Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 151
Trang Aya
31/07/2019
Tốc độ báo tin của tên nô bộc nào đó quả thật rất nhanh, chưa đến một khắc sau trong phòng đã có thêm sự xuất hiện của
Hàn Vũ. Có lẽ đối với hắn, tập tục trước ngày đại hôn tân lang và tân
nương không được gặp mặt nhau chẳng có nghĩa lý gì cả.
Hàn Vũ bước đến cạnh giường, khuôn ngực hắn phập phồng, hơi thở có chút gấp gáp. Trên người hắn là hỉ bào gọn gàng, kim quan mặc phát, tuấn tú rạng ngời, chỉ là trong mắt hàm chứa lo lắng.
Nguyệt Tích Lương giữ nguyên vẻ mặt bất cần đời như lúc ban đầu, mặc kệ hắn đánh giá, cũng mặc kệ luôn cơn đau âm ỉ dưới bụng vì trúng độc.
Hàn Vũ mặc dù có nghi ngờ nhưng thời gian thực sự cấp bách không cho hắn có cơ hội tìm hiểu thấu đáo.
Lão đại phu thuật lại y nguyên những lời lão nói vừa nãy với hắn. Hàn Vũ trầm tư một lúc, liếc nhìn sắc mặt không mấy tốt đẹp của Nguyệt Tích Lương, bàn tay nắm chặt rồi lại buông ra. Đắn đo hồi lâu, rốt cuộc hắn hỏi.
- " Nếu không giải độc ngay thì có để lại di chứng gì không? "
Đại phu vuốt chòm râu thưa thớt dưới cằm, trả lời.
- " Di chứng thì chắc rằng không có. Bất quá.... y thuật của lão phu có hạn, tạm thời ngăn chặn độc tố nhưng cũng không thể ngăn chặn hết được cơn đau cho vị cô nương này, cùng lắm chỉ giảm đi được năm phần. Vì lẽ đó, trong quá trình bái đường thành thân, nàng ấy vẫn phải chịu đau đớn giày vò. Thái tử, mong người suy nghĩ kỹ càng. "
Nói chung là thế này, người chịu đau ở đây chỉ có mình Nguyệt Tích Lương. Nếu như Hàn Vũ nỡ để nàng chịu khổ sở thì cứ tiếp tục hôn lễ thôi.
Hàn Vũ xoa mi tâm, nhớ lại thần sắc khó chịu của phụ hoàng và các quan lại đại thần, thở dài.
Với lại, vì ngày này hắn đã phải trù tính bao nhiêu lâu, đâu thể vì một lý do này mà bỏ dở giữa chừng. Đêm dài lắm mộng, bỏ lỡ một lần có khi là bỏ cả đời.
Nếu có thể, hắn cũng không muốn Nguyệt Tích Lương phải đau đớn. Nhưng hết cách, ngày hôm nay nàng chắc chắn phải trở thành thái tử phi.
Quyết tâm xong, Hàn Vũ lấy lại phong độ, nói.
- " Làm đi, ngăn chặn độc tố, tiếp tục thành hôn. Ta cho ngươi nửa canh giờ.... "
Lão đại phu thương xót nhìn qua Nguyệt Tích Lương, chấp nhận.
- " Vậy được, nửa canh giờ là đủ rồi! "
Hàn Vũ gật đầu, nhấc chân rời đi một mạch, bỏ lại vị đại phu đang dốc sức châm cứu cho nàng. Hắn còn phải giải thích cho khách mời và kéo dài thời gian.
Nguyệt Tích Lương dường như đã biết trước câu trả lời của hắn. Nàng vốn không trông mong hôn lễ sẽ được hủy bỏ, câu thêm nửa canh giờ đã là tốt lắm rồi.
Nguyệt Hạo Thần, Bắc Mạc Quân, nếu lần này hai người còn không đến nữa, ta..... ta.... ta thề sẽ độc chết các ngươi!
........
Đúng nửa canh giờ sau, Nguyệt Tích Lương " bị " ma ma cùng mấy nô tỳ dìu ra khỏi phòng. Nếu nói là dìu, chi bằng nói là lôi đi thì đúng hơn.
Lúc này, trên đầu nàng đã được phủ thêm một tấm khăn trùm đầu cùng màu với giá y, thêu họa tiết tinh xảo.
Nguyệt Tích Lương thở dài thườn thượt, cuối cùng cái thời khắc chết dẫm này cũng đến.
Vì ở cùng trong phủ thái tử cho nên ngược lại không cần dùng đến kiệu hoa cũng như đội ngũ đón dâu.
Gần tới hỉ đường, tiếng nhạc vui vẻ tấu lên đã đâm vào màng nhĩ Nguyệt Tích Lương, đau nhói. Chẳng biết âm thanh này đã vang lên được bao nhiêu lâu rồi.
Ma ma cất giọng cao vút, cơ hồ lấn át cả tiếng nhạc.
- " Tân nương tới! "
Nhất thời, tiếng nhạc ngừng bặt, mọi ánh mắt đều đưa ra phía đại môn mở rộng, tập trung vào thân ảnh yểu điệu chói lóa.
Ngay cả đến Hoàn Nhan Dung Ca cùng hoàng đế Ám Dạ cũng bất giác ngồi thẳng lưng hơn một chút, vẻ mặt hiện lên nét tươi cười hòa ái.
Hàn Vũ bước vội đến trước mặt Nguyệt Tích Lương, tâm tình của hắn khẩn trương và kích động chưa từng có. Nhịp tim hắn đập thình thịch, ánh mắt nóng bỏng như muốn nhìn xuyên qua lớp hỉ khăn ngăn cách.
Sắp rồi! Chỉ một chút nữa thôi! Nguyệt Tích Lương sẽ là của hắn, của riêng hắn!
Ha ha, Bắc Mạc Quân à, ngươi đến trước thì đã sao? Ta đến sau nhưng chẳng phải cuối cùng nàng vẫn là thê tử của ta đấy thôi. Có đáng cười không cơ chứ?
Bắc Mạc Quân, ngươi đã là kẻ thua cuộc, mãi mãi là kẻ thua cuộc!
Ma ma cười tươi như một đóa hoa cúc, lấy một dải lụa đỏ có thắt hoa, một đầu buộc vào hai tay bị trói của Nguyệt Tích Lương, đầu còn lại thì đưa cho Hàn Vũ, nói.
- " Thái tử, ngài cầm lấy. "
Hàn Vũ nhàn nhạt gật đầu với nàng ta, bàn tay thon dài cầm lấy dải lụa đỏ.
Hắn dắt Nguyệt Tích Lương đi vào hỉ đường, từng bước, từng bước rất chậm, tựa như sợ nàng ngã nhào ra đất.
Quả thật, Nguyệt Tích Lương bây giờ cũng sắp ngã đến nơi rồi. Chân nàng nhuyễn ra, có chút vô lực, những giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy dài, thấm đẫm cả một mảng cổ áo, tóc dính chặt vào mặt, hơi ngứa.
Bởi vì bị điểm huyệt câm nên dù có đau nàng cũng không kêu ra được, chỉ gắt gao cắn chặt môi.
Nguyệt Tích Lương thực uất ức nghĩ thầm: mẹ nó, ta đang bị dắt đi như một con chó vậy! Nhục nhã, quá nhục nhã!
Đây mà dắt tân nương cái nỗi gì?!
Hàn Vũ và Nguyệt Tích Lương song song đứng trước mặt hoàng hậu cùng hoàng thượng, tay nàng run rẩy, sự lo âu, bồn chồn dâng đầy cõi lòng.
Đến đi, đến đi chứ....
Bây giờ là giờ nào rồi?
Nguyệt Tích Lương còn không nghe được ma ma đang lải nhải những gì. Mãi sau, nàng mới bị giật mình bởi giọng nói cao vút đến kinh người của nàng ta.
- " Nhất bái thiên địa! "
Nguyệt Tích Lương đứng chôn chân tại chỗ, Hàn Vũ đã quay lưng lại chuẩn bị quỳ xuống nhưng nàng vẫn lù lù bất động như tượng đá.
Không khí trong hỉ đường dường như hơi ngượng gạo, nụ cười trên khóe môi hoàng đế Ám Dạ cứng đờ.
Hàn Vũ sai sử một cái ánh mắt, một nô tỳ gần đó lặp tức hiểu ý tiến đến bên người Nguyệt Tích Lương, cười nói.
- " Tân nương ngày hôm nay có chút không khỏe, đến đi đường cũng phải có người đỡ. Để nô tỳ dìu nàng quỳ xuống. "
Vừa nói, nàng ta vừa xoay người Nguyệt Tích Lương lại. Bàn tay nàng ta bỗng nhiên dùng sức, đầu gối nàng ta đụng vào khuỷu chân nàng.
Nguyệt Tích Lương đang trúng độc yếu ớt đến nhường nào, cẳng chân tê rần, hoa hoa lệ lệ quỳ xuống.
Đau!
Khả năng bị tím bầm rồi!
Nguyệt Tích Lương không kịp lấy lại tinh thần thì đầu nàng bị người ta ấn xuống, cưỡng ép dập đầu với thiên địa. Hàn Vũ cũng cùng dập đầu với nàng, vẻ mặt hắn bình thản như không.
Có một số người phát giác ra điều gì đó không đúng nhưng cũng không dám lên tiếng phá đám.
Nhất bái xong, Nguyệt Tích Lương bị kéo đứng thẳng dậy, đầu hoa hoa.
Nàng cố gắng tự nhủ với bản thân rằng: quỳ thiên địa cũng không tồi, thiên địa khai sáng ra thế giới này, quỳ thiên địa là nàng tôn trọng thiên địa. Ừ, chỉ có thế!
Vừa nghĩ xong, câu thứ hai lại dõng dạc vang lên.
- " Nhị bái cao đường! "
A phi!
Nguyệt Tích Lương tức tối dậm chân. Quỳ thiên địa thì nàng quỳ, chứ quỳ hai người trên kia, lại còn dập đầu. Có chết nàng cũng không làm!
Dù quyết tâm lắm nhưng Nguyệt Tích Lương vẫn bị ả nô tỳ xoay người lại một cách dễ dàng.
Ngay lúc nàng ta định dùng cách cũ bắt Nguyệt Tích Lương quỳ xuống thì có một giọng nói phẫn nộ vang lên từ bên ngoài.
- " Dừng dừng dừng! Bái bái cái con khỉ! Hôn lễ này không được phép tổ chức. Bản công tử đến cướp dâu đây! Ai ngăn cản, ta dùng vàng đập chết hắn! "
Hàn Vũ bước đến cạnh giường, khuôn ngực hắn phập phồng, hơi thở có chút gấp gáp. Trên người hắn là hỉ bào gọn gàng, kim quan mặc phát, tuấn tú rạng ngời, chỉ là trong mắt hàm chứa lo lắng.
Nguyệt Tích Lương giữ nguyên vẻ mặt bất cần đời như lúc ban đầu, mặc kệ hắn đánh giá, cũng mặc kệ luôn cơn đau âm ỉ dưới bụng vì trúng độc.
Hàn Vũ mặc dù có nghi ngờ nhưng thời gian thực sự cấp bách không cho hắn có cơ hội tìm hiểu thấu đáo.
Lão đại phu thuật lại y nguyên những lời lão nói vừa nãy với hắn. Hàn Vũ trầm tư một lúc, liếc nhìn sắc mặt không mấy tốt đẹp của Nguyệt Tích Lương, bàn tay nắm chặt rồi lại buông ra. Đắn đo hồi lâu, rốt cuộc hắn hỏi.
- " Nếu không giải độc ngay thì có để lại di chứng gì không? "
Đại phu vuốt chòm râu thưa thớt dưới cằm, trả lời.
- " Di chứng thì chắc rằng không có. Bất quá.... y thuật của lão phu có hạn, tạm thời ngăn chặn độc tố nhưng cũng không thể ngăn chặn hết được cơn đau cho vị cô nương này, cùng lắm chỉ giảm đi được năm phần. Vì lẽ đó, trong quá trình bái đường thành thân, nàng ấy vẫn phải chịu đau đớn giày vò. Thái tử, mong người suy nghĩ kỹ càng. "
Nói chung là thế này, người chịu đau ở đây chỉ có mình Nguyệt Tích Lương. Nếu như Hàn Vũ nỡ để nàng chịu khổ sở thì cứ tiếp tục hôn lễ thôi.
Hàn Vũ xoa mi tâm, nhớ lại thần sắc khó chịu của phụ hoàng và các quan lại đại thần, thở dài.
Với lại, vì ngày này hắn đã phải trù tính bao nhiêu lâu, đâu thể vì một lý do này mà bỏ dở giữa chừng. Đêm dài lắm mộng, bỏ lỡ một lần có khi là bỏ cả đời.
Nếu có thể, hắn cũng không muốn Nguyệt Tích Lương phải đau đớn. Nhưng hết cách, ngày hôm nay nàng chắc chắn phải trở thành thái tử phi.
Quyết tâm xong, Hàn Vũ lấy lại phong độ, nói.
- " Làm đi, ngăn chặn độc tố, tiếp tục thành hôn. Ta cho ngươi nửa canh giờ.... "
Lão đại phu thương xót nhìn qua Nguyệt Tích Lương, chấp nhận.
- " Vậy được, nửa canh giờ là đủ rồi! "
Hàn Vũ gật đầu, nhấc chân rời đi một mạch, bỏ lại vị đại phu đang dốc sức châm cứu cho nàng. Hắn còn phải giải thích cho khách mời và kéo dài thời gian.
Nguyệt Tích Lương dường như đã biết trước câu trả lời của hắn. Nàng vốn không trông mong hôn lễ sẽ được hủy bỏ, câu thêm nửa canh giờ đã là tốt lắm rồi.
Nguyệt Hạo Thần, Bắc Mạc Quân, nếu lần này hai người còn không đến nữa, ta..... ta.... ta thề sẽ độc chết các ngươi!
........
Đúng nửa canh giờ sau, Nguyệt Tích Lương " bị " ma ma cùng mấy nô tỳ dìu ra khỏi phòng. Nếu nói là dìu, chi bằng nói là lôi đi thì đúng hơn.
Lúc này, trên đầu nàng đã được phủ thêm một tấm khăn trùm đầu cùng màu với giá y, thêu họa tiết tinh xảo.
Nguyệt Tích Lương thở dài thườn thượt, cuối cùng cái thời khắc chết dẫm này cũng đến.
Vì ở cùng trong phủ thái tử cho nên ngược lại không cần dùng đến kiệu hoa cũng như đội ngũ đón dâu.
Gần tới hỉ đường, tiếng nhạc vui vẻ tấu lên đã đâm vào màng nhĩ Nguyệt Tích Lương, đau nhói. Chẳng biết âm thanh này đã vang lên được bao nhiêu lâu rồi.
Ma ma cất giọng cao vút, cơ hồ lấn át cả tiếng nhạc.
- " Tân nương tới! "
Nhất thời, tiếng nhạc ngừng bặt, mọi ánh mắt đều đưa ra phía đại môn mở rộng, tập trung vào thân ảnh yểu điệu chói lóa.
Ngay cả đến Hoàn Nhan Dung Ca cùng hoàng đế Ám Dạ cũng bất giác ngồi thẳng lưng hơn một chút, vẻ mặt hiện lên nét tươi cười hòa ái.
Hàn Vũ bước vội đến trước mặt Nguyệt Tích Lương, tâm tình của hắn khẩn trương và kích động chưa từng có. Nhịp tim hắn đập thình thịch, ánh mắt nóng bỏng như muốn nhìn xuyên qua lớp hỉ khăn ngăn cách.
Sắp rồi! Chỉ một chút nữa thôi! Nguyệt Tích Lương sẽ là của hắn, của riêng hắn!
Ha ha, Bắc Mạc Quân à, ngươi đến trước thì đã sao? Ta đến sau nhưng chẳng phải cuối cùng nàng vẫn là thê tử của ta đấy thôi. Có đáng cười không cơ chứ?
Bắc Mạc Quân, ngươi đã là kẻ thua cuộc, mãi mãi là kẻ thua cuộc!
Ma ma cười tươi như một đóa hoa cúc, lấy một dải lụa đỏ có thắt hoa, một đầu buộc vào hai tay bị trói của Nguyệt Tích Lương, đầu còn lại thì đưa cho Hàn Vũ, nói.
- " Thái tử, ngài cầm lấy. "
Hàn Vũ nhàn nhạt gật đầu với nàng ta, bàn tay thon dài cầm lấy dải lụa đỏ.
Hắn dắt Nguyệt Tích Lương đi vào hỉ đường, từng bước, từng bước rất chậm, tựa như sợ nàng ngã nhào ra đất.
Quả thật, Nguyệt Tích Lương bây giờ cũng sắp ngã đến nơi rồi. Chân nàng nhuyễn ra, có chút vô lực, những giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy dài, thấm đẫm cả một mảng cổ áo, tóc dính chặt vào mặt, hơi ngứa.
Bởi vì bị điểm huyệt câm nên dù có đau nàng cũng không kêu ra được, chỉ gắt gao cắn chặt môi.
Nguyệt Tích Lương thực uất ức nghĩ thầm: mẹ nó, ta đang bị dắt đi như một con chó vậy! Nhục nhã, quá nhục nhã!
Đây mà dắt tân nương cái nỗi gì?!
Hàn Vũ và Nguyệt Tích Lương song song đứng trước mặt hoàng hậu cùng hoàng thượng, tay nàng run rẩy, sự lo âu, bồn chồn dâng đầy cõi lòng.
Đến đi, đến đi chứ....
Bây giờ là giờ nào rồi?
Nguyệt Tích Lương còn không nghe được ma ma đang lải nhải những gì. Mãi sau, nàng mới bị giật mình bởi giọng nói cao vút đến kinh người của nàng ta.
- " Nhất bái thiên địa! "
Nguyệt Tích Lương đứng chôn chân tại chỗ, Hàn Vũ đã quay lưng lại chuẩn bị quỳ xuống nhưng nàng vẫn lù lù bất động như tượng đá.
Không khí trong hỉ đường dường như hơi ngượng gạo, nụ cười trên khóe môi hoàng đế Ám Dạ cứng đờ.
Hàn Vũ sai sử một cái ánh mắt, một nô tỳ gần đó lặp tức hiểu ý tiến đến bên người Nguyệt Tích Lương, cười nói.
- " Tân nương ngày hôm nay có chút không khỏe, đến đi đường cũng phải có người đỡ. Để nô tỳ dìu nàng quỳ xuống. "
Vừa nói, nàng ta vừa xoay người Nguyệt Tích Lương lại. Bàn tay nàng ta bỗng nhiên dùng sức, đầu gối nàng ta đụng vào khuỷu chân nàng.
Nguyệt Tích Lương đang trúng độc yếu ớt đến nhường nào, cẳng chân tê rần, hoa hoa lệ lệ quỳ xuống.
Đau!
Khả năng bị tím bầm rồi!
Nguyệt Tích Lương không kịp lấy lại tinh thần thì đầu nàng bị người ta ấn xuống, cưỡng ép dập đầu với thiên địa. Hàn Vũ cũng cùng dập đầu với nàng, vẻ mặt hắn bình thản như không.
Có một số người phát giác ra điều gì đó không đúng nhưng cũng không dám lên tiếng phá đám.
Nhất bái xong, Nguyệt Tích Lương bị kéo đứng thẳng dậy, đầu hoa hoa.
Nàng cố gắng tự nhủ với bản thân rằng: quỳ thiên địa cũng không tồi, thiên địa khai sáng ra thế giới này, quỳ thiên địa là nàng tôn trọng thiên địa. Ừ, chỉ có thế!
Vừa nghĩ xong, câu thứ hai lại dõng dạc vang lên.
- " Nhị bái cao đường! "
A phi!
Nguyệt Tích Lương tức tối dậm chân. Quỳ thiên địa thì nàng quỳ, chứ quỳ hai người trên kia, lại còn dập đầu. Có chết nàng cũng không làm!
Dù quyết tâm lắm nhưng Nguyệt Tích Lương vẫn bị ả nô tỳ xoay người lại một cách dễ dàng.
Ngay lúc nàng ta định dùng cách cũ bắt Nguyệt Tích Lương quỳ xuống thì có một giọng nói phẫn nộ vang lên từ bên ngoài.
- " Dừng dừng dừng! Bái bái cái con khỉ! Hôn lễ này không được phép tổ chức. Bản công tử đến cướp dâu đây! Ai ngăn cản, ta dùng vàng đập chết hắn! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.