Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 133
Trang Aya
30/07/2019
Quán chủ vâng vâng dạ dạ liên hồi, trực tiếp sai người nâng Bắc Mạc Lâm vào căn phòng thượng hạng nhất.
Lúc Bắc Mạc Lâm được khiêng đi, Quán chủ có cố ý liếc qua khuôn mặt hắn. Nhất thời, khóe miệng gã giật giật liên hồi.
Đây chẳng phải là Đại vương gia sao? Mấy người này đến cả Đại vương gia cũng dám ra tay?
Nếu thật sự làm theo lời nàng, đến lúc Đại vương gia thoát ra, chẳng phải Tiểu Quan Quán này của gã sẽ bị đốt trụi sao?
Này......
Như nhận ra ý nghĩ của Quán chủ, Nguyệt Tích Lương phẩy phẩy tay, chắc như đinh đóng cột lên tiếng.
- " Ta đã tạm thời phong bế thị giác và thính giác của hắn trong vòng ba ngày, hắn sẽ không biết là ai đã làm ra chuyện này đâu, ngươi yên tâm. "
Lần này, nàng không cho Bắc Mạc Lâm uống xuân dược, bởi vì nàng muốn hắn thử cảm giác bị cưỡng bức là như thế nào.
Hắn phải thanh tỉnh mới có thể tận tình hưởng thụ sự phục vụ nàng chuẩn bị cho hắn chứ.
Hắc hắc, Bắc Mạc Lâm, cúc của ngươi xác định là phải bạo.
Nghe Nguyệt Tích Lương nói vậy, Quán chủ mới thoáng yên tâm phần nào, lặp tức xoay người đi chọn vài nam nhân phù hợp với yêu cầu.
Nguyệt Tích Lương ngáp một cái, mệt mỏi xoa xoa cổ, quay sang nói với Kình Hạo.
- " Ngươi ở đây trông chừng Bắc Mạc Lâm. Ba ngày sau, khi xong việc thì đưa hắn trở lại Đại vương phủ. "
Thực chất nàng muốn treo hắn trần truồng ở trên cổng thành hơn. Thế nhưng suy nghĩ về bộ mặt hoàng thất, vẫn la bỏ qua.
Ài..... lão nương đúng là quá nhân từ mà. Thiện lương nhất trong thiên hạ!
Ai đó hung hăng tự luyến ở trong lòng lần thứ n.
Kình Hạo tròn mắt chỉ vào mũi mình, bất bình phản bác.
- " Tại sao lại là ta? "
- " Tại sao không phải là ngươi? "
Nguyệt Tích Lương hai tay chống nạnh, hỏi lại.
- " Ta..... "
Được rồi, Kình Hạo chính thức không còn gì để nói.
Là ta, là ta được chưa?
Một người trên danh nghĩa là trưởng môn, là chủ tử.
Một người lại là muội muội mà hắn yêu thương nhất.
Không là hắn thì là ai?
Nguyệt Tích Lương thấy Kình Hạo thức thời chấp nhận số mệnh, hài lòng gật đầu.
Trẻ nhỏ dễ bảo, thực ngoan!
Thế là hai tiểu nữ nhân vứt bỏ Kình Hạo một mình lẻ loi ở Tiểu Quan Quán, sung sướng quay về Nguyệt vương phủ ngủ bù.
Mà Bắc Mạc Lâm, thật sự đã bị bạo cúc những ba ngày ba đêm, ngất lên ngất xuống, máu chảy ròng ròng, thảm hại không nỡ nhìn thẳng, ác giả ác báo.
.........
Ba ngày sau.
Khi Bắc Mạc Lâm tỉnh dậy lần nữa đã thấy mình ở tại Đại vương phủ. Ngoại trừ những vết thương trên người cùng đau đớn ở vùng hậu môn, hắn đã khôi phục thị giác và thính giác, cổ họng hắn cũng đã khỏi hoàn toàn.
Bắc Mạc Lâm cố gắng ngồi dậy, nhưng chỉ là một cử động nhỏ thôi đã khiến cho cúc hoa rỉ máu, thấm đẫm cả đũng quần.
Hắn phẫn nộ nghiến chặt răng, gương mặt vặn vẹo đến đáng sợ, cảm thấy bị nhục nhã hơn bao giờ hết.
Hắn, Bắc Mạc Lâm, bị mấy nam nhân cường bạo.
Nếu để hắn biết ai đứng sau chuyện này, hắn sẽ diệt cả nhà kẻ đó, băm thây cho chó ăn!
