Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 21
Trang Aya
25/07/2019
Có lẽ là cảnh tượng trước mắt quá kinh hãi nên lũ thuộc hạ còn lại của Đại vương gia vẫn chưa kịp phản ứng. Chúng chỉ biết trợn mắt trân chối nhìn về phía đũng quần của người huynh đệ đang hôn mê bất tỉnh dưới nền đất. Đến cả nữ nhân nãy giờ đang ầm ĩ cũng quên cả khóc lóc.
Chậc, chỉ nhìn vào thôi cũng đã đau đến cả trứng!
- Có chuyện gì vậy?
Đúng lúc này, một giọng nói nghe có vẻ lười biếng vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng đến nghẹt thở.
Nguyệt Tích Lương quay đầu nhìn về phía xe ngựa hoa lệ, con mắt nàng híp lại thành hình trăng lưỡi liềm. Đại boss cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi.
Xe ngựa của chính mình đụng phải người khác mà hắn vẫn có thể ung dung ngồi nghỉ ngơi? Hình như rất có phong phạm của lũ hoàng tộc ngạo mạn, mũi hếch lên tận trời.
- Vương... Vương gia, không có chuyện gì to tát cả. Chỉ là một tiểu oa nhi không biết trời cao đất dày đột nhiên... đá người của chúng ta.
Một thị vệ thân hình cao lớn khôi phục lại tinh thần, gãi đầu bẩm báo với chủ tử nhà mình. Đến câu cuối cùng thì giọng nói ồm ồm của hắn lại bé như muỗi kêu.
Thật là mất mặt mà. Đường đường là thuộc hạ tinh nhuệ của Đại vương gia mà lại bị một nữ hài tử đá cho bất tỉnh. Đợi đến khi tên kia tỉnh dậy thì chắc chắn sẽ phải chịu phạt một trăm roi chứ không ít, mất đến nửa cái mạng nhỏ của hắn rồi.
- Ồ. Không ngờ ta lại đi nuôi một lũ cẩu vô dụng...
Người trong xe ngựa tiếp tục nói. Lần này Nguyệt Tích Lương nghe rõ chất giọng của hắn vừa âm nhu lại vừa tàn độc. Làm cho người nghe lạnh hết cả xương sống.
- Thuộc hạ sẽ xử...
Khuôn mặt của thị vệ kia tái nhợt, nhưng lời còn chưa kịp nói hết đã bị Nguyệt Tích Lương chặn họng.
- Ngươi muốn xử lí ta?
Hắn nhìn nàng âm trầm không nói lời nào, yên lặng rút đao.
Hắc!
Nguyệt Tích Lương trực tiếp cười ra tiếng, vừa đi về phía xe ngựa vừa nói.
- Đại vương gia sai bảo thủ hạ giết chết Tích Lương quận chúa ngay trước mặt dân chúng trong kinh thành. Ngươi nói xem...
Bàn tay nàng túm vào tấm màn thêu chỉ vàng trên xe ngựa, giật mạnh.
Xoẹt!
Tấm màn bị thô bạo xé đi, để lộ nam nhân ngồi lười biếng bên trong.
- Hoàng thượng sẽ xử lý ngươi như thế nào hả? Bắc... Mạc... Lâm?
Nàng tiếp tục nói. Thanh âm không to nhưng đủ để cho mọi người vây quanh nghe thấy.
Tiếng xì xào bàn tán lại vang lên. Không ngờ tiểu hài tử này lại là Tích Lương quận chúa đại danh đỉnh đỉnh. Nghe nói nàng được Nguyệt vương gia nâng như nâng trứng, chuẩn xác là một bảo bối.
Tên thị vệ cầm đao nghe vậy thì hai chân bỗng nhiên mềm nhũn, mồ hôi túa ra như tắm.
May mà chưa động thủ.
Ai lại ngờ đứa trẻ hung hãn này lại là quận chúa cơ chứ.
- Ồ? Hóa ra là Tích Lương quận chúa.
Đại vương gia Bắc Mạc Lâm có vẻ kinh ngạc.
