Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 131
Trang Aya
30/07/2019
Suy nghĩ trong lòng của Bắc Mạc Lâm đương nhiên
là không có ai hay biết. Cổ họng của hắn vẫn còn đau rát làm cho hắn
không dám làm loạn thêm điều gì nữa, lặng lặng đứng một chỗ, căm hận
nhìn Nguyệt Tích Lương.
Rồi có một ngày, hắn sẽ bắt nàng phải quỳ xuống chân hắn xin tha.
Không có giọng nói đáng ghét của Bắc Mạc Lâm quấy nhiễu, màng nhĩ của Nguyệt Tích Lương dịu đi hẳn. Nàng quay sang Hàn Vũ, người đã gây nên một mớ hỗn độn này, nói.
- " Thái tử Ám Dạ, ta không biết ngươi rốt cuộc có mưu đồ gì nhưng tốt nhất là đừng đánh chủ ý lên ta. "
Ngữ điệu không hề che giấu sự chán ghét của nàng như là một con dao, hung hăng đâm vào tim Hàn Vũ, đau nhói.
Hàn Vũ mấp máy môi, chung quy vẫn là không thể nói ra lời.
Nếu ta nói, ta chỉ thuần túy là yêu nàng, nàng có tin không?
Đúng vậy, ta có dã tâm, ta cũng hay bày mưu tính kế, muốn thu cả ngũ quốc vào trong lòng bàn tay. Thế nhưng, việc này không liên quan đến việc ta muốn thú nàng làm thái tử phi.
Từ nhỏ mẫu hậu đã dạy ta, yêu thích thứ gì thì phải mạnh mẽ giữ lấy, cho dù nó không phải là của mình, đoạt đi là được.
Nàng cũng không khác, ta yêu nàng, ta cướp nàng từ tay của Bắc Mạc Quân thì có gì sai?
Ta không sai!
Người sai ở đây là lão thiên gia!
Nếu ông trời cho ta gặp nàng sớm hơn thì người nàng yêu chắc chắn là ta, không phải hắn.
Luận về dung mạo, gia thế, tiền tài, võ công,..... không có gì là ta thua kém hắn. Ta không phục! Chỉ cần nàng ở bên ta đủ lâu, nàng sẽ quên đi Bắc Mạc Quân, tình cảm của nàng sẽ thuộc về ta, mãi mãi thuộc về ta....
Nếu như để Nguyệt Tích Lương nghe được những tiếng lòng này của Hàn Vũ, chắc hẳn nàng sẽ cật lực phỉ nhổ.
Mẹ kiếp! Suy nghĩ của ngươi bị mẫu thân ngươi làm cho lệch lạc con mẹ nó rồi!
Ngươi cần được đi thông cúc..... à nhầm, đi thông não ngay và luôn.
Bệnh thần kinh cũng là một loại bệnh, cần phải trị!
Hàn Vũ không mở miệng nói chuyện với Nguyệt Tích Lương, ngược lại hắn hỏi Bắc Mạc Trì.
- " Thế nào hoàng thượng, người đã cân nhắc kỹ lưỡng điều kiện của Vũ chưa? "
Bắc Mạc Trì không kìm được trợn trắng mắt. Cân nhắc cái rắm! Ta đã từng cân nhắc cái điều kiện quái quỷ đó sao? Ta không có nhớ nha!
Mỗ vị hoàng đế phất ống tay áo, giả bộ ho vài tiếng lấy lại khí thế, dõng dạc tuyên bố.
- " Quyết định của Tích Lương quận chúa chính là quyết định của trẫm! "
Làm như Cảnh Lăng ta sợ Ám Dạ ngươi vậy.
Nói xong, hắn còn dùng ánh mắt lấy lòng cùng tranh công nhìn Nguyệt Tích Lương.
Lương bảo bảo, Hoàng bá bá nói vậy có vừa lòng con hay không?
Nguyệt Tích Lương không tiếng động giơ lên ngón tay cái.
Tốt lắm! Cho người một like!
Nguyệt Kinh Thiên và Lăng Tiêu Nhiên cũng âm thầm tán thưởng, quyết định lần sau sẽ không tùy tiện đánh hắn nữa.
Hàn Vũ dường như đã dự liệu trước được câu trả lời của Bắc Mạc Trì, thản nhiên gật đầu, không mặn không nhạt lên tiếng.
- " Xem ra Cảnh Lăng và Ám Dạ không có duyên giao hảo với nhau rồi. Đã như vậy, ở đây cũng không còn chuyện của chúng ta nữa, xin cáo từ! "
Nếu hoàng đế Cảnh Lăng không thức thời như thế thì đừng trách hắn tâm ngoan thủ lạt.
Trên đời này, chưa có thứ gì hắn muốn chiếm mà không chiếm được. Cách này không được, hắn còn có nhiều cách khác.
Hàn Vũ dẫn đầu rời chỗ ngồi, nghênh ngang bước ra khỏi đại điện, những sứ giả khác của Ám Dạ quốc cũng lục tục đi theo hắn, sắc mặt không mấy tốt đẹp.
Bắc Mạc Trì chẳng khác nào chính diện cho bọn hắn một bạt tai, sao có thể có thái độ tốt được.
Lúc đi ngang qua Bắc Mạc Lâm, Hàn Vũ cố ý thả chậm tốc độ, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy, thầm thì với hắn.
- " Ba ngày sau ở Bất Tiễn Lâu, ta có chuyện cần bàn bạc với ngươi. Chuyện này đối với ngươi mà nói, trăm lợi không hại. "
Đoạn, Hàn Vũ trực tiếp lướt qua hắn, cứ thế mà đi rồi.
Ở một góc độ không ai để ý, Bắc Mạc Lâm cụp mắt xuống, đáy mắt lần nữa hiện lên đạo ánh sáng lạnh, miệng cười gằn.
Bất Tiễn Lâu, coi bộ không đến không được.....
Nguyệt Tích Lương như có điều suy nghĩ nhìn theo bóng lưng Hàn Vũ, mày chíu chặt. Nàng biết, hắn không thể dễ dàng buông tha như vậy.
Với chủ nghĩa suy nghĩ nhiều sẽ mau già, Nguyệt Tích Lương nhất quyết không nghĩ nữa.
Nước đến đất ngăn, binh đến tướng chặn, sợ gì không có cách đối phó.
Sau khi Hàn Vũ ra về, Bắc Mạc Lâm cũng không còn mặt mũi ở lại cung yến nữa, liền mượn cớ lui xuống.
Cung yến kết thúc, Nguyệt Tích Lương còn ở trong cung nói chuyện với Bắc Mạc Trì một lúc, thuật lại mấy trận đánh uy phong với đại quân Mạc Thanh.
Thấy thời gian đã không còn sớm, trước ánh mắt lưu luyến của Bắc Mạc Trì, nàng cùng phụ mẫu mới lên xe ngựa về phủ.
..........
Nguyệt vương phủ, Phù Dung viện.
Nguyệt Tích Lương vừa mới vào phòng, lặp tức cho gọi Y Y và Kình Hạo tiến đến.
Nàng vứt cho hai người một bọc y phục, chính bản thân mình cũng cởi xuống bộ cung trang hoa lệ, mặc vào hắc y, che mặt kín mít.
Xong xuôi, nàng vận khinh công lao vút khỏi tường viện, để lại câu nói.
- " Đi! Các ngươi đi theo ta đến Đại vương phủ. Chúng ta hảo hảo chơi đùa. "
Rồi có một ngày, hắn sẽ bắt nàng phải quỳ xuống chân hắn xin tha.
Không có giọng nói đáng ghét của Bắc Mạc Lâm quấy nhiễu, màng nhĩ của Nguyệt Tích Lương dịu đi hẳn. Nàng quay sang Hàn Vũ, người đã gây nên một mớ hỗn độn này, nói.
- " Thái tử Ám Dạ, ta không biết ngươi rốt cuộc có mưu đồ gì nhưng tốt nhất là đừng đánh chủ ý lên ta. "
Ngữ điệu không hề che giấu sự chán ghét của nàng như là một con dao, hung hăng đâm vào tim Hàn Vũ, đau nhói.
Hàn Vũ mấp máy môi, chung quy vẫn là không thể nói ra lời.
Nếu ta nói, ta chỉ thuần túy là yêu nàng, nàng có tin không?
Đúng vậy, ta có dã tâm, ta cũng hay bày mưu tính kế, muốn thu cả ngũ quốc vào trong lòng bàn tay. Thế nhưng, việc này không liên quan đến việc ta muốn thú nàng làm thái tử phi.
Từ nhỏ mẫu hậu đã dạy ta, yêu thích thứ gì thì phải mạnh mẽ giữ lấy, cho dù nó không phải là của mình, đoạt đi là được.
Nàng cũng không khác, ta yêu nàng, ta cướp nàng từ tay của Bắc Mạc Quân thì có gì sai?
Ta không sai!
Người sai ở đây là lão thiên gia!
Nếu ông trời cho ta gặp nàng sớm hơn thì người nàng yêu chắc chắn là ta, không phải hắn.
Luận về dung mạo, gia thế, tiền tài, võ công,..... không có gì là ta thua kém hắn. Ta không phục! Chỉ cần nàng ở bên ta đủ lâu, nàng sẽ quên đi Bắc Mạc Quân, tình cảm của nàng sẽ thuộc về ta, mãi mãi thuộc về ta....
Nếu như để Nguyệt Tích Lương nghe được những tiếng lòng này của Hàn Vũ, chắc hẳn nàng sẽ cật lực phỉ nhổ.
Mẹ kiếp! Suy nghĩ của ngươi bị mẫu thân ngươi làm cho lệch lạc con mẹ nó rồi!
Ngươi cần được đi thông cúc..... à nhầm, đi thông não ngay và luôn.
Bệnh thần kinh cũng là một loại bệnh, cần phải trị!
Hàn Vũ không mở miệng nói chuyện với Nguyệt Tích Lương, ngược lại hắn hỏi Bắc Mạc Trì.
- " Thế nào hoàng thượng, người đã cân nhắc kỹ lưỡng điều kiện của Vũ chưa? "
Bắc Mạc Trì không kìm được trợn trắng mắt. Cân nhắc cái rắm! Ta đã từng cân nhắc cái điều kiện quái quỷ đó sao? Ta không có nhớ nha!
Mỗ vị hoàng đế phất ống tay áo, giả bộ ho vài tiếng lấy lại khí thế, dõng dạc tuyên bố.
- " Quyết định của Tích Lương quận chúa chính là quyết định của trẫm! "
Làm như Cảnh Lăng ta sợ Ám Dạ ngươi vậy.
Nói xong, hắn còn dùng ánh mắt lấy lòng cùng tranh công nhìn Nguyệt Tích Lương.
Lương bảo bảo, Hoàng bá bá nói vậy có vừa lòng con hay không?
Nguyệt Tích Lương không tiếng động giơ lên ngón tay cái.
Tốt lắm! Cho người một like!
Nguyệt Kinh Thiên và Lăng Tiêu Nhiên cũng âm thầm tán thưởng, quyết định lần sau sẽ không tùy tiện đánh hắn nữa.
Hàn Vũ dường như đã dự liệu trước được câu trả lời của Bắc Mạc Trì, thản nhiên gật đầu, không mặn không nhạt lên tiếng.
- " Xem ra Cảnh Lăng và Ám Dạ không có duyên giao hảo với nhau rồi. Đã như vậy, ở đây cũng không còn chuyện của chúng ta nữa, xin cáo từ! "
Nếu hoàng đế Cảnh Lăng không thức thời như thế thì đừng trách hắn tâm ngoan thủ lạt.
Trên đời này, chưa có thứ gì hắn muốn chiếm mà không chiếm được. Cách này không được, hắn còn có nhiều cách khác.
Hàn Vũ dẫn đầu rời chỗ ngồi, nghênh ngang bước ra khỏi đại điện, những sứ giả khác của Ám Dạ quốc cũng lục tục đi theo hắn, sắc mặt không mấy tốt đẹp.
Bắc Mạc Trì chẳng khác nào chính diện cho bọn hắn một bạt tai, sao có thể có thái độ tốt được.
Lúc đi ngang qua Bắc Mạc Lâm, Hàn Vũ cố ý thả chậm tốc độ, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy, thầm thì với hắn.
- " Ba ngày sau ở Bất Tiễn Lâu, ta có chuyện cần bàn bạc với ngươi. Chuyện này đối với ngươi mà nói, trăm lợi không hại. "
Đoạn, Hàn Vũ trực tiếp lướt qua hắn, cứ thế mà đi rồi.
Ở một góc độ không ai để ý, Bắc Mạc Lâm cụp mắt xuống, đáy mắt lần nữa hiện lên đạo ánh sáng lạnh, miệng cười gằn.
Bất Tiễn Lâu, coi bộ không đến không được.....
Nguyệt Tích Lương như có điều suy nghĩ nhìn theo bóng lưng Hàn Vũ, mày chíu chặt. Nàng biết, hắn không thể dễ dàng buông tha như vậy.
Với chủ nghĩa suy nghĩ nhiều sẽ mau già, Nguyệt Tích Lương nhất quyết không nghĩ nữa.
Nước đến đất ngăn, binh đến tướng chặn, sợ gì không có cách đối phó.
Sau khi Hàn Vũ ra về, Bắc Mạc Lâm cũng không còn mặt mũi ở lại cung yến nữa, liền mượn cớ lui xuống.
Cung yến kết thúc, Nguyệt Tích Lương còn ở trong cung nói chuyện với Bắc Mạc Trì một lúc, thuật lại mấy trận đánh uy phong với đại quân Mạc Thanh.
Thấy thời gian đã không còn sớm, trước ánh mắt lưu luyến của Bắc Mạc Trì, nàng cùng phụ mẫu mới lên xe ngựa về phủ.
..........
Nguyệt vương phủ, Phù Dung viện.
Nguyệt Tích Lương vừa mới vào phòng, lặp tức cho gọi Y Y và Kình Hạo tiến đến.
Nàng vứt cho hai người một bọc y phục, chính bản thân mình cũng cởi xuống bộ cung trang hoa lệ, mặc vào hắc y, che mặt kín mít.
Xong xuôi, nàng vận khinh công lao vút khỏi tường viện, để lại câu nói.
- " Đi! Các ngươi đi theo ta đến Đại vương phủ. Chúng ta hảo hảo chơi đùa. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.