Chương 17: Ai mà phát ra tiếng cười kinh hồn thế nhỉ? (hai)
Tiểu Ngư Đại Tâm
03/03/2016
Hùng Cách Cách cực kỳ vui vẻ, lắc mông ra khỏi phòng làm việc sau đó
chạy thẳng tới phòng họp, bê một chiếc ghế từ trong đó ra cười hì hì
ngồi đối diện với cô thư ký, cùng cô ấy chia nhau canh giữ ở hai bên cửa văn phòng tổng giám đốc.
Cô gái nhíu mày nhìn Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách giải thích: “Tôi mới nhận chức trợ lý tổng giám đốc.”
Cô thư ký cúi đầu làm bộ lật xem tài liệu, dứt khoát không thèm để ý tới Hùng Cách Cách. Theo cô thấy Hùng Cách Cách cũng giống như con châu chấu sau mùa thu, bay nhảy không được hai ngày. Phó tổng sở dĩ để Hùng Cách Cách làm trợ lý của mình đoán chừng là vì muốn tìm một thú vui mà thôi.
Hùng Cách Cách ngồi trên ghế như kẻ vô tích sự. Mỗi lần đến bốn giờ chiều là cô lại mệt rã rời. Không có trà nước vực dậy là mắt cô lại không mở nổi.
Khi mí mắt dần dần khép lại, Hùng Cách Cách lại cảnh cáo mình, công việc vất vả lắm mới kiếm được nhất định không thể ngủ!
Đáng tiếc, thứ gì chứ buồn ngủ thì ngăn sao nổi.
Mười lăm phút sau, Hùng Cách Cách đột nhiên mở mắt!
Cô khẩn trương ngẩng đầu lên giống như chú mèo con nhạy bén, đầu tiên là nhìn về phía cửa văn phòng của Phó Bạc Yến, sau đó chuyển sang bàn làm việc trống không của cô thư ký, cuối cùng len lén tìm kiếm màn hình quan sát camera trong truyền thuyết. Khi cô phát hiện mình an toàn, trái tim bé nhỏ rốt cuộc cũng trở về vị trí cũ.
Vừa định thở phào nhẹ nhõm thì cô lại trông thấy một chiếc kính cực lớn đang nhìn chằm chằm mình! Hùng Cách Cách sợ hết hồn. Hít mạnh một hơi, nhưng hoàn toàn không phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Hùng Cách Cách dịch người về phía sau, muốn nhìn rõ chủ nhân của chiếc kính đó rốt cuộc có bộ dạng gì? Tại sao lại cầm kính lúp để nhìn cô?
Vậy mà bất kể Hùng Cách Cách dịch về sau bao nhiêu thì người đàn ông cầm kính lúp đó vẫn duy trì khoảng cách 0.5 cm với cô.
Hùng Cách Cách cực kỳ khó chịu hỏi: “Anh nhìn cái gì thế hả?”
Chàng trai đáp: “Tôi đang nhìn người ngủ trong giờ làm việc.”
Hùng Cách Cách hốt hoảng, lập tức phủ nhận: “Tôi không ngủ!”
Chàng trai cực kỳ khẳng định nói: “Cô có. Cô ngủ đúng mười lăm phút. Trong lúc đó cô còn phát ra năm tiếng ngáy nho nhỏ, đồng thời nghiến răng hai cái, hít mũi ba lần và chảy nước miếng một lần!”
Hùng Cách Cách chợt tránh sang một bên, té mông xuống đất. Cô chỉ vào người đó run giọng nói: “Là….Là anh? !”
Anh chàng này không phải ai xa lạ, đó chính là Phó Khương thường đến bệnh viện tâm thần Phúc Âm báo cáo có mặt!
Phó Khương đặt kính lúp đang cầm xuống, nhoẻn miệng cười với Hùng Cách Cách rồi dùng giọng vô cùng thân thiết hỏi: “Cô biết tôi à?”
Hùng Cách Cách đứng bật dậy, cố lui về phía sau trong im lặng, hỏi ngược lại: “Anh không biết tôi?!”
Phó Khương quét mắt nhìn Hùng Cách Cách đáp: “Sao mà không biết cho được? Cô không phải là cô gái thích đến siêu thị ăn “đồ ăn nếm thử” đó sao?”
Hùng Cách Cách quay đầu đi, “Tôi không nhớ rõ.”
Phó Khương cười như đã hiểu, “Tôi cũng không nhớ rõ.”
Hùng Cách Cách lập tức quay đầu lại, trừng mắt hỏi: “Vì sao anh lại hãm hại tôi? Tại sao lại dính một chiếc quần lót đắt tiền như thế sau lưng tôi hả? !”
Phó Khương nhún vai, “Có hả? Tôi không nhớ nữa.”
Hùng Cách Cách nghiến răng quát: “Có!”
Phó Khương cười nhạt, “Cô nói có thì là có đi, tôi không so đo với con gái.”
Hùng Cách Cách…. rất mệt mỏi. Cô cảm thấy mình không nên tính toán với tên bệnh thần kinh này. Ngộ nhỡ chọc anh ta điên lên, anh ta mà đâm cô một dao cô sẽ đau lắm. Nhưng có thù không báo thì đâu phải quân tử! Tên này tuyệt đối không thể nuông chiều!
Nghĩ tới đống tiền phạt là Hùng Cách Cách lại cảm thấy lòng đau như cắt.
Nghĩ đến đây, Hùng Cách Cách cười tít mắt hỏi Phó Khương: “Sao anh lại xuất hiện ở đây? Có phải thấy chỗ này rất mát mẻ thích hợp để khỏa thân chạy nhong không?”
Phó Khương đăm chiêu nhìn Hùng Cách Cách, kéo dài giọng nói: “Khỏa thân chạy nhong à? Ha ha….” Giơ tay bắt đầu cởi nút cài trước ngực mình.
Mắt Hùng Cách Cách bắt đầu sáng lấp lánh. Tôi mỏi mắt chờ mong đó, khỏa thân chạy nhong, khỏa thân chạy nhong đi, tôi mong anh bị người ta đánh cho một trận tơi bời!
Phó Khương nhìn chằm chằm Hùng Cách Cách, nhếch môi cười nói: “Chờ tôi cởi hết sẽ bắt đầu đuổi theo cô. Cô chuẩn bị xong chưa?”
Hùng Cách Cách thảng thốt, lập tức đè cánh tay Phó Khương lại khuyên nhủ: “Bình tĩnh, hãy bình tĩnh….”
Phó Khương làm bộ bóp cổ tay cảm khái nói: “Nhưng tôi vẫn muốn cởi cho cô xem cơ.”
Hùng Cách Cách lắc đầu như trống bỏi, “Tôi rất trong sáng không dám nhìn đâu.” Thật ra thì, cô không dám để anh ta đuổi theo. Nghĩ thử mà xem, một anh chàng khỏa thân điên cuống đuổi theo cô khắp nơi. Chỉ nghĩ thôi cô đã cảm thấy vô cùng kích thích giật gân rồi. Nhưng đây là công ty, phải chú ý ảnh hưởng.
Hùng Cách Cách lạnh mặt, nói với Phó Khương: “Tốt nhất là anh hãy rời khỏi đây nhanh lên, bằng không bảo vệ sẽ bắt anh đưa về bệnh viện tâm thần đấy!”
Phó Khương chỉ thẻ nhân viên treo trước ngực mình, “Đây này, tôi làm việc ở đây.”
Hùng Cách Cách giật mình không nhẹ. Cô nhích gần tới chỗ Phó Khương, nhỏ giọng nói: “Người trong công ty có biết bệnh của anh không?”
Phó Khương lắc đầu, cũng nhích gần tới chỗ Hùng Cách Cách Cách, ra vẻ thần bí nói: “Tôi không nói cho ai biết cả.”
Hùng Cách Cách lập tức lui về phía sau một bước dài, cất cao giọng nói: “Tốt nhất anh hãy đi từ chức ngay đi, nếu không tôi sẽ đi tố cáo anh!” Khà khà, lần này rốt cuộc cũng đến phiên cô báo thù rồi.
Phó Khương ngồi thẳng lên, khinh thường nói: “Nếu như cô dám đi tố cáo tôi, thì tôi sẽ nói ra sự thật cô ngủ trong giờ làm việc.”
Hùng Cách Cách xoay giày cao gót màu xám, đắc ý cười nói: “Anh không có chứng cớ!”
Phó Khương hỏi vặn lại: “Vậy cô có bằng chứng không?”
Hùng Cách Cách mấp máy môi, hừ hừ nói: “Được rồi, chúng ta đều không có bằng chứng, vậy bỏ qua hết đi, đừng ai can thiệp vào chuyện của ai!”
Phó Khương cười bí hiểm, lấy điện thoại di động ra nhấn phím play, tiếng ngáy được phát ra rõ mồn một, “Cô không có chứng cớ không có nghĩa là tôi không có chứng cớ.”
Hùng Cách Cách đau khổ.
Trải qua thương lượng, Hùng Cách Cách đồng ý giữ bí mật giúp Phó Khương, không nói cho ai biết anh chạy ra từ bệnh viện tâm thần. Để báo đáp lại, Phó Khương cũng đồng ý giữ bí mật cho Hùng Cách Cách, không công bố đoạn video cô ngủ gật với mọi người.
Vừa bàn xong hiệp định, cửa phòng tổng giám đốc bị kéo ra.
Hùng Cách Cách lập tức ngồi nghiêm chỉnh, giữ vững cảnh giác cao độ.
Cô thư ký bước ra khỏi phòng làm việc, dùng đuôi mắt như có như không lườm Hùng Cách Cách, lãnh đạm nói: “Phó tổng gọi cô vào.”
Hùng Cách Cách đứng lên, trước khi đi vào văn phòng cô liếc qua chỗ Phó Khương nhưng phát hiện chỗ đó trống trơn, ngay cả một cọng lông cũng không thấy.
Trong phòng làm việc, Phó Bạc Yến nói với Hùng Cách Cách: “Sau khi tan việc, cô đi mua một số thứ cần thiết.”
Hùng Cách Cách đồng ý một cách sảng khoái, nhưng không rời khỏi chỗ đứng.
Phó Bạc Yến đặt bút trong tay xuống hỏi: “Còn có chuyện gì không?”
Hùng Cách Cách cúi đầu, đưa tay ra, “Tiền.”
Phó Bạc Yến dùng ngón tay trỏ gõ lên bàn, trầm giọng hỏi: “Tô Hàng nói, hôm qua chú ấy cho cô ba ngàn mà.”
Hùng Cách Cách cúi đầu nhìn mũi giày mình, “Ừm, mua quần áo rồi.”
Phó Bạc Yến không thích người tự cho mình là thông minh, vì vậy lạnh lùng nói: “Đừng nói với tôi quần áo trên người cô trị giá ba ngàn tệ!”
Hùng Cách Cách xoay người ra khỏi phòng làm việc, cầm ví da trên ghế mình lên tìm kiếm từ trong ra ngoài một lúc lâu, rốt cuộc tìm thấy mấy tấm thẻ, sau đó quay lại văn phòng, cung kính đặt chúng trước mặt Phó Bạc Yến.
Cô gái nhíu mày nhìn Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách giải thích: “Tôi mới nhận chức trợ lý tổng giám đốc.”
Cô thư ký cúi đầu làm bộ lật xem tài liệu, dứt khoát không thèm để ý tới Hùng Cách Cách. Theo cô thấy Hùng Cách Cách cũng giống như con châu chấu sau mùa thu, bay nhảy không được hai ngày. Phó tổng sở dĩ để Hùng Cách Cách làm trợ lý của mình đoán chừng là vì muốn tìm một thú vui mà thôi.
Hùng Cách Cách ngồi trên ghế như kẻ vô tích sự. Mỗi lần đến bốn giờ chiều là cô lại mệt rã rời. Không có trà nước vực dậy là mắt cô lại không mở nổi.
Khi mí mắt dần dần khép lại, Hùng Cách Cách lại cảnh cáo mình, công việc vất vả lắm mới kiếm được nhất định không thể ngủ!
Đáng tiếc, thứ gì chứ buồn ngủ thì ngăn sao nổi.
Mười lăm phút sau, Hùng Cách Cách đột nhiên mở mắt!
Cô khẩn trương ngẩng đầu lên giống như chú mèo con nhạy bén, đầu tiên là nhìn về phía cửa văn phòng của Phó Bạc Yến, sau đó chuyển sang bàn làm việc trống không của cô thư ký, cuối cùng len lén tìm kiếm màn hình quan sát camera trong truyền thuyết. Khi cô phát hiện mình an toàn, trái tim bé nhỏ rốt cuộc cũng trở về vị trí cũ.
Vừa định thở phào nhẹ nhõm thì cô lại trông thấy một chiếc kính cực lớn đang nhìn chằm chằm mình! Hùng Cách Cách sợ hết hồn. Hít mạnh một hơi, nhưng hoàn toàn không phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Hùng Cách Cách dịch người về phía sau, muốn nhìn rõ chủ nhân của chiếc kính đó rốt cuộc có bộ dạng gì? Tại sao lại cầm kính lúp để nhìn cô?
Vậy mà bất kể Hùng Cách Cách dịch về sau bao nhiêu thì người đàn ông cầm kính lúp đó vẫn duy trì khoảng cách 0.5 cm với cô.
Hùng Cách Cách cực kỳ khó chịu hỏi: “Anh nhìn cái gì thế hả?”
Chàng trai đáp: “Tôi đang nhìn người ngủ trong giờ làm việc.”
Hùng Cách Cách hốt hoảng, lập tức phủ nhận: “Tôi không ngủ!”
Chàng trai cực kỳ khẳng định nói: “Cô có. Cô ngủ đúng mười lăm phút. Trong lúc đó cô còn phát ra năm tiếng ngáy nho nhỏ, đồng thời nghiến răng hai cái, hít mũi ba lần và chảy nước miếng một lần!”
Hùng Cách Cách chợt tránh sang một bên, té mông xuống đất. Cô chỉ vào người đó run giọng nói: “Là….Là anh? !”
Anh chàng này không phải ai xa lạ, đó chính là Phó Khương thường đến bệnh viện tâm thần Phúc Âm báo cáo có mặt!
Phó Khương đặt kính lúp đang cầm xuống, nhoẻn miệng cười với Hùng Cách Cách rồi dùng giọng vô cùng thân thiết hỏi: “Cô biết tôi à?”
Hùng Cách Cách đứng bật dậy, cố lui về phía sau trong im lặng, hỏi ngược lại: “Anh không biết tôi?!”
Phó Khương quét mắt nhìn Hùng Cách Cách đáp: “Sao mà không biết cho được? Cô không phải là cô gái thích đến siêu thị ăn “đồ ăn nếm thử” đó sao?”
Hùng Cách Cách quay đầu đi, “Tôi không nhớ rõ.”
Phó Khương cười như đã hiểu, “Tôi cũng không nhớ rõ.”
Hùng Cách Cách lập tức quay đầu lại, trừng mắt hỏi: “Vì sao anh lại hãm hại tôi? Tại sao lại dính một chiếc quần lót đắt tiền như thế sau lưng tôi hả? !”
Phó Khương nhún vai, “Có hả? Tôi không nhớ nữa.”
Hùng Cách Cách nghiến răng quát: “Có!”
Phó Khương cười nhạt, “Cô nói có thì là có đi, tôi không so đo với con gái.”
Hùng Cách Cách…. rất mệt mỏi. Cô cảm thấy mình không nên tính toán với tên bệnh thần kinh này. Ngộ nhỡ chọc anh ta điên lên, anh ta mà đâm cô một dao cô sẽ đau lắm. Nhưng có thù không báo thì đâu phải quân tử! Tên này tuyệt đối không thể nuông chiều!
Nghĩ tới đống tiền phạt là Hùng Cách Cách lại cảm thấy lòng đau như cắt.
Nghĩ đến đây, Hùng Cách Cách cười tít mắt hỏi Phó Khương: “Sao anh lại xuất hiện ở đây? Có phải thấy chỗ này rất mát mẻ thích hợp để khỏa thân chạy nhong không?”
Phó Khương đăm chiêu nhìn Hùng Cách Cách, kéo dài giọng nói: “Khỏa thân chạy nhong à? Ha ha….” Giơ tay bắt đầu cởi nút cài trước ngực mình.
Mắt Hùng Cách Cách bắt đầu sáng lấp lánh. Tôi mỏi mắt chờ mong đó, khỏa thân chạy nhong, khỏa thân chạy nhong đi, tôi mong anh bị người ta đánh cho một trận tơi bời!
Phó Khương nhìn chằm chằm Hùng Cách Cách, nhếch môi cười nói: “Chờ tôi cởi hết sẽ bắt đầu đuổi theo cô. Cô chuẩn bị xong chưa?”
Hùng Cách Cách thảng thốt, lập tức đè cánh tay Phó Khương lại khuyên nhủ: “Bình tĩnh, hãy bình tĩnh….”
Phó Khương làm bộ bóp cổ tay cảm khái nói: “Nhưng tôi vẫn muốn cởi cho cô xem cơ.”
Hùng Cách Cách lắc đầu như trống bỏi, “Tôi rất trong sáng không dám nhìn đâu.” Thật ra thì, cô không dám để anh ta đuổi theo. Nghĩ thử mà xem, một anh chàng khỏa thân điên cuống đuổi theo cô khắp nơi. Chỉ nghĩ thôi cô đã cảm thấy vô cùng kích thích giật gân rồi. Nhưng đây là công ty, phải chú ý ảnh hưởng.
Hùng Cách Cách lạnh mặt, nói với Phó Khương: “Tốt nhất là anh hãy rời khỏi đây nhanh lên, bằng không bảo vệ sẽ bắt anh đưa về bệnh viện tâm thần đấy!”
Phó Khương chỉ thẻ nhân viên treo trước ngực mình, “Đây này, tôi làm việc ở đây.”
Hùng Cách Cách giật mình không nhẹ. Cô nhích gần tới chỗ Phó Khương, nhỏ giọng nói: “Người trong công ty có biết bệnh của anh không?”
Phó Khương lắc đầu, cũng nhích gần tới chỗ Hùng Cách Cách Cách, ra vẻ thần bí nói: “Tôi không nói cho ai biết cả.”
Hùng Cách Cách lập tức lui về phía sau một bước dài, cất cao giọng nói: “Tốt nhất anh hãy đi từ chức ngay đi, nếu không tôi sẽ đi tố cáo anh!” Khà khà, lần này rốt cuộc cũng đến phiên cô báo thù rồi.
Phó Khương ngồi thẳng lên, khinh thường nói: “Nếu như cô dám đi tố cáo tôi, thì tôi sẽ nói ra sự thật cô ngủ trong giờ làm việc.”
Hùng Cách Cách xoay giày cao gót màu xám, đắc ý cười nói: “Anh không có chứng cớ!”
Phó Khương hỏi vặn lại: “Vậy cô có bằng chứng không?”
Hùng Cách Cách mấp máy môi, hừ hừ nói: “Được rồi, chúng ta đều không có bằng chứng, vậy bỏ qua hết đi, đừng ai can thiệp vào chuyện của ai!”
Phó Khương cười bí hiểm, lấy điện thoại di động ra nhấn phím play, tiếng ngáy được phát ra rõ mồn một, “Cô không có chứng cớ không có nghĩa là tôi không có chứng cớ.”
Hùng Cách Cách đau khổ.
Trải qua thương lượng, Hùng Cách Cách đồng ý giữ bí mật giúp Phó Khương, không nói cho ai biết anh chạy ra từ bệnh viện tâm thần. Để báo đáp lại, Phó Khương cũng đồng ý giữ bí mật cho Hùng Cách Cách, không công bố đoạn video cô ngủ gật với mọi người.
Vừa bàn xong hiệp định, cửa phòng tổng giám đốc bị kéo ra.
Hùng Cách Cách lập tức ngồi nghiêm chỉnh, giữ vững cảnh giác cao độ.
Cô thư ký bước ra khỏi phòng làm việc, dùng đuôi mắt như có như không lườm Hùng Cách Cách, lãnh đạm nói: “Phó tổng gọi cô vào.”
Hùng Cách Cách đứng lên, trước khi đi vào văn phòng cô liếc qua chỗ Phó Khương nhưng phát hiện chỗ đó trống trơn, ngay cả một cọng lông cũng không thấy.
Trong phòng làm việc, Phó Bạc Yến nói với Hùng Cách Cách: “Sau khi tan việc, cô đi mua một số thứ cần thiết.”
Hùng Cách Cách đồng ý một cách sảng khoái, nhưng không rời khỏi chỗ đứng.
Phó Bạc Yến đặt bút trong tay xuống hỏi: “Còn có chuyện gì không?”
Hùng Cách Cách cúi đầu, đưa tay ra, “Tiền.”
Phó Bạc Yến dùng ngón tay trỏ gõ lên bàn, trầm giọng hỏi: “Tô Hàng nói, hôm qua chú ấy cho cô ba ngàn mà.”
Hùng Cách Cách cúi đầu nhìn mũi giày mình, “Ừm, mua quần áo rồi.”
Phó Bạc Yến không thích người tự cho mình là thông minh, vì vậy lạnh lùng nói: “Đừng nói với tôi quần áo trên người cô trị giá ba ngàn tệ!”
Hùng Cách Cách xoay người ra khỏi phòng làm việc, cầm ví da trên ghế mình lên tìm kiếm từ trong ra ngoài một lúc lâu, rốt cuộc tìm thấy mấy tấm thẻ, sau đó quay lại văn phòng, cung kính đặt chúng trước mặt Phó Bạc Yến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.