Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 257
Trang Aya
01/05/2020
Nơi Ngu trưởng lão muốn dẫn Nguyệt Tích Lương đến dường như ở chỗ hẻo lánh
nhất trong Vu tộc, phải vòng vèo mấy chục ngã rẽ mới đến nơi. Nếu không
phải trí nhớ Nguyệt Tích Lương không tệ thì có lẽ nàng đã bỏ buộc từ lâu rồi, quá rắc rối.
- " Đến. "
Nguyệt Tích Lương theo lời của Ngu trưởng lão nhìn lại, thấy trước mặt là một tòa tiểu viện tinh xảo, tao nhã, hai hàng liễu xung quanh rủ xuống, xanh mơn mởn. Đương khi nàng còn đang đoán già đoán non xem nơi đây là nơi nào thì giọng nói Ngu trưởng lão lần nữa vang lên.
- " Ngươi nhớ kỹ, lát nữa đi vào trong đó ta bảo gì ngươi liền làm nấy, không được lộn xộn. "
Nguyệt Tích Lương hồi hồn, ngoan ngoãn gật đầu.
- " Vâng, ngài yên tâm. "
Dặn dò xong Nguyệt Tích Lương, Ngu trưởng lão lúc này mới dẫn đầu đi vào tiểu viện, còn không quên phủi phủi gấu áo vốn không dính chút hạt bụi, dáng vẻ tiên phong đạo cốt..... Đấy là nếu như trước đây Nguyệt Tích Lương chưa từng nhìn thấy hắn uống máu tươi của nữ tử. Đây là một con quỷ trong ngoài bất nhất!
Ánh mắt Nguyệt Tích Lương đầy khinh bỉ cùng coi thường, đáng tiếc rằng Ngu trưởng lão đang đi tuốt phía trước nên không hề nhìn thấy.
Cộc cộc!
Ngu trưởng lão thập phần có phép tắc gõ cửa phòng, cho đến khi bên trong truyền ra một câu " vào đi ", hắn mới đẩy cửa, mang Nguyệt Tích Lương đi vào.
Ấn tượng đầu tiên của Nguyệt Tích Lương khi nhìn thấy căn phòng này chính là: Đơn giản!
Trong phòng chỉ vẻn vẹn có một cái bàn, một cái giường phủ rèm, vài chiếc ghế,.... ngược lại không có một bình hoa hay đồ trang trí nào. Nếu không phải bên góc phòng có bàn trang điểm và một ít trâm cài rơi rải rác thì Nguyệt Tích Lương sẽ không nghĩ đây là một khuê phòng.
Đúng vậy, đây chính là khuê phòng của nữ tử.
Vừa lúc đánh giá căn phòng, Nguyệt Tích Lương đương nhiên phát hiện trong phòng còn tồn tại vài cái cá nhân. Tộc trưởng Lã Oa, Tường trưởng lão và..... tất cả đại phu của Vu tộc?
Có chuyện gì mà phải xuất động nhiều đại phu như thế này? Chẳng lẽ....
Con ngươi Nguyệt Tích Lương bỗng dưng lóe lên một vệt sáng rồi rất nhanh liền biến mất không một chút dấu tích. Nàng làm bộ an phận đứng sau Ngu trưởng lão, mắt nhìn mũi, mũi nhìn cằm, yên lặng.
Ánh mắt Lã Oa lướt qua Ngu trưởng lão, đặt lên người vị nam tử lạ mặt trẻ trung, tướng mạo bình thường đến cực điểm.
- " Hắn là người ngươi đã nói với ta? "
Ngu trưởng lão cung kính gật đầu, lùi sang bên cạnh để Lã Oa dễ bề đánh giá 'Phong Hoan'.
- " Đúng vậy, chính là hắn. Cả Vu tộc chỉ còn lại mỗi mình hắn biết y thuật. Hơn nữa trình độ còn không tồi. "
Theo so sánh của Ngu trưởng lão, có khi trình độ y thuật của 'Phong Hoan' còn cao hơn những đại phu có mặt tại đây một bậc. Dù sao nàng cũng đã nhiều lần chữa bệnh cho hắn, có những chứng bệnh lâu năm người khác phải bó tay thì nàng lại chữa được rất đơn giản.
Như vậy không phải giỏi hơn thì là gì?!
Nếu không có phần trăm nắm chắc, Ngu trưởng lão sẽ không tùy tiện đề cử 'Phong Hoan' với Lã Oa.
Tường trưởng lão không hổ là kỳ phùng địch thủ với Ngu trưởng lão, nơi nơi đối chọi gay gắt, cơ hội này làm sao hắn có thể bỏ qua. Tường trưởng lão cười mỉa mai, cất tiếng.
- " Ngu trưởng lão, có phải ngươi già rồi nên cũng hồ đồ không? Hắn.... cho dù biết y thuật thật đi chăng nữa thì có giỏi hơn được những đại phu trong tộc sao? Hắn chỉ là một tiểu tử vắt mũi chưa sạch, đem hắn so với đại phu kinh nghiệm đầy mình.... chẳng khác nào là hạ thấp giá trị bọn họ. "
Vừa khinh thường Ngu trưởng lão, vừa thuận tiện châm ngòi khích bác những vị đại phu tâm cao khí ngạo kia. Đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Quả nhiên, sắc mặt của đám đại phu thoắt cái đen sì, không có thiện ý lườm nguýt Ngu trưởng lão và Nguyệt Tích Lương, hận không thể đâm thủng vài lỗ trên người họ.
Nhìn tuổi của tiểu tử này cùng lắm chỉ trị được mấy loại bệnh đơn giản như cảm mạo. Lại không tự lượng sức mình đi so bì với bọn hắn, cuồng vọng!
Nói về miệng lưỡi thì Ngu trưởng lão không thể theo kịp Tường trưởng lão. Hắn tức vẫn tức nhưng cũng không thèm đôi co mà thực thông minh quay sang Lã Oa.
- " Tộc trưởng, ta đảm bảo Phong Hoan thật sự được việc. Dù sao tất cả đại phu đều đã xem qua, không một ai có cách trị cả. Chi bằng để Phong Hoan thử một lần, được thì tốt mà không được.... cũng không mất gì. Ý tộc trưởng thế nào? "
Đã hầu như không còn hy vọng, tại sao không ngại thử thêm một lần nữa. Nhỡ đâu kỳ tích sẽ xảy ra.....
- " Này.... "
Lã Oa xoa xoa thái thái dương, rốt cuộc buông lời đồng ý.
- " Vậy được, ngươi để hắn thử xem xem. Nhưng nếu hắn không chữa được, ngươi và hắn buộc phải cúi mình tạ lỗi với tất cả đại phu ở đây, tốt không? "
Các đại phu đang ôm trong lòng những bất bình cùng không cam tâm. Nếu không làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục hoặc không an ủi bọn họ thì ngược lại sẽ không tốt đối với hòa khí Vu tộc sau này.
Ngu trưởng lão có hơi không chịu được mất mặt, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, hắn đành nghiến răng đáp ứng trước vẻ mặt hả hê của Tường trưởng lão.
- " Vâng.... tộc trưởng. "
- " Đến. "
Nguyệt Tích Lương theo lời của Ngu trưởng lão nhìn lại, thấy trước mặt là một tòa tiểu viện tinh xảo, tao nhã, hai hàng liễu xung quanh rủ xuống, xanh mơn mởn. Đương khi nàng còn đang đoán già đoán non xem nơi đây là nơi nào thì giọng nói Ngu trưởng lão lần nữa vang lên.
- " Ngươi nhớ kỹ, lát nữa đi vào trong đó ta bảo gì ngươi liền làm nấy, không được lộn xộn. "
Nguyệt Tích Lương hồi hồn, ngoan ngoãn gật đầu.
- " Vâng, ngài yên tâm. "
Dặn dò xong Nguyệt Tích Lương, Ngu trưởng lão lúc này mới dẫn đầu đi vào tiểu viện, còn không quên phủi phủi gấu áo vốn không dính chút hạt bụi, dáng vẻ tiên phong đạo cốt..... Đấy là nếu như trước đây Nguyệt Tích Lương chưa từng nhìn thấy hắn uống máu tươi của nữ tử. Đây là một con quỷ trong ngoài bất nhất!
Ánh mắt Nguyệt Tích Lương đầy khinh bỉ cùng coi thường, đáng tiếc rằng Ngu trưởng lão đang đi tuốt phía trước nên không hề nhìn thấy.
Cộc cộc!
Ngu trưởng lão thập phần có phép tắc gõ cửa phòng, cho đến khi bên trong truyền ra một câu " vào đi ", hắn mới đẩy cửa, mang Nguyệt Tích Lương đi vào.
Ấn tượng đầu tiên của Nguyệt Tích Lương khi nhìn thấy căn phòng này chính là: Đơn giản!
Trong phòng chỉ vẻn vẹn có một cái bàn, một cái giường phủ rèm, vài chiếc ghế,.... ngược lại không có một bình hoa hay đồ trang trí nào. Nếu không phải bên góc phòng có bàn trang điểm và một ít trâm cài rơi rải rác thì Nguyệt Tích Lương sẽ không nghĩ đây là một khuê phòng.
Đúng vậy, đây chính là khuê phòng của nữ tử.
Vừa lúc đánh giá căn phòng, Nguyệt Tích Lương đương nhiên phát hiện trong phòng còn tồn tại vài cái cá nhân. Tộc trưởng Lã Oa, Tường trưởng lão và..... tất cả đại phu của Vu tộc?
Có chuyện gì mà phải xuất động nhiều đại phu như thế này? Chẳng lẽ....
Con ngươi Nguyệt Tích Lương bỗng dưng lóe lên một vệt sáng rồi rất nhanh liền biến mất không một chút dấu tích. Nàng làm bộ an phận đứng sau Ngu trưởng lão, mắt nhìn mũi, mũi nhìn cằm, yên lặng.
Ánh mắt Lã Oa lướt qua Ngu trưởng lão, đặt lên người vị nam tử lạ mặt trẻ trung, tướng mạo bình thường đến cực điểm.
- " Hắn là người ngươi đã nói với ta? "
Ngu trưởng lão cung kính gật đầu, lùi sang bên cạnh để Lã Oa dễ bề đánh giá 'Phong Hoan'.
- " Đúng vậy, chính là hắn. Cả Vu tộc chỉ còn lại mỗi mình hắn biết y thuật. Hơn nữa trình độ còn không tồi. "
Theo so sánh của Ngu trưởng lão, có khi trình độ y thuật của 'Phong Hoan' còn cao hơn những đại phu có mặt tại đây một bậc. Dù sao nàng cũng đã nhiều lần chữa bệnh cho hắn, có những chứng bệnh lâu năm người khác phải bó tay thì nàng lại chữa được rất đơn giản.
Như vậy không phải giỏi hơn thì là gì?!
Nếu không có phần trăm nắm chắc, Ngu trưởng lão sẽ không tùy tiện đề cử 'Phong Hoan' với Lã Oa.
Tường trưởng lão không hổ là kỳ phùng địch thủ với Ngu trưởng lão, nơi nơi đối chọi gay gắt, cơ hội này làm sao hắn có thể bỏ qua. Tường trưởng lão cười mỉa mai, cất tiếng.
- " Ngu trưởng lão, có phải ngươi già rồi nên cũng hồ đồ không? Hắn.... cho dù biết y thuật thật đi chăng nữa thì có giỏi hơn được những đại phu trong tộc sao? Hắn chỉ là một tiểu tử vắt mũi chưa sạch, đem hắn so với đại phu kinh nghiệm đầy mình.... chẳng khác nào là hạ thấp giá trị bọn họ. "
Vừa khinh thường Ngu trưởng lão, vừa thuận tiện châm ngòi khích bác những vị đại phu tâm cao khí ngạo kia. Đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Quả nhiên, sắc mặt của đám đại phu thoắt cái đen sì, không có thiện ý lườm nguýt Ngu trưởng lão và Nguyệt Tích Lương, hận không thể đâm thủng vài lỗ trên người họ.
Nhìn tuổi của tiểu tử này cùng lắm chỉ trị được mấy loại bệnh đơn giản như cảm mạo. Lại không tự lượng sức mình đi so bì với bọn hắn, cuồng vọng!
Nói về miệng lưỡi thì Ngu trưởng lão không thể theo kịp Tường trưởng lão. Hắn tức vẫn tức nhưng cũng không thèm đôi co mà thực thông minh quay sang Lã Oa.
- " Tộc trưởng, ta đảm bảo Phong Hoan thật sự được việc. Dù sao tất cả đại phu đều đã xem qua, không một ai có cách trị cả. Chi bằng để Phong Hoan thử một lần, được thì tốt mà không được.... cũng không mất gì. Ý tộc trưởng thế nào? "
Đã hầu như không còn hy vọng, tại sao không ngại thử thêm một lần nữa. Nhỡ đâu kỳ tích sẽ xảy ra.....
- " Này.... "
Lã Oa xoa xoa thái thái dương, rốt cuộc buông lời đồng ý.
- " Vậy được, ngươi để hắn thử xem xem. Nhưng nếu hắn không chữa được, ngươi và hắn buộc phải cúi mình tạ lỗi với tất cả đại phu ở đây, tốt không? "
Các đại phu đang ôm trong lòng những bất bình cùng không cam tâm. Nếu không làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục hoặc không an ủi bọn họ thì ngược lại sẽ không tốt đối với hòa khí Vu tộc sau này.
Ngu trưởng lão có hơi không chịu được mất mặt, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, hắn đành nghiến răng đáp ứng trước vẻ mặt hả hê của Tường trưởng lão.
- " Vâng.... tộc trưởng. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.