Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 290
Trang Aya
06/05/2020
0 phân.... 0 phân.... 0 phân....
Đào thải.... đào thải..... đào thải....
Mấy từ này cứ loanh quanh luẩn quẩn trong tai mỗi người có mặt tại đây, khóe môi bọn hắn không kìm được mà co rút kịch liệt. Đã thấy đào thải, lại chưa thấy ai bị đào thải oanh liệt như vậy, những 0 phân! Vừa rồi có một thanh niên cũng bị đào thải, nhưng là hắn còn đánh được 1 phân, không chịu được xấu hổ nên đã vội vã xuống núi rồi. Rốt cuộc tên bạch y mỹ nam này lấy tự tin ở đâu ra để đến Quỷ Âm môn làm khảo nghiệm vậy? Ai cho hắn có đủ tự tin?!
Khải Nguyên giật giật đuôi lông mày, có chút đau đầu. Từ vòng khảo nghiệm thứ hai hắn đã nhận ra cái người tên Tích Nguyệt này có khinh công cao cường, thậm chí cao hơn cả hắn một bậc. Vốn dĩ hắn rất chờ mong vào màn biểu hiện của Nguyệt Tích Lương vào màn khảo nghiệm tiếp theo, nói gì thì nói, khinh công cao như vậy, nội lực cũng không đến nỗi nào đi? Thế nhưng mà..... quả thật là rất rung động! Rung động toàn trường!
Cái này..... đúng là không có cách nào có thể cứu vãn được. Hắn bó tay rồi!
Nguyệt Tích Lương đờ đẫn nhìn mặt đá hoàn hảo vô khuyết, lại cúi đầu nhìn nắm đấm của mình, môi nhỏ càng ngày càng có xu hướng xệ xuống dưới.
Tách!
Một giọt máu đỏ tươi bỗng chốc nhỏ giọt xuống nền đất, nở thành đóa hoa huyết châu đẹp đẽ, yêu mị.
Trước hàng trăm con mắt chú mục, Nguyệt Tích Lương bất thình lình lăn ra đất, ôm nắm đấm ra sức thổi.
- " Đau đau đau đau! Mẹ nó, đau quá! Lão tử không chơi nữa.... tay của lão tử ô ô ô.... "
Nàng không ngờ.... không ngờ hắc thạch này lại cứng rắn như vậy. Xem phần khảo nghiệm của A Nghiên, nàng cứ ngỡ nó mềm như đậu hũ chứ?
Con mẹ nó! Đúng là lừa người!
Bàn tay ngọc ngà của lão nương... bàn tay để vẽ long cung đồ của lão nương.... bàn tay kiếm cơm của lão nương....
A Nghiên đối với tràng cảnh trước mắt thật không nỡ nhìn thẳng. Nàng cũng giống Khải Nguyên, cho rằng Nguyệt Tích Lương là một cao thủ ẩn giấu, nội tình thâm sâu. Bây giờ xem ra.... nội tình thì có thể thâm sâu nhưng cao thủ? Thật xin lỗi, Nguyệt Tích Lương với hai chữ 'cao thủ' thực đúng là không có một chút liên hệ nào cả!
Bất quá.... như vậy càng tốt! Nàng có thể đường đường chính chính ở bên cạnh bảo vệ đệ ấy rồi. A Nghiên cực kỳ không có lương tâm mà ngầm cảm thấy vui vẻ.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chẳng phải người ta thường có câu mỹ nhân xứng anh hùng hay sao? Đương nhiên, mỹ nhân là chỉ Nguyệt Tích Lương, còn anh hùng.... nàng không ngại đảm nhận đâu, hắc hắc!
Nguyệt Tích Lương được A Nghiên đỡ đứng dậy, nước mắt lưng tròng trông thế nào cũng giống Tiểu Bạch khi bị cắt mất phần thịt, đáng thương a đáng thương.
Đã đau tay thì chớ, câu nói tiếp theo của Khải Nguyên lại trực tiếp đẩy nàng xuống vách núi vạn trượng, lòng cũng đau tê tái.
- " Ba mươi bảy người vượt qua khảo nghiệm, chúc mừng các ngươi đã trở thành tân đệ tử của Quỷ Âm môn. Còn những người bị đào thải, mời các ngươi mau rời khỏi núi Quỷ Hành! "
Có vẻ như đại não của Nguyệt Tích Lương vận hành chậm hơn tất cả mọi người một nhịp. Nàng dường như bây giờ mới để ý tới một điều, nàng bị đào thải! Nàng..... Nguyệt Tích Lương.... vậy mà bị đào thải!
Với thân phận là môn chủ uy vọng hiển hách, nàng lại không vượt qua được khảo nghiệm tân đệ tử của chính bổn môn. Còn gì bi ai hơn thế, còn gì nhục nhã hơn thế?
Sau này muốn nàng như thế nào gặp người?
Cái bản mặt dày hơn tường thành này, còn lên được mặt bàn hay sao?!
Nguyệt Tích Lương bị đả kích không nhẹ, cả cơ thể đơ ra như một khúc gỗ, hai bả vai còn khẽ run run.
Cho đến khi một tên đệ tử Quỷ Âm môn đi tới làm ra tư thế đuổi người, Nguyệt Tích Lương mới như bừng tỉnh khỏi hố sâu nghiệt ngã mang tên 'đào thải'.
- " Ta.... có thể không đi sao? "
Nguyệt Tích Lương lệ rơi đầy mặt, thử mở miệng hỏi.
Chưa thấy một vị môn chủ nào thảm hại như nàng, muốn vào môn phái của mình lại phải trải qua trăm đắng nghìn khổ.
Nàng sắp không chịu được nữa rồi! Nguyệt Tích Lương nàng từ bao giờ lại trở nên nhẫn nhịn như thế này? Vì che giấu thân phận? Có đáng không? Nàng sợ hãi cái gì? Tránh né cái gì? Giờ đây nàng cũng không rõ nữa!
Nguyệt Tích Lương của ngày hôm nay sắp sửa quên mất bản tính trước kia của mình rồi. Bản tính của nàng là gì? Hành sự bừa bãi, biến thái, cuồng vọng, phách lối, kiêu căng, ngạo mạn, tự luyến,.... đó mới chính là nàng!
Tâm thần Nguyệt Tích Lương vốn đã đạt tới đỉnh điểm của sự giới hạn, ngay lúc này cố tình lại có người chọc thủng nó.
Chỉ thấy tên đệ tử trước mặt bày ra thái độ khinh bỉ, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt, ngả ngớn nói.
- " Ngươi không đi thì ở lại làm gì? Vẫn còn lưu luyến với môn phái chúng ta? Với dáng vẻ tiểu bạch kiểm của ngươi, ta nói cho ngươi biết, ngươi xách giày cho chúng ra cũng không xứng. Hay là ngươi ỷ vào bản thân có chút tư sắc muốn ở lại làm nam sủng? Ha ha ha, nếu thật như vậy thì ngươi đúng là kinh tởm, kỹ nam vạn người cưỡi! "
Rắc rắc!
Hình như có thứ âm thanh gì đó đang vỡ vụn.
Nguyệt Tích Lương cúi thấp xuống, không ai nhìn thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt nàng, chỉ thấy khí tức xung quanh nàng bắt đầu trở nên âm trầm.
Thật là quá đáng!
Dù thế nào cũng không nên sỉ nhục người khác như vậy! Đây là cách hành sự của Quỷ Âm môn ư?
Một số người đứng gần trong lòng cảm thấy bất bình thay cho bạch y thiếu niên, bất quá bọn hắn lại không dám đứng ra bênh vực 'hắn'. Người không vì mình, trời tru đất diệt. Quá lo chuyện bao đồng, ngược lại mang họa vào thân.
Bọn hắn đều là người thông minh, đạo lý ấy không thể không hiểu.
Khải Nguyên khẽ nhíu mày không nói, âm thầm ghi nhớ tên đệ tử này vào trong danh sách đen, lúc sau sẽ trục xuất khỏi tông môn. Loại người như vậy, không xứng ở lại Quỷ Âm môn.
Sở dĩ hắn không lên tiếng, đơn giản là bởi vì để giữ cho tông môn một ít thể diện. Và cũng bởi vì..... hắn muốn xem xem thiếu niên kia sẽ phản ứng ra sao? Nhẫn nhịn? A..... đa phần mọi người sẽ vậy, không có gì là bất ngờ.
- " Ngươi...... "
Người trong lòng bị ức hiếp, sao A Nghiên có thể giữ bình tĩnh được? Nàng phẫn nộ trừng mắt, nghiến răng, huy nắm đấm định xông lên liều chết với tên đệ tử.
Thế nhưng..... đã có người nhanh hơn nàng một bước....
Bịch!
- " Ngao!!! "
Một tiếng rống kinh thiên động địa phát ra từ miệng kẻ nào đó, hắn chụm lại hai chân, mắt đảo trắng dã, thân hình không ngừng run rẩy.
Trứng..... trứng vỡ rồi.
Ách?
Khải Nguyên ngơ, A Nghiên ngơ, mọi người đều ngơ.
Chuyện xảy ra quá nhanh, có chút nằm ngoài dự đoán....
Thần sầu cước hiện, chim họa mi ngừng hót!
Sau khi dơ chân đá cho tên đệ tử ngạo mạn một phát giữa háng đoạn tử tuyệt tôn, Nguyệt Tích Lương bình tĩnh hất tóc, khoanh hai tay trước ngực, ngẩng cao đầu lấy tư thế từ trên nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng túc sát. Lật mặt nhanh hơn cả lật bánh tráng, đây còn là một người sao?
- " Miệng chó không nhả được ngà voi. Quỷ Âm môn không chứa chấp loài a miêu a cẩu như ngươi. Ngươi..... chính thức bị trục xuất khỏi tông môn! "
Bỏ ngụy trang, phong mang hiện, lưỡi kiếm lộ, vương giả trở về....
Đào thải.... đào thải..... đào thải....
Mấy từ này cứ loanh quanh luẩn quẩn trong tai mỗi người có mặt tại đây, khóe môi bọn hắn không kìm được mà co rút kịch liệt. Đã thấy đào thải, lại chưa thấy ai bị đào thải oanh liệt như vậy, những 0 phân! Vừa rồi có một thanh niên cũng bị đào thải, nhưng là hắn còn đánh được 1 phân, không chịu được xấu hổ nên đã vội vã xuống núi rồi. Rốt cuộc tên bạch y mỹ nam này lấy tự tin ở đâu ra để đến Quỷ Âm môn làm khảo nghiệm vậy? Ai cho hắn có đủ tự tin?!
Khải Nguyên giật giật đuôi lông mày, có chút đau đầu. Từ vòng khảo nghiệm thứ hai hắn đã nhận ra cái người tên Tích Nguyệt này có khinh công cao cường, thậm chí cao hơn cả hắn một bậc. Vốn dĩ hắn rất chờ mong vào màn biểu hiện của Nguyệt Tích Lương vào màn khảo nghiệm tiếp theo, nói gì thì nói, khinh công cao như vậy, nội lực cũng không đến nỗi nào đi? Thế nhưng mà..... quả thật là rất rung động! Rung động toàn trường!
Cái này..... đúng là không có cách nào có thể cứu vãn được. Hắn bó tay rồi!
Nguyệt Tích Lương đờ đẫn nhìn mặt đá hoàn hảo vô khuyết, lại cúi đầu nhìn nắm đấm của mình, môi nhỏ càng ngày càng có xu hướng xệ xuống dưới.
Tách!
Một giọt máu đỏ tươi bỗng chốc nhỏ giọt xuống nền đất, nở thành đóa hoa huyết châu đẹp đẽ, yêu mị.
Trước hàng trăm con mắt chú mục, Nguyệt Tích Lương bất thình lình lăn ra đất, ôm nắm đấm ra sức thổi.
- " Đau đau đau đau! Mẹ nó, đau quá! Lão tử không chơi nữa.... tay của lão tử ô ô ô.... "
Nàng không ngờ.... không ngờ hắc thạch này lại cứng rắn như vậy. Xem phần khảo nghiệm của A Nghiên, nàng cứ ngỡ nó mềm như đậu hũ chứ?
Con mẹ nó! Đúng là lừa người!
Bàn tay ngọc ngà của lão nương... bàn tay để vẽ long cung đồ của lão nương.... bàn tay kiếm cơm của lão nương....
A Nghiên đối với tràng cảnh trước mắt thật không nỡ nhìn thẳng. Nàng cũng giống Khải Nguyên, cho rằng Nguyệt Tích Lương là một cao thủ ẩn giấu, nội tình thâm sâu. Bây giờ xem ra.... nội tình thì có thể thâm sâu nhưng cao thủ? Thật xin lỗi, Nguyệt Tích Lương với hai chữ 'cao thủ' thực đúng là không có một chút liên hệ nào cả!
Bất quá.... như vậy càng tốt! Nàng có thể đường đường chính chính ở bên cạnh bảo vệ đệ ấy rồi. A Nghiên cực kỳ không có lương tâm mà ngầm cảm thấy vui vẻ.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chẳng phải người ta thường có câu mỹ nhân xứng anh hùng hay sao? Đương nhiên, mỹ nhân là chỉ Nguyệt Tích Lương, còn anh hùng.... nàng không ngại đảm nhận đâu, hắc hắc!
Nguyệt Tích Lương được A Nghiên đỡ đứng dậy, nước mắt lưng tròng trông thế nào cũng giống Tiểu Bạch khi bị cắt mất phần thịt, đáng thương a đáng thương.
Đã đau tay thì chớ, câu nói tiếp theo của Khải Nguyên lại trực tiếp đẩy nàng xuống vách núi vạn trượng, lòng cũng đau tê tái.
- " Ba mươi bảy người vượt qua khảo nghiệm, chúc mừng các ngươi đã trở thành tân đệ tử của Quỷ Âm môn. Còn những người bị đào thải, mời các ngươi mau rời khỏi núi Quỷ Hành! "
Có vẻ như đại não của Nguyệt Tích Lương vận hành chậm hơn tất cả mọi người một nhịp. Nàng dường như bây giờ mới để ý tới một điều, nàng bị đào thải! Nàng..... Nguyệt Tích Lương.... vậy mà bị đào thải!
Với thân phận là môn chủ uy vọng hiển hách, nàng lại không vượt qua được khảo nghiệm tân đệ tử của chính bổn môn. Còn gì bi ai hơn thế, còn gì nhục nhã hơn thế?
Sau này muốn nàng như thế nào gặp người?
Cái bản mặt dày hơn tường thành này, còn lên được mặt bàn hay sao?!
Nguyệt Tích Lương bị đả kích không nhẹ, cả cơ thể đơ ra như một khúc gỗ, hai bả vai còn khẽ run run.
Cho đến khi một tên đệ tử Quỷ Âm môn đi tới làm ra tư thế đuổi người, Nguyệt Tích Lương mới như bừng tỉnh khỏi hố sâu nghiệt ngã mang tên 'đào thải'.
- " Ta.... có thể không đi sao? "
Nguyệt Tích Lương lệ rơi đầy mặt, thử mở miệng hỏi.
Chưa thấy một vị môn chủ nào thảm hại như nàng, muốn vào môn phái của mình lại phải trải qua trăm đắng nghìn khổ.
Nàng sắp không chịu được nữa rồi! Nguyệt Tích Lương nàng từ bao giờ lại trở nên nhẫn nhịn như thế này? Vì che giấu thân phận? Có đáng không? Nàng sợ hãi cái gì? Tránh né cái gì? Giờ đây nàng cũng không rõ nữa!
Nguyệt Tích Lương của ngày hôm nay sắp sửa quên mất bản tính trước kia của mình rồi. Bản tính của nàng là gì? Hành sự bừa bãi, biến thái, cuồng vọng, phách lối, kiêu căng, ngạo mạn, tự luyến,.... đó mới chính là nàng!
Tâm thần Nguyệt Tích Lương vốn đã đạt tới đỉnh điểm của sự giới hạn, ngay lúc này cố tình lại có người chọc thủng nó.
Chỉ thấy tên đệ tử trước mặt bày ra thái độ khinh bỉ, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt, ngả ngớn nói.
- " Ngươi không đi thì ở lại làm gì? Vẫn còn lưu luyến với môn phái chúng ta? Với dáng vẻ tiểu bạch kiểm của ngươi, ta nói cho ngươi biết, ngươi xách giày cho chúng ra cũng không xứng. Hay là ngươi ỷ vào bản thân có chút tư sắc muốn ở lại làm nam sủng? Ha ha ha, nếu thật như vậy thì ngươi đúng là kinh tởm, kỹ nam vạn người cưỡi! "
Rắc rắc!
Hình như có thứ âm thanh gì đó đang vỡ vụn.
Nguyệt Tích Lương cúi thấp xuống, không ai nhìn thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt nàng, chỉ thấy khí tức xung quanh nàng bắt đầu trở nên âm trầm.
Thật là quá đáng!
Dù thế nào cũng không nên sỉ nhục người khác như vậy! Đây là cách hành sự của Quỷ Âm môn ư?
Một số người đứng gần trong lòng cảm thấy bất bình thay cho bạch y thiếu niên, bất quá bọn hắn lại không dám đứng ra bênh vực 'hắn'. Người không vì mình, trời tru đất diệt. Quá lo chuyện bao đồng, ngược lại mang họa vào thân.
Bọn hắn đều là người thông minh, đạo lý ấy không thể không hiểu.
Khải Nguyên khẽ nhíu mày không nói, âm thầm ghi nhớ tên đệ tử này vào trong danh sách đen, lúc sau sẽ trục xuất khỏi tông môn. Loại người như vậy, không xứng ở lại Quỷ Âm môn.
Sở dĩ hắn không lên tiếng, đơn giản là bởi vì để giữ cho tông môn một ít thể diện. Và cũng bởi vì..... hắn muốn xem xem thiếu niên kia sẽ phản ứng ra sao? Nhẫn nhịn? A..... đa phần mọi người sẽ vậy, không có gì là bất ngờ.
- " Ngươi...... "
Người trong lòng bị ức hiếp, sao A Nghiên có thể giữ bình tĩnh được? Nàng phẫn nộ trừng mắt, nghiến răng, huy nắm đấm định xông lên liều chết với tên đệ tử.
Thế nhưng..... đã có người nhanh hơn nàng một bước....
Bịch!
- " Ngao!!! "
Một tiếng rống kinh thiên động địa phát ra từ miệng kẻ nào đó, hắn chụm lại hai chân, mắt đảo trắng dã, thân hình không ngừng run rẩy.
Trứng..... trứng vỡ rồi.
Ách?
Khải Nguyên ngơ, A Nghiên ngơ, mọi người đều ngơ.
Chuyện xảy ra quá nhanh, có chút nằm ngoài dự đoán....
Thần sầu cước hiện, chim họa mi ngừng hót!
Sau khi dơ chân đá cho tên đệ tử ngạo mạn một phát giữa háng đoạn tử tuyệt tôn, Nguyệt Tích Lương bình tĩnh hất tóc, khoanh hai tay trước ngực, ngẩng cao đầu lấy tư thế từ trên nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng túc sát. Lật mặt nhanh hơn cả lật bánh tráng, đây còn là một người sao?
- " Miệng chó không nhả được ngà voi. Quỷ Âm môn không chứa chấp loài a miêu a cẩu như ngươi. Ngươi..... chính thức bị trục xuất khỏi tông môn! "
Bỏ ngụy trang, phong mang hiện, lưỡi kiếm lộ, vương giả trở về....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.