Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 11
Trang Aya
25/07/2019
- Ha ha ha ha ha!!!
Cả đại điện bỗng chốc rộn vang tiếng cười của ba người. Nguyệt vương bấy giờ cũng đã nhập hội, chạy lên phía trên cầm cái đàn tranh xem như kiếm múa liên hồi.
- Kiếm nguyệt ảnh!
- Hồng đoạt mệnh!
- Tốt lắm, hãy xem Lưỡng uyên ương của ta!
...
Lăng Tiêu Nhiên ngồi phía bên dưới điềm nhiên thưởng trà, không nói lấy một lời.
Nàng biết tửu lượng của phu quân mình, chỉ vài ba chén là say. Nên cũng không mấy để ý.
Nhưng Bắc Mạc Quân lại khác, hắn thấy Nguyệt Tích Lương y phục xộc xệch, sắp lộ ra cả xương quai xanh thì bỗng nhiên thấy khó chịu.
Một nữ nhi mà uống rượu, lại còn say đến trình độ này thì còn ra thể thống gì nữa.
Nhìn xem, nhìn xem! Tay của nàng đặt lên đâu kìa?
Là mông! Mông của phụ hoàng đấy!
Lúc trước sờ hắn chưa đủ hay sao, mà giờ lại còn dám sờ cả phụ hoàng hắn nữa?
Đậu hủ của phụ hoàng đã bị nàng cấp ăn sạch!
Đồ háo sắc!
- Mẫu hậu, người mau đỡ phụ hoàng về tẩm cung đi.
Bắc Mạc Quân sắc mặt âm trầm nói.
- À... được! Người đâu?
Hoàng hậu xốc lại tinh thần, mở miệng gọi người.
- Dạ! Nương nương.
- Mau! Mau cùng bản cung đỡ hoàng thượng đi về.
- Vâng!
Hoàng hậu và hai cung nữ nhanh chóng lại gần hoàng thượng, mỗi người một phía định dìu hắn đi.
- Lăn đi cho trẫm! Ta đang là bò cho Tích Lương cưỡi! Bò ò ò ò...
Nào ngờ, mỗ vị hoàng thượng không chịu, hất tay mấy người kia ra, tiếp tục tru lên.
- Ách?
Hoàng hậu bị xô ngã, va vào bình rượu trên bàn, bộ phượng bào cao quý lặp tức ướt nhẹp.
- Nương nương!
- Ta không sao!
Nàng khẽ phất tay, đưa ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Bắc Mạc Quân.
Hoàng thượng say như vậy lại không chịu để người khác đụng chạm. Làm sao để đưa người về mà không làm những chuyện bất kính đây?
Hừ! Vô dụng!
Bắc Mạc Quân khẽ day day trán, liền lặp tức phi thân qua đó.
- Phụ hoàng! Thật mất mặt mà.
Mặt hắn đen sì lại, tay phải đưa lên...
Bốp!
Bắc Mạc Trì trực tiếp được hứng trọn một cú đánh vào gáy, mắt hoa hoa, người đổ ập xuống.
Bắc Mạc Quân đứng gần đó lại không thèm đỡ, nhanh chóng đứng sang một bên, phủi phủi vạt áo.
Đùa sao? Người phụ hoàng hắn bây giờ rất bẩn, hắn làm sao có thể chạm vào được?
- Hoàng thượng!
Hoàng hậu thấy vậy thì nhanh chóng chạy qua muốn đỡ, nhưng đã không còn kịp rồi...
Rầm!
Hoàng thượng cực kỳ đáng thương ngã úp mặt xuống đất, lăn lăn vài vòng mới dừng lại, trên trán nổi lên vài cục u.
- Ô ô ô... hoàng thượng!
Hoàng hậu khóc lóc thảm thương, khẽ nâng Bắc Mạc Trì dậy.
Khò khò...
Không ngờ lại nghe được tiếng ngáy rõ to.
Ách?
- Không chết được, ta chỉ đánh vào huyệt ngủ của người mà thôi. Mau đưa về đi!
Bắc Mạc Quân mất kiên nhẫn phất phất ống tay áo.
- Được, được!
Hoàng hậu gật đầu như băm tỏi. Lặp tức gọi thêm mấy thị vệ to khỏe, khiêng hoàng thượng trên vai đi về phía tẩm cung.
Nhìn bóng dáng mấy người đó khuất dần sau cánh cửa, hắn mới thu hồi lại tầm mắt. Nhân tiện quay sang nói với Lăng Tiêu Nhiên đang thảnh thơi.
- Nguyệt vương phi cũng nên mang vương gia cùng... quận chúa đi về!
Nàng khẽ mỉm cười gật gật đầu rồi tao nhã đứng dậy.
Bàn tay nõn nà với lấy một chùm nho trên bàn. Ngắt một quả cho vào miệng từ từ thưởng thức, lại ngắt thêm một quả nữa dơ ra trước mặt...
- Thiên ca~ về ăn nho...
Phụt!
Lễ bộ thượng thư ngồi gần đó đang uống trà thì lặp tức phun hết ra ngoài.
Nguyệt vương phi coi vương gia là gì? Cẩu sao? Sao có thể gọi như vậy được?
Nàng gọi như vậy, có lẽ đến sáng mai hắn cũng không về.
Nào ngờ...
- Nho của nương tử!
Nguyệt Kinh Thiên đang mải múa kiếm dừng lại ngay tức khắc. Ánh mắt long lanh nhìn quả nho trong tay Lăng Tiêu Nhiên, phi thân chạy qua.
Phụt!
Lễ bộ thượng thư lặp tức phun trà thêm lần nữa.
Con mẹ nó, về thật!
Hắn quên mất người này là một thê nô. Khi say cũng không khác.
- Hảo ngoan~
Lăng Tiêu Nhiên hài lòng xoa xoa đầu trượng phu, búng nho bay vào miệng hắn.
- Hắc, hắc!
Nguyệt Kinh Thiên vừa nhai vừa cười ngây ngốc, thậm chí còn có thể thấy một cái đuôi đang vẫy vẫy sau lưng hắn.
- Chúng ta về thôi!
Nguyệt vương phi cười cười, xoay người đi ra phía cửa đại điện.
- Được, nương tử!
Nguyệt vương gia vui vẻ cun cút đi theo sau.
- Khoan đã! Còn nàng ta?
Bắc Mạc Quân vội vàng gọi với ra, tay chỉ vào một tiểu oa nhi đang ngồi trong góc vẽ dưa chuột và hoa cúc.
- Ách? Người đâu! Mau đưa Lương bảo bảo ra xe ngựa.
Lăng Tiêu Nhiên tỏ vẻ tỉnh ngộ, nhanh chóng phân phó cung nữ ở cạnh.
- Vâng, vương phi!
Nàng ta khẽ hành lễ rồi đi tới chỗ Nguyệt Tích Lương.
- Quận chúa, chúng ta về thôi...
Nàng ta nhỏ nhẹ nói.
- Ta muốn mỹ nam đưa về, không muốn là nữ nhân! Nấc! Nấc!...
Nguyệt Tích Lương nấc lên từng cơn, ánh mắt mê ly nói.
- Ách? Mỹ nam?
Vị cung nữ tròn mắt nhìn.
- Đúng vậy... là mỹ nam!
Nguyệt Tích Lương đứng phắt dậy, nhìn ngắm khắp đại điện. Cuối cũng tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt lãnh khốc của Bắc Mạc Quân.
- Tìm được rồi!
Nàng hét toáng lên, vồ thật nhanh về phía hắn.
- Người huynh đệ, mau hộ tống tỷ tỷ về...
Nguyệt Tích Lương cầm vạt áo của Bắc Mạc Quân, kịch liệt lay động.
- Đừng hòng!
Hắn nghiến chặt răng nói, cố giựt ra y phục bị túm đến nhăn nheo.
Tỷ tỷ cái rắm!
Còn không nhìn xem nàng mới có bao nhiêu tuổi?!
Nàng híp mắt lại thành một đường chỉ hẹp dài.
- Đồ gay kia! Hay là ngươi khinh thường ta? Ngươi chỉ muốn nhanh về phủ để gặp lại những cái cúc hoa xinh đẹp kia chứ gì? Hừ hừ! Lão nương đây cho ngươi biết, ở Tiểu quan quán còn có rất nhiều. Đi theo lão nương... không sợ không có thịt ăn! Ta... sẽ chỉ cho ngươi cách... làm sao để cho... khoái lạc nhất! Ưm!...
Miệng nhỏ đang tuôn một tràng dài thì bỗng nhiên bị bịt chặt lại.
- Im miệng cho ta!
Bắc Mạc Quân bạo khởi, gầm lên.
Im! Im cái đầu ngươi!
Dám bắt lão nương im? Ngươi dám?!
Nguyệt Tích Lương tức mình, một tay dơ lên tạo thành hình trảo, lặp tức thi triển tuyệt chiêu khỉ trộm đào .
Nàng móc tay từ dưới lên trên.
Hắn thấy có gì không ổn, thân hình nhanh chóng tránh đi. Nhưng vẫn chậm một bước...
Bàn tay nàng vừa lúc vuốt nhẹ qua chỗ tiểu Mạc Quân .
Hắn lặp tức đứng hình tầm vài giây. Ngay sau đó mặt bắt đầu đỏ như tôm luộc, gầm thét.
- Mau mang nàng đi cho ta!!!
Đợi mãi không thấy có ai lên tiếng, hắn hằm hằm quay mặt lại.
Đại điện chẳng biết từ bao giờ đã thành vườn không nhà trống , không có lấy một bóng người.
Mẹ kiếp! Chạy thật nhanh!
Bắc Mạc Quân chửi tục trong lòng. Ánh mắt bất đắc dĩ liếc về phía Nguyệt Tích Lương đang cười dâm đãng hết mức.
Ngươi còn cười? Cười nữa là ta bỏ mặc ngươi đấy! Hừ hừ.
Mặt hắn lúc đó vẫn còn chưa hết đỏ.
Cả đại điện bỗng chốc rộn vang tiếng cười của ba người. Nguyệt vương bấy giờ cũng đã nhập hội, chạy lên phía trên cầm cái đàn tranh xem như kiếm múa liên hồi.
- Kiếm nguyệt ảnh!
- Hồng đoạt mệnh!
- Tốt lắm, hãy xem Lưỡng uyên ương của ta!
...
Lăng Tiêu Nhiên ngồi phía bên dưới điềm nhiên thưởng trà, không nói lấy một lời.
Nàng biết tửu lượng của phu quân mình, chỉ vài ba chén là say. Nên cũng không mấy để ý.
Nhưng Bắc Mạc Quân lại khác, hắn thấy Nguyệt Tích Lương y phục xộc xệch, sắp lộ ra cả xương quai xanh thì bỗng nhiên thấy khó chịu.
Một nữ nhi mà uống rượu, lại còn say đến trình độ này thì còn ra thể thống gì nữa.
Nhìn xem, nhìn xem! Tay của nàng đặt lên đâu kìa?
Là mông! Mông của phụ hoàng đấy!
Lúc trước sờ hắn chưa đủ hay sao, mà giờ lại còn dám sờ cả phụ hoàng hắn nữa?
Đậu hủ của phụ hoàng đã bị nàng cấp ăn sạch!
Đồ háo sắc!
- Mẫu hậu, người mau đỡ phụ hoàng về tẩm cung đi.
Bắc Mạc Quân sắc mặt âm trầm nói.
- À... được! Người đâu?
Hoàng hậu xốc lại tinh thần, mở miệng gọi người.
- Dạ! Nương nương.
- Mau! Mau cùng bản cung đỡ hoàng thượng đi về.
- Vâng!
Hoàng hậu và hai cung nữ nhanh chóng lại gần hoàng thượng, mỗi người một phía định dìu hắn đi.
- Lăn đi cho trẫm! Ta đang là bò cho Tích Lương cưỡi! Bò ò ò ò...
Nào ngờ, mỗ vị hoàng thượng không chịu, hất tay mấy người kia ra, tiếp tục tru lên.
- Ách?
Hoàng hậu bị xô ngã, va vào bình rượu trên bàn, bộ phượng bào cao quý lặp tức ướt nhẹp.
- Nương nương!
- Ta không sao!
Nàng khẽ phất tay, đưa ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Bắc Mạc Quân.
Hoàng thượng say như vậy lại không chịu để người khác đụng chạm. Làm sao để đưa người về mà không làm những chuyện bất kính đây?
Hừ! Vô dụng!
Bắc Mạc Quân khẽ day day trán, liền lặp tức phi thân qua đó.
- Phụ hoàng! Thật mất mặt mà.
Mặt hắn đen sì lại, tay phải đưa lên...
Bốp!
Bắc Mạc Trì trực tiếp được hứng trọn một cú đánh vào gáy, mắt hoa hoa, người đổ ập xuống.
Bắc Mạc Quân đứng gần đó lại không thèm đỡ, nhanh chóng đứng sang một bên, phủi phủi vạt áo.
Đùa sao? Người phụ hoàng hắn bây giờ rất bẩn, hắn làm sao có thể chạm vào được?
- Hoàng thượng!
Hoàng hậu thấy vậy thì nhanh chóng chạy qua muốn đỡ, nhưng đã không còn kịp rồi...
Rầm!
Hoàng thượng cực kỳ đáng thương ngã úp mặt xuống đất, lăn lăn vài vòng mới dừng lại, trên trán nổi lên vài cục u.
- Ô ô ô... hoàng thượng!
Hoàng hậu khóc lóc thảm thương, khẽ nâng Bắc Mạc Trì dậy.
Khò khò...
Không ngờ lại nghe được tiếng ngáy rõ to.
Ách?
- Không chết được, ta chỉ đánh vào huyệt ngủ của người mà thôi. Mau đưa về đi!
Bắc Mạc Quân mất kiên nhẫn phất phất ống tay áo.
- Được, được!
Hoàng hậu gật đầu như băm tỏi. Lặp tức gọi thêm mấy thị vệ to khỏe, khiêng hoàng thượng trên vai đi về phía tẩm cung.
Nhìn bóng dáng mấy người đó khuất dần sau cánh cửa, hắn mới thu hồi lại tầm mắt. Nhân tiện quay sang nói với Lăng Tiêu Nhiên đang thảnh thơi.
- Nguyệt vương phi cũng nên mang vương gia cùng... quận chúa đi về!
Nàng khẽ mỉm cười gật gật đầu rồi tao nhã đứng dậy.
Bàn tay nõn nà với lấy một chùm nho trên bàn. Ngắt một quả cho vào miệng từ từ thưởng thức, lại ngắt thêm một quả nữa dơ ra trước mặt...
- Thiên ca~ về ăn nho...
Phụt!
Lễ bộ thượng thư ngồi gần đó đang uống trà thì lặp tức phun hết ra ngoài.
Nguyệt vương phi coi vương gia là gì? Cẩu sao? Sao có thể gọi như vậy được?
Nàng gọi như vậy, có lẽ đến sáng mai hắn cũng không về.
Nào ngờ...
- Nho của nương tử!
Nguyệt Kinh Thiên đang mải múa kiếm dừng lại ngay tức khắc. Ánh mắt long lanh nhìn quả nho trong tay Lăng Tiêu Nhiên, phi thân chạy qua.
Phụt!
Lễ bộ thượng thư lặp tức phun trà thêm lần nữa.
Con mẹ nó, về thật!
Hắn quên mất người này là một thê nô. Khi say cũng không khác.
- Hảo ngoan~
Lăng Tiêu Nhiên hài lòng xoa xoa đầu trượng phu, búng nho bay vào miệng hắn.
- Hắc, hắc!
Nguyệt Kinh Thiên vừa nhai vừa cười ngây ngốc, thậm chí còn có thể thấy một cái đuôi đang vẫy vẫy sau lưng hắn.
- Chúng ta về thôi!
Nguyệt vương phi cười cười, xoay người đi ra phía cửa đại điện.
- Được, nương tử!
Nguyệt vương gia vui vẻ cun cút đi theo sau.
- Khoan đã! Còn nàng ta?
Bắc Mạc Quân vội vàng gọi với ra, tay chỉ vào một tiểu oa nhi đang ngồi trong góc vẽ dưa chuột và hoa cúc.
- Ách? Người đâu! Mau đưa Lương bảo bảo ra xe ngựa.
Lăng Tiêu Nhiên tỏ vẻ tỉnh ngộ, nhanh chóng phân phó cung nữ ở cạnh.
- Vâng, vương phi!
Nàng ta khẽ hành lễ rồi đi tới chỗ Nguyệt Tích Lương.
- Quận chúa, chúng ta về thôi...
Nàng ta nhỏ nhẹ nói.
- Ta muốn mỹ nam đưa về, không muốn là nữ nhân! Nấc! Nấc!...
Nguyệt Tích Lương nấc lên từng cơn, ánh mắt mê ly nói.
- Ách? Mỹ nam?
Vị cung nữ tròn mắt nhìn.
- Đúng vậy... là mỹ nam!
Nguyệt Tích Lương đứng phắt dậy, nhìn ngắm khắp đại điện. Cuối cũng tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt lãnh khốc của Bắc Mạc Quân.
- Tìm được rồi!
Nàng hét toáng lên, vồ thật nhanh về phía hắn.
- Người huynh đệ, mau hộ tống tỷ tỷ về...
Nguyệt Tích Lương cầm vạt áo của Bắc Mạc Quân, kịch liệt lay động.
- Đừng hòng!
Hắn nghiến chặt răng nói, cố giựt ra y phục bị túm đến nhăn nheo.
Tỷ tỷ cái rắm!
Còn không nhìn xem nàng mới có bao nhiêu tuổi?!
Nàng híp mắt lại thành một đường chỉ hẹp dài.
- Đồ gay kia! Hay là ngươi khinh thường ta? Ngươi chỉ muốn nhanh về phủ để gặp lại những cái cúc hoa xinh đẹp kia chứ gì? Hừ hừ! Lão nương đây cho ngươi biết, ở Tiểu quan quán còn có rất nhiều. Đi theo lão nương... không sợ không có thịt ăn! Ta... sẽ chỉ cho ngươi cách... làm sao để cho... khoái lạc nhất! Ưm!...
Miệng nhỏ đang tuôn một tràng dài thì bỗng nhiên bị bịt chặt lại.
- Im miệng cho ta!
Bắc Mạc Quân bạo khởi, gầm lên.
Im! Im cái đầu ngươi!
Dám bắt lão nương im? Ngươi dám?!
Nguyệt Tích Lương tức mình, một tay dơ lên tạo thành hình trảo, lặp tức thi triển tuyệt chiêu khỉ trộm đào .
Nàng móc tay từ dưới lên trên.
Hắn thấy có gì không ổn, thân hình nhanh chóng tránh đi. Nhưng vẫn chậm một bước...
Bàn tay nàng vừa lúc vuốt nhẹ qua chỗ tiểu Mạc Quân .
Hắn lặp tức đứng hình tầm vài giây. Ngay sau đó mặt bắt đầu đỏ như tôm luộc, gầm thét.
- Mau mang nàng đi cho ta!!!
Đợi mãi không thấy có ai lên tiếng, hắn hằm hằm quay mặt lại.
Đại điện chẳng biết từ bao giờ đã thành vườn không nhà trống , không có lấy một bóng người.
Mẹ kiếp! Chạy thật nhanh!
Bắc Mạc Quân chửi tục trong lòng. Ánh mắt bất đắc dĩ liếc về phía Nguyệt Tích Lương đang cười dâm đãng hết mức.
Ngươi còn cười? Cười nữa là ta bỏ mặc ngươi đấy! Hừ hừ.
Mặt hắn lúc đó vẫn còn chưa hết đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.