Quyển 60 - Chương 7: SA LƯỚI TẬP THỂ
Tô Du Bính
05/12/2013
Giáo sư Viertein, thân sinh Karl, bữa nay dậy rất sớm. Chưa dùng điểm tâm gì hết mà ông đã lên đường đến trường đại học Tổng hợp.
Tarzan nói đùa với các bạn:
- Dám ông già của Karl đãng trí bác học, quên cả bữa nay là chủ nhật nên vẫn đi làm.
Máy Tính giải thích:
- Ồng già tao đang theo đuổi một công trình ứng dụng trong con tàu vũ trụ. Ông lại còn phải hướng dẫn một thực tập sinh làm luận án phó tiến sĩ về vật lý nguyên tử. Ông bận tối ngày.
Đám trẻ bước vào phòng ăn.
Tròn vo vừa ăn vừa không nén nổi xuýt xoa:
- Ồ, bữa ăn sáng thịnh soạn quá. Tài nấu bếp của bác đâu có thua gì đầu bếp của các khách sạn thượng hạng, thưa bác Viertein.
Bà giáo sư cười vui vẻ:
- Cám ơn cháu, Willi. Bác chỉ rầu một nồi là thằng Karl nhà bác ăn uống cứ như một con mèo ốm vậy.
Tròn Vo cười tít mắt:
- Vậy nó mới là bạn thân của cháu. Tình bạn là san sẻ, bù trừ mà bác.
Mọi người cười ầm. Tròn Vo được thể vừa cười hết cỡ vừa nhấc nốt cuộn bánh kem tẩm mật ong trên đĩa.
Tarzan chọc:
- Mày đúng là “vô địch thế giới trong tương lai”, như dòng chữ in trên ngực áo mày, mập à.
Tròn Vo càng cười tươi:
- Có thực mới vực được đạo mà đại ca.
Karl nhắc:
- Thôi nào. Lẹ lên mà đi, không thì Công chúa lại cáu đó.
Tarzan cảm ơn bà Vierstein một lần nữa và xin phép cho cả bọn lên đường đến nhà Gaby.
Ba thằng dừng xe trước cửa tiệm thực phẩm vừa mở cửa. Chúng chào bà Glockner rồi ba chân bốn cẳng vọt lên lầu.
Coi, Gaby đã sẵn sàng. Con Oskar cũng đã đeo xích trong tư thế chuẩn bị lên đường.
Tarzan hỏi ngay:
- Có tin gì mới không Gaby ?
- Mình đã nói chuyện điện thoại với Brettschneyder, trợ lý mới của ba mình. Anh này vừa tốt nghiệp trường Đại học an ninh đang theo ba mình tập sự trong một số vụ án gần đây…
Tròn vo nhanh nhảu đo cắt ngang:
- Biết rồi, cái anh chàng bảnh trai vẫn lấm lét ngó trộm bạn mỗi khi tụi mình tới Tổng nha chớ gì.
Gaby nổi quạu:
- Này, mình không phải con công trong vườn thú đâu nha.
Máy tính dàn hòa cấp tốc:
- Thôi nào, thôi nào. Kể tiếp đi Gaby.
Gaby nói tiếp:
- Anh ta bảo vẫn chưa bắt được Vleske. Cảnh sát phát hiện thêm rằng Râu Đỏ còn gây ra một vụ án khác nữa kia.
Ba thằng con trai đều ồ lên một lượt.
- Gã đã đầu độc hụt một cô bé tên Katrin Breukhoff, con gái của gia đình mà gã đang trú nhờ, sau khi đã lợi dụng cô bé.
Mặt Karl đỏ bừng:
- Đồ khốn nạn!
Gaby tiếp tục:
- Sự việc bị đổ bể nhờ gã còn chút lương tri. Gã đã gọi điện vè cho Katrin dặn cô bé không đươc sử dụng hộp sữa nguy hiểm mà gã đã cho nhựa cà độc dược vào.
Karl lại hỏi:
- Vậy còn vụ chiếc Audi màu đen?
- Nhân viên quản lý hồ sơ đăng ký xe đã đi nghỉ cuối tuần mất rồi. Việc rà soát chiếc Audi đành phải chờ sáng thứ hai mới làm được.
Tròn vo càm ràm:
- Vậy là tên trộm 2 triệu mark còn được nhởn nhơ đếm tiền đến thứ hai kia đấy. Gã có thể mua gì cho hết 2 triệu ấy nhỉ? Để ăn thì cả đời chắc cũng không hết, cho dù ăn thùng uống vại như mình đây, haha.
Karl lắc đầu:
- Tiêu 1 khoản tiền lớn đâu có dễ. Thời buổi bây giờ xài vài ngàn mark trở lên là bị kiểm duyệt qua vi tính coi nguồn tiền ở đâu ra rồi.
Tarzan thông báo cho Gaby về vụ chạm trán băng trộm mini và việc hắn suýt nữa ăn kẹo đồng của tên trùm.
Công chúa rùng mình:
- Thật là quá quắt. Lôi kéo cả trẻ con vào chuyện trộm cắp quy mô như vậy. Có cần mình gọi điện lại cho anh Brétthneyder để kiểm tra có chiếc xe đó không?
Tarzan gật đầu, có vẻ không được nhiệt tình cho lắm.
Năm phút sau, Gaby buông điện thoại trở ra:
- Có kết quả rồi, chiếc xe thùng YOYOKOKOSHI đã treo biển số giả lấy trộm của một chiếc xe hơi thể thao hiệu England. Hiện cảnh sát đang tiến hành điều tra vụ này. Tình tiết bạn kể trùng khớp với sự trình báo của gia đình bị mất trộm đêm qua
Karl có vẻ hài lòng. Nó hất hàm:
- Tốt lắm, Giờ phiền Gaby phone 4 lần nữa.
- Hả?
- Gọi đến bịnh viện coi sức khỏe Christian ra sao?
Gaby nhấc máy. Cô bé xin gặp bác sỹ Schneider. Sau một cuộc nói chuyện ngắn ngủn, cô cảm ơn rồi cúp máy.
- Xong rồi. Thằng bé đã qua cơn nguy hiểm sau khi giải phẫu đầu và hàm. Hiện giờ nó đã tỉnh nhưng tất nhiên là trong tư thế nằm yên lặng và phải truyền đạm.
Đám con trai nhẹ cả người trừ Công Chúa. Mặt cô bé bỗng dưng đăm chiêu.
Karl ngạc nhiên :
- Có chuyện gì rầu rĩ vậy Gaby?
- Ồ chẳng qua là mình bị ám ảnh bởi giấc ngủ hồi tối.
Tròn Vo le lưỡi:
- Bộ gặp ma à?
- Ma mãnh gì đâu. Chỉ là hình ảnh người nộm vũ trụ bị Christian đâm thủng, nó cứ ám ảnh mình mãi. Mình còn thấy hình nộm đó ẩn chứa một điều gì đó khủng khiếp, nó ám chỉ một người. . .
Tarzan đón bắt được suy nghĩ của cô bạn:
- Bạn nghĩ là bố của Christian, ông Reithl chăng?
Gaby gật đầu:
- Đúng vậy, hình nộm đó cũng phục phịch, béo mỡ như ông nha sĩ.
Cả bọn lặng đi rồi Karl gỡ cặp kính cận rồi nói trong sự bàng hoàng:
- Cũng có thể lắm. Trông bộ dạng của ông ta lúc ở bịnh viện hùng hùng hổ hổ, thô bỉ. Quần áo xộc xệch, nói năng thô lỗ làm sao chớ.
Gaby cắt ngang:
- Nhưng cũng chỉ là nghi vấn thôi Karl. Dù sao Christian cũng qua khỏi rồi. Và mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
Tứ quái tạm quên Christian để hướng về một mục tiêu khác, tụi nó còn quá nhiều việc để làm.
Tarzan nhắc:
- Hình như sáng nay tụi mình có hẹn với bà Edith phải không?
Karl lại lật nhanh các trang danh bạ điện thoại, đọc số máy nhà Wolpert cho Tarzan bấm máy.
Tụi nhỏ đợi đến hồi chuông thứ năm mới nghe thấy tiếng phụ nữ bên kia đầu dây, kèm theo cả tiếng nấc:
- Nhà… Wolpert… đây…
- Chào bàEdith… tôi là Tarzan cùng các bạn gọi điện cho bà theo hẹn…
- Các ông… tốt quá.
- Tụi cháu đều ít tuổi thôi cô. Đều là học trò.
- Ôi chao, trong lúc rối rắm này tôi còn được các cháu hỏi han. Thực… cảm động…
- Lại có chuyện gì không ổn phải không ạ?
- Chán lắm… Cô gặp chuyện tồi tệ hơn. Y là kẻ tội phạm. Cô thật không ngờ.
- Ai kia?
- Wolpert, chỗ cô đang nương nhờ.
- Ông ta có nhà không?
- Không, lão ở ngoài cửa hàng, trưa mới về.
- Wolpert, cửa hàng Wolpert. Cháu nghĩ cháu biết cửa hàng này. Ông ấy đi xe gì vậy cô?
- Một chiếc xe màu đen.
- Loại gì ạ?
- Có lẽ là loại Audi cháu ạ, nếu cô không nhầm. Cô cũng không thạo chuyện xe cộ lắm.
Tarzan quay lại nhìn các bạn không giấu nổi sự sửng sốt. Hắn tiếp tục thử vận may:
- Có phải biển số xe là DW 1121 không ạ?
- Đúng thế.
- Vậy là mọi chuyện đã rõ. Cô Edith, chuyện này quan trọng lắm. Cô cần gặp tụi cháu gấp. Nhà cô ở địa chỉ nào thế nhỉ?
- Số 44 đường Tenghof.
- Cô đợi tụi cháu khoảng 15 phút nữa nhé. Cám ơn cô.
Tarzan giữ đúng lời hứa. Tứ quái đạp xe hộc tốc tới số 44 đường Tenghof. Khỏi phải nói, Edith đã lấp ló sẵn ở cửa sổ, hấp tấp mở cửa chính kéo lũ trẻ vào nhà.
Tứ quái nhìn Edith đầy thiện cảm. Cô ấy đâu có vẻ gì của một người đàn bà lẳng lơ bỏ chồng con đi theo người khác như Schangmann mạ sát. Edith hiện diện trước tụi chúng dễ thương và tội nghiệp làm sao. Thân hình mảnh mai nhỏ bé của cô co ro và hai mắt sưng mọng vì khóc.
Tarzan quan sát căn phòng thuộc loại sang trọng. Sàn được trải bằng thứ thảm thượng hạng chỉ có ở các nhà tỷ phú hoặc dinh tổng thống. Hắn tấm tắc:
- Wolpert quả là ông vua thảm của thành phố này.
Edith dịu dàng:
- Các cháu đã ăn sáng chưa?
Mắt Tròn Vo lập tức long lanh. Nhưng nó chưa kịp mấp máy môi đã bị Tarzan chặn nga
- Cảm ơn cô, tụi cháu ăn rồi. Theo cháu chúng ta cần phải bàn bạc ngay kẻo Wolpert về đột ngột thì hư bột, hư đường hết.
Edith vẫn pha trà mời đám trẻ. Tarzan nhìn cô ái ngại. Hắn hiểu rằng có thể chính ngôi nhà này là hang ổ của bọn tội phạm. Cần phải tranh thủ khai thác tối đa tin tức ở người phụ nữ tội nghiệp này, mà cũng là để giải thoát cho cô, nếu qua mẻ vó cất ở đây sẽ tóm được những con cá sộp.
Hắn lựa lời bắt đầu:
- Thưa cô…
Tarzan khựng lại bởi cái nhìn ngân ngấn nước của cô Edith. Cô cắm ánh mắt xuống sàn nhà như muốn độn thổ. Cuộc đời cô thật bầm dập, có khác gì bèo dạt hoa trôi.
Gaby hiểu ngay tâm trạng của Edith. Cô bé ngồi sát lại hơn và ôm lấy vai cô, siết nhẹ.
Edith chợt ngẩng nên nhìn khắp Tứ quái rồi nói:
- Các cháu ạ, hôm qua khi Schangmann, chồng tôi, cùng lái xe chở tiền đến Purkhein thì chiếc Audi của Wolpert bám sát nút. Wolpert có hẹn gặp Schangmann ở Purkhein để giải quyết vấn đề Anna mà. Bất ngờ sự cố xảy ra, xe chở tiền bị tai nạn và Wolpert là người duy nhất chứng kiến việc Schangmann tỉnh lại, mang tiền giấu đi. Đáng lẽ, Wolpert phải báo cho cảnh sát nhưng ông ta lại làm ngược lại. Ông ta phóng xe về đây và bàn bạc với tôi một kế hoạch trừng trị Schangmann. Ông ta đợi đến khi Schangmann đi lấy hai bao tiền về giấu trong nhà tôi thì chúng tôi sẽ gọi điện báonh sát. Khi ấy Schangmann sẽ bị bắt và tất nhiên tôi sẽ đón được Anna về đây. Vì bé Anna tôi đồng ý với ông ta.
Gaby bình luận:
- Kể ra như thế là không đúng luật pháp đâu cô.
Edith bối rối:
- Tôi biết. Nhưng vì Anna mà.
Đám trẻ gật đầu thông cảm.
Edith bắt đầu sụt sịt:
- Không ngờ sau đó… Trời, ông ta đã lừa dối cô các cháu ạ! Đời cô coi như bỏ đi rồi, chỉ tội cho Anna có cả cha lẫn mẹ mà như không có. Sao số cô chỉ toàn gặp những người đàn ông đểu giả và độc ác…
Edith đưa hai tay bueng lấy mặt. Tarzan sốt ruột nhắc:
- Chuyện đâu còn có đó mà cô. Nhưng sau đó thì sao ạ?
- Ờ ờ, cô nói tiếp đây. Sau đó ông ta rời nhà từ lúc chập tối, nói với cô là đi đo diện tích sàn cho khách hàng để bán thảm, nhưng thực sự đâu phải như vậy. Sự thật là ông ta đánh xe đến hiện trường vụ tai nạn ngày hôm qua để cưóp không số tiền Schangmann cất trong bụi rậm, bỏ mặc chuyện giải quyết cho Anna về đây với cô…
- Rồi sao nữa ạ?
- RồiWolpert về. Lúc ấy đã muộn. Cô đứng trên phòng nhìn xuống đúng lúc ông ta về, cùng một xe chở thảm nữa.
- Xe chở thảm à?
- Đúng vậy, cô chạy xuống tầng hầm thì đụng ngay ba đứa trẻ con lạch bạch khiêng một cuộn thảm khổng lồ vô hầm rồi biến đi ngay cùng chiếc xe thùng. Wolpert hớn hở xách hai bao tải tiền lên. Vừa giở ra thì có điện thoại. Chính là cú điện thoại của các cháu đấy.
Nói rồi Edith nhìn bốn đứa trẻ đầy tin cậy.
Tarzan kết luận:
- Vậy là rõ rồi, cả Wolpert và Schangmann cùng vào nhà đá. Chắc chắn như thế cô Edith ạ. Và tất nhiên Anna sẽ được về với cô. Cô hãy nhanh chóng tố giác bọn chúng. Cô khỏi lo lắng gì. Ngoài việc lương tâm cô được thanh thản, cô sẽ được thưởng 5% số tiền vì đã tố giác tội phạm. 5% của 2 triệu là 100.000 mark rồi. Cô có nghề nghiệp gì không ạ?
- Không.
- Vậy thì cô tranh thủ học lấy một nghề cô Edith ạ. Nếu không suốt đời cô sẽ phải sống phụ thuộc vào người khác. Còn tương lai của Anna nữa chứ ạ.
- Cảm ơn các cháu đã khuyên tôi chí tình.
- Cháu còn một câu hỏi nữa. Cô có nhận dạng được kẻ mang thảm đến không
Edith tả khá chính xác hình dáng của Dansik.
Tarzan đưa mắt cho các bạn. Tam quái còn lại hiểu rằng đó chính là tên chỉ huy bọn nhóc con ăn trộn thảm mà hắn bắt gặp đêm hôm qua.
Cuộc tấn công của cảnh sát diễn ra chớp nhoáng. Sau khi nhận được tin báo của Edith, Tổng nha triển khai lực lượng hình sự cấp kì. Chính Brettschneyder, trợ lý của thanh tra trưởng Glockner chỉ huy trận đánh chứ đâu, Wolpert ngay lập tức bị còng tay tại cửa hàng thảm, còn Schangmann được cảnh sát mời lên Tổng nha lập biên bản.
Cuốn phim đời quay loang loáng, Schangmann vừa bị áp giải đi là Edith đã được tới thay thế lão chăm sóc Anna liền. Mẫu tử thế là trùng phùng.
Hai bao tải tiền còn nguyên vẹn được niêm phong đưa về Tổng nha cảnh sát.
Còn lại hai đầu mối Dansik và Vleske Râu Đỏ. Một tên thì cảnh sát truy nã từ hôm qua chưa thấy còn Dansik chắc là chưa bị đánh động.
NhómTứ quái quyết định đi trước cảnh sát một bước: Tìm chỗ ở của Dansik.
Chúng nhanh chóng tra danh bạ điện thoại. Ái chà, trong tổng số HugoDansik có chức năng một nhà sư phạm xã hội. Địa chỉ số 4 đường DoanhTrại.
Karl Máy Tính nói ngay:
- Địa chỉ này mình biết. Đó là một doanh trại cũ của quân đội Mỹ.Giờ được bố trí làm trại trẻ mồ côi.
Gaby bổ sung:
- Đúng rồi! Một trại trẻ mồ côi tư nhân. Ông chủ là HugoDansik.
Tarzan quyết định:
- Tốt nhất là tụi mình sẽ đến tận nơi - theo cách thức quen thuộc của TKKG. Lẹ lên các bạn!
Taran nhận sứ mệnh nhấn chuông gọi cửa để còn sẵn sàng xử lý khi có tình huống gì xảy ra.
Tuy nhiên, người ra mở cửa sau một hồi chuông reo lâu lắc chỉ là một thằng nhóc chừng 9 tuổi. Ê, nó lê đôi dép lệch xệch ngơ ngác nhìn 4 vị khách lạ.
Tarzan cười giễu cợt:
- Chào… người quen. Đúng là trái đất tròn, chúng ta lại gặp nhau, hả?!
Thằng nhóc toan sập cửa thì đã bị bàn tay thép của Tarzan tóm ngực áo lôi tuột ra ngoài. Nó giãy giụa một cách bất lực, mặt tái mép.
Hắn nghiêm giọng:
- Này, anh không làm gì chú mày đây mà sợ. Tối qua, lúc khiêng thảm, chú mày đi giữa phải không?
Thằng nhóc giãy nãy:
- Em không nói gì đâu. Không được phép nói. Đứa nào bép xép ông chủ vặn cổ liền.
Tròn Vo nhào vô hỏi cung ké. Nó bặm mép xắn tay áo lên:
- Ông chủ mày có ở đây không?
- Không.
- Mày không xạo đấy chứ?
- Thưa anh mập, em thề độc đấy. Đứa nào nói láo sẽ bị “nổ mũi ăn trấu, cái đầu xỉa thuốc”.
Tarzan cố gắng nín cười:
- Lão đi đâu hả?
- Ổng đi vào thành phố. Ổng có hẹn hò gì với ai đó vào lúc 17h hôm nay ở công viên Văn Hoá ấy. Em tình cờ nghe được ổng nói chuyện điện thoại tối qua.
- Chú mày tên gì?
- Otto. Otto frenchtlben.
- Còn hai đứa kia?
- Tụi nó là Jan Schlechter và Sascha prokolozski.
- Ông chủ bắt ép tụi mày đi ăn trộn à
- Vâng. Đó là mệnh lệnh, là luật lệ ở đây. Đứa nào không chịu là bị tra tấn ngay.
Thằng mập ái ngại nhìn Otto:
- Sao không trốn hả?
Otto nhún vai lè lưỡi:
- Trốn là tử. Chỗ này là trại tập trung dã man. Còn khắc nghiệt hơn cả nhà tù kia.
- Sao?
- Năm ngoái nó một đứa tên là Emanuel schmitt giữa đêm trèo tường định trốn, bị bắt lại. Ngày hôm sau người ta thấy xác nó nằm trên đường. Cảnh sát kết luận đó là một vụ tai nạn giao thông. Nhưng bọn em đều biết rằng thằng nhỏ xấu số đó đã bị thủ tiêu. Đó cũng là bài học cho những đứa nào có ý định bỏ trốn.
Tròn Vo lặng người. Thằng nhóc hắng giọng:
- Vì vậy nếu muốn tụi em sống sót, các huynh đệ đừng xui dại.
Gaby mặt mày tái nhợt:
- Lạy chúa! Khủng khiếp quá!
Tazan vỗ vai Otto, nói chắc như đinh đóng cột:
- Mọi chuyện chấm dứt rồi, Otto! Anh bảo đảm với em như vậy. Từ hôm nay sẽ không còn tồn tại Bóng Ma khiếp đảm ở trại trẻ mồ côi n!
*
Công viên Văn Hoá của thành phố rộng mênh mông. Cây và cây. Vào mùa hè dân thành phố có thói quen đi dạo theo những con đường rợp bóng cây trong công viên. Nhưng bây giờ trời đang vào tiết đông, công viên trở nên ảm đạm với những cành cây trụi lá khẳng khiu, cong queo như những nét vẽ cẩu thả trên bầu trời xám xịt.
Trời mưa nặng hạt. Tứ quái đạp trôi hết 45 phút từ trại trẻ mồ côi không dám lơi chân, sợ không đón đầu được cuộc hẹn. May mà chúng còn đến sớm được vài phút để thở và tìm chỗ núp vào có tầm nhìn bao quát, khả dĩ theo dõi cuộc gặp gỡ của Dansik và kẻ nào đó.
Còn kém 1 phút trước 17 giờ thì chúng phát hiện một bóng người đi vào công viên. Y đi chậm rãi như ma, quần áo tả tơi như một tên ăn xin chuyên nghiệp.
Gaby thì thầm:
- Bộ râu của y màu đỏ hoe.
Karl nhướng mày:
- Ờ chắc tên này là VleskeRâu Đỏ. Y chường mặt ở đây để làm gì?
Tarzan hồi hộp:
- Vậy là mẻ lưới này có thể vây gọn nốt hai con cá sộp. Tuyệt thật, trong khi cảnh sát bủa vây hắn khắp nơi thì y mò tới đây nộp mạng cho tụi mình.
Dansik đến cũng đúng giờ. Gã trình diện “TứQuái” với chiếc áo mưa tối hôm qua Tarzan đã biết. Cái đầu lơ thơ vài sợi tóc bết nước mưa của gã càng thêm dị hợm.
Bốn đứa gần như đứng thẳng người lên khi thấy Dansik đảo mắt quan sát xung quanh rồi tiến thẳng lại chỗ Vleske.
Tròn Vo thì thào:
- Ngó bộ, chúng sắp đánh nhau, đại ca!
Còn phải hỏi, Dansik đã bất ngờ xoay người nửa vòng và rút súng nhanh như điện. Gã đâu biết rằng Tarzan cũng nhanh như điện bò ra khỏi chỗ nấp, lên thẳng chỗ hai tên.
Dansik chỉ súng vào Vleske hăm he:
- Mày lìa đời rồi con ơi!
Vleske lùi từng bước từng bước, toàn thân run lẩy bẩy, miệng van xin gì đó.
Dansik dồn con mồi vào khe giữa hai cái kiot. Một trong hai cái kiot có đề Quán xúc xích nướng.
Dĩ nhiên là Tarzan cũng ép mình sát vách kiot chứ sao.
Giọng âm hồn của Dansik vang lên:
- Mày chơi ngon đó, Râu Đỏ! Trong khi mạng sống của mày đang được tính từng giờ từng phút bởi bọn cớm thì mày lại cả gan giở trò mèo
- Trò… trò gì ạ? Tôi đâu biết… biết ông là ai.
- Mày toan tống tiền Reithi chứ sao. Tao sẽ khử mày để thế giới này bớt đi một thằng đểu.
Râu Đỏ đã hiểu ra mọi chuyện:
- Xin…. Tôi xin ông đừng giết tôi. Tôi cũng bí quá mới phải làm vậy.
- Mày chết thây kệ mày. Hà cớ gì lại kéo cả người khác vào cuộc hả?
Râu Đỏ rối rít:
- Tôi hiểu rồi. Tôi xin hứa, tôi không dán hé răng nữa. Thề có chúa! Tha cho tôi, xin ông!
- Lá thư đâu?
- Đây… ạ! Để tôi lấy.
- Nghe đây! Tao tha cho lần này, nếu mày hé môi là về chầu trời đó, hiểu chưa? Cho dù mày đang ở trước toà cũng vẫn tiêu.
- Vâng, vâng. Không đời nào tôi nói nữa.
- Mày chắc chắn sẽ bị bắt. Nhưng khôn hồn thì ngậm miệng. Nghe chưa?
- Vâng, nghe rồi thưa ông. Đời tôi cách chi thì cũng bế mạc rồi ….
Đúng lúc đó từ trong bòng tối vọng ra một tiếng quát như sấ
- CảDansik cũng vậy. Bế mạc rồi!
Tarzan chớ ai. Miệng nói tay chân hắn hành động đồng thời. Hắn nhảy ra phóng luôn một cú đấm cực mạnh vào cái trán hói của Dansik đúng lúc tên này quay lại. Thằng vô lại đổ vật xuống đất. Tarzan còn cẩn thận dẫm mạnh lên cánh tay cầm súng của tên tội phạm. Khẩu súng rơi ra.
Vleske há hốc mồm. Y chưa biết phản ứng thế nào thì Tarzan quát:
- Đứng im! Động đậy ăn đạn liền.
Đoạn hắn dùng mũi giầy hất tung khẩu súng dưới đất lên và đưa tay bắt gọn như một diễn viên xiếc. Vleske chỉ còn biết há hốc mồm mà nhìn.
Tarzan giằng lấy lá thư, giọng rất “anh chị”:
- Đưa coi! Coi thư gì mà quan trọng vậy nào!
Một giờ sau, bác sĩ nha khoa MathiasReithi cũng bị còng tay dẫn về Tổng Nha. Vậy là từ trưa đến chiều, cửa phòng giam được mở cửa tới ba lần, đón đúng 5 vị khách thuộc hàng cao thủ mánh mung lừa đảo.
Tròn Vo làm một cuộc xổ số.
- Đố quý vị, thằng nào nặng tội nhất?
Gaby đáp li
- Thằng Bóng Ma Hugo Dansik chớ sao.
- Lý do?
- Thì nó là kẻ vừa ăn cướp, vừa dám thuê chém mướn, lại lợi dụng trại trẻ mồ côi, lợi dụng trẻ em tiến hành hoạt động phi pháp chớ sao.
- Trật tất rồi CôngChúa ơi.
- Vậytheo các bạn, thằng nào nặng tội nhất?
Theo luật pháp của Tròn Vo này thì thằng nặng tội nhất phải là thằng cha Râu Đỏ. Thức ăn là lộc quý trời ban cho chúng sinh mà gã nỡ đầu độc. Trời hỡi, nếu rủi mà tôi đây rơi vào tình cảnh của con bé Katrin, chắc tôi tiêu đời rồi. Biết sao không? Vì tôi đâu có để dành đồ ăn thức uống lại bao giờ chớ!
Các bạn của thằng mập cười phá lên trước sự liên tưởng nhăng nhít của anh bạn phổi bò.
Tarzan nói đùa với các bạn:
- Dám ông già của Karl đãng trí bác học, quên cả bữa nay là chủ nhật nên vẫn đi làm.
Máy Tính giải thích:
- Ồng già tao đang theo đuổi một công trình ứng dụng trong con tàu vũ trụ. Ông lại còn phải hướng dẫn một thực tập sinh làm luận án phó tiến sĩ về vật lý nguyên tử. Ông bận tối ngày.
Đám trẻ bước vào phòng ăn.
Tròn vo vừa ăn vừa không nén nổi xuýt xoa:
- Ồ, bữa ăn sáng thịnh soạn quá. Tài nấu bếp của bác đâu có thua gì đầu bếp của các khách sạn thượng hạng, thưa bác Viertein.
Bà giáo sư cười vui vẻ:
- Cám ơn cháu, Willi. Bác chỉ rầu một nồi là thằng Karl nhà bác ăn uống cứ như một con mèo ốm vậy.
Tròn Vo cười tít mắt:
- Vậy nó mới là bạn thân của cháu. Tình bạn là san sẻ, bù trừ mà bác.
Mọi người cười ầm. Tròn Vo được thể vừa cười hết cỡ vừa nhấc nốt cuộn bánh kem tẩm mật ong trên đĩa.
Tarzan chọc:
- Mày đúng là “vô địch thế giới trong tương lai”, như dòng chữ in trên ngực áo mày, mập à.
Tròn Vo càng cười tươi:
- Có thực mới vực được đạo mà đại ca.
Karl nhắc:
- Thôi nào. Lẹ lên mà đi, không thì Công chúa lại cáu đó.
Tarzan cảm ơn bà Vierstein một lần nữa và xin phép cho cả bọn lên đường đến nhà Gaby.
Ba thằng dừng xe trước cửa tiệm thực phẩm vừa mở cửa. Chúng chào bà Glockner rồi ba chân bốn cẳng vọt lên lầu.
Coi, Gaby đã sẵn sàng. Con Oskar cũng đã đeo xích trong tư thế chuẩn bị lên đường.
Tarzan hỏi ngay:
- Có tin gì mới không Gaby ?
- Mình đã nói chuyện điện thoại với Brettschneyder, trợ lý mới của ba mình. Anh này vừa tốt nghiệp trường Đại học an ninh đang theo ba mình tập sự trong một số vụ án gần đây…
Tròn vo nhanh nhảu đo cắt ngang:
- Biết rồi, cái anh chàng bảnh trai vẫn lấm lét ngó trộm bạn mỗi khi tụi mình tới Tổng nha chớ gì.
Gaby nổi quạu:
- Này, mình không phải con công trong vườn thú đâu nha.
Máy tính dàn hòa cấp tốc:
- Thôi nào, thôi nào. Kể tiếp đi Gaby.
Gaby nói tiếp:
- Anh ta bảo vẫn chưa bắt được Vleske. Cảnh sát phát hiện thêm rằng Râu Đỏ còn gây ra một vụ án khác nữa kia.
Ba thằng con trai đều ồ lên một lượt.
- Gã đã đầu độc hụt một cô bé tên Katrin Breukhoff, con gái của gia đình mà gã đang trú nhờ, sau khi đã lợi dụng cô bé.
Mặt Karl đỏ bừng:
- Đồ khốn nạn!
Gaby tiếp tục:
- Sự việc bị đổ bể nhờ gã còn chút lương tri. Gã đã gọi điện vè cho Katrin dặn cô bé không đươc sử dụng hộp sữa nguy hiểm mà gã đã cho nhựa cà độc dược vào.
Karl lại hỏi:
- Vậy còn vụ chiếc Audi màu đen?
- Nhân viên quản lý hồ sơ đăng ký xe đã đi nghỉ cuối tuần mất rồi. Việc rà soát chiếc Audi đành phải chờ sáng thứ hai mới làm được.
Tròn vo càm ràm:
- Vậy là tên trộm 2 triệu mark còn được nhởn nhơ đếm tiền đến thứ hai kia đấy. Gã có thể mua gì cho hết 2 triệu ấy nhỉ? Để ăn thì cả đời chắc cũng không hết, cho dù ăn thùng uống vại như mình đây, haha.
Karl lắc đầu:
- Tiêu 1 khoản tiền lớn đâu có dễ. Thời buổi bây giờ xài vài ngàn mark trở lên là bị kiểm duyệt qua vi tính coi nguồn tiền ở đâu ra rồi.
Tarzan thông báo cho Gaby về vụ chạm trán băng trộm mini và việc hắn suýt nữa ăn kẹo đồng của tên trùm.
Công chúa rùng mình:
- Thật là quá quắt. Lôi kéo cả trẻ con vào chuyện trộm cắp quy mô như vậy. Có cần mình gọi điện lại cho anh Brétthneyder để kiểm tra có chiếc xe đó không?
Tarzan gật đầu, có vẻ không được nhiệt tình cho lắm.
Năm phút sau, Gaby buông điện thoại trở ra:
- Có kết quả rồi, chiếc xe thùng YOYOKOKOSHI đã treo biển số giả lấy trộm của một chiếc xe hơi thể thao hiệu England. Hiện cảnh sát đang tiến hành điều tra vụ này. Tình tiết bạn kể trùng khớp với sự trình báo của gia đình bị mất trộm đêm qua
Karl có vẻ hài lòng. Nó hất hàm:
- Tốt lắm, Giờ phiền Gaby phone 4 lần nữa.
- Hả?
- Gọi đến bịnh viện coi sức khỏe Christian ra sao?
Gaby nhấc máy. Cô bé xin gặp bác sỹ Schneider. Sau một cuộc nói chuyện ngắn ngủn, cô cảm ơn rồi cúp máy.
- Xong rồi. Thằng bé đã qua cơn nguy hiểm sau khi giải phẫu đầu và hàm. Hiện giờ nó đã tỉnh nhưng tất nhiên là trong tư thế nằm yên lặng và phải truyền đạm.
Đám con trai nhẹ cả người trừ Công Chúa. Mặt cô bé bỗng dưng đăm chiêu.
Karl ngạc nhiên :
- Có chuyện gì rầu rĩ vậy Gaby?
- Ồ chẳng qua là mình bị ám ảnh bởi giấc ngủ hồi tối.
Tròn Vo le lưỡi:
- Bộ gặp ma à?
- Ma mãnh gì đâu. Chỉ là hình ảnh người nộm vũ trụ bị Christian đâm thủng, nó cứ ám ảnh mình mãi. Mình còn thấy hình nộm đó ẩn chứa một điều gì đó khủng khiếp, nó ám chỉ một người. . .
Tarzan đón bắt được suy nghĩ của cô bạn:
- Bạn nghĩ là bố của Christian, ông Reithl chăng?
Gaby gật đầu:
- Đúng vậy, hình nộm đó cũng phục phịch, béo mỡ như ông nha sĩ.
Cả bọn lặng đi rồi Karl gỡ cặp kính cận rồi nói trong sự bàng hoàng:
- Cũng có thể lắm. Trông bộ dạng của ông ta lúc ở bịnh viện hùng hùng hổ hổ, thô bỉ. Quần áo xộc xệch, nói năng thô lỗ làm sao chớ.
Gaby cắt ngang:
- Nhưng cũng chỉ là nghi vấn thôi Karl. Dù sao Christian cũng qua khỏi rồi. Và mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
Tứ quái tạm quên Christian để hướng về một mục tiêu khác, tụi nó còn quá nhiều việc để làm.
Tarzan nhắc:
- Hình như sáng nay tụi mình có hẹn với bà Edith phải không?
Karl lại lật nhanh các trang danh bạ điện thoại, đọc số máy nhà Wolpert cho Tarzan bấm máy.
Tụi nhỏ đợi đến hồi chuông thứ năm mới nghe thấy tiếng phụ nữ bên kia đầu dây, kèm theo cả tiếng nấc:
- Nhà… Wolpert… đây…
- Chào bàEdith… tôi là Tarzan cùng các bạn gọi điện cho bà theo hẹn…
- Các ông… tốt quá.
- Tụi cháu đều ít tuổi thôi cô. Đều là học trò.
- Ôi chao, trong lúc rối rắm này tôi còn được các cháu hỏi han. Thực… cảm động…
- Lại có chuyện gì không ổn phải không ạ?
- Chán lắm… Cô gặp chuyện tồi tệ hơn. Y là kẻ tội phạm. Cô thật không ngờ.
- Ai kia?
- Wolpert, chỗ cô đang nương nhờ.
- Ông ta có nhà không?
- Không, lão ở ngoài cửa hàng, trưa mới về.
- Wolpert, cửa hàng Wolpert. Cháu nghĩ cháu biết cửa hàng này. Ông ấy đi xe gì vậy cô?
- Một chiếc xe màu đen.
- Loại gì ạ?
- Có lẽ là loại Audi cháu ạ, nếu cô không nhầm. Cô cũng không thạo chuyện xe cộ lắm.
Tarzan quay lại nhìn các bạn không giấu nổi sự sửng sốt. Hắn tiếp tục thử vận may:
- Có phải biển số xe là DW 1121 không ạ?
- Đúng thế.
- Vậy là mọi chuyện đã rõ. Cô Edith, chuyện này quan trọng lắm. Cô cần gặp tụi cháu gấp. Nhà cô ở địa chỉ nào thế nhỉ?
- Số 44 đường Tenghof.
- Cô đợi tụi cháu khoảng 15 phút nữa nhé. Cám ơn cô.
Tarzan giữ đúng lời hứa. Tứ quái đạp xe hộc tốc tới số 44 đường Tenghof. Khỏi phải nói, Edith đã lấp ló sẵn ở cửa sổ, hấp tấp mở cửa chính kéo lũ trẻ vào nhà.
Tứ quái nhìn Edith đầy thiện cảm. Cô ấy đâu có vẻ gì của một người đàn bà lẳng lơ bỏ chồng con đi theo người khác như Schangmann mạ sát. Edith hiện diện trước tụi chúng dễ thương và tội nghiệp làm sao. Thân hình mảnh mai nhỏ bé của cô co ro và hai mắt sưng mọng vì khóc.
Tarzan quan sát căn phòng thuộc loại sang trọng. Sàn được trải bằng thứ thảm thượng hạng chỉ có ở các nhà tỷ phú hoặc dinh tổng thống. Hắn tấm tắc:
- Wolpert quả là ông vua thảm của thành phố này.
Edith dịu dàng:
- Các cháu đã ăn sáng chưa?
Mắt Tròn Vo lập tức long lanh. Nhưng nó chưa kịp mấp máy môi đã bị Tarzan chặn nga
- Cảm ơn cô, tụi cháu ăn rồi. Theo cháu chúng ta cần phải bàn bạc ngay kẻo Wolpert về đột ngột thì hư bột, hư đường hết.
Edith vẫn pha trà mời đám trẻ. Tarzan nhìn cô ái ngại. Hắn hiểu rằng có thể chính ngôi nhà này là hang ổ của bọn tội phạm. Cần phải tranh thủ khai thác tối đa tin tức ở người phụ nữ tội nghiệp này, mà cũng là để giải thoát cho cô, nếu qua mẻ vó cất ở đây sẽ tóm được những con cá sộp.
Hắn lựa lời bắt đầu:
- Thưa cô…
Tarzan khựng lại bởi cái nhìn ngân ngấn nước của cô Edith. Cô cắm ánh mắt xuống sàn nhà như muốn độn thổ. Cuộc đời cô thật bầm dập, có khác gì bèo dạt hoa trôi.
Gaby hiểu ngay tâm trạng của Edith. Cô bé ngồi sát lại hơn và ôm lấy vai cô, siết nhẹ.
Edith chợt ngẩng nên nhìn khắp Tứ quái rồi nói:
- Các cháu ạ, hôm qua khi Schangmann, chồng tôi, cùng lái xe chở tiền đến Purkhein thì chiếc Audi của Wolpert bám sát nút. Wolpert có hẹn gặp Schangmann ở Purkhein để giải quyết vấn đề Anna mà. Bất ngờ sự cố xảy ra, xe chở tiền bị tai nạn và Wolpert là người duy nhất chứng kiến việc Schangmann tỉnh lại, mang tiền giấu đi. Đáng lẽ, Wolpert phải báo cho cảnh sát nhưng ông ta lại làm ngược lại. Ông ta phóng xe về đây và bàn bạc với tôi một kế hoạch trừng trị Schangmann. Ông ta đợi đến khi Schangmann đi lấy hai bao tiền về giấu trong nhà tôi thì chúng tôi sẽ gọi điện báonh sát. Khi ấy Schangmann sẽ bị bắt và tất nhiên tôi sẽ đón được Anna về đây. Vì bé Anna tôi đồng ý với ông ta.
Gaby bình luận:
- Kể ra như thế là không đúng luật pháp đâu cô.
Edith bối rối:
- Tôi biết. Nhưng vì Anna mà.
Đám trẻ gật đầu thông cảm.
Edith bắt đầu sụt sịt:
- Không ngờ sau đó… Trời, ông ta đã lừa dối cô các cháu ạ! Đời cô coi như bỏ đi rồi, chỉ tội cho Anna có cả cha lẫn mẹ mà như không có. Sao số cô chỉ toàn gặp những người đàn ông đểu giả và độc ác…
Edith đưa hai tay bueng lấy mặt. Tarzan sốt ruột nhắc:
- Chuyện đâu còn có đó mà cô. Nhưng sau đó thì sao ạ?
- Ờ ờ, cô nói tiếp đây. Sau đó ông ta rời nhà từ lúc chập tối, nói với cô là đi đo diện tích sàn cho khách hàng để bán thảm, nhưng thực sự đâu phải như vậy. Sự thật là ông ta đánh xe đến hiện trường vụ tai nạn ngày hôm qua để cưóp không số tiền Schangmann cất trong bụi rậm, bỏ mặc chuyện giải quyết cho Anna về đây với cô…
- Rồi sao nữa ạ?
- RồiWolpert về. Lúc ấy đã muộn. Cô đứng trên phòng nhìn xuống đúng lúc ông ta về, cùng một xe chở thảm nữa.
- Xe chở thảm à?
- Đúng vậy, cô chạy xuống tầng hầm thì đụng ngay ba đứa trẻ con lạch bạch khiêng một cuộn thảm khổng lồ vô hầm rồi biến đi ngay cùng chiếc xe thùng. Wolpert hớn hở xách hai bao tải tiền lên. Vừa giở ra thì có điện thoại. Chính là cú điện thoại của các cháu đấy.
Nói rồi Edith nhìn bốn đứa trẻ đầy tin cậy.
Tarzan kết luận:
- Vậy là rõ rồi, cả Wolpert và Schangmann cùng vào nhà đá. Chắc chắn như thế cô Edith ạ. Và tất nhiên Anna sẽ được về với cô. Cô hãy nhanh chóng tố giác bọn chúng. Cô khỏi lo lắng gì. Ngoài việc lương tâm cô được thanh thản, cô sẽ được thưởng 5% số tiền vì đã tố giác tội phạm. 5% của 2 triệu là 100.000 mark rồi. Cô có nghề nghiệp gì không ạ?
- Không.
- Vậy thì cô tranh thủ học lấy một nghề cô Edith ạ. Nếu không suốt đời cô sẽ phải sống phụ thuộc vào người khác. Còn tương lai của Anna nữa chứ ạ.
- Cảm ơn các cháu đã khuyên tôi chí tình.
- Cháu còn một câu hỏi nữa. Cô có nhận dạng được kẻ mang thảm đến không
Edith tả khá chính xác hình dáng của Dansik.
Tarzan đưa mắt cho các bạn. Tam quái còn lại hiểu rằng đó chính là tên chỉ huy bọn nhóc con ăn trộn thảm mà hắn bắt gặp đêm hôm qua.
Cuộc tấn công của cảnh sát diễn ra chớp nhoáng. Sau khi nhận được tin báo của Edith, Tổng nha triển khai lực lượng hình sự cấp kì. Chính Brettschneyder, trợ lý của thanh tra trưởng Glockner chỉ huy trận đánh chứ đâu, Wolpert ngay lập tức bị còng tay tại cửa hàng thảm, còn Schangmann được cảnh sát mời lên Tổng nha lập biên bản.
Cuốn phim đời quay loang loáng, Schangmann vừa bị áp giải đi là Edith đã được tới thay thế lão chăm sóc Anna liền. Mẫu tử thế là trùng phùng.
Hai bao tải tiền còn nguyên vẹn được niêm phong đưa về Tổng nha cảnh sát.
Còn lại hai đầu mối Dansik và Vleske Râu Đỏ. Một tên thì cảnh sát truy nã từ hôm qua chưa thấy còn Dansik chắc là chưa bị đánh động.
NhómTứ quái quyết định đi trước cảnh sát một bước: Tìm chỗ ở của Dansik.
Chúng nhanh chóng tra danh bạ điện thoại. Ái chà, trong tổng số HugoDansik có chức năng một nhà sư phạm xã hội. Địa chỉ số 4 đường DoanhTrại.
Karl Máy Tính nói ngay:
- Địa chỉ này mình biết. Đó là một doanh trại cũ của quân đội Mỹ.Giờ được bố trí làm trại trẻ mồ côi.
Gaby bổ sung:
- Đúng rồi! Một trại trẻ mồ côi tư nhân. Ông chủ là HugoDansik.
Tarzan quyết định:
- Tốt nhất là tụi mình sẽ đến tận nơi - theo cách thức quen thuộc của TKKG. Lẹ lên các bạn!
Taran nhận sứ mệnh nhấn chuông gọi cửa để còn sẵn sàng xử lý khi có tình huống gì xảy ra.
Tuy nhiên, người ra mở cửa sau một hồi chuông reo lâu lắc chỉ là một thằng nhóc chừng 9 tuổi. Ê, nó lê đôi dép lệch xệch ngơ ngác nhìn 4 vị khách lạ.
Tarzan cười giễu cợt:
- Chào… người quen. Đúng là trái đất tròn, chúng ta lại gặp nhau, hả?!
Thằng nhóc toan sập cửa thì đã bị bàn tay thép của Tarzan tóm ngực áo lôi tuột ra ngoài. Nó giãy giụa một cách bất lực, mặt tái mép.
Hắn nghiêm giọng:
- Này, anh không làm gì chú mày đây mà sợ. Tối qua, lúc khiêng thảm, chú mày đi giữa phải không?
Thằng nhóc giãy nãy:
- Em không nói gì đâu. Không được phép nói. Đứa nào bép xép ông chủ vặn cổ liền.
Tròn Vo nhào vô hỏi cung ké. Nó bặm mép xắn tay áo lên:
- Ông chủ mày có ở đây không?
- Không.
- Mày không xạo đấy chứ?
- Thưa anh mập, em thề độc đấy. Đứa nào nói láo sẽ bị “nổ mũi ăn trấu, cái đầu xỉa thuốc”.
Tarzan cố gắng nín cười:
- Lão đi đâu hả?
- Ổng đi vào thành phố. Ổng có hẹn hò gì với ai đó vào lúc 17h hôm nay ở công viên Văn Hoá ấy. Em tình cờ nghe được ổng nói chuyện điện thoại tối qua.
- Chú mày tên gì?
- Otto. Otto frenchtlben.
- Còn hai đứa kia?
- Tụi nó là Jan Schlechter và Sascha prokolozski.
- Ông chủ bắt ép tụi mày đi ăn trộn à
- Vâng. Đó là mệnh lệnh, là luật lệ ở đây. Đứa nào không chịu là bị tra tấn ngay.
Thằng mập ái ngại nhìn Otto:
- Sao không trốn hả?
Otto nhún vai lè lưỡi:
- Trốn là tử. Chỗ này là trại tập trung dã man. Còn khắc nghiệt hơn cả nhà tù kia.
- Sao?
- Năm ngoái nó một đứa tên là Emanuel schmitt giữa đêm trèo tường định trốn, bị bắt lại. Ngày hôm sau người ta thấy xác nó nằm trên đường. Cảnh sát kết luận đó là một vụ tai nạn giao thông. Nhưng bọn em đều biết rằng thằng nhỏ xấu số đó đã bị thủ tiêu. Đó cũng là bài học cho những đứa nào có ý định bỏ trốn.
Tròn Vo lặng người. Thằng nhóc hắng giọng:
- Vì vậy nếu muốn tụi em sống sót, các huynh đệ đừng xui dại.
Gaby mặt mày tái nhợt:
- Lạy chúa! Khủng khiếp quá!
Tazan vỗ vai Otto, nói chắc như đinh đóng cột:
- Mọi chuyện chấm dứt rồi, Otto! Anh bảo đảm với em như vậy. Từ hôm nay sẽ không còn tồn tại Bóng Ma khiếp đảm ở trại trẻ mồ côi n!
*
Công viên Văn Hoá của thành phố rộng mênh mông. Cây và cây. Vào mùa hè dân thành phố có thói quen đi dạo theo những con đường rợp bóng cây trong công viên. Nhưng bây giờ trời đang vào tiết đông, công viên trở nên ảm đạm với những cành cây trụi lá khẳng khiu, cong queo như những nét vẽ cẩu thả trên bầu trời xám xịt.
Trời mưa nặng hạt. Tứ quái đạp trôi hết 45 phút từ trại trẻ mồ côi không dám lơi chân, sợ không đón đầu được cuộc hẹn. May mà chúng còn đến sớm được vài phút để thở và tìm chỗ núp vào có tầm nhìn bao quát, khả dĩ theo dõi cuộc gặp gỡ của Dansik và kẻ nào đó.
Còn kém 1 phút trước 17 giờ thì chúng phát hiện một bóng người đi vào công viên. Y đi chậm rãi như ma, quần áo tả tơi như một tên ăn xin chuyên nghiệp.
Gaby thì thầm:
- Bộ râu của y màu đỏ hoe.
Karl nhướng mày:
- Ờ chắc tên này là VleskeRâu Đỏ. Y chường mặt ở đây để làm gì?
Tarzan hồi hộp:
- Vậy là mẻ lưới này có thể vây gọn nốt hai con cá sộp. Tuyệt thật, trong khi cảnh sát bủa vây hắn khắp nơi thì y mò tới đây nộp mạng cho tụi mình.
Dansik đến cũng đúng giờ. Gã trình diện “TứQuái” với chiếc áo mưa tối hôm qua Tarzan đã biết. Cái đầu lơ thơ vài sợi tóc bết nước mưa của gã càng thêm dị hợm.
Bốn đứa gần như đứng thẳng người lên khi thấy Dansik đảo mắt quan sát xung quanh rồi tiến thẳng lại chỗ Vleske.
Tròn Vo thì thào:
- Ngó bộ, chúng sắp đánh nhau, đại ca!
Còn phải hỏi, Dansik đã bất ngờ xoay người nửa vòng và rút súng nhanh như điện. Gã đâu biết rằng Tarzan cũng nhanh như điện bò ra khỏi chỗ nấp, lên thẳng chỗ hai tên.
Dansik chỉ súng vào Vleske hăm he:
- Mày lìa đời rồi con ơi!
Vleske lùi từng bước từng bước, toàn thân run lẩy bẩy, miệng van xin gì đó.
Dansik dồn con mồi vào khe giữa hai cái kiot. Một trong hai cái kiot có đề Quán xúc xích nướng.
Dĩ nhiên là Tarzan cũng ép mình sát vách kiot chứ sao.
Giọng âm hồn của Dansik vang lên:
- Mày chơi ngon đó, Râu Đỏ! Trong khi mạng sống của mày đang được tính từng giờ từng phút bởi bọn cớm thì mày lại cả gan giở trò mèo
- Trò… trò gì ạ? Tôi đâu biết… biết ông là ai.
- Mày toan tống tiền Reithi chứ sao. Tao sẽ khử mày để thế giới này bớt đi một thằng đểu.
Râu Đỏ đã hiểu ra mọi chuyện:
- Xin…. Tôi xin ông đừng giết tôi. Tôi cũng bí quá mới phải làm vậy.
- Mày chết thây kệ mày. Hà cớ gì lại kéo cả người khác vào cuộc hả?
Râu Đỏ rối rít:
- Tôi hiểu rồi. Tôi xin hứa, tôi không dán hé răng nữa. Thề có chúa! Tha cho tôi, xin ông!
- Lá thư đâu?
- Đây… ạ! Để tôi lấy.
- Nghe đây! Tao tha cho lần này, nếu mày hé môi là về chầu trời đó, hiểu chưa? Cho dù mày đang ở trước toà cũng vẫn tiêu.
- Vâng, vâng. Không đời nào tôi nói nữa.
- Mày chắc chắn sẽ bị bắt. Nhưng khôn hồn thì ngậm miệng. Nghe chưa?
- Vâng, nghe rồi thưa ông. Đời tôi cách chi thì cũng bế mạc rồi ….
Đúng lúc đó từ trong bòng tối vọng ra một tiếng quát như sấ
- CảDansik cũng vậy. Bế mạc rồi!
Tarzan chớ ai. Miệng nói tay chân hắn hành động đồng thời. Hắn nhảy ra phóng luôn một cú đấm cực mạnh vào cái trán hói của Dansik đúng lúc tên này quay lại. Thằng vô lại đổ vật xuống đất. Tarzan còn cẩn thận dẫm mạnh lên cánh tay cầm súng của tên tội phạm. Khẩu súng rơi ra.
Vleske há hốc mồm. Y chưa biết phản ứng thế nào thì Tarzan quát:
- Đứng im! Động đậy ăn đạn liền.
Đoạn hắn dùng mũi giầy hất tung khẩu súng dưới đất lên và đưa tay bắt gọn như một diễn viên xiếc. Vleske chỉ còn biết há hốc mồm mà nhìn.
Tarzan giằng lấy lá thư, giọng rất “anh chị”:
- Đưa coi! Coi thư gì mà quan trọng vậy nào!
Một giờ sau, bác sĩ nha khoa MathiasReithi cũng bị còng tay dẫn về Tổng Nha. Vậy là từ trưa đến chiều, cửa phòng giam được mở cửa tới ba lần, đón đúng 5 vị khách thuộc hàng cao thủ mánh mung lừa đảo.
Tròn Vo làm một cuộc xổ số.
- Đố quý vị, thằng nào nặng tội nhất?
Gaby đáp li
- Thằng Bóng Ma Hugo Dansik chớ sao.
- Lý do?
- Thì nó là kẻ vừa ăn cướp, vừa dám thuê chém mướn, lại lợi dụng trại trẻ mồ côi, lợi dụng trẻ em tiến hành hoạt động phi pháp chớ sao.
- Trật tất rồi CôngChúa ơi.
- Vậytheo các bạn, thằng nào nặng tội nhất?
Theo luật pháp của Tròn Vo này thì thằng nặng tội nhất phải là thằng cha Râu Đỏ. Thức ăn là lộc quý trời ban cho chúng sinh mà gã nỡ đầu độc. Trời hỡi, nếu rủi mà tôi đây rơi vào tình cảnh của con bé Katrin, chắc tôi tiêu đời rồi. Biết sao không? Vì tôi đâu có để dành đồ ăn thức uống lại bao giờ chớ!
Các bạn của thằng mập cười phá lên trước sự liên tưởng nhăng nhít của anh bạn phổi bò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.