Quyển 62 - Chương 4: NHỮNG TẤM ẢNH KHỦNG KHIẾP
Tô Du Bính
05/12/2013
Tarzan bước không một tiếng động đến sau lưng Đầu To.
- Này ông!
Gã đàn ông quay phắt lại. Mặt gã đầy tàn hương. Gã chỉ cao đến vai Tarzan. Mắt Đầu To thoáng hoảng hốt.
- Ồ, ra ông đấy à, - Tarzan nói. - Một sự tình cờ mới hay làm sao?
- Ờ… chúng ta biết nhau à?
- Tên thì không, nhưng biết mặt. Ông nhớ lúc trưa nay chứ? Ông đã chở một tên MũiDiềuHâu kẻ chỉ có trong túi những tờ bạc trên 100 mark ấy.
- Tất nhiên, - Đầu To nhăn nhó. - Phải rồi, cái gã dớ dẩn chỉ có tờ 100 đó.
- Tờ 100 giả!
- Ờ…tôi không nhìn thấy tờ bạc.
- Ông đã chở gã đến Tổng nha cảnh sát chứ?
Đầu To phải nghĩ một lát:
- Không hẳn. Anh ta… muốn xuống xe trước một quảng đường. Có lẽ, - gã cười, - anh ta tiếc tiền.
- Gã xuống xe chổ nào?
- Anh bạn trẻ ơi, tôi không còn nhớ nữa. Ở đâu đó! Làm sao tôi nhớ nổi mỗi hành khách xuống xe chổ nào!?
Tarzan gật đầu:
- Đúng vậy. Nhưng sau đó gã đã hoàn toàn ngẫu nhiên lại trèo lên xe ông, đúng chứ?
- … ờ… hoàn toàn ngẫu nhiên… Mà cậu bảo sao cơ?
- Bảo thế đấy. Hay ông đã đón gã ở đâu đó? Gã gọi điện thoại cho ông chăng? Thế nào chẳng được. Chỉ một điều đáng kể: ông đã lại chở gã đi vòng vèo.
- Tôi… đi vòng vèo… Sao… sao cậu lại nghĩ thế hả?
Mặt Đầu To từ đỏ chuyển sang tái. Trán gã lấm tấm mồ hôi.
- Chiều nay ông tôi đã gặp một việc.
- Ông cậu… vậy à.
- Ông hãy hình dung: ông tôi tản bộ, qua góc phố ChungThủy và Oshari, trước cửa hiệu của bà IrmiEbrmann. Ông phải biết rằng ông tôi không còn trẻ trung gì, ông đeo kính dày cộp, đội mũ nan, chống gậy. Ông đã hình dung ra rồi phải không? Rồi một chiếc taxi đến đúng lúc. MũiDiềuHâu xuống xe. Gã đôi co với tay tài xế vì tay này không có tiền trả lại. Gã quay sang ông tôi, hỏi ông tôi đổi tiền lẻ giúp gã được không. Nhưng ông tôi không mang tiền theo. Tuy vậy ông vốn sốt sắng giúp người, bèn vào gặp bà Irmi trong cửa hiệu. BàIrmi xem ngăn kéo tiền, nhưng không đủ tiền lẻ. Nhưng trong lúc họ bới tìm thì tờ 100 đổi bị lầm. Ông đừng hỏi tôi chuyện đó đã xảy ra như thế nào. Có thể những tờ bạc bị bay xuống đất. Chỉ biết tờ bạc 100 của Mũi Diều Hâu nằm lại trong ngăn tiền của bà Irmi, còn tờ khác thì ông tôi lại đem trả.
- Ờ… ra thế hả… Thú vị thật.
Mi thừa biết sự thật, còn làm bộ. Đồ khốn! Tarzan nghĩ. Và hắn cười thật tươi:
- Lát sau thì sự lẫn lộn này bị phát hiện. Một tờ bạc giả! Với số seri NL0682946T. Quái đản, hả?
- Tôi hoàng cả người, - tay tài xế khẳng định. – Nhưng nếu cậu tưởng tôi đã chở gã đó đến đây thì cậu nhầm to. Chắc một đồng nghiệp khác của tôi.
- Đồng nghiệp của ông à?
- Chắc chắn thế.
- Thỉnh thoảng ông lái chiếc taxi mang biển số VH 131 chứ?
- Khôôông bao giờ!
Tarzan gật đầu:
- Nhưng ông vẫn nhớ diện mạo khách của mình chứ? Cao lớn, xương xương, ăn mặc khá lịch sự, mũi gồ, lông mày sẫm, mắt xanh lục, khoảng 40 tuổi. Đúng không ạ?
Một người tài xế khác vừa đến gần nên nghe được câu hỏi cuối của Tarzan.
- Sigi, - ông ta nói ngay, – đó đúng là cái ông đã thuê cậu chạy xe quanh thành phố đấy thôi.
- Không, không, Ewald, - Sigi phản đối. – Đâu phải, ông ta trông khác kia. Tôi phải là người biết hơn cậu, haha! Ngoài ra ông ta đã rời khỏi thành phố này… ờ… chiều nay. Chính tôi đã chở ông ta ra ga.
- Hừ, tôi cuộc đấy. - Người kia lẩm bẩm và trở lại xe mình.
Tarzan cắn môi dưới, làm bộ mặt thất vọng.
- Tiếc là ông không thể giúp thêm gì cho chúng tôi. Thế mà tôi cứ tưởng đã tìm ra dấu vế
Sigi thở phào, đến nỗi suýt tụt cả lưng quần xuống.
- Nếu có thể thì tôi rất muốn giúp cậu. Thật đấy!
- Cuối cùng. Mũi Diều Hâu làm sao trả tiền xe cho ông?
- Ô… ờ… chúng tôi đã dừng xe trước một quỹ tiết kiệm. Anh ta chạy vào đổi tiền.
Tarzan chúc Đầu To một tối tốt lành, đoạn trở lại chổ các bạn.
* *
Sigi Huber run hết cả người, đưa ống tay áo quẹt mồ hôi trán.
Ôi chào, hú vía! Nhưng rồi sẽ có chuyện chẳng lành! Chẳng lành tí nào! Cái thằng ranh này rõ ràng có máu thám tử. Nghe chuyện của ông nó, thế là nó đánh hơi khắp nơi. Phải báo động cho Paul Behnke mới được. Thằng cha đó là chúa chủ quan.
Sigi ngoái nhìn. Ba thằng ấy biến đâu rồi?
Gã đã nhìn theo khi thằng “thám tử con” đi đến chổ một thằng béo tròn có cái ví dày cộp mà gã đã biết, và một thằng gầy nhẳng, mặt mũi ma lanh, đeo kính cận.
Sigi không thấy chúng đâu nữa.
G có biết tam quái đã lủi vào ngõ Kim Hoàn để theo dõi gã. Gã hối hả đến trạm điện thoại gần nhất trước nhà hát thành phố. Sigi gọi đến quán Chianti, hỏi anh bồi Guiseppe xem Behnke còn ở đó không.
- Có, thưa ông. Ông ấy vẫn ngồi đây.
- Nhờ ông gọi ông ấy ra máy nói chuyện với tôi.
- Phiền ông chờ cho một lát, thưa ông!
Loáng sau, đã nghe Behnke lên tiếng.
- Tao đây, - Sigi nói. – Này, cái thằng nhãi hồi trưa đang đánh hơi lần theo mày đấy. Phải, cái thằng tóc quăn cao lớn ấy. Nó vừa dò la tao. Thậm chí nó còn biết cái vụ ở phố Chung Thủy với lão khọm già. Té ra lão là ông nó. Tao đã…
Sigi kể tỉ mỉ. Rồi kết luận:
- Tao hốt quá rồi, Sigi, - đoạn gã nói. - Tạm gác lại số tiền giả đã. Đằng nào thì tao cũng đang hướng cả năm giác quan vào một việc khác. Tốt nhất mày hãy đến đây ngay.
- Đến quán Chianti ấy à?
- Phải. Nhưng mày sẽ không gặp tao. Để tụi mình khỏi lộ liễu, tao sẽ lẩn đi.
- Tao chẳng hiểu gì. Tao phải làm cái trò gì ở đấy?
- Chúng không biết mày. Là tao nói Mắt sáng Pestili và Giết bọ cạp Melfioso ấy. Chúng đang ngồi trong buồng sau với một Xác chết. Rồi mày sẽ nhận ra ngay tao nói với ai. Trông thằng đó quả y như vừa chui từ trong áo quan ra. Ba thằng đang chầu to nhỏ. Chắc có “quả đậm” lắm đây. Thằng bồi Carlo mà tao vốn hay cho tiền có nghe lõm bõm được đôi câu. Rằng Pestili và Melfioso phải trả cho Xác chết 50.000 mark. Về cái gì đó! Tao có cảm giác tụi mình cũng sẽ kiếm chác được ở đây.
- Thế thì sao? Tao phải làm gì?
- Mày bám theo Xác chết. Tụi mình phải ra chổ ở của nó. Xem nó là ai…
Sigi do dự. Rồi hắn chắc lưỡi.
- Thôi được, tao đồng ý. Nhưng tạm thời đây là lần cuối cùng đấy, Paul! Tao sẽ không dính vào bất kỳ vụ nào nữa trong một thời gian đây.
* *
- Gã vừa gọi điện xong, - Tarzan nói, - đã quay lại và lên xe. Tốt nhất là tụi mày hãy đợi ở đây. Để tao thử bám theo gã xem có được không.
- Gã có thể chạy xe 50 km giờ, - Karl nói.- Nhưng cứ 200 mét lại có một cột đèn hiệu. Nếu gã không gặp được đèn xanh, thì mày có cơ may đó đại ca.
Và Tarzan đã gặp may.
Chưa được mười phút sau. Sigi đã dừng xe ở bến đỗ cạnh quán Chianti , rồi vào quán.
Hừm! Tarzan. Gã muốn chén? Hay hắn gặp MũiDiềuHâu ở đây? Phải chăng người ta phải gọi điện thoại đến để đặt chổ trước? Không, cái quán ăn Italia này không sang trọng và đắt khách tới mức ấy. Vả lại quán có rất nhiều chỗ.
Tarzan vội khóa xe đạp, kiểm qua ví tiền. Đủ để gọi một đĩa mì xào và một ly nước quả!
Hắn bước vào quán thật đường hoàng. Có rất nhiều phòng, biết chọn chổ nào đây?
Một người khách trông có vẻ chẳng no nê, hài lòng gì đang bước về phía hắn. Một kẻ ốm sắp chết chăng? Nhưng nhìn mà thương.
Rồi Tarzan thụt vào cửa phòng ngay liền đó bởi tay tài xế Sigi ra sau người kia có một quãng ngắn.
Qua giá ngăn phòng, trên để hàng đầy chai rượu, Tarzan ghé mắt nhìn. Hắn thấy kẻ ốm sắp chết đi ra ngoài. Sigi theo ông ta, hơi do dự, mắt ngó nghiêng rồi bước tiếp.
Ái chà! Tarzan nghĩ. Dường như gã lên theo người kia.
Bên ngoài, trời đã nhá nhem tối.
Người ốm, - mặt vàng ệch, xương xẩu, hai mắt sâu hoắm, - rẽ sang phải, nơi không đổ chiếc ôtô nào, và bước tiếp. Sigi giả đứng ngắm nghía các ểu tóc trong quầy trưng bày của một tiệm uốn tóc nữ. Gã ngảnh qua vai theo dõi người ốm. Không nghi ngờ gì nữa! Gã đang bám theo ông ta. Tarzan quyết định bám theo Sigi.
Cứ thế, bộ ba đi dọc phố Faulfeller, một ngã nữa, rồi qua quãng trường Glorien.
Tới ngõ Spelbach, Xác chết dừng lại trước một ngôi nhà xấu xí.
Một ông già đang quét hai bậc thang trước cửa nhà.
Xác chết và ông già trao đổi đôi câu, rồi Xác chết đi vào nhà, còn ông già tiếp tục quét… và văng tục khi quét phải một bãi phân chó. Sigi đi qua như một kẻ dạo chơi chuyên nghiệp khuất sau góc phố.
Tarzan cân nhắc. Bám theo tay tài xế? Hay hỏi dò về Xác chết này?
Sigi chẳng thoát đi đâu được. Vậy hãy hỏi về Xác chết.
Chó bậy phải không ông? – Tarzan dừng lại niềm nở.
Ông già nghiến hai bàn răng giả.
- Tôi biết thủ phạm. Lại là con Struppi chứ không sai! Nó bao giờ cũng nhè ngay trước cửa nhà tôi!
- Có phải chó của ông Biermoser không ông? – Tarzan hỏi.
- Của ai?
Ông già tiếp tục quét.
- Của ông Biermoser ấy mà. Cháu thấy ông ấy vừa đi vào nhà này, và còn nói chuyện với ông. Cái ông trông ốm đau ấy.
Đó là ông Tuckl! Nhà này làm gì có ai tên là Biermoser. Ông Baldur Tuckl không nuôi chó. Ơn chúa! Chỉ con Struppi cũng hành tôi đến khổ rồi.
- Không phải lỗi của Struppi, - Tarzan cười nói. – Lỗi ở ông chủ, hoặc bà chủ nó thôi. Cháu chúc ông một tối tốt lành!
- Ở đằng trước kia nó cũng hay bậy ra lắm, - ông già bảo cậu. - Ở chỗ góc tối tối đấy. Cẩn thận kẻo giẫm phải.
Trở lại quán Chianti. Tarzan thấy chiếc xe của Sigi đỗ ở đấy đã biến mất. Hắn lấy xe đạp, trở lại chổ Karl và Tròn Vo.
Sau khi kể đầu đuôi, hắn bảo:
- Tụi mình sẽ để ý tên Tuckl này. Tao không dám hỏi dò ông già, sợ lộ liễu quá. Nhất định Tuckl là một kẻ mờ ám. Trông cũng biết là gã thuộc xã hội đen. Có lẽ gã làm bạc giả. Hoặc tiêu thụ bạc giả. Tóm lại là rất đáng ngờ. Nếu không, Sigi đã chẳng bám theo gã.
Karl ngồi ủ rủ trên yên xe.
- Tụi mình đi tiếp không, Tarzan ? – nó ngáp dài. - Mệt muốn chết! Để đến mai thì hơn.
- Phải đó, để mai đi đại ca! – Tròn Vo đồng tình. – Sau bữa ăn no nê, mọi sự sẽ suôn sẻ hơn.
- Thôi được, tụi mình tạm lui đến mai, .
* *
Buổi học hôm sau như trôi qua lâu hơn mọi ngày.
Sau bữa ăn trưa, Tứ quái tụ tập ở nhà Gaby.
- Tụi mình phải đi làm đôi ngả, - Tarzan phân công. - Một tốp đi tìm Markus, nghĩa là để mắt tìm trong đám dân lang thang ở thành phố. Một tốp lần dấu vết bọn làm bạc giả. Hy vọng Sigi sẽ dẫn tụi mình tìm ra Mũi Diều Hâu. Và Baldur Tuckl vẫn còn là một dấu hỏi. May mà tụi mình có bốn đứa.
Gaby xen vào:
- Năm chứ. Mình sẽ cho Oskartheo.
- Đồng ý! Nhưng hãy cho nó uống nhiều nước trước khi đi, ngoài trời nóng lắm. Thế này nhé, mình và Gaby cùng Oskar sẽ đảm nhận phần công việc nguy hiểm hơn: theo dõi làm bạc giả. CònKarl và Willi tìm Markus. Nhất trí chứ?
Tròn Vo gật đầu với Tarzan.
- Tốt quá! Không có mày kế bên cạnh, ít nhất thỉnh thoảng tao còn chén được một cái kem. Hoặc giải khát bằng thứ gì đó.
Tarzan bảo Karl
- Nó nói “thỉnh thoảng”, có nghĩa cứ đi được 300 mét là nó lại “giải khát” đấy. Mày phải chú ý sao để hai thằng không chỉ lê la ở các quán kem, mà còn xem xét được vài tụ điểm của đám bụi đời nữa nghe quân sư.
- Phì! – Tròn Vo vênh mặt. - Đợi đó Tarzan! Rồi mày sẽ phải ngạc nhiên về tốc độ làm việc của tụi tao cho coi.
* *
Phố Moritzen, Đại Khách sạn.
Có 7 chiếc taxi đổ. Nhưng không thấy Sigi.
- Tụi mình hãy đạp xe đến ngõ Spelbach vậy, - Tarzan nói. - Biết đâu Tuckl chẳng ló mặt ra. Nhưng chớ sợ đấy, Công chúa nhỏ! Trông ông ta khiếp lắm, cứ như người đã đi sang thế giới bên kia.
- NhỡTuckl hoàn toàn vô hại.
- Vậy tại sao lại bị Sigitheo dõi?
Tụi mình biết Sigi không lương thiện. Nhưng không lẽ vì thế mà người bị gã theo dõi cũng không lương thiện chăng? – Gaby v
Tarzan dàn hòa:
- Thôi được, nếu ông ta là người tử tế thì mình sẽ xin lỗi ông ta vì đã ngờ oan vậy.
Lát sau, đôi bạn đã dừng xe ở góc ngõ.
- Tuckl sống trong nhà số 8 kia kìa, - Tarzan chỉ. - Mình không biết gì ngoài tên ông ta. Tụi mình…
Đôi bạn gặp may. Baldur Tuckl đang bước ra khỏi nhà, kia rồi!
Tarzan bấm Gaby, để cô bé chú ý nhìn. Tuckl mặc bộ complê bằng lanh rộng thùng thình.
- Nếu bạn nhìn gần mặt Tuckl, - Tarzan nói. - bạn sẽ không ngờ ông ta có thể đi nhanh như vậy. Hay bệnh của ông ta chỉ tàn phá trên gương mặt, còn mọi bộ phận khác trong cơ thể vẫn khỏe mạnh chặng?
Hai đứa từ tốn bám theo Tuckl. Chốc chốc, Tarzan lại ngó ra sau.
- Mình sẽ chẳng ngạc nhiên nếu phát hiện thêm Sigi.
Balder Tuckl đi có một quãng rồi rẽ vào ngõ hẹp sau Chợ Cũ, bước vào một hiệu ảnh nhỏ. Hiệu ảnh treo biển “Phòng ảnh Julius Blender” các ô kính bày đầy những bức chân dung với những nụ cười rạng rỡ.
- Blender à?! – Gaby khẽ nói. – Mình đã từng cùng ba mình đi ngang qua đây. Ba mình bảo chủ hiệu này là một kẻ bẩn thỉu.
- Đối tượng của cảnh sát
- Thậm chí đã có tiền án. Gã đã làm những bức ảnh đồi trụy và đem bán. Thậm chí còn sử dụng người mẫu ở tuổi vị thành niên, đem tiền ra dụ dỗ, hứa hẹn.
Rất may là Tuckl không hề biết nhị quái là ai. Tarzan và Gaby vờ đến chiêm ngưỡng những bức chân dung bày trong ô kính, thật ra mắt không rời Tuckl ở trong cửa hiệu.
Tuckl chống một tay lên quầy, lưng quay ra cửa. Blender – Tarzan chắc là ông ta – đang tìm mỗi phong bì trong ngăn tủ trả cho khách.
Chủ hiệu to béo, môi dưới chẻ ra, cặp mắt ốc nhồi, tóc hói gần hết.
Lúc này ông ta đã tìm được ảnh, bèn đưa cho Tuckl. Cả hai đều cười toe toét, Tarzan biết thế, vì thấy lớp da sau lưng Tuckl nhăn lại.
Tuckl đút phong bì ảnh vào túi ngực và đặt hai tờ 100 lên quầy. 200 mark cho những bức ảnh ư? Tarzan lấy làm lạ. Blender lấy đắt vậy? Hay trong đó có cả tiền để mua sự im lặng của ông ta?
Blender cất tiền, liếm môi. Chẳng cần phải nán lại lâu hơn, nhị quái rời chân.
Khi Xác chết rời hiệu ảnh, thì Tarzan và Gaby đang đứng ở góc phố, nhìn vào mắt nhau đắm đuối như Romeo và Juliet.
- Ông ta đang đi về phía tụi mình. – Gaby khẽ nói, mắt liếc dưới hàng mi óng như lục.
- Mình rất muốn xem những tấm ảnh.
- Gớm cết!
- Có lẽ không có gì bẩn thỉu trong đó. Nhưng bảo đảm là có vấn đề.
- Suỵt, khẽ chứ, nhỡ ông ta nghe thấy.
Tarzan làm như đang ôm lấy Gaby.
- Nhỡ ông ta đánh rơi những tấm ảnh, - Hắn thì thầm vào tay Gaby. - Thế nào tụi mình cũng theo sát gót ông ta. Mình linh cảm còn có chuyện gì nữa kìa.
Tuckl đã đi qua mà chẳng hề để ý đến đôi trẻ. Lúc này Tuckl đi về hướng ga chở hàng. Ở phố nhà kho, nơi ngoài hàng dãy kho hầu như không có người, Tarzan và Gaby phải lùi lại để khỏi bị lộ.
Tuckl đi vào đường ngầm Prillen dài gần 100 mét, tối om om. Khi ông ta sắp ra tới đầu bên kia thì Tarzan và Gaby bước vào đầu đàng này đường ngầm.
Mắt Tarzan dán vào Tuckl. Đúng lúc đó, Tuckl gục xuống, ở mét cuối của đường ngầm.
Và Tarzan thấy một kẻ to con, tóc bàn chải, cúi xuống nạn nhân. Thứ vũ khí gã dùng đung đưa đe dọa trên người Tuckl, nhưng không giáng xuống lần thứ hai.
- Cướp! – Tarzan thốt lên.
Hắn buông xe đạp, vọt tới cuối đường ngầm.
Con Oskar kêu ăng ẳng sau lưng hắn.
Tóc bàn chải chẳng thèm bận tâm. Lúc này Tarzan phát hiện thêm môt tên nữa xuất hiện. C đang moi túi nạn nhân của chúng.
Chúng chỉ nhận ra Tarzan vào giây chót.
Hắn vọt tới tên Tóc Bàn chải, thúc cùi chỏ vào hắn, và lập tức nhận ra đó là Waldo. Tên này kêu “hự!” một tiếng và lăn ra đất, buông rơi cả vũ khí: đó là hai chiếc tất đen lồng vào nhau, bên trong nhồi đầy những cục chì.
Tarzan quay ngắt sang trái “tiếp” tên thứ hai. Đó chỉ có thể là “Olaf”, đồng bọn với Waldo, thuộc loại Đầu trọc. Gã không bao giờ tắm, nhưng ngày nào cũng cạo đầu. Da đầu gã rám nắng, tay trái đeo khuyên.
Olaf sững người, trố mắt. Gã chuyển từ ngạc nhiên sang luống cuống, nhảy qua cánh tay Tuckl giang rộng dưới đất, biến mất.
- Tao nhận ra mày rồi, Tarzan gọi theo, - tao sẽ tố giác mày, đồ khốn!
Waldo, lúc này mới phát hiện ra một bên sườn đau như bị gãy xương, lồm cồm bò dậy. Gã 18 tuổi – như Olaf – to con, nổi tiếng là côn đồ, hay trấn lột khách bộ hành và ăn cắp ôtô.
- Mày…
Waldo vừa thốt lên có thế thì nhận ra đối thủ của mình. Cả gã và Olaf đều đã nếm mùi với thủ lĩnh Tứ quái, thành thử gã bước lùi.
- Thôi được… tôi… tôi chỉ định đỡ ông này dậy. Ông ta… bị ngã.
- Sau khi mày đánh gục ông ấy chứ gì.
Waldo cũng chọn chước chuồn. Đối với Tarzan lúc này, Tuckl quan trọng hơn. Hắn quỳ xuống bên Tuckl, thận trọng lật người ông ta lại.
Tuckl bị đánh vào sau đầu. Không thấy máu cũng như vết tổn thương. Chắc Tuckl sẽ chỉ bị đau đầu.
Ví và phong bì ảnh lăn lóc cạnh ông ta. Hẳn Waldo đã để rơi khi trúng đòn.
Đúng lúc Tarzan định nẫng phong bì ảnh thì Tuckl mở mắt. Tuckl nhìn trừng trừng. Con Oskar chạy lại ngửi ngửi giày ông ta. Gaby dắt cả hai xe đạp cũng vừa tới nơi.
- Ông tỉnh chưa? – Tarzan hỏi. – Ông đã gặp bọn cướp. Nhưng tôi đuổi chúng đi rồi.
- Cái… cái gì?
- Này Gaby! – Tarzan ném cho Công chúa một cái nhìn đầy ý tứ. - Hãy kiểm tra mấy thứ đồ của ông này. Kiểêêm tra xem có đủ cả không!
Cô bé hiểu ngay. Xe đạp đã dựng vào tường đường ngầm. Gaby nhặt chiếc phong bì.
- Tôi… bị… ngã à?
Tuckl vẫn ngơ ngác.
- Ông bị đánh từ phía sau. Có hai tên định trấn lột ông. Chúng rình ở đây. Tệ quá, phải không ạ? Cướp giữa ban ngày ban mặt. Không còn đạo lý gì nữa.
Tuckl ngồi dậy. Đứng sau lão, Gaby trân trối nhìn những tấm ảnh. Tarzan đã nhận thấy vẻ thất kinh trên gương mặt cô bạn gái. Cô bé vội vã nhét ảnh vào phong
- Một cho tụi mình, Công chúa! – Tarzan nói. – Ý tôi là chúng mình đã thắng bọn cướp 1-0, vì xua được chúng đi. Vâng, thưa ông, đây là ví của ông… và một cái phong bì. Bọn cướp chẳng lấy được gì. Ơn chúa! Thế nào ạ? Ông đứng dậy được chăng? Hay chúng tôi nên gọi xe cứu thương?
- Không… cần thiết! – Tuckl từ chối sự giúp đỡ của Tarzan và đứng lên.
Lão vội đón lấy những thứ Gaby trao lại.
- Cám ơn!
Nhét tất cả vào túi, lão sờ nắn sau đầu.
- Ông có cần chúng tôi đưa đến bên taxi không ạ? – Gaby hỏi.
- Các bạn tử tế quá. Nhưng tôi tự đi được. Tôi lại khỏe rồi. – Rõ ràng lão sờ phải một cái bướu. - Chổ này chẳng có cảm giác gì. - Chúng là những kẻ nào vậy?
- Một tên côn đồ và một tên đầu trọc, - Tarzan nói. – Lũ đê tiện!
- Thật không ngờ.
Tuckl thử quay đầu tứ phía, đoạn rút ví lấy ra tờ 20 mark.
- Tặng các bạn! Cám ơn đã giúp đỡ.
Tarzan xua tay.
- Chúng tôi không nhận đâu. Nếu ông có thể tự đi được, chúng tôi cũng đi đây. Chúc ông chóng lành đau đầu.
Hắn đang sốt ruột muốn xem tấm ảnh lúc này đã nằm gọn trong túi áo Gaby.
* *
Karl lên một danh mục các địa điểm đám lang thang bụi đời thường lui tới. Cứ mỗi lần thất bại, nó lại gạch đi một dòng.
- Tụi mình đạp xe đến sưng cả bắp chân mà chẳng lợi ích gì, - Tròn Vo phàn nàn. – Tao đoán Markus đang chui trong một nhà trọ thiếu niên hoặc ngoại ô. Phải, có lẽ nó đang ở đâu đó bên hồ! Nó thích ếch lắm mà.
Karl vỗ trán.
- Tìm ra từ mấu chốt rồi, Willi!
- Cái gì?
- Ếch!
- Sao cơ? Bây giờ mày tính đi hỏi lũ ếch xem chúng có trông thấy Markus không à?
- Đích chỉ có Rana Esculenta!
- Ai cơ?
- Đó là tên La-tinh dành cho loài ếch thông thường sống dưới ao hồ. Loài này bơi rất giỏi, dài khoảng 12cm, bụng có những vết loang lẫm. Nó ăn sâu bọ và những con cá
- Xí. Đừng có kể chuyện đó với tao mà uổng. Tao đang thèm chén thêm cốc kem sôcôla nữa đây này.
- Nhưng trước hết mình phải đạp đến công viên Mozart đã.
- Làm gì ở công viên Mozart?
- Hy vọng mỏng manh thôi, nhưng tội gì không thử. Mày biết đó, Markus từng nuôi một con ếch xanh. Tiếc rằng nó bị chết. Markus rất mê loài ếch. Mày có nhớ bài thuyết trình về các giống ếch khác nhau của Markus trong giờ sinh vật đã được điểm 10 không? Bài đó quả là hay, về mọi phương diện. Đúng vậy: Markus thích ếch lắm. Nó thường đến công viên Mozart. Trong cái hồ nhỏ ở đấy đầy ếch.
- Và mày cho rằng Markus đang đứng ngắm chúng nhảy chồm chồm, kêu ồm ồm sao?
- Bên hồ có một gian khố bằng gỗ mà công nhân công ty công viên hay dùng để cất máy móc, dụng cụ. Một địa điểm lý tưởng cho kẻ nào muốn trốn thiên hạ vài ngày.
- Ừ, thì đến công viên Mozart, - Tròn Vo đành đồng ý. Vả lại thằng mập cũng ngó kỹ rồi: quanh đây không có quán kem nào.
* *
Tuckl đã bỏ đi về phía ga.
- Nhanh lên, Gaby! Trong ảnh có
- Mình vẫn còn run. Kinh khủng! Đó là những tấm ảnh về một… vụ giết người.
- Cái gì?
Gaby rút tấm ảnh trong túi, chìa cho Tarzan. Tarzan nheo mắt nhìn.
Đúng thật. Tấm ảnh chụp một cảnh y như trong một bộ phim hình sự đẫm máu.
Một bụi cây rậm rịt – đâu đó bên lề đường. Một chiếc xe đỗ - nhãn Opel hoặc Ford gì đấy - chỉ là một phần mũi xe, không thấy biển số. Giữa ảnh là hai người: gã đàn ông đang sống, và người đàn bà rõ ràng vừa chết một cách thảm thương. Cô ta tóc vàng, tuổi quãng 30, khi sống hẳn xinh đẹp. Mái tóc và một nửa bên mặt bê bết máu, đỏ như mực đỏ. Gương mặt quay về phía ống kính nên dễ nhận diện. Gã đàn ông chắc là tên sát nhân, vì hắn đang cầm hai chân nạn nhân mà lôi. Chắc lôi vào bụi cây, vẻ rất vội vã. Gã ăn vận bảnh bao, tóc nâu, râu lởm chởm. Trong ảnh gã đang nghiến răng vì dốc sức, chiếc cà vạt đỏ thòng ra ngoài áo khoác.
Tarzan huýt qua kẽ răng:
- Mình sắp buồn nôn.
- Mình thì đã buồn nôn nãy giờ, - Gaby nói.
- Thế những bức ảnh kia chụp gì
- Cũng giống thế. Người chụp đã bấm liên tiếp khi nạn nhân bị lôi vào bụi.
Tarzan lại ngắm bức ảnh.
- Công chúa ơi, mình nghĩ nó được chụp bằng ống kính têlê, từ khoảng cách khá xa.
- Chắc chắn rồi. Nếu không tên sát nhân đã nhận thấy người chụp và giết nốt anh ta.
- Kinh khủng! Mình chưa bao giờ thấy một bức ảnh như vậy. Nghĩa là Tuckl là kẻ tống tiền.
- Sao lại tống tiền?
Tarzan ngó qua góc nhà. Tuckl đã đi khá xa, nhưng hắn vẫn trông thấy lão.
- Công chúa ơi, có lẽ lão cho in những bức ảnh này để tống tiền tên giết người. Theo phương châm: Tôi sẽ được gì nếu giữ im lặng? Dưới 100.000 mark thì không xong! Ai còn lạ. Cố nhiên với điều kiện tên giết người vẫn được tự do chưa vào tù…
- Phải báo cho ba mình.
- Ừ, nhưng không báo ngay. Trước hết tụi mình xem xem Tuckl làm trò gì, ở đâu đã. Mình cho rằng lão sẽ tìm ngay đến hung thủ. Hà cớ gì mà lão mang theo trong người những bức ảnh ấy? Cố nhiên lão thợ ảnh Blendel là đồng bọn rồi, điều này tụi mình đã khẳng định.
Gaby thở dài, mắt mở to. Cô bé xúc động xoắn hai bàn tay vào nhau. Làn da quanh cái mũi xinh xinh của cô từ màu đào chín chuyển sang tái nhợt.
Tarzan choàng tay lên vai bạn gái.
- Đừng lo! Dù đây là vụ giết người đi nữa, tụi mình vẫn đủ sức hành động. Đợi thêm chút nữa thôi, rồi tụi mình sẽ bàn giao vụ này cho ba bạn: hung thủ, tên tống tiền, các bằng chứng. Đồng ý không?
- Thôi được.
Hai quái lên xe đạp. Con Oskar nãy giờ chồn chân, giờ phi nước kiệu. Chúng không rời mục tiêu.
Lúc này Tuckl đi qua quãng trường Mozart, tiến thẳng vào quán cà phê cũng có tên Mozart.
- Tớ đoán lão hẹn gặp tên sát nhân trong ấy. Để vừa ăn bánh kẹo, uống trà Ấn Độ, vừa bàn công việc. Một sự lạnh lùng tàn nhẫn đến độ làm người ta rùng mình, hả?
- Sao có những kẻ xấu xa đến thế, - Gaby gật đầu.
- Quán này chó cũng được phép vào đấy.
- Ý bạn là…
- Tất nhiên! Dù lão trông thấy tụi mình, lão cũng chẳng nghi ngờ gì. Có khi lão còn giơ tay chào và mời mỗi đứa một vại kem cũng nên.
- Mình cảm thấy cực kỳ khó xử, Tarzan ạ. Ai lại giao du công khai với bọn sát nhân và tống tiền… Nhỡ báo chí sẽ đăng ảnh chúng, rồi chị hầu bàn sẽ nhớ lại: có hai đứa trẻ đã được một trong hai tên tội phạm đối đãi rất ư là thân thiệ
- Mình hiểu sự ngần ngại của bạn. Vậy tụi mình sẽ tìm chỗ ngồi sao cho Tuckl không nhìn thấy. Quán cà phê Mozart rộng lắm.
Lát sau, đôi bạn ngồi xuống một cái bàn còn trống ở tít phía trong. Tarzan liếc quanh liên hồi mà chưa phát hiện ra Tuckl.
- Chà, một sự ngẫu nhiên mới tuyệt làm sao! – Đúng lúc đó, một giọng nói vang sau lưng Gaby. – Các ân nhân của tôi cũng có mặt ở đây.
Tarzan quay phắt lại. Ở bàn cạnh đó, Tuckl đang ngồi với một người nữa!
Tarzan đớ người. Hắn cảm giác lúc này trông mình ngố lắm. Ngậm ngay mồm lại! Hãy nhếch môi như đang cười ấy!
- Vâng, - Thủ lĩnh Tứ quái nói. – Đúng là tuyệt thật, hahaha! Ông muốn giải khát phải không thưa ông? Chúng tôi cũng vậy.
Lúc này hắn đã có thể mỉm cười.
Gaby quay lại. Cô bé cũng cố lắm mới không để lộ nỗi kinh ngạc của mình.
Rồi Gaby lại quay lưng về phía bàn bên, cặp mắt xanh biếc mở to hướng vào Tarzan.
Đại ca của cô gật đầu. Nét mặt dãn ra. Ánh mắt biết nói.
Đúng vậy! Ánh mắt nói: Gaby không nhìn nhầm đâu! Đó chính là người đàn bà bằng xương bằng thịt đang sống. Cái “xác chết” tóc vàng, đầu bê bết máu trong ảnh, lúc này đây hoàn toàn lành lặn và tươi tắn như nữ hoàng rượu nho. Lạ điệu trong bộ áo váy mùa hè màu tím. Chuỗi ngọc dài trước ngực. Son phấn rực rỡ.
Người đàn bà chừng ngoài ba mươi, mắt màu xanh lục, nụ cười đôn hậu. Lúc này chị ta chụm đầu với Tuckl, thì thầm. Cố nhiên lão đang kể chuyện xảy ra với mình, và vai trò cứu tinh của đôi trẻ.
Những ý nghĩ quay mòng mòng trong đầu Tarzan. Người đàn bà chỉ bị thương thôi sao? Vô lý! Vậy ra không phải máu mà là mực đỏ, nhìn xem, một thảm kịch trong ảnh! Để làm gì? Ai đã tạo ra tấm ảnh đó? Với mưu đồ gì? Đây không phải là cảnh phim. Cũng chẳng phải ảnh đăng báo.
Người đàn bà, ngồi đối diện với Tarzan, mỉm cười, nhiều ngụ ý và nhìn hắn đầy thán phục. Thủ lĩnh Tứ quái cười tươi, nhún vai.
Rồi chị hầu bàn đến, hỏi từng người muốn dùng gì. Tuckl quay người lại:
- Bây giờ ít nhất tôi được phép mời các bạn chút gì chứ?
- Rất cảm ơn ông, - Gaby ngoảnh lại đáp. – Nhưng đây là nguyên tắc của chúng tôi: Không nhận thưởng vì một sự giúp đỡ đương nhiên, thưa ông.
- Thật đáng khâm phục!
Tuckl cười thoải mái.
Người đàn bà tóc vàng cất giọng trong trẻo.
- Em có con chó kháu quá. Tôi cũng từng nuôi một con chó giống Tây Ban Nha. Con Brauni đã tháp tùng tôi suốt 13 năm. Một người bạn hết sức trung thành.
Chị hầu bàn bưng ra một khay. Trà cho Gaby, cà phê cho Tarzan. Sau đó chị lại cầm đến cho Oskar một cái gạt tàn đựng đầy nước. Gaby cảm ơn chân thành.
Ở bàn bên, Tuckl lôi phong bì ảnh ra, đưa cho người đàn bà tóc vàng.
- Những “pô” ảnh đẹp trong kỳ nghỉ vừa rồi của chúng ta đây, Helena.
Helena nhăn trán trong khi xem các bức ảnh.
- Rất thành công, anh Baldur. Ý tôi nói là rất có sức thuyết phục. Fabian không làm diễn viên thì thật uổng.
- Đáng được trao giải Oskar, hahahahaha!
Ái chà, Tarzan nghĩ. Baldur, Fabian và Helena. Bộ ba khả nghi này đã dựng những bức ảnh giết người mà JuliaBlendel in tráng. Tụi mình đang gặp trò gì đây chứ?
