Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 65 - Chương 2: TẤM SƠ ĐỒ ĐỂ LẠI

Tô Du Bính

05/12/2013

Chao ôi là thất vọng!

Tarzan không hiểu nổi thầy Schindler bị làm sao nữa. Bình thường, chỉ cần ai đó phát hiện một mẩu vụn gì có vẻ thuộc về lịch sử, là thầy đã rối lên vì hoan hỉ cơ mà?

Tam quái đang ở trong căn hộ của thầy Schindler, thuộc khu nhà giáo viên.

Thầy Schindler khá được học trò và các đồng nghiệp quý mến, tuy thầy có vẻ hơi lập dị, thích một mình và là một con mọt sách. Thầy xuất hiện từ một thành phố lớn gần đây, trong một dòng họ lâu đời có thể tra về cụ tổ từ năm 1699, điều đó khiến thầy hết sức hãnh diện. Phải, trong các bậc tiền bối của thầy có những nhân vật quan trọng, những nhà phát minh lỗi lạc, những ngài thị trưởng, những đại tư bản…

Bản thân thầy hơi bị bệnh thiếu máu. Trừ phi nhắc đến những đề tài lịch sử thầy mới hăng tiết. Cho nên Tam quái càng lấy làm lạ về thái độ lúc này của thầy, về sự cấm đoán phi lý đối với chúng.

Tarzan nhìn thầy chủ nhiệm của mình như thể lần đầu biết mặt.

Nhưng vẫn tiến sĩ Schindler chứ ai: cao, gầy nhẳng, với hai hàm răng ngựa trên gương mặt gầy gò và cặp mặt to sẫm màu trông lúc nào cũng như hơi thảng thốt.

- Không! – Tiến sĩ Schindler nói lần này là lần thứ ba – Tôi cấm các em! Cấm không được vào cái hang đó nữa. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không được.

- Nhưng thưa thầy! – Tarzan nói. – Một phát hiện như vậy cơ mà! Lối đi còn dẫn tiếp vào sâu trong lòng núi. Và những cái bẫy chết người đó! Cho dù người dựng bẫy là ai – hẳn người đó muốn ngăn không cho bất kỳ ai chui vào.

- Chính thế đó! Điều đó quá nguy hiểm. Nếu có chuyện gì xảy ra với các em thì tôi chỉ còn nước chui vào bếp ăn của quỷ sứ, Tarzan, Willi – các em là học sinh nội trú. Tôi đại diện cho cha mẹ các em. Vì vậy tôi nói rằng: không!

Hẳn thấy ốm mất rồi, Tarzan nghĩ.

Hắn đã tường thuật tỉ mỉ mọi chuyện, kể cả bài thơ trên vách đá.

Hiệu quả kỳ lạ. Thầy Schindler xanh tái đi, nhất là quanh mũi. Thầy lẩm bẩm lặp lại những vần thơ như bị quỷ ám, bị thôi miên.

- Thế mà chúng em cứ tưởng thầy sẽ đi cùng chúng em, - Tarzan thử cố gắng lần cuối cùng – Mỗi người cầm theo một cái cuốc chim để góp sức phá phiến đá chặn trước lối vào ấy. Chúng ta có thể luồn vào và ra ở đâu đó trong lâu đài. Hấp dẫn, ly kỳ làm sao! Những nhà nghiên cứu đất nước học cứ gọi là sẽ ôm chầm lấy thầy trò chúng ta!

Schindler lắc đầu:

- Nhắc lại lần chót: tôi cấm các em đi xuống cái hang đó! Việc khai phá tìm hiểu ở đấy là việc của bảo tàng. Hoặc của cục quản lý lâuquốc gia. Tôi sẽ tin cho họ biết. Có vậy thôi.

Ông lại ngồi vào sau bàn giấy và bắt đầu giở xấp vở ra chấm bài, tỏ ý: “Các cậu đi được rồi!”

- Chúng em xin phép lui, thưa thầy, - Tarzan nói. Đoạn thêm : - Chúng em đâu biết hôm nay lại là ngày xấu như thế với thầy.

Một ánh mắt khó chịu đưa tiễn Tam quái.

Ra tới ngoài, Karl nhún vai, còn Tròn Vo phồng má thổi phù phù

- Sao thầy ấy lại như thế! – Tarzan bất bình. – Không thèm quan tâm. Cấm đoán. Nói năng vớ vẩn. Tao chưa bao giờ thấy thầy Schindler như vậy cả. Hy vọng thầy không bị ốm.

Gaby đã quay lại. Cô bé rạng rỡ:

- Hanna mừng rú. Bạn ấy gửi lời chào các cậu. Con Waldi gặp lại cô chủ cũng quýnh cả lên. – Gaby nhìn kỹ cả ba. – Mà sao trông các cậu ỉu xìu thế? Thầy Schindler đá đít cho phải không?

- Có thể nói như vậy, - Tarzan gật đầu. – Để rồi mình sẽ kể ngay cho mà nghe. Nhưng bây giờ là lúc tụi mình phải quay xuống hang. Mình muốn biết cả bài thơ bằng chữ Đức cổ ấy. Biết đâu tụi mình vẫn có thể đánh vần được thêm đôi ba dòng.

*

Hai tay ông run bần bật. Ông sửng sốt về chính mình. Làm sao ông vẫn có thể giấu kín trước lũ trẻ sự xúc động, bối rối và những ý nghĩ như được quỷ sứ thổi vào đu ông vậy.

- Schindler đứng bên cửa sổ. Qua rèm cửa, ông nhìn xuống sân, thấy Tứ quái dắt xe đạp ra cổng: tươi tỉnh, gắn bó.

Chúng quá thông minh, ông nghĩ. Nhưng…phải, lần này phải chặn chúng lại. Phát hiện này… thuộc về riêng ta. Ta! Đây sẽ là đỉnh điểm trong cuộc đời ta. Đã bao lâu rồi ta mơ ước điều đó? Vậy mà giờ đây… Kho báu ẩn sâu dưới đá non – Thần Chết mưu cao giữ… Lạy trời! Xin hãy để đó là sự thật! Ông quay người, bước đến bên giá sách.

Những cuốn sách quý giá, bìa bọc da, sở hữu lâu đời của dòng họ. Chắc chắn Schindler không còn có tất cả. Ông đã đem bán một số sách. Ví như bộ tuyển tập Schiller xuất bản lần đầu năm 1815 gồm 12 tập đã bị ông bán dần. Giờ chỉ còn giữ mỗi tập 4.

Ngồi bên bàn viết, ông giở cuốn sách cổ ra.

Trên trang đầu là những dòng chữ Đức cổ do chính tay người khắc chữ trong hang viết bằng bút lông ngỗng.

- “Kho báu ẩn sâu dưới đá non; - thầy dạy sử Schindler khẽ đọc, - Thần Chết, mưu cao giữ nên còn; Hai nẻo cùng về chung một đích; Lòng đất nứt ra một lỗ con; Hãy tìm hốc gắn ba hòn đá; Thấy đỉnh cao, kính, ánh vàng son…”

Schindler không đọc tiếp được nữa. Hai tay ông run bắn tới mức không kiểm soát nổi. Rồi ông sơ ý gạt phải cuốn sách khiến nó văng xuống sàn. Một cuốn sách cổ 177 năm, tránh sao khỏi hư hỏng khi bị rơi như vậy. Gáy sách vốn khô giòn vì năm tháng bong r

- Khốn nạn!

Ông vội nhặt cuốn sách lên và ngây người.

Cái gì thế này?

Giữa phần sách và gáy bìa sách có nhét một tờ giấy cũ ố vàng gấp lại, rìa đã nham nhở.

Ông thận trọng rút nó ra. Thận trọng vuốt phẳng. Tim đập loạn như khua trống.

- Lạy chúa tôi!

Vẫn thứ chữ viết tay ấy, nhưng chỉ ghi ít từ. Thay vào đó là một tấm sơ đồ. Schindler căng mắt nhìn, đọc, suy ngẫm và vỡ lẽ. Đây là một phần của sơ đồ kho báu. Nó vẽ ra lâu đài, đánh dấu lối xuống hang, nơi có một mũi tên đậm. Dưới mũi tên ghi: Đến kho báu – Xác Trauthilde – Thanh gươm Mắt Rồng.

Schindler nuốt nước bọt. Rốt cuộc ta đã tới đích? Không! Phần này – có thể một nửa tấm sơ đồ, mới chỉ là một chỉ dẫn. Không hơn, nhưng cũng không kém.

Xưa nay ông vẫn biết phải có thanh gươm ấy thật và vẫn tìm kiếm nó kể từ khi biết suy nghĩ.

Hai tay Schindler lại run lên. Gương mặt xanh xao đỏ bừng bừng.

- Mắt Rồng, - ông thì thầm, - ta tìm ra mi rồi. Một mình ta. Bằng mọi giá. Và không kẻ nào cướp được của ta.

Ông nghĩ ngợi. Nửa kia của sơ đồ phải về tay ta.

Hai hàm răng ngựa của Schindler nhe thành một nụ cười. Ông biết rõ sẽ phải tìm nó ở đâu. Ồ đúng thế!

*

Tứ quái ở trong lòng hang, cố ý tránh không chạm đến bất kỳ chỗ nào không cần thiết. Chúng nhặt những mẩu đá vụn có khắc những con chữ cổ, ngồi ghép lại.

Sau một hồi loay hoay, Tarzan nói:

- Tụi mình đã tiến thêm được rồi. Này nhé: “Kho báu ẩn sâu dưới đá non. Thần Chết mưu cao giữ nên còn. Hai nẻo cùng về chung một đích. Lòng đất nứt ra một lỗ con. Hãy tìm hốc gắn gần ba hòn đá. Thấy đỉnh cao, kính, ánh vàng son…” Chà, đến đây thì chịu không biết tiếp theo là gì nữa. Nhưng tôi biết chắc bài thơ còn dài.

- Nghe đầy bí hiểm, - Karl nói. – Cứ như là câu đố ấy.

- Ối! – Tròn Vo nói. – Có cái gì chọc vào mông tao.



Cu cậu thò tay nhặt lên một mảnh đá dài dài.

- Úi! Có chữ nữa này!

Tarzan giật lấy mảnh đá.

- Chữ đề… Krachwall… Krachweg… không, Krachwang chứ! Hừm. Từ gì mà lạ quá. Có thể… Khoan! Giờ thì tôi nhớ ra rồi. Dòng này lúc trước ở dưới bài thơ, bên

- Thế thì đó là tên người, - Gaby nói. – Tên tác giả bài thơ đó.

Tarzan gật đầu:

- Nghe có lý. Krachwang à? Mình không biết gì về con người này. Có lẽ là một nhà thơ vô danh, chẳng ai buồn đọc. Bởi vậy ông ta khắc nó lên đá cho hậu thế.

- Vậy mà hôm nay Tròn Vo đã phá tan ý đồ của ông ta. Krachwang đáng thương. Chắc ông ta qua đời lâu rồi.

- Chứ nếu ông ta còn sống thì tao sẽ xin lỗi ông ta.

Tarzan đút mảnh đá có chữ “Krachwang” vào túi áo ngực.

- Các bạn, tôi tin tụi mình đang theo dấu một bí mật đặc biết, - hắn nói - Ở dưới này, trong lối đi kia, sau phiến đa kia có ẩn giấu cái gì đó. Một báu vật chăng? Có thể lắm. Được giữ bởi Thần Chết và mưu cao ư? Ôi chao! Chỉ biết cái ông Krachwang nhất định có nhúng tay trong trò này. Tụi mình phải tìm hiểu xem ông ta là ai, làm gì. Điều đó sẽ giúp tụi mình tiếp tục điều tra. Biết đâu ông ta là một phù thuỷ tầm cỡ ở thế kỷ trước và đây vốn là văn phòng của ông ta. Cũng có thể ông ta chỉ là một kẻ ngốc nghếch, khoác lác và những dòng thơ này chỉ viết ra để chơi vậy thôi. Nếu thế, tụi mình có thể quên cái hang này đi.

Gaby đứng dậy :

- Mình thấy lạnh. Trong này là thời băng giá, trong khi ngoài kia đang là mùa hè. Lên khỏi đây thôi, các bạn 

*

Thật ra ông không ưa cái gã Hirnvogel ấy tí nào. Nhưng hiềm một nỗi đồng lương nhà giáo của Schindler đôi khi không đủ chi tiêu. Bởi vậy ông đã đem phần lớn những tập trong bộ tuyển 12 tập của Schindler (xuất bản năm 1815) bán lại cho nhà buôn đồ cổ Ludwig Hirnvogel.

