Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 58 - Chương 1: TAI HỌA CHO JOHANNA

Tô Du Bính

05/12/2013

Chưa đến tháng 11 mà trời đã rét cóng. Bọn con trai chảy cả nước mắt còn Gaby hai má đỏ ửng. Để chống chọi với không khí lạnh buốt, Tứ quái cựa quậy không ngừng trên xe đạp. Tarzan cứ như một tay nội trợ đảm đang, hắn phụ trách chở một cái túi thể thao đựng ba chiếc quần tắm con trai, bộ xiêm y bơi lặn của Gaby và bốn chiếc khăn mặt. Đích đến hôm nay của bốn quái là khu bể bơi Neptun chứ còn phải hỏi.

Khu bể bơi Neptun có mái che này có tới bốn cái bể to nhỏ khác nhau, được thiết kế thông nhau qua những đường lặn ngầm. Bốn đứa ùm một lượt mà không hẹn điểm tập trung trước thì sẽ lạc như chơi. Còn tại sao trời giá rét thế này mà chúng lặn lội tới khu Neptun này ư? Hãy nghe Gaby phát biểu:

- Cô giáo dạy bơi trong Câu lạc bộ của mình đã bị rớt cái đồng hồ đeo tay không thấm nước tại một trong bốn cái “ao” này.

Tròn Vo nhóp nhép sôcôla ậm ừ :

- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi. CôJohannaBehlen chớ gì. Thì chính vì lý do đó mà tôi phải cất công đến đây kìa.

Karl đùa :

- Coi chừng mày sẽ biến thành một cục nước đá chìm lỉm khi nhảy xuống đó mập.

- Kệ tao. Vấn đề là tìm cho ra cái đồng hồ xịn. Tao tin chắc cô Johanna sẽ hậu tạ.

Tarzan thắng xe cái két :

- Đến nơi rồi. Nào, khóa xe lại và bắt đầu thôi các bạn.

Bốn đứa vào phòng thay quần áo cấp tốc và tái ngộ nhau trên thành bể bơi. Thằng mập Kloesen bỗng nhiên rống “ phì phì…”

- Mày giở trò gì vậy Willi ?

- Tao đang khởi động phổi trước khi tử chiến với sóng thần.

- Trời đất !

Gab mặc đồ tắm lại càng xinh. Ngó cô bé như một nữ thủy thần.

- Chúng ta sẽ bắt đầu từ bể bơi số 3. Johanna đoán rằng chiếc đồng hồ vàng bị rớt ở đó. Cô huấn luyện viên nói với mình như thế qua điện thoại.

Vào giờ này các bể bơi đều vắng người. Chỉ có một dúm các vị người lớn tung tăng ở hồ số 2. Tarzan nheo mắt nhìn xuống nước. Ánh nắng làm óng ánh và nhiễu xạ khiến hắn không thể nào thấy tận đáy được. Tròn Vo nói nhát gừng :

- Chưa chắc các “đổng” còn ở bể số 3. Dòng chảy ngầm phía dưới có thể cuốn nó qua bể số 1 hoặc rơi xuống hố nhảy cầu.

Tarzan cười :

- Thôi đi mày. Chỉ trừ khi cá sấu hoặc rắn biển nuốt mất cái đồng hồ thì mới đáng ngại thôi. Dòng chảy ở ba cái bể con con này đâu đáng gì.

Tarzan phóng xuống trước. Hắn ngụp lặn một hồi ngang dọc khắp bể bơi số 3 vẫn chẳng thấy tung tích cái vật cần tìm đâu. Đến lúc trồi lên thì hắn thấy một cô gái mặc đồ tắm màu hồng đang đi tới chỗ CôngChúa.

Tarzan trèo lên bờ lau mặt cho khô nước. Cô gái là Elisa Jaburg, 16 tuổi, học lớp 10, bạn với Gaby từ ngày mới vào học trường nội trú. GiọngElisa trong veo :

- Chào quý vị TKKG, rất mừng gặp các bạn ở đây. Gaby này, mình vừa gọi điện cho mẹ bạn và biết rằng các bạn đang ở đây. Nhớ cái hẹn đêm dạ tiệc nha. Bà già mình đã đồng ý mời các bạn ngủ lại ở nhà mình. Cả một tầng gác kia mà. Ba cậu con trai ngủ ở phòng dành cho khách. Gaby thì ở phòng mình.

Tarzan trả lời thay Gaby :

- Bạn thấy đó, tụi tôi háo hức tới nỗi phải dẹp bớt cảm xúc bằng cách ngâm mình trong những làn sóng của Neptun nè. Có điều, ngủ lại thì chưa chắc đâu. Từ nhà bạn về nhà tụi tôi có lâu la gì chớ. Đạp xe thoắng một cái tụi tôi đã có thể ở nhà mình rồi.

Tròn Vo chu mỏ :

- Tại sao đại ca lại lộn xộn như vậy chớ. Ngủ ở nhà lạ đã lắm, chưa kể tới bữa điểm tâm thịnh soạn sáng hôm sau nữa.

Tarzan cười cười :

- Thì ở lại. Có sao đâu. Mình chỉ ngại gây phiền cho mẹ Elisa thôi.

Elisa cao hơn Gaby một chút. Tóc cô thắt đuôi sam, mắt rất to. Khi cười, cô thiếu mất một cái răng cửa coi thật ngộ nghĩnh. Cô bảo :

- Bạn có thể quên ý nghĩ đó đi Tarzan à. Ngày mai không phải chỉ mình mẹ tôi xoay sở mà có tới hai đầu bếp phục dịch lận. Thực ra bà già mình đang buồn. Bà cần vui chơi trước đám đông quan khách để quên đi sự cô đơn. Từ khi li dị với ông già mình, bà rất cần sự có mặt của mọi người.

Tứ quái lặng người. Lần đầu tiên Elisa tiết lộ chuyện nhà mình trước các bạn. Chúng chỉ biết sơ rằng mẹ của Elisa – StefanieJaburg – giàu kếch sù. Chứ sao, bà Stefanie còn nổi tiếng với những đất đai ở Ý và phía nam nước Pháp. Bởi cha của bà, tức ông ngoại Elisa, từng là một nhà công nghệ gia làm ăn giỏi từ xưa.

Karl đánh tan không khí nặng nề :

- Tiệc có bao nhiêu người dự hở Elisa ?

- Khỏang 40 người. Toàn người lớn.

- Có thể sẽ hơi buồn tẻ đó các bạn.

Elisa giậm giậm chân :

- Không đâu. Sẽ rất vui Karl ạ. À còn vấn đề giấy mời…

Gaby ngơ ngác.

- Sao? Việc gì phải cầu kỳ vậy Elisa.

Elisa tủm tỉm :

- Đây là giấy mời đi du lịch cuối tuần sau kìa. Có phải chúng ta được nghĩ lễ hai ngày thứ hai và thứ ba không nào. Chưa nói đến học trò nội trú được nghỉ ngày thứ tư nữa. Nếu tính luôn thứ bảy, chủ nhật thì chúng ta có tất cả 5 ngày nghỉ.

- Có lý lắm.

- Mình đã xin và mẹ mình đã đồng ý chi tiền vé máy bay cho chúng ta đến Mailand cả đi lẫn về, chịu chưa? Ở đó chúng ta sẽ trú tại đồn điền Bridigaggio của nhà mình. Đẹp mê hồn. Chúng ta sẽ mặc sức cưỡi ngựa, hái nho, đi dã ngoại, lên núi và xuống biển. Nóichung tụi mình sẽ sống trên mây.

Gaby thốt lên :

- Ôi, tuyệt vời. Mà mẹ bạn có mời tụi này thiệt hả?

- Thì như mình vừa nói đó.

Kloeseb ú ớ :

- Đủ…đủ hết bốn người không? Hay lại chỉ có hai vị thục nữ ?

- Chẳng những đủ bộ tứ TKKG mà còn cả quái cẩu Oskar nữa kìa.

Ngay lập tức Elisa bị Tứ quái vây quanh. Gaby ôm hôn cô. Karl và Tròn Vo thì bắt tay cô nồng nhiệt. Tarzan cười rõ tươi nhưng rồi… Đúng vào giây phút vui vẻ này, Tarzan đột nhiên chú ý đến một gã đàn ông đang sùng sục lặn ở bể bơi số 3 như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Ê, gã lặn một hồi và giờ đây đã trồi lên với vật gì vàng chóe trong tay. Thấy Tarzan dòm trừng trừng, gã bỗng lại lặn xuống và sau đó bàn tay không còn “vàng” nữa.

Tarzan như bị điện giật. Gã đã giấu cái gì chứ nếu không phải là một…cái đồng hồ. Đúng là cái đồng hồ vàng không thấm nước của cô huấn luyện viên Câu lạc bộ bơi nữ Johanna. Có thể cái đồng hồ đã bị cuốn vô dòng chảy ngầm hoặc nằm dưới trũng hố nhảy cầu như TrònVo phát biểu. Chỉ có thể hắn mới không tìm thấy. Hắn không thấy nhưng gã đàn ông kia thì đã tình cờ vớ được.

Tarzan ngần ngừ. Gã đàn ông đội mũ bơi, trạc tuổi trung niên kia mặt đỏ tròn, một vòng tóc vàng đẫm nước dính quanh đầu. Phía dưới cổ da trắng như thạch cao.



Bây giờ thì gã hộ pháp trắng trẻo và bụng phệ ấy đã lên chỗ khô ráo. Còn lâu gã mới dại dột nắm chiến lợi phẩm trong tay. Tarzan quá hiểu điều đó, hắn chiếu tướng như thôi miên chiếc quần bơi cỡ số 8 có vạch đỏ đen của gã. Nếu hắn đoán không lầm, thì loại quần này có cái túi con kéo phẹc-mơ-tuya ở bên trong. Và nếu hắn đoán không lầm nữa thì trong cái túi con ấy có chiếc đồng hồ của cô Johanna.

Tarzan cắt ngang cuộc đàm đạo của các bạn.

- Tạm ngừng câu chuyện đồn điền thơ mộng Bridigaggio đi các bạn. “Con cá voi trắng” ở đằng kia đã lủm chiếc đồng hồ tụi mình đang tìm rồi.

Tròn Vo sửng sốt :

- Hả? Tao đâu thấy.

- Gã nhét trong túi quần ấy.

Elisa ngạc nhiên :

- Các bạn nói cái đồng hồ nào vậy ?

Trong khi Gaby lo giải thích mục đích chính của cả đám khi kéo đến khu hồ bơi Neptun, thì ba thằng con trai lặng lẽ tiến về phía gã. Coi, gã “cá voi trắng” đang đứng dưới vòi sen, vô tư hơn bao giờ hết. Rồi choàng áo choàng và khăn mặt lên người, tháo mũ bơi xuống để lộ một cái đầu hói, gã ung dung bước đến phòng thay quần áo.

Đáng tiếc, khi bàn tay nõn nà của gã vừa đặt lên mép cửa thì Tarzan đã vỗ vai :

- Chào ông. BàJohannaBehlen chắc sẽ rất mừng khi nhận lại của đánh rơi dưới hồ.

Gã bụng phệ quay đầu lại. Một giọng nói lạnh lùng thốt ra:

- Bỏ tay xuống, thằng nhóc.

- Tôi bỏ rồi đấy, nhưng ông đã nghe tôi nói chứ?

- Mày nói gì ?

- Chúng tôi đến đây để tìm chiếc đồng hồ vàng của bà Johanna Behlen bị rơi ở bể bơi số 3. Chúng tôi chưa kịp tìm thì ông đã tìm được.

- Ha ha ha…

- Ông chớ cười. Chuyện này có thực, có thủ quỹ khu bể bơi biết việc Johanna bị mất đồng hồ. Cô ấy cũng biết quan hệ của chúng tôi và JohannaBehlen. Chúng ta có thể giao vật nhặt được cho cô thủ quỹ.

Gã đàn ông xòe tay :

- Tao đếch biết cái “đổng” nào cả.

Tarzan cười gằn :

- Có thể như vậy. Nhưng mà do một cách nào đó, cái đồng hồ đã rơi vào trong cái túi con ở quần tắm của ông. Hừ, tôi đã quan sát ông bò như con cua dưới đáy hồ. Con cua đã kẹp thứ gì hả?

- Mẹ kiếp, mày muốn ăn một cái ta…

Gã kịp dừng lại, không nói hết từ sau cùng, có lẽ bởi gã nhận ra thân hình thể thao đáng gờm của Tarzan.

Tarzan quay đầu lại nói lớn với Gaby :

- Đồng hồ nhãn gì vậy ?

- Rolex !

Gã bụng phệ tái mặt. coi bộ thằng nhóc sắp tẩn gã đến nơi. Gã xuống nước:

- Đúng…là…là Rolex. Nó lù lù trước mặt tôi…mà đã lù lù thì tôi chụp chứ…

- Thế nào? Ông cùng đi đến cô thủ quỹ với tụi này chớ ?

- Không …cần. Tôi…tôi tin các cô cậu. Tôi sẽ không lấy tiền hậu tạ đâu.

Gaby nhận xét :

- Sự cao thượng của ông kể ra xuất hiện hơi muộn đó.

Gã bụng phệ đỏ mặt. Chưa bao giờ nước da gã trắng đến thế. Gã từ từ kéo khóa lôi cái vật nhặt được ra.

*

Johanna Behlen là một người đẹp dù đã ngoài ba mươi tuổi. Vốn say mê thể thao nên cô có vóc dáng mềm mại ưa nhìn. Cô làm việc tại cửa hàng kim hoàn của ông RobertKanbchliff, ông chủ mê đánh gôn này thường đi du lịch, giao toàn bộ cửa hàng cho cô. Chỉ có thứ năm là ông ta mới ghé kiểm tra.

Đúng 16 giờ cô trở về căn hộ của mình. Hết cà phê, Johanna nghĩ thầm. Cô xuống gian bếp nhỏ bật máy xay cà phê rồi trở lên phòng khách mở cửa sổ.

- Mình cần phải gọi điện cho mẹ.

Johanna Behlen thốt lên thành tiếng. Mẹ của cô, bà AgatheBehlen suốt tuần lễ nay chưa được cô ghé thăm dù nhà bà cụ có xa xôi gì. Cụ ở bên kia thành phố. Tất cả là do lỗi ở cô. Johanna tự trách mình. Do trái tim cô quá lãng mạn, cô trút hết thời giờ cho anh chàng kỹ sư Konrad, để rồi bây giờ khi mối tình lỡ dở, cô mới sực nhớ đến mẹ mình.

- Mình tệ thật.

Để chuộc tội bất hiếu, Johanna nhấc ống nghe lên và quay số, trong khi máy xay cà phê vẫn kêu ro ro trong bếp. Đáng tiếc là bên kia đầu dây không có tín hiệu.

Mẹ không có ở nhà ư? Johanna thử lần nữa và rất ngạc nhiên là vào một buổi chiếu thứ năm, cho đến giờ này mà bà cụ vẫn không có nhà. Cô nghĩ một chút và thấy có lẽ không cần phải lo lắng gì nhiều. Mẹ cô tuy đã 60 tuổi nhưng còn khỏe mạnh.Chỉ riêng có cặp mắt là cần quan tâm. Không có kính thì bà cụ không nhìn thấy gì.

Johanna lững thững xuống bếp tắt máy xay rồi quay lên. Cô ngả lưng xuống chiếc ghế bọc nệm và quyết định sẽ phone cho bà Agathe một lần nữa.

*

Chuông cửa reo lúc Johanna sửa soạn gọi phone. Cô giật mình đứng dậy. Ai đến lúc này nhỉ? Mẹ cô hay Konrad hay là Karbchliff, chủ cửa tiệm kim hoàn?

Johanna vặn nhỏ ti vi, xỏ đuôi guốc và đi ra phía cửa. Phía ngoài hoàng hôn đang bao phủ. Qua chiếc cửa sổ nhí ở cửa ra vào, Johanna trông thấy một anh chàng béo phị đang chùi gót giày trên thảm. Anh ta đội một chiếc mũ dành cho nhân viên bưu điện và khư khư ôm một bọc trong tay. Ái chà, mình có bưu phẩm chăng?

Anh ta hỏi khi chiếc cửa sổ con mở ra:

- Bà Johanna Behlen phải không ạ? Có một gói quà gửi cho bà.

Johanna mở cửa.

Rồi cô cảm thấy có một mũi dao gí sát da cô qua làn áo len dày cộm. Cái bọc rỗng rơi phịch xuống đất. Gã đàn ông lạ mặt đưa tay còn lại bịt miệng Johanna và tung chân đá sập cánh cửa lại.

- Ngậm mồm lai hiểu chưa. Tao biết rằng nhà này chỉ có mỗi mình mày.

Johanna run lên như thằn lằn đứt đuôi. Gã béo phị có đôi mắt cá chết, da sù sì, mồm nồng nặc mùi bia và bàn tay có mùi chua. Cô sợ cứng người khi thấy lưỡi dao gã loang lổ một màu nâu. Máu chăng?

Gã đẩy cô đi trước và ấn cô ngồi xuống ghế, đoạn tắt ti vi. Ngay sau đó gã chụp một miếng bánh nướng thảy vô họng như người sắp chết đói. Gã có vẻ thiếu ăn dữ.

- Mày tự nướng bánh à?

Johanna ấp úng :



- Không…Tôi mua ở tiệm bánh kẹo lúc tan sở…

Gã béo phị cười hềnh hệch :

- Khi nhìn gói “quà”, hẳn mày nghĩ là của bà già mày gửi, hả?

Johanna thất sắc. Lý do gì tự nhiên gã nhắc đến mẹ mình. Cô chột dạ.

- Của…của mẹ. Phải, tôi đã nghĩ như thế.

- Nhưng làm gì có chuyện đó được. Bà già mày hiện giờ không có nhà. Thằng chiến hữu của tao đã mang bà lão đi rồi. Lát nữa đây mày sẽ được nghe tiếng của mẹ mày trong điện thoại. Rằng bà ta đang ở trong tay một hung thần.

Johanna nín thở.

- Nói tóm lại, bà lão gần đất xa trời đó đang là con tin của tao. Chỉ có mày mới cứu được bà lão khỏi tử.

- Chúa ơi! Tại sao mấy người lại làm vậy với một người già cả chớ.

- Mày đừng kêu rên. Thượng đế ở xa lắm. Nghe đây bé yêu, tao biết mày tên là JohannaBehlen, 34 tuổi, không chồng con cũng không có bạn bè. Tao còn biết mày hiện làm cho tiệm kim hoàn của lão RobertKanbchliff trên phố Glockengieber. Hê hê, cái biết sau mới là quan trọng. Tiệm này còn có hai con bé bán hàng nữa. Tao nói đúng chứ? Và tất cả ba đứa đàn bà tụi bay đều đang bảo vệ kho tàng cho lão chủ. Kho tàng… hê hê hê.

Sau cơn chấn động ban đầu giờ đây Johanna đã lấy lại bình tĩnh. Cô chăm chăm nhìn tên quái vật béo phị. Gã muốn gì đây ?

Cô khỏi cần chờ đợi lâu. Tên cướp sỗ sàng:

- Mày hiểu kho báu nằm trong hộp sắt giá trị cỡ nào rồi chứ? 5 triệu hay 8 triệu mark hả? Hê hê, bé yêu. Nhiệm vụ của bé yêu là giao kho báu trong hộp sắt ấy cho tụi anh.

Johanna lắc đầu:

- Thứ năm nào ông Kanbchliff cũng đến kiểm tra cửa hiệu. Lúc này ông ấy đang ở đó.

Gã cười sằng sặc:

- Mày ngu quá. Đâu phải tao bắt mày lấy kho báu bây giờ. Tao biết tỏng quy luật đó rồi.

- Nhưng sau đó muốn lấy cũng không được. Sau 18 giờ tất cả được bấm nút báo động, chưa kể người bảo vệ…

- Tao biết. Đếch làm ăn gì lúc này cả. Vấn đề là trưa mai, bé yêu ạ. Trưa mai mày phải quên bữa ăn để trụ lại cửa hiệu, để cho hai con bé đồng nghiệp đi ăn đâu đó. Tao sẽ có mặt trước cửa lúc 1 giờ trưa. Và mày sẽ để tao vào. Hiểu chưa?

Johanna khó nhọc nói :

- Tôi…hiểu ạ. Nhưng…

- Nhưng gì, bé yêu?

- Phần lớn đồ trang sức đều ở trong kho. Cả những thứ ông cần cướp.

- Phải, tụi tao cũng biết cả điều đó. Và tụi tao cần sự tiếp tay của mày. Chỉ khi nào tao và mớ của quý đã rút đi an toàn rồi thì mẹ mày mới được trả tự do, hiểu chưa?

- Khốn nạn. Các ông nỡ bắt một người già làm con tin sao. Đồ dã man.

- Chỉ dã man nếu mày làm trái ý tụi tao thôi, bé yêu ạ. Vì bà già mày sẽ không được sống nốt quãng đời cuối nữa. Mà tao cũng lưu ý nha, tụi tao chỉ đặc biệt thích một viên đá thôi.

Johanna biết ngay gã muốn nói đến vật gì.

- Ông định nói “Viên đá thô ở Kalifaru” ư?

- Đúng, viên kim cương ấy đấy. Nó còn ở cửa hàng không? Tao biết hôm qua nó vẫn còn ở đó mà.

Johanna hơi do dự. Nhưng một lời nói dối lúc này phỏng có ích gì. Và cô đành gật đầu:

- Còn.

Gã béo phị cười khoái trá:

- Hết sảy. Tao sẽ chôm nó đầu tiên. Chính thế. Và…

Gã ngưng bặt bởi tiếng chuông điện thoại réo lên. Ngay tức khắc, tên béo phị liếc đồng hồ:

- Mẹ mày kêu đến đó. Chuẩn bị tinh thần đi bé yêu.

Johanna cầm ống nghe mà bàn tay run bắn.

Ở đầu dây bên kia, bắt đầu là tiếng thở dài của mẹ cô - tiếng thở dài cho cô biết bà đang rất xúc động, tới nỗi khó cất nên lời. Rồi sau đó là giọng nói run rẩy, khó nhọc của bà Agathe:

- Mẹ đây… Johanna…Tên cướp bảo sẽ giết mẹ…nếu …con không nghe lời đàn em của y…Nó, nó…đã đến chỗ con rồi hả…?

- Gã đang đứng kế bên con, thưa mẹ. Con ghê tởm gã nhưng vì mẹ, con sẽ làm theo lời gã yêu cầu.

- Không được…nói vậy, Johanna…Cứ mặc mẹ trong phòng giam lạnh lẽo này…mẹ sẽ…

Rồi Johanna nghe buốt ngực bởi tiếng một kẻ nào đó dộng điện thoại cái rầm. Không phải mẹ cô. Rõ rang tên cướp đang quản thúc mẹ cô cảm thấy cuộc trò chuyện nên chấm dứt ở đây.

Cô đứng sững như trời trồng. Tên béo phị cười sặc sụa:

- Làm gì mà đờ đẫn vậy bé yêu. Tiền trao cháo múc là xong hết. Bà lão sẽ về nhà êm đềm, hê hê hê.

Johanna tuyệt vọng:

- Tôi đã bị các ông đẩy đến đường cùng. Thượng đế sẽ tha thứ cho tôi vậy.

Tên béo nhét con dao găm vào bụng. gã thò bàn tay chua lòm bẹo má Johanna.

- Xong nhé. Nhớ đừng rủ bọn cớm tham gia đấy, hãy nghĩ tới bà lão. Hãy cố nhịn đến chiều mai. Khi đó mày sẽ có thể vắt kiệt nước mắt bên mấy cha hình sự. Ha ha ha ha.

Gã vừa cười vừa bỏ đi khỏi căn hộ, không quên nhặt theo cái bọc trống rỗng. Gã thừa kinh nghiệm xóa mọi dấu vết tại nơi gây án.

Johanna chạy xuống căn bếp tối om, nhìn qua cửa sổ.

Phố xá lúc này vắng tanh, mưa rơi lộp độp khiến một con mèo hoang hoảng hốt chạy vùn vụt kiếm chỗ núp. Mặt Phị kéo mũ sụp xuống trán, kéo cổ áo khoác lên và đi khuất.

Johanna nghẹn ngào. Rồi nước mắt nhỏ thành giọt. Cô đau đớn gục đầu xuống cửa kính.

Lạy Chúa, cô phải hành động như thế nào đây? Một ngày thật là tồi tệ với cô. Mới hồi trưa bị rơi chiếc đồng hồ vàng và bây giờ lại…sắp trở thành tòng phạm của một vụ cướp.

Cô lại hình dung cảnh mẹ mình bị giam cầm và hành hạ từ bây giờ đến tận trưa mai. Kinh khủng quá. Johanna run rẩy đứng lên. Khi cô đưa mắt nhìn ra ngòai phố thì thấy ngay bốn chiếc xe đạp đang lao về phía nhà cô. Ba trai một gái chớ còn phải hỏi.

TKKG đã dựng ngựa sắt của họ bên hàng rào và đang đi qua vườn vào nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hủ Mộc Sung Đống Lương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook