Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 230
Trang Aya
02/04/2020
Kinh thành Cảnh Lăng một ngày này không hề được yên ổn, đầu tiên là ác chiến bên trong tửu lâu, sau đó là đám kỳ nhân dị sĩ giang hồ làm loạn đến
Nguyệt vương phủ, cuối cùng cả phủ đệ đều bốc cháy, kinh động tới cả
binh lính canh giữ hoàng cung.
Ánh lửa và sóng nhiệt từ Nguyệt vương phủ lan tỏa, dân chúng không ai là không biết, mọi người đều ngầm hiểu, có lẽ là phu thê Nguyệt vương đã trêu chọc đến người không nên trêu. Có người âm thầm hả hê, có người bàn tán xôn xao, cũng có những người lo lắng bất an, cho dù nguyên nhân được bắt nguồn từ đâu thì hầu như tất cả bình dân bá tánh đều không mong đôi phu thê này xảy ra chuyện. Suy cho cùng, hình tượng của người nhà họ Nguyệt trong lòng dân chúng vẫn luôn luôn tốt đẹp.
Ầm!
Khụ khụ!
Hiên Viên Liệt hiểm hiểm tránh thoát khỏi một cây xà ngang bốc cháy rơi từ trên cao xuống, khói dày đặc xộc vào trong khoang mũi khiến hắn ho khan từng đợt. Hiên Viên Liệt nhíu mày, nhìn xác một vài nô tỳ cùng hạ nhân bị ngọn lửa đốt cháy không ra hình dạng, lòng nặng trĩu. những người này đều là những người không kịp chạy thoát ra ngoài, đáng thương thay...
- " Nguyệt thúc thúc, người ở đâu? Nguyệt thúc thúc!! "
Hiên Viên Liệt dùng nội lực điều chỉnh lại hơi thở, cất giọng gọi, mong chờ một lời hồi âm từ Nguyệt Kinh Thiên. Thân hình hắn như con báo săn lao vào sâu trong đám cháy, đôi mắt mặc cho tro bụi hun đến đỏ bừng cũng quyết không bỏ qua một ngóc ngách nào.
- " Nguyệt thúc thúc, người mau trả lời ta! Người ở đâu?! "
- " Nguyệt thúc thúc!!! "
Hiên Viên Việt gào khàn giọng, đáp lại hắn chỉ là những tiếng kêu gào thảm thiết cùng tiếng gỗ cháy lách tách, tiếng đổ ầm vang dội. Hắn cứ tìm, tìm mãi, tìm gần nửa canh giờ trong Nguyệt vương phủ hoang tàn, đâu đâu cũng là lửa nóng, là mùi thịt người bị nướng cháy khét. Binh lính bên ngoài qua từng đấy thời gian vẫn không thể nào dập tắt hoàn toàn hỏa hoạn, không phải là bọn hắn vô năng mà là vì công dụng của dầu hỏa quá mức bá đạo. Đến nước này bọn hắn cũng đành thúc thủ vô sách.
- " Khụ khụ... Nguyệt.... "
Lạch cạch.
Cho đến khi Hiên Viên Liệt sắp đạt đến giới hạn sức chịu đựng của cơ thể thì chân hắn bất chợt đạp phải một thứ gì đấy rơi dưới nền đất. Khóe mắt hắn vô tình liếc xuống dưới, vài giây sau, đôi đồng tử đen thẳm của hắn lóe lên tia sáng hi vọng.
Đây chẳng phải là nửa cái ngọc bội uyên ương, vật đính ước, vật bất ly thân của Nguyệt thúc thúc hay sao?!
Ngọc bội ở đây, còn người đâu? Người đâu!
Hiên Viên Liệt vui mừng tìm kiếm bóng dáng của Nguyệt Kinh Thiên trong các đống đổ nát xung quanh, nhưng kết quả.... kết quả lại làm cho tâm của hắn lặp tức chìm xuống đáy cốc. Người.... thì tìm thấy rồi đấy.... thế nhưng.... đây còn là người sao?
Từ hình hài có thể nhận thấy nhận thấy rõ người này đích xác là một nam tử. Nam tử này đã bị lửa thiêu trụi gần sạch, thịt cháy đen nhẻm chỉ còn bám lại một chút nơi xương cốt, nhất là khuôn mặt, thảm thương đến nỗi không nhận ra hình dạng ngũ quan ban đầu. Liệu rằng có người nào có thể liên tưởng xác chết này với Nguyệt vương gia tuấn lãng vô song kia?
Chính bản thân Hiên Viên Liệt cũng không thể nào tin nổi vào mắt mình, miệng mở lớn, mi tâm nhíu chặt thành từng đoàn.
Đây không thể là Nguyệt thúc thúc, không phải là Nguyệt thúc thúc, chắc chắn không phải.... đúng không? Hiên Viên Liệt hắn không muốn tin, thế nhưng sự thật lại bày ra trước mắt, rành rành như vậy. Ngọc bội hắn vẫn cầm trên tay, xung quanh chỉ có duy nhất cái xác này là nam tính, và hơn hết.... y phục chưa hoàn toàn cháy hết chính là y phục mà Nguyệt Kinh Thiên mặc vừa rồi.
Tất cả.... tất cả mọi thứ dường như đều đang khẳng định một điều. Đây là Nguyệt vương gia, hắn.... đã chết.
- " Nguyệt thúc thúc.... "
Hiên Viên Liệt cắn chặt răng, khói độc tràn ngập trong lồng ngực, hốc mắt cay xè, hít thở không thông. Hắn biết, đây không phải là lúc để đau lòng, để thương cảm, hắn cần phải nhanh chóng ra khỏi đây, càng nhanh càng tốt, nếu không cho dù võ công hắn có tốt đến đâu hắn cũng sẽ chết ngạt mất.
Nhanh tay vớ vội một tấm vải cháy dở gần đó, dập tắt lửa, bao bọc cẩn thận thi thể Nguyệt Kinh Thiên rồi vác lên vai, Hiên Viên Liệt không dám chậm trễ vận khinh công lao vút về phía lối ra, đằng sau hắn, phủ đệ rốt cuộc không chịu được, ầm ầm sụp đổ.
Rầm!
- " Ra rồi! Cuối cùng cũng ra rồi! Ly Mẫn thất hoàng tử không sao! "
Ánh lửa và sóng nhiệt từ Nguyệt vương phủ lan tỏa, dân chúng không ai là không biết, mọi người đều ngầm hiểu, có lẽ là phu thê Nguyệt vương đã trêu chọc đến người không nên trêu. Có người âm thầm hả hê, có người bàn tán xôn xao, cũng có những người lo lắng bất an, cho dù nguyên nhân được bắt nguồn từ đâu thì hầu như tất cả bình dân bá tánh đều không mong đôi phu thê này xảy ra chuyện. Suy cho cùng, hình tượng của người nhà họ Nguyệt trong lòng dân chúng vẫn luôn luôn tốt đẹp.
Ầm!
Khụ khụ!
Hiên Viên Liệt hiểm hiểm tránh thoát khỏi một cây xà ngang bốc cháy rơi từ trên cao xuống, khói dày đặc xộc vào trong khoang mũi khiến hắn ho khan từng đợt. Hiên Viên Liệt nhíu mày, nhìn xác một vài nô tỳ cùng hạ nhân bị ngọn lửa đốt cháy không ra hình dạng, lòng nặng trĩu. những người này đều là những người không kịp chạy thoát ra ngoài, đáng thương thay...
- " Nguyệt thúc thúc, người ở đâu? Nguyệt thúc thúc!! "
Hiên Viên Liệt dùng nội lực điều chỉnh lại hơi thở, cất giọng gọi, mong chờ một lời hồi âm từ Nguyệt Kinh Thiên. Thân hình hắn như con báo săn lao vào sâu trong đám cháy, đôi mắt mặc cho tro bụi hun đến đỏ bừng cũng quyết không bỏ qua một ngóc ngách nào.
- " Nguyệt thúc thúc, người mau trả lời ta! Người ở đâu?! "
- " Nguyệt thúc thúc!!! "
Hiên Viên Việt gào khàn giọng, đáp lại hắn chỉ là những tiếng kêu gào thảm thiết cùng tiếng gỗ cháy lách tách, tiếng đổ ầm vang dội. Hắn cứ tìm, tìm mãi, tìm gần nửa canh giờ trong Nguyệt vương phủ hoang tàn, đâu đâu cũng là lửa nóng, là mùi thịt người bị nướng cháy khét. Binh lính bên ngoài qua từng đấy thời gian vẫn không thể nào dập tắt hoàn toàn hỏa hoạn, không phải là bọn hắn vô năng mà là vì công dụng của dầu hỏa quá mức bá đạo. Đến nước này bọn hắn cũng đành thúc thủ vô sách.
- " Khụ khụ... Nguyệt.... "
Lạch cạch.
Cho đến khi Hiên Viên Liệt sắp đạt đến giới hạn sức chịu đựng của cơ thể thì chân hắn bất chợt đạp phải một thứ gì đấy rơi dưới nền đất. Khóe mắt hắn vô tình liếc xuống dưới, vài giây sau, đôi đồng tử đen thẳm của hắn lóe lên tia sáng hi vọng.
Đây chẳng phải là nửa cái ngọc bội uyên ương, vật đính ước, vật bất ly thân của Nguyệt thúc thúc hay sao?!
Ngọc bội ở đây, còn người đâu? Người đâu!
Hiên Viên Liệt vui mừng tìm kiếm bóng dáng của Nguyệt Kinh Thiên trong các đống đổ nát xung quanh, nhưng kết quả.... kết quả lại làm cho tâm của hắn lặp tức chìm xuống đáy cốc. Người.... thì tìm thấy rồi đấy.... thế nhưng.... đây còn là người sao?
Từ hình hài có thể nhận thấy nhận thấy rõ người này đích xác là một nam tử. Nam tử này đã bị lửa thiêu trụi gần sạch, thịt cháy đen nhẻm chỉ còn bám lại một chút nơi xương cốt, nhất là khuôn mặt, thảm thương đến nỗi không nhận ra hình dạng ngũ quan ban đầu. Liệu rằng có người nào có thể liên tưởng xác chết này với Nguyệt vương gia tuấn lãng vô song kia?
Chính bản thân Hiên Viên Liệt cũng không thể nào tin nổi vào mắt mình, miệng mở lớn, mi tâm nhíu chặt thành từng đoàn.
Đây không thể là Nguyệt thúc thúc, không phải là Nguyệt thúc thúc, chắc chắn không phải.... đúng không? Hiên Viên Liệt hắn không muốn tin, thế nhưng sự thật lại bày ra trước mắt, rành rành như vậy. Ngọc bội hắn vẫn cầm trên tay, xung quanh chỉ có duy nhất cái xác này là nam tính, và hơn hết.... y phục chưa hoàn toàn cháy hết chính là y phục mà Nguyệt Kinh Thiên mặc vừa rồi.
Tất cả.... tất cả mọi thứ dường như đều đang khẳng định một điều. Đây là Nguyệt vương gia, hắn.... đã chết.
- " Nguyệt thúc thúc.... "
Hiên Viên Liệt cắn chặt răng, khói độc tràn ngập trong lồng ngực, hốc mắt cay xè, hít thở không thông. Hắn biết, đây không phải là lúc để đau lòng, để thương cảm, hắn cần phải nhanh chóng ra khỏi đây, càng nhanh càng tốt, nếu không cho dù võ công hắn có tốt đến đâu hắn cũng sẽ chết ngạt mất.
Nhanh tay vớ vội một tấm vải cháy dở gần đó, dập tắt lửa, bao bọc cẩn thận thi thể Nguyệt Kinh Thiên rồi vác lên vai, Hiên Viên Liệt không dám chậm trễ vận khinh công lao vút về phía lối ra, đằng sau hắn, phủ đệ rốt cuộc không chịu được, ầm ầm sụp đổ.
Rầm!
- " Ra rồi! Cuối cùng cũng ra rồi! Ly Mẫn thất hoàng tử không sao! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.