Hắn quyết không tha! Quyết không tha!
Bắc Mạc Lâm chính thức phát điên, hai mắt đỏ ngầu đầy căm hận, tựa như dã thú.
Để tìm ra kẻ đó, để trừng phạt kẻ đó, hắn cần phải có địa vị cao hơn nữa, hắn cần phải có thêm quyền lực. Thế này vẫn chưa đủ, xa xa chưa đủ!
Đúng rồi, là đế vị, là hoàng đế.
Chỉ có là hoàng đế hắn mới có thể nắm trong tay tất cả.
Số mệnh của hắn chính là chân long thiên tử, hắn xứng đáng bước lên đế vị, chỉ có hắn mà thôi, không ai cướp được của hắn, không ai.....
- " Người đâu! "
Bắc Mạc Lâm cất giọng suy yếu.
Bất Tiễn Lâu, hắn cần phải đến đó. Đấy chính là cơ hội ngàn năm có một của hắn, không thể bỏ lỡ.
Hàn Vũ, chúng ta chắc chắn phải hợp tác với nhau rồi.....
.........
Những gì mà Bắc Mạc Lâm và Hàn Vũ đang âm mưu, Nguyệt Tích Lương không hề hay biết mà Bắc Mạc Trì càng thêm mù mờ.
Đối với hắn, Bắc Mạc Lâm dù có thành kiến với hắn như thế nào, có dã tâm như thế nào thì cũng phải coi trọng người phụ hoàng này, coi trọng tình thân.
Thế nhưng, Bắc Mạc Trì đã lầm. Hắn đã quá xem thường tham vọng của một con người, nhất là tham vọng về quyền lực, địa vị.
Bắc Mạc Lâm bây giờ có thể sẵn sàng giết hết thân nhân, bằng hữu, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.
Đã hơn một tháng trôi qua từ lúc Nguyệt Tích Lương trở về kinh thành.
Một tháng này, nàng dành hết thời gian cho thân nhân, chuẩn bị của hồi môn cho Nguyệt Hàn Tinh, tham dự hôn lễ của nàng.
Nguyệt Hàn Tinh đã bước trước nàng một bước, chính thức trở thành Tam vương phi.
Tiểu Màn Thầu ngày ấy giờ đây như thay đổi hẳn, trở thành Nguyệt Hàn Tinh xinh đẹp, đoan trang, đầy đủ lễ nghĩa. Đúng là không làm nhục thân phận nghĩa nữ của Nguyệt Kinh Thiên.
Mà thời điểm sau đại hôn của Tam vương gia cũng chính là lúc Bắc Mạc Lâm ra tay.
Một ngày này, sau khi Bắc Mạc Lâm vào cung có chuyện cầu kiến hoàng thượng, trong cung liền truyền ra tin tức hoàng thượng Bắc Mạc Trì bị mắc bạo bệnh, dưỡng bệnh tại Dưỡng Tâm điện, không cho phép ai vào thăm hỏi.
Thực chất, có phải thật sự bị bệnh hay không, chỉ cần là người thông minh thì sẽ hiểu.
Nguyệt Tích Lương thấp thỏm đi đi lại lại trong đại sảnh, mày nhíu lại thành một đoàn, bất an không thôi.
Vừa hôm qua nàng mới vào cung đánh cờ cùng Hoàng bá bá, hắn vẫn còn rất khỏe mạnh. Mắc bạo bệnh cái rắm ấy!
Bắc Mạc Lâm, ngươi rốt cuộc muốn giở trò gì?
Một lúc sau, cuối cùng nàng cũng thấy phụ thân từ ngoài bước vào, khuôn mặt giăng đầy mây đen.
- " Phụ thân, như thế nào rồi? "
Nàng kéo tay Nguyệt Kinh Thiên, lo lắng hỏi.
Rầm!
Nguyệt Kinh Thiên tức giận đùng đùng, vỗ tay lên mặt bàn, làm cho cái bàn trực tiếp bị đánh nát bấy, ầm ầm đổ xuống, hắn rống lên.
- " Tên Bắc Mạc Lâm này điên rồi! Hắn cư nhiên muốn tạo phản, đoạt lấy đế vị. Bây giờ trong cung đều là người của hắn, Bắc Mạc Trì bị giam lỏng. Bắc Mạc Lâm chưa giết hắn sở dĩ muốn hắn tự tay viết thánh chỉ truyền ngôi! Đê tiện, bất nhân, bất nghĩa, bất hiếu, cầm thú,...... ! "
Lúc Bắc Mạc Lâm được khiêng đi, Quán chủ có cố ý liếc qua khuôn mặt hắn. Nhất thời, khóe miệng gã giật giật liên hồi.
Đây chẳng phải là Đại vương gia sao? Mấy người này đến cả Đại vương gia cũng dám ra tay?
Nếu thật sự làm theo lời nàng, đến lúc Đại vương gia thoát ra, chẳng phải Tiểu Quan Quán này của gã sẽ bị đốt trụi sao?
Này......
Như nhận ra ý nghĩ của Quán chủ, Nguyệt Tích Lương phẩy phẩy tay, chắc như đinh đóng cột lên tiếng.
- " Ta đã tạm thời phong bế thị giác và thính giác của hắn trong vòng ba ngày, hắn sẽ không biết là ai đã làm ra chuyện này đâu, ngươi yên tâm. "
Lần này, nàng không cho Bắc Mạc Lâm uống xuân dược, bởi vì nàng muốn hắn thử cảm giác bị cưỡng bức là như thế nào.
Hắn phải thanh tỉnh mới có thể tận tình hưởng thụ sự phục vụ nàng chuẩn bị cho hắn chứ.
Hắc hắc, Bắc Mạc Lâm, cúc của ngươi xác định là phải bạo.
Nghe Nguyệt Tích Lương nói vậy, Quán chủ mới thoáng yên tâm phần nào, lặp tức xoay người đi chọn vài nam nhân phù hợp với yêu cầu.
Nguyệt Tích Lương ngáp một cái, mệt mỏi xoa xoa cổ, quay sang nói với Kình Hạo.
- " Ngươi ở đây trông chừng Bắc Mạc Lâm. Ba ngày sau, khi xong việc thì đưa hắn trở lại Đại vương phủ. "
Thực chất nàng muốn treo hắn trần truồng ở trên cổng thành hơn. Thế nhưng suy nghĩ về bộ mặt hoàng thất, vẫn la bỏ qua.
Ài..... lão nương đúng là quá nhân từ mà. Thiện lương nhất trong thiên hạ!
Ai đó hung hăng tự luyến ở trong lòng lần thứ n.
Kình Hạo tròn mắt chỉ vào mũi mình, bất bình phản bác.
- " Tại sao lại là ta? "
- " Tại sao không phải là ngươi? "
Nguyệt Tích Lương hai tay chống nạnh, hỏi lại.
- " Ta..... "
Được rồi, Kình Hạo chính thức không còn gì để nói.
Là ta, là ta được chưa?
Một người trên danh nghĩa là trưởng môn, là chủ tử.
Một người lại là muội muội mà hắn yêu thương nhất.
Không là hắn thì là ai?
Nguyệt Tích Lương thấy Kình Hạo thức thời chấp nhận số mệnh, hài lòng gật đầu.
Trẻ nhỏ dễ bảo, thực ngoan!
Thế là hai tiểu nữ nhân vứt bỏ Kình Hạo một mình lẻ loi ở Tiểu Quan Quán, sung sướng quay về Nguyệt vương phủ ngủ bù.
Mà Bắc Mạc Lâm, thật sự đã bị bạo cúc những ba ngày ba đêm, ngất lên ngất xuống, máu chảy ròng ròng, thảm hại không nỡ nhìn thẳng, ác giả ác báo.
.........
Ba ngày sau.
Khi Bắc Mạc Lâm tỉnh dậy lần nữa đã thấy mình ở tại Đại vương phủ. Ngoại trừ những vết thương trên người cùng đau đớn ở vùng hậu môn, hắn đã khôi phục thị giác và thính giác, cổ họng hắn cũng đã khỏi hoàn toàn.
Bắc Mạc Lâm cố gắng ngồi dậy, nhưng chỉ là một cử động nhỏ thôi đã khiến cho cúc hoa rỉ máu, thấm đẫm cả đũng quần.
Hắn phẫn nộ nghiến chặt răng, gương mặt vặn vẹo đến đáng sợ, cảm thấy bị nhục nhã hơn bao giờ hết.
Hắn, Bắc Mạc Lâm, bị mấy nam nhân cường bạo.
Nếu để hắn biết ai đứng sau chuyện này, hắn sẽ diệt cả nhà kẻ đó, băm thây cho chó ăn!
Hắn quyết không tha! Quyết không tha!