- Này ông!
Gã đàn ông quay phắt lại. Mặt gã đầy tàn hương. Gã chỉ cao đến vai Tarzan. Mắt Đầu To thoáng hoảng hốt.
- Ồ, ra ông đấy à, - Tarzan nói. - Một sự tình cờ mới hay làm sao?
- Ờ… chúng ta biết nhau à?
- Tên thì không, nhưng biết mặt. Ông nhớ lúc trưa nay chứ? Ông đã chở một tên MũiDiềuHâu kẻ chỉ có trong túi những tờ bạc trên 100 mark ấy.
- Tất nhiên, - Đầu To nhăn nhó. - Phải rồi, cái gã dớ dẩn chỉ có tờ 100 đó.
- Tờ 100 giả!
- Ờ…tôi không nhìn thấy tờ bạc.
- Ông đã chở gã đến Tổng nha cảnh sát chứ?
Đầu To phải nghĩ một lát:
- Không hẳn. Anh ta… muốn xuống xe trước một quảng đường. Có lẽ, - gã cười, - anh ta tiếc tiền.
- Gã xuống xe chổ nào?
- Anh bạn trẻ ơi, tôi không còn nhớ nữa. Ở đâu đó! Làm sao tôi nhớ nổi mỗi hành khách xuống xe chổ nào!?
Tarzan gật đầu:
- Đúng vậy. Nhưng sau đó gã đã hoàn toàn ngẫu nhiên lại trèo lên xe ông, đúng chứ?
- … ờ… hoàn toàn ngẫu nhiên… Mà cậu bảo sao cơ?
- Bảo thế đấy. Hay ông đã đón gã ở đâu đó? Gã gọi điện thoại cho ông chăng? Thế nào chẳng được. Chỉ một điều đáng kể: ông đã lại chở gã đi vòng vèo.
- Tôi… đi vòng vèo… Sao… sao cậu lại nghĩ thế hả?
Mặt Đầu To từ đỏ chuyển sang tái. Trán gã lấm tấm mồ hôi.
- Chiều nay ông tôi đã gặp một việc.
- Ông cậu… vậy à.
- Ông hãy hình dung: ông tôi tản bộ, qua góc phố ChungThủy và Oshari, trước cửa hiệu của bà IrmiEbrmann. Ông phải biết rằng ông tôi không còn trẻ trung gì, ông đeo kính dày cộp, đội mũ nan, chống gậy. Ông đã hình dung ra rồi phải không? Rồi một chiếc taxi đến đúng lúc. MũiDiềuHâu xuống xe. Gã đôi co với tay tài xế vì tay này không có tiền trả lại. Gã quay sang ông tôi, hỏi ông tôi đổi tiền lẻ giúp gã được không. Nhưng ông tôi không mang tiền theo. Tuy vậy ông vốn sốt sắng giúp người, bèn vào gặp bà Irmi trong cửa hiệu. BàIrmi xem ngăn kéo tiền, nhưng không đủ tiền lẻ. Nhưng trong lúc họ bới tìm thì tờ 100 đổi bị lầm. Ông đừng hỏi tôi chuyện đó đã xảy ra như thế nào. Có thể những tờ bạc bị bay xuống đất. Chỉ biết tờ bạc 100 của Mũi Diều Hâu nằm lại trong ngăn tiền của bà Irmi, còn tờ khác thì ông tôi lại đem trả.
- Ờ… ra thế hả… Thú vị thật.
Mi thừa biết sự thật, còn làm bộ. Đồ khốn! Tarzan nghĩ. Và hắn cười thật tươi:
- Lát sau thì sự lẫn lộn này bị phát hiện. Một tờ bạc giả! Với số seri NL0682946T. Quái đản, hả?
- Tôi hoàng cả người, - tay tài xế khẳng định. – Nhưng nếu cậu tưởng tôi đã chở gã đó đến đây thì cậu nhầm to. Chắc một đồng nghiệp khác của tôi.
- Đồng nghiệp của ông à?
- Chắc chắn thế.
- Thỉnh thoảng ông lái chiếc taxi mang biển số VH 131 chứ?
- Khôôông bao giờ!
Tarzan gật đầu:
- Nhưng ông vẫn nhớ diện mạo khách của mình chứ? Cao lớn, xương xương, ăn mặc khá lịch sự, mũi gồ, lông mày sẫm, mắt xanh lục, khoảng 40 tuổi. Đúng không ạ?
Một người tài xế khác vừa đến gần nên nghe được câu hỏi cuối của Tarzan.
- Sigi, - ông ta nói ngay, – đó đúng là cái ông đã thuê cậu chạy xe quanh thành phố đấy thôi.
- Không, không, Ewald, - Sigi phản đối. – Đâu phải, ông ta trông khác kia. Tôi phải là người biết hơn cậu, haha! Ngoài ra ông ta đã rời khỏi thành phố này… ờ… chiều nay. Chính tôi đã chở ông ta ra ga.
- Hừ, tôi cuộc đấy. - Người kia lẩm bẩm và trở lại xe mình.
Tarzan cắn môi dưới, làm bộ mặt thất vọng.
- Tiếc là ông không thể giúp thêm gì cho chúng tôi. Thế mà tôi cứ tưởng đã tìm ra dấu vế
Sigi thở phào, đến nỗi suýt tụt cả lưng quần xuống.
- Nếu có thể thì tôi rất muốn giúp cậu. Thật đấy!
- Cuối cùng. Mũi Diều Hâu làm sao trả tiền xe cho ông?
- Ô… ờ… chúng tôi đã dừng xe trước một quỹ tiết kiệm. Anh ta chạy vào đổi tiền.
Tarzan chúc Đầu To một tối tốt lành, đoạn trở lại chổ các bạn.
* *
Sigi Huber run hết cả người, đưa ống tay áo quẹt mồ hôi trán.
Ôi chào, hú vía! Nhưng rồi sẽ có chuyện chẳng lành! Chẳng lành tí nào! Cái thằng ranh này rõ ràng có máu thám tử. Nghe chuyện của ông nó, thế là nó đánh hơi khắp nơi. Phải báo động cho Paul Behnke mới được. Thằng cha đó là chúa chủ quan.
Sigi ngoái nhìn. Ba thằng ấy biến đâu rồi?
Gã đã nhìn theo khi thằng “thám tử con” đi đến chổ một thằng béo tròn có cái ví dày cộp mà gã đã biết, và một thằng gầy nhẳng, mặt mũi ma lanh, đeo kính cận.
Sigi không thấy chúng đâu nữa.
G có biết tam quái đã lủi vào ngõ Kim Hoàn để theo dõi gã. Gã hối hả đến trạm điện thoại gần nhất trước nhà hát thành phố. Sigi gọi đến quán Chianti, hỏi anh bồi Guiseppe xem Behnke còn ở đó không.
- Có, thưa ông. Ông ấy vẫn ngồi đây.
- Nhờ ông gọi ông ấy ra máy nói chuyện với tôi.
- Phiền ông chờ cho một lát, thưa ông!
Loáng sau, đã nghe Behnke lên tiếng.
- Tao đây, - Sigi nói. – Này, cái thằng nhãi hồi trưa đang đánh hơi lần theo mày đấy. Phải, cái thằng tóc quăn cao lớn ấy. Nó vừa dò la tao. Thậm chí nó còn biết cái vụ ở phố Chung Thủy với lão khọm già. Té ra lão là ông nó. Tao đã…
Sigi kể tỉ mỉ. Rồi kết luận:
- Tao hốt quá rồi, Sigi, - đoạn gã nói. - Tạm gác lại số tiền giả đã. Đằng nào thì tao cũng đang hướng cả năm giác quan vào một việc khác. Tốt nhất mày hãy đến đây ngay.
- Đến quán Chianti ấy à?
- Phải. Nhưng mày sẽ không gặp tao. Để tụi mình khỏi lộ liễu, tao sẽ lẩn đi.
- Tao chẳng hiểu gì. Tao phải làm cái trò gì ở đấy?
- Chúng không biết mày. Là tao nói Mắt sáng Pestili và Giết bọ cạp Melfioso ấy. Chúng đang ngồi trong buồng sau với một Xác chết. Rồi mày sẽ nhận ra ngay tao nói với ai. Trông thằng đó quả y như vừa chui từ trong áo quan ra. Ba thằng đang chầu to nhỏ. Chắc có “quả đậm” lắm đây. Thằng bồi Carlo mà tao vốn hay cho tiền có nghe lõm bõm được đôi câu. Rằng Pestili và Melfioso phải trả cho Xác chết 50.000 mark. Về cái gì đó! Tao có cảm giác tụi mình cũng sẽ kiếm chác được ở đây.
- Thế thì sao? Tao phải làm gì?
- Mày bám theo Xác chết. Tụi mình phải ra chổ ở của nó. Xem nó là ai…
Sigi do dự. Rồi hắn chắc lưỡi.
- Thôi được, tao đồng ý. Nhưng tạm thời đây là lần cuối cùng đấy, Paul! Tao sẽ không dính vào bất kỳ vụ nào nữa trong một thời gian đây.
* *
- Gã vừa gọi điện xong, - Tarzan nói, - đã quay lại và lên xe. Tốt nhất là tụi mày hãy đợi ở đây. Để tao thử bám theo gã xem có được không.
- Gã có thể chạy xe 50 km giờ, - Karl nói.- Nhưng cứ 200 mét lại có một cột đèn hiệu. Nếu gã không gặp được đèn xanh, thì mày có cơ may đó đại ca.
Và Tarzan đã gặp may.
Chưa được mười phút sau. Sigi đã dừng xe ở bến đỗ cạnh quán Chianti , rồi vào quán.
Hừm! Tarzan. Gã muốn chén? Hay hắn gặp MũiDiềuHâu ở đây? Phải chăng người ta phải gọi điện thoại đến để đặt chổ trước? Không, cái quán ăn Italia này không sang trọng và đắt khách tới mức ấy. Vả lại quán có rất nhiều chỗ.
Tarzan vội khóa xe đạp, kiểm qua ví tiền. Đủ để gọi một đĩa mì xào và một ly nước quả!
Hắn bước vào quán thật đường hoàng. Có rất nhiều phòng, biết chọn chổ nào đây?
Một người khách trông có vẻ chẳng no nê, hài lòng gì đang bước về phía hắn. Một kẻ ốm sắp chết chăng? Nhưng nhìn mà thương.
Rồi Tarzan thụt vào cửa phòng ngay liền đó bởi tay tài xế Sigi ra sau người kia có một quãng ngắn.
Qua giá ngăn phòng, trên để hàng đầy chai rượu, Tarzan ghé mắt nhìn. Hắn thấy kẻ ốm sắp chết đi ra ngoài. Sigi theo ông ta, hơi do dự, mắt ngó nghiêng rồi bước tiếp.
Ái chà! Tarzan nghĩ. Dường như gã lên theo người kia.
Bên ngoài, trời đã nhá nhem tối.
Người ốm, - mặt vàng ệch, xương xẩu, hai mắt sâu hoắm, - rẽ sang phải, nơi không đổ chiếc ôtô nào, và bước tiếp. Sigi giả đứng ngắm nghía các ểu tóc trong quầy trưng bày của một tiệm uốn tóc nữ. Gã ngảnh qua vai theo dõi người ốm. Không nghi ngờ gì nữa! Gã đang bám theo ông ta. Tarzan quyết định bám theo Sigi.
Cứ thế, bộ ba đi dọc phố Faulfeller, một ngã nữa, rồi qua quãng trường Glorien.
Tới ngõ Spelbach, Xác chết dừng lại trước một ngôi nhà xấu xí.
Một ông già đang quét hai bậc thang trước cửa nhà.
Xác chết và ông già trao đổi đôi câu, rồi Xác chết đi vào nhà, còn ông già tiếp tục quét… và văng tục khi quét phải một bãi phân chó. Sigi đi qua như một kẻ dạo chơi chuyên nghiệp khuất sau góc phố.
Tarzan cân nhắc. Bám theo tay tài xế? Hay hỏi dò về Xác chết này?
Sigi chẳng thoát đi đâu được. Vậy hãy hỏi về Xác chết.
Chó bậy phải không ông? – Tarzan dừng lại niềm nở.
Ông già nghiến hai bàn răng giả.
- Tôi biết thủ phạm. Lại là con Struppi chứ không sai! Nó bao giờ cũng nhè ngay trước cửa nhà tôi!
- Có phải chó của ông Biermoser không ông? – Tarzan hỏi.
- Của ai?
Ông già tiếp tục quét.
- Của ông Biermoser ấy mà. Cháu thấy ông ấy vừa đi vào nhà này, và còn nói chuyện với ông. Cái ông trông ốm đau ấy.
Đó là ông Tuckl! Nhà này làm gì có ai tên là Biermoser. Ông Baldur Tuckl không nuôi chó. Ơn chúa! Chỉ con Struppi cũng hành tôi đến khổ rồi.
- Không phải lỗi của Struppi, - Tarzan cười nói. – Lỗi ở ông chủ, hoặc bà chủ nó thôi. Cháu chúc ông một tối tốt lành!
- Ở đằng trước kia nó cũng hay bậy ra lắm, - ông già bảo cậu. - Ở chỗ góc tối tối đấy. Cẩn thận kẻo giẫm phải.
Trở lại quán Chianti. Tarzan thấy chiếc xe của Sigi đỗ ở đấy đã biến mất. Hắn lấy xe đạp, trở lại chổ Karl và Tròn Vo.
Sau khi kể đầu đuôi, hắn bảo:
- Tụi mình sẽ để ý tên Tuckl này. Tao không dám hỏi dò ông già, sợ lộ liễu quá. Nhất định Tuckl là một kẻ mờ ám. Trông cũng biết là gã thuộc xã hội đen. Có lẽ gã làm bạc giả. Hoặc tiêu thụ bạc giả. Tóm lại là rất đáng ngờ. Nếu không, Sigi đã chẳng bám theo gã.
Karl ngồi ủ rủ trên yên xe.
- Tụi mình đi tiếp không, Tarzan ? – nó ngáp dài. - Mệt muốn chết! Để đến mai thì hơn.
- Phải đó, để mai đi đại ca! – Tròn Vo đồng tình. – Sau bữa ăn no nê, mọi sự sẽ suôn sẻ hơn.
- Thôi được, tụi mình tạm lui đến mai, .
* *
Buổi học hôm sau như trôi qua lâu hơn mọi ngày.
Sau bữa ăn trưa, Tứ quái tụ tập ở nhà Gaby.
- Tụi mình phải đi làm đôi ngả, - Tarzan phân công. - Một tốp đi tìm Markus, nghĩa là để mắt tìm trong đám dân lang thang ở thành phố. Một tốp lần dấu vết bọn làm bạc giả. Hy vọng Sigi sẽ dẫn tụi mình tìm ra Mũi Diều Hâu. Và Baldur Tuckl vẫn còn là một dấu hỏi. May mà tụi mình có bốn đứa.
Gaby xen vào:
- Năm chứ. Mình sẽ cho Oskartheo.
- Đồng ý! Nhưng hãy cho nó uống nhiều nước trước khi đi, ngoài trời nóng lắm. Thế này nhé, mình và Gaby cùng Oskar sẽ đảm nhận phần công việc nguy hiểm hơn: theo dõi làm bạc giả. CònKarl và Willi tìm Markus. Nhất trí chứ?
Tròn Vo gật đầu với Tarzan.
- Tốt quá! Không có mày kế bên cạnh, ít nhất thỉnh thoảng tao còn chén được một cái kem. Hoặc giải khát bằng thứ gì đó.
Tarzan bảo Karl
- Nó nói “thỉnh thoảng”, có nghĩa cứ đi được 300 mét là nó lại “giải khát” đấy. Mày phải chú ý sao để hai thằng không chỉ lê la ở các quán kem, mà còn xem xét được vài tụ điểm của đám bụi đời nữa nghe quân sư.
- Phì! – Tròn Vo vênh mặt. - Đợi đó Tarzan! Rồi mày sẽ phải ngạc nhiên về tốc độ làm việc của tụi tao cho coi.
* *
Phố Moritzen, Đại Khách sạn.
Có 7 chiếc taxi đổ. Nhưng không thấy Sigi.
- Tụi mình hãy đạp xe đến ngõ Spelbach vậy, - Tarzan nói. - Biết đâu Tuckl chẳng ló mặt ra. Nhưng chớ sợ đấy, Công chúa nhỏ! Trông ông ta khiếp lắm, cứ như người đã đi sang thế giới bên kia.
- NhỡTuckl hoàn toàn vô hại.
- Vậy tại sao lại bị Sigitheo dõi?
Tụi mình biết Sigi không lương thiện. Nhưng không lẽ vì thế mà người bị gã theo dõi cũng không lương thiện chăng? – Gaby v
Tarzan dàn hòa:
- Thôi được, nếu ông ta là người tử tế thì mình sẽ xin lỗi ông ta vì đã ngờ oan vậy.
Lát sau, đôi bạn đã dừng xe ở góc ngõ.
- Tuckl sống trong nhà số 8 kia kìa, - Tarzan chỉ. - Mình không biết gì ngoài tên ông ta. Tụi mình…
Đôi bạn gặp may. Baldur Tuckl đang bước ra khỏi nhà, kia rồi!
Tarzan bấm Gaby, để cô bé chú ý nhìn. Tuckl mặc bộ complê bằng lanh rộng thùng thình.
- Nếu bạn nhìn gần mặt Tuckl, - Tarzan nói. - bạn sẽ không ngờ ông ta có thể đi nhanh như vậy. Hay bệnh của ông ta chỉ tàn phá trên gương mặt, còn mọi bộ phận khác trong cơ thể vẫn khỏe mạnh chặng?
Hai đứa từ tốn bám theo Tuckl. Chốc chốc, Tarzan lại ngó ra sau.
- Mình sẽ chẳng ngạc nhiên nếu phát hiện thêm Sigi.
Balder Tuckl đi có một quãng rồi rẽ vào ngõ hẹp sau Chợ Cũ, bước vào một hiệu ảnh nhỏ. Hiệu ảnh treo biển “Phòng ảnh Julius Blender” các ô kính bày đầy những bức chân dung với những nụ cười rạng rỡ.
- Blender à?! – Gaby khẽ nói. – Mình đã từng cùng ba mình đi ngang qua đây. Ba mình bảo chủ hiệu này là một kẻ bẩn thỉu.
- Đối tượng của cảnh sát
- Thậm chí đã có tiền án. Gã đã làm những bức ảnh đồi trụy và đem bán. Thậm chí còn sử dụng người mẫu ở tuổi vị thành niên, đem tiền ra dụ dỗ, hứa hẹn.
Rất may là Tuckl không hề biết nhị quái là ai. Tarzan và Gaby vờ đến chiêm ngưỡng những bức chân dung bày trong ô kính, thật ra mắt không rời Tuckl ở trong cửa hiệu.
Tuckl chống một tay lên quầy, lưng quay ra cửa. Blender – Tarzan chắc là ông ta – đang tìm mỗi phong bì trong ngăn tủ trả cho khách.
Chủ hiệu to béo, môi dưới chẻ ra, cặp mắt ốc nhồi, tóc hói gần hết.
Lúc này ông ta đã tìm được ảnh, bèn đưa cho Tuckl. Cả hai đều cười toe toét, Tarzan biết thế, vì thấy lớp da sau lưng Tuckl nhăn lại.
Tuckl đút phong bì ảnh vào túi ngực và đặt hai tờ 100 lên quầy. 200 mark cho những bức ảnh ư? Tarzan lấy làm lạ. Blender lấy đắt vậy? Hay trong đó có cả tiền để mua sự im lặng của ông ta?
Blender cất tiền, liếm môi. Chẳng cần phải nán lại lâu hơn, nhị quái rời chân.
Khi Xác chết rời hiệu ảnh, thì Tarzan và Gaby đang đứng ở góc phố, nhìn vào mắt nhau đắm đuối như Romeo và Juliet.
- Ông ta đang đi về phía tụi mình. – Gaby khẽ nói, mắt liếc dưới hàng mi óng như lục.
- Mình rất muốn xem những tấm ảnh.
- Gớm cết!
- Có lẽ không có gì bẩn thỉu trong đó. Nhưng bảo đảm là có vấn đề.
- Suỵt, khẽ chứ, nhỡ ông ta nghe thấy.
Tarzan làm như đang ôm lấy Gaby.
- Nhỡ ông ta đánh rơi những tấm ảnh, - Hắn thì thầm vào tay Gaby. - Thế nào tụi mình cũng theo sát gót ông ta. Mình linh cảm còn có chuyện gì nữa kìa.
Tuckl đã đi qua mà chẳng hề để ý đến đôi trẻ. Lúc này Tuckl đi về hướng ga chở hàng. Ở phố nhà kho, nơi ngoài hàng dãy kho hầu như không có người, Tarzan và Gaby phải lùi lại để khỏi bị lộ.
Tuckl đi vào đường ngầm Prillen dài gần 100 mét, tối om om. Khi ông ta sắp ra tới đầu bên kia thì Tarzan và Gaby bước vào đầu đàng này đường ngầm.
Mắt Tarzan dán vào Tuckl. Đúng lúc đó, Tuckl gục xuống, ở mét cuối của đường ngầm.
Và Tarzan thấy một kẻ to con, tóc bàn chải, cúi xuống nạn nhân. Thứ vũ khí gã dùng đung đưa đe dọa trên người Tuckl, nhưng không giáng xuống lần thứ hai.
- Cướp! – Tarzan thốt lên.
Hắn buông xe đạp, vọt tới cuối đường ngầm.
Con Oskar kêu ăng ẳng sau lưng hắn.
Tóc bàn chải chẳng thèm bận tâm. Lúc này Tarzan phát hiện thêm môt tên nữa xuất hiện. C đang moi túi nạn nhân của chúng.
Chúng chỉ nhận ra Tarzan vào giây chót.
Hắn vọt tới tên Tóc Bàn chải, thúc cùi chỏ vào hắn, và lập tức nhận ra đó là Waldo. Tên này kêu “hự!” một tiếng và lăn ra đất, buông rơi cả vũ khí: đó là hai chiếc tất đen lồng vào nhau, bên trong nhồi đầy những cục chì.
Tarzan quay ngắt sang trái “tiếp” tên thứ hai. Đó chỉ có thể là “Olaf”, đồng bọn với Waldo, thuộc loại Đầu trọc. Gã không bao giờ tắm, nhưng ngày nào cũng cạo đầu. Da đầu gã rám nắng, tay trái đeo khuyên.
Olaf sững người, trố mắt. Gã chuyển từ ngạc nhiên sang luống cuống, nhảy qua cánh tay Tuckl giang rộng dưới đất, biến mất.
- Tao nhận ra mày rồi, Tarzan gọi theo, - tao sẽ tố giác mày, đồ khốn!
Waldo, lúc này mới phát hiện ra một bên sườn đau như bị gãy xương, lồm cồm bò dậy. Gã 18 tuổi – như Olaf – to con, nổi tiếng là côn đồ, hay trấn lột khách bộ hành và ăn cắp ôtô.
- Mày…
Waldo vừa thốt lên có thế thì nhận ra đối thủ của mình. Cả gã và Olaf đều đã nếm mùi với thủ lĩnh Tứ quái, thành thử gã bước lùi.
- Thôi được… tôi… tôi chỉ định đỡ ông này dậy. Ông ta… bị ngã.
- Sau khi mày đánh gục ông ấy chứ gì.
Waldo cũng chọn chước chuồn. Đối với Tarzan lúc này, Tuckl quan trọng hơn. Hắn quỳ xuống bên Tuckl, thận trọng lật người ông ta lại.
Tuckl bị đánh vào sau đầu. Không thấy máu cũng như vết tổn thương. Chắc Tuckl sẽ chỉ bị đau đầu.
Ví và phong bì ảnh lăn lóc cạnh ông ta. Hẳn Waldo đã để rơi khi trúng đòn.
Đúng lúc Tarzan định nẫng phong bì ảnh thì Tuckl mở mắt. Tuckl nhìn trừng trừng. Con Oskar chạy lại ngửi ngửi giày ông ta. Gaby dắt cả hai xe đạp cũng vừa tới nơi.
- Ông tỉnh chưa? – Tarzan hỏi. – Ông đã gặp bọn cướp. Nhưng tôi đuổi chúng đi rồi.
- Cái… cái gì?
- Này Gaby! – Tarzan ném cho Công chúa một cái nhìn đầy ý tứ. - Hãy kiểm tra mấy thứ đồ của ông này. Kiểêêm tra xem có đủ cả không!
Cô bé hiểu ngay. Xe đạp đã dựng vào tường đường ngầm. Gaby nhặt chiếc phong bì.
- Tôi… bị… ngã à?
Tuckl vẫn ngơ ngác.
- Ông bị đánh từ phía sau. Có hai tên định trấn lột ông. Chúng rình ở đây. Tệ quá, phải không ạ? Cướp giữa ban ngày ban mặt. Không còn đạo lý gì nữa.
Tuckl ngồi dậy. Đứng sau lão, Gaby trân trối nhìn những tấm ảnh. Tarzan đã nhận thấy vẻ thất kinh trên gương mặt cô bạn gái. Cô bé vội vã nhét ảnh vào phong
- Một cho tụi mình, Công chúa! – Tarzan nói. – Ý tôi là chúng mình đã thắng bọn cướp 1-0, vì xua được chúng đi. Vâng, thưa ông, đây là ví của ông… và một cái phong bì. Bọn cướp chẳng lấy được gì. Ơn chúa! Thế nào ạ? Ông đứng dậy được chăng? Hay chúng tôi nên gọi xe cứu thương?
- Không… cần thiết! – Tuckl từ chối sự giúp đỡ của Tarzan và đứng lên.
Lão vội đón lấy những thứ Gaby trao lại.
- Cám ơn!
Nhét tất cả vào túi, lão sờ nắn sau đầu.
- Ông có cần chúng tôi đưa đến bên taxi không ạ? – Gaby hỏi.
- Các bạn tử tế quá. Nhưng tôi tự đi được. Tôi lại khỏe rồi. – Rõ ràng lão sờ phải một cái bướu. - Chổ này chẳng có cảm giác gì. - Chúng là những kẻ nào vậy?
- Một tên côn đồ và một tên đầu trọc, - Tarzan nói. – Lũ đê tiện!
- Thật không ngờ.
Tuckl thử quay đầu tứ phía, đoạn rút ví lấy ra tờ 20 mark.
- Tặng các bạn! Cám ơn đã giúp đỡ.
Tarzan xua tay.
- Chúng tôi không nhận đâu. Nếu ông có thể tự đi được, chúng tôi cũng đi đây. Chúc ông chóng lành đau đầu.
Hắn đang sốt ruột muốn xem tấm ảnh lúc này đã nằm gọn trong túi áo Gaby.
* *
Karl lên một danh mục các địa điểm đám lang thang bụi đời thường lui tới. Cứ mỗi lần thất bại, nó lại gạch đi một dòng.
- Tụi mình đạp xe đến sưng cả bắp chân mà chẳng lợi ích gì, - Tròn Vo phàn nàn. – Tao đoán Markus đang chui trong một nhà trọ thiếu niên hoặc ngoại ô. Phải, có lẽ nó đang ở đâu đó bên hồ! Nó thích ếch lắm mà.
Karl vỗ trán.
- Tìm ra từ mấu chốt rồi, Willi!
- Cái gì?
- Ếch!
- Sao cơ? Bây giờ mày tính đi hỏi lũ ếch xem chúng có trông thấy Markus không à?
- Đích chỉ có Rana Esculenta!
- Ai cơ?
- Đó là tên La-tinh dành cho loài ếch thông thường sống dưới ao hồ. Loài này bơi rất giỏi, dài khoảng 12cm, bụng có những vết loang lẫm. Nó ăn sâu bọ và những con cá
- Xí. Đừng có kể chuyện đó với tao mà uổng. Tao đang thèm chén thêm cốc kem sôcôla nữa đây này.
- Nhưng trước hết mình phải đạp đến công viên Mozart đã.
- Làm gì ở công viên Mozart?
- Hy vọng mỏng manh thôi, nhưng tội gì không thử. Mày biết đó, Markus từng nuôi một con ếch xanh. Tiếc rằng nó bị chết. Markus rất mê loài ếch. Mày có nhớ bài thuyết trình về các giống ếch khác nhau của Markus trong giờ sinh vật đã được điểm 10 không? Bài đó quả là hay, về mọi phương diện. Đúng vậy: Markus thích ếch lắm. Nó thường đến công viên Mozart. Trong cái hồ nhỏ ở đấy đầy ếch.
- Và mày cho rằng Markus đang đứng ngắm chúng nhảy chồm chồm, kêu ồm ồm sao?
- Bên hồ có một gian khố bằng gỗ mà công nhân công ty công viên hay dùng để cất máy móc, dụng cụ. Một địa điểm lý tưởng cho kẻ nào muốn trốn thiên hạ vài ngày.
- Ừ, thì đến công viên Mozart, - Tròn Vo đành đồng ý. Vả lại thằng mập cũng ngó kỹ rồi: quanh đây không có quán kem nào.
* *
Tuckl đã bỏ đi về phía ga.
- Nhanh lên, Gaby! Trong ảnh có
- Mình vẫn còn run. Kinh khủng! Đó là những tấm ảnh về một… vụ giết người.
- Cái gì?
Gaby rút tấm ảnh trong túi, chìa cho Tarzan. Tarzan nheo mắt nhìn.
Đúng thật. Tấm ảnh chụp một cảnh y như trong một bộ phim hình sự đẫm máu.
Một bụi cây rậm rịt – đâu đó bên lề đường. Một chiếc xe đỗ - nhãn Opel hoặc Ford gì đấy - chỉ là một phần mũi xe, không thấy biển số. Giữa ảnh là hai người: gã đàn ông đang sống, và người đàn bà rõ ràng vừa chết một cách thảm thương. Cô ta tóc vàng, tuổi quãng 30, khi sống hẳn xinh đẹp. Mái tóc và một nửa bên mặt bê bết máu, đỏ như mực đỏ. Gương mặt quay về phía ống kính nên dễ nhận diện. Gã đàn ông chắc là tên sát nhân, vì hắn đang cầm hai chân nạn nhân mà lôi. Chắc lôi vào bụi cây, vẻ rất vội vã. Gã ăn vận bảnh bao, tóc nâu, râu lởm chởm. Trong ảnh gã đang nghiến răng vì dốc sức, chiếc cà vạt đỏ thòng ra ngoài áo khoác.
Tarzan huýt qua kẽ răng:
- Mình sắp buồn nôn.
- Mình thì đã buồn nôn nãy giờ, - Gaby nói.
- Thế những bức ảnh kia chụp gì
- Cũng giống thế. Người chụp đã bấm liên tiếp khi nạn nhân bị lôi vào bụi.
Tarzan lại ngắm bức ảnh.
- Công chúa ơi, mình nghĩ nó được chụp bằng ống kính têlê, từ khoảng cách khá xa.
- Chắc chắn rồi. Nếu không tên sát nhân đã nhận thấy người chụp và giết nốt anh ta.
- Kinh khủng! Mình chưa bao giờ thấy một bức ảnh như vậy. Nghĩa là Tuckl là kẻ tống tiền.
- Sao lại tống tiền?
Tarzan ngó qua góc nhà. Tuckl đã đi khá xa, nhưng hắn vẫn trông thấy lão.
- Công chúa ơi, có lẽ lão cho in những bức ảnh này để tống tiền tên giết người. Theo phương châm: Tôi sẽ được gì nếu giữ im lặng? Dưới 100.000 mark thì không xong! Ai còn lạ. Cố nhiên với điều kiện tên giết người vẫn được tự do chưa vào tù…
- Phải báo cho ba mình.
- Ừ, nhưng không báo ngay. Trước hết tụi mình xem xem Tuckl làm trò gì, ở đâu đã. Mình cho rằng lão sẽ tìm ngay đến hung thủ. Hà cớ gì mà lão mang theo trong người những bức ảnh ấy? Cố nhiên lão thợ ảnh Blendel là đồng bọn rồi, điều này tụi mình đã khẳng định.
Gaby thở dài, mắt mở to. Cô bé xúc động xoắn hai bàn tay vào nhau. Làn da quanh cái mũi xinh xinh của cô từ màu đào chín chuyển sang tái nhợt.
Tarzan choàng tay lên vai bạn gái.
- Đừng lo! Dù đây là vụ giết người đi nữa, tụi mình vẫn đủ sức hành động. Đợi thêm chút nữa thôi, rồi tụi mình sẽ bàn giao vụ này cho ba bạn: hung thủ, tên tống tiền, các bằng chứng. Đồng ý không?
- Thôi được.
Hai quái lên xe đạp. Con Oskar nãy giờ chồn chân, giờ phi nước kiệu. Chúng không rời mục tiêu.
Lúc này Tuckl đi qua quãng trường Mozart, tiến thẳng vào quán cà phê cũng có tên Mozart.
- Tớ đoán lão hẹn gặp tên sát nhân trong ấy. Để vừa ăn bánh kẹo, uống trà Ấn Độ, vừa bàn công việc. Một sự lạnh lùng tàn nhẫn đến độ làm người ta rùng mình, hả?
- Sao có những kẻ xấu xa đến thế, - Gaby gật đầu.
- Quán này chó cũng được phép vào đấy.
- Ý bạn là…
- Tất nhiên! Dù lão trông thấy tụi mình, lão cũng chẳng nghi ngờ gì. Có khi lão còn giơ tay chào và mời mỗi đứa một vại kem cũng nên.
- Mình cảm thấy cực kỳ khó xử, Tarzan ạ. Ai lại giao du công khai với bọn sát nhân và tống tiền… Nhỡ báo chí sẽ đăng ảnh chúng, rồi chị hầu bàn sẽ nhớ lại: có hai đứa trẻ đã được một trong hai tên tội phạm đối đãi rất ư là thân thiệ
- Mình hiểu sự ngần ngại của bạn. Vậy tụi mình sẽ tìm chỗ ngồi sao cho Tuckl không nhìn thấy. Quán cà phê Mozart rộng lắm.
Lát sau, đôi bạn ngồi xuống một cái bàn còn trống ở tít phía trong. Tarzan liếc quanh liên hồi mà chưa phát hiện ra Tuckl.
- Chà, một sự ngẫu nhiên mới tuyệt làm sao! – Đúng lúc đó, một giọng nói vang sau lưng Gaby. – Các ân nhân của tôi cũng có mặt ở đây.
Tarzan quay phắt lại. Ở bàn cạnh đó, Tuckl đang ngồi với một người nữa!
Tarzan đớ người. Hắn cảm giác lúc này trông mình ngố lắm. Ngậm ngay mồm lại! Hãy nhếch môi như đang cười ấy!
- Vâng, - Thủ lĩnh Tứ quái nói. – Đúng là tuyệt thật, hahaha! Ông muốn giải khát phải không thưa ông? Chúng tôi cũng vậy.
Lúc này hắn đã có thể mỉm cười.
Gaby quay lại. Cô bé cũng cố lắm mới không để lộ nỗi kinh ngạc của mình.
Rồi Gaby lại quay lưng về phía bàn bên, cặp mắt xanh biếc mở to hướng vào Tarzan.
Đại ca của cô gật đầu. Nét mặt dãn ra. Ánh mắt biết nói.
Đúng vậy! Ánh mắt nói: Gaby không nhìn nhầm đâu! Đó chính là người đàn bà bằng xương bằng thịt đang sống. Cái “xác chết” tóc vàng, đầu bê bết máu trong ảnh, lúc này đây hoàn toàn lành lặn và tươi tắn như nữ hoàng rượu nho. Lạ điệu trong bộ áo váy mùa hè màu tím. Chuỗi ngọc dài trước ngực. Son phấn rực rỡ.
Người đàn bà chừng ngoài ba mươi, mắt màu xanh lục, nụ cười đôn hậu. Lúc này chị ta chụm đầu với Tuckl, thì thầm. Cố nhiên lão đang kể chuyện xảy ra với mình, và vai trò cứu tinh của đôi trẻ.
Những ý nghĩ quay mòng mòng trong đầu Tarzan. Người đàn bà chỉ bị thương thôi sao? Vô lý! Vậy ra không phải máu mà là mực đỏ, nhìn xem, một thảm kịch trong ảnh! Để làm gì? Ai đã tạo ra tấm ảnh đó? Với mưu đồ gì? Đây không phải là cảnh phim. Cũng chẳng phải ảnh đăng báo.
Người đàn bà, ngồi đối diện với Tarzan, mỉm cười, nhiều ngụ ý và nhìn hắn đầy thán phục. Thủ lĩnh Tứ quái cười tươi, nhún vai.
Rồi chị hầu bàn đến, hỏi từng người muốn dùng gì. Tuckl quay người lại:
- Bây giờ ít nhất tôi được phép mời các bạn chút gì chứ?
- Rất cảm ơn ông, - Gaby ngoảnh lại đáp. – Nhưng đây là nguyên tắc của chúng tôi: Không nhận thưởng vì một sự giúp đỡ đương nhiên, thưa ông.
- Thật đáng khâm phục!
Tuckl cười thoải mái.
Người đàn bà tóc vàng cất giọng trong trẻo.
- Em có con chó kháu quá. Tôi cũng từng nuôi một con chó giống Tây Ban Nha. Con Brauni đã tháp tùng tôi suốt 13 năm. Một người bạn hết sức trung thành.
Chị hầu bàn bưng ra một khay. Trà cho Gaby, cà phê cho Tarzan. Sau đó chị lại cầm đến cho Oskar một cái gạt tàn đựng đầy nước. Gaby cảm ơn chân thành.
Ở bàn bên, Tuckl lôi phong bì ảnh ra, đưa cho người đàn bà tóc vàng.
- Những “pô” ảnh đẹp trong kỳ nghỉ vừa rồi của chúng ta đây, Helena.
Helena nhăn trán trong khi xem các bức ảnh.
- Rất thành công, anh Baldur. Ý tôi nói là rất có sức thuyết phục. Fabian không làm diễn viên thì thật uổng.
- Đáng được trao giải Oskar, hahahahaha!
Ái chà, Tarzan nghĩ. Baldur, Fabian và Helena. Bộ ba khả nghi này đã dựng những bức ảnh giết người mà JuliaBlendel in tráng. Tụi mình đang gặp trò gì đây chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.