Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 112
Trang Aya
30/07/2019
- " Nhưng mà..... "
Viên phó tướng lưỡng lự, còn định nói thêm điều gì đó thì đã bị Thác Bạt Hùng nhấc chân đạp mạnh một cái, lăn đùng ra đất. Hắn không nghĩ ngợi được nữa, chỉ biết tức tối rống.
- " Ta bảo ngươi mang binh đuổi theo, ngươi điếc à? Muốn tạo phản phải không? "
Phó tướng lau vết máu bên khóe miệng, cúi đầu che đi ánh sáng căm phẫn chợt lóe trong mắt, kính cẩn nói.
- " Vâng..... thuộc hạ tuân lệnh. "
Thác Bạt Hùng này đúng là kẻ dễ bị kích động. Chỉ là quân Cảnh Lăng quay lại khiêu khích một lần thôi đã mất đi cả lý trí.
Vừa rồi là ai nói chỉnh đốn quân ngũ chứ? Chưa thông minh được một lúc thì đã trở lại ngu đần rồi.
Cảnh Lăng có mấy vạn quân, nếu bọn hắn đuổi theo chắc chắn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Mà thôi thôi, phó tưởng đánh bay suy nghĩ ra khỏi đầu, chẳng thèm quan tâm. Đúng vậy, giờ hắn làm việc dưới trướng của người ta, có quyền gì mà lên tiếng? Tổn thất lần này, tất cả sẽ do Thác Bạt Hùng chịu trách nhiệm, hắn không quản.
Ngay lặp tức, đại quân Mạc Thanh tập hợp hơn hai vạn binh mã, truy đuổi quân phục kích của Cảnh Lăng. Lại không biết rằng, bọn người Triển Chính Hi chính là mong muốn như vậy, không sợ bọn hắn đuổi, chỉ sợ bọn hắn không đuổi.
Thác Bạt Hùng ngồi trong doanh trướng đợi hơn ba canh giờ, cuối cùng nghe được một tin tức xấu.
Hơn hai vạn tinh binh Mạc Thanh, không một ai sống sót, toàn quân bị diệt.
Hóa ra, Cảnh Lăng đã tận dụng ưu thế vốn có của Mạc Thanh, đó là dãy núi Ô Nhai. Triển Chính Hi sau khi rút quân khỏi doanh trại địch, nhanh chóng mai phục trong dãy núi, âm thầm chờ con dê béo bở sa lưới.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, Mạc Thanh đuổi đến nơi thì gặp mưa tên cùng mưa đá. Bão tuyết làm cho bọn hắn khó lòng phòng bị, dẫn đến phải táng thân nơi rừng núi hoang vu. Điều này làm cho Triển Chính Hi cười không khép miệng được.
Nhẩm tính một hồi, lần phản công đầu tiên của bọn hắn vậy mà thắng lớn. Tổng cộng tiêu diệt được khoảng gần mười vạn quân Mạc Thanh.
Lúc này đây, chênh lệnh về lực lượng giữa hai quốc gia không còn là đáng kể nữa. Bắc Mạc Quân càng không có lý do gì để mà thua trận cả.
Thác Bạt Hùng nắm chặt nắm đấm, cảm giác được sự uy hiếp mạnh mẽ. Hắn không muốn chờ đợi nữa, cứ thế này thì Mạc Thanh sẽ đại bại mất. Người Cổ tộc..... phải sử dụng đến rồi.
.........
Triển Chính Hi và tướng quân Tần Quyết mang một thân thắng lợi trở về, cả doanh trại Cảnh Lăng liền sôi trào, vui sướng mở đại tiệc ăn mừng suốt đêm.
Nguyệt Tích Lương quấn chặt tấm áo choàng cho đỡ lạnh, bưng bát rượu nóng, đưa lên môi nhấp một ngụm, ánh mắt loan loan nhìn những binh sĩ chất phác cười đùa vui vẻ quanh đống lửa.
Nàng thích không khí này.
Bắc Mạc Quân chẳng biết từ bao giờ đã ngồi cạnh nàng, không kìm lòng được nhẹ nhàng kéo nàng vào trong ngực, ngửi mùi dược hương trên người nàng, có chút không nỡ lôi ra một xập thư dày cộp đưa cho nàng, than khẽ.
- " Đây là thư từ kinh thành gửi đến. Chắc hẳn bọn họ nhớ nàng lắm, không chịu nổi nữa rồi. "
Bảy năm, sau khi nàng thoát khỏi trận pháp, ngược lại không trở về nhà mà đến biên quan hội họp với hắn. Những người kia không khẩn trương mới là lạ.
Nguyệt Tích Lương tò mò cầm lấy những phong thư lần lượt mở ra đọc, phì cười. Chữ thật là nhiều, làm nàng hoa cả mắt.
Trong này có thư của phụ thân, mẫu thân, hoàng bá bá, Tiểu Màn Thầu, thậm chí cả tam vương gia Bắc Mạc Phong. Không ngờ hắn với Tiểu Màn Thầu đã sắp thành thân rồi. Xem ra..... ý định đào tạo hắn thành thụ của Nguyệt Tích Lương đã hoàn toàn tan vỡ.
Nàng lăn đi lộn lại, thoáng một cái đã ở biên cương được một khoảng thời gian dài. Lăng Tiêu Nhiên đã hạ sinh một tiểu tử bụ bẫm, đặt tên là Nguyệt Mặc Ngôn.
Đây chính là đệ đệ của nàng nha.
Từ ngữ đều mùi mẫn, tình cảm, sến súa đến nổi cả da gà. Chung quy, bọn họ đều kết bằng một câu: " Lương bảo bảo mau về! ".
Nguyệt Tích Lương bĩu môi, nói.
- " Xem ra, lần này ta không về không được. Lão nương đúng là người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở mà..... "
Bắc Mạc Quân véo mũi nàng, gật đầu lên tiếng.
- " Nàng về đi thôi. Chuyện ở đây cũng đã không còn gì đáng lo ngại. Ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để chiến thắng Mạc Thanh, khải hoàn về kinh.... tổ chức đại hôn với nàng. "
Có trời mới biết, hắn đã chờ đợi ngày được chính thức rước nàng vào cửa lâu đến nhường nào.
Chỉ có đại hôn, nàng mới không đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, rải rác nợ đào hoa.
Chỉ có đại hôn, nàng mới không bị người khác cướp đi.
Chỉ có đại hôn, hắn mới có thể quang minh chính đại ăn nàng từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài.
Nguyệt Tích Lương cười híp mắt, gò má bất giác đỏ bừng một mảnh, có chút khẩu thị tâm phi.
- " Ai thèm đại hôn với chàng? Ta còn chưa chơi đủ đâu, chưa xem mỹ nam đủ đâu. Một ngày nào đó, nếu gặp được nam nhân tốt hơn, ta vẫn sẽ bỏ chàng.... ngô.... "
Lời còn chưa nói xong, đôi môi nàng đã bị Bắc Mạc Quân chặn lại. Hơi thở đầy mùi rượu hoa quế của hắn phả vào mặt nàng, nóng bỏng lạ thường.
Đầu lưỡi hắn càn quét trong khoang miệng nàng, cướp đi dưỡng khí của nàng, thuận thế ép nàng phải nuốt hết những gì định nói xuống bụng.
Hắn chà đạp đôi môi nàng cho đến khi nó bị sưng tấy mới lưu luyến buông tha. Nhân lúc nàng há miệng thở hổn hển, hắn đã bá đạo tuyên bố.
- " Không cho phép nàng nói như vậy. Nếu còn tái phạm...... hừ hừ, bổn vương sẽ trừng phạt nàng đến nơi đến trốn. Không chỉ đơn giản là hôn môi thôi đâu. "
Nguyệt Tích Lương nghe vậy thì chột dạ rụt rụt cổ, không phục thầm nghĩ. Đừng tưởng ta sợ chàng nha, ta..... không nói thì không nói, ta nhường chàng thôi.
A phi! Nguyệt Tích Lương, ngươi thật là không có tiền đồ!
Nàng cựa quậy thân thể, tìm một vị trí thoải mái nằm xuống, nhắm mắt định ngủ nhưng vẫn không quên nói.
- " Ta không vội về kinh như vậy. Chàng biết đấy, chẳng mấy chốc Mạc Thanh sẽ lại chủ động phản kích chúng ta. Qua trận đánh này, ta về cũng không muộn.... "
Thác Bạt Hùng chắc chắn bị bức đến điên rồi. Người Cổ tộc cũng đã đến lúc phải ra tay.
Xử lý xong vấn đề về Cổ tộc và Cổ trùng, đấy mới là lúc Cảnh Lăng hoàn toàn nắm thế thắng lợi. Mà người có thể giải quyết những thứ kỳ dị đó, không ai khác ngoài nàng. Để xem khi con át chủ bài mất đi tác dụng, quân Mạc Thanh có thể chống cự được đến bao giờ? Không những thế, phía bên kia Mạc Thanh, nước Nam Viêm còn đang như hổ rình mồi....
Bắc Mạc Quân suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu ưng thuận.
- " Tùy nàng sắp xếp. "
Nàng ở đây một ngày nghĩa là hắn được gần nàng một ngày, có người ngu mới không đáp ứng. Mà hắn đâu có ngu.
