Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 56 - Chương 7: TỰ DO CHO NHỮNG CON THÚ BỊ HÀNH HẠ

Tô Du Bính

05/12/2013

Đến khi bước ra khỏi buồng điện thoại, Tarzan mới tỉnh người:

- Này các ban, tôi không thể quên được thằng Felch, thằng cha đáng ngờ ấy đã từng phỗng tay trên tiền thu hoạch từ việc phá khóa máy giặt của Krawutzke. Một kẻ đã ma lanh như thế lẽ nào chẳng có vấn đề.

MáyTính cau mày:

- Nhưng mà… vấn đề gì?

Tarzan suy nghĩ trong vòng năm gi

- Tao cho rằng gã còn giấu tao về các chi tiết vụ tai nạn giao thông với Krawutzke. Không có lý gì gã chỉ mò đến hiện trường thuần túy kiếm bạc cắc mà không hay biết gì về chiếc Mercedes.

- Sao lúc giáp mặt, đại ca không khai thác điều đó.

- Lúc ấy tao cũng hơi xót xa cho Felch. Mày quên rằng gã bị gã lái xe của Monghem nện nhừ tử hay sao.

- Mày có giữ địa chỉ gã không?

- Có. NgõBrixlitt số nhà 11.

Cả đám lập tức lên đường. Hẻm khá hẹp nên xe hơi phải đậu ở ngoài đường cái nhưng xe đạp thì vô tuốt luốt. Ngôi nhà chung cư số 11 cao tới 4 tầng, bẩn thỉu và cũ kỹ.

Karl có nhiệm vụ giữ xe cho cả đám. Ba quái còn lại nhanh chóng thốc lên hành lang ẩm mốc và cái cầu thang ọp ẹp. Chúng dừng lại trước một cánh cửa gỗ có tấm bảng đồng đề dòng chữ: “LUDWIGFELCH – CHỤP ẢNH”.

Tròn Vo cực kỳ khoái trá:

- Mình phải chụp hình mới được. Lần trước tay thợ ảnh chụp mình hơi bị đẫy đà quá.

Gaby cười khúc khích:

- Chắc tại ống kính… tròn mà.

Tarzan chưa kịp bấm chuôn thì một bà già từ nhà dưới đi lên:

- Các cháu tìm ông thợ chụp hình hả?

- Dạ, dạ…

- Anh ta đang làm ảnh trong buồng tối dưới tầng hầm đấy.

- Cảm ơn cụ.

Bà già vừa đi khỏi là ba quái nghe thấy tiếng động. Chúng lùi vào một góc cầu thang quan sát tay thợ ảnh bầm mày bầm mặt vừa bước đi vừa gật gù với xấp ảnh trên tay.

Tarzan bước ra khỏi chỗ nấp. Felch giật mình giấu vội mấy tấm ảnh vào túi.

Tarzan hồ hởi:

- Chào anh bạn bị ăn đòn, vừa rửa ảnh hả?

Felch chới với. Anh ta hết nhìn Tròn Vo, Gaby bằng đôi mắt sững sờ:

- Ơ, ảnh… cá nhân mà.

- Cho xem ké đi.

- Không. Những tấm ảnh này chẳng can dự gì tới ông bạn

- Tôi nghĩ là có đấy. Nào, anh có đưa không thì bảo.

- Tôi sẽ báo cảnh sát.

- Anh đừng quên báo là đã ăn cắp của một người bị tai nạn khi người đó bất tỉnh.

Tarzan tiến sát tới trước mặt Felch, mắt gườm gườm nhìn thẳng vào mặt anh ta, đồng thời chìa tay phải ra.

Felch tái mét. Gã run lẩy bẩy lấy 10 tấm ảnh trong túi đưa cho Tarzan. Ba cái đầu quái kiệt chụm lại cực lẹ. Trời ạ, đây là hình lão Bernhard Monghem, FerdinartBuchholz và một lão già lạ hoắc trên nền khu vườn ươm. Còn đây là hình ảnh thê thảm của Krawutzke nằm bất động bên chiếc xe đạp rách nát. Còn đây nữa là cái cặp, dụng cụ phá khóa máy giặt và chiếc Mercedes màu xanh đậu lạnh lùng…

Tarzan hỏi:

- Lão già thứ ba là ai?

- Trùm buôn gia súc ở Hinterstetten tên là WilhelmBullschett.

- Hừm té ra là lão. Chúng có vẻ say xỉn nhỉ?

- Đu… úng, cả đám say khướt…

- Sao hôm qua anh bạn lại giấu tôi những chi tiết vô cùng hệ trọng này chớ. Ừ… ừm, mà ông bạn giấu cũng phải. Ông bạn đ̔ùng những bức ảnh này để tống tiền lão Bernhard Monghem, đúng chưa? Hôm qua ông bạn đến quán GIẾNG BIA cũng nhằm mục đích thăm dò thái độ con mồi. Mà ông anh chỉ bị bể khi xìa toàn tiền cắc 50 xu của máy giặt. Sao hả Felch?

Tay thợ ảnh run cầm cập:

- Tôi… tôi… không còn tiền nào cả.



- Tôi sẽ lấy xấp ảnh còn cuộn phim anh bạn giữ lấy. Trong tương lai, anh bạn sẽ ra tòa làm nhân chứng đó. Khi cần chúng tôi sẽ báo.

Ba quái rời khỏi chung cư nhanh như gió. Coi, quân sư Karl cầm 10 bức ảnh mà nghẹn lời:

- Thành công quá sức tưởng tượng, mình phải… phải ghé thanh tra Glockner ngay.

- Khoan đã. Lũ tội phạm không thoát khỏi lưới trời đâu. Chúng ta cần giải thoát cho bầy ngựa tội nghiệp đã.

Tarzan cho mấy bức ảnh vào túi áo trên rồi nói tiếp:

- Chúng ta phải đón lõng chuyến xe chở gia súc. Chắc chắn thằng tài xế Buchholz sẽ đi qua đoạn đường giữa Hinterstetten và Jauchenborn để vù về hướng biên giới. Toàn bộ khu vực ấy đều lọt thỏm trong cánh rừng, tụi mình thừa sức xua bầy ngựa đi đường rừng một cách bí mật.

Tròn Vo thở dài:

- Thế là mất toi một ngày ngủ b

*

* *

Heini khóc gào đến khản cổ mà không thấy ai tới cứu. Bây giờ nó nghỉ gào, nó cũng chẳng còn nước mắt nữa.

Thằng nhóc cựa quậy bất lực trong sợi dây bó như bó giò. Nó chửi rủa gã Bandua đã trói nó, để nó ở đây.

Tay chân nó tê dại vì lạnh. Con nhện ở xó lều hình như to phình hẳn lên. Chao ơi, biết thế này chẳng thà về chịu tội với bố còn hơn. Bố tuy đánh đòn mình nhưng chẳng ai dám xúc phạm đến bố. Bố là Bullschett cơ mà. còn Felix? Liệu nó có bị chết không nhỉ? Nó đã bị ngất lịm, đầu chảy máu đầm đìa.

Nước mắt Heini ứa ra. Nó thổn thức:

- Chẳng qua cũng tại mình. Mình tưởng thằng Felix đã chết nên mới bỏ trốn, mình sẽ không bao giờ đánh nó nữa. Nhưng tại sao không có ai đến cứu mình?!!

* *

Khi mở mắt trong bệnh viện, Ulrich lúc đầu đã không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Gã nằm trên chiếc giường trắng tinh, đầu quấn băng kín mít. Phía bên kia tường là cây thánh giá. Ngoài hành lang có tiếng chén đũa chạm nhau lanh canh. Gã nhớ lại một cách từ từ.

Đúng rồi, gã đã tống tiền thất bại. Thằng nhóc Heini không phải là Felix, ấy thế mà tại sao gã có thể lú lẫn đến như vậy. Cái tên họ “HeiniBullschett” của nó ghi trên nắp ba lô rành rành. Ôi, mình hết thời rồi, khi không cả tin một thằng nhóc xa lạ rồi tưởng bở đi tống tiền lão chủ hãng vận tải Monghem gian ác.

Một cô y tá trẻ đẹp bước vào phòng khiến Ulrich phấn chấn hẳn.

- Anh cảm thấy trong người như thế nào?

- Ồ, tôi chỉ muốn dìu cô trong một điệu nhạc Vanxơ.

- Chớ phát ngôn nhảm nhí. Anh phải biết ơn ông bác sĩ đã đưa anh đến dây đấy.

- Đây là đâu hả cô em?

- Bệnh viện Elisabeth.

Ulrich rùng mình. Thân phận gã dù sao cũng đã được giải quyết, nhưng còn thằng bé Heini. Trời ơi, gã đã trói nó như trói một con chó sắp đi mổ thịt. Tại sao mình lỡ làm như vậy? Nó đâu phải là thằng Felix, nó đâu đem đến cho ta một đồng xu nào. Trong tích tắc, gã chợt thương thằng “đệ tử” lang thang của gã cực kỳ.

Sáng chủ nhật mặt trời chói chang, ấm áp. Trong khi bá tánh lũ lượt đến nhà thời thì Tứ quái nai nịt gọn gẽ phóng thẳng về phía vườn ươm. Bọn chúng đã chuẩn bị kế hoạch “đón lõng” hết sức công phu, chẳng hạn những cái giá bằng gỗ quét sơn đỏ trắng dành cho những người sửa đường đã được Tứ quái giấu sẵn trong bụi trên đoạn đường hẹp nhất.

Tarzan nói với cả bọn:

- Tụi mình mượn tạm nhà kho đội sửa chữa đường xá những cái giá gỗ để ngăn chặn tội ác cũng là một việc làm tốt thôi.

Cả đám đi tới quãng đường hẹp. Hai bên là rừng, chỉ có con đường mòn dành cho ngừoi đi tắt qua rừng về hướng Molchgraben, đó là đoạn đường ngắn nhất đến trang trại hiu quạnh của cha con Hansen chớ còn phải hỏi.

MáyTính nói:

- Cũng may mà chúng ta đã đem đầy đủ dây thừng để buộc dắt bầy ngựa đi cho chắc ăn.

Cuộc phiên lưu với bầy ngựa quả là chuyện ly kì mạo hiểm mà bốn đứa chưa có kinh nghiệm lần nào. Chúng dấu xe đạp đằng sau bụi cây. Tarzan liếc đồng hồ. Lúc này đã là 10 giờ 34 phút. Hắn chắt lư̖

- Tụi mình không thể làm gì hơn được.

Tròn Vo tán:

- Hí hí, thế nào gã Buchholz cũng á khẩu khi phát hiện bảng cấm tự nhiên mọc lên đột ngột.

- Ờ, tao chỉ cần gã dừng lại vài giây. Trong vài giây cần thiết, tao sẽ hạ gã chớp nhoáng. Sao, mở túi đồ nghề của mình ra lẹ lên quý vị.

Túi của Tarzan được mở ra. Trời ạ, bên trong là cái mũ len trùm kín mặt, dây trói, băng dính… đầy đủ. Ai mà ngờ thủ lĩnh Tứ quái hôm nay hóa thân thành Ninja hả trời?

*

* *

Đúng 11 giờ 21 phút, cánh tay của MáyTính ở vị trí tiền tiêu vẫy rối rít. Ngay lập tức Tròn Vo và Tarzan khuân vội mấy cái biển chỉ đường và giá chắn để ngang đường.

Thằng quân sư chạy tới, thở hổn hển:



- Ferdi Buchholz chạy rề rề trên chiếc xe tải đồ sộ. Gã lái một m

Gaby nhắc:

- Kéo mũ che mặt đi, đại ca.

Tarzan thấy rất bình tĩnh. Ngay cả trước khi lên võ đài, hắn cũng bình tĩnh như vậy.

Chiếc xe tải kềnh càng lúc này chạy chậm hơn. Tarzan nghe rõ tiếng giậm vớ và tiếng hí rên rỉ của bầy ngựa bị cầm tù trên xe. Tạ ơn thượng đế, tấm giá gỗ cấm xe cộ qua lại đã có… hiệu quả. Rõ ràng Buchholz đã ngừng hẳn. Chỉ chờ có thế, Tarzan ập đến hông cabin. Khuôn mặt Ninja của hắn làm gã lái xe há hốc:

- Cướp… cướp…

- Xuống xe ngay, không được kháng cự.

Buchholz nhe răng cười quái dị và xuất chiêu nhanh như điện. Nhưng Tarzan nghiêng đầu khiến cú atemi của gã phập xuống thành xe đồng thời túm tai gã tài xế kéo xuống.

FerdinangBuchholz rú lên đau đớn. Gã buộc phải nhảy xuống nếu không thì mất tai.

Hai người cùng té nhào xuống dưới đất. Coi, Buchholz quả là một hổ tướng lì đòn. Gã lộn ngược ra sau một vòng rồi vùng lên, trên tay gã hiện ra con dao bấm sáng loáng.

Tarzan đá tung con dao, Buchholz lao tới dính tiếp cú đá thứ hai vô bụng. Những đợt thôi sơn kế tiếp làm gã đổ ập xuống mặt đường. Tarzan nhanh như chớp, bẻ quặt tay lão raKarl dán băng dính kín miệng lão rồi cùng với Tròn Vo, ba đứa khuân lão ra sau một gốc cây.

Đám trẻ chạy về phía thùng xe. Tội nghiệp chưa, bầy ngựa đủ màu sắc chen chúc bên nhau, lông lá bờm xờm, nhiều con máu rỉ thành giọt. Rõ ràng chúng đã bị tên lái xe tàn bạo dùng roi điện quất phải. Karl nhận xét:

- Lũ ngựa trông mới sợ hãi làm sao.

Những con ngựa mới được giải phóng cấp tốc. Mỗi thằng con trai chịu trách nhiệm 5 con, riêng Gaby 4 con. Chẳng có “chú bờm” nào tỏ vẻ kháng cự, chúng đã quá kiệt sức và mệt mỏi.

Khi bầy ngựa được lùa vào trong rừng, Tarzan mới quành lại bê cất những tấm bảng “cấm đường”. Buchholz đã tỉnh, nằm rên rỉ trên bãi cỏ. Dù sao thì gã cũng không bị đau như những con ngựa tội nghiệp kia.

*

* *

Bầy ngựa ngoan ngoãn tiến đến gần khu đồng cỏ. Một con đã quen với Gaby. Rồi bỗng xảy ra một sự cố. Không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà một con thỏ rừng ở đau phóng ra lùi vô một con ngựa nhỏ nhất trong bầy. Thế là chú ngựa ốc tiêu chưa một lần gặp thỏ hoảng hổt chổng vó lên lao đi một mạch

- Mở then cổng liền đi. Cho bầy ngựa vào trang trại trước đã. BácHansen đang đón tụi mình kìa.

Karl lẹ chân bay đến mở cổng. Gaby nói:

- Mình phải bắt con ngựa lại đã.

- Vậy thì… lên ngựa và rượt theo.

Tarzan nói xong là đỡ Gaby lên lưng một tuấn mã tức thì. Hắn bay theo ngồi sau lưng cô bé và vỗ mạnh vào đầu con vật. Con tuấn mã hí lên một tiếng thân thiện, đi nước kiệu vài bước rồi chuyển sang phi nước đại. Gaby reo lên thích thú còn Tarzan phải túm chặt lấy bờm ngựa kẻo hai đứa lăn nhào xuống đất.

Cuộc truy bắt diễn ra vô cùng lãng mạn, đẹp như mơ. Coi, chú ngựa mini đâu có chạy xa, chú ung dung đi dọc bờ mương dẫn tới một túp lều gỗ và găm những ngọn cỏ non mới nhú bên vệ đường. Tarzan khéo léo lái con tuấn mã cho nó giụi đầu vào chú ngựa ngỗ nghịch.

Tarzan nhảy xuống đi rón rén lại gần con ngựa tí hon vừa chấm dứt cuộc phiên lưu. Hắn nắm dây cương định dắt đi thì ngơ ngác trước một tiếng gào từ túp lều gỗ.

- Có ai không? Cứu cháu với… cháu bị trói.

Tarzan chới với. Hắn giao chú ngựa nhỏ lại cho Gaby và lao thẳng vào lều. LạyChúa, một ằng bé cỡ 8 tuổi đang nằm co rúm bởi sợi dây thắt chặt.

Thằng bé mếu máo khi hắn cởi trói.

- Em là HeiniBullschett. Em bị một chú trói ở đây từ hôm qua. Em… em đã… ị ra quần rồi.

*

* *

Ngày chủ nhật đó còn xảy ra nhiều chuyện nữa.

Con ngựa nhỏ “quậy trời gầm” được đưa về chuồng còn thằng nhóc được đưa về nhà.

Ông thanh tra Glockner nhận được những tấm hình mà Felch đã chụp. Bullschett và Buchholz hầu tòa là chuyện đương nhiên.

Bernhard Monghem bị tóm vì tội là thủ phạm chính gây tai nạn cho Krawutzke, thêm tội đánh người gây thương tích. Em trai lão là BodoMonghem bị bắt vì tội gây tai nạn giao thông cho Sabin bé bỏng. UlrichPanke, cũng sẽ được cảnh sát “hỏi thăm” sau khi ra viện.

Cảnh sát chỉ điên đầu trước một điều bí ẩn chưa ai giải thích nổi. Đó là vụ tấn công xe chở gia súc. Kẻ nào đứng đằng sau vụ này, và ngựa hiện giờ ở đâu?

Hôm đó, trong bữa cơm tối, thanh tra Glockner nói với Gaby:

- Ba hy vọng rằng những con ngựa sẽ gặp may mắn.

Gaby vô tư ngước cặp mắt bồ câu:

- Con cũng mong như thế.

Glockner cũng chúi mắt vào tờ báo nói ra vẻ thật lạnh lùng:

- Nếu con gặp bác PaulHansen cho ba gửi lời hởi thăm nghe, con gái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hủ Mộc Sung Đống Lương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook