Quyển 4 - Chương 6: TRÁI TIM CỦA EVI PECTHIGON
Tô Du Bính
04/12/2013
Tarzan đã ra đến phòng nhảy. Hắn muốn rửa tay sạch sẽ trước khi rời khỏi VŨ
TRƯỜNG SIÊU ÂM THANH. Hắn đi qua một loạt những gã trẻ tuổi đang tập làm người lớn với đôi mắt lờ đờ chứa các đồng tử nhỏ xíu. Trong một tờ báo
hắn đã đọc, khi đồng tử con người thu nhỏ lại thì đích thị kẻ đó đã dùng ma túy.
Tarzan lắc đầu ngán ngẩm. Hắn chui vào phòng vệ sinh nam mà không dám đụng bất cứ thứ gì. Lúc đầu hắn chỉ có một mình, tuy nhiên lúc hắn rửa xong thì trên tấm kiếng phòng vệ sinh đã xuất hiện một thằng con trai khác.
Thằng này chỉ chực nhào vô hắn:
- A, Tarzan. Hoan hô cứu tinh! Bạn đã có mặt đúng lúc để cho mình 10 mark. Thượng đế sẽ cảm ơn bạn.
Tarzan nhìn thằng nhãi sửng sốt. Coi, thằng mới nói cao cỡ hắn chỉ có điều nước da vàng khè và xương gò má nhô lên thê thảm. Dưới mắt nó đầy những quầng thâm, còn trên trán ư? Mồ hôi lạnh đầm đìa. Tarzan ngó nó ngờ ngợ:
- Mày là thằng… Frank Wayle phải không?
- Đúng một trăm phần trăm thưa… ngài Tarzan. Ngài vui lòng cho tôi xin 10 mark.
Nó nói đến đó là thều thào và khuôn mặt xanh như tàu lá chuối. Trời ạ, thằng Frank Wayle đích thực đây sao? Năm ngoái nó với Tarzan học một lớp. Rồi nó… bỏ học không biết làm nghề nghiệp gì. Nghe đồn gia đình Frank lục đục. Vậy mà bây giờ gặp lại, từ một đứa học sinh cường tráng nó đã biến thành một bóng ma.
- Mày cần tiền để làm gì hả Frank? Không lẽ mày đã dùng… ma túy?
Cặp môi méo xệch của Frank đã phát biểu tất cả:
- Tiền… Tarzan ơi, tao… tao cần chích một mũi.
- Mày “choác” thứ gì hả?
- Hêrôin. H. đó. Mày… thương tao.
“Hêrôin”, Tarzan chết điếng. Thằng bạn học đáng thương của hắn đã lún sâu vào ma túy đến mức độ phải chọn H. để có thể hít thở được không khí bình thường như mọi người. Hắn đâm ra nghẹn lời:
- Còn cách nào cứu vãn mày không Frank? Mày…
- Tao lạy mày, Tarzan. Tao… tao sẽ quỳ xuống van lạy mày. Tao… quỳ đây…
Mặc kệ thằng Frank đang giở trò ăn mày theo phương pháp hạ đẳng, Tarzan xốc cổ áo nó lên ngay lập tức. Hắn không đủ can đảm chứng kiến một thằng con trai 16 tuổi sớm biến thành đồ bỏ trong xã hội. Hắn gần như bế xốc nó ra ngoài trời, dù lúc đi ngang tiền sảnh, hắn ra vẻ như đang dìu một bằng hữu nhậu quá chén. Ít nhất thì cũng phải lừa đám đàn em tai mắt của đại ca Lemco.
Hắn nói với Frank khi hai đứa đã lọt ra ngoài phố:
- Tao sẽ gọi điện cho Karl và Kloesen. Tụi nó đang giữ của tao tới… 100 mark.
- Ờ, ờ… dặn tụi nó lại chỗ tao… đường Pháo Đài, nhà số 11 ở tầng 3. Tụi nó đến đó trước mười giờ tối thì tao mới mua được… H.
Trước mặt Tarzan là một phòng điện thoại công cộng. Hắn nhanh chóng gọi về nhà Công Chúa, cũng may nhằm lúc hai quái Tròn Vo và Máy Tính Điện Tử chưa kịp rời khỏi đó. Hắn giải thích cho Công Chúa đầu đuôi câu chuyện khiến cô bé bàng hoàng:
- Mình… mình sẽ tới ngay đường Pháo Đài…
Quay qua Frank, Tarzan ngao ngán:
- Nào, bây giờ thì về nhà mày. Ở đâu hả?
Thằng tín đồ của ma túy đã có vẻ tỉnh táo hơn. Có lẽ cú điện thoại “100 mark” của Tarzan đã làm nó hồi sinh được chút ít. Nó khạc mạnh nhưng cổ họng khô queo không còn nổi một miếng nước bọt.
- Tao khổ vì gia đình, mày có nghe đồn đại chuyện đó không Tarzan? Ba tao chết, má tao mê lão Paul Lorenso, một gã đàn ông quanh năm nát rượu độc ác, vũ phu. Lão ghét tao. Tao trở thành con vật bị dư ra dưới một mái nhà. Vậy đó.
- Má mày không… khóc sao?
- Về chuyện tao bỏ đi bụi đời à? Đừng hòng, bà ta thừa biết tao lang thang ở đường Pháo Đài và tìm được một chỗ che mưa che nắng trong dãy nhà bỏ hoang tạm bợ, nhưng bà ta đâu có màng. Coi như quan hệ mẹ con đã hết rồi, bà ta đã kiếm được một ông chồng mới, thế là…
- Mày đã làm gì để sống suốt thời gian như vậy?
- Không… làm gì hết. Tao đã “ăn mày” đủ kiểu. Lau kính xe hơi ở bãi đậu xe, xin tiền những người ngoại quốc, bán… máu.
- Chúa ơi!
Tarzan đưa hai tay bưng lấy đầu. Có thể đổ thừa tại số phận mà Thượng đế dành sẵn cho mỗi con người hay không? Hoàn toàn không, thưa… Thượng đế. Hắn không cho phép thằng Frank Wayle tự sát đơn giản như bà mẹ vô trách nhiệm của nó đã cho phép.
Lúc hai thằng đến chỗ rẽ vào đường Pháo Đài, thằng đồ đệ của ma túy đột nhiên mềm nhũn người. Nó đổ ập xuống mặt tuyết như hai chân bị chặt đứt.
Tarzan vác thằng bạn chỉ còn da bọc xương lên vai và chạy dọc con phố. Căn nhà số 11 là bốn bức tường và cái nóc còn sót lại của những kẻ thuê nhà đã bỏ đi từ lâu. Hắn cõng Frank lên căn gác đã hư hỏng hệ thống điện.
- Cửa kia kìa…
Thằng nhãi thều thào và đưa hắn chìa khóa.
- Mày có cho tao một… mũi chích thật không, hả? Hay mày… lừa tao?
Mặt mũi Tarzan bây giờ khó coi chưa từng thấy. Đã đến lúc phải nói sự thật với thằng Frank. Không thể tiếp tục giả dối nhằm an ủi nó nữa.
Hắn thở dài:
- Tao đã phải “lừa” mày đó Frank. Tao xin lỗi mày, nhưng tao không muốn mày chết. Tao biết rằng cơn ghiền ma túy sẽ hành hạ con người ta như súc vật nhưng chắc chắn chẳng qua đời liền được. Mày sẽ tự cắt cơn nghiện nếu vượt qua chặng nhất sinh thập tử này. Mà hình như mày đang “vượt qua” được đó Frank. Mày sẽ không cần đến mười mark trong túi tao nữa. Mày phải sống để chứng tỏ cho lão Paul Lorenso rằng không có ba mày hướng dẫn mày vẫn thành một con người xứng đáng hơn cả lão. Mày nghe tao chứ Frank?
Frank Wayle khóc òa. Nó thất vọng gục đầu xuống nhưng Tarzan thì lại ngẩng đầu lên. Hắn vừa nghe tiếng chân ai đó dẫm ngoài hành lang. Hắn nhào ra cửa vì biết rằng ba chiến hữu đã đến kịp.
Gaby thì thầm với hắn:
- Phải đưa Frank đến chỗ thầy Binot. Ông đang chăm sóc một nhóm thiếu niên nghiện ngập. Ông đã có dự định mở một trung tâm cai nghiện từ lâu, không nhớ sao?
Tarzan vỗ tay vỗ trán:
- Có vậy mà tôi đã không nghĩ ra. Đúng rồi, thầy Binot.
Đúng như vậy, thầy Binot là giáo viên trong trường nội trú của chúng. Do bà vợ làm việc tại một cơ quan từ thiện nên ông cũng… ảnh hưởng lây. Ông cùng với bà thành lập một tổ chức thể nghiệm nhằm gom góp những đứa bé giang hồ và bụi đời, trong đó có những thiếu niên ghiền ma túy. Ông không đành lòng nhìn chúng phạm pháp vì các lý do ngu xuẩn. Bước đầu Binot đã thành công với “tổ ấm” của mình.
Tứ quái ngồi vây quan Frank. Nó đã được Gaby xoa dịu thần kinh bằng hai viên thuốc ngủ. Trong hố mắt sâu hoắm của nó những giọt lệ vẫn còn đọng lại. Nó không hề kháng cự khi biết rằng sau đây nó sẽ chuyển “hộ khẩu” sang nhà thầy Binot. Nó chỉ lầm bầm:
- Tôi tưởng rằng hêrôin giải quyết được sự tuyệt vọng…
Tarzan vỗ về đầy thông cảm:
- Thôi bỏ đi Frank. Tao chỉ muốn biết mày kiếm đâu ra hêrôin?
- Một thằng bảo vệ quán nhậu. Gã quen tao.
- Có phải thằng đó thường có mặt trước vũ trường không, và trong tay nó luôn luôn cầm một con dấu thu ba mark thay cho vé vào cửa?
- Không phải, nhưng mà… phải. Một chiến hữu của thằng đó. Gã này thường đợi tao ở nhà vệ sinh nam.
- Còn… thằng Detlepho Eco chắc mày biết?
- Tao biết chứ, hồi đó nó học hơn tụi mình hai lớp mà. Detlepho là một… ông trùm giấu mặt. Không ai biết nó giữ ngôi vị gì, nhưng ở đâu có mặt nó là ở đó có hêrôin.
- Còn thằng Tonny?
- Mày định nói thằng Tonny Vidoman có cái cằm bạnh và bộ râu mô-đen phải không?
- Ờ…
- Vậy thì thằng này cùng băng với Detlepho. Tonny xuất thân từ một trại mồ côi rồi đi bụi đời. Thằng này nguy hiểm hơn cả Detlepho bởi nó không có “cái đầu”. Nó tiến công những thằng nào dám cạnh tranh nó bằng mọi thủ đoạn tàn độc. Biệt danh của Tonny là… “Chó chết”.
Frank ngồi dậy để nói một câu kết thúc:
- Tao phải nói với tụi mày điều này nữa. Tao sẽ điều trị ở trung tâm của thầy Binot với hai điều kiện: Thứ nhất, không ai được hỏi tao về nguồn gốc ma túy mà tao được cung cấp. Thứ hai, coi như không có câu chuyện về tụi mặt rô, tụi “ông trùm”, tụi “Chó chết”, mà tao kể đêm nay. Tao sẽ chối sạch. Dù tụi bay có báo cho cảnh sát hoặc thanh tra Glockner, ba của Gaby, tao cũng sẽ… chối biến. “Luật im lặng” có cái giá của nó.
*
Đám trẻ rời khỏi dãy nhà hoang bằng xe taxi. Gaby hiểu hơn ai hết về mối quan hệ của ba cô bé với thầy Binot, bởi công việc của ông là điều tra các vụ phạm pháp trong lứa tuổi thanh thiếu niên dính líu đến ma túy. Cô bé tôn trọng câu kết thúc của Frank Wayle, và cô chỉ thở phào nhẹ nhõm lúc ba đứa con trai dìu Frank vào gia trang Binot.
Tarzan đã trở ra:
- Frank đang được thầy Binot săn sóc tối đa. Ông quyết định giữ nó lại và sau này sẽ báo tin cho mẹ nó.
Công Chúa ngậm ngùi:
- Vậy là xong vụ Frank. Hy vọng cuộc đời bạn ấy sẽ rẽ qua một bước ngoặt sáng sủa hơn trước. Này Tarzan, bây giờ mình càng nghĩ càng thương Kloesen Tròn Vo. Tròn Vo chỉ mới ghiền sôcôla mà chúng ta đã phê phán tới tấp.
Tròn Vo đã đứng sau lưng Gaby từ hồi nào. Thằng mập nghe câu nói mát lòng của Công Chúa thì cười tít mắt.
- Gaby phát ngôn chí phải. Các bạn mà đẩy tôi vô đường cùng, tôi sẽ bỏ tật ghiền sôcôla chuyển sang ghiền… hêrôin thì ráng chịu.
Máy Tính Điện Tử trầm ngâm:
- Thực ra ma túy không phải thuần túy là độc dược nếu người ta biết dùng nó đúng chỗ. Trong y khoa, nó giúp con người bớt đau đớn và điều trị một số bệnh tật nhất định. Vấn đề là sự lạm dụng ma túy, bất kỳ sự làm dụng nào dẫn đến nghiện ngập đều tương đương với tội ác. Đáng lẽ…
Gaby vỗ đôi tay xinh xắn, cắt ngang lời Karl:
- Thôi, chúng ta đừng bàn đến chuyện này nữa. Có một chuyện khác quan trọng hơn tôi cần thông báo với mọi người. Chuyện có liên quan đến Detlepho Eco.
Tarzan sốt ruột:
- Chuyện gì nữa, Gaby?
Công Chúa đột nhiên đỏ mặt:
- Evi Pecthigon, chị họ mình, người mới đến đây lúc chập tối. Mình không nghĩ rằng Evi Pecthigon lại có quan hệ sâu đậm với “cậu cả” Eco đến thế. Chị ấy hỏi thăm về Eco nhiều đến mức mình phải nghĩ rằng chị Evi đến đây là… để thăm gã chứ không phải thăm gia đình mình. Bạn có tưởng tượng nổi không: Chị Evi đã làm quen với Eco tại một vũ trường trong thành phố này vào dịp lễ Giáng sinh năm ngoái. Trời đất, Evi đã không kể cho mình nghe điều gì trong khi vẫn tiếp tục trao đổi thư từ với gã đồi bại này thường xuyên. Chị ấy chê và khen gã ở hai điểm: thích khoe khoang và… đẹp trai.
Tarzan lo lắng:
- Gaby đã kể gì cho Evi nghe chưa?
- Ồ, mình không dại gì mà kể xấu gã với chị ấy. Lỡ chị Evi mù quáng làm “nội tuyến” cho gã đó thì sao…
Mặt cô bé cau lại vì giận dữ:
- Đáng buồn là Evi mê gã như điếu đổ. Tối mai gã tổ chức một dạ hội hóa trang rầm rộ tại khu vực hồ bơi của gia đình. Gã tha thiết mời Evi và chị ấy… trời ơi, chị ấy đã mừng như sắp sa vào tay… hoàng tử. Gã còn biết cả chuyện ghé lại thành phố lần này Evi có mang theo trang phục dạ hội. Khỏi nói thái độ của Evi lúc này, bởi chị luôn luôn ca ngợi đêm hội hóa trang sắp đến với tất cả mọi người. Chị ấy lại còn rủ mình tham dự nữa…
- Biết giải làm nào hở Gaby, nếu trái tim của Evi dễ xiêu như vậy. Nhưng khi thằng Detlepho Eco lại có ý định mời cả Gaby nữa thì phải coi chừng đó.
- Đúng ra thì gã chỉ dặn trong thư gửi cho Evi là “Evi có thể mời thêm những bạn gái nào Evi muốn”.
- Hội hóa trang thì phải có mặt nạ…
- Chứ sao. Chị Evi sẽ cải trang làm một thiếu nữ Bôhêmiêng. Như sự lãng mạn của chị ấy. Chị ấy đã chuẩn bị sẵn trang phục.
Tròn Vo đưa ra một ý kiến khá tuyệt vời:
- Tại sao chúng ta không thể trà trộn vào đó. Sẽ không ai nhận ra tôi trong chiếc mặt nạ nghệ sĩ vĩ cầm đâu. Và tôi sẽ được băng ma túy tiếp đón bằng một nhúm bột hêrôin hảo hạng.
Tarzan cười khoái chí trước bộ dạng xăng xái của thằng mập. Tuy nhiên hắn liếc vội đồng hồ:
- Ái chà, đã đến giờ phải vào trường nội trú rồi Kloesen. Cũng nhờ có chuyện mẹ tao đến thăm nên tụi mình mới được ung dung thế này. Bây giờ thì…
Thằng mập Tròn Vo không một chút hốt hoảng. Nó kéo tay Tarzan:
- Nhắc đến… cô Carsten tao mới nhớ. Sao, má mày khỏe mạnh không? Nghe nói mày vừa đến nhà thằng Detlepho thám thính. Chuyện đại sự gì vậy?
Gaby lặng lẽ nhìn Tarzan. Nhưng cô bé cũng không nỡ nói dối Kloesen:
- Cô Carsten đã bị mất cái cặp tài liệu tại khách sạn Cung Đình. Tarzan à, mình nghĩ bạn nên kể ra cho các bạn…
Trong khi cả bọn xuyên màn tuyết rơi êm dịu đi vào thành phố, Tarzan đành tường thuật lại nội vụ chuyến thăm viếng của hắn tại nhà Detlepho và “sào huyệt” của ông chủ Lemco tại VŨ TRƯỜNG SIÊU ÂM THANH. Ba quái đều sững sờ trước những chi tiết ly kỳ của chuyến phiêu lưu mạo hiểm, đúng kiểu “Tarzan”.
Quân sư Karl thì thào:
- Trại của dân giang hồ tứ chiếng đằng sau nghĩa địa phía tây thì tao biết. Đó là khu vực dành cho bọn sống ngoài vòng pháp luật. Tao không thể tưởng tượng có thằng anh chị nào lại cả gan tống tiền băng Lemco lừng danh tới 50.000 mark. Tao nghĩ rằng thằng đó đã tới số dù nó có trang bị một chục tay súng. Có lẽ tao sẽ tham gia cuộc phiêu lưu này.
Klosen mơ màng:
- Thằng Tonny Vidoman sẽ mang tiền tới đó, còn Tarzan thì núp sau một tấm bia mộ. Vậy thì thám tử Tròn Vo này ở đâu? Không được, tao cũng tham gia luôn.
Tarzan nhìn sang thăm dò thái độ Gaby. Không thấy cô bé tỏ thái độ gì, hắn an ủi liền:
- Đây chỉ là một việc nhỏ thôi Gaby. Mình hứa là bạn sẽ có mặt tại cuộc điều tra cuối cùng. Hơn nữa, nghĩa địa là nơi đầy rẫy ma quỷ, thường tối kỵ với… con gái.
Quay qua quân sư, hắn bỗng lầm lỳ một cách lạ lùng:
- Tròn Vo nói đúng. Tụi mình sẽ phục kích tại nghĩa địa đêm nay nhưng là để tóm cổ thằng… Detlepho Eco.
Ba quái há hốc miệng:
- Cái gì? Gã Detlepho chú không phải thằng Tonny sao?
- Tao cho rằng nó chính là thằng tống tiền. Chỉ có cái đầu của “cậu cả” được gọi là “ông trùm” kia mới nghĩ ra cách đó.
- Nhưng thằng Detlepho cũng phải chi ra 10.000 mark.
Tarzan cười to:
- Bởi vì như thằng nghiện Frank nói là thằng Detlepho chỉ biết có tiền và tiền. Không bao giờ một thằng mê tiền như nó lại mất khơi khơi 10.000 mark mà không thu hoạch một món lớn hơn. Nó qua mặt luôn thằng chiến hữu Tonny bằng cách báo tin rằng đã nhận được một cú điện thoại nặc danh như vậy. Nó biết rằng Tonny chỉ có cái miệng nhưng không có tiền và điều quan trọng là nó biết Lemco có tiền. Thằng Tonny vô tình lọt bẫy và làm gạch nối cho nó để thuyết phục sếp. Đại ca Lemco làm sao trí tuệ bằng Detlepho được, cậu cả ngụy trang khéo léo với 10.000 mark hùn hạp để chứng minh mình ngoại phạm trong khi sau đó thì lời tới 40.000 mark.
Kloesen vẫn băn khoăn:
- Không lẽ tụi nó lại “chơi” nhau. Theo tao thì lão Saulich là “bố già” ma túy và phụ trách luôn vụ trộm cái cặp. Lão Saulich cung cấp ma túy và cái cặp cho Detlepho. Thằng Detlepho thì sử dụng Tonny Vidoman làm chuyên viên phân phối. Thằng Tonny lại giao hết tất cả ma túy đã nhận cho ông chủ Lemco tiêu thụ. Một đường dây chặt chẽ như thế thì khó phản trắc trước món lợi chỉ 50.000 mark. Và gia đình thằng Detlepho lại quá giàu?
Tarzan ngưng tiếng cười. Lại một lần nữa hắn ngớ người trước lời “phán” của Kloesen. Hắn còn lúng túng chưa biết lý giải ra sao thì Máy Tính Điện Tử tung chiêu quyết định:
- Hai ý kiến của Tarzan lẫn Tròn Vo đều đúng. Theo tao thì chắc chắn có một thằng làm phản trong vụ này chỉ vì… kẹt tiền. Chính nó đã đạo diễn ra trò chơi gọi điện thoại và thu hoạch một cách không ngờ tới. Này, thằng nào “đuối” nhất về tài chánh trong băng ma túy? Rõ ràng chỉ có gã Tonny Chó chết mà thôi.
Tứ quái chưng hửng nhìn nhau. Chỉ có nghĩa địa đêm nay mới giải đáp được chuyện này.
Tarzan lắc đầu ngán ngẩm. Hắn chui vào phòng vệ sinh nam mà không dám đụng bất cứ thứ gì. Lúc đầu hắn chỉ có một mình, tuy nhiên lúc hắn rửa xong thì trên tấm kiếng phòng vệ sinh đã xuất hiện một thằng con trai khác.
Thằng này chỉ chực nhào vô hắn:
- A, Tarzan. Hoan hô cứu tinh! Bạn đã có mặt đúng lúc để cho mình 10 mark. Thượng đế sẽ cảm ơn bạn.
Tarzan nhìn thằng nhãi sửng sốt. Coi, thằng mới nói cao cỡ hắn chỉ có điều nước da vàng khè và xương gò má nhô lên thê thảm. Dưới mắt nó đầy những quầng thâm, còn trên trán ư? Mồ hôi lạnh đầm đìa. Tarzan ngó nó ngờ ngợ:
- Mày là thằng… Frank Wayle phải không?
- Đúng một trăm phần trăm thưa… ngài Tarzan. Ngài vui lòng cho tôi xin 10 mark.
Nó nói đến đó là thều thào và khuôn mặt xanh như tàu lá chuối. Trời ạ, thằng Frank Wayle đích thực đây sao? Năm ngoái nó với Tarzan học một lớp. Rồi nó… bỏ học không biết làm nghề nghiệp gì. Nghe đồn gia đình Frank lục đục. Vậy mà bây giờ gặp lại, từ một đứa học sinh cường tráng nó đã biến thành một bóng ma.
- Mày cần tiền để làm gì hả Frank? Không lẽ mày đã dùng… ma túy?
Cặp môi méo xệch của Frank đã phát biểu tất cả:
- Tiền… Tarzan ơi, tao… tao cần chích một mũi.
- Mày “choác” thứ gì hả?
- Hêrôin. H. đó. Mày… thương tao.
“Hêrôin”, Tarzan chết điếng. Thằng bạn học đáng thương của hắn đã lún sâu vào ma túy đến mức độ phải chọn H. để có thể hít thở được không khí bình thường như mọi người. Hắn đâm ra nghẹn lời:
- Còn cách nào cứu vãn mày không Frank? Mày…
- Tao lạy mày, Tarzan. Tao… tao sẽ quỳ xuống van lạy mày. Tao… quỳ đây…
Mặc kệ thằng Frank đang giở trò ăn mày theo phương pháp hạ đẳng, Tarzan xốc cổ áo nó lên ngay lập tức. Hắn không đủ can đảm chứng kiến một thằng con trai 16 tuổi sớm biến thành đồ bỏ trong xã hội. Hắn gần như bế xốc nó ra ngoài trời, dù lúc đi ngang tiền sảnh, hắn ra vẻ như đang dìu một bằng hữu nhậu quá chén. Ít nhất thì cũng phải lừa đám đàn em tai mắt của đại ca Lemco.
Hắn nói với Frank khi hai đứa đã lọt ra ngoài phố:
- Tao sẽ gọi điện cho Karl và Kloesen. Tụi nó đang giữ của tao tới… 100 mark.
- Ờ, ờ… dặn tụi nó lại chỗ tao… đường Pháo Đài, nhà số 11 ở tầng 3. Tụi nó đến đó trước mười giờ tối thì tao mới mua được… H.
Trước mặt Tarzan là một phòng điện thoại công cộng. Hắn nhanh chóng gọi về nhà Công Chúa, cũng may nhằm lúc hai quái Tròn Vo và Máy Tính Điện Tử chưa kịp rời khỏi đó. Hắn giải thích cho Công Chúa đầu đuôi câu chuyện khiến cô bé bàng hoàng:
- Mình… mình sẽ tới ngay đường Pháo Đài…
Quay qua Frank, Tarzan ngao ngán:
- Nào, bây giờ thì về nhà mày. Ở đâu hả?
Thằng tín đồ của ma túy đã có vẻ tỉnh táo hơn. Có lẽ cú điện thoại “100 mark” của Tarzan đã làm nó hồi sinh được chút ít. Nó khạc mạnh nhưng cổ họng khô queo không còn nổi một miếng nước bọt.
- Tao khổ vì gia đình, mày có nghe đồn đại chuyện đó không Tarzan? Ba tao chết, má tao mê lão Paul Lorenso, một gã đàn ông quanh năm nát rượu độc ác, vũ phu. Lão ghét tao. Tao trở thành con vật bị dư ra dưới một mái nhà. Vậy đó.
- Má mày không… khóc sao?
- Về chuyện tao bỏ đi bụi đời à? Đừng hòng, bà ta thừa biết tao lang thang ở đường Pháo Đài và tìm được một chỗ che mưa che nắng trong dãy nhà bỏ hoang tạm bợ, nhưng bà ta đâu có màng. Coi như quan hệ mẹ con đã hết rồi, bà ta đã kiếm được một ông chồng mới, thế là…
- Mày đã làm gì để sống suốt thời gian như vậy?
- Không… làm gì hết. Tao đã “ăn mày” đủ kiểu. Lau kính xe hơi ở bãi đậu xe, xin tiền những người ngoại quốc, bán… máu.
- Chúa ơi!
Tarzan đưa hai tay bưng lấy đầu. Có thể đổ thừa tại số phận mà Thượng đế dành sẵn cho mỗi con người hay không? Hoàn toàn không, thưa… Thượng đế. Hắn không cho phép thằng Frank Wayle tự sát đơn giản như bà mẹ vô trách nhiệm của nó đã cho phép.
Lúc hai thằng đến chỗ rẽ vào đường Pháo Đài, thằng đồ đệ của ma túy đột nhiên mềm nhũn người. Nó đổ ập xuống mặt tuyết như hai chân bị chặt đứt.
Tarzan vác thằng bạn chỉ còn da bọc xương lên vai và chạy dọc con phố. Căn nhà số 11 là bốn bức tường và cái nóc còn sót lại của những kẻ thuê nhà đã bỏ đi từ lâu. Hắn cõng Frank lên căn gác đã hư hỏng hệ thống điện.
- Cửa kia kìa…
Thằng nhãi thều thào và đưa hắn chìa khóa.
- Mày có cho tao một… mũi chích thật không, hả? Hay mày… lừa tao?
Mặt mũi Tarzan bây giờ khó coi chưa từng thấy. Đã đến lúc phải nói sự thật với thằng Frank. Không thể tiếp tục giả dối nhằm an ủi nó nữa.
Hắn thở dài:
- Tao đã phải “lừa” mày đó Frank. Tao xin lỗi mày, nhưng tao không muốn mày chết. Tao biết rằng cơn ghiền ma túy sẽ hành hạ con người ta như súc vật nhưng chắc chắn chẳng qua đời liền được. Mày sẽ tự cắt cơn nghiện nếu vượt qua chặng nhất sinh thập tử này. Mà hình như mày đang “vượt qua” được đó Frank. Mày sẽ không cần đến mười mark trong túi tao nữa. Mày phải sống để chứng tỏ cho lão Paul Lorenso rằng không có ba mày hướng dẫn mày vẫn thành một con người xứng đáng hơn cả lão. Mày nghe tao chứ Frank?
Frank Wayle khóc òa. Nó thất vọng gục đầu xuống nhưng Tarzan thì lại ngẩng đầu lên. Hắn vừa nghe tiếng chân ai đó dẫm ngoài hành lang. Hắn nhào ra cửa vì biết rằng ba chiến hữu đã đến kịp.
Gaby thì thầm với hắn:
- Phải đưa Frank đến chỗ thầy Binot. Ông đang chăm sóc một nhóm thiếu niên nghiện ngập. Ông đã có dự định mở một trung tâm cai nghiện từ lâu, không nhớ sao?
Tarzan vỗ tay vỗ trán:
- Có vậy mà tôi đã không nghĩ ra. Đúng rồi, thầy Binot.
Đúng như vậy, thầy Binot là giáo viên trong trường nội trú của chúng. Do bà vợ làm việc tại một cơ quan từ thiện nên ông cũng… ảnh hưởng lây. Ông cùng với bà thành lập một tổ chức thể nghiệm nhằm gom góp những đứa bé giang hồ và bụi đời, trong đó có những thiếu niên ghiền ma túy. Ông không đành lòng nhìn chúng phạm pháp vì các lý do ngu xuẩn. Bước đầu Binot đã thành công với “tổ ấm” của mình.
Tứ quái ngồi vây quan Frank. Nó đã được Gaby xoa dịu thần kinh bằng hai viên thuốc ngủ. Trong hố mắt sâu hoắm của nó những giọt lệ vẫn còn đọng lại. Nó không hề kháng cự khi biết rằng sau đây nó sẽ chuyển “hộ khẩu” sang nhà thầy Binot. Nó chỉ lầm bầm:
- Tôi tưởng rằng hêrôin giải quyết được sự tuyệt vọng…
Tarzan vỗ về đầy thông cảm:
- Thôi bỏ đi Frank. Tao chỉ muốn biết mày kiếm đâu ra hêrôin?
- Một thằng bảo vệ quán nhậu. Gã quen tao.
- Có phải thằng đó thường có mặt trước vũ trường không, và trong tay nó luôn luôn cầm một con dấu thu ba mark thay cho vé vào cửa?
- Không phải, nhưng mà… phải. Một chiến hữu của thằng đó. Gã này thường đợi tao ở nhà vệ sinh nam.
- Còn… thằng Detlepho Eco chắc mày biết?
- Tao biết chứ, hồi đó nó học hơn tụi mình hai lớp mà. Detlepho là một… ông trùm giấu mặt. Không ai biết nó giữ ngôi vị gì, nhưng ở đâu có mặt nó là ở đó có hêrôin.
- Còn thằng Tonny?
- Mày định nói thằng Tonny Vidoman có cái cằm bạnh và bộ râu mô-đen phải không?
- Ờ…
- Vậy thì thằng này cùng băng với Detlepho. Tonny xuất thân từ một trại mồ côi rồi đi bụi đời. Thằng này nguy hiểm hơn cả Detlepho bởi nó không có “cái đầu”. Nó tiến công những thằng nào dám cạnh tranh nó bằng mọi thủ đoạn tàn độc. Biệt danh của Tonny là… “Chó chết”.
Frank ngồi dậy để nói một câu kết thúc:
- Tao phải nói với tụi mày điều này nữa. Tao sẽ điều trị ở trung tâm của thầy Binot với hai điều kiện: Thứ nhất, không ai được hỏi tao về nguồn gốc ma túy mà tao được cung cấp. Thứ hai, coi như không có câu chuyện về tụi mặt rô, tụi “ông trùm”, tụi “Chó chết”, mà tao kể đêm nay. Tao sẽ chối sạch. Dù tụi bay có báo cho cảnh sát hoặc thanh tra Glockner, ba của Gaby, tao cũng sẽ… chối biến. “Luật im lặng” có cái giá của nó.
*
Đám trẻ rời khỏi dãy nhà hoang bằng xe taxi. Gaby hiểu hơn ai hết về mối quan hệ của ba cô bé với thầy Binot, bởi công việc của ông là điều tra các vụ phạm pháp trong lứa tuổi thanh thiếu niên dính líu đến ma túy. Cô bé tôn trọng câu kết thúc của Frank Wayle, và cô chỉ thở phào nhẹ nhõm lúc ba đứa con trai dìu Frank vào gia trang Binot.
Tarzan đã trở ra:
- Frank đang được thầy Binot săn sóc tối đa. Ông quyết định giữ nó lại và sau này sẽ báo tin cho mẹ nó.
Công Chúa ngậm ngùi:
- Vậy là xong vụ Frank. Hy vọng cuộc đời bạn ấy sẽ rẽ qua một bước ngoặt sáng sủa hơn trước. Này Tarzan, bây giờ mình càng nghĩ càng thương Kloesen Tròn Vo. Tròn Vo chỉ mới ghiền sôcôla mà chúng ta đã phê phán tới tấp.
Tròn Vo đã đứng sau lưng Gaby từ hồi nào. Thằng mập nghe câu nói mát lòng của Công Chúa thì cười tít mắt.
- Gaby phát ngôn chí phải. Các bạn mà đẩy tôi vô đường cùng, tôi sẽ bỏ tật ghiền sôcôla chuyển sang ghiền… hêrôin thì ráng chịu.
Máy Tính Điện Tử trầm ngâm:
- Thực ra ma túy không phải thuần túy là độc dược nếu người ta biết dùng nó đúng chỗ. Trong y khoa, nó giúp con người bớt đau đớn và điều trị một số bệnh tật nhất định. Vấn đề là sự lạm dụng ma túy, bất kỳ sự làm dụng nào dẫn đến nghiện ngập đều tương đương với tội ác. Đáng lẽ…
Gaby vỗ đôi tay xinh xắn, cắt ngang lời Karl:
- Thôi, chúng ta đừng bàn đến chuyện này nữa. Có một chuyện khác quan trọng hơn tôi cần thông báo với mọi người. Chuyện có liên quan đến Detlepho Eco.
Tarzan sốt ruột:
- Chuyện gì nữa, Gaby?
Công Chúa đột nhiên đỏ mặt:
- Evi Pecthigon, chị họ mình, người mới đến đây lúc chập tối. Mình không nghĩ rằng Evi Pecthigon lại có quan hệ sâu đậm với “cậu cả” Eco đến thế. Chị ấy hỏi thăm về Eco nhiều đến mức mình phải nghĩ rằng chị Evi đến đây là… để thăm gã chứ không phải thăm gia đình mình. Bạn có tưởng tượng nổi không: Chị Evi đã làm quen với Eco tại một vũ trường trong thành phố này vào dịp lễ Giáng sinh năm ngoái. Trời đất, Evi đã không kể cho mình nghe điều gì trong khi vẫn tiếp tục trao đổi thư từ với gã đồi bại này thường xuyên. Chị ấy chê và khen gã ở hai điểm: thích khoe khoang và… đẹp trai.
Tarzan lo lắng:
- Gaby đã kể gì cho Evi nghe chưa?
- Ồ, mình không dại gì mà kể xấu gã với chị ấy. Lỡ chị Evi mù quáng làm “nội tuyến” cho gã đó thì sao…
Mặt cô bé cau lại vì giận dữ:
- Đáng buồn là Evi mê gã như điếu đổ. Tối mai gã tổ chức một dạ hội hóa trang rầm rộ tại khu vực hồ bơi của gia đình. Gã tha thiết mời Evi và chị ấy… trời ơi, chị ấy đã mừng như sắp sa vào tay… hoàng tử. Gã còn biết cả chuyện ghé lại thành phố lần này Evi có mang theo trang phục dạ hội. Khỏi nói thái độ của Evi lúc này, bởi chị luôn luôn ca ngợi đêm hội hóa trang sắp đến với tất cả mọi người. Chị ấy lại còn rủ mình tham dự nữa…
- Biết giải làm nào hở Gaby, nếu trái tim của Evi dễ xiêu như vậy. Nhưng khi thằng Detlepho Eco lại có ý định mời cả Gaby nữa thì phải coi chừng đó.
- Đúng ra thì gã chỉ dặn trong thư gửi cho Evi là “Evi có thể mời thêm những bạn gái nào Evi muốn”.
- Hội hóa trang thì phải có mặt nạ…
- Chứ sao. Chị Evi sẽ cải trang làm một thiếu nữ Bôhêmiêng. Như sự lãng mạn của chị ấy. Chị ấy đã chuẩn bị sẵn trang phục.
Tròn Vo đưa ra một ý kiến khá tuyệt vời:
- Tại sao chúng ta không thể trà trộn vào đó. Sẽ không ai nhận ra tôi trong chiếc mặt nạ nghệ sĩ vĩ cầm đâu. Và tôi sẽ được băng ma túy tiếp đón bằng một nhúm bột hêrôin hảo hạng.
Tarzan cười khoái chí trước bộ dạng xăng xái của thằng mập. Tuy nhiên hắn liếc vội đồng hồ:
- Ái chà, đã đến giờ phải vào trường nội trú rồi Kloesen. Cũng nhờ có chuyện mẹ tao đến thăm nên tụi mình mới được ung dung thế này. Bây giờ thì…
Thằng mập Tròn Vo không một chút hốt hoảng. Nó kéo tay Tarzan:
- Nhắc đến… cô Carsten tao mới nhớ. Sao, má mày khỏe mạnh không? Nghe nói mày vừa đến nhà thằng Detlepho thám thính. Chuyện đại sự gì vậy?
Gaby lặng lẽ nhìn Tarzan. Nhưng cô bé cũng không nỡ nói dối Kloesen:
- Cô Carsten đã bị mất cái cặp tài liệu tại khách sạn Cung Đình. Tarzan à, mình nghĩ bạn nên kể ra cho các bạn…
Trong khi cả bọn xuyên màn tuyết rơi êm dịu đi vào thành phố, Tarzan đành tường thuật lại nội vụ chuyến thăm viếng của hắn tại nhà Detlepho và “sào huyệt” của ông chủ Lemco tại VŨ TRƯỜNG SIÊU ÂM THANH. Ba quái đều sững sờ trước những chi tiết ly kỳ của chuyến phiêu lưu mạo hiểm, đúng kiểu “Tarzan”.
Quân sư Karl thì thào:
- Trại của dân giang hồ tứ chiếng đằng sau nghĩa địa phía tây thì tao biết. Đó là khu vực dành cho bọn sống ngoài vòng pháp luật. Tao không thể tưởng tượng có thằng anh chị nào lại cả gan tống tiền băng Lemco lừng danh tới 50.000 mark. Tao nghĩ rằng thằng đó đã tới số dù nó có trang bị một chục tay súng. Có lẽ tao sẽ tham gia cuộc phiêu lưu này.
Klosen mơ màng:
- Thằng Tonny Vidoman sẽ mang tiền tới đó, còn Tarzan thì núp sau một tấm bia mộ. Vậy thì thám tử Tròn Vo này ở đâu? Không được, tao cũng tham gia luôn.
Tarzan nhìn sang thăm dò thái độ Gaby. Không thấy cô bé tỏ thái độ gì, hắn an ủi liền:
- Đây chỉ là một việc nhỏ thôi Gaby. Mình hứa là bạn sẽ có mặt tại cuộc điều tra cuối cùng. Hơn nữa, nghĩa địa là nơi đầy rẫy ma quỷ, thường tối kỵ với… con gái.
Quay qua quân sư, hắn bỗng lầm lỳ một cách lạ lùng:
- Tròn Vo nói đúng. Tụi mình sẽ phục kích tại nghĩa địa đêm nay nhưng là để tóm cổ thằng… Detlepho Eco.
Ba quái há hốc miệng:
- Cái gì? Gã Detlepho chú không phải thằng Tonny sao?
- Tao cho rằng nó chính là thằng tống tiền. Chỉ có cái đầu của “cậu cả” được gọi là “ông trùm” kia mới nghĩ ra cách đó.
- Nhưng thằng Detlepho cũng phải chi ra 10.000 mark.
Tarzan cười to:
- Bởi vì như thằng nghiện Frank nói là thằng Detlepho chỉ biết có tiền và tiền. Không bao giờ một thằng mê tiền như nó lại mất khơi khơi 10.000 mark mà không thu hoạch một món lớn hơn. Nó qua mặt luôn thằng chiến hữu Tonny bằng cách báo tin rằng đã nhận được một cú điện thoại nặc danh như vậy. Nó biết rằng Tonny chỉ có cái miệng nhưng không có tiền và điều quan trọng là nó biết Lemco có tiền. Thằng Tonny vô tình lọt bẫy và làm gạch nối cho nó để thuyết phục sếp. Đại ca Lemco làm sao trí tuệ bằng Detlepho được, cậu cả ngụy trang khéo léo với 10.000 mark hùn hạp để chứng minh mình ngoại phạm trong khi sau đó thì lời tới 40.000 mark.
Kloesen vẫn băn khoăn:
- Không lẽ tụi nó lại “chơi” nhau. Theo tao thì lão Saulich là “bố già” ma túy và phụ trách luôn vụ trộm cái cặp. Lão Saulich cung cấp ma túy và cái cặp cho Detlepho. Thằng Detlepho thì sử dụng Tonny Vidoman làm chuyên viên phân phối. Thằng Tonny lại giao hết tất cả ma túy đã nhận cho ông chủ Lemco tiêu thụ. Một đường dây chặt chẽ như thế thì khó phản trắc trước món lợi chỉ 50.000 mark. Và gia đình thằng Detlepho lại quá giàu?
Tarzan ngưng tiếng cười. Lại một lần nữa hắn ngớ người trước lời “phán” của Kloesen. Hắn còn lúng túng chưa biết lý giải ra sao thì Máy Tính Điện Tử tung chiêu quyết định:
- Hai ý kiến của Tarzan lẫn Tròn Vo đều đúng. Theo tao thì chắc chắn có một thằng làm phản trong vụ này chỉ vì… kẹt tiền. Chính nó đã đạo diễn ra trò chơi gọi điện thoại và thu hoạch một cách không ngờ tới. Này, thằng nào “đuối” nhất về tài chánh trong băng ma túy? Rõ ràng chỉ có gã Tonny Chó chết mà thôi.
Tứ quái chưng hửng nhìn nhau. Chỉ có nghĩa địa đêm nay mới giải đáp được chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.