Bắc Mạc Lâm chính thức phát điên, hai mắt đỏ ngầu đầy căm hận, tựa như dã thú.
Để tìm ra kẻ đó, để trừng phạt kẻ đó, hắn cần phải có địa vị cao hơn nữa, hắn cần phải có thêm quyền lực. Thế này vẫn chưa đủ, xa xa chưa đủ!
Đúng rồi, là đế vị, là hoàng đế.
Chỉ có là hoàng đế hắn mới có thể nắm trong tay tất cả.
Số mệnh của hắn chính là chân long thiên tử, hắn xứng đáng bước lên đế vị, chỉ có hắn mà thôi, không ai cướp được của hắn, không ai.....
- " Người đâu! "
Bắc Mạc Lâm cất giọng suy yếu.
Bất Tiễn Lâu, hắn cần phải đến đó. Đấy chính là cơ hội ngàn năm có một của hắn, không thể bỏ lỡ.
Hàn Vũ, chúng ta chắc chắn phải hợp tác với nhau rồi.....
.........
Những gì mà Bắc Mạc Lâm và Hàn Vũ đang âm mưu, Nguyệt Tích Lương không hề hay biết mà Bắc Mạc Trì càng thêm mù mờ.
Đối với hắn, Bắc Mạc Lâm dù có thành kiến với hắn như thế nào, có dã tâm như thế nào thì cũng phải coi trọng người phụ hoàng này, coi trọng tình thân.
Thế nhưng, Bắc Mạc Trì đã lầm. Hắn đã quá xem thường tham vọng của một con người, nhất là tham vọng về quyền lực, địa vị.
Bắc Mạc Lâm bây giờ có thể sẵn sàng giết hết thân nhân, bằng hữu, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.
Đã hơn một tháng trôi qua từ lúc Nguyệt Tích Lương trở về kinh thành.
Một tháng này, nàng dành hết thời gian cho thân nhân, chuẩn bị của hồi môn cho Nguyệt Hàn Tinh, tham dự hôn lễ của nàng.
Nguyệt Hàn Tinh đã bước trước nàng một bước, chính thức trở thành Tam vương phi.
Tiểu Màn Thầu ngày ấy giờ đây như thay đổi hẳn, trở thành Nguyệt Hàn Tinh xinh đẹp, đoan trang, đầy đủ lễ nghĩa. Đúng là không làm nhục thân phận nghĩa nữ của Nguyệt Kinh Thiên.
Mà thời điểm sau đại hôn của Tam vương gia cũng chính là lúc Bắc Mạc Lâm ra tay.
Một ngày này, sau khi Bắc Mạc Lâm vào cung có chuyện cầu kiến hoàng thượng, trong cung liền truyền ra tin tức hoàng thượng Bắc Mạc Trì bị mắc bạo bệnh, dưỡng bệnh tại Dưỡng Tâm điện, không cho phép ai vào thăm hỏi.
Thực chất, có phải thật sự bị bệnh hay không, chỉ cần là người thông minh thì sẽ hiểu.
Nguyệt Tích Lương thấp thỏm đi đi lại lại trong đại sảnh, mày nhíu lại thành một đoàn, bất an không thôi.
Vừa hôm qua nàng mới vào cung đánh cờ cùng Hoàng bá bá, hắn vẫn còn rất khỏe mạnh. Mắc bạo bệnh cái rắm ấy!
Bắc Mạc Lâm, ngươi rốt cuộc muốn giở trò gì?
Một lúc sau, cuối cùng nàng cũng thấy phụ thân từ ngoài bước vào, khuôn mặt giăng đầy mây đen.
- " Phụ thân, như thế nào rồi? "
Nàng kéo tay Nguyệt Kinh Thiên, lo lắng hỏi.
Rầm!
Nguyệt Kinh Thiên tức giận đùng đùng, vỗ tay lên mặt bàn, làm cho cái bàn trực tiếp bị đánh nát bấy, ầm ầm đổ xuống, hắn rống lên.
- " Tên Bắc Mạc Lâm này điên rồi! Hắn cư nhiên muốn tạo phản, đoạt lấy đế vị. Bây giờ trong cung đều là người của hắn, Bắc Mạc Trì bị giam lỏng. Bắc Mạc Lâm chưa giết hắn sở dĩ muốn hắn tự tay viết thánh chỉ truyền ngôi! Đê tiện, bất nhân, bất nghĩa, bất hiếu, cầm thú,...... ! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.