Quyển 6 - Chương 9: NGƯỜI BỒI BÀN TIỆM FATTORIA
Tô Du Bính
04/12/2013
Đố Tarzan dám nói “không được” với Gaby. Hắn thừa hiểu cô bé là người duy
nhất trong bạn bè có thể làm thay đổi quyết định của hắn. Bởi thế, sau
bữa ăn trưa, trong lúc mọi học sinh trường nội trú rủ nhau trốn nắng ở
hồ bơi thì… Tarzan khều Kloesen xuống tầng hầm lấy xe đạp trối chết vào
thành phố. Còn phải hỏi, nhà Gaby luôn luôn là nơi xuất phát các đặc vụ
hãi hùng. Coi, thằng Karl quân sư và Gaby đã đợi sẵn ở cửa hàng thực
phẩm Công Chúa từ bao giờ. Tarzan chỉ có nước… hỏi nhỏ:
- Ủa, mẹ Gaby đi vắng hả?
- Ừ, không chỉ bà Glockner mà cả ông Glockner. Hôm nay tiệm của mình đóng cửa không bán.
Máy Tính Điện Tử cười cười:
- Nhưng trước đó Công Chúa đã gọi điện thoại cho bà Muyle, mẹ cô giáo Muybo. Bà cụ biết rằng chúng ta sẽ đến thăm bây giờ.
- Tốt lắm.
Bốn quái lên đường. Con chó Oskar cũng được phép theo. Chúng đạp xuyên qua thành phố dưới một mặt trời nảy lửa.
Cổng vườn nhà cô giáo đóng chặt, bờ rào không có một lỗ hổng, tội nghiệp chó Benlo nghếch mõm trong vườn buồn thiu vì nhớ cậu chủ Macco.
Tarzan bấm chuông. Hắn thấy bà cụ Muyle ra mở cửa, còn Công Chúa thì thấy… con Benlo bật dậy phóng vụt về phía Oskar với những tiếng ẳng ẳng mừng rỡ. Mặc con chó Benlo hiếu khách hí hửng, da bà cụ xanh xao và hai mắt đỏ hoe.
- Mời các cháu vào phòng khách.
Bốn đứa ngồi xuống và bối rối hết cỡ. Lúc đó thì cô Muybo xuất hiện, trời ạ, cô còn nhợt nhạt hơn cả bà mẹ. Lần đầu tiên, Công Chúa thấy cô không đánh môi son.
Cô giáo bắt tay từng người:
- Dù rất tuyệt vọng, tôi cũng mang ơn các em. Các em đã giúp đỡ tôi nhiều việc. Nhưng có những việc các em không thể ngờ được, chẳng hạn chuyện chồng tôi bắt cóc cháu Macco. Ai mà nghĩ rằng ông ta dám sử dụng bạo lực để thực hiện chuyện đó.
- Cô đã gặp thanh tra Glockner chưa hả cô?
- Mới hồi nãy. Qua đó tôi mới biết các em đã giúp xóa sổ một băng cướp xe hơi nổi tiếng. Có điều như tôi đã nói, tôi và các em đều không thể đi đến đích. Tôi rất muốn hợp tác với cảnh sát để truy tìm tung tích Antonio Borenlo, nhưng… có lẽ cũng vô ích. Chồng tôi tuyệt đối kín miệng, tôi chỉ có thể báo cho ông Glockner một lô tên họ bạn bè nào đó mà Antonio có lần nhắc sơ sơ. Một lô dài dằng dặc không có địa chỉ…
Tarzan đột ngột đứng dậy khiến ai nấy đều sửng sốt:
- Tụi em xin chào cô ở đây. Em đang nghĩ đến một nhân vật. Rồi em sẽ nói cho cô biết sau.
Hắn chào cô giáo và tức tốc lao ra chỗ dựng xe đạp. Cả đám chia tay cô vội vã. Công Chúa có vẻ khó chịu vì thái độ của hắn:
- Tại sao nổi hứng kỳ cục vậy Tarzan?
- Không kỳ cục đâu Gaby. Tôi sực nhớ đến một người bồi bàn. Biết đâu được.
- Một người bồi bàn thì liên quan gì?
- Đúng là một người bồi bàn bình thường thì chẳng liên quan gì. Nhưng một người bồi bàn của tiệm ăn Fattoria phải có khác chứ. Ông ta tương đối hiểu về Borenlo. Ông từng gọi gã là một tên mafia có đẳng cấp.
- À á a, vậy thì được.
Bốn quái “nhổ neo” hết tốc lực của xe đạp. Con Oskar thở hồng hộc. Mặt Gaby đỏ au. Tròn Vo thì trút mồ hôi như một trái bóng tuyết tan dưới nắng. Ngay đến thân thể toàn xương của Máy Tính Điện Tử cũng vặn mình kêu răng rắc. Trừ Tarzan coi sự cực khổ vốn nhẹ hơn một chiếc lông hồng.
Nhà hàng Fattoria hiện dần trước mặt. Tarzan dặn các bạn thắng lại trước cửa hiệu xe đạp mà hắn từng vào mua một cái khóa vòng.
- Tốp ở chỗ này được rồi. Chúng ta không thể cùng bước vô quán Fattoria một lượt. Ông bồi bàn này mỗi lần nhắc đến chữ mafia là đôi vai run bắn lên. Ông ta mà thấy cả đám chúng ta cùng tiến vào thì… tắt thở. Để mình tôi dụ ông ta.
Nhà hàng Fattoria đang mở cửa. Nhưng vào giờ này các bàn đều trống trơn.
*
Người bồi bàn nhận ra Tarzan ngay tức thì. Ông ta vận bộ đồ nghề nghiệp, trang phục dân tộc Ý với quần sẫm, áo sơ mi trắng, gilê đỏ và thắt lưng xanh lá cây. Hai bàn tay ông ta xòe ra trước cái bụng khệ nệ. Người bồi bàn thứ hai vẫn loay hoay ở trong bếp như không hay biết gì.
Ông ta tiến đến Tarzan niềm nở:
- A, rất vui khi gặp lại cố nhân. Sao, tính ngồi dãy bàn ta phục vụ hả chú em?
Tarzan liếc cô gái tóc vàng tiếp viên trên chiếc quầy khá xa chỗ hắn:
- Dạ, chú cho cháu một chai nước ngọt. Cháu cần nói chuyện với chú.
- Được thôi, ta đây rất nể cháu. Hãy gọi ta là Carlo. Charlie Carlo!
- Còn cháu là… Tarzan!
Miệng Carlo há hốc:
- Ủa, Tarzan là cháu hả. Thảo nào…
- …
- Chú mày chưa biết quán Fattoria này gần như một tiền trạm của đám Borenlo, Daibondo, Phoridohem, Ben, Becghe và Drechsen. Cái tên của chú mày được nhắc đến dài dài. Mỗi ngày thế nào cũng có một thằng cô hồn trong đám mò tới đây để nguyền rủa cháu.
- Thây kệ chúng.
- Nhưng đám bất lương đó đã bị “giũ sổ” rồi chú em ơi. Tụi nó là một băng trộm cắp xe hơi vừa “bế mạc” cuộc đời trong nhà giam cảnh sát. Tao chỉ rầu là gã Borenlo trốn thoát.
- Cháu định nói chuyện với chú về vụ đó.
- Này, Tarzan biết thiên hạ đồn đại gì không. Nói cho cháu biết, người ta đang lẻo mép với nhau rằng: một kẻ vô danh đã lập thành tích phát giác sào huyệt giấu xe hơi ăn cắp chớ không phải… cảnh sát.
Tarzan cười “đờ mi” và chìa ngay bàn tay mình ra trước đôi mắt đứng tròng của người bồi bàn tốt bụng:
- Chú có thể bắt tay cháu, chú Carlo. Kẻ vô danh đó chính là cháu và… các bạn cháu. Nào, chú đừng sửng sốt thế nữa, hãy giúp cháu một đặc vụ cuối cùng. May ra chỉ có chú là biết được nguồn gốc của Borenlo, hãy giúp cháu giải thoát bé Macco khỏi vòng tay ác độc của gã.
Hắn nói tha thiết đến mức Carlo lặng người. Ông ta im lặng vài giây rồi lắp bắp:
- Trời ơi, gã Ông Thầy đó còn nỡ… bắt cóc một đứa nhỏ nữa à. Ta… ta bắt đầu phẫn nộ rồi đây. Tại sao ta phải sợ lũ mafia đốn mạt ấy chứ, hả chú mày?
- Đúng, không có gì phải ngán chúng. Cháu mà còn chẳng sợ huống hồ là chú…
- Ờ, ờ nhỉ. Nhưng khởi sự từ đâu bây giờ. Đám tòng phạm đã bị bắt sạch. Chẳng lẽ lại là thằng Castenlani…
Tarzan chồm người tới:
- Cái gì? Chú mới nói Castenlani?
- Ờ. Thằng này cũng tàn bạo như Borenlo. Một con thú. Một thằng đồ tể, một đứa mafia thứ dữ. Gã thường hẹn hò với Borenlo tại đây. Chỗ hốc tường kia chứ sao, khi tụi nó đối ẩm với nhau đố bất cứ kẻ nào dám nghe lén, kể cả ông chủ quán. Chúng mà biết được là coi như kẻ đó qua đời.
Tarzan cảm giác hai bàn chân hắn đang bị kiến cắn:
- Castenlani, gã đang ở trong thành phố, phải không?
Carlo lắc lắc cái cổ to tướng:
- Phải gọi đủ tên gọi gã là Sanvatoro Castenlani. Gã đời nào ngả lưng ở thành phố. Ta biết chốn điền viên của gã. Bên hồ Penhame. Tại đó, phía bờ bắc chỉ mọc một ngôi nhà duy nhất. Gã thuê hoặc mua ngôi nhà và sống ung dung như một ẩn sĩ.
- Gã không có nghề gì che mắt thiên hạ sao?
- Có chứ. Một thằng mafia thường vô khối nghề nghiệp. Trước kia Sanvatoro Castenlani là thợ in. Còn nghe đồn giờ đây gã là họa sĩ. Gớm, một thằng sát thủ mà cũng biết vẽ. Ta không hiểu nổi.
Trái tim nhỏ bé của Tarzan đập như điên cuồng. Hắn nhào tới người bồi bàn đứng tuổi hôn một cái hôn… trời giáng vào má phải:
- Cảm ơn chú, chú Carlo. Cháu “bốc hơi” đây. Chú là một trong những người phục vụ tuyệt vời nhất trên trần gian này.
Hắn phóng ra khỏi quán, bỏ lại sau lưng tiếng Carlo gọi theo ơi ới:
- Ê… Tarzan, còn… chai nước ngọt. Ta… ta quên bưng lên cho chú mày…
- Ủa, mẹ Gaby đi vắng hả?
- Ừ, không chỉ bà Glockner mà cả ông Glockner. Hôm nay tiệm của mình đóng cửa không bán.
Máy Tính Điện Tử cười cười:
- Nhưng trước đó Công Chúa đã gọi điện thoại cho bà Muyle, mẹ cô giáo Muybo. Bà cụ biết rằng chúng ta sẽ đến thăm bây giờ.
- Tốt lắm.
Bốn quái lên đường. Con chó Oskar cũng được phép theo. Chúng đạp xuyên qua thành phố dưới một mặt trời nảy lửa.
Cổng vườn nhà cô giáo đóng chặt, bờ rào không có một lỗ hổng, tội nghiệp chó Benlo nghếch mõm trong vườn buồn thiu vì nhớ cậu chủ Macco.
Tarzan bấm chuông. Hắn thấy bà cụ Muyle ra mở cửa, còn Công Chúa thì thấy… con Benlo bật dậy phóng vụt về phía Oskar với những tiếng ẳng ẳng mừng rỡ. Mặc con chó Benlo hiếu khách hí hửng, da bà cụ xanh xao và hai mắt đỏ hoe.
- Mời các cháu vào phòng khách.
Bốn đứa ngồi xuống và bối rối hết cỡ. Lúc đó thì cô Muybo xuất hiện, trời ạ, cô còn nhợt nhạt hơn cả bà mẹ. Lần đầu tiên, Công Chúa thấy cô không đánh môi son.
Cô giáo bắt tay từng người:
- Dù rất tuyệt vọng, tôi cũng mang ơn các em. Các em đã giúp đỡ tôi nhiều việc. Nhưng có những việc các em không thể ngờ được, chẳng hạn chuyện chồng tôi bắt cóc cháu Macco. Ai mà nghĩ rằng ông ta dám sử dụng bạo lực để thực hiện chuyện đó.
- Cô đã gặp thanh tra Glockner chưa hả cô?
- Mới hồi nãy. Qua đó tôi mới biết các em đã giúp xóa sổ một băng cướp xe hơi nổi tiếng. Có điều như tôi đã nói, tôi và các em đều không thể đi đến đích. Tôi rất muốn hợp tác với cảnh sát để truy tìm tung tích Antonio Borenlo, nhưng… có lẽ cũng vô ích. Chồng tôi tuyệt đối kín miệng, tôi chỉ có thể báo cho ông Glockner một lô tên họ bạn bè nào đó mà Antonio có lần nhắc sơ sơ. Một lô dài dằng dặc không có địa chỉ…
Tarzan đột ngột đứng dậy khiến ai nấy đều sửng sốt:
- Tụi em xin chào cô ở đây. Em đang nghĩ đến một nhân vật. Rồi em sẽ nói cho cô biết sau.
Hắn chào cô giáo và tức tốc lao ra chỗ dựng xe đạp. Cả đám chia tay cô vội vã. Công Chúa có vẻ khó chịu vì thái độ của hắn:
- Tại sao nổi hứng kỳ cục vậy Tarzan?
- Không kỳ cục đâu Gaby. Tôi sực nhớ đến một người bồi bàn. Biết đâu được.
- Một người bồi bàn thì liên quan gì?
- Đúng là một người bồi bàn bình thường thì chẳng liên quan gì. Nhưng một người bồi bàn của tiệm ăn Fattoria phải có khác chứ. Ông ta tương đối hiểu về Borenlo. Ông từng gọi gã là một tên mafia có đẳng cấp.
- À á a, vậy thì được.
Bốn quái “nhổ neo” hết tốc lực của xe đạp. Con Oskar thở hồng hộc. Mặt Gaby đỏ au. Tròn Vo thì trút mồ hôi như một trái bóng tuyết tan dưới nắng. Ngay đến thân thể toàn xương của Máy Tính Điện Tử cũng vặn mình kêu răng rắc. Trừ Tarzan coi sự cực khổ vốn nhẹ hơn một chiếc lông hồng.
Nhà hàng Fattoria hiện dần trước mặt. Tarzan dặn các bạn thắng lại trước cửa hiệu xe đạp mà hắn từng vào mua một cái khóa vòng.
- Tốp ở chỗ này được rồi. Chúng ta không thể cùng bước vô quán Fattoria một lượt. Ông bồi bàn này mỗi lần nhắc đến chữ mafia là đôi vai run bắn lên. Ông ta mà thấy cả đám chúng ta cùng tiến vào thì… tắt thở. Để mình tôi dụ ông ta.
Nhà hàng Fattoria đang mở cửa. Nhưng vào giờ này các bàn đều trống trơn.
*
Người bồi bàn nhận ra Tarzan ngay tức thì. Ông ta vận bộ đồ nghề nghiệp, trang phục dân tộc Ý với quần sẫm, áo sơ mi trắng, gilê đỏ và thắt lưng xanh lá cây. Hai bàn tay ông ta xòe ra trước cái bụng khệ nệ. Người bồi bàn thứ hai vẫn loay hoay ở trong bếp như không hay biết gì.
Ông ta tiến đến Tarzan niềm nở:
- A, rất vui khi gặp lại cố nhân. Sao, tính ngồi dãy bàn ta phục vụ hả chú em?
Tarzan liếc cô gái tóc vàng tiếp viên trên chiếc quầy khá xa chỗ hắn:
- Dạ, chú cho cháu một chai nước ngọt. Cháu cần nói chuyện với chú.
- Được thôi, ta đây rất nể cháu. Hãy gọi ta là Carlo. Charlie Carlo!
- Còn cháu là… Tarzan!
Miệng Carlo há hốc:
- Ủa, Tarzan là cháu hả. Thảo nào…
- …
- Chú mày chưa biết quán Fattoria này gần như một tiền trạm của đám Borenlo, Daibondo, Phoridohem, Ben, Becghe và Drechsen. Cái tên của chú mày được nhắc đến dài dài. Mỗi ngày thế nào cũng có một thằng cô hồn trong đám mò tới đây để nguyền rủa cháu.
- Thây kệ chúng.
- Nhưng đám bất lương đó đã bị “giũ sổ” rồi chú em ơi. Tụi nó là một băng trộm cắp xe hơi vừa “bế mạc” cuộc đời trong nhà giam cảnh sát. Tao chỉ rầu là gã Borenlo trốn thoát.
- Cháu định nói chuyện với chú về vụ đó.
- Này, Tarzan biết thiên hạ đồn đại gì không. Nói cho cháu biết, người ta đang lẻo mép với nhau rằng: một kẻ vô danh đã lập thành tích phát giác sào huyệt giấu xe hơi ăn cắp chớ không phải… cảnh sát.
Tarzan cười “đờ mi” và chìa ngay bàn tay mình ra trước đôi mắt đứng tròng của người bồi bàn tốt bụng:
- Chú có thể bắt tay cháu, chú Carlo. Kẻ vô danh đó chính là cháu và… các bạn cháu. Nào, chú đừng sửng sốt thế nữa, hãy giúp cháu một đặc vụ cuối cùng. May ra chỉ có chú là biết được nguồn gốc của Borenlo, hãy giúp cháu giải thoát bé Macco khỏi vòng tay ác độc của gã.
Hắn nói tha thiết đến mức Carlo lặng người. Ông ta im lặng vài giây rồi lắp bắp:
- Trời ơi, gã Ông Thầy đó còn nỡ… bắt cóc một đứa nhỏ nữa à. Ta… ta bắt đầu phẫn nộ rồi đây. Tại sao ta phải sợ lũ mafia đốn mạt ấy chứ, hả chú mày?
- Đúng, không có gì phải ngán chúng. Cháu mà còn chẳng sợ huống hồ là chú…
- Ờ, ờ nhỉ. Nhưng khởi sự từ đâu bây giờ. Đám tòng phạm đã bị bắt sạch. Chẳng lẽ lại là thằng Castenlani…
Tarzan chồm người tới:
- Cái gì? Chú mới nói Castenlani?
- Ờ. Thằng này cũng tàn bạo như Borenlo. Một con thú. Một thằng đồ tể, một đứa mafia thứ dữ. Gã thường hẹn hò với Borenlo tại đây. Chỗ hốc tường kia chứ sao, khi tụi nó đối ẩm với nhau đố bất cứ kẻ nào dám nghe lén, kể cả ông chủ quán. Chúng mà biết được là coi như kẻ đó qua đời.
Tarzan cảm giác hai bàn chân hắn đang bị kiến cắn:
- Castenlani, gã đang ở trong thành phố, phải không?
Carlo lắc lắc cái cổ to tướng:
- Phải gọi đủ tên gọi gã là Sanvatoro Castenlani. Gã đời nào ngả lưng ở thành phố. Ta biết chốn điền viên của gã. Bên hồ Penhame. Tại đó, phía bờ bắc chỉ mọc một ngôi nhà duy nhất. Gã thuê hoặc mua ngôi nhà và sống ung dung như một ẩn sĩ.
- Gã không có nghề gì che mắt thiên hạ sao?
- Có chứ. Một thằng mafia thường vô khối nghề nghiệp. Trước kia Sanvatoro Castenlani là thợ in. Còn nghe đồn giờ đây gã là họa sĩ. Gớm, một thằng sát thủ mà cũng biết vẽ. Ta không hiểu nổi.
Trái tim nhỏ bé của Tarzan đập như điên cuồng. Hắn nhào tới người bồi bàn đứng tuổi hôn một cái hôn… trời giáng vào má phải:
- Cảm ơn chú, chú Carlo. Cháu “bốc hơi” đây. Chú là một trong những người phục vụ tuyệt vời nhất trên trần gian này.
Hắn phóng ra khỏi quán, bỏ lại sau lưng tiếng Carlo gọi theo ơi ới:
- Ê… Tarzan, còn… chai nước ngọt. Ta… ta quên bưng lên cho chú mày…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.