Quyển 65 - Chương 3: TÌM ĐƯỢC THANH GƯƠM MẮT RỒNG
Tô Du Bính
05/12/2013
Đầu giờ chiều cuối hạ. Trời xanh trong. Hoathơm ngát trong các khu vườn và các công viên.
Tarzan và Tròn Vo đạp xe vào thành phố, đón Gaby, sau đó ba đứa cùng đạp xe đến nhà giáo sư Vierstein – nơi Karl chờ sẵn trước cổng.
- Mình biết một điều mà các bạn chưa biết nhé!
- Bạn nghe bố kể lại chứ gì? – Gaby hỏi.
Karl gật đầu:
- Về lịch sử đất nước, bố mình uyên bác gần ngang như trong lĩnh vực toán học. Tụi mình ngồi ngoài vườn, hay các bạn thích vào phòng mình hơn?
- Vào nhà đi, bác gái sẽ nhìn thấy tao. – Tròn Vo nói. – Và bà biết tao đói. Nhất là hôm nay tao lại không mang theo socola. Cho nên…
- … tụi mình ở lại ngoài vườn. – Gaby cướp lời. – Tròn Vo có thể hái dâu mà ăn. Mình thấy xung quanh đủ dâu cho bạn đấy.
Tròn Vo vờ tức giận nghiến răng
Tarzan và Gaby ngồi xuống chiếc ghế dài. Tròn Vo cho rằng ghế quá chật, bèn nằm dài trên bãi cỏ. Karl đi đi lại lại như vị giáo sư.
- Mình sẽ kể ngắn gọn, nhưng kể từ đầu. Như các bạn biết. Albrecht von Zahrensteyn là hiệp sĩ thánh chiến và là chủ lâu đài. Ông ta sống từ năm 1148 đến 1193. Ông ta làm chủ cô vợ Trauthilde, Lothar – một ca sĩ chỉ còn một tay và viên thư ký Konrad – người tự xưng là Jeande Chapelle, vì ông này từng học thần học ở Paris. Ông …
- Không có ma lâu đài à? – Tròn Vo hỏi. – Buồn tẻ quá.
Karl nhìn anh bạn béo ra ý quở trách, đoạn tiếp:
- Khi Albrecht tham gia cuộc Thập tự Chinh đến đất thánh, Jeanđi theo ông chủ. Cuộc Thập Tự Chinh diễn ra từ năm 1189 đến 1192. Jean ghi nhật ký. Và nhờ những ghi chép của Jean, chúng ta biết rõ: Trauthilde không chung thuỷ. Cô ta ngoại tình với Lothar, kẻ không đi chinh chiến mà ở nhà vì cụt một tay. Albrecht đột ngột trở về, bắt quả tang đôi gian phu dâm phụ. Lothar bị chém đầu.
- Albrecht chém à? – Tròn Vo hỏi.
- Chứ sao. Nên biết rằng Albrecht là một thứ người hùng ở thời đại ông ta. Với thanh gươm của mình, Albrecht đã chém chết một con rồng trên đất thánh. Mọi chứng cứ đều chỉ ra rằng đó chỉ là một con cá sấu vùng sông Nil mà các thương nhân dâng cho vua Saladin. Như các bạn biết, vua Saladin đã chiếm đất thánh. Và để giải phóng Jerusalem, các hiệp sĩ đã lên đường chinh chiến. Đó là lý do dẫnến cuộc Thập Tự Chinh lần thứ ba. “Con rồng” này bây giờ đang trên đường về Jerusalem với Mehmet Hali, người quản lý kho báu của vua Saladin, và đoàn tuỳ tùng. Ali bị Albrecht bắt làm tù binh, bèn chuộc tự do cho mình bằng viên hồng ngọc Mắt Rồng to bằng nắm tay mà lẽ ra hắn phải đưa về dâng vua. Rồi Ali được thả. Cuộc chiến ở Jerusalem kết thúc thảm hại cho các hiệp sĩ thánh chiến. Albrecht, Jean và một số người may mắn sống sót trở về. Albrecht chém chết Lothar, tình nhân của Trauthilde. Còn cô vợ phản bội bị nhốt vào phòng giam trong lâu đài. Hình như viên hồng ngọc Mắt Rồng ban đầu định đem tặng Trauthilde, nay được nạm vào chuôi gươm của Albrecht.
- Số phận Trauthilde ra sao? – Gaby hỏi.
- Thời đó, nhà thờ cấm việc ly hôn. Thay vào đấy, các cô vợ phản bội bị giết chết. Albrecht cũng định kết liễu đời Trauthilde. Đêm ấy, xảy ra một trận động đất nhẹ khiến toà lâu đài rung chuyển. Phòng giam Trauthilde nứt ra. Cô ta trốn thoát, bèn mò đến phòng Albrecht bấy giờ đang ngáy ngon lành sau cuộc hành trình dài mệt nhọc. Trauthilde dùng thanh gươm Mắt Rồng chém lìa đầu Albrecht, báo thù cho tình nhân. Đoạn mang thanh gươm thiêng trốn biệt tăm. Đã nhiều thế kỷ trôi qua mà vẫn không ai biết Trauthilde và Mắt Rồng nằm lại đâu. Thế đấy!
- Lẽ ra mày nên hỏi bố về Krachwang, - Tarzan nói.
- Thì tao đã hỏi rồi. Tao kể chưa xong mà.
- Úi! Tao đói quá! – Tròn Vo xoa bụng. – Thời trung cổ thế nào hả? Các hiệp sĩ cũng chịu cảnh bụng sôi òng ọc hay họ có socola?
Karl chẳng đếm xỉa đến lời Tròn Vo, tiếp tục:
- Năm 1830, ở thành phố này có một người thợ thiếc tên là Leonhard Krachwang. Ông ta goá vợ sống cùng cậu con trai điên khùng Johann. Cậu con điên khùng ở chỗ rất máu săn bắn, bất chấp cả các khu rừng của vua. Một ngày nọ, người ta tìm thấy xác người coi rừng Gutmutz bị bắn chết. Ai nấy đều cho thủ phạm là Johann. Anh ta bị bắt, đưa ra toà, không một lời nhận tội, không cả bằng chứng. Johann bị giam nhiều tháng ròng trong phòng giam lâu đài. Cuối cùng bị xử tử hình. Krachwang kêu oan khắp nơi cho con trai, nhưng vô hiệu. Cuộc xử trảm vẫn diễn ra. Người cha chịu trăm cay ngàn đắng. Một năm trôi qua, tên cướp đường Jennebier bị bắt vì tội giết người. Hắn xưng luôn tội trước kia đã sát hại người coi rừng Gutmutz. Krachwang, người cha mất con oan, bèn trả thù. Ông ta tuyên bố biết rõ nơi có thanh gươm thiêng Mắt Rồng và xác của nữ chủ nhân lâu đài Trauthilde, nhưng vì con trai ông đã bị xử bất công, ông ta quyết đem theo bí mật này xuống mồ. Ít lâu sau, Krachwang cũng lìa trần. Không ai thương tiếc ông ta, vì ai cũng cho rằng tuyên bố trên là một trò bịa đặt rẻ tiền nhằm trêu ngươi cả thành phố. Nhưng bà Isolde, em gái Krachwang có vẽ một sơ đồ để đến nơi mà xương cốt của Trauthilde đang mục rữa và thanh gươm Mắt Rồng đang hoen gỉ. Ông ta biết bí mật này qua chính anh con trai Johann, người lúc sinh thời hay sục sạo săn bắn khắp nơi vô tình phát hiện được. Sơ đồ này bị ông ta tách ra thành 4, 5 mảnh, giấu vào đâu đó. Krachwang muốn phó mặc cho may rủi, hoặc cả mấy mảnh sẽ rơi vào tay ai đó, hoặc thanh gươm Mắt Rồng mãi mãi biến mất. Sau bấy nhiêu thời gian, rất có thể những mảnh sơ đồ nhàu nhĩ ấy đã chẳng còn tồn tại.
- Nhưng tụi mình tìm ra cái hang. – Tarzan nói. – và bài thơ trên vách đá của Krachwang! Các bạn ơi, tôi cược rằng sau phiến đá lấp lối đi ấy là hầm mộ của Trauthilde.
Tròn Vo nhỏm dậ
- Cùng thanh gươm Mắt Rồng?
- Cố nhiên!
- Vậy mà thầy Schindler chẳng thèm đếm xỉa đến!
Tarzan nhảy lên:
- Thầy ấy không như tụi mình. Thật ngớ ngẩn là tụi mình lại đem chuyện đi hỏi ý kiến thầy Schindler. Tôi lấy làm mừng là cuối năm học này thầy Schindler sẽ rời bỏ nơi đây.
Tròn Vo trố mắt:
- Cái gì? Thầy Schindler bỏ trường mình mà đi ư?
- Chính thầy ấy vừa tuyên bố như vậy. Vì tụi mình quá khó bảo và hiếu động. Thầy Schindler chuyển sang một trường nữ sinh. Các bạn ạ, tôi còn băn khoăn hai điều.
- Hai điều gì? – Gaby hỏi.
- Thứ nhất: tụi mình làm cách nào phá được vật cản là phiến đá khổng lồ ấy? Nó nặng hàng tấn. Nếu tụi mình dùng búa chim thì đến tận lúc tốt nghiệp phổ thông cũng chưa chắc xong. Những người khác sẽ nhanh chân hơn mất. Thầy Schindler không vội vàng gì, nhưng có ý định báo cho quản lý lâu đài hoặc viện bảo tàng.
- Thế thì hỏng hết các kế hoạch của tụi mình! – Tròn Vo la lên.
- Đó mới chỉ là điều thứ nhất, - Gaby nhắc.
- Thứ hai: bài thơ của Krachwang có ý nghĩa gì? Ông ta không phải là thi sĩ, mà năng khiếu của ông ta thuộc lĩnh vực kỹ thuật. Một khi ông ta đã nặn óc gieo vần, ắt phải có ẩn ý sâu xa gì đây.
Cả bốn nghĩ ngợi. Nói cho đúng, Tròn Vo chỉ làm ra vẻ nghĩ ngợi.
Tarzan quay hỏi Karl:
- Mày bảo rằng Johann Krachwang đã ngồi chờ hành quyết trong phòng giam của lâu đài. Phòng giam nào vậy?
- Thế kỷ trước, phòng giam của lâu đài được dùng làm ngục thất của thành phố cho tới tận năm 1899.
- Chính phòng giam mà Trauthilde từng ngồi ư?
- Hình như thế…
- Hừm.
- Đại ca “hừm” cái gì? – Gaby hỏi.
- Mình đang nghĩ. Tụi mình có ngốc đâu. Những câu thơ đã nói lên tất cả.
- Chả nói lên điều gì với mình – Tròn Vo thủng thẳng. – Mình vốn dốt môn phân tích thơ mà.
- Kho báu, - Tarzan giảng giải, - ở đây là thanh gươm. Thần chết và mưu cao canh giữ, đó chính là những nguy hiểm do hệ thống bẫy mà Krachwang tự đặt bằng phiến đá. Nhưng rồi: Hai nẻo – hai nhé, các bạn ơi! – cùng về chung một đích! Một nẻo bắt đầu từ cái hang của tụi mình và còn một nẻo nữa! Lòng đất nứt ra một lỗ con thì rõ rồi: cứ đi, rồi ở đâu đó sẽ có một khe hở mà ta phải luồn qua. Đến đây thì bài thơ khó hiểu: Hãy tìm hốc gắn ba hòn đá… Hốc đây là hốc tường mới gắn đá vào. Nhưng ba hòn đá nghĩa là gì?
- Hốc này là nẻo vào thứ hai, - Karl vội nói! – và nó sẽ được nhận biết qua đỉnh cao, kính và ánh vàng son. “Đỉnh cao” không nói lên gì nhiều; “ánh vàng son” tức ánh sáng, đâu mà chả có. Nhưng còn “kính”! Ở đâu có kính? Chắc không phải kính đeo mắt rồi. Vậy là cái gì đây?
- Một cái cửa sổ! – Tròn Vo la lên.
Karl gật đầu:
- Hoàn toàn giống tao nghĩ.
- Vậy cửa sổ ấy ở đâu? – Tarzan hỏi. – Trong lâu đài chăng? Nếu thế, “đỉnh cao” ở đây là tháp lâu đài. Thế còn ánh sáng? Thời đó chưa có đèn điện. Vậy là ánh đuốc. Hoặc ngọn lửa. Hay là ánh sáng ban ngày. Mặt trời, vậy thì…
Hắn ngừng lại, vì lúc đó Gaby chợt reo lên:
- Hốc gắn ba hòn đá! Mình nghĩ mình biết ở đâu rồi.
- Mình còn nhớ rõ một cái hốc tường có ba hòn đá nhô ra, - Công Chúa nói. – Đúng trăm phần trăm, các bạn ạ.
- Hốc ấy ở đâu? – Tarzan hỏi dồn.
- Tất nhiên trong lâu đài.
- Tất nhiên. Nhưng ở đâu trong lâu đài ia?
- Trong phòng giam của lâu đài, ngục thất trước kia.
- Công chúa bị quỷ giam trong ấy hả? – Tròn Vo nhăn nhở.
- Năm ngoái mình có tham quan lâu đài. Vào cả phòng giam. Các bạn chắc chưa vào đó thăm bao giờ, hả?
- Và phòng giam ấy có một hốc tường gắn ba hòn đá à? – Tarzan hỏi lại cho chắc.
Gaby gật đầu:
- Ngoài ra nó còn có một cửa sổ chấn song. Đối diện cửa sổ là tháp lâu đài. Khi nhìn qua chấn song. Mình bị chói mắt, vì ánh mặt trời rọi đúng vào kính cửa sổ tháp lâu đài, phản chiếu ánh sáng như ánh chớp hắt sang phòng giam.
Cả bọn im lặng giây lát.
- Gaby, mình nghĩ CôngChúa đã giải đáp được câu đố, - thủ lĩnh Tứ quái nói – Xem ra hợp lý. Bà chủ lâu đài Trauthilde ngồi trong phòng giam. Rồi biến mất một cách bí ẩn. Nghĩa là bà ta đã phát hiện ra cái “nẻo” thứ hai chui vào lòng đất. Nhưng thời đó, cách đây 800 năm, có lẽ chưa có lối ra hang. Hoặc lối đó bị bít kín. Hoặc trong hang có gấu ở. Hoặc Trauthilde không tìm được nó. Vì, sau vụ sát hại chồng, bà ta đã không thoát ra được, mà ở lại trong lòng núi, nơi 650 năm sau Johann phát hiện ra phần sót lại của xác bà và thanh gươm Mắt Rồng. Chắc chắn anh ta len lỏi vào đó theo lối mà tụi mình tìm thấy: qua hang. Có thể vì anh ta mải đuổi theo một con sói, hay một con gấu.
- Tại sao ông bố Johann là Krachwang biết đến lối vào hai trong phòng giam chứ? – Karl hỏi.
- Dễ giải thích thôi, - Tarzan đáp. – Sau khi Johann bị xử trảm, người bố không thiết khai quật thanh gươm Mắt Rồng nữa. Ngược lại, ông đã đặt bẫy để chặn lối vào qua hang. Nhưng trước khi làm việc đó, Krachwang cố nhiên đã lần theo lối đi dưới lòng đất, cho tới tận kho báu, tức mộ của Trauthilde. Rồi tiếp tục! Phải, tiếp tục đi nữa. ông ta đã đột nhiên ra ở chỗ nào? Trong trại giam của lâu đài, nơi con trai mình từng ngồi chờ chết! Rõ cả chưa, các cậu? Tụi mình khỏi phải phá phiến đá bít lối ấy nữa. Tụi mình theo nẻo đường thứ hai.
- Ngay lập tức ấy à ? – Tròn Vo hốt hoảng – Tao đang đói kinh khủng. Ăn dâu vào càng cồn ruột tợn.
Tarzan xem đồng hồ, quyết định:
- Đến giờ làm bài tập ở ký túc xá rồi. Tôi và Tròn Vo phải về thôi, kẻo rầy rà to. Đêm nay sẽ hành động.
*
Hirngovel tìm đến Drauschilt, một triệu phú nhờ những vụ làm ăn hắc ám. Nghe đâu lão chuyên buôn bán thuốc phiện. Càng hay! Miễn lão chịu xùy tiền ra cho “món hàng” có một không hai mà Hirnvogel đang tính chào trước lúc này.
Một gã rồ! Hirnvogel nghĩ khi đậu xe và xuống xe. Drauschilt say mê sưu tầm gươm kiếm. Để được gì chứ? Để thỉnh thoảng bày ra tự ngắm một mình. Bởi phần lớn số vũ khí ấy được lấy cắp từ các viện bảo tàng. Lão không thể khoe chúng với bất kỳ ai. Cô đơn thưởng thức nghệ thuật. Vừa ngắm nghía, vừa tự nhủ: tất cả là vô giá. Ta có những thanh gươm độc nhất vô nhị trên thế gian. Những thanh gươm làm nên lịch sử. Ý thích gì mà điên rồ. Nhưng có lợi cho mình đây. Hirnvogel vừa nghĩ vừa đi lại gần cổng bấm chuông. Tiếng ông chủ Drauschilt cất lên hỏi trong loa gắn bên cổng.
- Tôi đây – chủ hiệu đồ cổ thưa, - Hirnvogel đây mà.
Cổng mở cho gã vào. Rồi lại khép ngay sau lưng gã. Con đường dài 100 mét rải sỏi dẫn vào biệt thự. Vườn rộng thênh thang theo kiểu Anh. Những bậc thang rộng, bằng đá cẩm thạch lên cửa biệt thự. Drauschilt đứng dưới phần mái nhô ra trên những cây cột lớn: cao, to kềnh càng, béo múp. Lão mặc áo choàng tắm màu đỏ. Nước chảy tong tỏng từ hai cẳng chân lông lá, lớn tựa cột đình. Rõ ràng lão vừa từ bể bơi đi lên.
Hirnvogel thận trọng ngước nhìn bộ mặt độc ác. Lần nào đối diện Drauschilt, gã cũng thấy chờn chợn. Đầu lão to gấp đôi đầu người thường. Nét nào cũng thô, xương xương, mắt sâu hoắm. Môi dưới vừa dày, vừa trề ra, phô những chiếc răng vàng khè. Mồm cũng như mũi, đều méo xệch. Mặt lúc nào cũng cau có, mưu mô. Hình như Drauschilt không biết cười.
- Có cái gì mà quan trọng thế? – lão hỏi độp luôn.
- Tôi có cái này chào ông, thưa ông Drauschilt.
- Đồ trang sức hả?
- Nếu thế t chẳng quấy quả ông.
- Tôi không quan tâm đến tiền giả và đồ cổ. Chắc lại mấy thứ gần như thế thôi.
Hirnvogel mỉm cười, hơi nhìn lảng đi. Gã thấy hãi Drauschilt. Gã cứ hình dung những đao phủ thời xưa trông giống Drauschilt. Có khi các cụ tổ của lão từng làm cái nghề gớm ghiếc ấy cũng nên.
- Tôi muốn mời ông mua một thanh gươm, thưa ông Drauschilt.
- Một thanh gươm? Như ông biết, tôi sưu tầm gươm kiếm.
- Ông sở hữu 942 thanh gươm tuyệt diệu.
- 946 chứ!
- Xin lỗi ông! Vậy tôi lạc hậu rồi.
- Thanh gươm ấy thế nào?
- Mắt Rồng ạ.
Một nụ cười lướt trên mặt Drauschilt.
- Gươm ấy biến mất từ cuối thế kỷ thứ 12. Nghe đồn là gươm thiêng. Của hiệp sĩ Albrecht von Zahrensteyn. Dài 170cm. Viên hồng ngọc Mắt Rồng nạm ở chuôi. Với thanh gươm ấy, Albrecht đã giết ít nhất 37 kẻ thù và một con quái vật. Xử trảm 13 vụ. Thanh gươm đáng giá đấy nhưng chẳng con lợn nào tìm ra nó. Anh muốn khẳng định rằng anh có nó à?
- Chưa có. Nhưng mai tôi sẽ c
- Lấy đâu ra?
- Nó vẫn ở trong chỗ giấu đầy huyền thoại của nó.
- Trong mộ của Trauthilde hả?
Hirnvogel gật đầu.
Drauschilt xoa cằm:
- Cho tới nay, chưa ai phát hiện ra cái mộ ấy cả.
- Có đấy ạ. Đồng minh của tôi đã phát hiện ra. Và đêm nay chúng tôi sẽ đi lấy thanh gươm.
- Hừm. Ngoài ra còn ai biết việc này.
- Chỉ ông thôi ạ.
- Tôi trả một triệu, tiền mặt, tận tay!
Hirnvogel mỉm cười:
- Ngày mai ông có thể làm rạng rỡ bộ sưu tập của ông với Mắt Rồng. Tôi mừng vì chúng ta lại có dịp làm ăn với nhau.
Hirnvogel đi khỏi, Drauschilt vớ ngay ống điện thoại.
- Hahrmann đây, - một giọng nhờ nhợ cất lên từ đầu dây bên kia.
- Tao có việc giao cho mày đây, - Drauschilt nói. – Mày biết Hirnvogel rồi. Đêm nay, hắn sẽ cùng một tên nữa đi đào bới một thanh gươm. không được rời mắt khỏi chúng. Chờ chúng lấy được thanh gươm là phải đoạt ngay trên tay chúng. Rõ chưa?
- Nếu chúng có hai thằng, em cần có thêm thằng bạn Drohnkop để tăng cường, thưa sếp.
- Đó là việc của mày.
- Hẳn đó là một thanh gươm đặc biệt ? Quý lắm phải không sếp.
- Chỉ quý với tao thôi. Mày thì chẳng thể làm nên trò trống gì với nó cả.
- Được, sếp ạ. Chúng em được gì đây ?
- Mỗi thằng 5000 mác.
Hahrmann huýt qua kẻ răng :
- Tiền công “khá” đấy. Nhưng tốt nhất sếp đưa em cả 10000, em sẽ tự chia sau.
- Tuỳ mày.
Drauschilt gác máy.
*
Đúng 22 giờ 45 phút, Tarzan và Tròn Vo leo dây trốn khỏi ký túc xá. Xe đạp của chúng đã được giấu sẵn trong các bụi cây ngoài khu trường.
Tarzan treo một đèn pin ở ghi đông xe. Hai quái không đạp vào thành phố, mà tắt qua đồng, nhằm hướng lâu đà
Nửa giờ sau, chúng đã đến núi lâu đài. Karl chờ dưới những tán cây.
- Tất cả ổn chứ? – Tarzan hỏi.
- Tao đến khá lâu rồi.
- Chúng tao không chuồn sớm hơn được, nguy hiểm lắm. Thầy trực ban mới quan niệm rất kỳ cục, cho rằng ở tuổi chúng mình phải đi ngủ từ lúc 9 rưỡi tối. Tao đã bảo thầy ngủ nhiều mụ mị đầu óc đi, nhưng thầy khăng khăng áp dụng nội quy của trường. Ở đây mật độ người qua lại thế nào?
Karl nhe răng cười :
- Gần như không. Không ô tô, không xe đạp xe máy. Chỉ có một con cú bay qua. Và lũ chuột chạy trong cỏ. Lúc trời còn sáng, có bầy chim ưng chao lượn trên đỉnh lâu đài. Một lần nghe tiếng xoảng như có ai vấp phải một cái xô.
- Có ai sống trong lâu đài không nhỉ? – Tròn Vo hỏi.
- Mỗi ông quản lý lâu đài và bà vợ thôi, - Karl đáp.
- Vậy đi nào! – Tarzan nói.
Tam quái giấu xe vào bụi cây, lên đường.
Chúng bước vào cổng lâu đài luôn bỏ ngỏ. Ngôi nhà nhỏ bên cổng treo một ngọn đèn. Giữa cổng và lâu đài là khoảng cách tối tăm.
Tarzan liếc nhìn vào lâu đài, nơi có căn hộ của vợ chồng người quản lý. Các ô cửa sổ đều tối om. Một chiếc xe Kombi đỗ cạnh cầu thang. Có chó không nhỉ? Đúng lúc thủ lĩnh Tứ quái tự hỏi như vậy thì có tiếng chó sủa khe khẽ vẳng ra từ sau cánh cửa dày của lâu đài. Nghe như tiếng hoẵng kêu. Chắc con cún này có thói quen sủa đêm thôi.
Tam quái nhanh chóng vượt qua sân, tiếp cận toà lâu đài theo sự dẫn đường của Karl, người đã nghiên cứu kỹ trước đường đi nước bước.
Bên cửa tối om. Karl vặn nắm cửa.
- Các bạn ơi, cửa không khoá! Tao khỏi cần dùng đến chìa mang theo.
Việc đánh chìa khoá đột nhập cửa nhà người khác thực ra trái luật, nhưng Tứ quái bất đắc dĩ lắm mới dùng đến biện pháp này. Thôi thì mục đích biện minh cho phương tiện.
Lối đi tối mò.
Ba quái lẻn vào, đóng cửa lại.
Tarzan bật đèn pin lên.
Quầng sáng lướt trên những bức tường tróc vôi. Mùi tường chua chua. Trong này mát lạnh, khiến không thể nghĩ bên ngoài đang là mùa hè.
- Đi dọc lối này đến phòng giam. – Karl nói. – tao đã nghiên cứu kỹ sơ đồ lâu đài. Bịt mắt lại, tao vẫn nhận ra lối đi.
- Nhà ở gì mà thiếu thốn tiện nghi, - Tròn Vo chê. – Thời trung cổ chắc khổ sở lắm. nhất là vào mùa đông. Không sưởi điện, không điều hoà nhiệt độ, không tivi. Sách thì nếu có, chỉ là kinh thánh. Hình như suốt ngày họ chỉ chén và nốc rượu vang ngọt. Tao thì tao vẫn thích sống ở thời nay hơn. Một phần vì thời nay có socola.
Cu cậu rút phắt từ túi ra một phong socola, bóc
Karl dừng lại trước một cánh cửa. Nhìn cũng biết phía sau nó là phòng giam. Cánh cửa dày như bức tường ngăn trong các nhôi nhà hiện đại, có đai sắt, trông đầy hăm dọa và xua đuổi. Gỗ bị nứt nẻ sau bấy nhiêu thế kỷ, nhưng nói chung là nó ít thay đổi đến mức ngạc nhiên.
Bao nhiêu người đã bước qua nó, hoặc bị đẩy qua ngưỡng cửa này? Tarzan nghĩ. Những kẻ có tội và vô tội. Phần đông bọn họ đã bỏ mạng trong phòng giam. Người ta cũng hành quyết trong đó chăng?
Cửa kẽo kẹt khi mở ra. Không khí nhà mồ phà vào mặt Tam quái.
Tarzan soi đèn vào trong.
Phòng giam khá rộng. Những bức tường trơ trụi, lồi lõm, quét vôi xám. Ở một đôi chỗ - tầm ngang đầu người, có gắn những cái vòng sắt.
Tam quái bước vào phòng giam. Karl đóng cửa lại.
Tarzan soi đèn vào các ngóc ngách.
Cửa sổ song sắt mà Gaby kể kia rồi. Về hướng tháp lâu đài.
- Hốc tường kia kìa!
Dưới ánh đèn pin, ba hòn đá nổi bật lên: tròn, to bằng đầu người, gắn vào tường như để trang trí một cách vô nghĩa.
- “Hãy tìm hốc gắn ba hòn đá…” - Tarzan lẩm bẩm.
Hắn chuyển đèn sang tay trái, tay phải gõ gõ vào tường. Không thấy gì. Ít nhất là ở tầm ngang đầu. Tường chỗ ấy phải dày cả mét. Không thấy tiếng vang.
Tarzan gõ những chỗ khác, cứ từ trên xuống dưới mà gõ. Rồi – đến lần thứ năm – chợt có tiếng đùng đục bên phải những hòn đá, tầm ngang hông.
- Quý vị nghe gì chứ?
Tarzan gõ mạnh hơn. Rõ ràng tiếng vang rỗng – không hẳn như khi gõ vào một cái hòm rỗng, song rỗng rõ ràng.
- Ôi trời ! – Karl xúc động – Có lẽ cái hang chuột mà tụi mình tìm đây rồi. Lối vào. Nẻo đường thứ hai. Bây giờ tụi mình cần dụng cụ.
- Có rồi, - Tarzan nói - ở bồn nước phun ngoài sân đang được sửa chữa. tụi mày không trông thấy sao? Lù lù một máy trộn bê tông, dụng cụ ngổn ngang xung quanh mà. Tụi mình lấy búa chim hoặc xà beng. Để tao ra xem cho.
Hắn trao đèn cho hai bạn vì hắn có thể mò được trong bóng tối ngoài sân.
Khi hắn ra ngoài trời, gió mạnh ban nãy đã ngừng thổi, nhưng từ trên màn trời đêm đen kịt mưa lắc rắc rơi.
Con cún thôi sủa. Tarzan mượn tạm một cái cuốc chim.
- Hy vọng không ai nghe tiếng tụi mình. – Tròn Vo nói khi Tarzan quay lại. Karl rọi đèn.
Tarzan vung cái cuốc chim nặng. Bức tường này cũ kỹ, nhưng chắc không quá 150 năm. Krachwang đã xây bít cái lỗ này lại sau khi ông ta từ trong đường ngầm chui ra phòng giam.
Một cái lỗ lớn hơn đường cống một chút mở ra sau khi phần tường bị Tarzan phá đi.
Lỗ đen ngòm.
- Xong rồi! – Tarzan cầm lấy đèn, soi vào trong.
Hắn phải quỳ xuống. Vì lỗ này sát đất.
Ánh đèn rọi lên những vách đá. Một lối đi rộng chừng một mét, cao mét rưỡi. khoảng 20 mét sâu thì rẽ ngoặt.
- Trauthilde đã theo lối này thoát khỏi phòng giam đây, - Tarzan nói. – Có lẽ khi ấy quá nhiều rác rưởi đã giúp bà ta lấp cái lỗ đi cho khỏi lộ. Sau thời Trauthilde và Albrecht, tức là sau năm 1200, người ta hẳn đã xây bít nó lại. Vì Johann chẳng hề biết có nó, nếu biết anh ta đã thoát thân như Trauthilde. Giá những tù nhân khác thử gõ vào tường, họ đã tìm được tự do chứ không phải cái chết. Mãi sau, Krachwang mới lại tìm ra cái lỗ bí mật ấy, nhưng lại từ một nẻo khác. Khi đó, con trai ông đã bị hành quyết. Bi thảm làm sao!
- Tụi mình làm gì bây giờ? – Karl hỏi.
Tarzan lại cầm lấy cái cuốc chim:
- Để tao phá rộng cái lỗ ra. Rồi tụi mình chui xuống thế giới ngầm.
*
Chúng đã lần mò trong lối ngầm từ 10 phút rồi: Tarzan cầm đèn đi trước, rồi đến Karl, Tròn Vo đi sau cùng, vừa đi vừa rủa luôn mồm vì cứ bị va quệt vào vách đá.
- Tao lấy làm lạ là tụi mình đủ không khí để thở, - Tarzan nói. – Có ai thấy khó thở không?
- Tao, - Tròn Vo đáp liền. – Nhưng vì sợ. Tao cứ ngay ngáy sợ gặp quái vật bất kỳ lúc nào. Hoặc nhỡ đá sập xuống
Tarzan dừng lại.
Lối đi rẽ làm đôi ngả trước mặt hắn. Và đằng kia, tít bên phải, lại có một chỗ phình lớn: cao quá đầu người, rộng.
- Theo lối nào đây? – Karl hỏi.
- Mê hồn trận bắt đầu từ chỗ này. – Tarzan soi đèn vào cả ba ngách. – tụi mình phải đánh dấu để còn biết lối ra.
- Tao rắc vụn giấy gói kẹo socola nhé, - Tròn Vo xung phong. – Túi tao đầy giấy kẹo. Tao không vứt chúng bừa bãi khi ở trên mặt đất, vì tao có phải là tên làm ô nhiễm môi trường đâu!
- Được, - Tarzan chọn lối đi sang phải. – Thôi cứ theo lối này đã, vì có thể thẳng người mà bước.
Chúng đi tiếp. Được ít bước, Tarzan lại dừng. Hình như có tiếng động? Không phải ở gần, nhưng xa xa có tiếng gì như tiếng búa đập.
Hắn nghển cổ nghe ngóng.
- Có gì à? – Karl hỏi.
- Tao có cảm giác như vừa nghe tiếng gì đó. Nhưng bây giờ lại im ắng hoàn toàn.
- Nhất định là một con quái vật rồi, - Tròn Vo đùa. – Nó đã nương náu dưới này hàng ngàn năm, ăn chay hàng trăm năm, và giờ đây nhất thiết cần mồi ngon. Tụi mình dẫn xác đến vừa đúng lúc.
- Nếu thế, mày hãy đi trước, - Tarzan nói. – Nó sẽ no nê sau khi chén mày. Thế là Karl và tao có cơ may thoát chết.
- Tao đi sau cùng, như mọi lần. – Tròn Vo tuyên bố chắc nịch.
Tarzan lắng tai khi cả bọn bước tiếp. Nhưng mọi vật im ắng – im ắng dễ sợ. Ánh đèn lướt qua một cái khe mở vào một hốc đá. Cái khe rất hẹp. Một hốc đá bình thường như bao hốc khác? Tarzan suýt đi ngang qua.
Nhưng rồi hắn soi đèn vào cái khe cao ngang đầu đó. Ghê rợn! Tarzan cứng người trong thoáng chốc. Mắt hắn trân trối nhìn vào trong hốc đá.
Một bộ xương nằm dưới sàn. Cái sọ người quay ra cửa hốc, trông như cười. Váy áo mà Trauthilde mặc trên người 800 năm trước đây chỉ còn là những mảnh giẻ vụn, không ra màu sắc gì. Những mảnh vải này bám vào bộ xương nữ chủ lâu đài xưa. Thanh gươm Mắt Rồng găm giữa những giẻ xương sườn.
Thanh gươm lớn, đen sì, bám đầy gỉ. nhưng ở chuôi gươm lấp lánh như được đánh bóng: viên hồng ngọc rừng rực lửa, hoang dại, thật đúng như con mắt hoá ngọc của một con quái vật khát máu.
Nhìn thái độ của Tarzan, Karl và Tròn Vo biết trong hốc đá phải có gì đó. Hai đứa ngó qua vai thủ lĩnh.
Tròn Vo kêu lên hoảng hốt, nghẹn cả socola.
Karl hớp không khí.
Bà ta đã tự sát, - Tarzan thì thầm, - bằng chính thanh gươm Mắt Rồng. Đúng thôi. Người đàn bà tội nghiệp đâu còn tương lai. Người tình đã chết. Bản thân mình bị xua đuổi, bị truy nã vì tội giết chồng. Bà ta bèn chui vào đây vàự đâm vào ức mình. Nghĩ cũng đáng thương.
- Một cuộc đời hoàn toàn bỏ đi, - Karl phụ hoạ. – Và ai là kẻ có lỗi? Cuộc Thập tự chinh thứ ba! Nếu không có nó, đâu đã xảy ra cảnh ly tán chồng vợ và lâu đài Zahrensteyn hẳn vẫn vang tiếng đàn hát. Phải. Bao giờ những cuộc chiến vẫn là có tội với tất cả. Từ xưa vẫn thế.
- Ê! Quý vị lảm nhảm gì mãi thế! – Tròn Vo kêu lên. – Chúng mình đã tìm được mộ Trauthhilde. Có thể gọi là kho báu ấy chứ! Vì thanh gươm được thiên hạ khao khát thế kia mà. Chúng mình đến đích rồi.
- Đừng có gào lên như thế! – Karl nói. – Không nên phá vỡ sự yên tĩnh của người đã khuất.
- Tại sao? Mày sợ bà Trauthhilde sẽ phù phép à? Tụi mình làm gì đây? Sẽ chỉ lấy đi thanh gươm hay cả những khúc xương nữa? Thì cũng phải chôn cất bà ta cho tử tế chứ. Tao xung phong vác thanh gươm.
- Tụi mình sẽ không chạm vào bộ xương, e nó vụn ra mất, - Tarzan nói. – Cố nhiên phải lấy thanh gươm rồi. Cất nó vào chỗ an toàn. – hắn cười. – Làm sao biết những ai sẽ còn đi qua đây. Karl, cầm giúp cái đèn nào!
Tarzan len qua khe đá. Trong hốc như lạnh hơn nữa. Hắn rùng mình. Và thấy hơi long trọng khi bước lại gần bộ xương.
Phía dưới sọ, chỗ xương gáy, có một cái vòng cổ bằng kim loại. Nó bẩn đến nỗi không thể nhận ra đó là vàng hay bạc.
Gươm Mắt Rồng cắm mũi xuống nền đất mềm. Khi tự đâm, hẳn Trauthilde phải vận sức ghê gớm.
Tarzan chm vào chuôi gươm. Hắn cảm thấy như chạm vào 800 năm lịch sử Đức. Thủ lĩnh Tứ quái nhổ thanh gươm khỏi đất.
Đúng giây phút đó các vách đá rung lên. Một tảng đá khổng lồ lăn rầm rầm từ phía trước mặt, theo lối đi đến gần Tam quái. Những mảnh đá nhỏ trên nóc lả tả rơi xuống. Tròn Vo rú lên vì bị một mảnh rơi trúng đỉnh đầu. Karl giơ tay che thân. Sau hai giây, cơn thịnh nộ ấy trôi qua.
Karl đánh rơi mất cái đèn. Nó nằm trong khe đá. Tarzan nhặt lên. Đèn vẫn sáng. Taykia cậu cầm thanh gươm nặng dễ đến 3 kí.
- Ôi lạy Chúa! – Tròn Vo run rẫy. – Đó … đó là sự cảnh … cảnh cáo chăng? Tụi… tụi mình phải xéo khỏi đây .. và… và để lại thanh gươm Mắt Rồng à?
- Vớ vẩn! – Tarzan từ trong hốc chui ra. – Đó chẳng phải phép ma quái gì, mà là tiếng nổ.
- Tiếng nổ?
- Nổ mìn.
- Nhưng ai nổ mình ở đây, giữa hôm khuya khoắt như thế này?
Tarzan ngẫm nghĩ:
- Tiếng nổ từ phía trước. Hướng cái hang mà tụi mình đã phát hiện ra. Có kẻ nào đó nổ mìn để phá phiến đá lấp lối đi ấy. Nhưng kẻ đó là ai? Lúc này gã đang trên đường đến đây. Ai được nhỉ?
- Thầy Schindler chẳng bảo sẽ báo cho bảo tàng là gì. Hoặc ban quản lý bảo tàng, - Karl nó
Tarzan nhăn mũi:
- Kìa Karl, bây giờ là nửa đêm. Mày tưởng những tay viên chức ấy lại chịu làm việc vào giờ này sao. Họ không làm ngoài giờ. Không! Tụi mình phải đương đầu với kẻ nào khác đấy.
- Với thầy Schindler chăng? – Tròn Vo vừa buột miệng hỏi, đã tự trả lời ngay: - Nhưng thầy ấy thì chỉ nhìn thấy thuốc nổ từ xa đã xanh tái đi rồi.
- Để tao chạy ra phía hang xem sao, - Tarzan trao thanh gươm Mắt Rồng cho Karl. – Tốt hơn tụi mày hãy đợi ở đây. Một mình tao sẽ không lo bị trông thấy.
Hắn bỏ hai bạn lại trong bóng tối, vì hắn cần chiếc đèn pin.
Hắn qua nhiều khúc ngoặt. Không có thêm hốc đá nào dọc đường, cũng không gặp lối rẽ nào nữa, lối đi thấp dần, hắn phải cúi lom khom.
Hán chợt nghe lao xao tiếng người, bèn lập tức tắt đèn. Một tay lần sờ vách đá, hắn len lỏi tiến lên.
Có ánh sáng sau khúc ngoặt trước mặt. Chỗ này lối đi thấp tè khiến Tarzan phải bò.
Rồi hắn trông thấy ba người, sững sờ!
Ba gã đàn ông đứng trong cái hang nhỏ, từ đó có rất nhiều lối đi ngầm chạy theo nhiều ngả.
Trong hang sáng rực bởi hai chiếc đèn pin do hai người cầm và một chiếc đèn nữa như đèn bão trong tay một gã đầu nhẵn thín, mặt chỉ phản ảnh có một ham muốn là lòng tham. Mắt gã đảo điên ngó các lối đi.
Người thứ hai là thầy Schindler, vẻ luống cuống.
Người thứ ba là Schratt – ErwinSchratt, tên trộm chó.
Mình không hiểu nổi! Tarzan nghĩ. Thầy Schindler sa vào chuyện gì thế này? Giao du với hạng người nào đây? Ồ, mình hiểu! Té ra vì thế mà ông ta cấm tụi mình bén mảng đến cái hang. Ông ta muốn tự tay đi lấy Mắt Rồng. Hỏng to rồi, thưa thầy Schindler. Thầy và đồng bọn của thầy chậm chân mất 5 phút!
- Giờ sao đây? – Schratt, trông như con đười ươi cạo lông, gầm gừ. – Thưa ông anh Hirnvogel, bây giờ chúng ta phải lựa chọn. Theo lối nào đây?
Đầu Trọc, rõ tàng tên là Hirnvogel, trố mắt nhìn chằm chằm vào một tấm sơ đồ bọc trong giấy bóng kính.
- Cái lão Krachwang vô tích sự này! Lão chẳng vẽ gì ở đây cả. Không đánh dấu mũi tên. Có ba nét ngoằn ngoèo này chẳng biết có phải là các lối đi hay không?!
Cả Schindler cũng nhìn vào tấm sơ đồ:
- Rõ ràng! Và cứ theo ba lối này sẽ cùng dẫn đến mộ của Trauthilde – tức kho báu.
- Tôi cứ nghe lải nhải về kho báu nãy giờ, - Schratt càu nhàu. – Ngoài thanh gươm khỉ gió ấy thì còn gì để lấy ở đó nữa hả?
Không ngước mắt lên, Hirnvogel đáp
- Hình như chẳng còn gì ngoài một bộ xương. Nhưng riêng thanh gươm đã là kho báu rồi. Schratt, đâu phải lúc nào cũng cứ là tiền mặt mới được. Những tác phẩm nghệ thuật, lại là đồ cổ, thì luôn luôn giữ nguyên giá trị.
Schratt giơ tay chỉ về phía Tarzan. Hắn vội thụt đầu lại, mặc dù biết rõ chúng không thể nhìn thấy mình.
- Cái lỗ chuột kia thì tôi chịu thôi, bố ai bò được. Hãytheo lối này! – gã chỉ sang trái.
- Cũng được, - Hirnvogel gật đầu. Ba người biến khỏi tầm mắt Tarzan. Ánh đèn mờ dần và tắt hẳn cùng tiếng bước chân xa dần.
Tarzan bò trở lại.
Có thể theo lối ấy chúng cũng sẽ đến nơi, nhưng đi vòng vèo hơn. Hay là? Đúng rồi! Tarzan sực nhớ tới ngã ba mà các cậu đã ngần ngừ chốc lát rồi tình cờ đi đúng lối có Mắt Rồng và xác Trauthilde.
Chúng có một tấm sơ đồ, Tarzan nghĩ, hình như do ông Krachwang vẽ từ một thế kỷ rưỡi trước đây. Như vậy chúng sẽ biết phải theo lối nào ở ngã ba đó. Và thế là tụi mình bị chặn mất đường rút! Trong khi không thể để thầy Schindler trông thấy tụi mình.
Tarzan cố quay về thật nhanh. Karl và Tròn Vo đợi trước hốc mộ Trauthilde, run rẩy, nhưng chỉ do khí lạnh trong lòng núi.
Tarzan kể lại
- Tao đến lăn ra vì ngạc nhiên mất thôi, - Tròn Vo nói. – Thầy Schindler đi tìm kho báu. Úi chao, thì ra trong thầy ẩn chứa nhiều điều hơn là thiên hạ tưởng.
- Trước hết là sự dối trá, - Karl nói.
- Suỵt! – Tarzan vội tắt đèn pin.
Hắn nghe thấy tiếng người gần dần lại. Đúng như đã đoán, từ hướng lâu đài.
- Chúng nhanh hơn là tao nghĩ, - Tarzan thì thào – Rõ ràng lối ấy gần hơn lối tao đi.
Tam quái lùi nấp vào chỗ ngoặt tiếp đó.
Giờ đây lối gầm sáng choang ánh đèn. Và những kẻ tìm kho báu chậm chân vừa đến nơi.
- Chắc phải ở chỗ này đây, - Hirnvogel giải thích, giọng đầy hồi hộp. – Rất gần thôi. Tôi ngửi thấy hẳn hoi. Mắt Rồng đang ở trong tầm tay rồi. Thanh gươm của chúng ta. Cầm chắc một triệu tiền mặt. Tôi sẽ hôn lưỡi gươm đó.
Mi giỏi lắm chỉ hôn được những đốt xương của bà Trauthilde! Tarzan nghĩ và ghé mắt liếc ra.
- Này sếp, - Schratt đi sau cùng gọi, - sếp quẳng giấy kẹo socola xuống đất đấy à?
Hirnvogel dừng lại:
- Giấy kẹo socola nào?
- Thì đây dưới chân đây này!
Gã nhặt một mảnh, đưa cho Hirnvogel.
Tarzan nín thở. Chết cha! Cái trò đánh dấu đường của TrònVo.Nhưng ai mà lường được tình huống này.
Hirnvogel đã vuốt phẳng mảnh giấy kẹo ra.
- “Socola sữa tuyệt hảo”, - gã ngạc nhiên đọc to. – “Chất lượng hãng Sauerlich…”
- Sao? Sauerlich ư? – Schindler lạc cả giọng hỏi.
- In rõ ràng! Hirnvogel đáp. – Mẹ kiếp! Sao nó lại lọt đến chỗ này được nhỉ?
Schindler ngửa mặt, giơ cao một nắm tay xương xẩu:
- Nhóm Tứ quái! Cái bọn ranh ấy! Nhất định chúng có mặt ở đây rồi. Sauerlich… là một trong bốn đứa. WilliSauerlich, biệt hiệu Tròn Vo, béo lùn và ăn như rồng cuốn. Bố nó là nhà sản xuất socola lừng danh. Các ông có hiểu không? Nếu Tứ quái đã mò vào đây, cũng tức là chúng đã lấy được thanh gươm báu.
- Vô lý! – Schratt kêu lên. – Tôi biết ông nói về ai rồi. Chính chúng, bọn nhãi mất dạy đó, vừa ăn trộm của tôi cả đàn chó. Nhưng chúng không thể lọt vào đây được! Vô lý! Ông không nhớ là chúng ta đã phải nổ mình dọn đường vào sao?
- Thế còn lối vào thứ hai? – Schindler đáp. - Ồ nhỉ, ông không biết điều đó. – ông ta quay sangHirnvogel:
- Tứ quái đã tìm được lối ấy. Chẳng cái gì lọt khỏi mắt chúng. Chúng đã theo đường từ phía lâu đài.
Đầu Hirnvogel bóng loáng. Hắn đứng như một con quỷ bị tê liệt.
- Kia! – Hắn chỉ đá trước hốc mộ của Trauthilde. – Nhất định đó là mộ Trauthilde. Thử ngó xem sao.
Cả ba lần lượt biến qua khe. Những tiếng rú giận dữ và thất vọng. Rồi có tiếng một vật rỗng bị đá văng vào vách đá.
Hy vọng đó không phải là đầu lâu kẻ xấu số, Tarzan nghĩ.
- Các bạn, tụi mình phải chuồn thôi, - Tarzan thì thầm. – Phải về Tổ đại bàng trước khi thầy Schindler quay lại trường. Nếu không, sẽ bị tống cổ khỏi trường sớm.
Tròn Vo toan đi qua hốc mộ Trauthilde thì Tarzan kéo giật lại. Hú vía, vừa lúc cái đầu nhẵn thín của Hirnvogel thò ra khỏi khe đá.
- Tụi mình rút theo lối hang, - Tarzan nói. – Tiến lên.
Tarzan và Tròn Vo đạp xe vào thành phố, đón Gaby, sau đó ba đứa cùng đạp xe đến nhà giáo sư Vierstein – nơi Karl chờ sẵn trước cổng.
- Mình biết một điều mà các bạn chưa biết nhé!
- Bạn nghe bố kể lại chứ gì? – Gaby hỏi.
Karl gật đầu:
- Về lịch sử đất nước, bố mình uyên bác gần ngang như trong lĩnh vực toán học. Tụi mình ngồi ngoài vườn, hay các bạn thích vào phòng mình hơn?
- Vào nhà đi, bác gái sẽ nhìn thấy tao. – Tròn Vo nói. – Và bà biết tao đói. Nhất là hôm nay tao lại không mang theo socola. Cho nên…
- … tụi mình ở lại ngoài vườn. – Gaby cướp lời. – Tròn Vo có thể hái dâu mà ăn. Mình thấy xung quanh đủ dâu cho bạn đấy.
Tròn Vo vờ tức giận nghiến răng
Tarzan và Gaby ngồi xuống chiếc ghế dài. Tròn Vo cho rằng ghế quá chật, bèn nằm dài trên bãi cỏ. Karl đi đi lại lại như vị giáo sư.
- Mình sẽ kể ngắn gọn, nhưng kể từ đầu. Như các bạn biết. Albrecht von Zahrensteyn là hiệp sĩ thánh chiến và là chủ lâu đài. Ông ta sống từ năm 1148 đến 1193. Ông ta làm chủ cô vợ Trauthilde, Lothar – một ca sĩ chỉ còn một tay và viên thư ký Konrad – người tự xưng là Jeande Chapelle, vì ông này từng học thần học ở Paris. Ông …
- Không có ma lâu đài à? – Tròn Vo hỏi. – Buồn tẻ quá.
Karl nhìn anh bạn béo ra ý quở trách, đoạn tiếp:
- Khi Albrecht tham gia cuộc Thập tự Chinh đến đất thánh, Jeanđi theo ông chủ. Cuộc Thập Tự Chinh diễn ra từ năm 1189 đến 1192. Jean ghi nhật ký. Và nhờ những ghi chép của Jean, chúng ta biết rõ: Trauthilde không chung thuỷ. Cô ta ngoại tình với Lothar, kẻ không đi chinh chiến mà ở nhà vì cụt một tay. Albrecht đột ngột trở về, bắt quả tang đôi gian phu dâm phụ. Lothar bị chém đầu.
- Albrecht chém à? – Tròn Vo hỏi.
- Chứ sao. Nên biết rằng Albrecht là một thứ người hùng ở thời đại ông ta. Với thanh gươm của mình, Albrecht đã chém chết một con rồng trên đất thánh. Mọi chứng cứ đều chỉ ra rằng đó chỉ là một con cá sấu vùng sông Nil mà các thương nhân dâng cho vua Saladin. Như các bạn biết, vua Saladin đã chiếm đất thánh. Và để giải phóng Jerusalem, các hiệp sĩ đã lên đường chinh chiến. Đó là lý do dẫnến cuộc Thập Tự Chinh lần thứ ba. “Con rồng” này bây giờ đang trên đường về Jerusalem với Mehmet Hali, người quản lý kho báu của vua Saladin, và đoàn tuỳ tùng. Ali bị Albrecht bắt làm tù binh, bèn chuộc tự do cho mình bằng viên hồng ngọc Mắt Rồng to bằng nắm tay mà lẽ ra hắn phải đưa về dâng vua. Rồi Ali được thả. Cuộc chiến ở Jerusalem kết thúc thảm hại cho các hiệp sĩ thánh chiến. Albrecht, Jean và một số người may mắn sống sót trở về. Albrecht chém chết Lothar, tình nhân của Trauthilde. Còn cô vợ phản bội bị nhốt vào phòng giam trong lâu đài. Hình như viên hồng ngọc Mắt Rồng ban đầu định đem tặng Trauthilde, nay được nạm vào chuôi gươm của Albrecht.
- Số phận Trauthilde ra sao? – Gaby hỏi.
- Thời đó, nhà thờ cấm việc ly hôn. Thay vào đấy, các cô vợ phản bội bị giết chết. Albrecht cũng định kết liễu đời Trauthilde. Đêm ấy, xảy ra một trận động đất nhẹ khiến toà lâu đài rung chuyển. Phòng giam Trauthilde nứt ra. Cô ta trốn thoát, bèn mò đến phòng Albrecht bấy giờ đang ngáy ngon lành sau cuộc hành trình dài mệt nhọc. Trauthilde dùng thanh gươm Mắt Rồng chém lìa đầu Albrecht, báo thù cho tình nhân. Đoạn mang thanh gươm thiêng trốn biệt tăm. Đã nhiều thế kỷ trôi qua mà vẫn không ai biết Trauthilde và Mắt Rồng nằm lại đâu. Thế đấy!
- Lẽ ra mày nên hỏi bố về Krachwang, - Tarzan nói.
- Thì tao đã hỏi rồi. Tao kể chưa xong mà.
- Úi! Tao đói quá! – Tròn Vo xoa bụng. – Thời trung cổ thế nào hả? Các hiệp sĩ cũng chịu cảnh bụng sôi òng ọc hay họ có socola?
Karl chẳng đếm xỉa đến lời Tròn Vo, tiếp tục:
- Năm 1830, ở thành phố này có một người thợ thiếc tên là Leonhard Krachwang. Ông ta goá vợ sống cùng cậu con trai điên khùng Johann. Cậu con điên khùng ở chỗ rất máu săn bắn, bất chấp cả các khu rừng của vua. Một ngày nọ, người ta tìm thấy xác người coi rừng Gutmutz bị bắn chết. Ai nấy đều cho thủ phạm là Johann. Anh ta bị bắt, đưa ra toà, không một lời nhận tội, không cả bằng chứng. Johann bị giam nhiều tháng ròng trong phòng giam lâu đài. Cuối cùng bị xử tử hình. Krachwang kêu oan khắp nơi cho con trai, nhưng vô hiệu. Cuộc xử trảm vẫn diễn ra. Người cha chịu trăm cay ngàn đắng. Một năm trôi qua, tên cướp đường Jennebier bị bắt vì tội giết người. Hắn xưng luôn tội trước kia đã sát hại người coi rừng Gutmutz. Krachwang, người cha mất con oan, bèn trả thù. Ông ta tuyên bố biết rõ nơi có thanh gươm thiêng Mắt Rồng và xác của nữ chủ nhân lâu đài Trauthilde, nhưng vì con trai ông đã bị xử bất công, ông ta quyết đem theo bí mật này xuống mồ. Ít lâu sau, Krachwang cũng lìa trần. Không ai thương tiếc ông ta, vì ai cũng cho rằng tuyên bố trên là một trò bịa đặt rẻ tiền nhằm trêu ngươi cả thành phố. Nhưng bà Isolde, em gái Krachwang có vẽ một sơ đồ để đến nơi mà xương cốt của Trauthilde đang mục rữa và thanh gươm Mắt Rồng đang hoen gỉ. Ông ta biết bí mật này qua chính anh con trai Johann, người lúc sinh thời hay sục sạo săn bắn khắp nơi vô tình phát hiện được. Sơ đồ này bị ông ta tách ra thành 4, 5 mảnh, giấu vào đâu đó. Krachwang muốn phó mặc cho may rủi, hoặc cả mấy mảnh sẽ rơi vào tay ai đó, hoặc thanh gươm Mắt Rồng mãi mãi biến mất. Sau bấy nhiêu thời gian, rất có thể những mảnh sơ đồ nhàu nhĩ ấy đã chẳng còn tồn tại.
- Nhưng tụi mình tìm ra cái hang. – Tarzan nói. – và bài thơ trên vách đá của Krachwang! Các bạn ơi, tôi cược rằng sau phiến đá lấp lối đi ấy là hầm mộ của Trauthilde.
Tròn Vo nhỏm dậ
- Cùng thanh gươm Mắt Rồng?
- Cố nhiên!
- Vậy mà thầy Schindler chẳng thèm đếm xỉa đến!
Tarzan nhảy lên:
- Thầy ấy không như tụi mình. Thật ngớ ngẩn là tụi mình lại đem chuyện đi hỏi ý kiến thầy Schindler. Tôi lấy làm mừng là cuối năm học này thầy Schindler sẽ rời bỏ nơi đây.
Tròn Vo trố mắt:
- Cái gì? Thầy Schindler bỏ trường mình mà đi ư?
- Chính thầy ấy vừa tuyên bố như vậy. Vì tụi mình quá khó bảo và hiếu động. Thầy Schindler chuyển sang một trường nữ sinh. Các bạn ạ, tôi còn băn khoăn hai điều.
- Hai điều gì? – Gaby hỏi.
- Thứ nhất: tụi mình làm cách nào phá được vật cản là phiến đá khổng lồ ấy? Nó nặng hàng tấn. Nếu tụi mình dùng búa chim thì đến tận lúc tốt nghiệp phổ thông cũng chưa chắc xong. Những người khác sẽ nhanh chân hơn mất. Thầy Schindler không vội vàng gì, nhưng có ý định báo cho quản lý lâu đài hoặc viện bảo tàng.
- Thế thì hỏng hết các kế hoạch của tụi mình! – Tròn Vo la lên.
- Đó mới chỉ là điều thứ nhất, - Gaby nhắc.
- Thứ hai: bài thơ của Krachwang có ý nghĩa gì? Ông ta không phải là thi sĩ, mà năng khiếu của ông ta thuộc lĩnh vực kỹ thuật. Một khi ông ta đã nặn óc gieo vần, ắt phải có ẩn ý sâu xa gì đây.
Cả bốn nghĩ ngợi. Nói cho đúng, Tròn Vo chỉ làm ra vẻ nghĩ ngợi.
Tarzan quay hỏi Karl:
- Mày bảo rằng Johann Krachwang đã ngồi chờ hành quyết trong phòng giam của lâu đài. Phòng giam nào vậy?
- Thế kỷ trước, phòng giam của lâu đài được dùng làm ngục thất của thành phố cho tới tận năm 1899.
- Chính phòng giam mà Trauthilde từng ngồi ư?
- Hình như thế…
- Hừm.
- Đại ca “hừm” cái gì? – Gaby hỏi.
- Mình đang nghĩ. Tụi mình có ngốc đâu. Những câu thơ đã nói lên tất cả.
- Chả nói lên điều gì với mình – Tròn Vo thủng thẳng. – Mình vốn dốt môn phân tích thơ mà.
- Kho báu, - Tarzan giảng giải, - ở đây là thanh gươm. Thần chết và mưu cao canh giữ, đó chính là những nguy hiểm do hệ thống bẫy mà Krachwang tự đặt bằng phiến đá. Nhưng rồi: Hai nẻo – hai nhé, các bạn ơi! – cùng về chung một đích! Một nẻo bắt đầu từ cái hang của tụi mình và còn một nẻo nữa! Lòng đất nứt ra một lỗ con thì rõ rồi: cứ đi, rồi ở đâu đó sẽ có một khe hở mà ta phải luồn qua. Đến đây thì bài thơ khó hiểu: Hãy tìm hốc gắn ba hòn đá… Hốc đây là hốc tường mới gắn đá vào. Nhưng ba hòn đá nghĩa là gì?
- Hốc này là nẻo vào thứ hai, - Karl vội nói! – và nó sẽ được nhận biết qua đỉnh cao, kính và ánh vàng son. “Đỉnh cao” không nói lên gì nhiều; “ánh vàng son” tức ánh sáng, đâu mà chả có. Nhưng còn “kính”! Ở đâu có kính? Chắc không phải kính đeo mắt rồi. Vậy là cái gì đây?
- Một cái cửa sổ! – Tròn Vo la lên.
Karl gật đầu:
- Hoàn toàn giống tao nghĩ.
- Vậy cửa sổ ấy ở đâu? – Tarzan hỏi. – Trong lâu đài chăng? Nếu thế, “đỉnh cao” ở đây là tháp lâu đài. Thế còn ánh sáng? Thời đó chưa có đèn điện. Vậy là ánh đuốc. Hoặc ngọn lửa. Hay là ánh sáng ban ngày. Mặt trời, vậy thì…
Hắn ngừng lại, vì lúc đó Gaby chợt reo lên:
- Hốc gắn ba hòn đá! Mình nghĩ mình biết ở đâu rồi.
- Mình còn nhớ rõ một cái hốc tường có ba hòn đá nhô ra, - Công Chúa nói. – Đúng trăm phần trăm, các bạn ạ.
- Hốc ấy ở đâu? – Tarzan hỏi dồn.
- Tất nhiên trong lâu đài.
- Tất nhiên. Nhưng ở đâu trong lâu đài ia?
- Trong phòng giam của lâu đài, ngục thất trước kia.
- Công chúa bị quỷ giam trong ấy hả? – Tròn Vo nhăn nhở.
- Năm ngoái mình có tham quan lâu đài. Vào cả phòng giam. Các bạn chắc chưa vào đó thăm bao giờ, hả?
- Và phòng giam ấy có một hốc tường gắn ba hòn đá à? – Tarzan hỏi lại cho chắc.
Gaby gật đầu:
- Ngoài ra nó còn có một cửa sổ chấn song. Đối diện cửa sổ là tháp lâu đài. Khi nhìn qua chấn song. Mình bị chói mắt, vì ánh mặt trời rọi đúng vào kính cửa sổ tháp lâu đài, phản chiếu ánh sáng như ánh chớp hắt sang phòng giam.
Cả bọn im lặng giây lát.
- Gaby, mình nghĩ CôngChúa đã giải đáp được câu đố, - thủ lĩnh Tứ quái nói – Xem ra hợp lý. Bà chủ lâu đài Trauthilde ngồi trong phòng giam. Rồi biến mất một cách bí ẩn. Nghĩa là bà ta đã phát hiện ra cái “nẻo” thứ hai chui vào lòng đất. Nhưng thời đó, cách đây 800 năm, có lẽ chưa có lối ra hang. Hoặc lối đó bị bít kín. Hoặc trong hang có gấu ở. Hoặc Trauthilde không tìm được nó. Vì, sau vụ sát hại chồng, bà ta đã không thoát ra được, mà ở lại trong lòng núi, nơi 650 năm sau Johann phát hiện ra phần sót lại của xác bà và thanh gươm Mắt Rồng. Chắc chắn anh ta len lỏi vào đó theo lối mà tụi mình tìm thấy: qua hang. Có thể vì anh ta mải đuổi theo một con sói, hay một con gấu.
- Tại sao ông bố Johann là Krachwang biết đến lối vào hai trong phòng giam chứ? – Karl hỏi.
- Dễ giải thích thôi, - Tarzan đáp. – Sau khi Johann bị xử trảm, người bố không thiết khai quật thanh gươm Mắt Rồng nữa. Ngược lại, ông đã đặt bẫy để chặn lối vào qua hang. Nhưng trước khi làm việc đó, Krachwang cố nhiên đã lần theo lối đi dưới lòng đất, cho tới tận kho báu, tức mộ của Trauthilde. Rồi tiếp tục! Phải, tiếp tục đi nữa. ông ta đã đột nhiên ra ở chỗ nào? Trong trại giam của lâu đài, nơi con trai mình từng ngồi chờ chết! Rõ cả chưa, các cậu? Tụi mình khỏi phải phá phiến đá bít lối ấy nữa. Tụi mình theo nẻo đường thứ hai.
- Ngay lập tức ấy à ? – Tròn Vo hốt hoảng – Tao đang đói kinh khủng. Ăn dâu vào càng cồn ruột tợn.
Tarzan xem đồng hồ, quyết định:
- Đến giờ làm bài tập ở ký túc xá rồi. Tôi và Tròn Vo phải về thôi, kẻo rầy rà to. Đêm nay sẽ hành động.
*
Hirngovel tìm đến Drauschilt, một triệu phú nhờ những vụ làm ăn hắc ám. Nghe đâu lão chuyên buôn bán thuốc phiện. Càng hay! Miễn lão chịu xùy tiền ra cho “món hàng” có một không hai mà Hirnvogel đang tính chào trước lúc này.
Một gã rồ! Hirnvogel nghĩ khi đậu xe và xuống xe. Drauschilt say mê sưu tầm gươm kiếm. Để được gì chứ? Để thỉnh thoảng bày ra tự ngắm một mình. Bởi phần lớn số vũ khí ấy được lấy cắp từ các viện bảo tàng. Lão không thể khoe chúng với bất kỳ ai. Cô đơn thưởng thức nghệ thuật. Vừa ngắm nghía, vừa tự nhủ: tất cả là vô giá. Ta có những thanh gươm độc nhất vô nhị trên thế gian. Những thanh gươm làm nên lịch sử. Ý thích gì mà điên rồ. Nhưng có lợi cho mình đây. Hirnvogel vừa nghĩ vừa đi lại gần cổng bấm chuông. Tiếng ông chủ Drauschilt cất lên hỏi trong loa gắn bên cổng.
- Tôi đây – chủ hiệu đồ cổ thưa, - Hirnvogel đây mà.
Cổng mở cho gã vào. Rồi lại khép ngay sau lưng gã. Con đường dài 100 mét rải sỏi dẫn vào biệt thự. Vườn rộng thênh thang theo kiểu Anh. Những bậc thang rộng, bằng đá cẩm thạch lên cửa biệt thự. Drauschilt đứng dưới phần mái nhô ra trên những cây cột lớn: cao, to kềnh càng, béo múp. Lão mặc áo choàng tắm màu đỏ. Nước chảy tong tỏng từ hai cẳng chân lông lá, lớn tựa cột đình. Rõ ràng lão vừa từ bể bơi đi lên.
Hirnvogel thận trọng ngước nhìn bộ mặt độc ác. Lần nào đối diện Drauschilt, gã cũng thấy chờn chợn. Đầu lão to gấp đôi đầu người thường. Nét nào cũng thô, xương xương, mắt sâu hoắm. Môi dưới vừa dày, vừa trề ra, phô những chiếc răng vàng khè. Mồm cũng như mũi, đều méo xệch. Mặt lúc nào cũng cau có, mưu mô. Hình như Drauschilt không biết cười.
- Có cái gì mà quan trọng thế? – lão hỏi độp luôn.
- Tôi có cái này chào ông, thưa ông Drauschilt.
- Đồ trang sức hả?
- Nếu thế t chẳng quấy quả ông.
- Tôi không quan tâm đến tiền giả và đồ cổ. Chắc lại mấy thứ gần như thế thôi.
Hirnvogel mỉm cười, hơi nhìn lảng đi. Gã thấy hãi Drauschilt. Gã cứ hình dung những đao phủ thời xưa trông giống Drauschilt. Có khi các cụ tổ của lão từng làm cái nghề gớm ghiếc ấy cũng nên.
- Tôi muốn mời ông mua một thanh gươm, thưa ông Drauschilt.
- Một thanh gươm? Như ông biết, tôi sưu tầm gươm kiếm.
- Ông sở hữu 942 thanh gươm tuyệt diệu.
- 946 chứ!
- Xin lỗi ông! Vậy tôi lạc hậu rồi.
- Thanh gươm ấy thế nào?
- Mắt Rồng ạ.
Một nụ cười lướt trên mặt Drauschilt.
- Gươm ấy biến mất từ cuối thế kỷ thứ 12. Nghe đồn là gươm thiêng. Của hiệp sĩ Albrecht von Zahrensteyn. Dài 170cm. Viên hồng ngọc Mắt Rồng nạm ở chuôi. Với thanh gươm ấy, Albrecht đã giết ít nhất 37 kẻ thù và một con quái vật. Xử trảm 13 vụ. Thanh gươm đáng giá đấy nhưng chẳng con lợn nào tìm ra nó. Anh muốn khẳng định rằng anh có nó à?
- Chưa có. Nhưng mai tôi sẽ c
- Lấy đâu ra?
- Nó vẫn ở trong chỗ giấu đầy huyền thoại của nó.
- Trong mộ của Trauthilde hả?
Hirnvogel gật đầu.
Drauschilt xoa cằm:
- Cho tới nay, chưa ai phát hiện ra cái mộ ấy cả.
- Có đấy ạ. Đồng minh của tôi đã phát hiện ra. Và đêm nay chúng tôi sẽ đi lấy thanh gươm.
- Hừm. Ngoài ra còn ai biết việc này.
- Chỉ ông thôi ạ.
- Tôi trả một triệu, tiền mặt, tận tay!
Hirnvogel mỉm cười:
- Ngày mai ông có thể làm rạng rỡ bộ sưu tập của ông với Mắt Rồng. Tôi mừng vì chúng ta lại có dịp làm ăn với nhau.
Hirnvogel đi khỏi, Drauschilt vớ ngay ống điện thoại.
- Hahrmann đây, - một giọng nhờ nhợ cất lên từ đầu dây bên kia.
- Tao có việc giao cho mày đây, - Drauschilt nói. – Mày biết Hirnvogel rồi. Đêm nay, hắn sẽ cùng một tên nữa đi đào bới một thanh gươm. không được rời mắt khỏi chúng. Chờ chúng lấy được thanh gươm là phải đoạt ngay trên tay chúng. Rõ chưa?
- Nếu chúng có hai thằng, em cần có thêm thằng bạn Drohnkop để tăng cường, thưa sếp.
- Đó là việc của mày.
- Hẳn đó là một thanh gươm đặc biệt ? Quý lắm phải không sếp.
- Chỉ quý với tao thôi. Mày thì chẳng thể làm nên trò trống gì với nó cả.
- Được, sếp ạ. Chúng em được gì đây ?
- Mỗi thằng 5000 mác.
Hahrmann huýt qua kẻ răng :
- Tiền công “khá” đấy. Nhưng tốt nhất sếp đưa em cả 10000, em sẽ tự chia sau.
- Tuỳ mày.
Drauschilt gác máy.
*
Đúng 22 giờ 45 phút, Tarzan và Tròn Vo leo dây trốn khỏi ký túc xá. Xe đạp của chúng đã được giấu sẵn trong các bụi cây ngoài khu trường.
Tarzan treo một đèn pin ở ghi đông xe. Hai quái không đạp vào thành phố, mà tắt qua đồng, nhằm hướng lâu đà
Nửa giờ sau, chúng đã đến núi lâu đài. Karl chờ dưới những tán cây.
- Tất cả ổn chứ? – Tarzan hỏi.
- Tao đến khá lâu rồi.
- Chúng tao không chuồn sớm hơn được, nguy hiểm lắm. Thầy trực ban mới quan niệm rất kỳ cục, cho rằng ở tuổi chúng mình phải đi ngủ từ lúc 9 rưỡi tối. Tao đã bảo thầy ngủ nhiều mụ mị đầu óc đi, nhưng thầy khăng khăng áp dụng nội quy của trường. Ở đây mật độ người qua lại thế nào?
Karl nhe răng cười :
- Gần như không. Không ô tô, không xe đạp xe máy. Chỉ có một con cú bay qua. Và lũ chuột chạy trong cỏ. Lúc trời còn sáng, có bầy chim ưng chao lượn trên đỉnh lâu đài. Một lần nghe tiếng xoảng như có ai vấp phải một cái xô.
- Có ai sống trong lâu đài không nhỉ? – Tròn Vo hỏi.
- Mỗi ông quản lý lâu đài và bà vợ thôi, - Karl đáp.
- Vậy đi nào! – Tarzan nói.
Tam quái giấu xe vào bụi cây, lên đường.
Chúng bước vào cổng lâu đài luôn bỏ ngỏ. Ngôi nhà nhỏ bên cổng treo một ngọn đèn. Giữa cổng và lâu đài là khoảng cách tối tăm.
Tarzan liếc nhìn vào lâu đài, nơi có căn hộ của vợ chồng người quản lý. Các ô cửa sổ đều tối om. Một chiếc xe Kombi đỗ cạnh cầu thang. Có chó không nhỉ? Đúng lúc thủ lĩnh Tứ quái tự hỏi như vậy thì có tiếng chó sủa khe khẽ vẳng ra từ sau cánh cửa dày của lâu đài. Nghe như tiếng hoẵng kêu. Chắc con cún này có thói quen sủa đêm thôi.
Tam quái nhanh chóng vượt qua sân, tiếp cận toà lâu đài theo sự dẫn đường của Karl, người đã nghiên cứu kỹ trước đường đi nước bước.
Bên cửa tối om. Karl vặn nắm cửa.
- Các bạn ơi, cửa không khoá! Tao khỏi cần dùng đến chìa mang theo.
Việc đánh chìa khoá đột nhập cửa nhà người khác thực ra trái luật, nhưng Tứ quái bất đắc dĩ lắm mới dùng đến biện pháp này. Thôi thì mục đích biện minh cho phương tiện.
Lối đi tối mò.
Ba quái lẻn vào, đóng cửa lại.
Tarzan bật đèn pin lên.
Quầng sáng lướt trên những bức tường tróc vôi. Mùi tường chua chua. Trong này mát lạnh, khiến không thể nghĩ bên ngoài đang là mùa hè.
- Đi dọc lối này đến phòng giam. – Karl nói. – tao đã nghiên cứu kỹ sơ đồ lâu đài. Bịt mắt lại, tao vẫn nhận ra lối đi.
- Nhà ở gì mà thiếu thốn tiện nghi, - Tròn Vo chê. – Thời trung cổ chắc khổ sở lắm. nhất là vào mùa đông. Không sưởi điện, không điều hoà nhiệt độ, không tivi. Sách thì nếu có, chỉ là kinh thánh. Hình như suốt ngày họ chỉ chén và nốc rượu vang ngọt. Tao thì tao vẫn thích sống ở thời nay hơn. Một phần vì thời nay có socola.
Cu cậu rút phắt từ túi ra một phong socola, bóc
Karl dừng lại trước một cánh cửa. Nhìn cũng biết phía sau nó là phòng giam. Cánh cửa dày như bức tường ngăn trong các nhôi nhà hiện đại, có đai sắt, trông đầy hăm dọa và xua đuổi. Gỗ bị nứt nẻ sau bấy nhiêu thế kỷ, nhưng nói chung là nó ít thay đổi đến mức ngạc nhiên.
Bao nhiêu người đã bước qua nó, hoặc bị đẩy qua ngưỡng cửa này? Tarzan nghĩ. Những kẻ có tội và vô tội. Phần đông bọn họ đã bỏ mạng trong phòng giam. Người ta cũng hành quyết trong đó chăng?
Cửa kẽo kẹt khi mở ra. Không khí nhà mồ phà vào mặt Tam quái.
Tarzan soi đèn vào trong.
Phòng giam khá rộng. Những bức tường trơ trụi, lồi lõm, quét vôi xám. Ở một đôi chỗ - tầm ngang đầu người, có gắn những cái vòng sắt.
Tam quái bước vào phòng giam. Karl đóng cửa lại.
Tarzan soi đèn vào các ngóc ngách.
Cửa sổ song sắt mà Gaby kể kia rồi. Về hướng tháp lâu đài.
- Hốc tường kia kìa!
Dưới ánh đèn pin, ba hòn đá nổi bật lên: tròn, to bằng đầu người, gắn vào tường như để trang trí một cách vô nghĩa.
- “Hãy tìm hốc gắn ba hòn đá…” - Tarzan lẩm bẩm.
Hắn chuyển đèn sang tay trái, tay phải gõ gõ vào tường. Không thấy gì. Ít nhất là ở tầm ngang đầu. Tường chỗ ấy phải dày cả mét. Không thấy tiếng vang.
Tarzan gõ những chỗ khác, cứ từ trên xuống dưới mà gõ. Rồi – đến lần thứ năm – chợt có tiếng đùng đục bên phải những hòn đá, tầm ngang hông.
- Quý vị nghe gì chứ?
Tarzan gõ mạnh hơn. Rõ ràng tiếng vang rỗng – không hẳn như khi gõ vào một cái hòm rỗng, song rỗng rõ ràng.
- Ôi trời ! – Karl xúc động – Có lẽ cái hang chuột mà tụi mình tìm đây rồi. Lối vào. Nẻo đường thứ hai. Bây giờ tụi mình cần dụng cụ.
- Có rồi, - Tarzan nói - ở bồn nước phun ngoài sân đang được sửa chữa. tụi mày không trông thấy sao? Lù lù một máy trộn bê tông, dụng cụ ngổn ngang xung quanh mà. Tụi mình lấy búa chim hoặc xà beng. Để tao ra xem cho.
Hắn trao đèn cho hai bạn vì hắn có thể mò được trong bóng tối ngoài sân.
Khi hắn ra ngoài trời, gió mạnh ban nãy đã ngừng thổi, nhưng từ trên màn trời đêm đen kịt mưa lắc rắc rơi.
Con cún thôi sủa. Tarzan mượn tạm một cái cuốc chim.
- Hy vọng không ai nghe tiếng tụi mình. – Tròn Vo nói khi Tarzan quay lại. Karl rọi đèn.
Tarzan vung cái cuốc chim nặng. Bức tường này cũ kỹ, nhưng chắc không quá 150 năm. Krachwang đã xây bít cái lỗ này lại sau khi ông ta từ trong đường ngầm chui ra phòng giam.
Một cái lỗ lớn hơn đường cống một chút mở ra sau khi phần tường bị Tarzan phá đi.
Lỗ đen ngòm.
- Xong rồi! – Tarzan cầm lấy đèn, soi vào trong.
Hắn phải quỳ xuống. Vì lỗ này sát đất.
Ánh đèn rọi lên những vách đá. Một lối đi rộng chừng một mét, cao mét rưỡi. khoảng 20 mét sâu thì rẽ ngoặt.
- Trauthilde đã theo lối này thoát khỏi phòng giam đây, - Tarzan nói. – Có lẽ khi ấy quá nhiều rác rưởi đã giúp bà ta lấp cái lỗ đi cho khỏi lộ. Sau thời Trauthilde và Albrecht, tức là sau năm 1200, người ta hẳn đã xây bít nó lại. Vì Johann chẳng hề biết có nó, nếu biết anh ta đã thoát thân như Trauthilde. Giá những tù nhân khác thử gõ vào tường, họ đã tìm được tự do chứ không phải cái chết. Mãi sau, Krachwang mới lại tìm ra cái lỗ bí mật ấy, nhưng lại từ một nẻo khác. Khi đó, con trai ông đã bị hành quyết. Bi thảm làm sao!
- Tụi mình làm gì bây giờ? – Karl hỏi.
Tarzan lại cầm lấy cái cuốc chim:
- Để tao phá rộng cái lỗ ra. Rồi tụi mình chui xuống thế giới ngầm.
*
Chúng đã lần mò trong lối ngầm từ 10 phút rồi: Tarzan cầm đèn đi trước, rồi đến Karl, Tròn Vo đi sau cùng, vừa đi vừa rủa luôn mồm vì cứ bị va quệt vào vách đá.
- Tao lấy làm lạ là tụi mình đủ không khí để thở, - Tarzan nói. – Có ai thấy khó thở không?
- Tao, - Tròn Vo đáp liền. – Nhưng vì sợ. Tao cứ ngay ngáy sợ gặp quái vật bất kỳ lúc nào. Hoặc nhỡ đá sập xuống
Tarzan dừng lại.
Lối đi rẽ làm đôi ngả trước mặt hắn. Và đằng kia, tít bên phải, lại có một chỗ phình lớn: cao quá đầu người, rộng.
- Theo lối nào đây? – Karl hỏi.
- Mê hồn trận bắt đầu từ chỗ này. – Tarzan soi đèn vào cả ba ngách. – tụi mình phải đánh dấu để còn biết lối ra.
- Tao rắc vụn giấy gói kẹo socola nhé, - Tròn Vo xung phong. – Túi tao đầy giấy kẹo. Tao không vứt chúng bừa bãi khi ở trên mặt đất, vì tao có phải là tên làm ô nhiễm môi trường đâu!
- Được, - Tarzan chọn lối đi sang phải. – Thôi cứ theo lối này đã, vì có thể thẳng người mà bước.
Chúng đi tiếp. Được ít bước, Tarzan lại dừng. Hình như có tiếng động? Không phải ở gần, nhưng xa xa có tiếng gì như tiếng búa đập.
Hắn nghển cổ nghe ngóng.
- Có gì à? – Karl hỏi.
- Tao có cảm giác như vừa nghe tiếng gì đó. Nhưng bây giờ lại im ắng hoàn toàn.
- Nhất định là một con quái vật rồi, - Tròn Vo đùa. – Nó đã nương náu dưới này hàng ngàn năm, ăn chay hàng trăm năm, và giờ đây nhất thiết cần mồi ngon. Tụi mình dẫn xác đến vừa đúng lúc.
- Nếu thế, mày hãy đi trước, - Tarzan nói. – Nó sẽ no nê sau khi chén mày. Thế là Karl và tao có cơ may thoát chết.
- Tao đi sau cùng, như mọi lần. – Tròn Vo tuyên bố chắc nịch.
Tarzan lắng tai khi cả bọn bước tiếp. Nhưng mọi vật im ắng – im ắng dễ sợ. Ánh đèn lướt qua một cái khe mở vào một hốc đá. Cái khe rất hẹp. Một hốc đá bình thường như bao hốc khác? Tarzan suýt đi ngang qua.
Nhưng rồi hắn soi đèn vào cái khe cao ngang đầu đó. Ghê rợn! Tarzan cứng người trong thoáng chốc. Mắt hắn trân trối nhìn vào trong hốc đá.
Một bộ xương nằm dưới sàn. Cái sọ người quay ra cửa hốc, trông như cười. Váy áo mà Trauthilde mặc trên người 800 năm trước đây chỉ còn là những mảnh giẻ vụn, không ra màu sắc gì. Những mảnh vải này bám vào bộ xương nữ chủ lâu đài xưa. Thanh gươm Mắt Rồng găm giữa những giẻ xương sườn.
Thanh gươm lớn, đen sì, bám đầy gỉ. nhưng ở chuôi gươm lấp lánh như được đánh bóng: viên hồng ngọc rừng rực lửa, hoang dại, thật đúng như con mắt hoá ngọc của một con quái vật khát máu.
Nhìn thái độ của Tarzan, Karl và Tròn Vo biết trong hốc đá phải có gì đó. Hai đứa ngó qua vai thủ lĩnh.
Tròn Vo kêu lên hoảng hốt, nghẹn cả socola.
Karl hớp không khí.
Bà ta đã tự sát, - Tarzan thì thầm, - bằng chính thanh gươm Mắt Rồng. Đúng thôi. Người đàn bà tội nghiệp đâu còn tương lai. Người tình đã chết. Bản thân mình bị xua đuổi, bị truy nã vì tội giết chồng. Bà ta bèn chui vào đây vàự đâm vào ức mình. Nghĩ cũng đáng thương.
- Một cuộc đời hoàn toàn bỏ đi, - Karl phụ hoạ. – Và ai là kẻ có lỗi? Cuộc Thập tự chinh thứ ba! Nếu không có nó, đâu đã xảy ra cảnh ly tán chồng vợ và lâu đài Zahrensteyn hẳn vẫn vang tiếng đàn hát. Phải. Bao giờ những cuộc chiến vẫn là có tội với tất cả. Từ xưa vẫn thế.
- Ê! Quý vị lảm nhảm gì mãi thế! – Tròn Vo kêu lên. – Chúng mình đã tìm được mộ Trauthhilde. Có thể gọi là kho báu ấy chứ! Vì thanh gươm được thiên hạ khao khát thế kia mà. Chúng mình đến đích rồi.
- Đừng có gào lên như thế! – Karl nói. – Không nên phá vỡ sự yên tĩnh của người đã khuất.
- Tại sao? Mày sợ bà Trauthhilde sẽ phù phép à? Tụi mình làm gì đây? Sẽ chỉ lấy đi thanh gươm hay cả những khúc xương nữa? Thì cũng phải chôn cất bà ta cho tử tế chứ. Tao xung phong vác thanh gươm.
- Tụi mình sẽ không chạm vào bộ xương, e nó vụn ra mất, - Tarzan nói. – Cố nhiên phải lấy thanh gươm rồi. Cất nó vào chỗ an toàn. – hắn cười. – Làm sao biết những ai sẽ còn đi qua đây. Karl, cầm giúp cái đèn nào!
Tarzan len qua khe đá. Trong hốc như lạnh hơn nữa. Hắn rùng mình. Và thấy hơi long trọng khi bước lại gần bộ xương.
Phía dưới sọ, chỗ xương gáy, có một cái vòng cổ bằng kim loại. Nó bẩn đến nỗi không thể nhận ra đó là vàng hay bạc.
Gươm Mắt Rồng cắm mũi xuống nền đất mềm. Khi tự đâm, hẳn Trauthilde phải vận sức ghê gớm.
Tarzan chm vào chuôi gươm. Hắn cảm thấy như chạm vào 800 năm lịch sử Đức. Thủ lĩnh Tứ quái nhổ thanh gươm khỏi đất.
Đúng giây phút đó các vách đá rung lên. Một tảng đá khổng lồ lăn rầm rầm từ phía trước mặt, theo lối đi đến gần Tam quái. Những mảnh đá nhỏ trên nóc lả tả rơi xuống. Tròn Vo rú lên vì bị một mảnh rơi trúng đỉnh đầu. Karl giơ tay che thân. Sau hai giây, cơn thịnh nộ ấy trôi qua.
Karl đánh rơi mất cái đèn. Nó nằm trong khe đá. Tarzan nhặt lên. Đèn vẫn sáng. Taykia cậu cầm thanh gươm nặng dễ đến 3 kí.
- Ôi lạy Chúa! – Tròn Vo run rẫy. – Đó … đó là sự cảnh … cảnh cáo chăng? Tụi… tụi mình phải xéo khỏi đây .. và… và để lại thanh gươm Mắt Rồng à?
- Vớ vẩn! – Tarzan từ trong hốc chui ra. – Đó chẳng phải phép ma quái gì, mà là tiếng nổ.
- Tiếng nổ?
- Nổ mìn.
- Nhưng ai nổ mình ở đây, giữa hôm khuya khoắt như thế này?
Tarzan ngẫm nghĩ:
- Tiếng nổ từ phía trước. Hướng cái hang mà tụi mình đã phát hiện ra. Có kẻ nào đó nổ mìn để phá phiến đá lấp lối đi ấy. Nhưng kẻ đó là ai? Lúc này gã đang trên đường đến đây. Ai được nhỉ?
- Thầy Schindler chẳng bảo sẽ báo cho bảo tàng là gì. Hoặc ban quản lý bảo tàng, - Karl nó
Tarzan nhăn mũi:
- Kìa Karl, bây giờ là nửa đêm. Mày tưởng những tay viên chức ấy lại chịu làm việc vào giờ này sao. Họ không làm ngoài giờ. Không! Tụi mình phải đương đầu với kẻ nào khác đấy.
- Với thầy Schindler chăng? – Tròn Vo vừa buột miệng hỏi, đã tự trả lời ngay: - Nhưng thầy ấy thì chỉ nhìn thấy thuốc nổ từ xa đã xanh tái đi rồi.
- Để tao chạy ra phía hang xem sao, - Tarzan trao thanh gươm Mắt Rồng cho Karl. – Tốt hơn tụi mày hãy đợi ở đây. Một mình tao sẽ không lo bị trông thấy.
Hắn bỏ hai bạn lại trong bóng tối, vì hắn cần chiếc đèn pin.
Hắn qua nhiều khúc ngoặt. Không có thêm hốc đá nào dọc đường, cũng không gặp lối rẽ nào nữa, lối đi thấp dần, hắn phải cúi lom khom.
Hán chợt nghe lao xao tiếng người, bèn lập tức tắt đèn. Một tay lần sờ vách đá, hắn len lỏi tiến lên.
Có ánh sáng sau khúc ngoặt trước mặt. Chỗ này lối đi thấp tè khiến Tarzan phải bò.
Rồi hắn trông thấy ba người, sững sờ!
Ba gã đàn ông đứng trong cái hang nhỏ, từ đó có rất nhiều lối đi ngầm chạy theo nhiều ngả.
Trong hang sáng rực bởi hai chiếc đèn pin do hai người cầm và một chiếc đèn nữa như đèn bão trong tay một gã đầu nhẵn thín, mặt chỉ phản ảnh có một ham muốn là lòng tham. Mắt gã đảo điên ngó các lối đi.
Người thứ hai là thầy Schindler, vẻ luống cuống.
Người thứ ba là Schratt – ErwinSchratt, tên trộm chó.
Mình không hiểu nổi! Tarzan nghĩ. Thầy Schindler sa vào chuyện gì thế này? Giao du với hạng người nào đây? Ồ, mình hiểu! Té ra vì thế mà ông ta cấm tụi mình bén mảng đến cái hang. Ông ta muốn tự tay đi lấy Mắt Rồng. Hỏng to rồi, thưa thầy Schindler. Thầy và đồng bọn của thầy chậm chân mất 5 phút!
- Giờ sao đây? – Schratt, trông như con đười ươi cạo lông, gầm gừ. – Thưa ông anh Hirnvogel, bây giờ chúng ta phải lựa chọn. Theo lối nào đây?
Đầu Trọc, rõ tàng tên là Hirnvogel, trố mắt nhìn chằm chằm vào một tấm sơ đồ bọc trong giấy bóng kính.
- Cái lão Krachwang vô tích sự này! Lão chẳng vẽ gì ở đây cả. Không đánh dấu mũi tên. Có ba nét ngoằn ngoèo này chẳng biết có phải là các lối đi hay không?!
Cả Schindler cũng nhìn vào tấm sơ đồ:
- Rõ ràng! Và cứ theo ba lối này sẽ cùng dẫn đến mộ của Trauthilde – tức kho báu.
- Tôi cứ nghe lải nhải về kho báu nãy giờ, - Schratt càu nhàu. – Ngoài thanh gươm khỉ gió ấy thì còn gì để lấy ở đó nữa hả?
Không ngước mắt lên, Hirnvogel đáp
- Hình như chẳng còn gì ngoài một bộ xương. Nhưng riêng thanh gươm đã là kho báu rồi. Schratt, đâu phải lúc nào cũng cứ là tiền mặt mới được. Những tác phẩm nghệ thuật, lại là đồ cổ, thì luôn luôn giữ nguyên giá trị.
Schratt giơ tay chỉ về phía Tarzan. Hắn vội thụt đầu lại, mặc dù biết rõ chúng không thể nhìn thấy mình.
- Cái lỗ chuột kia thì tôi chịu thôi, bố ai bò được. Hãytheo lối này! – gã chỉ sang trái.
- Cũng được, - Hirnvogel gật đầu. Ba người biến khỏi tầm mắt Tarzan. Ánh đèn mờ dần và tắt hẳn cùng tiếng bước chân xa dần.
Tarzan bò trở lại.
Có thể theo lối ấy chúng cũng sẽ đến nơi, nhưng đi vòng vèo hơn. Hay là? Đúng rồi! Tarzan sực nhớ tới ngã ba mà các cậu đã ngần ngừ chốc lát rồi tình cờ đi đúng lối có Mắt Rồng và xác Trauthilde.
Chúng có một tấm sơ đồ, Tarzan nghĩ, hình như do ông Krachwang vẽ từ một thế kỷ rưỡi trước đây. Như vậy chúng sẽ biết phải theo lối nào ở ngã ba đó. Và thế là tụi mình bị chặn mất đường rút! Trong khi không thể để thầy Schindler trông thấy tụi mình.
Tarzan cố quay về thật nhanh. Karl và Tròn Vo đợi trước hốc mộ Trauthilde, run rẩy, nhưng chỉ do khí lạnh trong lòng núi.
Tarzan kể lại
- Tao đến lăn ra vì ngạc nhiên mất thôi, - Tròn Vo nói. – Thầy Schindler đi tìm kho báu. Úi chao, thì ra trong thầy ẩn chứa nhiều điều hơn là thiên hạ tưởng.
- Trước hết là sự dối trá, - Karl nói.
- Suỵt! – Tarzan vội tắt đèn pin.
Hắn nghe thấy tiếng người gần dần lại. Đúng như đã đoán, từ hướng lâu đài.
- Chúng nhanh hơn là tao nghĩ, - Tarzan thì thào – Rõ ràng lối ấy gần hơn lối tao đi.
Tam quái lùi nấp vào chỗ ngoặt tiếp đó.
Giờ đây lối gầm sáng choang ánh đèn. Và những kẻ tìm kho báu chậm chân vừa đến nơi.
- Chắc phải ở chỗ này đây, - Hirnvogel giải thích, giọng đầy hồi hộp. – Rất gần thôi. Tôi ngửi thấy hẳn hoi. Mắt Rồng đang ở trong tầm tay rồi. Thanh gươm của chúng ta. Cầm chắc một triệu tiền mặt. Tôi sẽ hôn lưỡi gươm đó.
Mi giỏi lắm chỉ hôn được những đốt xương của bà Trauthilde! Tarzan nghĩ và ghé mắt liếc ra.
- Này sếp, - Schratt đi sau cùng gọi, - sếp quẳng giấy kẹo socola xuống đất đấy à?
Hirnvogel dừng lại:
- Giấy kẹo socola nào?
- Thì đây dưới chân đây này!
Gã nhặt một mảnh, đưa cho Hirnvogel.
Tarzan nín thở. Chết cha! Cái trò đánh dấu đường của TrònVo.Nhưng ai mà lường được tình huống này.
Hirnvogel đã vuốt phẳng mảnh giấy kẹo ra.
- “Socola sữa tuyệt hảo”, - gã ngạc nhiên đọc to. – “Chất lượng hãng Sauerlich…”
- Sao? Sauerlich ư? – Schindler lạc cả giọng hỏi.
- In rõ ràng! Hirnvogel đáp. – Mẹ kiếp! Sao nó lại lọt đến chỗ này được nhỉ?
Schindler ngửa mặt, giơ cao một nắm tay xương xẩu:
- Nhóm Tứ quái! Cái bọn ranh ấy! Nhất định chúng có mặt ở đây rồi. Sauerlich… là một trong bốn đứa. WilliSauerlich, biệt hiệu Tròn Vo, béo lùn và ăn như rồng cuốn. Bố nó là nhà sản xuất socola lừng danh. Các ông có hiểu không? Nếu Tứ quái đã mò vào đây, cũng tức là chúng đã lấy được thanh gươm báu.
- Vô lý! – Schratt kêu lên. – Tôi biết ông nói về ai rồi. Chính chúng, bọn nhãi mất dạy đó, vừa ăn trộm của tôi cả đàn chó. Nhưng chúng không thể lọt vào đây được! Vô lý! Ông không nhớ là chúng ta đã phải nổ mình dọn đường vào sao?
- Thế còn lối vào thứ hai? – Schindler đáp. - Ồ nhỉ, ông không biết điều đó. – ông ta quay sangHirnvogel:
- Tứ quái đã tìm được lối ấy. Chẳng cái gì lọt khỏi mắt chúng. Chúng đã theo đường từ phía lâu đài.
Đầu Hirnvogel bóng loáng. Hắn đứng như một con quỷ bị tê liệt.
- Kia! – Hắn chỉ đá trước hốc mộ của Trauthilde. – Nhất định đó là mộ Trauthilde. Thử ngó xem sao.
Cả ba lần lượt biến qua khe. Những tiếng rú giận dữ và thất vọng. Rồi có tiếng một vật rỗng bị đá văng vào vách đá.
Hy vọng đó không phải là đầu lâu kẻ xấu số, Tarzan nghĩ.
- Các bạn, tụi mình phải chuồn thôi, - Tarzan thì thầm. – Phải về Tổ đại bàng trước khi thầy Schindler quay lại trường. Nếu không, sẽ bị tống cổ khỏi trường sớm.
Tròn Vo toan đi qua hốc mộ Trauthilde thì Tarzan kéo giật lại. Hú vía, vừa lúc cái đầu nhẵn thín của Hirnvogel thò ra khỏi khe đá.
- Tụi mình rút theo lối hang, - Tarzan nói. – Tiến lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.