Viên phó tướng lưỡng lự, còn định nói thêm điều gì đó thì đã bị Thác Bạt Hùng nhấc chân đạp mạnh một cái, lăn đùng ra đất. Hắn không nghĩ ngợi được nữa, chỉ biết tức tối rống.
- " Ta bảo ngươi mang binh đuổi theo, ngươi điếc à? Muốn tạo phản phải không? "
Phó tướng lau vết máu bên khóe miệng, cúi đầu che đi ánh sáng căm phẫn chợt lóe trong mắt, kính cẩn nói.
- " Vâng..... thuộc hạ tuân lệnh. "
Thác Bạt Hùng này đúng là kẻ dễ bị kích động. Chỉ là quân Cảnh Lăng quay lại khiêu khích một lần thôi đã mất đi cả lý trí.
Vừa rồi là ai nói chỉnh đốn quân ngũ chứ? Chưa thông minh được một lúc thì đã trở lại ngu đần rồi.
Cảnh Lăng có mấy vạn quân, nếu bọn hắn đuổi theo chắc chắn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Mà thôi thôi, phó tưởng đánh bay suy nghĩ ra khỏi đầu, chẳng thèm quan tâm. Đúng vậy, giờ hắn làm việc dưới trướng của người ta, có quyền gì mà lên tiếng? Tổn thất lần này, tất cả sẽ do Thác Bạt Hùng chịu trách nhiệm, hắn không quản.
Ngay lặp tức, đại quân Mạc Thanh tập hợp hơn hai vạn binh mã, truy đuổi quân phục kích của Cảnh Lăng. Lại không biết rằng, bọn người Triển Chính Hi chính là mong muốn như vậy, không sợ bọn hắn đuổi, chỉ sợ bọn hắn không đuổi.
Thác Bạt Hùng ngồi trong doanh trướng đợi hơn ba canh giờ, cuối cùng nghe được một tin tức xấu.
Hơn hai vạn tinh binh Mạc Thanh, không một ai sống sót, toàn quân bị diệt.
Hóa ra, Cảnh Lăng đã tận dụng ưu thế vốn có của Mạc Thanh, đó là dãy núi Ô Nhai. Triển Chính Hi sau khi rút quân khỏi doanh trại địch, nhanh chóng mai phục trong dãy núi, âm thầm chờ con dê béo bở sa lưới.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, Mạc Thanh đuổi đến nơi thì gặp mưa tên cùng mưa đá. Bão tuyết làm cho bọn hắn khó lòng phòng bị, dẫn đến phải táng thân nơi rừng núi hoang vu. Điều này làm cho Triển Chính Hi cười không khép miệng được.
Nhẩm tính một hồi, lần phản công đầu tiên của bọn hắn vậy mà thắng lớn. Tổng cộng tiêu diệt được khoảng gần mười vạn quân Mạc Thanh.
Lúc này đây, chênh lệnh về lực lượng giữa hai quốc gia không còn là đáng kể nữa. Bắc Mạc Quân càng không có lý do gì để mà thua trận cả.
Thác Bạt Hùng nắm chặt nắm đấm, cảm giác được sự uy hiếp mạnh mẽ. Hắn không muốn chờ đợi nữa, cứ thế này thì Mạc Thanh sẽ đại bại mất. Người Cổ tộc..... phải sử dụng đến rồi.
.........
Triển Chính Hi và tướng quân Tần Quyết mang một thân thắng lợi trở về, cả doanh trại Cảnh Lăng liền sôi trào, vui sướng mở đại tiệc ăn mừng suốt đêm.
Nguyệt Tích Lương quấn chặt tấm áo choàng cho đỡ lạnh, bưng bát rượu nóng, đưa lên môi nhấp một ngụm, ánh mắt loan loan nhìn những binh sĩ chất phác cười đùa vui vẻ quanh đống lửa.
Nàng thích không khí này.
Bắc Mạc Quân chẳng biết từ bao giờ đã ngồi cạnh nàng, không kìm lòng được nhẹ nhàng kéo nàng vào trong ngực, ngửi mùi dược hương trên người nàng, có chút không nỡ lôi ra một xập thư dày cộp đưa cho nàng, than khẽ.
- " Đây là thư từ kinh thành gửi đến. Chắc hẳn bọn họ nhớ nàng lắm, không chịu nổi nữa rồi. "
Bảy năm, sau khi nàng thoát khỏi trận pháp, ngược lại không trở về nhà mà đến biên quan hội họp với hắn. Những người kia không khẩn trương mới là lạ.
Nguyệt Tích Lương tò mò cầm lấy những phong thư lần lượt mở ra đọc, phì cười. Chữ thật là nhiều, làm nàng hoa cả mắt.
Trong này có thư của phụ thân, mẫu thân, hoàng bá bá, Tiểu Màn Thầu, thậm chí cả tam vương gia Bắc Mạc Phong. Không ngờ hắn với Tiểu Màn Thầu đã sắp thành thân rồi. Xem ra..... ý định đào tạo hắn thành thụ của Nguyệt Tích Lương đã hoàn toàn tan vỡ.
Nàng lăn đi lộn lại, thoáng một cái đã ở biên cương được một khoảng thời gian dài. Lăng Tiêu Nhiên đã hạ sinh một tiểu tử bụ bẫm, đặt tên là Nguyệt Mặc Ngôn.
Đây chính là đệ đệ của nàng nha.
Từ ngữ đều mùi mẫn, tình cảm, sến súa đến nổi cả da gà. Chung quy, bọn họ đều kết bằng một câu: " Lương bảo bảo mau về! ".
Nguyệt Tích Lương bĩu môi, nói.
- " Xem ra, lần này ta không về không được. Lão nương đúng là người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở mà..... "
Bắc Mạc Quân véo mũi nàng, gật đầu lên tiếng.
- " Nàng về đi thôi. Chuyện ở đây cũng đã không còn gì đáng lo ngại. Ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để chiến thắng Mạc Thanh, khải hoàn về kinh.... tổ chức đại hôn với nàng. "
Có trời mới biết, hắn đã chờ đợi ngày được chính thức rước nàng vào cửa lâu đến nhường nào.
Chỉ có đại hôn, nàng mới không đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, rải rác nợ đào hoa.
Chỉ có đại hôn, nàng mới không bị người khác cướp đi.
Chỉ có đại hôn, hắn mới có thể quang minh chính đại ăn nàng từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài.
Nguyệt Tích Lương cười híp mắt, gò má bất giác đỏ bừng một mảnh, có chút khẩu thị tâm phi.
- " Ai thèm đại hôn với chàng? Ta còn chưa chơi đủ đâu, chưa xem mỹ nam đủ đâu. Một ngày nào đó, nếu gặp được nam nhân tốt hơn, ta vẫn sẽ bỏ chàng.... ngô.... "
Lời còn chưa nói xong, đôi môi nàng đã bị Bắc Mạc Quân chặn lại. Hơi thở đầy mùi rượu hoa quế của hắn phả vào mặt nàng, nóng bỏng lạ thường.
Đầu lưỡi hắn càn quét trong khoang miệng nàng, cướp đi dưỡng khí của nàng, thuận thế ép nàng phải nuốt hết những gì định nói xuống bụng.
Hắn chà đạp đôi môi nàng cho đến khi nó bị sưng tấy mới lưu luyến buông tha. Nhân lúc nàng há miệng thở hổn hển, hắn đã bá đạo tuyên bố.
- " Không cho phép nàng nói như vậy. Nếu còn tái phạm...... hừ hừ, bổn vương sẽ trừng phạt nàng đến nơi đến trốn. Không chỉ đơn giản là hôn môi thôi đâu. "
Nguyệt Tích Lương nghe vậy thì chột dạ rụt rụt cổ, không phục thầm nghĩ. Đừng tưởng ta sợ chàng nha, ta..... không nói thì không nói, ta nhường chàng thôi.
A phi! Nguyệt Tích Lương, ngươi thật là không có tiền đồ!
Nàng cựa quậy thân thể, tìm một vị trí thoải mái nằm xuống, nhắm mắt định ngủ nhưng vẫn không quên nói.
- " Ta không vội về kinh như vậy. Chàng biết đấy, chẳng mấy chốc Mạc Thanh sẽ lại chủ động phản kích chúng ta. Qua trận đánh này, ta về cũng không muộn.... "
Thác Bạt Hùng chắc chắn bị bức đến điên rồi. Người Cổ tộc cũng đã đến lúc phải ra tay.
Xử lý xong vấn đề về Cổ tộc và Cổ trùng, đấy mới là lúc Cảnh Lăng hoàn toàn nắm thế thắng lợi. Mà người có thể giải quyết những thứ kỳ dị đó, không ai khác ngoài nàng. Để xem khi con át chủ bài mất đi tác dụng, quân Mạc Thanh có thể chống cự được đến bao giờ? Không những thế, phía bên kia Mạc Thanh, nước Nam Viêm còn đang như hổ rình mồi....
Bắc Mạc Quân suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu ưng thuận.
- " Tùy nàng sắp xếp. "
Nàng ở đây một ngày nghĩa là hắn được gần nàng một ngày, có người ngu mới không đáp ứng. Mà hắn đâu có ngu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.