Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 167
Trang Aya
31/07/2019
Hàn thúc? Cái gì Hàn thúc? Hàn thúc là ai? Mọi
người đều nghi hoặc quay sang nhìn Nguyệt Tích Lương. Mặc dù có điều
muốn hỏi nhưng bọn hắn đều biết rằng bây giờ không phải lúc.
Có lẽ tiếng " Hàn thúc " của Nguyệt Tích Lương quá chói tai nên đã thu hút được sự chú ý của vị đại hán râu ria nọ.
Hắn theo bản năng đưa mắt tìm nơi phát ra tiếng gọi. Khi nhìn thấy là Nguyệt Tích Lương thì trên khuôn mặt hung thần ác sát của hắn xuất hiện một tia kinh hỉ, nhưng ngay sau đó lại bị vẻ lo lắng thay thế.
Hàn Uy khua đại đao làm ra một thủ thế, gào lớn.
- " Trưởng...... Lương nha đầu, mau chạy đi! "
Chữ ' trưởng môn ' suýt chút nữa bật ra khỏi miệng may mắn được hắn ngăn lại kịp thời.
Hàn Uy vừa mới nói xong thì đằng sau hắn, địch nhân cũng đã đuổi tới, có tổng cộng gần ba mươi người.
Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân sau khi nhìn thấy những người đó thì trầm mặt xuống, sát khí bắn ra tứ phía.
Cư nhiên là bọn hắn?
Đúng vậy, cách ăn mặc này không hề xa lạ với hai người Nguyệt Tích Lương. Áo choàng dài màu đen, mặt nạ màu đen, còn cái ám văn đặc biệt thêu trên ngực áo nữa, không thể lẫn đi đâu được..... bọn hắn chính là người của môn phái thần bí kia.
Người dẫn đầu đám đệ tử môn phái đó vừa đuổi theo vừa cất giọng nói âm dương quái khí.
- " Khặc khặc..... Hàn Uy, không ngờ ngươi lại vì cứu một tiểu tử không quen biết mà phải vứt bỏ tôn nghiêm để chạy, khặc khặc.... thú vị.... thú vị! "
Ách?
Tiếng cười kinh tởm này......
Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân bốn mắt nhìn nhau, lặp tức nhận ra suy nghĩ trong đầu đối phương.
Là hắn!
Là tên thái giám bất nam bất nữ bảy năm trước đã mang người chặn giết bọn họ ở Ly Mẫn đế quốc. Là người đã vứt Nguyệt Tích Lương xuống vách núi, suýt chút nữa thì giết chết Bắc Mạc Quân.
Hắc, hai người còn chưa tìm hắn tính sổ thì hắn đã tự mình vác xác tới cửa. Đúng là tiết kiệm sức lực.
Hàn Uy cười to một tiếng, xách Hiên Viên Dật như xách một con gà, rống lại.
- " Tôn nghiêm? Tôn nghiêm là gì? Ăn được không? Người của Quỷ Âm môn thích làm gì thì làm nấy, con mẹ nó cần ngươi quản chắc? "
Tên áo choàng đen dẫn đầu cười lạnh, vẫy tay.
- " Hừ, vậy thì ngươi chết chung với tiểu tử này đi, khặc khặc! "
Theo mệnh lệnh của hắn, mười mấy thủ hạ lặp tức phi thân lên chặn đường đi của Hàn Uy.
Hàn Uy nhíu mày đứng lại. Hắn không sợ mấy tên quái dị này, nếu hắn muốn chạy một mình thì có thể chạy dễ dàng. Hoặc hắn không cần chạy hắn cũng có thể lấy ít địch nhiều với bọn chúng mà không rơi vào thế bất lợi.
Chỉ là hắn đang có thứ vướng chân, chính là Hiên Viên Dật. Hàn Uy đã quyết định cứu hắn thì phải cứu cho trót, không thể bỏ lại hắn được.
Hàn Uy vung đao chém đứt đầu một tên gần đấy, đầu óc vận chuyển nhanh chóng. Nên chiến hay nên phá vòng vây để chạy?
Trong lúc hắn đang đắn đo thì có ba đạo thân ảnh lướt gió mà đến, rơi xuống bên cạnh hắn.
Hàn Uy giật mình, bật thốt lên.
- " Lương nha đầu, ngươi.... "
Nguyệt Tích Lương trừng mắt với hắn, tay vung vẩy mấy căn ngân châm lóe lên ánh sáng đen tím, mỉm cười.
- " Hàn thúc, thúc nghĩ ta sẽ bỏ mặc thúc mà chạy ư? Với lại.... "
Nàng quay mặt nhìn tên áo choàng đen nào đó, híp mắt phượng.
- " Chúng ta với môn phái này còn có món nợ chưa tính đâu. "
Áo choàng đen cầm đầu vì sự xuất hiện bất ngờ của Bắc Mạc Quân, Nguyệt Tích Lương và Kiến Nhất mà sửng sốt mất một lúc. Mãi sau hắn mới lấy lại tinh thần, giở giọng the thé.
- " Bắc Mạc Quân, bảy năm trước không giết được ngươi và Nguyệt Tích Lương là một sự nuối tiếc của ta. Không nghĩ tới các ngươi lại tự chui đầu vào rọ, được lắm.... tốt lắm.... ta sẽ xử lý các ngươi luôn một thể! "
Ở Ám Dạ gặp được bọn người Bắc Mạc Quân hoàn toàn không ở trong dự liệu của hắn.
Bất quá không sao. Bắc Mạc Quân nằm ở trong danh sách đen mà tôn chủ phát xuống, nếu lấy được đầu của hắn, chắc chắn sẽ được trọng thưởng hậu hĩnh.
Về phía Nguyệt Tích Lương, tôn chủ có lệnh..... bắt sống!
Bắc Mạc Quân rút kiếm, nhếch môi mỏng thành một đường cong thị huyết, lạnh nhạt nói.
- " Ngươi nghĩ rằng bổn vương vẫn là Bắc Mạc Quân của bảy năm trước sao? Hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu. "
Nói đoạn, hắn không đợi người ta có cơ hội mở miệng thêm lần nữa đã lao vào tấn công.
Đối thủ hắn chọn chính là gã áo choàng đen năm xưa. Những sỉ nhục ngày ấy, hắn phải trả lại gấp trăm ngàn lần!
Kiến Nhất tận dụng cơ hội nói nhanh với Hàn Uy.
- " Tiền bối, nam tử hồng y bên kia chính là đệ đệ của tên này, mau đưa người cho hắn trông coi, chúng ta cùng giết cho thống khoái. "
- " Được! "
Hàn Uy hào sảng gật đầu, vung tay một cái ném Hiên Viên Dật lên không trung như ném một bao cát. Khóe môi Kiến Nhất giật liên hồi, không nỡ nhìn thẳng.
Hiên Viên Liệt ở bên ngoài không dám chậm trễ phi thân lên đỡ lấy Hiên Viên Dật.
Phản chấn mạnh đến nỗi chính hắn cũng bay ra ngoài hơn trăm thước mới miễn cưỡng ổn định được thân hình, bàn tay đau nhức.
Hiên Viên Liệt sợ hãi nhìn Hàn Uy, bội phục không thôi. Nội lực thật thâm hậu, xứng đáng là cao thủ võ lâm.
Chỉ tiện tay vứt một cái thôi đã mang kình lực kinh người, không biết thực lực chân chính như thế nào.
Ít nhất thì sư phụ hắn không bằng một phần của đại thúc này.
Có lẽ tiếng " Hàn thúc " của Nguyệt Tích Lương quá chói tai nên đã thu hút được sự chú ý của vị đại hán râu ria nọ.
Hắn theo bản năng đưa mắt tìm nơi phát ra tiếng gọi. Khi nhìn thấy là Nguyệt Tích Lương thì trên khuôn mặt hung thần ác sát của hắn xuất hiện một tia kinh hỉ, nhưng ngay sau đó lại bị vẻ lo lắng thay thế.
Hàn Uy khua đại đao làm ra một thủ thế, gào lớn.
- " Trưởng...... Lương nha đầu, mau chạy đi! "
Chữ ' trưởng môn ' suýt chút nữa bật ra khỏi miệng may mắn được hắn ngăn lại kịp thời.
Hàn Uy vừa mới nói xong thì đằng sau hắn, địch nhân cũng đã đuổi tới, có tổng cộng gần ba mươi người.
Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân sau khi nhìn thấy những người đó thì trầm mặt xuống, sát khí bắn ra tứ phía.
Cư nhiên là bọn hắn?
Đúng vậy, cách ăn mặc này không hề xa lạ với hai người Nguyệt Tích Lương. Áo choàng dài màu đen, mặt nạ màu đen, còn cái ám văn đặc biệt thêu trên ngực áo nữa, không thể lẫn đi đâu được..... bọn hắn chính là người của môn phái thần bí kia.
Người dẫn đầu đám đệ tử môn phái đó vừa đuổi theo vừa cất giọng nói âm dương quái khí.
- " Khặc khặc..... Hàn Uy, không ngờ ngươi lại vì cứu một tiểu tử không quen biết mà phải vứt bỏ tôn nghiêm để chạy, khặc khặc.... thú vị.... thú vị! "
Ách?
Tiếng cười kinh tởm này......
Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân bốn mắt nhìn nhau, lặp tức nhận ra suy nghĩ trong đầu đối phương.
Là hắn!
Là tên thái giám bất nam bất nữ bảy năm trước đã mang người chặn giết bọn họ ở Ly Mẫn đế quốc. Là người đã vứt Nguyệt Tích Lương xuống vách núi, suýt chút nữa thì giết chết Bắc Mạc Quân.
Hắc, hai người còn chưa tìm hắn tính sổ thì hắn đã tự mình vác xác tới cửa. Đúng là tiết kiệm sức lực.
Hàn Uy cười to một tiếng, xách Hiên Viên Dật như xách một con gà, rống lại.
- " Tôn nghiêm? Tôn nghiêm là gì? Ăn được không? Người của Quỷ Âm môn thích làm gì thì làm nấy, con mẹ nó cần ngươi quản chắc? "
Tên áo choàng đen dẫn đầu cười lạnh, vẫy tay.
- " Hừ, vậy thì ngươi chết chung với tiểu tử này đi, khặc khặc! "
Theo mệnh lệnh của hắn, mười mấy thủ hạ lặp tức phi thân lên chặn đường đi của Hàn Uy.
Hàn Uy nhíu mày đứng lại. Hắn không sợ mấy tên quái dị này, nếu hắn muốn chạy một mình thì có thể chạy dễ dàng. Hoặc hắn không cần chạy hắn cũng có thể lấy ít địch nhiều với bọn chúng mà không rơi vào thế bất lợi.
Chỉ là hắn đang có thứ vướng chân, chính là Hiên Viên Dật. Hàn Uy đã quyết định cứu hắn thì phải cứu cho trót, không thể bỏ lại hắn được.
Hàn Uy vung đao chém đứt đầu một tên gần đấy, đầu óc vận chuyển nhanh chóng. Nên chiến hay nên phá vòng vây để chạy?
Trong lúc hắn đang đắn đo thì có ba đạo thân ảnh lướt gió mà đến, rơi xuống bên cạnh hắn.
Hàn Uy giật mình, bật thốt lên.
- " Lương nha đầu, ngươi.... "
Nguyệt Tích Lương trừng mắt với hắn, tay vung vẩy mấy căn ngân châm lóe lên ánh sáng đen tím, mỉm cười.
- " Hàn thúc, thúc nghĩ ta sẽ bỏ mặc thúc mà chạy ư? Với lại.... "
Nàng quay mặt nhìn tên áo choàng đen nào đó, híp mắt phượng.
- " Chúng ta với môn phái này còn có món nợ chưa tính đâu. "
Áo choàng đen cầm đầu vì sự xuất hiện bất ngờ của Bắc Mạc Quân, Nguyệt Tích Lương và Kiến Nhất mà sửng sốt mất một lúc. Mãi sau hắn mới lấy lại tinh thần, giở giọng the thé.
- " Bắc Mạc Quân, bảy năm trước không giết được ngươi và Nguyệt Tích Lương là một sự nuối tiếc của ta. Không nghĩ tới các ngươi lại tự chui đầu vào rọ, được lắm.... tốt lắm.... ta sẽ xử lý các ngươi luôn một thể! "
Ở Ám Dạ gặp được bọn người Bắc Mạc Quân hoàn toàn không ở trong dự liệu của hắn.
Bất quá không sao. Bắc Mạc Quân nằm ở trong danh sách đen mà tôn chủ phát xuống, nếu lấy được đầu của hắn, chắc chắn sẽ được trọng thưởng hậu hĩnh.
Về phía Nguyệt Tích Lương, tôn chủ có lệnh..... bắt sống!
Bắc Mạc Quân rút kiếm, nhếch môi mỏng thành một đường cong thị huyết, lạnh nhạt nói.
- " Ngươi nghĩ rằng bổn vương vẫn là Bắc Mạc Quân của bảy năm trước sao? Hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu. "
Nói đoạn, hắn không đợi người ta có cơ hội mở miệng thêm lần nữa đã lao vào tấn công.
Đối thủ hắn chọn chính là gã áo choàng đen năm xưa. Những sỉ nhục ngày ấy, hắn phải trả lại gấp trăm ngàn lần!
Kiến Nhất tận dụng cơ hội nói nhanh với Hàn Uy.
- " Tiền bối, nam tử hồng y bên kia chính là đệ đệ của tên này, mau đưa người cho hắn trông coi, chúng ta cùng giết cho thống khoái. "
- " Được! "
Hàn Uy hào sảng gật đầu, vung tay một cái ném Hiên Viên Dật lên không trung như ném một bao cát. Khóe môi Kiến Nhất giật liên hồi, không nỡ nhìn thẳng.
Hiên Viên Liệt ở bên ngoài không dám chậm trễ phi thân lên đỡ lấy Hiên Viên Dật.
Phản chấn mạnh đến nỗi chính hắn cũng bay ra ngoài hơn trăm thước mới miễn cưỡng ổn định được thân hình, bàn tay đau nhức.
Hiên Viên Liệt sợ hãi nhìn Hàn Uy, bội phục không thôi. Nội lực thật thâm hậu, xứng đáng là cao thủ võ lâm.
Chỉ tiện tay vứt một cái thôi đã mang kình lực kinh người, không biết thực lực chân chính như thế nào.
Ít nhất thì sư phụ hắn không bằng một phần của đại thúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.