Sai lầm khủng khiếp làm sao! Điên rồ! Giá như ta đã tìm kiếm ở những cuốn sách đó, đã xé bìa ra, hoặc cứ cho là đã sơ ý làm bong gáy sách sớm hơn, thì có phải ta đã có trong tay toàn bộ sơ đồ kho báu dẫn đến thanh gươm Mắt Rồng rồi không! Mẹ kiếp! Schindler vò đầu, bứt tai.

Cửa hiệu của Hirnvogel nằm ở một phố phụ tồi tàn. Gã chủ yếu mời chào đồ cổ dởm. Không sành thì hố to với gã.

Tâm trạng bối rối, Schindler bước vào cửa hiệu của Hirnvogel.

Chủ hiệu từ buồng trong bước ra, nụ cười phớ lớ trên mặt. Gã chưa già, nhưng cái đầu to hói nhẵn không sót lại sợi tóc nào. Cặp mắt lạnh lùng. Người to kềnh càng. Lần đầu gặp gã, Schindler đã thấy ở gã một con quái vật.

- A, chào ông tiến sĩ! Rất mừng được gặp ông.

Schindler mỉm cười gượng gạo:

- Hôm nay tôi đến với tư cách là khách hàng.

- Vậy ông không muốn… bán? Mà lại muốn mua?

- Tôi muốn mu những tập Schiller.

Hirnvogel nhướn lông mày:

- Tại sao? Ông tìm được ai mua giá hời hơn à?

- Không, không. Tôi đã… bất đắc dĩ phải bán chúng. Nhưng bây giờ tôi có tiền, muốn chuộc lại. Cho tôi thôi. Ông biết đấy: bộ sách xuất bản lần đầu này vốn là sử hữu của một trong những bậc tiền bối của tôi: ông chủ hàng thiếc nổi tiếng Leonhard Krachwang.

- Chà, ông đã đẩy tôi vào một hoàn cảnh khó xử. Chẳng là tôi đã có một khách hỏi mua. Ngày mai ông ta đến lấy sách rồi.

Schindler sợ lạnh người:

- Xin ông, ông Hirnvogel! Tôi phải được ưu tiên chứ.

- Nhưng làm thế, tôi sẽ mất một khách quen. Thôi được, tôi cũng nể ông. Ông đợi cho một lát!

Hirnvogel trở vào phòng trong. Schindler đợi. Rồi gã ôm một chồng sách quay ra.

Schindler nuốt nước bọt:

- Không đủ. Sao chỉ có… 8 cuốn.

- Tôi bán đi 3 cuốn rồi.

- Bán rồi… Bán cho ai vậy?

Chịu. Cho khách vãng lai, nhớ sao được.

Hy vọng phần kia của sơ đồ khong nằm trong chính ba cuốn đó, Schindler thầm mong.

Hinrvogel lấy một cuốn sổ và cái bút chì, hí hoáy tính.

- Đúng 3000 mark, thưa ông tiến sĩ.

- Sao kia? Gấp đôi số tiền ông đã trả cho tôi.

- Nhưng chỉ bằng nửa giá người khách kia của tôi bằng lòng trả. Vậy ông mua hay là không?

Schindler thở dài, rút ví ra.

Thế là xảy ra chuyện bất cẩn bởi cái cử chỉ lóng ngóng của Schindler y như tại căn hộ của ông. Khuỷu tay ông thầy dạy sử huých phải chồng sách để trên bàn, khiến chúng văng xuống sàn. Và số phận muốn cho ba cái gáy bị bung ra.

- Ông…

Hirnvogel vừa rít lên, vội nuốt lại câu chửi thề đã ở trên đầu lưỡi.

Schindler nuốt ừng ực, yết hầu như quả bóng bàn nhô, thụt xuống.

Cả hai cùng trân trối nhìn vào những cuốn sách hỏng.

- Cái gì thế này? – Hirnvogel cúi xuống.

Đối với Schindler, thật không gì tệ hại hơn được nữa.

Ở gáy cả ba cuốn đều thò ra rìa những tờ giấy vàng nâu gập lại, chi chít chữ và những nét vẽ bằng bút lông ngỗng: những phần còn lại của tấm sơ đồ kho báu.

Hirnvogel rút ra một tờ, vuốt phẳng ra. Mặt gã thoáng sáng lên.



- Ái chà chà! Một sơ đồ cổ! đây là phần thứ hai. Còn phần thứ ba đây! Gã lần lượt vuốt phẳng, đọc, ghép những tờ giấy lại với nhau trên mặt bàn quầy:

- Kho báu… Trauthilde… Mắt Rồng

Cặp mắt lạnh băng hướng vào Schindler bây giờ đang tuyệt vọng không tả xiết.

- Giờ tôi hiểu rồi, ông tiến sĩ. Hoá ra không phải vì những cuốn sách. Mà vì cái sơ đồ này. Rõ ràng có 4 phần giấu trong bốn cuốn. Ông giữ một phần. Đúng chứ? Và, tuyệt chưa, ba phần còn lại đang nằm đây.

Schindler nuốt nghẹn:

- Những cuốn sách… là sở hữu của tôi.

- Không, không! – Hirnvogel từ tốn lắc mái đầu nhẵn thín. – Tôi đã bán lại chúng cho ông đâu nào.

- Nhưng… tôi có quyền đối với chúng. Mong ông hiểu cho. Một mơ ước từ thuở bé của tôi. Bậc tiền bối Leonhard Krachwang của tôi biết thanh gươm thiêng ấy giấu ở đâu. Nhưng cụ đã đem theo điều bí mật ấy xuống mồ… cách đây hơn 150 năm. Tôi muốn tìm ra thanh gươm ấy. Để tên tuổi của tôi mãi mãi được ghi vào sử sách. Dù chỉ là ở phần ghi chú ở cuối trang.

Tên buôn đồ cổ sửng sốt nhìn ông thầy dạy

- Nghĩa là nếu tìm được thanh gươm, ông định nộp nó cho nhà nước, cho bảo tàng?

Schindler gật đầu.

- Điên rồ! – Hirngovel chỉ ngón chỏ vào ngực Schindler như mỏ một con ác là rỉa thịt. – Thanh gươm ấy quý vô kể! Có những nhà sưu tầm tư sẵn sàng đánh đổi cả một gia tài lấy nó đấy. Này ông Schindler! Chúng ta sẽ giàu to. Tôi nói: chúng ta!

- Nhưng tôi không quan tâm đến chuyện đó. Tôi…

- Thôi tạm gác lại đã, - Hirnvogel cướp lời, - Đã có trong tay đâu mà vội bàn. Hãy tiến hành từng bước một. Và bước đầu tiên là: tìm ra thanh gươm. Cả hai chúng ta, bạn thân mến ạ. Vì bây giờ tôi cũng ở trong cuộc. Tôi canh ti với ông. Hy vọng ông đã hiểu rõ.

Ôi lạy Chúa! Schindler nghĩ. Giờ thì con diều hâu này đã quắp vào gáy ta rồi. Mà xem gã trừng trừng nhìn ta kìa! Như thể ta là con chuột, gã là con diều hâu. Nhưng ta làm gì còn cách lựa chọn. Tìm người thứ ba giúp chăng? Báo cảnh sát? Vô nghĩa thôi! Hirnvogel giữ ba phần của tấm sơ đồ thì đâu phải là tội. Đành chấp nhận gã vậy.

Schinger gật đầu, nói giọng vô hồn:

- Có thể nếu cùng nhau tìm, chúng ta sẽ có cơ hội tốt hơn.

- Rất biết điều. Chắc chắn phải có câu chuyện lý giải tại sao sơ đồ này lại giấu trong những cuốn sách đó. Thôi để rồi ông sẽ kể sau cho tôi nghe. Giờ là lúc hành động. Tôi biết truyền thuyết xung quanh lâu đài Zahrensteyn và Mắt Rồng. Vậy chúng ta hãy nghiên cứu tấm sơ đồ. Ông cótheo phần sơ đồ ấy đấy chứ?

Nó đang ở trong ví của Schindler. Ông thận trọng lấy tờ giấy ố vàng ra.

- Còn một vấn đề nữa, - ông nói.

- Cái gì?

- Có những người khác cùng biết việc này.

Hirnvogel trừng mắt nhìn ông:

- Chẳng lẽ ông đã kể…

- Không, không! Đó là 4 học trò: ba trai, một gái. Nhóm Tứ quái. Hôm qua, chúng tình cờ phát hiện ra lối vào cái hang dưới lòng đất. Rõ ràng đó là nơi bắt đầu trận đồ bát quái của những lối đi xuyên vào lòng núi đá dưới lâu đài Zahrensteyn. Một mê hồn trận. Ai không thuộc lối, hẳn lạc ngay. Vì vậy chỉ biết đường xuống hang thôi chưa đủ. Cụ tôi là Krachwang biết tại sao phải vẽ ra cái sơ đồ tỉ mỉ này.

- Cứt…! Liệu bọn nhóc có tự thám hiểm không hả?

- Tôi đã cấm chúng. Nói rằng quá nguy hiểm.

- Thế thì lo gì nữa!

- Nhưng tôi không chắc chúng có chịu nghe lời không.

- Vậy ra những lệnh cấm của ông vô hiệu lực?

- Bốn đứa ấy luôn làm điều gì chúng ch đúng – không kể đến bản thân và những người khác. Tuy nhiên, chúng luôn hành động một cách đầy trách nhiệm.

- Chà, tuyệt! Giờ lại bị tụi ấy tròng lên cổ đây. Có khi chúng đã tìm ra được thanh gươm và đang trên đường đi nộp cho ông thị trưởng cũng nên.

- Không thể được. Vì chúng chỉ mới xuống được dưới hang. Đường và mê hồn trận bị bít mởi những phiến đá lớn rồi. Một cái bẫy mà Krachwang đã dựng lên. Cụ là một người có đầu óc sáng láng, nhà kỹ thuật và phát minh, tuy chẳng phải là kẻ đáng yêu cho lắm.

Schindler bèn kể lại những gì Tứ quái đã nếm trải.

- Nếu bọn nhóc không tự tiếp tục được, - nghe xong, Hirnvogel nói, - có lẽ chúng sẽ gọi tiếp viện. những kẻ thuộc sở văn hoá thành phố chẳng hạn. Nghĩa là chúng ta cần nhanh hơn chúng. Đêm nay sẽ cho nổ mìn để giải phóng lối và mê hồn trận. Tôi biết một gã không biết lùi bước trước bất cứ điều gì: Erwin Schratt. Một tên trộm chó, chuyên gia về chất nổ. Chi ra ít tiền là Schratt có mặt ngay. Hắn khoẻ như gấu. Chúng ta cần một kẻ để làm cái công việc bẩn thỉu ấy.

- Công việc bẩn thỉu nào?

- Dọn đi những vụn đá.

- Ra thế.

- Vậy đêm nay nhé!

Schindler gật đầu.

Hirnovogel cúi xuống tấm sơ đồ kho báu

- Mẹ kiếp!

- Gì vậy? – Schindler nhìn qua vai hắn.

- Đây này! Chỗ này chắc lâu ngày, lại ẩm quá, chữ nhòe nhoẹt như nấm mốc. Chịu không nhận được hình dáng gì.

Schindler nhìn chằm chằm vào đó.

- Chắc đó là mê hồn trận ngay dưới lâu đài. Ông cứ nhìn mũi tên này! Còn ở kia – trên phần sơ đồ khác để: đường từ lâu đài. Lối vào thứ hai. Ồ! Nghĩa là có hai lối vào. Chà, tất nhiên! Bài thơ có câu… “Hai nẻo cùng về chung một đích, Lòng đất nứt ra một lỗ con…”. “Đích” ở đây cố nhiên ám chỉ kho báu. Nhưng chúng ta đã có nó. Nó được vẽ rành rành rồi.

- Lối vào thứ hai ở trong lâu đài, - Hirnvogel lẩm bẩm. – Có biết gì về lối này không?

- Không hề.

- Nếu biết, tụi mình có thể vào lối ấy, khỏi phải nổ mìn.

- Lâu đài rộng thế, có mà phải mất nhiều ngày, không, nhiều tuần hay nhiều tháng mới mò ra lối đi ấy. Có lẽ nó đã bị xây bịt đi từ lâu, mà người cho xây bịt cũng chẳng biết phía sau bức tường ẩn giấu cái gì.

Hirnvogel chỉ vào phía dưới phần I tấm sơ đồ, nơi vẽ cái hang:

- Tụi mình sẽ vào ở đây. Mê hồn trận bắt đầu ở đây. Nổ mìn ở đây. Ban đêm, trong rừng không người. vậyẽ chẳng ai nghe thấy mà lo. Con đường tới kho báu vẽ rất rõ ràng. Tụi mình mang theo đèn. Không thể trục trặc gì được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hủ Mộc Sung Đống Lương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook