Quyển 70 - Chương 6: TÊN BỊT MẶT
Tô Du Bính
05/12/2013
Stefanie dự tính sai. Những công việc mà cô nhất thiết cần hoàn tất vẫn chưa
xong. Nhưng cô muốn tới đúng hẹn. Trước 8 giờ tối một chút, cô bỏ bút
xuống trong căn phòng nhỏ của mình. Đành để công việc còn lại tới mai
vậy. Bên cửa sổ là buổi tối mùa đông giá buốt. Stefanie mặc áo choàng,
tắt đèn và đi qua cửa hậu ra khỏi bảo tàng.
Gió huýt từng hồi. Bãi xe được bao bọc bởi những bức tường quay. Đèn đường không rọi vào tới đây. Stefanie căng mắt để quen với bóng tối.
Cô quá xúc động, không thể ăn bất cứ thứ gì kúc này. Nhưng ít nhất cô sẽ uống một tách cà phê nóng trong tiệm “Bếp của bà”. Chắc mấy cậu bé đã đợi sẵn trong đó.
Stefanie không thấy khăn quàng của mình đâu. À phải! Cô bỏ nó trong xe. Gió luồn qua cổ áo khiến cô rùng mình vì lạnh, cô bèn đi tới bên xe, mở khóa cửa.
Đúng lúc đó, một hình người lù lù cạnh cô. Một gã đàn ông.
- Cấm động đậy! - Một giọng trầm trầm, rõ ràng là cố tình muốn làm cho khác đi, ra lệnh. - Hãy làm như tôi bảo, cô sẽ không việc gì. Tôi có một cây chùy có thể đập chết người. Vậy hãy tỏ ra biết điều.
Stefanie đờ người. Rồi tim cô đập loạn xạ. Cô gắng nhận dạng người đàn ông mà không được.
Thân hình hộ pháp của gã trùm trong chiếc áo khoác dài đến bắp chân. Gã không đội mũ, nhưng... Phải lúc này cô thấy rồi: Gã chụp một chiếc mũ len kéo kín từ đỉnh đầu tới tận cằm. Chỉ có hai khe nhỏ để nhìn ra.
- Tiền... của tôi - Stefanie can đảm nói – …ở trong xắc tay.
Gã phá lên cười:
- Cô tưởng tôi là một tên cướp hử? Cô làm thư ký ở đây phải không? Có còn ai trong bảo tàng không?
- Không còn ai. Tôi vừa mới... - Cô nghẹn lại.
- ...khóa cửa hử? - Gã tiếp lời - Vấn đề của tôi là ở đấy đấy, cô em xinh đẹp ạ. Bây giờ cô lại mở khóa ra, và hai ta cùng dạo gót trong ấy. Rồi cô giúp tôi tìm những bức tranh béo bở.
Stefanie nuốt nghẹn. Không thể nào đây lại là sự thật.
Tên bịt mặt này có liên quan gì với Leckler và Ariano không? Không. Chẳng có lý nào!
Cô cố lấy lại bình tĩnh.
- Có lẽ tôi có thể giúp ông tránh một việc làm rất đỗi ngu ngốc - cô gắng giữ giọng khỏi run - Thật hoàn toàn vô nghĩa, nếu ông ăn cắp những bức tranh. Chúng chỉ có một không hai trên đời này. Chỉ cần ông thử bán chúng là người ta sẽ tóm ông liền...
- Thôi đừng phí lời, cô em! - Gã thô bạo nắm cánh tay Stefanie lôi về phía cửa hậu. -Tôi đây cũng ranh chán. Nhưng lão muốn chiếm hữu chúng. Cô em hiểu chứ? Chiếm hữu. Chỉ riêng lão thôi. Lão sung sướng cho dù chỉ mình lão ngắm những bức tranh. Lão, và không một ai khác! Ngay tôi cũng thấy khó hiểu.
Stefanie buộc phải mở cửa hậu.
Không có ánh điện. Nhưng gã có đem theo một chiếc đèn pin. Gã rọi đèn vào bốn trang sách xé rời - trời ơi, đó là những trang xé từ cuốn hướng dẫn Bảo tàng. Gn ông vừa lôi chúng từ túi áo ra.
Trên mỗi trang in một bức tranh.
- Chúng đây, cô em! Bây giờ cô ngắt hệ thống báo động, rồi chỉ cho tôi nơi treo những bức tranh này.
Stefanie hầu như không thở được nữa.
Nếu có ánh điện, hẳn tên khốn đã nhận ra sự luống cuống của cô.
Tại sao gã lại nhè đúng những bức tranh ấy? Lại muốn chôm chỉa đúng bốn bức tranh mà cụ Etzel đã cho bảo tàng mượn? Đành rằng đó là những bức quan trọng nhất hiện nằm trong bảo tàng Âu châu, nhưng một kẻ sưu tầm cuồng tín hẳn cũng si mê cả những tác phẩm nghệ thuật khác nữa chứ. Stefanie ngẫm nghĩ. Tại sao Leckler muốn đánh tráo chính mấy kiệt tác đó thì đã rõ như trong lòng bàn tay. Ông nội của Caroline đồng ý cho bảo tàng mượn tranh mà không gia hạn phải trả - cụ đồng ý cho mượn ít nhất là 50 năm. Điều này khiến bọn lưu manh không sợ bị phát hiện sớm.
Nhưng còn tên ăn cắp này và kẻ thuê gã? Kẻ nào...?
Chính giây phút này Stefanie lóe hiểu như tia chớp. Tất nhiên, có một kẻ không thể để yên những bức tranh cho cụ Etzel. Cô biết rõ.
- Những bức tranh này hiện không trưng bày - Stefanie nói - Hồi chiều... sau lễ khai trương, chúng đã được dỡ xuống. Để phục chế. Chúng hiện đang ở dưới tầng hầm.
- Cái gì? - Tên bịt mặt quát cô - Cô muốn nói cô không xuống đó được chứ gì? Cố bày mưu tính kế hả?
- Tầng hầm để ngỏ. Chúng ta có thể xuống lấy tranh.
Hai người cùng xuống.
- Ông đừng lấy làm lạ là tại sao những bức tranh lại để sau thùng sưởi, vì ở đó nhiệt độ tốt nhất cho chúng.
Gã bật đèn hầm sưởi. Quả là gã chẳng hiểu tí gì về hội họa. Gã so sánh những hình trên các trang sách với những bức tranh rởm của Ariano. Giờ gã đã hài lòng.
Stefanie bị gã giam trong hầm sưởi. Gã dùng vải nilông mang theo bọc các tác phẩm nghệ thuật mà gã hí hửng tưởng là thật, rồi lễ mễ vác chúng ra bãi xe. Gã chất “chiến lợi phẩm” của mình lên trên cốp xe của Stefanie, rồi trở xuống tầng hầm lần nữa.
- Tôi lấy xe của cô, cô em xinh đẹp ạ. Đưa chìa khóa đây! Rồi nó lại về với cô em thôi. Ngày mai nó sẽ đậu đâu đó trong thành phố. Cô em sẽ còn sống sau đêm nay. Dưới này ấm lắm.
Gã khóa trái cửa, nhốt Stefanie bên trong. Cô sắp ngất xỉu.
Tarzan, Tròn Vo và Karl đứng sau góc nhà.
Chúng kiên nhẫn quan sát tên bịt mặt chất những bức tranh vào cốp xe.
- Không phải Leckler - Tarzan thì thầm - Cũng không phải Ariano. Thôi được, tụi mình sẽ biết rõ ngay thôi. Gã đàn ông khóa cốp xe, rồi quay về phía cửa xe.
- Lạnh kinh người, hả?! - Tarzan nói sau lưng gã. - Cho nên phải bịt mặt thật kín. Trông ông cứ như một tên cướp ấy thôi.
Gã đàn ông quay phắt lại. Tay phải gã thọc vào túi áo choàng.
- Ông không ngẫu nhiên gặp StefanieClassen đấy chứ? - Tarzan hỏi - Chả là chúng tôi đang đợi chị ấy. Nhưng càng đợi càng mất tăm. Vì vậy chúng tôi tự nhủ: Thử kiểm tra xem chị ấy có ngủ gật bên bàn giấy hay không. Thế nào?
Tên bịt mặt vung cánh tay phải lên.
Tarzan không mạo hiểm.
Cú đá rồng bay mà hắn rất sành điệu lập tức được tung ra trước đòn tấn công của đối phương.
Gã khốn nện lưng xuống đất, văng mất cây chùy lợi hại, và cứ như thế nằm co quắp. Bụng gã quặn lên như vừa bị ngộ độc thức ăn vừa ăn lúc chập tối.
Karl và Tròn Vo đến.
Karl chiếu đèn pin vào tên lưu manh.
Tarzan lột chiếc mũ len bịt kín mặt gã.
- Hãy nhìn kẻ này xem! - Thủ lĩnh Tứ quái kinh ngạc. - Malzig, gã đàn ông râu rậm!
Chiều nay gã chọn tranh, để đến tối ăn trộm. Ông chọc giận chúng tôi đấy Malzig! Cái kiểu buôn bán nghệ thuật lạ đời này thật đáng phẫn nộ - Giọng Tarzan trở nên sắc ngọt - Chuyện gì xảy ra với Stefanie rồi? Nói ngay kẻo chúng tôi vặt trụi râu ông đấy.
- Cô ta... không... làm sao cả - tên trộm tranh hổn hển - Tôi đã nhốt cô ta dưới tầng hầm.
Karl đã rút chìa khóa xe cắm trong ổ khóa cửa, nó đang mở cốp xe.
- Tarzan! - Karl gọi - Thật khó tin. Gã đã ăn trộm bốn bức tranh. Mày có ngờ đó là những bức nào không?
- Những bức tranh của tụi mình chăng?
- Chính thế.
Tarzan cúi xuống tên lưu manh:
- Malzig, đồ...! Tại sao ông lại ăn trộm những bức tranh ấy mà không phải những bức khác? Ông vớ được bức nào thì lấy bức ấy chăng? Hay là có sự lựa chọn?
Tên lưu manh vẫn ôm chặt lấy cái bụng đau:
- Chúng... Tôi buộc phải lấy chúng.
- Ông phải. Tức là ông ăn trộm thuê?
Malzig không đá
Tarzan nghiến răng:
- Hoặc ông nói ra kẻ đã thuê ông, hoặc ông sẽ nhận một cú đá tương tự. Nhưng sau đó thì vĩnh biệt ông. Lục phủ ngũ tạng ông sẽ ra tương. Tôi không biết đến thương hại đâu, đồ khốn! Tôi sẽ thả con dã thú trong tôi ra đấy.
Cố nhiên chỉ là dọa suông thế thôi. Tarzan không đời nào bồi thêm đòn vào đối thủ đã nằm bẹp chẳng dậy nổi nữa. Nhưng không biết tiếng quân tử có tiếng ấy của Tarzan, Malzig tưởng thật.
- Tôi... lão... Ồ, mặc xác! Tôi phải lo thân tôi. Lão cứ việc tìm cách gỡ tội... Thế này: Một kẻ sưu tầm nghệ thuật giàu sụ đã trả tiền cho tôi... trả tiền cho tôi để lấy cắp những bức tranh cho gã.
- Ai?
- Krachwang. Lão tên là Krachwang. Chủ xí nghiệp sản xuất băng dính cứu thương.
- Ra tên đáng ghét đó - Tròn Vo sửng sốt - Một tên tội phạm! Ha! Lần này thì lão vĩnh viễn bị tống cổ khỏi “Câu lạc bộ những nhà doanh nghiệp lớn” nhé! Mai mình phải báo ngay tin này cho ba mình mới được.
Những bức tranh của cụ Etzel quả là được ngưỡng mộ, Tarzan nghĩ. Krachwang thuê ăn cắp chúng, còn Leckler thì tính chuyện đánh tráo bằng những bức tranh rởm.
- ÔngMalzig, ông lấy những bức tranh này ở đâu? Trên phòng tranh cổ điển... hay chị Stefanie đã kể rằng chúng được cất dưới hầm sưở
- Vâng. Chúng ở dưới hầm sưởi. Để sáng chế.
- Cái gì?
- Chắc là ông đây định nói phục chế đây mà - Karl cười lớn - Hãy nhìn xem! ChịStefanie mới khôn ngoan làm sao! Chúng mình sẽ làm gì với Malzig đây? Nếu gọi cảnh sát, thì có thể quên cái bẫy định giăng được rồi.
- Mày nói đúng! - Tarzan gật đầu - Tụi mình sẽ nộp gã sau, khi trời tảng sáng. Sẽ trói gã lại, nhét giẻ vào mồm, và bỏ tạm vào một trong những gian hầm cách xa hầm sưởi. Để gã khỏi gây động. Đứng lên đi, ông Malzig!
Sau đó tam quái lấy những bức tranh ra khỏi cốp xe, đưa trở vào bảo tàng, để rồi làm một cuộc đánh tráo nho nhỏ....
*
23 giờ 03 phút.
- Chúng đến đấy - Tarzan thì thào.
Hắn, Stefanie, Karl và Tròn Vo ngồi trong gian phụ thứ ba của phòng tranh cổ điển. Họ mang vào đó những chiếc ghế gấp để ngồi cho thoải mái. Tròn Vo - đã chén no nê trong tiệm “Bếp của bà” - giờ lại vừa bẻ đến phong sôcôla thứ hai. Lúc này, không đợi ai nhắc, cu cậu tự giác nhét phong kẹo vào túi. Vì tiếng giấy thiếc rột roạt sẽ làm cả bốn lộ mất.
Malzig bị nhốt cẩn thận.
Stefanie đã qua cơn sợ, giờ đây cảm thấy vinh dự, vì tam quái tỏ ra thán phục cô đã ranh mãnh lừa được tên trộm lấy bức tranh rởm.
Qua ô cửa sổ duy nhất, Tarzan có thể nhìn ra ngoài phố. Vầng trăng tròn đầy màu vàng bơ lơ lửng trên bầu trời đông trong trẻo. Một đêm tuyệt vời để đi trượt tuyết. Nhưng đương nhiên nghĩa vụ truy bắt tội phạm là trên hết.
- Bây giờ tôi cũng nghe chúng đang đến - Stefanie thì thầm.
Những cánh cửa sập lại ở tầng dưới. Tiếng bước chân dò dẫm. Tiếng người lầm rầm to nhỏ, đúng là Leckler và Ariano.
Tarzan căn cứ vào những tiếng động để theo dõi hai tên đang làm gì.
Lúc này chúng ở dưới tầng hầm. Rồi chúng theo cầu thang đi lên. Ariano thở hổn hển. Rõ ràng gã cũng bê một hoặc hai bức tranh. Cánh cửa phòng tranh cổ điển mở rộng như mọi khi.
Ánh đèn pin lia qua lia lại.
Tarzan đứng sau gờ tường lối sang gian phụ thứ ba, ghé mắt nhòm ra.
Hắn suýt phì cười.
Ariano thủ vai một tên cướp Italia tiêu biểu. Gã đội sùm sụp trên đầu một chiếc mũ mềm, còn khăn quàng cổ thì kéo lên tận mũi.
- Ở đây chúng ta có thể bật đèn, - Leckler nói - Vì gian chính không có cửa sổ, ánh đèn không lọt ra ngoài được.
Chốn ngọn đèn bừng sáng.
Cả hai tên lưu manh đặt những bức tranh chúng vừa bê dưới tầng hầm lên xuống sàn.
Bốn bức kia treo trên tường. Ariano trầm tư tiến lại gần chúng, mắt nhìn săm soi.
- Này ông Kuno Leckler thân mếm - lát sau gã nói - so sánh những bức nguyên tác với các bức tranh của mình, mặc dù hết sức khiêm tốn tôi cũng phải ghi chú rằng: Tôi thích những bức tranh do tôi vẽ hơn. Chỉ tiếc tôi không là Van Dalem, không phải Coello, không phải Cranach, không phải Lemoyen. Và vì thế mà không được giá. Thế nhưng chúng ta sẽ thu về những cái giá cao nhất ở những ông bạn Nhật bên Tokyo nhờ những bức nguyên tác. Và sẽ chia lời với nhau.
Chúng bắt đầu tráo tranh, hai tên thở hồng hộc như vừa xúc xong cả 20 tấn tuyết.
Đã đến lúc rồi!
Tarzan bước sang gian chính, theo sau là Stefanie và các bạn của hắn.
Mồm Leckler há hốc.
Ariano đưa tay giữ tim.
- Đồ chó má - Tarzan nói - các người toan ăn cắp của cụ Etzel, dối lừa công chúng, lừa đảo giới nghệ thuật, để vơ vét thật nhiều tiền. Các người sẽ bị vào tù. Nhưng chúng ta biết, luật pháp đôi khi trừng phạt còn quá nương nhẹ. Vì vậy, bây giờ các ngươi sẽ nhận cái này vào đầu!
Nói đoạn, hắn táng cả một bức tranh xuống chúng.
Phông vải căng trong khung đập trúng đầu Leckler - cố nhiên n không làm gã đau đớn lắm. Vì phông vải rách toạc. Đầu Leckler nhô lên khỏi khung tranh bấy giờ như gông đeo lấy cổ hắn.
- Tôi hưởng ứng - Stefanie tuyên bố và tặng sếp của cô cái gông thứ hai bằng bức tranh của Cranach.
Karl và Tròn Vo chăm lo cho tên Italia. Ariano được trang điểm đầu tiên bằng bức của Coello, rồi tới bức của Dalem.
Hai tên tội phạm lặng người kinh hoàng.
Nhưng giờ đây chúng chợt thoát khỏi tình trạng ngây dại.
- Khôôông! - Leckler the thé kêu lên. - Các người đã hủy hoại những kiệt tác nghệ thuật không gì thay thế nổi!
- Chúng treo trên kia thôi! - Tarzan cười chỉ lên tường.
- Đó là những bức tranh rởm - Ariano gào lên - Do tôi làm rở... do tôi vẽ. Chúng tuyệt đẹp, tuy nhiên vô giá trị...
- Những bức tranh rởm đang tròng trên cổ các người đấy - Tarzan nói - Chả là chúng tôi đã tự cho phép đem những bức nguyên tác xuống tầng hầm và treo những bức rởm lên đây. Các người đã bê những bức thật lên, và suýt nữa đánh cắp những bức rởm đi. Nhưng chúng tôi không để như vậy. Chị Stefanie, làm ơn gọi giúp cảnh sát.
Mọi việc sau đó diễn ra chóng vánh như sự chấm dứt con đường công danh của giám đốc bảo tàng Leckler, và “sư phụ có bàn tay vàng” Ariano. Krachwang và Malzig đương nhiên cũng cùng dạo gót vào nhà lao.
Tứ quái cùng lúc đập tan hai vụ lừa đảo và trộm cắp cỡ bạc triệu
Anh chàng loạn trí Plegel thoát tội: Anh ta được một bác sĩ đầy thông cảm trị cho lành bệnh.
Gió huýt từng hồi. Bãi xe được bao bọc bởi những bức tường quay. Đèn đường không rọi vào tới đây. Stefanie căng mắt để quen với bóng tối.
Cô quá xúc động, không thể ăn bất cứ thứ gì kúc này. Nhưng ít nhất cô sẽ uống một tách cà phê nóng trong tiệm “Bếp của bà”. Chắc mấy cậu bé đã đợi sẵn trong đó.
Stefanie không thấy khăn quàng của mình đâu. À phải! Cô bỏ nó trong xe. Gió luồn qua cổ áo khiến cô rùng mình vì lạnh, cô bèn đi tới bên xe, mở khóa cửa.
Đúng lúc đó, một hình người lù lù cạnh cô. Một gã đàn ông.
- Cấm động đậy! - Một giọng trầm trầm, rõ ràng là cố tình muốn làm cho khác đi, ra lệnh. - Hãy làm như tôi bảo, cô sẽ không việc gì. Tôi có một cây chùy có thể đập chết người. Vậy hãy tỏ ra biết điều.
Stefanie đờ người. Rồi tim cô đập loạn xạ. Cô gắng nhận dạng người đàn ông mà không được.
Thân hình hộ pháp của gã trùm trong chiếc áo khoác dài đến bắp chân. Gã không đội mũ, nhưng... Phải lúc này cô thấy rồi: Gã chụp một chiếc mũ len kéo kín từ đỉnh đầu tới tận cằm. Chỉ có hai khe nhỏ để nhìn ra.
- Tiền... của tôi - Stefanie can đảm nói – …ở trong xắc tay.
Gã phá lên cười:
- Cô tưởng tôi là một tên cướp hử? Cô làm thư ký ở đây phải không? Có còn ai trong bảo tàng không?
- Không còn ai. Tôi vừa mới... - Cô nghẹn lại.
- ...khóa cửa hử? - Gã tiếp lời - Vấn đề của tôi là ở đấy đấy, cô em xinh đẹp ạ. Bây giờ cô lại mở khóa ra, và hai ta cùng dạo gót trong ấy. Rồi cô giúp tôi tìm những bức tranh béo bở.
Stefanie nuốt nghẹn. Không thể nào đây lại là sự thật.
Tên bịt mặt này có liên quan gì với Leckler và Ariano không? Không. Chẳng có lý nào!
Cô cố lấy lại bình tĩnh.
- Có lẽ tôi có thể giúp ông tránh một việc làm rất đỗi ngu ngốc - cô gắng giữ giọng khỏi run - Thật hoàn toàn vô nghĩa, nếu ông ăn cắp những bức tranh. Chúng chỉ có một không hai trên đời này. Chỉ cần ông thử bán chúng là người ta sẽ tóm ông liền...
- Thôi đừng phí lời, cô em! - Gã thô bạo nắm cánh tay Stefanie lôi về phía cửa hậu. -Tôi đây cũng ranh chán. Nhưng lão muốn chiếm hữu chúng. Cô em hiểu chứ? Chiếm hữu. Chỉ riêng lão thôi. Lão sung sướng cho dù chỉ mình lão ngắm những bức tranh. Lão, và không một ai khác! Ngay tôi cũng thấy khó hiểu.
Stefanie buộc phải mở cửa hậu.
Không có ánh điện. Nhưng gã có đem theo một chiếc đèn pin. Gã rọi đèn vào bốn trang sách xé rời - trời ơi, đó là những trang xé từ cuốn hướng dẫn Bảo tàng. Gn ông vừa lôi chúng từ túi áo ra.
Trên mỗi trang in một bức tranh.
- Chúng đây, cô em! Bây giờ cô ngắt hệ thống báo động, rồi chỉ cho tôi nơi treo những bức tranh này.
Stefanie hầu như không thở được nữa.
Nếu có ánh điện, hẳn tên khốn đã nhận ra sự luống cuống của cô.
Tại sao gã lại nhè đúng những bức tranh ấy? Lại muốn chôm chỉa đúng bốn bức tranh mà cụ Etzel đã cho bảo tàng mượn? Đành rằng đó là những bức quan trọng nhất hiện nằm trong bảo tàng Âu châu, nhưng một kẻ sưu tầm cuồng tín hẳn cũng si mê cả những tác phẩm nghệ thuật khác nữa chứ. Stefanie ngẫm nghĩ. Tại sao Leckler muốn đánh tráo chính mấy kiệt tác đó thì đã rõ như trong lòng bàn tay. Ông nội của Caroline đồng ý cho bảo tàng mượn tranh mà không gia hạn phải trả - cụ đồng ý cho mượn ít nhất là 50 năm. Điều này khiến bọn lưu manh không sợ bị phát hiện sớm.
Nhưng còn tên ăn cắp này và kẻ thuê gã? Kẻ nào...?
Chính giây phút này Stefanie lóe hiểu như tia chớp. Tất nhiên, có một kẻ không thể để yên những bức tranh cho cụ Etzel. Cô biết rõ.
- Những bức tranh này hiện không trưng bày - Stefanie nói - Hồi chiều... sau lễ khai trương, chúng đã được dỡ xuống. Để phục chế. Chúng hiện đang ở dưới tầng hầm.
- Cái gì? - Tên bịt mặt quát cô - Cô muốn nói cô không xuống đó được chứ gì? Cố bày mưu tính kế hả?
- Tầng hầm để ngỏ. Chúng ta có thể xuống lấy tranh.
Hai người cùng xuống.
- Ông đừng lấy làm lạ là tại sao những bức tranh lại để sau thùng sưởi, vì ở đó nhiệt độ tốt nhất cho chúng.
Gã bật đèn hầm sưởi. Quả là gã chẳng hiểu tí gì về hội họa. Gã so sánh những hình trên các trang sách với những bức tranh rởm của Ariano. Giờ gã đã hài lòng.
Stefanie bị gã giam trong hầm sưởi. Gã dùng vải nilông mang theo bọc các tác phẩm nghệ thuật mà gã hí hửng tưởng là thật, rồi lễ mễ vác chúng ra bãi xe. Gã chất “chiến lợi phẩm” của mình lên trên cốp xe của Stefanie, rồi trở xuống tầng hầm lần nữa.
- Tôi lấy xe của cô, cô em xinh đẹp ạ. Đưa chìa khóa đây! Rồi nó lại về với cô em thôi. Ngày mai nó sẽ đậu đâu đó trong thành phố. Cô em sẽ còn sống sau đêm nay. Dưới này ấm lắm.
Gã khóa trái cửa, nhốt Stefanie bên trong. Cô sắp ngất xỉu.
Tarzan, Tròn Vo và Karl đứng sau góc nhà.
Chúng kiên nhẫn quan sát tên bịt mặt chất những bức tranh vào cốp xe.
- Không phải Leckler - Tarzan thì thầm - Cũng không phải Ariano. Thôi được, tụi mình sẽ biết rõ ngay thôi. Gã đàn ông khóa cốp xe, rồi quay về phía cửa xe.
- Lạnh kinh người, hả?! - Tarzan nói sau lưng gã. - Cho nên phải bịt mặt thật kín. Trông ông cứ như một tên cướp ấy thôi.
Gã đàn ông quay phắt lại. Tay phải gã thọc vào túi áo choàng.
- Ông không ngẫu nhiên gặp StefanieClassen đấy chứ? - Tarzan hỏi - Chả là chúng tôi đang đợi chị ấy. Nhưng càng đợi càng mất tăm. Vì vậy chúng tôi tự nhủ: Thử kiểm tra xem chị ấy có ngủ gật bên bàn giấy hay không. Thế nào?
Tên bịt mặt vung cánh tay phải lên.
Tarzan không mạo hiểm.
Cú đá rồng bay mà hắn rất sành điệu lập tức được tung ra trước đòn tấn công của đối phương.
Gã khốn nện lưng xuống đất, văng mất cây chùy lợi hại, và cứ như thế nằm co quắp. Bụng gã quặn lên như vừa bị ngộ độc thức ăn vừa ăn lúc chập tối.
Karl và Tròn Vo đến.
Karl chiếu đèn pin vào tên lưu manh.
Tarzan lột chiếc mũ len bịt kín mặt gã.
- Hãy nhìn kẻ này xem! - Thủ lĩnh Tứ quái kinh ngạc. - Malzig, gã đàn ông râu rậm!
Chiều nay gã chọn tranh, để đến tối ăn trộm. Ông chọc giận chúng tôi đấy Malzig! Cái kiểu buôn bán nghệ thuật lạ đời này thật đáng phẫn nộ - Giọng Tarzan trở nên sắc ngọt - Chuyện gì xảy ra với Stefanie rồi? Nói ngay kẻo chúng tôi vặt trụi râu ông đấy.
- Cô ta... không... làm sao cả - tên trộm tranh hổn hển - Tôi đã nhốt cô ta dưới tầng hầm.
Karl đã rút chìa khóa xe cắm trong ổ khóa cửa, nó đang mở cốp xe.
- Tarzan! - Karl gọi - Thật khó tin. Gã đã ăn trộm bốn bức tranh. Mày có ngờ đó là những bức nào không?
- Những bức tranh của tụi mình chăng?
- Chính thế.
Tarzan cúi xuống tên lưu manh:
- Malzig, đồ...! Tại sao ông lại ăn trộm những bức tranh ấy mà không phải những bức khác? Ông vớ được bức nào thì lấy bức ấy chăng? Hay là có sự lựa chọn?
Tên lưu manh vẫn ôm chặt lấy cái bụng đau:
- Chúng... Tôi buộc phải lấy chúng.
- Ông phải. Tức là ông ăn trộm thuê?
Malzig không đá
Tarzan nghiến răng:
- Hoặc ông nói ra kẻ đã thuê ông, hoặc ông sẽ nhận một cú đá tương tự. Nhưng sau đó thì vĩnh biệt ông. Lục phủ ngũ tạng ông sẽ ra tương. Tôi không biết đến thương hại đâu, đồ khốn! Tôi sẽ thả con dã thú trong tôi ra đấy.
Cố nhiên chỉ là dọa suông thế thôi. Tarzan không đời nào bồi thêm đòn vào đối thủ đã nằm bẹp chẳng dậy nổi nữa. Nhưng không biết tiếng quân tử có tiếng ấy của Tarzan, Malzig tưởng thật.
- Tôi... lão... Ồ, mặc xác! Tôi phải lo thân tôi. Lão cứ việc tìm cách gỡ tội... Thế này: Một kẻ sưu tầm nghệ thuật giàu sụ đã trả tiền cho tôi... trả tiền cho tôi để lấy cắp những bức tranh cho gã.
- Ai?
- Krachwang. Lão tên là Krachwang. Chủ xí nghiệp sản xuất băng dính cứu thương.
- Ra tên đáng ghét đó - Tròn Vo sửng sốt - Một tên tội phạm! Ha! Lần này thì lão vĩnh viễn bị tống cổ khỏi “Câu lạc bộ những nhà doanh nghiệp lớn” nhé! Mai mình phải báo ngay tin này cho ba mình mới được.
Những bức tranh của cụ Etzel quả là được ngưỡng mộ, Tarzan nghĩ. Krachwang thuê ăn cắp chúng, còn Leckler thì tính chuyện đánh tráo bằng những bức tranh rởm.
- ÔngMalzig, ông lấy những bức tranh này ở đâu? Trên phòng tranh cổ điển... hay chị Stefanie đã kể rằng chúng được cất dưới hầm sưở
- Vâng. Chúng ở dưới hầm sưởi. Để sáng chế.
- Cái gì?
- Chắc là ông đây định nói phục chế đây mà - Karl cười lớn - Hãy nhìn xem! ChịStefanie mới khôn ngoan làm sao! Chúng mình sẽ làm gì với Malzig đây? Nếu gọi cảnh sát, thì có thể quên cái bẫy định giăng được rồi.
- Mày nói đúng! - Tarzan gật đầu - Tụi mình sẽ nộp gã sau, khi trời tảng sáng. Sẽ trói gã lại, nhét giẻ vào mồm, và bỏ tạm vào một trong những gian hầm cách xa hầm sưởi. Để gã khỏi gây động. Đứng lên đi, ông Malzig!
Sau đó tam quái lấy những bức tranh ra khỏi cốp xe, đưa trở vào bảo tàng, để rồi làm một cuộc đánh tráo nho nhỏ....
*
23 giờ 03 phút.
- Chúng đến đấy - Tarzan thì thào.
Hắn, Stefanie, Karl và Tròn Vo ngồi trong gian phụ thứ ba của phòng tranh cổ điển. Họ mang vào đó những chiếc ghế gấp để ngồi cho thoải mái. Tròn Vo - đã chén no nê trong tiệm “Bếp của bà” - giờ lại vừa bẻ đến phong sôcôla thứ hai. Lúc này, không đợi ai nhắc, cu cậu tự giác nhét phong kẹo vào túi. Vì tiếng giấy thiếc rột roạt sẽ làm cả bốn lộ mất.
Malzig bị nhốt cẩn thận.
Stefanie đã qua cơn sợ, giờ đây cảm thấy vinh dự, vì tam quái tỏ ra thán phục cô đã ranh mãnh lừa được tên trộm lấy bức tranh rởm.
Qua ô cửa sổ duy nhất, Tarzan có thể nhìn ra ngoài phố. Vầng trăng tròn đầy màu vàng bơ lơ lửng trên bầu trời đông trong trẻo. Một đêm tuyệt vời để đi trượt tuyết. Nhưng đương nhiên nghĩa vụ truy bắt tội phạm là trên hết.
- Bây giờ tôi cũng nghe chúng đang đến - Stefanie thì thầm.
Những cánh cửa sập lại ở tầng dưới. Tiếng bước chân dò dẫm. Tiếng người lầm rầm to nhỏ, đúng là Leckler và Ariano.
Tarzan căn cứ vào những tiếng động để theo dõi hai tên đang làm gì.
Lúc này chúng ở dưới tầng hầm. Rồi chúng theo cầu thang đi lên. Ariano thở hổn hển. Rõ ràng gã cũng bê một hoặc hai bức tranh. Cánh cửa phòng tranh cổ điển mở rộng như mọi khi.
Ánh đèn pin lia qua lia lại.
Tarzan đứng sau gờ tường lối sang gian phụ thứ ba, ghé mắt nhòm ra.
Hắn suýt phì cười.
Ariano thủ vai một tên cướp Italia tiêu biểu. Gã đội sùm sụp trên đầu một chiếc mũ mềm, còn khăn quàng cổ thì kéo lên tận mũi.
- Ở đây chúng ta có thể bật đèn, - Leckler nói - Vì gian chính không có cửa sổ, ánh đèn không lọt ra ngoài được.
Chốn ngọn đèn bừng sáng.
Cả hai tên lưu manh đặt những bức tranh chúng vừa bê dưới tầng hầm lên xuống sàn.
Bốn bức kia treo trên tường. Ariano trầm tư tiến lại gần chúng, mắt nhìn săm soi.
- Này ông Kuno Leckler thân mếm - lát sau gã nói - so sánh những bức nguyên tác với các bức tranh của mình, mặc dù hết sức khiêm tốn tôi cũng phải ghi chú rằng: Tôi thích những bức tranh do tôi vẽ hơn. Chỉ tiếc tôi không là Van Dalem, không phải Coello, không phải Cranach, không phải Lemoyen. Và vì thế mà không được giá. Thế nhưng chúng ta sẽ thu về những cái giá cao nhất ở những ông bạn Nhật bên Tokyo nhờ những bức nguyên tác. Và sẽ chia lời với nhau.
Chúng bắt đầu tráo tranh, hai tên thở hồng hộc như vừa xúc xong cả 20 tấn tuyết.
Đã đến lúc rồi!
Tarzan bước sang gian chính, theo sau là Stefanie và các bạn của hắn.
Mồm Leckler há hốc.
Ariano đưa tay giữ tim.
- Đồ chó má - Tarzan nói - các người toan ăn cắp của cụ Etzel, dối lừa công chúng, lừa đảo giới nghệ thuật, để vơ vét thật nhiều tiền. Các người sẽ bị vào tù. Nhưng chúng ta biết, luật pháp đôi khi trừng phạt còn quá nương nhẹ. Vì vậy, bây giờ các ngươi sẽ nhận cái này vào đầu!
Nói đoạn, hắn táng cả một bức tranh xuống chúng.
Phông vải căng trong khung đập trúng đầu Leckler - cố nhiên n không làm gã đau đớn lắm. Vì phông vải rách toạc. Đầu Leckler nhô lên khỏi khung tranh bấy giờ như gông đeo lấy cổ hắn.
- Tôi hưởng ứng - Stefanie tuyên bố và tặng sếp của cô cái gông thứ hai bằng bức tranh của Cranach.
Karl và Tròn Vo chăm lo cho tên Italia. Ariano được trang điểm đầu tiên bằng bức của Coello, rồi tới bức của Dalem.
Hai tên tội phạm lặng người kinh hoàng.
Nhưng giờ đây chúng chợt thoát khỏi tình trạng ngây dại.
- Khôôông! - Leckler the thé kêu lên. - Các người đã hủy hoại những kiệt tác nghệ thuật không gì thay thế nổi!
- Chúng treo trên kia thôi! - Tarzan cười chỉ lên tường.
- Đó là những bức tranh rởm - Ariano gào lên - Do tôi làm rở... do tôi vẽ. Chúng tuyệt đẹp, tuy nhiên vô giá trị...
- Những bức tranh rởm đang tròng trên cổ các người đấy - Tarzan nói - Chả là chúng tôi đã tự cho phép đem những bức nguyên tác xuống tầng hầm và treo những bức rởm lên đây. Các người đã bê những bức thật lên, và suýt nữa đánh cắp những bức rởm đi. Nhưng chúng tôi không để như vậy. Chị Stefanie, làm ơn gọi giúp cảnh sát.
Mọi việc sau đó diễn ra chóng vánh như sự chấm dứt con đường công danh của giám đốc bảo tàng Leckler, và “sư phụ có bàn tay vàng” Ariano. Krachwang và Malzig đương nhiên cũng cùng dạo gót vào nhà lao.
Tứ quái cùng lúc đập tan hai vụ lừa đảo và trộm cắp cỡ bạc triệu
Anh chàng loạn trí Plegel thoát tội: Anh ta được một bác sĩ đầy thông cảm trị cho lành bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.