Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 161

Trang Aya

31/07/2019

Bắc Mạc Quân rút phân thân ra khỏi tiểu huyệt đã sưng tấy của Nguyệt Tích Lương. Theo cây gậy, bạch trọc hòa lẫn với máu đỏ tươi cũng chảy ra ngoài, một ít bám trên côn thịt, một ít vẩy trên nệm giường, thập phần bắt mắt.

Nguyệt Tích Lương sau khi qua cơn cao trào chỉ biết há miệng thở hổn hển, khuôn mặt xinh đẹp nhiễm một tầng xuân sắc, trên trán rịn ra lớp mồ hôi mỏng.

Cả cơ thể nàng mềm nhũn, hoa huyệt khẽ co giật truyền đến cảm giác tê dại.

Ngay khi Nguyệt Tích Lương cho là đã xong việc thì Bắc Mạc Quân đã lật người nàng lại, đỡ mông nàng vểnh lên cao hơn. Hoa huyệt lúc này nhìn từ đằng sau là một khung cảnh khác, vì vừa mới bị chà đạp qua nên lầy lội bất kham, vẫn còn tiết ra đồ vật của hắn, chảy dọc xuống bắp đùi trắng nõn của nàng.

Ánh mắt Bắc Mạc Quân càng thêm phần nóng bỏng, đại thiết bổng cọ cọ bên miệng huyệt, chuẩn bị dùng lực chen vào một lần nữa.

Tư thế này Nguyệt Tích Lương không có gì là xa lạ. Chưa ăn thịt heo không có nghĩa là chưa thấy heo chạy. Huống hồ nàng còn xem nhiều GV như vậy, kiến thức đương nhiên phong phú.

Nguyệt Tích Lương mở to mắt, lắp bắp.

- " Chàng..... thêm nữa ư? "

Bắc Mạc Quân lần đầu tiên nhìn nàng bằng ánh mắt khinh bỉ, có vẻ bất mãn.

- " Nàng cho rằng một lần với ta là đã đủ ư? Nàng cũng quá coi thường tinh lực của phu quân nàng! "

Được rồi.

Cái này thì nàng không cãi lại được, thức thời câm nín.

Bắc Mạc Quân lại cười, véo nộn thịt trên mông nàng một cái, trêu chọc.

- " Với lại...... nàng cũng muốn mà, đúng không? "

Vừa hỏi ra miệng, không đợi Nguyệt Tích Lương trả lời đã động hông tiến thẳng vào trong hang động.

Tiểu huyệt bị đâm vào từ đằng sau càng thít chặt hơn, tầng tầng lớp lớp bao phủ ' tiểu Mạc Quân ', cử động có chút khó khăn.

- " Hạ.... ôi! "

Bắc Mạc Quân bất ngờ thọc vào làm cho nửa thân trên của Nguyệt Tích Lương nhào về phía trước. Nàng nhanh tay bám chặt lấy thành giường mới miễn cưỡng ổn định được thân hình. mái tóc xõa tung ẩm ướt, một số mặc ti vương vào khóe miệng Nguyệt Tích Lương, quyến rũ, mị hoặc....



Hơi thở Bắc Mạc Quân nặng nề, hắn cúi xuống hôn lên tấm lưng trơn bóng của nàng, bàn tay hướng về phía kiều đồn vỗ mạnh vài cái, trên đó lặp tức xuất hiện năm dấu tay đỏ hồng.

- " Nàng thả lỏng ra, chặt quá. "

Bốp!

Thanh âm đánh mông giòn tan vang lên, Nguyệt Tích Lương sững sờ tại chỗ.

Cảm giác được mông mình đau rát, nàng ấm ức quay lại lườm Bắc Mạc Quân, mếu mếu.

- " Khốn khiếp! Chàng hứa là sẽ không đánh mông ta cơ mà?! "

Mỗ vị vương gia bày ra vẻ mặt vô tội, chớp mắt ưng, hông tận dụng cơ hội nhẹ hàng đưa đẩy.

- " Lúc đó ta gật đầu là vì ta mỏi cổ. Ta đồng ý với nàng lúc nào? "

Nguyệt Tích Lương mở miệng, vừa bật ra tiếng rên rỉ vừa mắng.

- " Ưm..... chàng..... a..... lừa đảo! "

Bắc Mạc Quân nở nụ cười như đóa hoa anh túc, lại đánh thêm mấy cái nữa.

- " Làm sai thì phải phạt. Ta phạt nàng vào lúc này, coi như tăng thêm phần tình thú. "

Nguyệt Tích Lương rên hừ hừ, phát hiện khi làm chuyện ấy Bắc Mạc Quân nói nhiều hơn bình thường. Hơn nữa lại còn mặt dày, vô sỉ, lưu manh.

Nguyệt Tích Lương híp mắt thấy khóe miệng nhếch lên hả hê của ai đó, tận lực kiềm chế xúc động muốn rên rỉ, cố tình kẹp chặt mông lại, tiểu huyệt cũng theo đó mà cắn gắt gao côn thịt.

Bắc Mạc Quân vốn đang miệt mài đưa đẩy thì bị phản đòn một cách đột ngột. Hắn kêu lên một tiếng, ngăn lại phân thân đang kêu gào đòi được phóng thích, hít vào mấy ngụm khí lạnh.

Hoa huyệt Nguyệt Tích Lương đã chật khít từ trước, nàng lại còn dùng cách này, chẳng khác nào muốn mạng của hắn.

Ổn định tâm thần một lúc, Bắc Mạc Quân bỗng cười khẽ, khiêu khích nhìn nàng.



- " Nàng đang muốn đấu với ta? "

Nguyệt Tích Lương bĩu môi, mắt đảo lia lịa.

- " Là chàng khơi mào trước! "

Bắc Mạc Quân gật đầu một cách đầy thâm ý.

- " Được, vậy xem trong hai chúng ta..... ai sẽ là người thắng. "

Nguyệt Tích Lương buột miệng đáp ứng. Nhưng nói xong mới cảm thấy không đúng, hình như có cái gì đó..... sai sai?

Bất quá, với đầu óc mê loạn của Nguyệt Tích Lương bây giờ, muốn nghĩ thấu đáo cũng không nghĩ được.

Bắc Mạc Quân như hóa thân thành một con dã thú, thế công mãnh liệt tựa vũ bão.

Rút ra là rút hết côn thịt, cắm vào là cắm hết cỡ, mạnh mẽ, không kiêng dè, tốc độ càng ngày càng nhanh, càng ngày càng thuần thục. Dâm thủy trong suốt theo động tác của hắn vẩy ra tứ phía, bắn cả lên cơ bụng săn chắc hoàn mỹ, bóng nhẫy.

Bắc Mạc Quân đã tìm ra điểm mẫn cảm bên trong " tiểu Tích Lương '. Mỗi một lần đâm vào không biết là hữu ý hay vô tình mà ma sát qua chỗ đó, khiến Nguyệt Tích Lương khản giọng rên rỉ, khoái cảm lan hết tứ chi bách hài.

Thân thể Nguyệt Tích Lương đung đưa kịch liệt như chiếc thuyền ngoài khơi.

Nếu không phải đã bám chắc thì nàng đã sớm văng ra khỏi giường. Chiếc giường vang lên những tiếng " kẽo kẹt " đầy thâm ý, như đang tố cáo tội ác của hai người.

Làm gì thì làm, đừng làm giường ta bị khuyết tật là được!

Bên trong phòng đang diễn ra một mảnh xuân sắc làm người ta phải đỏ mặt tía tai. Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân không hề hay biết, đang có người tung ta tung tăng đi về phía tiểu viện bên này.

Đêm nay Nguyệt Hạo Thần không ngủ được, định bụng đi tìm muội muội yêu quý uống rượu, bàn chuyện nhân sinh.

Hắn vác hai vò rượu lên vai, miệng huýt sáo, đỉnh đương đi tìm Nguyệt Tích Lương.

Khi gần đến căn phòng của nàng, tiếng thở dốc của nam tử và tiếng rên rỉ yêu kiều của nữ nhân lặp tức lọt vào tai Nguyệt Hạo Thần.

Nguyệt Hạo Thân sợ đến nỗi giật nảy mình, trượt chân một cái, suýt chút nữa thì ngã xuống bậc thang, mặt thân mật với đất mẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook