Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 245
Trang Aya
01/05/2020
Đuổi được bọn người phiền phức đi, Nguyệt Tích Lương tin chắc rằng nàng và
Bắc Mạc Quân đã thoát khỏi hiềm nghi. Đánh ngáp một cái, Nguyệt Tích
Lương leo lên giường ôm mỗ vị vương gia nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, trong khi hai người còn say giấc nồng thì Vu tộc đã trải qua một trận thanh trừng khốc liệt. Rất nhiều người mặc dù không hiểu ra sao nhưng vẫn phải chịu lấy cái chết chỉ vì không chứng minh được mình trong sạch.
Lúc Bắc Mạc Quân tỉnh lại, đập vào mắt hắn là khuôn mặt phóng đại của Nguyệt Tích Lương. Da thịt trắng nõn, ánh nắng như đang nhảy nhót trên làn da mịn màng ấy, lông mi cong vút chớp động, môi nhỏ hé hé, tướng ngủ mặc dù xấu không thể tả nhưng lại vi diệu đáng yêu.
Đã lâu không ngắm nàng tỉ mỉ như vậy, Bắc Mạc Quân chợt thấy tiểu chút chít " đáng ghét " ngày nào thật sự đã lớn, trở nên khuynh thành tuyệt sắc.
Không người nào nhìn thấy, đong đầy trong con ngươi đen thẳm sâu hun hút của Bắc Mạc Quân là muôn vàn sự sủng ái và nhu hòa. Từ bao giờ, Cảnh Lăng chiến thần lạnh lùng tàn khốc lại có một mặt dịu dàng như vậy, chính hắn cũng không biết.
Nhiều lúc Bắc Mạc Quân nghĩ, hôm đó Nguyệt Tích Lương bị ném từ trên vách núi xuống, trùng hợp rơi trúng hắn, có lẽ chính là định mệnh an bài, hắn phải hảo hảo mà quý trọng.
- " Ưm..... "
Nguyệt Tích Lương cựa mình một cái, miệng chép chép, mi tâm nhẹ nhăn, dường như sắp dậy.
Bắc Mạc Quân cong cong mắt, mặt xán lại gần, chu mỏ, chuẩn bị nghi thức chào buổi sáng bằng một nụ hôn nồng cháy.
Nào ngờ, Bắc Mạc Quân lần này tính nhầm rồi, Nguyệt Tích Lương làm gì dậy sớm được như vậy. Chỉ thấy nàng lật người, tay vung một phát chuẩn xác chụp vào mông hắn, bóp mạnh, cười khúc khích nói mớ.
- " Ha ha ha mỹ nam..... mau lại đây, tỷ tỷ mát xa mông cho ngươi. "
Bên khóe miệng Nguyệt Tích Lương ẩn ẩn có dòng nước trong suốt khả nghi. Đúng như nhạc phụ đại nhân có nói qua, khả năng cao là bị bệnh dại!
Bắc Mạc Quân bất đắc dĩ thở dài, tắt hứng hẳn. Còn chưa kịp kéo tay Nguyệt Tích Lương ra thì nàng đã có hành động lớn mật tiếp theo.
- " Mỹ nam.... ngươi có muốn làm thụ hay không? Tỷ tỷ...... lão nương..... là cao thủ..... phá cúc nha. Ta phá cho ngươi xem..... phá phá phá. "
Khi nói mắt nàng vẫn còn nhắm tịt, bàn tay ở mông Bắc Mạc Quân trượt dần trượt dần, ngón tay giữa động động nhằm đúng đóa cúc non nớt mà đâm xuống.....
Bép!!!!
Bắc Mạc Quân đen mặt, không hề lưu tình tét thật mạnh vào bàn tay không an phận của Nguyệt Tích Lương, cản nó giữa chừng.
Ngủ mà cũng biến thái! Biến thái từ trong trứng nước! Biến thái vạn năm không đổi!
- " Ai ui ui ui! Là ai đánh lén lão nương?! Đau quá ô ô ô..... "
Nguyệt Tích Lương ăn đau, từ trong giấc mơ mỹ miều tỉnh lại, mắt trợn to hơn cả ốc nhồi, ôm bàn tay bị tét cho đỏ một mảnh, vừa thổi thổi vừa rống lớn, mắt ầng ậng nước.
Ác quá! Ai lại ác độc như thế? Không biết thương hương tiếc ngọc hay sao?!
Bàn tay ngọc ngà của lão nương.....
Bắc Mạc Quân ngồi dậy, bất chợt đụng phải vết thương hôm qua, hắn nhíu chặt mày nhưng vẫn không kêu một tiếng, chỉ hừ lạnh nói.
- " Đánh lén? Bổn vương mà phải đánh lén nàng? Bổn vương đây là đánh quang minh chính đại có được hay không? "
Đến từ ' bổn vương ' cũng lôi ra dùng rồi, có thể thấy được Bắc Mạc Quân đang giận dỗi đến nhường nào.
Nguyệt Tích Lương dùng ánh mắt tố cáo trừng hắn, mếu máo.
- " Chàng đánh? Tại sao chàng lại đánh ta? Ta ngoan như thế này cơ mà. "
Ai đó còn không biết xấu hổ dùng từ ' ngoan ' lên chính bản thân mình. Nguyệt Tích Lương mà ngoan thì cả thế giới này không có người hư!
Bắc Mạc Quân không thèm để ý đến ánh mắt ai oán của Lương bảo bảo, từng bước ép sát.
- " Hử..... vậy là ai đòi bóp mông mỹ nam? Là ai đòi phá cúc mỹ nam? Là ai ngủ chân tay còn lộn xộn? Là ai có bổn vương rồi mà vẫn háo sắc thành tính? Là ai, nàng nói đi? "
Nguyệt Tích Lương chớp chớp hai mắt to, khóe môi giật giật, không tiếng động dịch người ra xa một chút.
Ý? Tại sao Tiểu Quân Quân lại biết giấc mơ của nàng nha? Nàng lén mơ mỹ nam mà hắn cũng biết ư? Ây da.... thùng dấm chua đừng có bể!
Nguyệt Tích Lương tuyệt đối không thừa nhận nàng là đang chột dạ.
Nguyệt Tích Lương bật dây khỏi giường, đến giày cũng không thèm mang, cấp tốc vớ lấy mặt nạ da người cùng y phục lao ra ngoài, cười rất đáng đánh đòn.
- " Ha ha, ta.... ta đi kiếm đồ ăn trước. Chàng cứ nghỉ ngơi đi ha! Chàng muốn ăn cái gì? "
Bắc Mạc Quân: " ........ "
- " Rồi rồi ta biết rồi, là bánh bao nhân thịt có đúng không?! Ta đi liền! Ta chiều chàng nhất trên đời rồi đó! "
Bắc Mạc Quân: " ........ "
Hắn chưa có nói gì mà. Người muốn ăn bánh bao nhân thịt là nàng thì có. Ta vốn muốn ăn hoành thánh, còn là hoành thánh không hành!
Bắc Mạc Quân ủ rủ đỡ trán. Thôi được rồi, bánh bao nhân thịt thì bánh bao nhân thịt, người bệnh như hắn không có quyền được đòi hỏi.....
Sáng sớm ngày hôm sau, trong khi hai người còn say giấc nồng thì Vu tộc đã trải qua một trận thanh trừng khốc liệt. Rất nhiều người mặc dù không hiểu ra sao nhưng vẫn phải chịu lấy cái chết chỉ vì không chứng minh được mình trong sạch.
Lúc Bắc Mạc Quân tỉnh lại, đập vào mắt hắn là khuôn mặt phóng đại của Nguyệt Tích Lương. Da thịt trắng nõn, ánh nắng như đang nhảy nhót trên làn da mịn màng ấy, lông mi cong vút chớp động, môi nhỏ hé hé, tướng ngủ mặc dù xấu không thể tả nhưng lại vi diệu đáng yêu.
Đã lâu không ngắm nàng tỉ mỉ như vậy, Bắc Mạc Quân chợt thấy tiểu chút chít " đáng ghét " ngày nào thật sự đã lớn, trở nên khuynh thành tuyệt sắc.
Không người nào nhìn thấy, đong đầy trong con ngươi đen thẳm sâu hun hút của Bắc Mạc Quân là muôn vàn sự sủng ái và nhu hòa. Từ bao giờ, Cảnh Lăng chiến thần lạnh lùng tàn khốc lại có một mặt dịu dàng như vậy, chính hắn cũng không biết.
Nhiều lúc Bắc Mạc Quân nghĩ, hôm đó Nguyệt Tích Lương bị ném từ trên vách núi xuống, trùng hợp rơi trúng hắn, có lẽ chính là định mệnh an bài, hắn phải hảo hảo mà quý trọng.
- " Ưm..... "
Nguyệt Tích Lương cựa mình một cái, miệng chép chép, mi tâm nhẹ nhăn, dường như sắp dậy.
Bắc Mạc Quân cong cong mắt, mặt xán lại gần, chu mỏ, chuẩn bị nghi thức chào buổi sáng bằng một nụ hôn nồng cháy.
Nào ngờ, Bắc Mạc Quân lần này tính nhầm rồi, Nguyệt Tích Lương làm gì dậy sớm được như vậy. Chỉ thấy nàng lật người, tay vung một phát chuẩn xác chụp vào mông hắn, bóp mạnh, cười khúc khích nói mớ.
- " Ha ha ha mỹ nam..... mau lại đây, tỷ tỷ mát xa mông cho ngươi. "
Bên khóe miệng Nguyệt Tích Lương ẩn ẩn có dòng nước trong suốt khả nghi. Đúng như nhạc phụ đại nhân có nói qua, khả năng cao là bị bệnh dại!
Bắc Mạc Quân bất đắc dĩ thở dài, tắt hứng hẳn. Còn chưa kịp kéo tay Nguyệt Tích Lương ra thì nàng đã có hành động lớn mật tiếp theo.
- " Mỹ nam.... ngươi có muốn làm thụ hay không? Tỷ tỷ...... lão nương..... là cao thủ..... phá cúc nha. Ta phá cho ngươi xem..... phá phá phá. "
Khi nói mắt nàng vẫn còn nhắm tịt, bàn tay ở mông Bắc Mạc Quân trượt dần trượt dần, ngón tay giữa động động nhằm đúng đóa cúc non nớt mà đâm xuống.....
Bép!!!!
Bắc Mạc Quân đen mặt, không hề lưu tình tét thật mạnh vào bàn tay không an phận của Nguyệt Tích Lương, cản nó giữa chừng.
Ngủ mà cũng biến thái! Biến thái từ trong trứng nước! Biến thái vạn năm không đổi!
- " Ai ui ui ui! Là ai đánh lén lão nương?! Đau quá ô ô ô..... "
Nguyệt Tích Lương ăn đau, từ trong giấc mơ mỹ miều tỉnh lại, mắt trợn to hơn cả ốc nhồi, ôm bàn tay bị tét cho đỏ một mảnh, vừa thổi thổi vừa rống lớn, mắt ầng ậng nước.
Ác quá! Ai lại ác độc như thế? Không biết thương hương tiếc ngọc hay sao?!
Bàn tay ngọc ngà của lão nương.....
Bắc Mạc Quân ngồi dậy, bất chợt đụng phải vết thương hôm qua, hắn nhíu chặt mày nhưng vẫn không kêu một tiếng, chỉ hừ lạnh nói.
- " Đánh lén? Bổn vương mà phải đánh lén nàng? Bổn vương đây là đánh quang minh chính đại có được hay không? "
Đến từ ' bổn vương ' cũng lôi ra dùng rồi, có thể thấy được Bắc Mạc Quân đang giận dỗi đến nhường nào.
Nguyệt Tích Lương dùng ánh mắt tố cáo trừng hắn, mếu máo.
- " Chàng đánh? Tại sao chàng lại đánh ta? Ta ngoan như thế này cơ mà. "
Ai đó còn không biết xấu hổ dùng từ ' ngoan ' lên chính bản thân mình. Nguyệt Tích Lương mà ngoan thì cả thế giới này không có người hư!
Bắc Mạc Quân không thèm để ý đến ánh mắt ai oán của Lương bảo bảo, từng bước ép sát.
- " Hử..... vậy là ai đòi bóp mông mỹ nam? Là ai đòi phá cúc mỹ nam? Là ai ngủ chân tay còn lộn xộn? Là ai có bổn vương rồi mà vẫn háo sắc thành tính? Là ai, nàng nói đi? "
Nguyệt Tích Lương chớp chớp hai mắt to, khóe môi giật giật, không tiếng động dịch người ra xa một chút.
Ý? Tại sao Tiểu Quân Quân lại biết giấc mơ của nàng nha? Nàng lén mơ mỹ nam mà hắn cũng biết ư? Ây da.... thùng dấm chua đừng có bể!
Nguyệt Tích Lương tuyệt đối không thừa nhận nàng là đang chột dạ.
Nguyệt Tích Lương bật dây khỏi giường, đến giày cũng không thèm mang, cấp tốc vớ lấy mặt nạ da người cùng y phục lao ra ngoài, cười rất đáng đánh đòn.
- " Ha ha, ta.... ta đi kiếm đồ ăn trước. Chàng cứ nghỉ ngơi đi ha! Chàng muốn ăn cái gì? "
Bắc Mạc Quân: " ........ "
- " Rồi rồi ta biết rồi, là bánh bao nhân thịt có đúng không?! Ta đi liền! Ta chiều chàng nhất trên đời rồi đó! "
Bắc Mạc Quân: " ........ "
Hắn chưa có nói gì mà. Người muốn ăn bánh bao nhân thịt là nàng thì có. Ta vốn muốn ăn hoành thánh, còn là hoành thánh không hành!
Bắc Mạc Quân ủ rủ đỡ trán. Thôi được rồi, bánh bao nhân thịt thì bánh bao nhân thịt, người bệnh như hắn không có quyền được đòi hỏi.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.