Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 64 - Chương 4: TANJA MẤT TÍCH Ở ĐÂU?

Tô Du Bính

05/12/2013

Ông Robert Leihmeier trán hơi hói, có cái mũi nom rầu rĩ. Ông khoác một chiếc áo vét rất hợp thời trang.

Bà Ute, vợ ông, có vẻ đẹp đài các nhờ những người thợ may, nha sĩ, thợ uốn tóc, mat-sa và trang điểm. Mái tóc màu đồng đỏ của bà loăn xoăn kiểu mì tôm.

Hai ông bà làm việc bên hai chiếc bàn kê liền nhau. Xem ra họ không còn hứng thú làm việc nữa.

Thành thử sự có mặt của Gaby và những cậu bé khiến họ mừng rỡ. Họ chào đón Tứ quái rất nhiệt thành. Gaby giới thiệu các bạn, và ông Robert Leihmeier nói rằng Tanja đã kể rất nhiều về TKKG rồi.

- Vậy cháu xin vào câu chuyện ngay. - Gaby mỉm cười - Cuộc điều tra của chúng cháu ở hãng vận chuyển Kambart cho thấy quả thật chiếc xe tải là của hãng này. Nó đang đỗ trong sân, hàng đã dỡ xuống hết. Nó vừa đi chở pho mát từ Italia về đây. Ông chủ hãng Kambart vẫn chưa tin rằng cả hai tài xế của mình lại là những “anh hùng xa lộ”. Nghe đâu đây là những người lương thiện: Frank Werdy và Carlo Riscanto. Chúng cháu định tìm họ để làm sáng tỏ vụ này. Nhưng cả hai đều không có nhà. Họ được nghỉ đến thứ tư. Trước khi tiếp tục công việc, chúng cháu muốn thống nhất ý kiến với các bác. Các bác có ý định tố cáo vụ này không, hay chỉ cần bồi thường chiếc xe đạp của Tanja là đủ ạ?

Ông Robert đưa mắt nhìn vợ, nhưng bà không đáp lại cái nhìn của chúng, mắt trông xuống, tay mân mê những búp tóc.

Rồi ông Robert bảo:

- Còn phải xem vết thương của Tanja ra sao đã.

- Thật ra bạn ấy chẳng việc gì đâu ạ. - Gaby đáp - hơi xây xước da ở cùi chỏ một ch. Ngoài ra Tanja rất tươi tỉnh và không muốn đến chỗ bác sĩ Geidmann tí nào.

- Tôi vẫn luôn nghe về những vụ mà thoạt đầu bề ngoài chẳng có biểu hiện gì, - bà Ute lên tiếng - nhưng hậu quả sau đó mới trầm trọng. Tanja vẫn ở chỗ ông bác sĩ. Anh Robby, anh thử gọi điện tới đó xem sao.

- Anh cũng đang định thế. - ông Robert đáp, với tay cầm ống nói.

Ông được nối máy với cô y tá phụ việc.

- Con gái tôi, Tanja Leihmeier, đã đến phòng khám của các vị. Hoặc cháu vẫn đang ở đấy. - ông giải thích - Hẳn chị biết rằng cháu vừa bị tai nạn. Chị có thể cho tôi biết rõ hơn về tình trạng sức khỏe của cháu không? Sao kia? Vâng, tôi đợi.

Ông đưa một bàn tay bịt ống nói, quay bảo mọi người:

- Cô ta nói vớ vớ vẩn vẩn. Chắc quá mệt rồi.

Lát sau, cô y tá quay lại. Tiếng cô khẽ vẳng ra từ ống nghe.

- Không thể thế được! - ông Robert kêu lên - Chị cho tôi nói chuyện với ông bác sĩ. Sao kia? Tôi nhất định phải hỏi ông ấy.

Mặt ông ta lộ vẻ thảng thốt khi trao đổi với bác sĩ Geidmann.

- Bác sĩ Geidmann phải không ạ? Tôi, Leihmeier đây. Xin chào ông! Cô y tá của ông vừa định bắt tôi tin rằng cháu Tanja không hề đến chỗ ông. Nhưng làm sao như vậy được. Chiều nay chính bà kế toán của chúng tôi, bà Eckert - ông biết bà ấy, phải không ạ? - đã chở cháu đến đó. Cháu Tanja bị ngã do một tai nạn. Vì vậy nhất thiết ông phải khám cho cháu, và nếuần thì tiêm cho cháu một mũi phòng uốn ván...

Ông ngắc lại, rõ ràng bị ông bác sĩ Geidmann ngắt lời. Ông lắng nghe, và bắt đầu cắn môi dưới lia lịa.

- Tôi không sao hiểu nổi, - cuối cùng ông lẩm bẩm - nhưng chắc rồi sẽ tìm hiểu ra. Rất cám ơn ông bác sĩ. Chào ông.

Ông gác máy. Nét mặt bối rối.

- Tanja không hề đến phòng khám.

- Nhưng bà Eckert đã chở nó đến đó cơ mà. - Bà Ute kêu lên.

- Phải, đã chở đến đó. Nhưng nhỡ đâu Tanja không vào. Em còn nhớ nó đã phản đối thế nào chứ?

- Bạn ấy không thích thú gì chuyện đó thật, - Gaby xác nhận - Tanja chỉ muốn làm sao nhanh chóng quay lại với chúng cháu. Sau đó, chúng cháu lại quyết định không nướng thịt liên hoan nữa, và anh Jan Drebelt gọi điện tới phòng khám của bác sĩ Geidmann nhờ thông báo việc này cho Tanja.

Ông Robert thông báo:

- Cô y tá cũng kể như vậy. Cô ta đã tìm Tanja trong phòng chờ mà không thấy... và mãi đến bây giờ nó cũng chưa ló mặt.

- Ôi lạy Chúa! - bà Ute thì thầm. Đoạn bà nảy một tia hy vọng mong manh - Hay là con bé đã đi lên phòng nó và đang đọc sách trên ấy?

Chồng bà lắc đầu:

- Tanja không bao giờ về mà không ghé vào đây chào chúng ta.

Nhưng bà Ute đã đứng bật dậy chạy ra ngoài.

Sự chờ đợi thắc thỏm kéo dài không lâu.

Bà Ute quay vào, mặt tái xanh. Bà thông báo:

- Nó không có trên ấy.

- Theo cháu thì chưa có lý do gì để chúng ta phải quá lo lắng. - Tarzan nói - Bạn ấy có thể đang ở khách sạn Ven Hồ. Chẳng gì Jan cũng là bạn thân của Tanja. Anh ấy đang phải làm việc và Tanja có thể đang giúp Jan trong tiệm ăn.

Tức thì ông Leihmeier gọi cho Jan và kể ra những lo lắng của mình. Những nếp nhăn trên mặt ông tăng lên. Câu trả lời của Jan đã xóa nốt niềm hy vọng cuối cùng. Lúc này, đến lượt Jan lo sợ cuống cuồng.

- Cậu đừng quá lo lắng, Jan! - ông Leihmeier lại vào vai người an ủi - Không, cậu không cần đến đây làm gì. Chắc Tanja đang ở đâu đó, chỉ về nhà muộn thôi, đến bữa tối nó lại xuất hiện bên bàn ăn cho mà xem. Cho tôi gửi lời chào chú cậu nhé! Chào cậu!

Ông gác máy.

Hừm, hừm! Tarzan nghĩ. Bây giờ mình bắt đầu thấy những bóng ma đây. Tin Jan nhắn không đến tai Tanja, vậy mà Tanja vẫn không quay lại khách sạn. Hoàn toàn trái ngược với bản tính của cô ấy.

- Cháu sực nhớ Tanja nhất định muốn bà Eckert chờ bạn ấy quay lại. Phải, bạn ấy đã muốn như vậy. - Gaby nói.

Ông Leihmeier ấn một cái nút trên máy đàm thoại của mình đặt trên bàn:

- Bà Eckert! Mời bà đến gặp tôi.

Tứ quái chưa bao giờ thấy người đàn bà này, nhưng chúng tránh nhìn bà quá lộ liễu để bà khỏi lúng túng.

- Bà Eckert, - ông Leihmeier nói sau khi đã giới thiệu bọn trẻ - không thấy cháu Tanja ở đâu cả. Cháu cũng không hề có mặt ở chỗ ông bác sĩ Geidmann. Bà có thể nói gì với chúng tôi về điều này đây?

Thoạt đầu bà kế toán không thốt n một lời. Sự sợ hãi xâm chiếm người bà. Cái miệng nhỏ trên gương mặt nhỏ bắt đầu run lên, mi mắt chớp lia lịa.

- Nhưng mà... - mãi sau bà mới lắp bắp - tôi đã làm tất cả những gì ông ra lệnh cho tôi ạ. Tôi đã đón cô Tanja đằng sau khách sạn Ven Hồ, và chở cô nhà đến chỗ bác sĩ Geidmann.

- Bà có trông thấy Tanja đi vào nhà không?

- Không... không hẳn ạ. Tôi đã lái xe đi tiếp. Nhưng cô nhà có thể đi đâu được cơ chứ?

- Thì chính thế tôi mới hỏi bà. - Ông Leihmeier thở nặng nhọc. Đoạn kể lại những cuộc trao đổi qua điện thoại của mình với bác sĩ Geidmann và Jan Drebelt.

- Tanja đã định yêu cầu bà chở bạn ấy trở lại khách sạn. - Gaby quay hỏi người đàn bà - Bạn ấy không nói gì đến điều đó ạ?

- Sao cơ? - Bà Eckert dường như dúm người lại.

Mọi thái độ của bà đều không qua được mắt Tarzan.

Ông Leihmeier bảo bà Ekert có thể về nhà. Bà hấp tấp đi ra.

- Chà, bây giờ chúng ta đành chờ đợi xem sao đã. - ông chủ nhà mốt đã tồn tại cả thế kỷ nay buồn bã nói - Báo mất tích... Không! Như thế quá vội vã. Cảnh sát sẽ xua chúng ta về mất. Ngoài ra tôi tin rằng, - ông tự động viên mình - Tanja có thể về bất cứ lúc nào. Được, rồi con bé sẽ bị tôi cho một trận. Ai lại liều lĩnh lừa cả bác sĩ bao giờ...



- Bác bảo Tanja gọi điện ngay cho cháu với, để cháu yên tâm. - Gaby đề nghị. Đoạn quay qua các bạn - Rồi mình sẽ báo tiếp cho các bạn.

Sau đó, Tứ quái chia tay ông bà.

*

Hãy tạm gác Werdy và Riscanto lại. Vấn đề phải quan tâm đầu tiên lúc này là câu hỏi: Tanja ở đâu?

- Như bác Leihmeier đã nói, đành chờ đợi xem sao. - Gaby bảo - Nhưng kể cũng kỳ quặc: làm sao Tanja lại quên được cả Jan, tụi mình và bữa liên hoan thịt nướng chứ?

- Có khi bạn ấy bị thương trầm trọng hơn là mình thấy, - Tròn Vo đoán - và bây giờ đang nằm bất tỉnh đâu đó, chẳng ai trông thấy.

Không ai thích ý nghĩ này. Nhưng nó cũng là một khả năng có thể như mọi dự đoán khác.

Tarzan xem đồng hồ:

- Nếu tụi mình không đạp xe về ký túc xá ngay bây giờ, thế nào cũng có chuyện. Này Công Chúa, lát nữa mình sẽ gọi điện cho bạn nhé.

Rồi Gaby và Karl đạp xe về nhà. Tarzan và Tròn Vo hối hả quay lại trường nội trú.

Tarzan bảo Tròn Vo sau khi cả hai đã qua được 4 ngã tư:

- Tụi mình có thể rẽ trái, đi qua phố Turmacker. Không vòng xa hơn đâu.

- Để làm gì? - Tròn Vo thắc mắc.

- Phòng khám của bác sĩ Geidmann ở đấy mà.

- Mày cho rằng Tanja đang ở đấy?

- Không. Nhưng tụi mình thế nào cũng phải tìm được dấu vết gì đó. Tanja được trông thấy lần cuối trước phòng khám mà.

Phố Turmacker một đoạn ngăn đường để sửa. Nhị quái bắt gặp những tấm chắn và biển chỉ đường vòng. Những xe lăn, máy xúc đậu kềnh càng bên đường. Tarzan phanh xe trước tấm chắn, nhìn chằm chằm xuống một cái hố há hoác dưới mặt đường.

- Suỵt! - Tròn Vo có vẻ trầm ngâm khi dừng lại bên Tarzan - Mày nghĩ Tanja đã rơi xuống đấy sao? Và người ta đã sơ ý lấp mất cô ấy?

- Cái gì? Không. Cố nhiên không phải như vậy. Tao nghĩ một chuyện khác cơ. Đầu óc mày không thấy lóe lên điều gì sao?

- Cái dạ dày của tao đang là một cái hố tối om, rỗng không. Thử hỏi làm sao đầu óc tao lóe sáng cho được chứ?

- Bà Eckert đã nói dối.

- Hả?

- Mày nhớ lại xem! Bà ta có đả động gì đến đoạn đường dài bị chặn lại bởi sửa chữa này không? Không hề. Bà ta nói đã chở Tanja đến chỗ bác sĩ Geidmann, sau đó đi tiếp. Tao nghĩ lẽ ra bà ta phải nhắc đến chướng ngại này trên đường. Nhưng bà Eckert đã không nói gì cả.

- Úi! Thế tại sao lại không nhỉ?

- Vì bà ta không biết có chuyện sửa đường này. Nghĩa là bà ta không hề đến đây.

- Hay là bà ta thả Tanja xuống xe ở mãi trước góc phố kia?

- Để làm gì? Để Tanja mất thời giờ thêm ư?

- Thế cái gì nấp sau vụ này?

- Giá mà tao biết được! Trông bà Eckert thì không có vẻ gì là một kẻ bắt cóc cả.

- Nhỡ bà ta khéo ngụy trang, và dưới lốt một nữ kế toán là một con dã thú?

- Mày tin như thế thật à? - Tarzan hỏi.

- Không. Tao đâu có hiểu biết về những phụ nữ trên 20 tuổi, vì không có kinh nghiệm. Bọn con gái bằng tuổi mình thì tao đánh giá chính xác hơn. - Tròn Vo khiêm tốn.

- Có khi cũng chẳng có chuyện gì ghê gớm. Thôi cứ tạm chờ đợi đến khoảng 8 giờ tối. Nếu đến lúc đó mà Tanja vẫn chưa về, tụi mình sẽ thăm hỏi cái bà Eckert đó.

Sau bữa ăn tối ở ký túc xá, lúc 19 giờ 57, Tarzan đã đứng trong buồng điện thoại nói chuyện với Gaby.

Trước đó, Gaby đã gọi điện hỏi ông bà Leihmeier, được biết Tanja vẫn chưa về.

- Ông bà Leihmeier còn muốn đợi đến 9 giờ tối, rồi mới tìm đến sự giúp đỡ của ba mình. - cô bé nghẹn ngào - Nhưng không được rồi. Ba mình nhận lệnh của cảnh sát trưởng, vừa phải đi công tác đột xuất, hình như mãi tối chủ nhật mới về.

- Thế ai thay ba bạn?

- Về vấn đề mất tích, có ông Bohml lo.

Tứ quái biết sĩ quan hình sự Claus-Dieter Bohml, nhưng không quen thân.

- Thôi được. - Tarzan nói - Tụi mình sẽ tự điều tra. Willi và mình đã bắt đầu rồi.

- Vậy ư?

Hắn bèn kể lại điều hai thằng đã thấy ở phố Turmacker.

- Công Chúa ơi, may quá hôm nay lại đến phiên trực của thầy Elwe, người không bao giờ ngó vào kiểm tra các phòng. Bây giờ mình và Willi cứ qua cửa chính mà vào thành phố thôi. Bạn có một cuốn danh bạ điện thoại chứ? Vậy hãy tìm xem bà Eckert sống ở đâu.

- Này Tarzan, bà ấy không bao giờ, không đời nào làm điều gì xấu đâu. Bà ấy làm việc cho hãng suốt 13 năm nay và luôn luôn phục tùng, trung thành.

- Cái đó chẳng nói lên điều gì. Bà Eckert là một phụ nữ độc thân. Bạn thử hình dung bà ấy phải lòng một tên lưu manh xem. Và tên này quyết định bắt cóc Tanja để tống tiền. Khi yêu, người ta thường mù quáng.

Gaby không tranh cãi nữa. Vài giây sau cô bé thông báo:

- Số nhà 18, đường Fasanen. Bạn biết đường ấy nằm đâu không?

- Mình nghĩ là sau phố Chim Ưng.

- Nhưng vẫn trước ngó Chim Én chứ hả? - cô bé cười.

- Đúng thế, Công Chúa ạ. Hẹn lát nữa. Bạn sẽ là người đầu tiên được biết kết quả điều tra của tụi này.

- Biết đâu bọn mình gặp may, và ngày mai ba mình sẽ trở về. Như vậy khỏi phải nhờ đến ông Bohml khó tính trong trường hợp gay go.

Tarzan gác máy.

Lát sau, hắn và Tròn Vo đã rong ruổi trên đường. Đêm thu. Buổi trưa còn nóng là thế, mà tối đến lại se lạnh. Một nửa vầng trăng vàng vọt lơ lửng trên trời. Sao lác đác.

- Ngộ nhỡ bà ta không có nhà? - Tròn Vo hổn hển vì phải guồng chân thật lực.

- Bà ấy có thể đi đâu được? Đến vũ trường

- Ha ha ha. - Tròn Vo cười vang - Không! Nhưng nhỡ bà ấy ở trong một dàn đồng ca thì sao.



- Vậy thì tụi mình sẽ ngồi bệt xuống sân, đợi tới lúc bà ấy về.

Đường Fasanen nằm ở phía nam thành phố. Không lâu sau, hai đứa đã xuống xe trước một tòa nhà chung cư.

*

Tròn Vo bấm chuông.

Lát sau, có tiếng bước chân gần lại.

Gương mặt nhỏ thó của bà Eckert lộ vẻ nghi ngại.

- Xin chào bà Eckert. - Tarzan mỉm cười - Xin lỗi bà vì sự quấy rầy này. Nhưng chúng tôi rất muốn được nói chuyện với bà.

Bà Eckert mở cửa mời hai cậu vào.

- Tanja về rồi chứ? - Đó là câu hỏi đầu tiên của bà Eckert.

- Không ạ. Chính vì thế mà chúng tôi đến đây.

Phòng khách trang nhã và ấm cúng. Bà Eckert cầm cái điều khiển từ xa tắt tivi đi.

- Chúng tôi coi việc điều tra sự mất tích của Tanja là bổn phận đương nhiên của mình. - Tanja nói sau khi cả ba đã ngồi xuống - chứ không bó tay ngồi chờ cho đến lúc các xe cảnh sát rú còi và gọi loa lăn bánh qua các phố.

Bà Eckert gật đầu, hai bàn tay xoắn vào nhau, các cơ mặt run run.

- Tanja là bạn cùng lớp của chúng tôi, - Tarzan tiếp - và chơi thân với Gaby, người bạn gái thân thiết của chúng tôi. Vì vậ chúng tôi sẽ tìm dấu vết của Tanja ở nơi mà từ đó bạn ấy mất dạng.

Hắn nhìn bà Eckert đầy hy vọng.

Bà này chớp mắt luống cuống, cố gắng để không nhìn xuống.

- Tôi muốn nói là ngay trước tòa nhà có phòng khám của bác sĩ Geidmann, - Tarzan thăm dò - nơi mà bà đã để Tanja xuống xe. Chúng tôi nghĩ có thể Tanja đã tình cờ gặp ai ở đấy, và thay vì vào phòng khám, đã đi luôn cùng người đó. Tôi xin hỏi câu đầu tiên: Thưa bà Eckert, bà có để ý thấy một thiếu niên trạc tuổi chúng tôi không ạ, hoặc lớn hơn một chút.

Bà Eckert nhắm mắt như thể cố nhớ.

Chiều nay, trên đường đi làm về, bà đã tình cờ đi vòng và phát hiện ra đoạn đường đang được sửa chữa ở phố Turmacker.

Bà thong thả lắc đầu:

- Không, tôi chẳng nhận thấy có ai cả.

- Hay bà có trông thấy một con chó chạy rông không? Có thể Tanja đã chạy theo nó bắt nó lại và vì vậy đã đi quá xa.

- Chắc chắn chẳng có con chó nào hết.

- Hay một con chim sổ lồng chẳng hạn. - Tròn Vo xen vào.

- Cậu hỏi nghiêm chỉnh đấy chứ? - Bà Eckert nhìn Willi - Tôi không thấy con chim nào.

Nét mặt Tarzan vẫn tỉnh queo khi hắn làm như tiện thể hỏi thêm:

- Chiều nay bà có nói rằng bà đã để Tanja xuống xe ngay trước ngôi nhà, nhưng không để ý xem bạn ấy có đi vào nhà không, phải không ạ?

Cậu bé ranh mãnh này! Bà Eckert nghĩ - và tim bà bắt đầu nhảy lồng lên. Cậu ta đặ bẫy mình. Tại sao? Mình đã gây nghi ngờ chăng? Không! Bà chủ có lần kể rằng cái bọn Tứ quái này việc gì cũng nhúng tay vào với cái máu thám tử của chúng.

Bà mỉm cười rụt rè:

- Tội đã không nói như vậy.

Tarzan tròn mắt:

- Không ư? Thế ý bà ra sao ạ?

- Tôi không nói tôi đã để Tanja xuống xe ngay trước ngôi nhà đó. Không thể được. Người ta đang chặn một quãng dài ở phố Turmacker để sửa đường. Tôi buộc phải dừng xe ở đầu phố, để Tanja xuống đi bộ tiếp trên vỉa hè. Rồi lái xe đi tiếp. Tôi không thể kể gì hơn nữa.

Vậy ra mình nhầm? Tarzan nghĩ. Thật ra mình vẫn không bớt nghi ngờ. Hà cớ gì mà bà ta bối rối ra mặt như vậy chứ?

- Chặn đường? - hắn vờ ngạc nhiên - Ra thế!

Tarzan quyết định sẽ tiếp tục theo dõi bà Eckert. Nhưng trước mặt tạm để bà ta yên đã. Hắn đứng lên cáo từ.

Bà Eckert tiễn hai đứa ra cửa.

Ra đường rồi, Tarzan chia sẻ ý nghĩ chợt nảy trong đầu với Tròn Vo:

- Này, mày thử tưởng tượng xem: Tanja chạm trán hai tên lái xe chở pho mát nọ! Có thể Werdy và Riscanto đi ngang qua trước phòng khám của bác sĩ Geidmann lắm chứ.

- A ha. Rồi sao?

- Hai tên ấy nhận ra Tanja.

- Sao lại không nhỉ?

- Và chúng sợ rằng Tanja cũng nhận ra chúng... Ít nhất cũng nhận ra tên ngồi ở phía trông thấy.

- Khi ấy Tanja đã chẳng trông thấy tên nào cả.

- Nhưng chúng đâu biết điều ấy. Chúng e sẽ bị tóm.

- Và để ngăn chặn, chúng bèn bắt cóc Tanja? Nhưng làm sao hành động được như vậy giữa phố Turmacker đầy người qua lại và thợ sửa đường? Chắc chắn họ không thể không nghe thấy tiếng kêu của Tanja. Nhất định là Tanja phải kêu thét lên rồi.

Lý sự của Tròn Vo khiến Tarzan bực mình:

- Thì tao cũng có mặt ở đấy đâu mà biết. Nhưng khả năng này không hoàn toàn bị loại trừ. Nhỡ chúng tóm lấy Tanja trong khu cầu thang thì sao... Vả lại, loại như chúng dám phạm tội lắm. Có thể chúng đã quyết định hấp tấp, khi hối thì muộn rồi. Mày rút ra kết luận gì từ suy nghĩ của tao hả?

- Tao ấy à? Chẳng rút ra cóc khô gì.

- Tụi mình không được lơi lỏng. Phải tìm cho ra Werdy và Riscanto.

- Cố nhiên rồi.

Tarzan xem đồng hồ:

- Đằng nào tụi mình cũng đang trên đường, thử mò đến nhà chúng lần nữa xem sao. Hẳn một trong hai tên giờ đã trở về nhà. Mày có tiền xu không?

- Khoảng 3,90 mark. Để làm gì cơ?

- Để lát nữa có thể vào buồng điện thoại công cộng gọi cho Gaby. Thôi, đi nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hủ Mộc Sung Đống Lương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook