Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 15
Trang Aya
25/07/2019
Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng chốc Nguyệt Tích Lương đã đến nơi này được một tháng. Nàng ngoài việc ăn và ngủ thì chỉ có lén lút đến Tiểu quan quán chơi đùa.
Hôm nay, khi vừa muốn bước chân ra khỏi đại môn thì nàng lại bị chặn đầu. Và người không biết điều đó lại chính là Triển Chính Hi.
- Có chuyện gì? nàng nhíu đôi mày thanh tú lại
Hắn lặp tức bày ra bộ mặt tươi cười nịnh nọt, nói:
- Tiểu sư phụ~ ngài có muốn ăn kẹo hồ lô không?
- Không!
Hừ! Cho rằng nàng là tiểu hài tử chắc.
- Ách? Vậy người có muốn ăn bánh đậu xanh không?
- Quá ngọt. nàng lắc đầu.
- Vậy ngài có muốn ăn bánh quế hoa không?
- Không thích.
- Màn thầu...
- Tầm thường!
- Vậy...
Triển Chính Hi gãi gãi đầu. Là ai bảo hắn, tiểu hài tử là dễ dụ dỗ nhất? Theo hắn, mua chuộc huynh đệ hắn còn dễ hơn là Tích Lương quận chúa.
- Còn có chuyện gì sao?
Nguyệt Tích Lương mất kiên nhất di di chân.
- Có... có!
Hắn gật đầu như băm tỏi.
- Có rắm mau phóng!
Nàng nhăn mặt, nói tục.
Ách? Triển Chính Hi đen mặt, lại đảo mắt một cái. Không lẽ tiểu hài tử ở Phật Âm tự đều thô lỗ như nàng sao? Xem ra hắn phải đi hỏi trụ trì ở đó một lần xem sao.
Triển Chính Hi nghĩ xong, cũng không muốn vòng vo nữa, nói thẳng.
- Tiểu sư phụ, ngài mau dạy ta Thần sầu cước của ngài đi.
- Hửm?
Nguyệt Tích Lương nghiêng đầu nghi vấn.
- Ngài đừng nói là ngài đã quên chứ? Chẳng phải tháng trước ta đã cho người đem đến phủ của ngài bao nhiêu là bạc đó sao?
Triển Chính Hi tỏ vẻ ủy khuất nói. Đó là tất cả gia sản của ta nha. Lương bổng hàng tháng ta không dám ăn tiêu mà gom vào tiết kiệm. Bây giờ thì tất cả đã rơi vào trong tay sư phụ ngài rồi.
- Nga~ ta nhớ rồi!
Nguyệt Tích Lương vỗ trán đến ' bốp ' một cái, nói.
Sao nàng lại có thể quên chuyện này được chứ? Chẳng phải nàng vẫn thường cầm bạc của hắn đến Tiểu quan quán hưởng thụ hay sao? Chẳng qua, số bạc đó đã bay sạch từ nửa tháng trước rồi. Bạc hết, theo đó mà trí nhớ của nàng về chuyện của Triển Chính Hi cũng bay luôn.
Dám cá chắc rằng, nếu Triển Chính Hi mà biết chuyện này thì sẽ nôn ra cả một búng máu. Hắn tiết kiệm bạc bao nhiêu năm, rơi vào tay Nguyệt Tích Lương lại bị tiêu sạch trong nửa tháng. Đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Đồ phá gia chi nữ!
- Sư phụ... nhớ rồi thì mau dạy ta!
Khóe môi hắn giật giật, nói.
- Thần sầu cước này rất thâm sâu lại khó học. Muốn thành thạo cần phải tốn không ít thời gian...
Nàng bắt tay sau lưng, học điệu bộ của một lão sư phụ đi đi lại lại mấy vòng, khẽ lắc đầu cảm thán.
- Mất khoảng bao nhiêu thời gian? Triển Chính Hi trợn mắt hỏi.
- Ít thì cũng phải một năm!
- Không được! Thế chẳng phải ta sẽ bị tên khốn Kiến Nhất hành hạ đến chết sao?
Hắn giãy nảy lên, sốt sắng hô.
- Có chuyện gì sao? Nguyệt Tích Lương cảm thấy hứng thú.
- Sư phụ, ngài không biết. Tiểu tử Kiến Nhất đó bên ngoài thì tỏ ra ôn nhã, lịch sự nhưng bên trong lại đầy bụng đen tối. Một tháng này, ta bị hắn hành lên hành xuống. Ngày nào cũng phải hầu hạ hắn thay y phục, trải giường, đổ bô, tắm rửa,... Quá đáng nhất là khi tắm, hắn còn bắt ta rửa sạch ' chỗ đó '. Ta không chịu, hắn liền dí vào tay ta. Mà ' chỗ đó ' nào phải bé, ta nhìn thấy thì ganh tị đến phát điên. Hắn lại làm như khoái trí lắm...
Triển Chính Hi bực tức đến nỗi tuôn ra một tràng. Nói xong, mới nhớ tới trước mặt mình là một nữ hài tử.
Thiên! Sao hắn lại có thể nói những lời đó trước mặt sư phụ chứ?
Hỏng rồi, liệu nàng có cảm thấy ghét hắn không?
Triển Chính Hi sợ hãi liếc nhìn Nguyệt Tích Lương. Nào ngờ, chỉ thấy mỗ nữ vẻ mặt dại ra, một dòng nước trong suốt lặng lẽ chảy xuống khóe môi rồi lại đến cằm.
Ách? Nếu hắn không nhớ nhầm thì trong kinh thành đang có tin đồn Tích Lương quận chúa bị bệnh dại. Xem ra là thật...
Nguyệt Tích Lương mãi sau mới tỉnh hồn, lau lau khóe miệng, nói.
- Vậy nên...
- Vậy nên ta mới muốn học Thần sầu cước để trả thù lại Kiến Nhất. Ta phải bắt hắn gọi ta một tiếng tổ phụ!
Triển Chính Hi nuốt nước miếng, tiếp lời.
- Nga~...
Nguyệt Tích Lương vân vê cằm, nghĩ ngợi.
Theo nàng thấy, Kiến Nhất đối với tên đại ngốc này không còn đơn giản là huynh đệ nữa. Mà có một chút... mờ ám. Hắc hắc!
Xem ra chính hắn cũng chưa xác định được tình cảm của mình đi.
Nếu vậy... sao nàng không làm một chút gì đó, tiện nước đẩy thuyền?
Là một hủ nữ, nàng không thể trơ mắt nhìn hai nam tử ' đẹp trai ' như vậy không thể đến được với nhau.
Thế là trong đầu Nguyệt Tích Lương nhanh chóng vạch lên một kế sách không mấy trong sáng.
Lại quay sang nhìn gương mặt ngốc ngốc của Triển Chính Hi. Có vẻ tên này IQ không cao, rất dễ bị lừa, hắc hắc!
- Ngoài Thần sầu cước, ta còn một tuyệt chiêu gia truyền có thể dạy cho ngươi. Đảm bảo không mất nhiều thời gian.
Nguyệt Tích Lương bắt đầu dụ thỏ vào bẫy.
- Tuyệt chiêu gì? Lợi hại không? Triển Chính Hi hai mắt sáng lên, gấp gáp hỏi.
- Đương nhiên lợi hại, ta cam đoan từ sau Kiến Nhất không dám hành hạ ngươi nữa...
Nàng chân thành cười cười, tỏ vẻ mình là một vị sư phụ thương đồ đệ.
- Sư phụ, ngài thật tốt! Mau dạy ta.
Triển Chính Hi ngu ngốc tin tưởng, vui mừng khôn xiết.
- Mau lại đây! nàng ngoắc ngoắc ngón tay.
Hắn cun cút chạy đến gần, vẻ mặt lấy lòng.
- Cúi đầu xuống!
Nàng bất mãn ngửa cổ lên trừng hắn. Ngươi có cần phải cao như vậy không?!
- Ách?
Triển Chính Hi tỉnh ngộ, vội vàng cúi thấp đầu.
- Ngươi hãy làm như thế này....
Nguyệt Tích Lương ghé sát tai hắn, nói nhỏ một hồi.
Càng nghe, khuôn mặt của Triển Chính Hi càng thay đổi màu sắc sặc sỡ. Từ xanh, đến tím, rồi trắng...
Cuối cùng hắn đỏ mặt phừng phừng, lắp bắp nói:
- Như... như vậy... có ổn không?
- Sao lại không? Tin tưởng vào vi sư!
Nàng cười lộ ra hai hàm răng trắng như sứ, vỗ vỗ vào vai hắn.
- Vậy được...
Hắn gật đầu, ngơ ngác xoay người rời đi mà không hề hay biết số phận mai sau của mình vô cùng bi thảm.
Nhìn bóng lưng của Triển Chính Hi đang khuất dần, Nguyệt Tích Lương mới cười nham hiểm hai tiếng.
Đồ đệ của nàng sao lại có thể ngốc như vậy chứ! Cứ với tình hình này... hắn chỉ có thể chấp nhận làm thụ thôi. Hắc hắc!
-------------- ta là phân cách tuyến -----------
Lúc này, trong thư phòng của Bắc Mạc Quân. Hắn đang chăm chút cầm bút lông vẽ một bức tranh.
Chỉ thấy trên tờ giấy Tuyên Thành trắng phau xuất hiện một nữ hài tử phấn điêu ngọc mài, nhìn chẳng khác nào tiên đồng ngọc nữ.
Nữ hài tử đó mặc một bộ y phục màu lam nhạt, tóc trên đầu được búi thành hai búi nhỏ, cài trâm hồ điệp. Nàng cười một cách rạng rỡ, lộ ra hai má lúm đồng tiền xinh xinh.
- Vương gia!
Kiến Nhất mở cửa phòng, bưng một tách trà vào, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
- Có chuyện gì?
Bắc Mạc Quân cũng không thèm ngẩng đầu lên, mở miệng.
- Hoàng thượng cho người đến mời vương gia vào cung. Nói là có chuyện quan trọng cần bàn.
- Chuyện gì? hắn thờ ơ hỏi.
- Không rõ. Chỉ biết rằng, hình như là liên quan đến việc sứ giả của Mạc Thanh đế quốc đến cầu thân.
Kiến Nhất ngẫm nghĩ nói.
- Hửm?...
Bắc Mạc Quân cuối cùng cũng dừng bút, mi tâm nhăn thành một chữ xuyên. Mãi sau mới nhả ra một câu.
- Đã biết.
Rồi lại cúi đầu vẽ nốt bức tranh dở dang.
- ...
Kiến Nhất đứng đó, thấy chán nản, lại chủ động nói.
- Hoàng thượng nói, vương gia vào cung càng sớm càng tốt.
- Vẽ xong.
Nghĩ nghĩ một lúc, bấm đốt ngón tay nhẩm tính, lại nói.
- Lại sắp đến mười lăm rồi...
- Ừm.
Vương gia, sao ngài lại có thể bình thản được như vậy? Làm như người chịu đau đớn không phải là ngài. Ngài có biết, mỗi lần trôi qua đêm mười lăm là ngài đã chịu bao nhiêu tổn thương không? Ngài nhìn hai tay của mình đi, bị dây xích chà sát đến thành vết sẹo rồi.
- ...
- Triển Chính Hi hầu hạ ngươi thế nào?
Lần này, Bắc Mạc Quân mở miệng nói trước.
- Hắn? Cực kỳ lười biếng. Không xem mệnh lệnh của thuộc hạ ra gì. Sáng ngủ đến khi mặt trời chiếu đến mông mới dậy, trưa chạy đi đánh bạc, chiều tụ tập đi uống rượu cùng các huynh đệ khác, tối lăn ra ngủ tiếp... Vương gia, đến nước tắm ta còn phải tự xách!
Kiến Nhất ủy khuất nói.
Nếu Triển Chính Hi mà nghe được những lời này thì chỉ hận không thể rút đao ra chém hắn.
Sao có thể nói dối một cách mặt không đỏ, tim không đập mạnh như thế?!
Đúng là vô sỉ hết cỡ mà!
- Vậy sao?
Bắc Mạc Quân ngạc nhiên. Vậy mà tiểu tử Chính Hi đến khóc lóc với hắn, nói mình bị hành hạ.
Xem ra...
- Vậy thì nói với hắn, tiếp tục hầu hạ cho đến khi ngươi hài lòng mới thôi.
Khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười nhạt nhòa, tỏ vẻ hiểu rõ.
- Tạ ơn vương gia!
Kiến Nhất hứng khởi cúi đầu, đi ra khỏi thư phòng.
Bắc Mạc Quân lắc đầu, cầm lên bức tranh còn chưa khô mực, thổi thổi.
Ừm... hình như vẫn còn thiếu thiếu chút gì đó...
Hửm?
Như nghĩ đến cái gì, hắn cầm lại bút lông, quệt một ít màu đỏ, vẽ thêm mấy đường.
Xong xuôi, hắn nhìn ngắm tác phẩm của mình. Thế này mới đúng.
Rồi khuôn mặt bỗng nhiên cứng ngắc lại.
Khoan đã. Tại sao hắn lại đi vẽ tiểu nha đầu xấu xa đó?! Nàng thì có gì tốt???
Hừ!
Bắc Mạc Quân nhăn nhó phất ống tay áo đi ra ngoài.
Nhìn lại bức tranh kia. Vốn là gương mặt khả ái cực kỳ giờ đây lại bị một dòng máu mũi phá hoại. Cả khuôn mặt cũng theo đó trở nên dâm đãng.
Vâng. Nhìn đi nhìn lại, vẫn thấy nữ hài kia thật giống như bạn nhỏ Nguyệt Tích Lương của chúng ta...
Hôm nay, khi vừa muốn bước chân ra khỏi đại môn thì nàng lại bị chặn đầu. Và người không biết điều đó lại chính là Triển Chính Hi.
- Có chuyện gì? nàng nhíu đôi mày thanh tú lại
Hắn lặp tức bày ra bộ mặt tươi cười nịnh nọt, nói:
- Tiểu sư phụ~ ngài có muốn ăn kẹo hồ lô không?
- Không!
Hừ! Cho rằng nàng là tiểu hài tử chắc.
- Ách? Vậy người có muốn ăn bánh đậu xanh không?
- Quá ngọt. nàng lắc đầu.
- Vậy ngài có muốn ăn bánh quế hoa không?
- Không thích.
- Màn thầu...
- Tầm thường!
- Vậy...
Triển Chính Hi gãi gãi đầu. Là ai bảo hắn, tiểu hài tử là dễ dụ dỗ nhất? Theo hắn, mua chuộc huynh đệ hắn còn dễ hơn là Tích Lương quận chúa.
- Còn có chuyện gì sao?
Nguyệt Tích Lương mất kiên nhất di di chân.
- Có... có!
Hắn gật đầu như băm tỏi.
- Có rắm mau phóng!
Nàng nhăn mặt, nói tục.
Ách? Triển Chính Hi đen mặt, lại đảo mắt một cái. Không lẽ tiểu hài tử ở Phật Âm tự đều thô lỗ như nàng sao? Xem ra hắn phải đi hỏi trụ trì ở đó một lần xem sao.
Triển Chính Hi nghĩ xong, cũng không muốn vòng vo nữa, nói thẳng.
- Tiểu sư phụ, ngài mau dạy ta Thần sầu cước của ngài đi.
- Hửm?
Nguyệt Tích Lương nghiêng đầu nghi vấn.
- Ngài đừng nói là ngài đã quên chứ? Chẳng phải tháng trước ta đã cho người đem đến phủ của ngài bao nhiêu là bạc đó sao?
Triển Chính Hi tỏ vẻ ủy khuất nói. Đó là tất cả gia sản của ta nha. Lương bổng hàng tháng ta không dám ăn tiêu mà gom vào tiết kiệm. Bây giờ thì tất cả đã rơi vào trong tay sư phụ ngài rồi.
- Nga~ ta nhớ rồi!
Nguyệt Tích Lương vỗ trán đến ' bốp ' một cái, nói.
Sao nàng lại có thể quên chuyện này được chứ? Chẳng phải nàng vẫn thường cầm bạc của hắn đến Tiểu quan quán hưởng thụ hay sao? Chẳng qua, số bạc đó đã bay sạch từ nửa tháng trước rồi. Bạc hết, theo đó mà trí nhớ của nàng về chuyện của Triển Chính Hi cũng bay luôn.
Dám cá chắc rằng, nếu Triển Chính Hi mà biết chuyện này thì sẽ nôn ra cả một búng máu. Hắn tiết kiệm bạc bao nhiêu năm, rơi vào tay Nguyệt Tích Lương lại bị tiêu sạch trong nửa tháng. Đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Đồ phá gia chi nữ!
- Sư phụ... nhớ rồi thì mau dạy ta!
Khóe môi hắn giật giật, nói.
- Thần sầu cước này rất thâm sâu lại khó học. Muốn thành thạo cần phải tốn không ít thời gian...
Nàng bắt tay sau lưng, học điệu bộ của một lão sư phụ đi đi lại lại mấy vòng, khẽ lắc đầu cảm thán.
- Mất khoảng bao nhiêu thời gian? Triển Chính Hi trợn mắt hỏi.
- Ít thì cũng phải một năm!
- Không được! Thế chẳng phải ta sẽ bị tên khốn Kiến Nhất hành hạ đến chết sao?
Hắn giãy nảy lên, sốt sắng hô.
- Có chuyện gì sao? Nguyệt Tích Lương cảm thấy hứng thú.
- Sư phụ, ngài không biết. Tiểu tử Kiến Nhất đó bên ngoài thì tỏ ra ôn nhã, lịch sự nhưng bên trong lại đầy bụng đen tối. Một tháng này, ta bị hắn hành lên hành xuống. Ngày nào cũng phải hầu hạ hắn thay y phục, trải giường, đổ bô, tắm rửa,... Quá đáng nhất là khi tắm, hắn còn bắt ta rửa sạch ' chỗ đó '. Ta không chịu, hắn liền dí vào tay ta. Mà ' chỗ đó ' nào phải bé, ta nhìn thấy thì ganh tị đến phát điên. Hắn lại làm như khoái trí lắm...
Triển Chính Hi bực tức đến nỗi tuôn ra một tràng. Nói xong, mới nhớ tới trước mặt mình là một nữ hài tử.
Thiên! Sao hắn lại có thể nói những lời đó trước mặt sư phụ chứ?
Hỏng rồi, liệu nàng có cảm thấy ghét hắn không?
Triển Chính Hi sợ hãi liếc nhìn Nguyệt Tích Lương. Nào ngờ, chỉ thấy mỗ nữ vẻ mặt dại ra, một dòng nước trong suốt lặng lẽ chảy xuống khóe môi rồi lại đến cằm.
Ách? Nếu hắn không nhớ nhầm thì trong kinh thành đang có tin đồn Tích Lương quận chúa bị bệnh dại. Xem ra là thật...
Nguyệt Tích Lương mãi sau mới tỉnh hồn, lau lau khóe miệng, nói.
- Vậy nên...
- Vậy nên ta mới muốn học Thần sầu cước để trả thù lại Kiến Nhất. Ta phải bắt hắn gọi ta một tiếng tổ phụ!
Triển Chính Hi nuốt nước miếng, tiếp lời.
- Nga~...
Nguyệt Tích Lương vân vê cằm, nghĩ ngợi.
Theo nàng thấy, Kiến Nhất đối với tên đại ngốc này không còn đơn giản là huynh đệ nữa. Mà có một chút... mờ ám. Hắc hắc!
Xem ra chính hắn cũng chưa xác định được tình cảm của mình đi.
Nếu vậy... sao nàng không làm một chút gì đó, tiện nước đẩy thuyền?
Là một hủ nữ, nàng không thể trơ mắt nhìn hai nam tử ' đẹp trai ' như vậy không thể đến được với nhau.
Thế là trong đầu Nguyệt Tích Lương nhanh chóng vạch lên một kế sách không mấy trong sáng.
Lại quay sang nhìn gương mặt ngốc ngốc của Triển Chính Hi. Có vẻ tên này IQ không cao, rất dễ bị lừa, hắc hắc!
- Ngoài Thần sầu cước, ta còn một tuyệt chiêu gia truyền có thể dạy cho ngươi. Đảm bảo không mất nhiều thời gian.
Nguyệt Tích Lương bắt đầu dụ thỏ vào bẫy.
- Tuyệt chiêu gì? Lợi hại không? Triển Chính Hi hai mắt sáng lên, gấp gáp hỏi.
- Đương nhiên lợi hại, ta cam đoan từ sau Kiến Nhất không dám hành hạ ngươi nữa...
Nàng chân thành cười cười, tỏ vẻ mình là một vị sư phụ thương đồ đệ.
- Sư phụ, ngài thật tốt! Mau dạy ta.
Triển Chính Hi ngu ngốc tin tưởng, vui mừng khôn xiết.
- Mau lại đây! nàng ngoắc ngoắc ngón tay.
Hắn cun cút chạy đến gần, vẻ mặt lấy lòng.
- Cúi đầu xuống!
Nàng bất mãn ngửa cổ lên trừng hắn. Ngươi có cần phải cao như vậy không?!
- Ách?
Triển Chính Hi tỉnh ngộ, vội vàng cúi thấp đầu.
- Ngươi hãy làm như thế này....
Nguyệt Tích Lương ghé sát tai hắn, nói nhỏ một hồi.
Càng nghe, khuôn mặt của Triển Chính Hi càng thay đổi màu sắc sặc sỡ. Từ xanh, đến tím, rồi trắng...
Cuối cùng hắn đỏ mặt phừng phừng, lắp bắp nói:
- Như... như vậy... có ổn không?
- Sao lại không? Tin tưởng vào vi sư!
Nàng cười lộ ra hai hàm răng trắng như sứ, vỗ vỗ vào vai hắn.
- Vậy được...
Hắn gật đầu, ngơ ngác xoay người rời đi mà không hề hay biết số phận mai sau của mình vô cùng bi thảm.
Nhìn bóng lưng của Triển Chính Hi đang khuất dần, Nguyệt Tích Lương mới cười nham hiểm hai tiếng.
Đồ đệ của nàng sao lại có thể ngốc như vậy chứ! Cứ với tình hình này... hắn chỉ có thể chấp nhận làm thụ thôi. Hắc hắc!
-------------- ta là phân cách tuyến -----------
Lúc này, trong thư phòng của Bắc Mạc Quân. Hắn đang chăm chút cầm bút lông vẽ một bức tranh.
Chỉ thấy trên tờ giấy Tuyên Thành trắng phau xuất hiện một nữ hài tử phấn điêu ngọc mài, nhìn chẳng khác nào tiên đồng ngọc nữ.
Nữ hài tử đó mặc một bộ y phục màu lam nhạt, tóc trên đầu được búi thành hai búi nhỏ, cài trâm hồ điệp. Nàng cười một cách rạng rỡ, lộ ra hai má lúm đồng tiền xinh xinh.
- Vương gia!
Kiến Nhất mở cửa phòng, bưng một tách trà vào, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
- Có chuyện gì?
Bắc Mạc Quân cũng không thèm ngẩng đầu lên, mở miệng.
- Hoàng thượng cho người đến mời vương gia vào cung. Nói là có chuyện quan trọng cần bàn.
- Chuyện gì? hắn thờ ơ hỏi.
- Không rõ. Chỉ biết rằng, hình như là liên quan đến việc sứ giả của Mạc Thanh đế quốc đến cầu thân.
Kiến Nhất ngẫm nghĩ nói.
- Hửm?...
Bắc Mạc Quân cuối cùng cũng dừng bút, mi tâm nhăn thành một chữ xuyên. Mãi sau mới nhả ra một câu.
- Đã biết.
Rồi lại cúi đầu vẽ nốt bức tranh dở dang.
- ...
Kiến Nhất đứng đó, thấy chán nản, lại chủ động nói.
- Hoàng thượng nói, vương gia vào cung càng sớm càng tốt.
- Vẽ xong.
Nghĩ nghĩ một lúc, bấm đốt ngón tay nhẩm tính, lại nói.
- Lại sắp đến mười lăm rồi...
- Ừm.
Vương gia, sao ngài lại có thể bình thản được như vậy? Làm như người chịu đau đớn không phải là ngài. Ngài có biết, mỗi lần trôi qua đêm mười lăm là ngài đã chịu bao nhiêu tổn thương không? Ngài nhìn hai tay của mình đi, bị dây xích chà sát đến thành vết sẹo rồi.
- ...
- Triển Chính Hi hầu hạ ngươi thế nào?
Lần này, Bắc Mạc Quân mở miệng nói trước.
- Hắn? Cực kỳ lười biếng. Không xem mệnh lệnh của thuộc hạ ra gì. Sáng ngủ đến khi mặt trời chiếu đến mông mới dậy, trưa chạy đi đánh bạc, chiều tụ tập đi uống rượu cùng các huynh đệ khác, tối lăn ra ngủ tiếp... Vương gia, đến nước tắm ta còn phải tự xách!
Kiến Nhất ủy khuất nói.
Nếu Triển Chính Hi mà nghe được những lời này thì chỉ hận không thể rút đao ra chém hắn.
Sao có thể nói dối một cách mặt không đỏ, tim không đập mạnh như thế?!
Đúng là vô sỉ hết cỡ mà!
- Vậy sao?
Bắc Mạc Quân ngạc nhiên. Vậy mà tiểu tử Chính Hi đến khóc lóc với hắn, nói mình bị hành hạ.
Xem ra...
- Vậy thì nói với hắn, tiếp tục hầu hạ cho đến khi ngươi hài lòng mới thôi.
Khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười nhạt nhòa, tỏ vẻ hiểu rõ.
- Tạ ơn vương gia!
Kiến Nhất hứng khởi cúi đầu, đi ra khỏi thư phòng.
Bắc Mạc Quân lắc đầu, cầm lên bức tranh còn chưa khô mực, thổi thổi.
Ừm... hình như vẫn còn thiếu thiếu chút gì đó...
Hửm?
Như nghĩ đến cái gì, hắn cầm lại bút lông, quệt một ít màu đỏ, vẽ thêm mấy đường.
Xong xuôi, hắn nhìn ngắm tác phẩm của mình. Thế này mới đúng.
Rồi khuôn mặt bỗng nhiên cứng ngắc lại.
Khoan đã. Tại sao hắn lại đi vẽ tiểu nha đầu xấu xa đó?! Nàng thì có gì tốt???
Hừ!
Bắc Mạc Quân nhăn nhó phất ống tay áo đi ra ngoài.
Nhìn lại bức tranh kia. Vốn là gương mặt khả ái cực kỳ giờ đây lại bị một dòng máu mũi phá hoại. Cả khuôn mặt cũng theo đó trở nên dâm đãng.
Vâng. Nhìn đi nhìn lại, vẫn thấy nữ hài kia thật giống như bạn nhỏ Nguyệt Tích Lương của chúng ta...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.