Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 228
Trang Aya
26/08/2019
Quả nhiên, không ngoài dự liệu, sắc mặt Lãnh
Phong lặp tức trở nên khó coi. Phải nói thế lực môn phái đã sớm thâm
nhập vào tứ quốc, tính cả Mạc Thanh quốc mới bị Bắc Mạc Quân san phẳng.
Như thế có thể khẳng định thủ đoạn và dã tâm của môn phái thần bí thâm
sâu đến nhường nào.
Thế nhưng, trong ngũ quốc trước kia và tứ quốc hiện tại, chỉ riêng Cảnh Lăng là khó nhằn nhất, người môn phái có làm sao cũng không nắm bắt được. Mà hoàng đế Cảnh Lăng Bắc Mạc Trì nổi danh bao che quần thần, hắn sai người đến tương trợ Nguyệt vương phủ cũng không có gì là kỳ quái.
Lãnh Phong cực độ không cam tâm nhưng hắn lại là người biết thời biết thế. Hắn bất đắc dĩ quay sang Nguyệt Kinh Thiên, hừ lạnh.
- " Coi như ngươi may mắn, bản thiếu chủ không có thời gian chơi đùa với ngươi. Nhưng mà..... ngươi yên tâm, ta vẫn sẽ cho ngươi chết thật ' sảng khoái '. "
Nói đoạn, không để ý đến Lăng Tiêu Nhiên hoa dung thất sắc, Lãnh Phong phân phó tộc trưởng Vu tộc vài câu.
- " Thiêu trụi chỗ này, còn Nguyệt Kinh Thiên.... phế võ công, vứt hắn vào trong biển lửa để cho hắn nếm thử tư vị da thịt bị nướng chín! "
Chết cháy..... không cần nghĩ cũng biết nó thống khổ đến nhường nào.
- " Được. "
Lã Oa gật gật đầu nhận lệnh, đưa mắt ra hiệu cho mấy gã thuộc hạ châm lửa đốt Nguyệt vương phủ. Ánh lửa lặp tức bùng lên tứ phía, hơi nóng, khói bụi mù mịt, hạ nhân trong phủ đã sớm chết hết, mùi thịt người cháy khét thoang thoảng trong không khí.
Đằng sau Nguyệt Kinh Thiên là biển lửa gào thét, vạt y bào hắn nhuộm lên lốm đốm ánh sáng đỏ. Hắn đứng lù lù bất động, không ngăn cản Lã Oa, cũng không có ý định chạy trốn, hơi hơi nhếch khóe môi nói lời thâm sâu.
- " Lãnh Phong, hôm nay ngươi mang nàng đi, sớm muộn gì ta cũng sẽ cướp lại. "
Lãnh Phong khinh thường nhướng mày, cưỡng chế rơi xuống má Lăng Tiêu Nhiên một nụ hôn, ngạo nghễ cười.
- " Ha ha, Nguyệt Kinh Thiên, ngươi đừng kể cho ta nghe chuyện cười. Kẻ đã chết mà còn muốn cướp người với ta? Đầu óc ngươi không bị hỏng đi? "
Những người đứng đằng sau hắn cũng không hề kiêng dè mà bật cười ha hả, nhìn Nguyệt Kinh Thiên như thể nhìn người ngu. Sống không cướp lại được, chết rồi cướp lại được sao? Ngây thơ!
Ánh mắt Nguyệt Kinh Thiên dường như cũng bốc lên hỏa diễm, bàn tay không tự chủ nắm chặt thành quyền. Tên khốn đó trước mặt hắn khinh bạc Tiêu Nhiên, hắn.... nhớ kĩ!
- " Đầu óc ta có bị hỏng hay không, về sau ngươi sẽ biết. "
Lần này Lãnh Phong không có hứng thú tiếp lời Nguyệt Kinh Thiên nữa. Nếu còn kéo dài thời gian, khả năng Cấm vệ quân và quan binh sẽ đến kịp mất.
Hắn cúi xuống nhìn Lăng Tiêu Nhiên, nói lời cay độc.
- " Nhìn trượng phu của nàng lần cuối đi, từ nay trở về sau.... nàng sẽ của ta. "
Lăng Tiêu Nhiên cắn chặt môi, nước mắt đã sớm che mờ tầm nhìn. Một cơn đau buốt từ tim đánh thẳng lên đại não, ý thức Lăng Tiêu Nhiên sụp đổ, triệt để ngất đi trong lòng Lãnh Phong.
Có lẽ đó là tấm chắn bảo vệ cuối cùng mà nàng tự tạo ra. Nàng không nguyện ý xem Nguyệt Kinh Thiên rời xa nàng, không nguyện ý chấp nhận sự thật, cho nên nàng lựa chọn rơi vào bóng tối, phong bế ngũ quan, không thấy, không nghe, không cảm nhận.....
Lãnh Phong mặc kệ tình huống của Lăng Tiêu Nhiên như thế nào, đối với hắn, nàng không chết là được.
Lãnh Phong mang Lăng Tiêu Nhiên quay người rời đi, khóe mắt lóe lên sự thắng lợi.
- " Động thủ. "
Lã Oa không dám chậm trễ cất bước tiến lại gần Nguyệt Kinh Thiên, nhưng nàng ta còn chưa kịp làm gì thì Nguyệt Kinh Thiên đã tự động nâng tay, đánh vào chính vùng đan điền của mình một chưởng, tự phế võ công.
Phụt!
Nguyệt Kinh Thiên phun ra một búng máu tươi, sắc mặt thoắt cái tái nhợt, thân hình lung lay sắp đổ. Hắn muốn giữ lại sự kiêu ngạo cuối cùng của một vị vương gia.
- " Không cần ngươi ra tay, ta tự làm. "
Nguyệt Kinh Thiên lau vệt máu trên khóe miệng, quả quyết đưa lưng về phía nàng ta, từng bước.... từng bước chậm chạp tiến vào biển lửa mịt mùng, không lối thoát.
Lã Oa híp mắt, dù không muốn thừa nhận nhưng Nguyệt Kinh Thiên đúng là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, hơn hẳn tên Lãnh thiếu môn chủ chỉ biết âm người kia. Bằng vào thực lực của nàng ta, nàng ta đương nhiên biết Nguyệt Kinh Thiên không làm hành động lừa đảo. Hắn thực sự đã tự phế võ công, nội lực thâm hậu dần dần xói mòn, trở thành phế nhân chân chính.
Thế nhưng, nhân trung long phượng thì đã làm sao? Người.... không thể chiến thắng được số mệnh, một người..... không thể chiến thắng được cả môn phái. Kết cục cuối cùng không phải vẫn là tuyệt lộ?
Lã Oa không biết, ngay khi Nguyệt Kinh Thiên quay người, hắn đã nhanh chóng lia mắt về nơi Nguyệt Hạo Thần và Hiên Viên Liệt ẩn núp, không tiếng động bảo bọn hắn đi đi.
Nguyệt vương gia đã sớm biết hai tiểu tử này rình mò, cũng biết bọn chúng đang có ý định cứu hắn. Thế nhưng..... hắn không cần, cũng không cho phép hai người mạo hiểm.
Nguyệt Hạo Thần và Hiên Viên Liên nhìn nhau, đều thấy được sự giãy dụa trong mắt đối phương. Đám lửa đã gần cháy đến chân bọn họ, Tiểu Mặc Ngôn cũng đã hít vào không ít khói, mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn, sắp khóc đến nơi.
Lại nhìn bóng lưng thẳng tắp cùng quyết tuyệt của Nguyệt Kinh Thiên, cuối cùng Hiên Viên Liệt cắn răng, ôm lấy Nguyệt Hạo Thần và Ngôn Ngôn phi thân rời đi, Lã Oa không hề phát giác.
Mắt thấy hai thằng nhãi con và nhi tử đã an toàn thoát thân, Nguyệt Kinh Thiên mới an tâm thở ra một hơi. Hắn tăng nhanh cước bộ, chẳng mấy chốc, ngọn lửa đỏ au đã cắn nuốt cả thân hình hắn vào trong, không thấy tăm tích, không có một tiếng kêu la, cũng không có dị trạng.
Nguyệt Kinh Thiên cứ thế biến mất trong trận hỏa hoạn Nguyệt vương phủ. Trên đời này.... sẽ lại không còn Nguyệt vương gia - Nguyệt Kinh Thiên.
Khi Nguyệt Kinh Thiên đã hoàn toàn xông vào biển lửa " tự sát " cũng là lúc quan binh xuất hiện, bao bây Nguyệt vương phủ. Lã Oa không tiện ở lâu, chân đạp một cái đã đi xa hơn ngàn trượng, đuổi theo đám người Lãnh Phong rời khỏi kinh thành Cảnh Lăng.
Thế nhưng, trong ngũ quốc trước kia và tứ quốc hiện tại, chỉ riêng Cảnh Lăng là khó nhằn nhất, người môn phái có làm sao cũng không nắm bắt được. Mà hoàng đế Cảnh Lăng Bắc Mạc Trì nổi danh bao che quần thần, hắn sai người đến tương trợ Nguyệt vương phủ cũng không có gì là kỳ quái.
Lãnh Phong cực độ không cam tâm nhưng hắn lại là người biết thời biết thế. Hắn bất đắc dĩ quay sang Nguyệt Kinh Thiên, hừ lạnh.
- " Coi như ngươi may mắn, bản thiếu chủ không có thời gian chơi đùa với ngươi. Nhưng mà..... ngươi yên tâm, ta vẫn sẽ cho ngươi chết thật ' sảng khoái '. "
Nói đoạn, không để ý đến Lăng Tiêu Nhiên hoa dung thất sắc, Lãnh Phong phân phó tộc trưởng Vu tộc vài câu.
- " Thiêu trụi chỗ này, còn Nguyệt Kinh Thiên.... phế võ công, vứt hắn vào trong biển lửa để cho hắn nếm thử tư vị da thịt bị nướng chín! "
Chết cháy..... không cần nghĩ cũng biết nó thống khổ đến nhường nào.
- " Được. "
Lã Oa gật gật đầu nhận lệnh, đưa mắt ra hiệu cho mấy gã thuộc hạ châm lửa đốt Nguyệt vương phủ. Ánh lửa lặp tức bùng lên tứ phía, hơi nóng, khói bụi mù mịt, hạ nhân trong phủ đã sớm chết hết, mùi thịt người cháy khét thoang thoảng trong không khí.
Đằng sau Nguyệt Kinh Thiên là biển lửa gào thét, vạt y bào hắn nhuộm lên lốm đốm ánh sáng đỏ. Hắn đứng lù lù bất động, không ngăn cản Lã Oa, cũng không có ý định chạy trốn, hơi hơi nhếch khóe môi nói lời thâm sâu.
- " Lãnh Phong, hôm nay ngươi mang nàng đi, sớm muộn gì ta cũng sẽ cướp lại. "
Lãnh Phong khinh thường nhướng mày, cưỡng chế rơi xuống má Lăng Tiêu Nhiên một nụ hôn, ngạo nghễ cười.
- " Ha ha, Nguyệt Kinh Thiên, ngươi đừng kể cho ta nghe chuyện cười. Kẻ đã chết mà còn muốn cướp người với ta? Đầu óc ngươi không bị hỏng đi? "
Những người đứng đằng sau hắn cũng không hề kiêng dè mà bật cười ha hả, nhìn Nguyệt Kinh Thiên như thể nhìn người ngu. Sống không cướp lại được, chết rồi cướp lại được sao? Ngây thơ!
Ánh mắt Nguyệt Kinh Thiên dường như cũng bốc lên hỏa diễm, bàn tay không tự chủ nắm chặt thành quyền. Tên khốn đó trước mặt hắn khinh bạc Tiêu Nhiên, hắn.... nhớ kĩ!
- " Đầu óc ta có bị hỏng hay không, về sau ngươi sẽ biết. "
Lần này Lãnh Phong không có hứng thú tiếp lời Nguyệt Kinh Thiên nữa. Nếu còn kéo dài thời gian, khả năng Cấm vệ quân và quan binh sẽ đến kịp mất.
Hắn cúi xuống nhìn Lăng Tiêu Nhiên, nói lời cay độc.
- " Nhìn trượng phu của nàng lần cuối đi, từ nay trở về sau.... nàng sẽ của ta. "
Lăng Tiêu Nhiên cắn chặt môi, nước mắt đã sớm che mờ tầm nhìn. Một cơn đau buốt từ tim đánh thẳng lên đại não, ý thức Lăng Tiêu Nhiên sụp đổ, triệt để ngất đi trong lòng Lãnh Phong.
Có lẽ đó là tấm chắn bảo vệ cuối cùng mà nàng tự tạo ra. Nàng không nguyện ý xem Nguyệt Kinh Thiên rời xa nàng, không nguyện ý chấp nhận sự thật, cho nên nàng lựa chọn rơi vào bóng tối, phong bế ngũ quan, không thấy, không nghe, không cảm nhận.....
Lãnh Phong mặc kệ tình huống của Lăng Tiêu Nhiên như thế nào, đối với hắn, nàng không chết là được.
Lãnh Phong mang Lăng Tiêu Nhiên quay người rời đi, khóe mắt lóe lên sự thắng lợi.
- " Động thủ. "
Lã Oa không dám chậm trễ cất bước tiến lại gần Nguyệt Kinh Thiên, nhưng nàng ta còn chưa kịp làm gì thì Nguyệt Kinh Thiên đã tự động nâng tay, đánh vào chính vùng đan điền của mình một chưởng, tự phế võ công.
Phụt!
Nguyệt Kinh Thiên phun ra một búng máu tươi, sắc mặt thoắt cái tái nhợt, thân hình lung lay sắp đổ. Hắn muốn giữ lại sự kiêu ngạo cuối cùng của một vị vương gia.
- " Không cần ngươi ra tay, ta tự làm. "
Nguyệt Kinh Thiên lau vệt máu trên khóe miệng, quả quyết đưa lưng về phía nàng ta, từng bước.... từng bước chậm chạp tiến vào biển lửa mịt mùng, không lối thoát.
Lã Oa híp mắt, dù không muốn thừa nhận nhưng Nguyệt Kinh Thiên đúng là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, hơn hẳn tên Lãnh thiếu môn chủ chỉ biết âm người kia. Bằng vào thực lực của nàng ta, nàng ta đương nhiên biết Nguyệt Kinh Thiên không làm hành động lừa đảo. Hắn thực sự đã tự phế võ công, nội lực thâm hậu dần dần xói mòn, trở thành phế nhân chân chính.
Thế nhưng, nhân trung long phượng thì đã làm sao? Người.... không thể chiến thắng được số mệnh, một người..... không thể chiến thắng được cả môn phái. Kết cục cuối cùng không phải vẫn là tuyệt lộ?
Lã Oa không biết, ngay khi Nguyệt Kinh Thiên quay người, hắn đã nhanh chóng lia mắt về nơi Nguyệt Hạo Thần và Hiên Viên Liệt ẩn núp, không tiếng động bảo bọn hắn đi đi.
Nguyệt vương gia đã sớm biết hai tiểu tử này rình mò, cũng biết bọn chúng đang có ý định cứu hắn. Thế nhưng..... hắn không cần, cũng không cho phép hai người mạo hiểm.
Nguyệt Hạo Thần và Hiên Viên Liên nhìn nhau, đều thấy được sự giãy dụa trong mắt đối phương. Đám lửa đã gần cháy đến chân bọn họ, Tiểu Mặc Ngôn cũng đã hít vào không ít khói, mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn, sắp khóc đến nơi.
Lại nhìn bóng lưng thẳng tắp cùng quyết tuyệt của Nguyệt Kinh Thiên, cuối cùng Hiên Viên Liệt cắn răng, ôm lấy Nguyệt Hạo Thần và Ngôn Ngôn phi thân rời đi, Lã Oa không hề phát giác.
Mắt thấy hai thằng nhãi con và nhi tử đã an toàn thoát thân, Nguyệt Kinh Thiên mới an tâm thở ra một hơi. Hắn tăng nhanh cước bộ, chẳng mấy chốc, ngọn lửa đỏ au đã cắn nuốt cả thân hình hắn vào trong, không thấy tăm tích, không có một tiếng kêu la, cũng không có dị trạng.
Nguyệt Kinh Thiên cứ thế biến mất trong trận hỏa hoạn Nguyệt vương phủ. Trên đời này.... sẽ lại không còn Nguyệt vương gia - Nguyệt Kinh Thiên.
Khi Nguyệt Kinh Thiên đã hoàn toàn xông vào biển lửa " tự sát " cũng là lúc quan binh xuất hiện, bao bây Nguyệt vương phủ. Lã Oa không tiện ở lâu, chân đạp một cái đã đi xa hơn ngàn trượng, đuổi theo đám người Lãnh Phong rời khỏi kinh thành Cảnh Lăng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.