Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 178
Trang Aya
01/08/2019
Giữa trưa ngày hôm sau, Bắc Mạc Quân tinh thần
sáng láng và Nguyệt Tích Lương bủn rủn tay chân lết về phía phòng của
Hiên Viên Dật.
Lúc hai người đến thì trong phòng đã tụ tập đầy đủ người, đang ngồi nói chuyện phiếm với Hiên Viên Dật vừa mới tỉnh lại không lâu, không khí cực kỳ hòa hợp.
Hiên Viên Dật vô tình ngẩng đầu liền nhìn thấy Nguyệt Tích Lương đứng ở cửa, tầm mất nhất thời bị trấn trụ.
Mặc dù biết nàng đã trở về, mặc dù biết người hôm qua ra tay cứu hắn chính là nàng nhưng giờ phút này, khi thực sự nhìn thấy nàng, Hiên Viên Dật hắn vẫn không kìm lòng được mà rung động.
Nguyệt Tích Lương..... không biết trong những năm này hắn đã tự nhủ tên nàng bao nhiêu lần. Hắn chỉ biết, từ khi nàng rời khỏi Ly Mẫn, từ khi nàng mất tích.... hắn chợt nhận ra, hắn thích nàng nhiều hơn là hắn tưởng.
Mà không, không phải thích..... có lẽ là yêu đi? Hắn cũng không biết nữa, dẫu sao trước giờ cảm xúc của hắn dành cho nàng không giống với bất kỳ ai cả.
Nguyệt Tích Lương lên tiếng hỏi Hiên Viên Dật.
- " Ngươi tỉnh? Có thấy không khỏe chỗ nào hay không? "
Hiên Viên Dật nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười dịu dàng như gió xuân tháng ba.
- " Ta không sao. Tất cả là nhờ có nàng, cảm ơn. "
Có lẽ ánh mắt Hiên Viên Dật nhìn Nguyệt Tích Lương không hề kiêng dè, rất cháy bỏng, rất nồng nàn làm cho mấy người ngồi cạnh hắn kìm không được dịch mông cách xa hắn ra một chút.
Ngươi nhìn nữ nhi nhà người ta như vậy là muốn công bố cho cả thiên hạ biết ngươi thích nàng không thành?
Ngươi còn không chú ý xem, sắc mặt của vị vương gia nào đấy đen hơn cả đít nồi rồi kia kìa. Không muốn chết sớm thì tiết chế lại nha. Khổ quá! Tâm tư của ngươi có người ngu ngốc mới không biết!
Như hưởng ứng suy nghĩ của bọn hắn, Lương " ngu đần " mờ mịt ngó ngó Hiên Viên Dật rồi lại quay đầu nhìn nhìn Bắc Mạc Quân ngay đằng sau.
Nàng cứ nhìn trước ngó sau như vậy một hồi, cật lực vận dụng trí thông minh vô cực của mình để phân tích tình huống, lông mày thanh tú nhíu chặt.
- " A! "
Bỗng nhiên, Nguyệt Tích Lương kêu lên thảng thốt, bước chân che chắn Bắc Mạc Quân như gà mẹ bảo vệ gà con, lắp bắp.
- " Ngươi..... ngươi đừng có nhìn hắn tha thiết như vậy. Ta nói cho ngươi biết, trước kia ta mai mối cho các ngươi thật đấy, nhưng mà..... ta nhỡ đổi ý rồi. Bắc Mạc Quân bây giờ là người của ta, hắn là thẳng, không cong, đã qua nghiệm chứng! "
Ngừng một lúc, nàng cắn cắn môi, vẫn cảm thấy với tư cách là một bà mai nàng thật không có tính chuyên nghiệp, đành nói tiếp.
- " Được rồi, là ta sai. Hiên Hiên Dật thân mến, cái kia..... ta giới thiệu lại cho ngươi vài mỹ nam tử non tơ khác có được hay không? Mặt hàng như Bắc Mạc Quân vừa già, vừa cứng nhắc, vừa yếu sinh lý,..... chắc chắn không thể thỏa mãn ngươi đâu. Ngươi muốn mấy người ta cũng tìm cho hết, thế nào? Còn nữa, ta có thể miễn phí tặng ngươi một quyển Long cung đồ a.... "
Nguyệt Tích Lương miệt mài lải nhải mà không hề để ý đến khuôn mặt người đằng sau càng lúc càng lạnh, càng lúc càng có xu thế đông chết người không đền mạng.
Sau cùng, nàng vẫn là chốt hạ lại một câu với Hiên Viên Dật.
- " Nếu như ngươi cứ nhất quyết chung tình với Tiểu Quân Quân nhà ta thì xin lỗi...... ngươi chính là tình địch của lão nương đây! "
Hiên Viên Dật: " ........ "
Nàng một chút cũng không thay đổi, đúng là một chút cũng không có thay đổi!
Hắn rất muốn nói với nàng, người hắn nhìn là nàng, không phải tên mặt than kia. Nàng đang suy nghĩ cái gì trong đầu vậy?
Đang lúc Hiên Viên Dật định lên tiếng phản bác thì Hiên Viên Liệt đã nhanh chóng phi tới bịt miệng hoàng huynh lại. Hắn cười phớ lớ lên tiếng.
- " Ha ha, Tích Lương có lòng quá. Ta thay hoàng huynh cảm tạ ngươi nha. "
Hiên Viên Liệt vừa nói vừa không tiếng động truyền tải suy nghĩ của mình sang Hiên Viên Dật.
Hoàng huynh, đệ cá với huynh, nếu huynh dám nói một câu trong lòng ra thì Bắc Mạc Quân sẽ giết chết huynh. Huynh sẽ chết một cách rất thê thảm, chết không toàn thây.
Hiên Viên Dật không phục trừng mắt. Đệ nghĩ ta sợ hắn? Hay là ta sẽ thua hắn?
Hiên Viên Liệt lắc đầu, thành thật đáp lại trong im lặng. Không, huynh không sợ hắn, về mặt võ công có lẽ hai người cũng ngang tài ngang sức nhau. Nhưng huynh vẫn chết như thường! Biết tại sao không? Vì nếu đọ độ vô sỉ, mười Hiên Viên Dật cũng không bằng một Bắc Mạc Quân.
Cứ nhìn vào kết cục của Hàn Vũ thì biết, thê thảm biết bao nhiêu. Không phải huynh yếu mà là kẻ địch quá mạnh!
Hiên Viên Dật nghiêm túc suy nghĩ lại, cảm thấy hình như cũng có đạo lý. Đã vậy thì hắn tạm thời rút lui, đợi khi nào " đạo hạnh vô sỉ " cao hơn, hắn sẽ quay lại tái chiến với Bắc Mạc Quân.
Hiên Viên Dật lựa chọn im lặng càng làm cho Nguyệt Tích Lương nghĩ hắn đang chấp nhận sự bồi thường của nàng.
Đến mãi sau này, Hiên Viên Dật hối hận không thôi về sự quyết định dại khờ của mình. Đáng ra hắn không nên im lặng! Sai một bước là tự đưa mình vào vũng lầy tăm tối a! Nam mô a di đà phật.....
Lúc hai người đến thì trong phòng đã tụ tập đầy đủ người, đang ngồi nói chuyện phiếm với Hiên Viên Dật vừa mới tỉnh lại không lâu, không khí cực kỳ hòa hợp.
Hiên Viên Dật vô tình ngẩng đầu liền nhìn thấy Nguyệt Tích Lương đứng ở cửa, tầm mất nhất thời bị trấn trụ.
Mặc dù biết nàng đã trở về, mặc dù biết người hôm qua ra tay cứu hắn chính là nàng nhưng giờ phút này, khi thực sự nhìn thấy nàng, Hiên Viên Dật hắn vẫn không kìm lòng được mà rung động.
Nguyệt Tích Lương..... không biết trong những năm này hắn đã tự nhủ tên nàng bao nhiêu lần. Hắn chỉ biết, từ khi nàng rời khỏi Ly Mẫn, từ khi nàng mất tích.... hắn chợt nhận ra, hắn thích nàng nhiều hơn là hắn tưởng.
Mà không, không phải thích..... có lẽ là yêu đi? Hắn cũng không biết nữa, dẫu sao trước giờ cảm xúc của hắn dành cho nàng không giống với bất kỳ ai cả.
Nguyệt Tích Lương lên tiếng hỏi Hiên Viên Dật.
- " Ngươi tỉnh? Có thấy không khỏe chỗ nào hay không? "
Hiên Viên Dật nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười dịu dàng như gió xuân tháng ba.
- " Ta không sao. Tất cả là nhờ có nàng, cảm ơn. "
Có lẽ ánh mắt Hiên Viên Dật nhìn Nguyệt Tích Lương không hề kiêng dè, rất cháy bỏng, rất nồng nàn làm cho mấy người ngồi cạnh hắn kìm không được dịch mông cách xa hắn ra một chút.
Ngươi nhìn nữ nhi nhà người ta như vậy là muốn công bố cho cả thiên hạ biết ngươi thích nàng không thành?
Ngươi còn không chú ý xem, sắc mặt của vị vương gia nào đấy đen hơn cả đít nồi rồi kia kìa. Không muốn chết sớm thì tiết chế lại nha. Khổ quá! Tâm tư của ngươi có người ngu ngốc mới không biết!
Như hưởng ứng suy nghĩ của bọn hắn, Lương " ngu đần " mờ mịt ngó ngó Hiên Viên Dật rồi lại quay đầu nhìn nhìn Bắc Mạc Quân ngay đằng sau.
Nàng cứ nhìn trước ngó sau như vậy một hồi, cật lực vận dụng trí thông minh vô cực của mình để phân tích tình huống, lông mày thanh tú nhíu chặt.
- " A! "
Bỗng nhiên, Nguyệt Tích Lương kêu lên thảng thốt, bước chân che chắn Bắc Mạc Quân như gà mẹ bảo vệ gà con, lắp bắp.
- " Ngươi..... ngươi đừng có nhìn hắn tha thiết như vậy. Ta nói cho ngươi biết, trước kia ta mai mối cho các ngươi thật đấy, nhưng mà..... ta nhỡ đổi ý rồi. Bắc Mạc Quân bây giờ là người của ta, hắn là thẳng, không cong, đã qua nghiệm chứng! "
Ngừng một lúc, nàng cắn cắn môi, vẫn cảm thấy với tư cách là một bà mai nàng thật không có tính chuyên nghiệp, đành nói tiếp.
- " Được rồi, là ta sai. Hiên Hiên Dật thân mến, cái kia..... ta giới thiệu lại cho ngươi vài mỹ nam tử non tơ khác có được hay không? Mặt hàng như Bắc Mạc Quân vừa già, vừa cứng nhắc, vừa yếu sinh lý,..... chắc chắn không thể thỏa mãn ngươi đâu. Ngươi muốn mấy người ta cũng tìm cho hết, thế nào? Còn nữa, ta có thể miễn phí tặng ngươi một quyển Long cung đồ a.... "
Nguyệt Tích Lương miệt mài lải nhải mà không hề để ý đến khuôn mặt người đằng sau càng lúc càng lạnh, càng lúc càng có xu thế đông chết người không đền mạng.
Sau cùng, nàng vẫn là chốt hạ lại một câu với Hiên Viên Dật.
- " Nếu như ngươi cứ nhất quyết chung tình với Tiểu Quân Quân nhà ta thì xin lỗi...... ngươi chính là tình địch của lão nương đây! "
Hiên Viên Dật: " ........ "
Nàng một chút cũng không thay đổi, đúng là một chút cũng không có thay đổi!
Hắn rất muốn nói với nàng, người hắn nhìn là nàng, không phải tên mặt than kia. Nàng đang suy nghĩ cái gì trong đầu vậy?
Đang lúc Hiên Viên Dật định lên tiếng phản bác thì Hiên Viên Liệt đã nhanh chóng phi tới bịt miệng hoàng huynh lại. Hắn cười phớ lớ lên tiếng.
- " Ha ha, Tích Lương có lòng quá. Ta thay hoàng huynh cảm tạ ngươi nha. "
Hiên Viên Liệt vừa nói vừa không tiếng động truyền tải suy nghĩ của mình sang Hiên Viên Dật.
Hoàng huynh, đệ cá với huynh, nếu huynh dám nói một câu trong lòng ra thì Bắc Mạc Quân sẽ giết chết huynh. Huynh sẽ chết một cách rất thê thảm, chết không toàn thây.
Hiên Viên Dật không phục trừng mắt. Đệ nghĩ ta sợ hắn? Hay là ta sẽ thua hắn?
Hiên Viên Liệt lắc đầu, thành thật đáp lại trong im lặng. Không, huynh không sợ hắn, về mặt võ công có lẽ hai người cũng ngang tài ngang sức nhau. Nhưng huynh vẫn chết như thường! Biết tại sao không? Vì nếu đọ độ vô sỉ, mười Hiên Viên Dật cũng không bằng một Bắc Mạc Quân.
Cứ nhìn vào kết cục của Hàn Vũ thì biết, thê thảm biết bao nhiêu. Không phải huynh yếu mà là kẻ địch quá mạnh!
Hiên Viên Dật nghiêm túc suy nghĩ lại, cảm thấy hình như cũng có đạo lý. Đã vậy thì hắn tạm thời rút lui, đợi khi nào " đạo hạnh vô sỉ " cao hơn, hắn sẽ quay lại tái chiến với Bắc Mạc Quân.
Hiên Viên Dật lựa chọn im lặng càng làm cho Nguyệt Tích Lương nghĩ hắn đang chấp nhận sự bồi thường của nàng.
Đến mãi sau này, Hiên Viên Dật hối hận không thôi về sự quyết định dại khờ của mình. Đáng ra hắn không nên im lặng! Sai một bước là tự đưa mình vào vũng lầy tăm tối a! Nam mô a di đà phật.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.