Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 156
Trang Aya
31/07/2019
Đáy mắt Hàn Vũ tối lại, trên gương mặt yêu nghiệt trắng bệnh phủ một tầng băng giá lạnh buốt. Hắn mím môi, một lúc lâu
sau mới cất giọng khàn khàn.
- " Nàng còn chưa đi? "
Hắn những tưởng sau khi hắn ngất, nàng sẽ nắm tay Bắc Mạc Quân cùng nhau trở về Cảnh Lăng đế quốc. Không ngờ đến, mở mắt ra, hắn lại được nhìn thấy nàng một lần nữa.
Nguyệt Tích Lương nhíu mày, vươn cánh tay nhức mỏi, nhàn nhạt đáp.
- " Ta mà đi thật, ngươi đã không có cơ hội được nhìn mặt trời. "
Bắc Mạc Quân đặt đĩa ô mai sơn tra xuống bàn, ngón tay thon dài đưa lên, thuần thục bấm các huyệt vị trên vai Nguyệt Tích Lương, làm cho nàng không kìm lòng được than nhẹ một tiếng thoải mái.
Hàn Vũ ôm ngực ho sù sụ, chỉ cảm thấy đau mắt kinh khủng, cùng lúc đó cũng như bừng tỉnh đại ngộ.
- " Nàng cứu ta? "
Nguyệt Tích Lương bĩu môi nhỏ, lên tiếng.
- " Ngươi nói xem. "
Hàn Vũ bật cười thành tiếng, cuối cùng trong mắt cũng có lấy một tia thỏa mãn. Đây là nàng thừa nhận rồi.
Trong thời điểm này hắn vẫn còn có tâm trạng đùa giỡn, cố cạy góc tường nhà Bắc Mạc Quân.
- " Ta hạnh phúc chết mất thôi. Tích Lương, nàng cứu ta, có phải nàng cũng có tình cảm với ta đúng không? Đi đi đi, chúng ta tiếp tục hoàn thành nghi thức bái đường thành thân! "
Sau bao nhiêu sự việc qua đi, hai người vẫn còn bình tĩnh ngồi nói chuyện với nhau như thế này đúng là khó có được.
Không biết Hàn Vũ bị đập đầu vào đâu mà thái độ của hắn không còn quá khích như lúc trước nữa, thành thành thật thật nằm trên giường.
Nguyệt Tích Lương chưa kịp mở miệng trả lời Hàn Vũ thì đã bị hũ giấm chua nào đó giành mất.
- " Cái rắm ấy! "
Nguyệt Tích Lương mở to mắt, trân trối nhìn khuôn mặt đen như đít nồi của Bắc Mạc Quân.
Oa, Tiểu Quân Quân nói bậy nha, thật là hiếm thấy!
Hàn Vũ cũng bất ngờ không kém, ngốc lăng tại chỗ. Hóa ra vị Cảnh Lăng Chiến Thần đây cũng biết chửi tục ư?
Trong ấn tượng của hắn, Bắc Mạc Quân là một người lạnh lùng, cao quý, kiêu ngạo vô song. Lúc nào nói chuyện với hắn cũng bày ra bộ mặt tuấn mỹ đen sì sì làm hắn muốn đấm cho một phát.
Hàn Vũ được nghe Bắc Mạc Quân nói rất ít, huống chi đến việc nói bậy chửi tục.
Chậc, thô lỗ mà cũng khí phách như thế là sao?
Bắc Mạc Quân bị hai người nhìn, không hề để tâm hay mất tự nhiên mà tiếp tục dùng vẻ mặt đằng đằng sát khí tuôn ra một tràng.
- " Ngươi đỡ cho nàng một kiếm, nàng ở lại cứu ngươi coi như là trả hết nợ. Nhưng còn việc ngươi dám bắt cóc vương phi của bổn vương, phong bế võ công, ép nàng lấy ngươi,.... bổn vương không thể nào bỏ qua cho ngươi được. Hàn Vũ, ngươi tốt nhất nên từ bỏ ý định đối với nàng đi. Ngươi có biết không? Người của bổn vương đã âm thầm bao vây hoàng cung và phủ thái tử, đại quân Cảnh Lăng cũng chờ sẵn ở biên giới Ám Dạ. Nếu ngươi còn động chút tâm tư nào, Bắc Mạc Quân ta thề sẽ san phẳng Ám Dạ này của ngươi, không chừa một ngọn cỏ! "
Hàn Vũ yên lặng nghe, tiếp tục làm pho tượng đá cực kỳ sống động. Cá chắc rằng đây là lời nói dài nhất của Bắc Mạc Quân trong ngày hôm nay.
Nguyệt Tích Lương hai mắt sáng lấp lánh, chỉ thiếu mỗi việc chảy nước miếng.
Tiểu Quân Quân hảo soái!
Ư ư.... con tim bé bỏng của nàng không chịu nổi nha!
Nguyệt Tích Lương lại đưa mắt sang trừng Hàn Vũ, ý bảo: ngươi nói gì đi.
Hàn Vũ bấy giờ mới hồi thần, hắn thoáng cúi đầu xuống trầm mặc, không biết là đang suy nghĩ hay là bị đả kích. Bàn tay giấu trong ống tay áo cứ nắm chặt rồi lại buông ra, lặp đi lặp lại bao nhiêu lần.
Không lâu lắm, hắn đã bình tĩnh ngẩng mặt lên, đáy mắt đã trở lại tĩnh lặng, không một gợn sóng.
Hàn Vũ nở nụ cười tà mị quen thuộc đã lâu không xuất hiện, hắn lắc đầu, ngồi dậy, lười biếng dựa vào thành giường, cất tiếng.
- " Bắc Mạc Quân, nếu là ngươi thì ngươi sẽ chọn nàng hay chọn giang sơn? "
Bắc Mạc Quân không chút nghĩ ngợi đáp ngay.
- " Đương nhiên là nàng. "
Ngừng giây lát, hắn miễn phí bồi thêm mấy câu.
- " Bổn vương vốn không có hứng thú với giang sơn. Cảnh Lăng ta đã có phụ hoàng, có nhạc phụ đại nhân, có hoàng đệ chống đỡ. Không có ta, Cảnh Lăng vẫn sẽ sừng sững không ngã! "
Hàn Vũ như biết trước được câu trả lời của Bắc Mạc Quân, nhẹ gật đầu. Đúng vậy, Cảnh Lăng không giống Ám Dạ, có thể nói là nhân tài đông đúc, hoàng đế anh minh.
Còn Ám Dạ hắn thì sao? Phụ hoàng hồ đồ thì không nói, lại để hậu cung can dự vào việc triều chính. Người thông minh đều biết, hoàng đế Ám Dạ chủ yếu là bù nhìn, hoàng hậu Hoàn Nhan Dung Ca là người đứng sau màn điều khiển tất cả. Làm hoàng thượng mê mẩn tửu sắc, không muốn dứt ra.
Thế nhưng, nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân đã cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ như Hoàn Nhan Dung Ca thì cố mấy cũng không chống được lâu. Không có chỗ dựa, nàng ta dần dần bị các thế lực khác trong triều chèn ép.
Cho đến khi Hàn Vũ trưởng thành. Hắn dùng một phen thủ đoạn ác độc quét ngang quần thần Ám Dạ, làm lòng người bàng hoàng, nể phục.
Có thể nói Hàn Vũ là thái tử, cũng là trụ cột quốc gia. Không có hắn, Ám Dạ sẽ sớm chia năm xẻ bảy, dần dần bị các nước khác lao vào cắn xé, thâu tóm.
Nụ cười trên môi Hàn Vũ càng thêm tươi tắn, hắn nói.
- " Bắc Mạc Quân, ta chọn giang sơn. "
Bắc Mạc Quân nhướng mày.
- " Có nghĩa..... ? "
Hàn Vũ tiếp lời.
- " Ta từ bỏ Nguyệt Tích Lương. Ta thừa nhận, ta rất thích nàng. Thế nhưng đối với ta mà nói, không có gì quan trọng hơn giang sơn và quyền lực. Nếu ngươi đã đe dọa ta như vậy, không còn cách nào khác, ta đành phải hi sinh một thứ. Tình yêu là gì? Mãi mãi không thực dụng bằng địa vị. Đó là sự lựa chọn của ta. "
Quả nhiên, đây chính là con người thực sự của Hàn Vũ.
Bắc Mạc Quân nhận được câu trả lời vừa lòng còn ngạo kiều hừ lạnh một tiếng.
- " Đừng tưởng như thế là xong, ngươi vẫn sẽ phải trả giá. "
Hàn Vũ phẩy tay, làm bộ ngáp ngắn ngáp dài, vừa nói vừa liên tục đuổi người.
- " Rồi rồi Nhị vương gia, ngươi làm gì thì làm, chỉ xin hạ thủ lưu tình. Giờ thì.... bổn thái tử buồn ngủ rồi, mời hai vị ra ngoài. À không không, tốt nhất là về luôn Cảnh Lăng, đỡ làm ta thêm đau lòng.... "
Bắc Mạc Quân phất tay áo, thầm nghĩ: Ai thèm ở lại chỗ này?
Nguyệt Tích Lương giật giật khóe môi, lên tiếng cáo từ rồi kéo tay hắn ra ngoài.
Bắc Mạc Quân đang đi còn không quên nhìn nàng, con mắt đó như đang hỏi: Thế nào? tên đó vẫn là không chung tình bằng bổn vương đúng không?
Nguyệt Tích Lương gật đầu, vuốt mông ngựa người nào đó: Đúng đúng, chàng là tốt nhất, tốt nhất trên đời. Không tốt làm sao ta lại yêu. Đi, đi ăn thôi.
Bắc Mạc Quân nhếch môi mỏng, ngoan ngoãn gật đầu: Coi như nàng thức thời.
- " Nàng còn chưa đi? "
Hắn những tưởng sau khi hắn ngất, nàng sẽ nắm tay Bắc Mạc Quân cùng nhau trở về Cảnh Lăng đế quốc. Không ngờ đến, mở mắt ra, hắn lại được nhìn thấy nàng một lần nữa.
Nguyệt Tích Lương nhíu mày, vươn cánh tay nhức mỏi, nhàn nhạt đáp.
- " Ta mà đi thật, ngươi đã không có cơ hội được nhìn mặt trời. "
Bắc Mạc Quân đặt đĩa ô mai sơn tra xuống bàn, ngón tay thon dài đưa lên, thuần thục bấm các huyệt vị trên vai Nguyệt Tích Lương, làm cho nàng không kìm lòng được than nhẹ một tiếng thoải mái.
Hàn Vũ ôm ngực ho sù sụ, chỉ cảm thấy đau mắt kinh khủng, cùng lúc đó cũng như bừng tỉnh đại ngộ.
- " Nàng cứu ta? "
Nguyệt Tích Lương bĩu môi nhỏ, lên tiếng.
- " Ngươi nói xem. "
Hàn Vũ bật cười thành tiếng, cuối cùng trong mắt cũng có lấy một tia thỏa mãn. Đây là nàng thừa nhận rồi.
Trong thời điểm này hắn vẫn còn có tâm trạng đùa giỡn, cố cạy góc tường nhà Bắc Mạc Quân.
- " Ta hạnh phúc chết mất thôi. Tích Lương, nàng cứu ta, có phải nàng cũng có tình cảm với ta đúng không? Đi đi đi, chúng ta tiếp tục hoàn thành nghi thức bái đường thành thân! "
Sau bao nhiêu sự việc qua đi, hai người vẫn còn bình tĩnh ngồi nói chuyện với nhau như thế này đúng là khó có được.
Không biết Hàn Vũ bị đập đầu vào đâu mà thái độ của hắn không còn quá khích như lúc trước nữa, thành thành thật thật nằm trên giường.
Nguyệt Tích Lương chưa kịp mở miệng trả lời Hàn Vũ thì đã bị hũ giấm chua nào đó giành mất.
- " Cái rắm ấy! "
Nguyệt Tích Lương mở to mắt, trân trối nhìn khuôn mặt đen như đít nồi của Bắc Mạc Quân.
Oa, Tiểu Quân Quân nói bậy nha, thật là hiếm thấy!
Hàn Vũ cũng bất ngờ không kém, ngốc lăng tại chỗ. Hóa ra vị Cảnh Lăng Chiến Thần đây cũng biết chửi tục ư?
Trong ấn tượng của hắn, Bắc Mạc Quân là một người lạnh lùng, cao quý, kiêu ngạo vô song. Lúc nào nói chuyện với hắn cũng bày ra bộ mặt tuấn mỹ đen sì sì làm hắn muốn đấm cho một phát.
Hàn Vũ được nghe Bắc Mạc Quân nói rất ít, huống chi đến việc nói bậy chửi tục.
Chậc, thô lỗ mà cũng khí phách như thế là sao?
Bắc Mạc Quân bị hai người nhìn, không hề để tâm hay mất tự nhiên mà tiếp tục dùng vẻ mặt đằng đằng sát khí tuôn ra một tràng.
- " Ngươi đỡ cho nàng một kiếm, nàng ở lại cứu ngươi coi như là trả hết nợ. Nhưng còn việc ngươi dám bắt cóc vương phi của bổn vương, phong bế võ công, ép nàng lấy ngươi,.... bổn vương không thể nào bỏ qua cho ngươi được. Hàn Vũ, ngươi tốt nhất nên từ bỏ ý định đối với nàng đi. Ngươi có biết không? Người của bổn vương đã âm thầm bao vây hoàng cung và phủ thái tử, đại quân Cảnh Lăng cũng chờ sẵn ở biên giới Ám Dạ. Nếu ngươi còn động chút tâm tư nào, Bắc Mạc Quân ta thề sẽ san phẳng Ám Dạ này của ngươi, không chừa một ngọn cỏ! "
Hàn Vũ yên lặng nghe, tiếp tục làm pho tượng đá cực kỳ sống động. Cá chắc rằng đây là lời nói dài nhất của Bắc Mạc Quân trong ngày hôm nay.
Nguyệt Tích Lương hai mắt sáng lấp lánh, chỉ thiếu mỗi việc chảy nước miếng.
Tiểu Quân Quân hảo soái!
Ư ư.... con tim bé bỏng của nàng không chịu nổi nha!
Nguyệt Tích Lương lại đưa mắt sang trừng Hàn Vũ, ý bảo: ngươi nói gì đi.
Hàn Vũ bấy giờ mới hồi thần, hắn thoáng cúi đầu xuống trầm mặc, không biết là đang suy nghĩ hay là bị đả kích. Bàn tay giấu trong ống tay áo cứ nắm chặt rồi lại buông ra, lặp đi lặp lại bao nhiêu lần.
Không lâu lắm, hắn đã bình tĩnh ngẩng mặt lên, đáy mắt đã trở lại tĩnh lặng, không một gợn sóng.
Hàn Vũ nở nụ cười tà mị quen thuộc đã lâu không xuất hiện, hắn lắc đầu, ngồi dậy, lười biếng dựa vào thành giường, cất tiếng.
- " Bắc Mạc Quân, nếu là ngươi thì ngươi sẽ chọn nàng hay chọn giang sơn? "
Bắc Mạc Quân không chút nghĩ ngợi đáp ngay.
- " Đương nhiên là nàng. "
Ngừng giây lát, hắn miễn phí bồi thêm mấy câu.
- " Bổn vương vốn không có hứng thú với giang sơn. Cảnh Lăng ta đã có phụ hoàng, có nhạc phụ đại nhân, có hoàng đệ chống đỡ. Không có ta, Cảnh Lăng vẫn sẽ sừng sững không ngã! "
Hàn Vũ như biết trước được câu trả lời của Bắc Mạc Quân, nhẹ gật đầu. Đúng vậy, Cảnh Lăng không giống Ám Dạ, có thể nói là nhân tài đông đúc, hoàng đế anh minh.
Còn Ám Dạ hắn thì sao? Phụ hoàng hồ đồ thì không nói, lại để hậu cung can dự vào việc triều chính. Người thông minh đều biết, hoàng đế Ám Dạ chủ yếu là bù nhìn, hoàng hậu Hoàn Nhan Dung Ca là người đứng sau màn điều khiển tất cả. Làm hoàng thượng mê mẩn tửu sắc, không muốn dứt ra.
Thế nhưng, nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân đã cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ như Hoàn Nhan Dung Ca thì cố mấy cũng không chống được lâu. Không có chỗ dựa, nàng ta dần dần bị các thế lực khác trong triều chèn ép.
Cho đến khi Hàn Vũ trưởng thành. Hắn dùng một phen thủ đoạn ác độc quét ngang quần thần Ám Dạ, làm lòng người bàng hoàng, nể phục.
Có thể nói Hàn Vũ là thái tử, cũng là trụ cột quốc gia. Không có hắn, Ám Dạ sẽ sớm chia năm xẻ bảy, dần dần bị các nước khác lao vào cắn xé, thâu tóm.
Nụ cười trên môi Hàn Vũ càng thêm tươi tắn, hắn nói.
- " Bắc Mạc Quân, ta chọn giang sơn. "
Bắc Mạc Quân nhướng mày.
- " Có nghĩa..... ? "
Hàn Vũ tiếp lời.
- " Ta từ bỏ Nguyệt Tích Lương. Ta thừa nhận, ta rất thích nàng. Thế nhưng đối với ta mà nói, không có gì quan trọng hơn giang sơn và quyền lực. Nếu ngươi đã đe dọa ta như vậy, không còn cách nào khác, ta đành phải hi sinh một thứ. Tình yêu là gì? Mãi mãi không thực dụng bằng địa vị. Đó là sự lựa chọn của ta. "
Quả nhiên, đây chính là con người thực sự của Hàn Vũ.
Bắc Mạc Quân nhận được câu trả lời vừa lòng còn ngạo kiều hừ lạnh một tiếng.
- " Đừng tưởng như thế là xong, ngươi vẫn sẽ phải trả giá. "
Hàn Vũ phẩy tay, làm bộ ngáp ngắn ngáp dài, vừa nói vừa liên tục đuổi người.
- " Rồi rồi Nhị vương gia, ngươi làm gì thì làm, chỉ xin hạ thủ lưu tình. Giờ thì.... bổn thái tử buồn ngủ rồi, mời hai vị ra ngoài. À không không, tốt nhất là về luôn Cảnh Lăng, đỡ làm ta thêm đau lòng.... "
Bắc Mạc Quân phất tay áo, thầm nghĩ: Ai thèm ở lại chỗ này?
Nguyệt Tích Lương giật giật khóe môi, lên tiếng cáo từ rồi kéo tay hắn ra ngoài.
Bắc Mạc Quân đang đi còn không quên nhìn nàng, con mắt đó như đang hỏi: Thế nào? tên đó vẫn là không chung tình bằng bổn vương đúng không?
Nguyệt Tích Lương gật đầu, vuốt mông ngựa người nào đó: Đúng đúng, chàng là tốt nhất, tốt nhất trên đời. Không tốt làm sao ta lại yêu. Đi, đi ăn thôi.
Bắc Mạc Quân nhếch môi mỏng, ngoan ngoãn gật đầu: Coi như nàng thức thời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.