Hắn phất ống tay áo từ tốn đi xuống xe ngựa, đứng trước mặt Nguyệt Tích Lương nhìn từ trên xuống dưới.
- Hạnh ngộ!
Nàng nheo mắt đánh giá hắn một lúc rồi bất giác lắc đầu thở dài.
Bắc Mạc Quân là kẻ lừa người. Đúng là tên này có một chút tư sắc nhưng còn không ưa nhìn bằng Triển Chính Hi nữa.
Nhất là đôi mắt âm độc kia. Nàng nhìn mà lòng cảm thấy ngứa ngáy, muốn đấm cho hắn một cái.
Nguyệt Tích Lương ngước mắt lên, chớp đôi mắt ngây thơ, cực kỳ vô tình nói.
- Có ai từng nói với ngươi là ngươi tốt nhất không nên nói chuyện hay không? Giọng nam không ra nam, nữ không ra nữ. Ngươi là kiểu thụ ẻo lả à? Làm bẩn cả tai lão nương.
Quác quác!
Tức thì có cả đám con quạ bay ngang qua đầu Bắc Mạc Lâm.
Nàng nói cái gì? Hắn... ẻo lả? Thụ?
Môi Bắc Mạc Lâm giật giật vài cái, xong không nói được lời nào.
Có được coi đó là ' đồng ngôn vô kỵ ' hay không?
- Khụ! Hoàng huynh...
Bắc Mạc Quân vừa bước xuống xe ngựa liền nghe thấy câu nói ấy của vương phi hắn. Hắn giữ khuôn mặt lạnh tanh như thường nhưng bên trong lại nhịn cười đến suýt bị nội thương.
Thống khoái! Đã bao lâu hắn không thấy hoàng huynh bị hố một trận như thế này.
Dụ nàng xuống xe ngựa quả là một điều chuẩn xác.
- Nhị đệ?
Bắc Mạc Lâm khôi phục vẻ mặt khó coi, miễn cưỡng quay sang cười với Bắc Mạc Quân.
- Không ngờ lại gặp đệ ở đây. Thật là trùng hợp.
Nguyệt Tích Lương âm thầm bĩu môi.
Trùng hợp cái rắm!
Rõ ràng là ngươi sai người chặn xe ngựa của bọn ta, lại còn vờ như không biết.
- Hoàng huynh, có vẻ ở đây đang có chuyện khá phiền phức. Lộn xộn nơi đông người thế này có vẻ... không tốt lắm.
Bắc Mạc Quân tâm tình dường như rất vui, câu nói cũng dài hơn thường ngày.
- Hừ.
Đại vương gia tức giận liếc nhìn thuộc hạ bên cạnh. Ý nói nhanh chóng xử lý rắc rối chết tiệt này.
Nhưng còn chưa ai kịp phản ứng thì giọng nói của vị đại phu vang lên.
- Hài tử đáng thương... không thể giữ được mạng nữa.
Chỉ thấy tiểu hài tử đang nằm trong vũng máu khuôn mặt dần tái nhợt, hô hấp trì trệ. Nó sắp chết.
- Không!!!
Mẫu thân của hài tử kêu lên một cách thương tâm, ngã ngồi xuống nền đất, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Bắc Mạc Quân nhíu mày nhưng cũng bất lực.
Hắn là chiến thần, không phải là thần y. Hắn muốn cứu đứa trẻ ấy nhưng cùng đành lực bất tòng tâm. Thật là không nỡ nhìn.
- Cho nàng ta năm trăm lượng bạc đi chôn cất nhi tử.
Bắc Mạc Lâm tỏ vẻ mất kiên nhẫn, phất ống tay áo.
- Vâng!
Trán Nguyệt Tích Lương nhăn thành một chữ xuyên rõ rệt. Lửa giận vô cơ xông lên tới đỉnh đầu.
Đúng là coi mạng người như cỏ rác!
Đến nước này nàng cũng không nhịn được nữa, quay sang quát nữ nhân kia.
- Im miệng! Khóc lóc cái gì! Nhi tử ngươi cũng chưa chết.
Tất cả mọi người bỗng nhiên đứng hình.
Chưa chết nhưng cũng đang hấp hối rồi. Chẳng nhẽ có thể xảy ra kỳ tích hay sao?
- Hừ!
Nguyệt Tích Lương chẳng nói chẳng rằng quay đầu đi vào một cửa tiệm may y phục bên đường.
Lúc đi qua Bắc Mạc Lâm nàng còn cố tình giẫm phải chân hắn, nghiến răng di đi di lại vài lần.
Hự!
Bắc Mạc Lâm đau đến nỗi gân xanh nổi hết lên, mím môi không kêu ra tiếng.
Ta di! Ta di!
Ta nhẫn! Ta nhẫn!
Ta đạp!!!
- Á!
Bắc Mạc Lâm không chịu được nữa, bật kêu lên.
Hừ!
Nguyệt Tích Lương liếc mắt khinh thường, quay đầu bước đi tiếp.
Bắc Mạc Lâm ngồi thụp xuống xoa thật lực cái chân đã đau đến mất cảm giác. Mặt mày nhăn nhó.
Hắn đã chuốc thù với nàng sao?
Tiểu ác ma!
Chưa đến một phút sau, Nguyệt Tích Lương đã từ trong cửa tiệm thong thả đi ra. Trên tay nàng còn cầm một hộp tú hoa châm để may vá.
Mọi ánh mắt ngạc nhiên đều đổ dồn về phía nàng.
Bắc Mạc Quân cũng nghi hoặc không kém. Không lẽ mấy cây kim bé tẹo này còn có thể cứu người sao?
- Tránh ra.
Nguyệt Tích Lương đến bên tiểu hài tử đang kéo dài chút hơi tàn, nói với vị đại phu lớn tuổi.
- Được, được...
Lão đầu đó gật đầu như băm tỏi, lặp tức đứng dậy đi sang bên.
Nàng vén váy ngồi xuống, bắt mạch và kiểm tra sơ bộ nam hài. Một lúc sau đưa ra kết luận: thằng bé mắc bệnh máu khó đông!
Thảo nào đại phu loay hoay mãi mà vẫn không cầm được máu. Máu cứ chảy mãi thì nó chết chỉ là điều sớm muộn.
Mọi người ngạc nhiên là tại sao bạn Nguyệt Tích Lương của chúng ta lại biết y thuật ư?
Chuyện đó phải nói đến kiếp trước, tuy làm việc ở công ty sản xuất mỹ phẩm nhưng gia đình nàng lại có một phòng khám trung y.
Cha của Nguyệt Tích Lương là bác sĩ trung y nổi tiếng trong nước, y thuật cao minh đến nỗi dù người ta đã bước một bước xuống âm phủ cũng kéo về được.
Ca ca nàng - Nguyệt Hạo Thần không có hứng thú học y, cho nên tất cả tinh hoa y thuật của cha nàng đều truyền thụ hết cho con gái.
Có thể nói, nếu điều nàng thích nhất là đam mỹ thì điều nàng thích thứ hai chính là y thuật.
Với nàng, việc cứu đứa trẻ này chỉ là một cái nhấc tay. Hắc hắc!
Chẳng cần suy nghĩ nhiều, Nguyệt Tích Lương kẹp mấy cái tú hoa châm thay cho ngân châm thông dụng bắt đầu châm cứu. Ngón tay nàng thoăn thoắt như mây trôi nước chảy.
Mấy giây sau, kỳ tích xảy ra. Vốn vết thương trên đầu tiểu hài tử vẫn chảy máu ròng ròng bỗng nhiên ngừng hẳn. Hô hấp yếu ớt của nó cũng vững vàng hơn một chút.
Im lặng...
Tất cả mọi người như hóa đá.
- Đây... đây là như thế nào làm được? Thần kỳ! Thần kỳ!
Khuôn mặt già nua của lão đại phu kích động đến đỏ bừng, chòm râu vểnh lên khẽ rung.
Lão luôn tự tin vào y thuật của chính mình có thể so sánh với ngự y trong cung. Vậy mà... người lão không cứu được, Tích Lương quận chúa mới tám tuổi lại cứu được.
Đây không phải thần kỳ thì là gì?!
Nguyệt Tích Lương đảo mắt một vòng, tùy ý khoát tay.
- Ta là làm bừa!
- Không thể nào! Ngài là thần y, là thiên tài y thuật! lão đại phu tuyệt đối không tin.
- Ách...
- Hãy hận ta làm đồ đệ!
- Hả?
- Sư phụ! Hãy nhận ta làm đồ đệ. gọi sư phụ luôn rồi.
- Không được!
Nàng không muốn làm sư phụ của một lão già nhăn nheo. Nếu là mỹ nam thì còn có thể suy xét.
- Sư phụ!!!
Lão đại phu mất hết hình tượng bổ nhào qua. Đâu còn dáng vẻ điềm đạm lúc trước.
- Lăn!
Nàng thật không khách khí đá hắn một cái lăn mấy vòng dưới đất.
Đoạn, xoay sang nói với mẫu thân đứa trẻ vẫn còn đang ngây dại, không thể tin được đây là sự thực.
- Mang về chăm sóc, hắn bị thiếu máu, nên uống thuốc bổ huyết nhiều một chút.
Mấy vết thương khác trước đó đã được băng bó kỹ lưỡng, không có vấn đề gì đáng ngại.
- Vâng! Tạ ơn Tích Lương quận chúa cứu mạng! Quận chúa là bồ tát sống!
Nữ nhân khóc lóc, dập đầu mấy cái với Nguyệt Tích Lương.
Ách... có ai đi ví tiểu hài tử với bồ tát bao giờ?
Nguyệt Tích Lương vuốt mũi.
- Mau đứng dậy đi. Mọi người cũng mau di tản đi.
Đừng ở đây làm tắc nghẽn giao thông nữa a.
Xong, quay sang nói với Bắc Mạc Quân đang nhìn nàng với ánh mắt phức tạp.
- Chúng ta mau về phủ. Lão nương sắp đói chết rồi!
Bắc Mạc Quân khẽ nhếch miệng, gật đầu, cùng nàng đi về phía xe ngựa. Hai người bỏ lại Bắc Mạc Lâm đang đứng ngây ngốc giữa đường, trông rất cô độc.
Rốt cuộc tiểu hài tử nàng có bao nhiêu là bí mật nữa đây?
Nhưng không vội, thời gian còn dài. Bắc Mạc Quân hắn có thể từ từ khám phá.
Chậc, chỉ nhìn vào thôi cũng đã đau đến cả trứng!
- Có chuyện gì vậy?
Đúng lúc này, một giọng nói nghe có vẻ lười biếng vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng đến nghẹt thở.
Nguyệt Tích Lương quay đầu nhìn về phía xe ngựa hoa lệ, con mắt nàng híp lại thành hình trăng lưỡi liềm. Đại boss cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi.
Xe ngựa của chính mình đụng phải người khác mà hắn vẫn có thể ung dung ngồi nghỉ ngơi? Hình như rất có phong phạm của lũ hoàng tộc ngạo mạn, mũi hếch lên tận trời.
- Vương... Vương gia, không có chuyện gì to tát cả. Chỉ là một tiểu oa nhi không biết trời cao đất dày đột nhiên... đá người của chúng ta.
Một thị vệ thân hình cao lớn khôi phục lại tinh thần, gãi đầu bẩm báo với chủ tử nhà mình. Đến câu cuối cùng thì giọng nói ồm ồm của hắn lại bé như muỗi kêu.
Thật là mất mặt mà. Đường đường là thuộc hạ tinh nhuệ của Đại vương gia mà lại bị một nữ hài tử đá cho bất tỉnh. Đợi đến khi tên kia tỉnh dậy thì chắc chắn sẽ phải chịu phạt một trăm roi chứ không ít, mất đến nửa cái mạng nhỏ của hắn rồi.
- Ồ. Không ngờ ta lại đi nuôi một lũ cẩu vô dụng...
Người trong xe ngựa tiếp tục nói. Lần này Nguyệt Tích Lương nghe rõ chất giọng của hắn vừa âm nhu lại vừa tàn độc. Làm cho người nghe lạnh hết cả xương sống.
- Thuộc hạ sẽ xử...
Khuôn mặt của thị vệ kia tái nhợt, nhưng lời còn chưa kịp nói hết đã bị Nguyệt Tích Lương chặn họng.
- Ngươi muốn xử lí ta?
Hắn nhìn nàng âm trầm không nói lời nào, yên lặng rút đao.
Hắc!
Nguyệt Tích Lương trực tiếp cười ra tiếng, vừa đi về phía xe ngựa vừa nói.
- Đại vương gia sai bảo thủ hạ giết chết Tích Lương quận chúa ngay trước mặt dân chúng trong kinh thành. Ngươi nói xem...
Bàn tay nàng túm vào tấm màn thêu chỉ vàng trên xe ngựa, giật mạnh.
Xoẹt!
Tấm màn bị thô bạo xé đi, để lộ nam nhân ngồi lười biếng bên trong.
- Hoàng thượng sẽ xử lý ngươi như thế nào hả? Bắc... Mạc... Lâm?
Nàng tiếp tục nói. Thanh âm không to nhưng đủ để cho mọi người vây quanh nghe thấy.
Tiếng xì xào bàn tán lại vang lên. Không ngờ tiểu hài tử này lại là Tích Lương quận chúa đại danh đỉnh đỉnh. Nghe nói nàng được Nguyệt vương gia nâng như nâng trứng, chuẩn xác là một bảo bối.
Tên thị vệ cầm đao nghe vậy thì hai chân bỗng nhiên mềm nhũn, mồ hôi túa ra như tắm.
May mà chưa động thủ.
Ai lại ngờ đứa trẻ hung hãn này lại là quận chúa cơ chứ.
- Ồ? Hóa ra là Tích Lương quận chúa.
Đại vương gia Bắc Mạc Lâm có vẻ kinh ngạc.
Hắn phất ống tay áo từ tốn đi xuống xe ngựa, đứng trước mặt Nguyệt Tích Lương nhìn từ trên xuống dưới.
- Hạnh ngộ!
Nàng nheo mắt đánh giá hắn một lúc rồi bất giác lắc đầu thở dài.
Bắc Mạc Quân là kẻ lừa người. Đúng là tên này có một chút tư sắc nhưng còn không ưa nhìn bằng Triển Chính Hi nữa.
Nhất là đôi mắt âm độc kia. Nàng nhìn mà lòng cảm thấy ngứa ngáy, muốn đấm cho hắn một cái.
Nguyệt Tích Lương ngước mắt lên, chớp đôi mắt ngây thơ, cực kỳ vô tình nói.
- Có ai từng nói với ngươi là ngươi tốt nhất không nên nói chuyện hay không? Giọng nam không ra nam, nữ không ra nữ. Ngươi là kiểu thụ ẻo lả à? Làm bẩn cả tai lão nương.
Quác quác!
Tức thì có cả đám con quạ bay ngang qua đầu Bắc Mạc Lâm.
Nàng nói cái gì? Hắn... ẻo lả? Thụ?
Môi Bắc Mạc Lâm giật giật vài cái, xong không nói được lời nào.
Có được coi đó là ' đồng ngôn vô kỵ ' hay không?
- Khụ! Hoàng huynh...
Bắc Mạc Quân vừa bước xuống xe ngựa liền nghe thấy câu nói ấy của vương phi hắn. Hắn giữ khuôn mặt lạnh tanh như thường nhưng bên trong lại nhịn cười đến suýt bị nội thương.
Thống khoái! Đã bao lâu hắn không thấy hoàng huynh bị hố một trận như thế này.
Dụ nàng xuống xe ngựa quả là một điều chuẩn xác.
- Nhị đệ?
Bắc Mạc Lâm khôi phục vẻ mặt khó coi, miễn cưỡng quay sang cười với Bắc Mạc Quân.
- Không ngờ lại gặp đệ ở đây. Thật là trùng hợp.
Nguyệt Tích Lương âm thầm bĩu môi.
Trùng hợp cái rắm!
Rõ ràng là ngươi sai người chặn xe ngựa của bọn ta, lại còn vờ như không biết.
- Hoàng huynh, có vẻ ở đây đang có chuyện khá phiền phức. Lộn xộn nơi đông người thế này có vẻ... không tốt lắm.
Bắc Mạc Quân tâm tình dường như rất vui, câu nói cũng dài hơn thường ngày.
- Hừ.
Đại vương gia tức giận liếc nhìn thuộc hạ bên cạnh. Ý nói nhanh chóng xử lý rắc rối chết tiệt này.
Nhưng còn chưa ai kịp phản ứng thì giọng nói của vị đại phu vang lên.
- Hài tử đáng thương... không thể giữ được mạng nữa.
Chỉ thấy tiểu hài tử đang nằm trong vũng máu khuôn mặt dần tái nhợt, hô hấp trì trệ. Nó sắp chết.
- Không!!!
Mẫu thân của hài tử kêu lên một cách thương tâm, ngã ngồi xuống nền đất, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Bắc Mạc Quân nhíu mày nhưng cũng bất lực.
Hắn là chiến thần, không phải là thần y. Hắn muốn cứu đứa trẻ ấy nhưng cùng đành lực bất tòng tâm. Thật là không nỡ nhìn.
- Cho nàng ta năm trăm lượng bạc đi chôn cất nhi tử.
Bắc Mạc Lâm tỏ vẻ mất kiên nhẫn, phất ống tay áo.
- Vâng!
Trán Nguyệt Tích Lương nhăn thành một chữ xuyên rõ rệt. Lửa giận vô cơ xông lên tới đỉnh đầu.
Đúng là coi mạng người như cỏ rác!
Đến nước này nàng cũng không nhịn được nữa, quay sang quát nữ nhân kia.
- Im miệng! Khóc lóc cái gì! Nhi tử ngươi cũng chưa chết.
Tất cả mọi người bỗng nhiên đứng hình.
Chưa chết nhưng cũng đang hấp hối rồi. Chẳng nhẽ có thể xảy ra kỳ tích hay sao?
- Hừ!
Nguyệt Tích Lương chẳng nói chẳng rằng quay đầu đi vào một cửa tiệm may y phục bên đường.
Lúc đi qua Bắc Mạc Lâm nàng còn cố tình giẫm phải chân hắn, nghiến răng di đi di lại vài lần.
Hự!
Bắc Mạc Lâm đau đến nỗi gân xanh nổi hết lên, mím môi không kêu ra tiếng.
Ta di! Ta di!
Ta nhẫn! Ta nhẫn!
Ta đạp!!!
- Á!
Bắc Mạc Lâm không chịu được nữa, bật kêu lên.
Hừ!
Nguyệt Tích Lương liếc mắt khinh thường, quay đầu bước đi tiếp.
Bắc Mạc Lâm ngồi thụp xuống xoa thật lực cái chân đã đau đến mất cảm giác. Mặt mày nhăn nhó.
Hắn đã chuốc thù với nàng sao?
Tiểu ác ma!
Chưa đến một phút sau, Nguyệt Tích Lương đã từ trong cửa tiệm thong thả đi ra. Trên tay nàng còn cầm một hộp tú hoa châm để may vá.
Mọi ánh mắt ngạc nhiên đều đổ dồn về phía nàng.
Bắc Mạc Quân cũng nghi hoặc không kém. Không lẽ mấy cây kim bé tẹo này còn có thể cứu người sao?
- Tránh ra.
Nguyệt Tích Lương đến bên tiểu hài tử đang kéo dài chút hơi tàn, nói với vị đại phu lớn tuổi.
- Được, được...
Lão đầu đó gật đầu như băm tỏi, lặp tức đứng dậy đi sang bên.
Nàng vén váy ngồi xuống, bắt mạch và kiểm tra sơ bộ nam hài. Một lúc sau đưa ra kết luận: thằng bé mắc bệnh máu khó đông!
Thảo nào đại phu loay hoay mãi mà vẫn không cầm được máu. Máu cứ chảy mãi thì nó chết chỉ là điều sớm muộn.
Mọi người ngạc nhiên là tại sao bạn Nguyệt Tích Lương của chúng ta lại biết y thuật ư?
Chuyện đó phải nói đến kiếp trước, tuy làm việc ở công ty sản xuất mỹ phẩm nhưng gia đình nàng lại có một phòng khám trung y.
Cha của Nguyệt Tích Lương là bác sĩ trung y nổi tiếng trong nước, y thuật cao minh đến nỗi dù người ta đã bước một bước xuống âm phủ cũng kéo về được.
Ca ca nàng - Nguyệt Hạo Thần không có hứng thú học y, cho nên tất cả tinh hoa y thuật của cha nàng đều truyền thụ hết cho con gái.
Có thể nói, nếu điều nàng thích nhất là đam mỹ thì điều nàng thích thứ hai chính là y thuật.
Với nàng, việc cứu đứa trẻ này chỉ là một cái nhấc tay. Hắc hắc!
Chẳng cần suy nghĩ nhiều, Nguyệt Tích Lương kẹp mấy cái tú hoa châm thay cho ngân châm thông dụng bắt đầu châm cứu. Ngón tay nàng thoăn thoắt như mây trôi nước chảy.
Mấy giây sau, kỳ tích xảy ra. Vốn vết thương trên đầu tiểu hài tử vẫn chảy máu ròng ròng bỗng nhiên ngừng hẳn. Hô hấp yếu ớt của nó cũng vững vàng hơn một chút.
Im lặng...
Tất cả mọi người như hóa đá.
- Đây... đây là như thế nào làm được? Thần kỳ! Thần kỳ!
Khuôn mặt già nua của lão đại phu kích động đến đỏ bừng, chòm râu vểnh lên khẽ rung.
Lão luôn tự tin vào y thuật của chính mình có thể so sánh với ngự y trong cung. Vậy mà... người lão không cứu được, Tích Lương quận chúa mới tám tuổi lại cứu được.
Đây không phải thần kỳ thì là gì?!
Nguyệt Tích Lương đảo mắt một vòng, tùy ý khoát tay.
- Ta là làm bừa!
- Không thể nào! Ngài là thần y, là thiên tài y thuật! lão đại phu tuyệt đối không tin.
- Ách...
- Hãy hận ta làm đồ đệ!
- Hả?
- Sư phụ! Hãy nhận ta làm đồ đệ. gọi sư phụ luôn rồi.
- Không được!
Nàng không muốn làm sư phụ của một lão già nhăn nheo. Nếu là mỹ nam thì còn có thể suy xét.
- Sư phụ!!!
Lão đại phu mất hết hình tượng bổ nhào qua. Đâu còn dáng vẻ điềm đạm lúc trước.
- Lăn!
Nàng thật không khách khí đá hắn một cái lăn mấy vòng dưới đất.
Đoạn, xoay sang nói với mẫu thân đứa trẻ vẫn còn đang ngây dại, không thể tin được đây là sự thực.
- Mang về chăm sóc, hắn bị thiếu máu, nên uống thuốc bổ huyết nhiều một chút.
Mấy vết thương khác trước đó đã được băng bó kỹ lưỡng, không có vấn đề gì đáng ngại.
- Vâng! Tạ ơn Tích Lương quận chúa cứu mạng! Quận chúa là bồ tát sống!
Nữ nhân khóc lóc, dập đầu mấy cái với Nguyệt Tích Lương.
Ách... có ai đi ví tiểu hài tử với bồ tát bao giờ?
Nguyệt Tích Lương vuốt mũi.
- Mau đứng dậy đi. Mọi người cũng mau di tản đi.
Đừng ở đây làm tắc nghẽn giao thông nữa a.
Xong, quay sang nói với Bắc Mạc Quân đang nhìn nàng với ánh mắt phức tạp.
- Chúng ta mau về phủ. Lão nương sắp đói chết rồi!
Bắc Mạc Quân khẽ nhếch miệng, gật đầu, cùng nàng đi về phía xe ngựa. Hai người bỏ lại Bắc Mạc Lâm đang đứng ngây ngốc giữa đường, trông rất cô độc.
Rốt cuộc tiểu hài tử nàng có bao nhiêu là bí mật nữa đây?
Nhưng không vội, thời gian còn dài. Bắc Mạc Quân hắn có thể từ từ khám phá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.