngó quanh quất. Có mùi rơm ải, bụi và đất. Không có chỗ ẩn náu. Không một dấu vết của Volker.
Khom người, Tarzan lẻn đến ngôi nhà.
Tim hắn đập loạn xạ vì hồi hộp. Nhưng hắn biết ngoài kia bạn bè đang quan sát hắn. Tới đầu hồi, hắn thở phào. Ở đây chỉ có hai cửa sổ. Nhưng không thể lọt vào được. Những bức rèm bằng một thứ vải tồi được kéo kín. Hắn đứng lại nghe ngóng.
Không một tiếng động. Chỉ đâu đó phía trong rừng có tiếng cành cây gẫy kêu “rắc!” xa xôi.
Tarzan lập tức nhận thấy ngôi nhà này có tầng hầm. Một cái máng nghiêng, kiểu băng chuyền chuyển than chạy xuống một cửa sổ tầng hầm. Nhưng cửa sổ đóng, kính cửa dầy kịt bụi. Góc chăng đầy mạng nhện.
Tarzan vẫy tay về phía rừng, mặc dù không trông thấy các bạn. Rồi hắn lẻn ra sau nhà.
Vừa quành qua góc nhà, hắn suýt nhảy lùi lại.
Hắn nín thở mất vài giây, người cứng đờ, cảm thấy lạnh toát sống lưng. Bởi chỉ có một tích tắc nữa là hắn đâm sầm vào Raimondo…
Cách chỗ hắn chưa đầy ba bước, có một chiếc ghế dựa ngả ra sau đặt bên cạnh cái bàn mây nhỏ.
Lão thầy bói Raimondo ngồi đó, chân quấn mền, mặt ngửa lên hứng ánh mặt trời.
Lão ngồi nhắm mắt. Nhưng không ngủ. Nếu ngủ lão không thể thở êm như thế.
Trên mặt bàn mây có chai bia và cái cốc. Cạnh đó là một tờ báo, một miếng bánh mỳ bơ cắn dở và… Tarzan không tin vào mắt mình: một chùm gồm bốn chìa khóa khác nhau. Liệu có chiếc chìa mở nơi cất giấu Volker trong chùm chìa khóa đó không?
Raimondo động đậy mi mắt.
Tarzan định lẩn ra sau góc nhà theo bản năng. Nhưng rồi hắn thấy chẳng cần thiết, lão mù không thể trông thấy hắn. Mà lão cũng chỉ hơi hé mắt một chút, rồi lại hạ mi mắt xuống, và gãi đầu bằng móng tay cái.
Nhanh như chớp Tarzan hiểu rằng may mắn đang mỉm cười với hắn. Lúc này trong nhà không có ai. Vậy thì…!
Nhẹ nhàng, cực kỳ nhẹ nhàng, hắn lui lại sau góc nhà. Hắn chạy ra phía trước tới cửa nhà. Cánh cửa dày, tay nắm xấu xí, ổ khóa lỗi thời. Tarzan thận trọng vặn tay nắm. Hắn thất vọng buông tay ra. Cửa khóa trái!
Rủi quá! Vợ chồng Raimondo thật quá đa nghi!
Đúng lúc đó Tarzan nảy ra một ý táo tợn. Hắn không do dự một giây. Không có cách nào bí mật lẻn vào nhà được, hắn quyết định lấy cho được chùm chìa khóa.
Hắn thở êm ái, không tiếng động, cốt chế ngự cơn hồi hộp bất lợi của mình. Raimondo không thay đổi tư thế ngồi. Tuồng như lão bắt đầu ngủ gật. Rõ ràng lão không thể đọc được tờ báo nằm trên bàn kia. Có lẽ Amanda đã đọc cho lão nghe.
Tarzan mon men đến gần, không một tiếng động, rón rén từng bước một. Cầu cho áo quần hắn đừng sột soạt!
Raimondo lại hé mắt.
Lúc này Tarzan gần đến sát bàn.
Hắn phải khom người xuống để bóng hắn khỏi trùm lên lão mù. Vì mặt trời ở đây đứng đằng sau lưng hắn, chưa lên cao lắm.
Bây giờ hắn đã có thể với tới chiếc bàn mây. Nhưng lấy chùm chìa khóa cách chi để nó khỏi kêu lanh canh đây?
Hắn sẽ giơ cả hai tay ra. Hắn sẽ phải nắm cả bốn cái chìa khóa và giữ thật chặt để chúng khỏi động vào nhau. Thế là mọi việc sẽ ổn!
Lão thầy bói động đậy. Tarzan nhìn vào mặt lão. Hai người cách nhau không đến một mét. Mi mắt lão lại rung rung, cứ như là lão sắp sửa… mở mắt vậy. Đừng cuống chớ! – Tarzan tự ra lệnh cho mình. Cứ bình tĩnh! Lão sức mấy mà nhìn thấy hắn được.
Nhưng cuống họng Tarzan khô nghét và đầu gối hắn nhũn ra, thiệt kỳ lạ.
Lão thầy bói lại mở he hé mắt, hướng vào Tarzan.
“Lão không thể trông thấy mình! Lão bị mù! Mình sẽ lấy chùm chìa khóa ngay đây này!” – Tarzan một lần nữa trấn an mình.
Các đầu ngón tay hắn đã chạm vào đám chìa kim loại. Đúng vào giây phút đó, chợt có một cái gì như linh tính khiến hắn vội nhìn lên.
Raimondo đã mở mắt. Cặp mắt từ rất gần ngó chằm chặp vào mặt Tarzan: Một cặp mắt trong veo, soi mói, màu lơ nhạt – không còn trắng đục và xám xỉn như tối qua. Chúng có con ngươi hẳn hoi. Chúa ơi!
Thật là một cú trời giáng!
Mấy giây trôi qua, Tarzan cảm giác như bị tê liệt.
Raimondo đã phóng tay ra tóm lấy cánh tay Tarzan. Đồng thời lão bật dậy khỏi ghế.
Lão… hoàn toàn không mù! Tarzan sực hiểu.
Hắn xoay mạnh người vùng ra. Hắn lảo đảo, loạng choạng mất đà, cảm thấy Raimondo ở phía sau mình.
Cú ngã tưởng không thể tránh khỏi. Nhưng Tarzan phản xạ nhanh như chớp: vung cao một cánh tay, xoay một vòng theo thế Nhu đạo và… hắn đứng vững. Nhưng động tác đó cũng làm trễ 1/10 giây của Tarzan. Hắn bị tóm từ phía sau, một cánh tay rắn như thép thít chặt cổ. Tarzan bị lôi xềnh xệch. Nhưng rồi hắn đã trụ được hai chân, lấy đà, dùng hết sức thúc khuỷu tay ra phía sau.
Lão thầy bói lãnh đòn “tử” đúng phần dưới xương sườn, chỗ lá gan. Lão rú lên một tiếng như thể hụt hơi, lập tức buông Tarzan ra, gập người xuống đau đớn.
Tarzan nhảy lùi một bước, xoa cổ, và nhìn thằng cha giả mù.
Lão đã thấm đòn. Mặt lão không còn là màu đồng hun, mà vàng ệch. Lão há miệng hớp không khí và gắng không ngã quỵ xuống.
Raimondo thở hổn hển:
- Thằng nhãi con khốn kiếp. Mày sẽ qua đời, tao…
- Chấm dứt trò hề đi ông Biersack. Ông sẽ chẳng làm gì được đâu. Tôi sẽ báo cho bà Krause biết hết sự thực về chuyện ông giả bộ đui mù. Té ra “cặp mắt bên trong” của ông chính là sự lừa đảo. Ông đã dùng loại mắt kính trắng đục đeo sát tròng để đánh lừa thị giác mọi người. Ai mà ngờ ông lại đồi bại đến mức sử dụng thành tựu của y khoa để lừa bịp mọi người. Và…
Từ bìa rừng bỗng cất lên tiếng huýt sáo lảnh lót. Tín hiệu của Máy Tính Điện Tử báo tin Amanda đã trở về.
Tarzan lẳng lặng đẩy Raimondo vào chiếc ghế dựa của lão như đang dồn vào chân tường một con tin và bảo:
- Bà đồng của ông đã về đó. Để xem mụ và ông ai quỷ quyệt hơn.
Lão thầy bói lúc này đã tương đối hoàn hồn. Lão giận dữ:
- Tao… tao… Mày muốn gì? Chẳng lẽ mày đến đây chỉ để lấy xâu chìa khóa…
Chiếc Limousine đã chạy vào gara… chứa cỏ. Tarzan nghe tiếng động cơ tắt và tiếng chân Amanda. Mụ đang lại gần.
- Ông mới nói gì vậy ông thầy bói? Xâu chìa khóa à. Đúng vậy. Tôi cần nó.
- Mày định…
- Khám xét ngôi nhà. Ông giấu thằng bạn tôi ở đâu, thằng Volker Krause? Này, ngồi yên cấm nhúc nhích, kẻo tôi ra đòn nặng hơn thì ông sẽ “chẳng thấy đường” thực sự. Thằng Volker đâu?
Tarzan biết rất rõ Klara Bichler đang tiến vào góc quành cùng với mớ chai lọ kêu lanh canh trong giỏ. Hắn bình tĩnh đợi bà đồng tiến vào, đợi mụ ngạc nhiên khi thấy lão Raimondo lộ tẩy vì không gắn cặp kính đục sát tròng vào mắt, hắn còn đợi cho mụ nghe hết câu chất vấn của hắn trước lão thầy bói đang bị uy hiếp.
Không hổ danh một kẻ lừa đảo bẩm sinh, mụ Amanda đã phản ứng cực kỳ linh hoạt:
- Ồ, anh bạn trẻ dự buổi lên đồng tối qua ở nhà Krause đây mà. Cậu lầm rồi cậu bé. Không hề có Volker ở đây. Chúng tôi còn muốn tìm ra bạn cậu để được nhận tiền thưởng của bà Krause nữa kìa.
Tarzan thoáng một chút bối rối:
- Vậy thì bây giờ… bà hãy dẫn tôi đi kiểm tra các ngóc ngách của căn nhà. Đơn giản quá thưa bà Klara Bichler…
Klara Bichler, ngoại hiệu Amanda, biến sắc mặt. Mụ nhìn qua Raimondo nửa cười nửa mếu:
- Tính sao hả ông… Otto? Chúng ta nào biết tung tích của cậu Volker…
Lão thầy bói đột nhiên cười lên ha hả. Lão cười hả hê như chưa bao giờ được cười. Sau đó thì lão ôm lấy cạnh sườn bị thương và chảy nước mắt giàn giụa. Sự hóa thân của lão tuyệt vời như đang nhập hai vai trong một vở kịch. Lão vừa ho sù sụ vừa nói:
- Sinh nghề tử nghiệp rồi Klara. Có điều ai mà ngờ chúng ta lại bị lộ bởi một thằng nhãi chưa ráo máu đầu. Đưa nó đi “tham quan” cùng trời cuối đất rồi bảo nó cút xéo khỏi đây. Nó cũng… sắp điên đến nơi rồi.
Mụ Amanda nhún vai đặt cái giỏ xuống bàn. Trong giỏ chỉ có mấy chai vang đỏ, một ổ bánh mỳ, một đòn xúc xích dài bằng cánh tay. Mụ thở dài:
- Tôi sẽ chiều ý cậu, cậu… Peter ạ. Có phải tên cậu như vậy không, đêm qua bà Krause giới thiệu với chúng tôi mà. Nhưng cậu sẽ thất vọng…
- Tôi biết rằng ở đây có những tầng hầm!
Lão Raimondo rít qua kẽ răng. Lúc này mới thấy mắt lão chiếu ra những tia ác độc:
- Tao chưa từng thấy thằng nhãi nào táo tợn như mày. Ôi chà…
Sự cố gắng quá sức nhằm nguyền rủa đối thủ lại làm cạnh sườn lão đau nhói. Lão hất hàm về phía Amanda. Người đàn bà “lên đồng” hiểu ý mở toang tất cả mọi cánh cửa kể cả các ô cửa sổ mà Tarzan nghi ngờ là có thể dẫn xuống tầng hầm.
- Xin mời cậu… lục soát.
Tarzan bỗng trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết:
- Tôi không rơi vào cái bẫy của bà đâu, bà Klara. Bà định lừa tôi vào một căn phòng bí mật rồi khóa chặt bên ngoài chứ gì. Xin lỗi hai ông bà, tôi không đến đây một mình.
Hắn bước ra trước cửa nhà, hy vọng các chiến hữu có thể nhìn thấy mình rồi chụm tay gào lớn:
- Karl ơi! Một mình Karl Máy Tính. Còn ai nấy ở nguyên vị trí.
Amanda tái mặt. Mụ đã thấy một cái bóng vừa lao ra khỏi rừng cây và chạy lại, mỗi lúc một gần.
- Chúa ơi, cậu… có tất cả bao nhiêu người?
Quân sư Karl đã đứng cạnh Tarzan. Nó ngó hai kẻ bị tình nghi mà sửng sốt. Tarzan giải thích liền:
- Ngài Raimondo đây không hề bị mù. Ông ta xài kính sát tròng màu trắng đục, về mặt khoa học kỹ thuật mày biết loại kính đó chớ. Hiện giờ hai vợ chồng họ đồng ý giải tỏa mối nghi ngờ của chúng ta bằng cách cho chúng ta khám xét. Tao muốn mày trở lại bìa rừng, còn Gaby và Tròn Vo phải túc trực ở một phòng điện thoại trong làng. Sau mười lăm phút tao không trở ra thì có quyền thông báo cho cảnh sát hình sự.
Máy Tính Điện Tử gật đầu cái rụp:
- Yên trí đi Tarzan!
Nó quay gót và biến mất nhanh như sóc. Tarzan cảm thấy cần “uy hiếp” thêm mụ Amanda đang nghệt mặt ra vì ngạc nhiên:
- Bà chưa biết hết đâu, thưa bà Klara. Trong nhóm chúng tôi đến đây có cả Gaby, con gái của thanh tra hình sự Glockner nổi tiếng. Bà nghĩ sao?
Ngược lại với sự chờ đợi của Tarzan, bà đồng Amanda rất… thoải mái:
- Ông Glockner sẽ hoan hô cậu, cậu Peter ạ. Cậu bố trí nhân sự sành sỏi như một tay tổ cảnh sát nhà nghề. Chỉ có điều cậu sẽ khiến ông ấy cười một trận nôn ruột.
Ngôi nhà tiều tụy bên ngoài té ra lại đầy đủ tiện nghi của một tổ ấm đằng sau mấy bức tường. Mụ Amanda đi trước hướng dẫn Tarzan. Phòng khách có lò sưởi, phòng ăn, phòng tắm xinh xắn, phòng làm việc chất đầy sách về thuyết thông linh, các trò yêu thuật và một phòng ngủ ấm cúng. Chiếc giường đôi được phủ carô xanh đỏ như sở thích thường thấy của một địa chủ.
Tarzan nghĩ thầm: “Mọi tiện nghi này của nông trại Raimondo được sắm bằng sự lừa đảo người khác”.
Hắn chú ý nhất đến tầng hầm. Săm soi từng góc phòng, liếc phía sau những thùng dầu, gõ tay vào các bức tường… tất cả các động tác của một trinh sát đặc vụ đều trở nên thừa. Hòn toàn không dấu vết Volker.
Bất ngờ Tarzan hướng ánh mắt lên đầu tủ. Ở đó có một máy cassette lòng thòng sợi dây cắm. Hắn không một giây chần chờ chụp ngay lấy ổ cắm và ấn nút “play”. Đủ loại thanh âm phát ra làm mụ Klara chới với. Tiếng nói của hàng chục người lần lượt mỗi người vài giây, từ ông Krause, bà Krause, cặp vợ chồng Kleinschmidt, cặp vợ chồng Berger, cô gái Paris Suzanne… cho đến giọng nói buồn tẻ của Volker. Trong một tích tắc, Tarzan hiểu hết. Hắn nhìn mụ Amanda khinh bỉ:
- Thì ra bà tập luyện giọng cho giống thiên hạ bằng cuộn băng cassette này à. Thảo nào mà những kẻ mê tín cứ tin rằng hồn bà được người khác nhập vào.
Mụ Amanda đầy sượng sùng:
- Đừng trách trò phù thủy của chúng tôi, Peter Carsten. Nếu không có bọn nhà giàu tin dị đoan thì chúng tôi đã… giải nghệ. Tôi và Raimondo đủ sức kiếm nghề khác chứ, nhưng nghề… này thì mau hái ra tiền, vì họ cần chúng tôi. Đáng lẽ phải trách những kẻ ăn no rửng mỡ… Mà cậu thấy đó, tụi tôi đâu can hệ gì đến chuyện cậu Volker mất tích.
Tarzan cố lấy giọng nghiêm nghị:
- Hiện thời thì tôi tin ở sự thành thật của bà, đúng là Volker không có ở đây. Có thể ông bà giấu nó ở một chỗ khác hoặc có thể chúng tôi có lỗi vì sự hàm hồ của mình. Nhưng… xin bà từ bỏ chiếc máy cassette này càng sớm càng tốt. Trước sau gì các… môn đồ của ông bà cũng biết Raimondo rất… sáng mắt và bà thì… nhái giọng rất nhà nghề. Tôi tôn trọng ông bà bằng cách không mang theo cuộn băng ghi âm luyện giọng trong máy. Xin chào…
Hắn cúi đầu lịch sự và phóng một mạch ra bìa rừng. Thằng Máy Tính Điện Tử vẫn ở đó. Hai hiệp sĩ đạp xe vô làng tìm Tròn Vo và Gaby tại phòng điện thoại. Bốn quái nhìn nhau im lặng sau câu chuyện tường thuật khá ly kỳ của Tarzan.
Tròn Vo cuối cùng phải phá tan không khí nặng nề:
- Dù sao thì lão thầy bói cũng bị một vố nhớ đời đáng với tội lừa đảo. Giờ này cạnh sườn lão chắc đang được mụ Amanda bóp muối.
Công Chúa chỉ thở dài:
- Tội nghiệp Volker. Có lẽ bạn ấy giờ này đói lắm.
- Thôi chuyện đó hạ hồi phân giải. Bây giờ tụi mình còn phải đưa Gaby về nhà. Và Gaby có thể nói chuyện này cho “ba” Glockner cũng được.
Trên đường trở về thành phố, Tứ quái siết chặt tay nhau trong một cuộc hẹn hò mới: Tại nhà Gaby lúc năm giờ chiều nay.
Khi thay đồ, Tarzan cẩn thận dốc túi. Ngoài chìa khóa xe, bóp, khăn tay, một con dao bấm, còn một vật rớt xuống…
Thằng Tròn Vo thấy ngay lập tức:
- Ê, cái gì rớt ra kìa Tarzan?
Tarzan cúi xuống. Chúa ơi, đó là một mảnh giấy gấp nhỏ có chữ in và những hàng chữ viết tay xiên xẹo. Một tờ biên lai đích thị!
Hắn tự đấm vào đầu mình:
- Trời đất, biên lại lấy hình của thằng Volker. Tại sao tao có thể lú lẫn đến thế kia chớ!
Tròn Vo Kloesen xáp lại. Nó sực nhớ rằng thằng Volker có chụp hình cả nó đứng cùng đám đông trong buổi liên hoan lớp. Nó reo lên:
- Tờ hóa đơn lấy hình phải không? Đưa cho tao. Trí nhớ của tao không đến nỗi tồi như mày. Mai tao sẽ lấy hình về. Tao thèm thấy hình tao càng sớm càng tốt.
- Được thôi. Tao với mày sẽ cùng đi lấy. Những tấm ảnh trong cửa hiệu còn đó chứ mất đâu mà sợ. Chỉ có điều tao ân hận là đã thất hứa với thằng Volker trong khi nó thì mất tích…
Tròn Vo thở dài:
- Đừng lãng trí lần nữa nghe đại ca. Tao sợ mày mải phiêu lưu đến làng Stockhausen rồi lại… quên thì khốn.
- Stockhausen. Phải rồi, mày lanh trí đó Tròn Vo. Làm sao mà tao lại không nghĩ ra nhỉ. Tụi mình phải đến đó. Trong cái nông trại tồi tàn của lão Raimondo phù thủy đầy những tầng hầm. Mày có thể gào đến rách phổi mà bên ngoài cũng chẳng ai nghe thấy. Thằng Volker bị hắn giấu trong đó…
Tròn Vo chồm hết thân hình phốp pháp lên:
- Vậy thì bao giờ đi hả đại ca? Chẳng lẽ lần này tao cũng…
- Lần này mày không ở nhà đâu Kloesen. Chuẩn bị tư tưởng đi, mày sẽ là một thám tử rất quan trọng của Tứ quái.
- Trời ơi, cả đám cùng lên đường?
- Chứ sao. Nhưng tao hơi ngại cho Công Chúa. Gaby là con gái trong khi làng Stockhausen lại xa lạ và nguy hiểm…
Tròn Vo tỉnh queo:
- Chuyện đó thì tùy mày thu xếp với Gaby. Nhưng theo dự đoán của tao, không có Gaby là không ổn đâu. Cô ấy đâu có ngán mày như… tao ngán.
- Đừng nhảm nhí nữa Willi. Ngủ đi. Thứ bảy còn phải đối phó với mụ Amanda. Lão Raimondo bị mù không đáng sợ. Chỉ ớn Amanda…
Kloesen chưa chịu ngưng:
- Bộ mày quên “con mắt bên trong” của lão à. Bằng tà thuật Raimondo cũng sẽ thấy hết.
Tarzan nhún vai và đưa tay tắt đèn. Hai hiệp sĩ vừa nằm xuống đã ngủ lăn như chết.
*
Chưa tới tám giờ sáng, Tarzan và Tròn Vo đã vào tới thành phố.
Cửa hàng thực phẩm mang tên “Công Chúa” hiện ra trước mặt. Bà Glockner đích thân ra mở cửa đón bọn chúng:
- Chà, thứ bảy nghỉ học mà hai đứa đến sớm nhỉ. Gaby cũng dậy rồi đó các cháu. Lại hẹn nhau đi đâu chớ gì?
Tarzan gãi đầu ngọng nghịu:
- Dạ, hôm nay tụi con đến đón Gaby đi du ngoạn Stockhausen. Có lẽ Gaby chưa báo với thím.
Đúng lúc đó thì Gaby xuất hiện cùng với con Oskar. Con chó nhảy tâng tâng như một trái bóng cao su quanh chân Tarzan.
Tarzan thuật lại cho Gaby nghe những gì hắn chứng kiến tối qua cùng dự định của hắn hôm nay. Cô bé lúc thì tái mặt, lúc lại đỏ mặt theo diễn biến của câu chuyện. Sau cùng, mặt cô càng đỏ hơn khi Tarzan dè dặt đề xuất rằng có lẽ cô nên ở nhà vì công việc của nhóm hôm nay sẽ không ít nguy hiểm. Cô nói bằng giọng khỏi cho ai cãi:
- Không chỉ có mình, mà cả con Oskar cũng sẽ đi Stockhausen hôm nay. Bọn tôi là thành viên chính thức của TKKG mà, xin mọi người đừng quên điều đó chớ.
Tròn Vo cười khoái trá. Coi, đôi mắt của Tarzan phải cụp xuống kìa. Chẳng bù với lúc hắn vênh mặt… ăn hiếp Tròn Vo.
Ba quái lên đường dẫn theo con Oskar đi đón… quân sư. Với thằng Máy Tính Điện Tử thì chuyện đi đứng quá dễ dàng. Chưa tới ba mươi giây nó đã xong xuôi mọi yên cương trên chiếc xe đạp để gia nhập phái đoàn cho đủ bộ… Tứ quái.
Chúng băng ngang qua bề mặt thành phố trên một con đường dài hun hút. Do không có đường dành riêng cho xe đạp, Tứ quái phải cố gắng né các luồng xe hơi bất tận cứ vùn vụt lướt qua. Cũng vì vướng con Oskar chạy theo trên vỉa hè mà Tarzan mấy lần suýt lao vào xe hơi bất tử.
Cuối cùng thì cuộc trắc nghiệm thần kinh cũng kết thúc. Chín giờ rưỡi sáng, làng Stockhausen đã chường những ống khói từ đằng xa.
Mặt trời càng lên cao càng ấm áp. Một tấm bảng màu vàng chào đón chúng với dòng chữ “STOCKHAUSEN”. Tarzan đạp xe thong thả dẫn đầu Tứ quái tiến vào đường làng. Hắn dừng xe tại một nhà trọ mang tên “GẤU ĐỒNG”. Ở đó có sẵn một thằng nhóc mặt đầy tàn nhang, tóc bù xù đứng chống nạnh ngay ngưỡng cửa.
Tarzan ngoại giao liền:
- Hello! Chào bạn. Tôi muốn hỏi thăm một chuyện…
Thằng nhãi đang trố mắt ngắm Gaby như ngắm một trong bảy kỳ quan thế giới bỗng… giật mình:
- Hả? Có chuyện gì cứ nói…
- Trong làng có một thầy bói, đúng không?
- Ông mù chứ gì. Lão đang sống ở đây. Sao? Muốn coi bói à, tôi sẽ dẫn đi…
Cái nhìn của thằng nhãi vẫn không rời khỏi Gaby. Cô bé xinh xẻo nổi bật giữa đường làng.
- Tụi này không coi bói. Chỉ cần bạn chỉ đường…
- Hả? Chỉ đường à… Ờ… Đi con lộ kia kìa, cứ đi thẳng đừng rẽ phải. Cuối làng có một đầm nước dành cho súc vật uống. Rồi tới một cánh rừng nhỏ xíu, các bạn sẽ gặp một con đường chạy qua. Ông thầy bói mù sống ngay sau rừng cùng bà vợ tóc vàng lai bạch kim. Họ có một nông trại, này…
- Xin cảm ơn ông bạn có lòng tốt.
Bốn chiếc xe đạp đồng loạt khởi hành cùng với tiếng sủa vang thỏa mãn của con Oskar.
*
Lúc đạp xe tới cánh rừng nhỏ, chúng mới cảm thấy lạnh. Những cây sồi đã trút lá, trải lên rừng một tấm thảm màu vàng nâu. Chim chóc và những con thú bé bỏng sột soạt xung quanh chúng. Tarzan đi tiên phong trinh sát. Hắn đã thấy nông trại lão Raimondo và đưa tay ra dấu. Nông trại quạnh hiu nằm trong một thung lũng chan hòa ánh mặt trời.
Hắn dừng xe và nấp sau một gốc cổ thụ. Ngôi nhà vẫn còn tươm tất với những tấm rèm màu phía sau những ô cửa sổ. Trước cửa nhà là một cái thớt chẻ củi đang hứng một lưỡi rìu dính chặt với cái cán dựng đứng.
Nhà chứa cỏ thật là tồi tàn. Vách gỗ cái có cái không. Cánh cửa biến đâu mất. Có lẽ nó được Raimondo trưng dụng làm gara vì chiếc Limousine đã nằm lù lù trong đó. Đằng sau nhà là một dãy chuồng gia súc dài cũng đang trong tình trạng đổ nát.
Công Chúa, Tròn Vo và Máy Tính Điện Tử đã đứng sau lưng Tarzan. Quân sư Karl mở miệng:
- Giống như một cái sào huyệt được ngụy trang bằng hai chữ “nông trại”. Bí mật tuyệt đối.
Gaby than:
- Khung cảnh thơ mộng thế này mà không có bóng dáng một con vật. Thật đáng buồn!
Tròn Vo Kloesen chế giễu:
- Đám phù thủy chỉ có nuôi… âm binh thôi. Tôi đoán là nhà đầy… ma xó.
- Cúi xuống!
Tarzan kêu lên. Hắn vừa phát hiện một người đàn bà bước ra khỏi nhà.
- Bà đồng Amanda!
Hắn thì thào giải thích vì ba quái kia chỉ biết Amanda qua lời kể của hắn. Sáng nay bà đồng Amanda, tức Klara Bichler, mặc một chiếc áo măng-tô, chân đi giầy ống cao cổ. Cái giỏ trên tay mụ lúc lắc tiến về phía nhà chứa cỏ. Mụ đã leo lên chiếc Limousine.
- Biến! Mụ ta tới đây liền đó!
Tứ quái hành động như máy. Bốn chiếc xe đạp đã được che giấu sau những thân cây. Công Chúa bịt mõm con Oskar và cả đám chớp nhoáng rúc vào bụi thông non. Cũng vừa kịp chiếc Limousine trờ tới.
Chiếc xe hơi khuất sau những khúc quanh. Bây giờ Tarzan mới sung sướng thở phào:
- Có thể mụ đi chợ. Đêm qua mụ đã thu hoạch cả ngàn mark tạ ơn của bà Krause. Đây là dịp để cặp vợ chồng phù thủy rủng rỉnh ăn xài. Chỉ còn một mình lão mù ở nhà, “con mắt bên ngoài” của lão đã biến mất. Không thể có cơ hội nào tốt hơn để đột nhâp.
Máy Tính Điện Tử vỗ trán chừng vài giây:
- Phải cẩn thận đó Tarzan. Những người mù đều “nhìn thấy” bằng tai. Đó là “con mắt bên trong” của họ.
- Được rồi, tao hiểu thưa quân sư. Nhiệm vụ của mày và thằng Tròn Vo lúc này là làm cận vệ cho Gaby. Tụi bay có thể tiếp viện cho tao từ phía sau nếu Raimondo có đông thủ hạ. Nhớ nghe Karl, ám hiệu như cũ nghe.
- Thế nếu mày không quay lại thì sao?
- Thì tìm cách báo ngay cho ba Gaby chớ sao!
Gaby thở dài:
- Ba sẽ cho cả bọn một trận, nếu ba biết chúng mình mò tới đây.
Tarzan dứt khoát:
- Vậy thôi. Giờ tao đi xem thằng Volker nằm đâu!
Hắn đứng lên, nhằm phía đường, dỏng tai nghe ngóng rồi chạy men dưới cây ra tới bìa rừng, núp vài giây sau một bụi rậm.
Trong nông trại không thấy động tĩnh gì. Đến bọn chim sẻ cũng chẳng thấy nhảy lách chách trên mặt đất. Hình như đến chim muông cũng lánh xa ngôi nhà này.
*
Từ bìa rừng vào tới nhà cách chừng một trăm năm mươi mét, nối bởi một con đường cát, hai bên trồng liễu. Chẳng có một bụi cây nhỏ nào khả dĩ nấp được. Nhưng đành vậy, làm sao thay đổi được.
Tarzan quyết định chạy thật nhanh, nhưng cố gắng để càng êm càng tốt. Đôi giày đế kếp dày của hắn làm giảm tiếng chân chạy. Hắn đã tới nhà chứa cỏ.
Nhìn gần trông nó còn hoang tàn hơn. Chỉ một trận bão nữa khéo nó sụp hẳn. Đem một chiếc xe mới và đắt tiền như chiếc Limousine mà cất vào đây thì thật nhẹ dạ.
Tarzan đi vào, ngó quanh quất. Có mùi rơm ải, bụi và đất. Không có chỗ ẩn náu. Không một dấu vết của Volker.
Khom người, Tarzan lẻn đến ngôi nhà.
Tim hắn đập loạn xạ vì hồi hộp. Nhưng hắn biết ngoài kia bạn bè đang quan sát hắn. Tới đầu hồi, hắn thở phào. Ở đây chỉ có hai cửa sổ. Nhưng không thể lọt vào được. Những bức rèm bằng một thứ vải tồi được kéo kín. Hắn đứng lại nghe ngóng.
Không một tiếng động. Chỉ đâu đó phía trong rừng có tiếng cành cây gẫy kêu “rắc!” xa xôi.
Tarzan lập tức nhận thấy ngôi nhà này có tầng hầm. Một cái máng nghiêng, kiểu băng chuyền chuyển than chạy xuống một cửa sổ tầng hầm. Nhưng cửa sổ đóng, kính cửa dầy kịt bụi. Góc chăng đầy mạng nhện.
Tarzan vẫy tay về phía rừng, mặc dù không trông thấy các bạn. Rồi hắn lẻn ra sau nhà.
Vừa quành qua góc nhà, hắn suýt nhảy lùi lại.
Hắn nín thở mất vài giây, người cứng đờ, cảm thấy lạnh toát sống lưng. Bởi chỉ có một tích tắc nữa là hắn đâm sầm vào Raimondo…
Cách chỗ hắn chưa đầy ba bước, có một chiếc ghế dựa ngả ra sau đặt bên cạnh cái bàn mây nhỏ.
Lão thầy bói Raimondo ngồi đó, chân quấn mền, mặt ngửa lên hứng ánh mặt trời.
Lão ngồi nhắm mắt. Nhưng không ngủ. Nếu ngủ lão không thể thở êm như thế.
Trên mặt bàn mây có chai bia và cái cốc. Cạnh đó là một tờ báo, một miếng bánh mỳ bơ cắn dở và… Tarzan không tin vào mắt mình: một chùm gồm bốn chìa khóa khác nhau. Liệu có chiếc chìa mở nơi cất giấu Volker trong chùm chìa khóa đó không?
Raimondo động đậy mi mắt.
Tarzan định lẩn ra sau góc nhà theo bản năng. Nhưng rồi hắn thấy chẳng cần thiết, lão mù không thể trông thấy hắn. Mà lão cũng chỉ hơi hé mắt một chút, rồi lại hạ mi mắt xuống, và gãi đầu bằng móng tay cái.
Nhanh như chớp Tarzan hiểu rằng may mắn đang mỉm cười với hắn. Lúc này trong nhà không có ai. Vậy thì…!
Nhẹ nhàng, cực kỳ nhẹ nhàng, hắn lui lại sau góc nhà. Hắn chạy ra phía trước tới cửa nhà. Cánh cửa dày, tay nắm xấu xí, ổ khóa lỗi thời. Tarzan thận trọng vặn tay nắm. Hắn thất vọng buông tay ra. Cửa khóa trái!
Rủi quá! Vợ chồng Raimondo thật quá đa nghi!
Đúng lúc đó Tarzan nảy ra một ý táo tợn. Hắn không do dự một giây. Không có cách nào bí mật lẻn vào nhà được, hắn quyết định lấy cho được chùm chìa khóa.
Hắn thở êm ái, không tiếng động, cốt chế ngự cơn hồi hộp bất lợi của mình. Raimondo không thay đổi tư thế ngồi. Tuồng như lão bắt đầu ngủ gật. Rõ ràng lão không thể đọc được tờ báo nằm trên bàn kia. Có lẽ Amanda đã đọc cho lão nghe.
Tarzan mon men đến gần, không một tiếng động, rón rén từng bước một. Cầu cho áo quần hắn đừng sột soạt!
Raimondo lại hé mắt.
Lúc này Tarzan gần đến sát bàn.
Hắn phải khom người xuống để bóng hắn khỏi trùm lên lão mù. Vì mặt trời ở đây đứng đằng sau lưng hắn, chưa lên cao lắm.
Bây giờ hắn đã có thể với tới chiếc bàn mây. Nhưng lấy chùm chìa khóa cách chi để nó khỏi kêu lanh canh đây?
Hắn sẽ giơ cả hai tay ra. Hắn sẽ phải nắm cả bốn cái chìa khóa và giữ thật chặt để chúng khỏi động vào nhau. Thế là mọi việc sẽ ổn!
Lão thầy bói động đậy. Tarzan nhìn vào mặt lão. Hai người cách nhau không đến một mét. Mi mắt lão lại rung rung, cứ như là lão sắp sửa… mở mắt vậy. Đừng cuống chớ! – Tarzan tự ra lệnh cho mình. Cứ bình tĩnh! Lão sức mấy mà nhìn thấy hắn được.
Nhưng cuống họng Tarzan khô nghét và đầu gối hắn nhũn ra, thiệt kỳ lạ.
Lão thầy bói lại mở he hé mắt, hướng vào Tarzan.
“Lão không thể trông thấy mình! Lão bị mù! Mình sẽ lấy chùm chìa khóa ngay đây này!” – Tarzan một lần nữa trấn an mình.
Các đầu ngón tay hắn đã chạm vào đám chìa kim loại. Đúng vào giây phút đó, chợt có một cái gì như linh tính khiến hắn vội nhìn lên.
Raimondo đã mở mắt. Cặp mắt từ rất gần ngó chằm chặp vào mặt Tarzan: Một cặp mắt trong veo, soi mói, màu lơ nhạt – không còn trắng đục và xám xỉn như tối qua. Chúng có con ngươi hẳn hoi. Chúa ơi!
Thật là một cú trời giáng!
Mấy giây trôi qua, Tarzan cảm giác như bị tê liệt.
Raimondo đã phóng tay ra tóm lấy cánh tay Tarzan. Đồng thời lão bật dậy khỏi ghế.
Lão… hoàn toàn không mù! Tarzan sực hiểu.
Hắn xoay mạnh người vùng ra. Hắn lảo đảo, loạng choạng mất đà, cảm thấy Raimondo ở phía sau mình.
Cú ngã tưởng không thể tránh khỏi. Nhưng Tarzan phản xạ nhanh như chớp: vung cao một cánh tay, xoay một vòng theo thế Nhu đạo và… hắn đứng vững. Nhưng động tác đó cũng làm trễ 1/10 giây của Tarzan. Hắn bị tóm từ phía sau, một cánh tay rắn như thép thít chặt cổ. Tarzan bị lôi xềnh xệch. Nhưng rồi hắn đã trụ được hai chân, lấy đà, dùng hết sức thúc khuỷu tay ra phía sau.
Lão thầy bói lãnh đòn “tử” đúng phần dưới xương sườn, chỗ lá gan. Lão rú lên một tiếng như thể hụt hơi, lập tức buông Tarzan ra, gập người xuống đau đớn.
Tarzan nhảy lùi một bước, xoa cổ, và nhìn thằng cha giả mù.
Lão đã thấm đòn. Mặt lão không còn là màu đồng hun, mà vàng ệch. Lão há miệng hớp không khí và gắng không ngã quỵ xuống.
Raimondo thở hổn hển:
- Thằng nhãi con khốn kiếp. Mày sẽ qua đời, tao…
- Chấm dứt trò hề đi ông Biersack. Ông sẽ chẳng làm gì được đâu. Tôi sẽ báo cho bà Krause biết hết sự thực về chuyện ông giả bộ đui mù. Té ra “cặp mắt bên trong” của ông chính là sự lừa đảo. Ông đã dùng loại mắt kính trắng đục đeo sát tròng để đánh lừa thị giác mọi người. Ai mà ngờ ông lại đồi bại đến mức sử dụng thành tựu của y khoa để lừa bịp mọi người. Và…
Từ bìa rừng bỗng cất lên tiếng huýt sáo lảnh lót. Tín hiệu của Máy Tính Điện Tử báo tin Amanda đã trở về.
Tarzan lẳng lặng đẩy Raimondo vào chiếc ghế dựa của lão như đang dồn vào chân tường một con tin và bảo:
- Bà đồng của ông đã về đó. Để xem mụ và ông ai quỷ quyệt hơn.
Lão thầy bói lúc này đã tương đối hoàn hồn. Lão giận dữ:
- Tao… tao… Mày muốn gì? Chẳng lẽ mày đến đây chỉ để lấy xâu chìa khóa…
Chiếc Limousine đã chạy vào gara… chứa cỏ. Tarzan nghe tiếng động cơ tắt và tiếng chân Amanda. Mụ đang lại gần.
- Ông mới nói gì vậy ông thầy bói? Xâu chìa khóa à. Đúng vậy. Tôi cần nó.
- Mày định…
- Khám xét ngôi nhà. Ông giấu thằng bạn tôi ở đâu, thằng Volker Krause? Này, ngồi yên cấm nhúc nhích, kẻo tôi ra đòn nặng hơn thì ông sẽ “chẳng thấy đường” thực sự. Thằng Volker đâu?
Tarzan biết rất rõ Klara Bichler đang tiến vào góc quành cùng với mớ chai lọ kêu lanh canh trong giỏ. Hắn bình tĩnh đợi bà đồng tiến vào, đợi mụ ngạc nhiên khi thấy lão Raimondo lộ tẩy vì không gắn cặp kính đục sát tròng vào mắt, hắn còn đợi cho mụ nghe hết câu chất vấn của hắn trước lão thầy bói đang bị uy hiếp.
Không hổ danh một kẻ lừa đảo bẩm sinh, mụ Amanda đã phản ứng cực kỳ linh hoạt:
- Ồ, anh bạn trẻ dự buổi lên đồng tối qua ở nhà Krause đây mà. Cậu lầm rồi cậu bé. Không hề có Volker ở đây. Chúng tôi còn muốn tìm ra bạn cậu để được nhận tiền thưởng của bà Krause nữa kìa.
Tarzan thoáng một chút bối rối:
- Vậy thì bây giờ… bà hãy dẫn tôi đi kiểm tra các ngóc ngách của căn nhà. Đơn giản quá thưa bà Klara Bichler…
Klara Bichler, ngoại hiệu Amanda, biến sắc mặt. Mụ nhìn qua Raimondo nửa cười nửa mếu:
- Tính sao hả ông… Otto? Chúng ta nào biết tung tích của cậu Volker…
Lão thầy bói đột nhiên cười lên ha hả. Lão cười hả hê như chưa bao giờ được cười. Sau đó thì lão ôm lấy cạnh sườn bị thương và chảy nước mắt giàn giụa. Sự hóa thân của lão tuyệt vời như đang nhập hai vai trong một vở kịch. Lão vừa ho sù sụ vừa nói:
- Sinh nghề tử nghiệp rồi Klara. Có điều ai mà ngờ chúng ta lại bị lộ bởi một thằng nhãi chưa ráo máu đầu. Đưa nó đi “tham quan” cùng trời cuối đất rồi bảo nó cút xéo khỏi đây. Nó cũng… sắp điên đến nơi rồi.
Mụ Amanda nhún vai đặt cái giỏ xuống bàn. Trong giỏ chỉ có mấy chai vang đỏ, một ổ bánh mỳ, một đòn xúc xích dài bằng cánh tay. Mụ thở dài:
- Tôi sẽ chiều ý cậu, cậu… Peter ạ. Có phải tên cậu như vậy không, đêm qua bà Krause giới thiệu với chúng tôi mà. Nhưng cậu sẽ thất vọng…
- Tôi biết rằng ở đây có những tầng hầm!
Lão Raimondo rít qua kẽ răng. Lúc này mới thấy mắt lão chiếu ra những tia ác độc:
- Tao chưa từng thấy thằng nhãi nào táo tợn như mày. Ôi chà…
Sự cố gắng quá sức nhằm nguyền rủa đối thủ lại làm cạnh sườn lão đau nhói. Lão hất hàm về phía Amanda. Người đàn bà “lên đồng” hiểu ý mở toang tất cả mọi cánh cửa kể cả các ô cửa sổ mà Tarzan nghi ngờ là có thể dẫn xuống tầng hầm.
- Xin mời cậu… lục soát.
Tarzan bỗng trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết:
- Tôi không rơi vào cái bẫy của bà đâu, bà Klara. Bà định lừa tôi vào một căn phòng bí mật rồi khóa chặt bên ngoài chứ gì. Xin lỗi hai ông bà, tôi không đến đây một mình.
Hắn bước ra trước cửa nhà, hy vọng các chiến hữu có thể nhìn thấy mình rồi chụm tay gào lớn:
- Karl ơi! Một mình Karl Máy Tính. Còn ai nấy ở nguyên vị trí.
Amanda tái mặt. Mụ đã thấy một cái bóng vừa lao ra khỏi rừng cây và chạy lại, mỗi lúc một gần.
- Chúa ơi, cậu… có tất cả bao nhiêu người?
Quân sư Karl đã đứng cạnh Tarzan. Nó ngó hai kẻ bị tình nghi mà sửng sốt. Tarzan giải thích liền:
- Ngài Raimondo đây không hề bị mù. Ông ta xài kính sát tròng màu trắng đục, về mặt khoa học kỹ thuật mày biết loại kính đó chớ. Hiện giờ hai vợ chồng họ đồng ý giải tỏa mối nghi ngờ của chúng ta bằng cách cho chúng ta khám xét. Tao muốn mày trở lại bìa rừng, còn Gaby và Tròn Vo phải túc trực ở một phòng điện thoại trong làng. Sau mười lăm phút tao không trở ra thì có quyền thông báo cho cảnh sát hình sự.
Máy Tính Điện Tử gật đầu cái rụp:
- Yên trí đi Tarzan!
Nó quay gót và biến mất nhanh như sóc. Tarzan cảm thấy cần “uy hiếp” thêm mụ Amanda đang nghệt mặt ra vì ngạc nhiên:
- Bà chưa biết hết đâu, thưa bà Klara. Trong nhóm chúng tôi đến đây có cả Gaby, con gái của thanh tra hình sự Glockner nổi tiếng. Bà nghĩ sao?
Ngược lại với sự chờ đợi của Tarzan, bà đồng Amanda rất… thoải mái:
- Ông Glockner sẽ hoan hô cậu, cậu Peter ạ. Cậu bố trí nhân sự sành sỏi như một tay tổ cảnh sát nhà nghề. Chỉ có điều cậu sẽ khiến ông ấy cười một trận nôn ruột.
Ngôi nhà tiều tụy bên ngoài té ra lại đầy đủ tiện nghi của một tổ ấm đằng sau mấy bức tường. Mụ Amanda đi trước hướng dẫn Tarzan. Phòng khách có lò sưởi, phòng ăn, phòng tắm xinh xắn, phòng làm việc chất đầy sách về thuyết thông linh, các trò yêu thuật và một phòng ngủ ấm cúng. Chiếc giường đôi được phủ carô xanh đỏ như sở thích thường thấy của một địa chủ.
Tarzan nghĩ thầm: “Mọi tiện nghi này của nông trại Raimondo được sắm bằng sự lừa đảo người khác”.
Hắn chú ý nhất đến tầng hầm. Săm soi từng góc phòng, liếc phía sau những thùng dầu, gõ tay vào các bức tường… tất cả các động tác của một trinh sát đặc vụ đều trở nên thừa. Hòn toàn không dấu vết Volker.
Bất ngờ Tarzan hướng ánh mắt lên đầu tủ. Ở đó có một máy cassette lòng thòng sợi dây cắm. Hắn không một giây chần chờ chụp ngay lấy ổ cắm và ấn nút “play”. Đủ loại thanh âm phát ra làm mụ Klara chới với. Tiếng nói của hàng chục người lần lượt mỗi người vài giây, từ ông Krause, bà Krause, cặp vợ chồng Kleinschmidt, cặp vợ chồng Berger, cô gái Paris Suzanne… cho đến giọng nói buồn tẻ của Volker. Trong một tích tắc, Tarzan hiểu hết. Hắn nhìn mụ Amanda khinh bỉ:
- Thì ra bà tập luyện giọng cho giống thiên hạ bằng cuộn băng cassette này à. Thảo nào mà những kẻ mê tín cứ tin rằng hồn bà được người khác nhập vào.
Mụ Amanda đầy sượng sùng:
- Đừng trách trò phù thủy của chúng tôi, Peter Carsten. Nếu không có bọn nhà giàu tin dị đoan thì chúng tôi đã… giải nghệ. Tôi và Raimondo đủ sức kiếm nghề khác chứ, nhưng nghề… này thì mau hái ra tiền, vì họ cần chúng tôi. Đáng lẽ phải trách những kẻ ăn no rửng mỡ… Mà cậu thấy đó, tụi tôi đâu can hệ gì đến chuyện cậu Volker mất tích.
Tarzan cố lấy giọng nghiêm nghị:
- Hiện thời thì tôi tin ở sự thành thật của bà, đúng là Volker không có ở đây. Có thể ông bà giấu nó ở một chỗ khác hoặc có thể chúng tôi có lỗi vì sự hàm hồ của mình. Nhưng… xin bà từ bỏ chiếc máy cassette này càng sớm càng tốt. Trước sau gì các… môn đồ của ông bà cũng biết Raimondo rất… sáng mắt và bà thì… nhái giọng rất nhà nghề. Tôi tôn trọng ông bà bằng cách không mang theo cuộn băng ghi âm luyện giọng trong máy. Xin chào…
Hắn cúi đầu lịch sự và phóng một mạch ra bìa rừng. Thằng Máy Tính Điện Tử vẫn ở đó. Hai hiệp sĩ đạp xe vô làng tìm Tròn Vo và Gaby tại phòng điện thoại. Bốn quái nhìn nhau im lặng sau câu chuyện tường thuật khá ly kỳ của Tarzan.
Tròn Vo cuối cùng phải phá tan không khí nặng nề:
- Dù sao thì lão thầy bói cũng bị một vố nhớ đời đáng với tội lừa đảo. Giờ này cạnh sườn lão chắc đang được mụ Amanda bóp muối.
Công Chúa chỉ thở dài:
- Tội nghiệp Volker. Có lẽ bạn ấy giờ này đói lắm.
- Thôi chuyện đó hạ hồi phân giải. Bây giờ tụi mình còn phải đưa Gaby về nhà. Và Gaby có thể nói chuyện này cho “ba” Glockner cũng được.
Trên đường trở về thành phố, Tứ quái siết chặt tay nhau trong một cuộc hẹn hò mới: Tại nhà Gaby lúc năm giờ chiều nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.