Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 294
Trang Aya
06/05/2020
Kình Sâm dẫn Nguyệt Tích Lương đến một đình viện độc lập trong Quỷ Âm môn,
xung quanh được bao bởi rừng hoa đào, yên tĩnh mà hữu tình.
Nghe Kình Sâm giới thiệu, những cây hoa đào tưởng chừng như vô hại này thực chất là một huyễn trận. Nếu người đi vào không biết cách phá trận thì sẽ bị trận pháp vây khốn, nhốt ở bên trong rừng đào cho đến khi nào chủ nhân của đình viện chịu thả người ra. Càng xui xẻo cho ai không được thả, chắc chắn hắn sẽ bị nhốt cho đến khi sức cùng lực kiệt mà chết.
Người ta có câu, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
Nguyệt Tích Lương giờ sửa thành, chết dưới hoa anh đào, thành quỷ chết đói!
Chết đói là cách chết quá ư là hành hạ! Nàng thà một nhát đao quy tiên còn hơn!
- " Môn chủ, mời đi sát theo ta, đừng để mất dấu. "
Kình Sâm không quên nhắc nhở Nguyệt Tích Lương, sợ nàng một khi rời khỏi hắn thì sẽ bị vây khốn bởi huyễn trận.
- " Tốt. "
Nguyệt Tích Lương gật đầu, nhấc chân theo Kình Sâm, hắn bước bên trái nàng cũng bước bên trái, hắn bước bên phải đang đương nhiên không dám đi thẳng. Con mắt nàng xoay chuyển, nhạy cảm phát hiện mấy gốc cây đào vậy mà có thể chuyển động, vô thanh vô tức.
Mẹ nó! Đào thành tinh?!
- " Là cơ quan. "
Một vị trưởng lão như nhận ra suy nghĩ của nàng, mở miệng giải đáp.
Cơ quan?
Cơ quan được giấu trong thân cây đào, nhiều như vậy?
Nguyệt Tích Lương mắt tròn mắt dẹt ngạc nhiên, không khỏi hỏi tiếp.
- " Lục gia gia, ngươi có biết huyễn trận này là ai bày ra hay không? Rất tinh diệu! "
Trưởng lão Lục Hoành tiện tay ngắt một bông hoa đào cài lên tóc Nguyệt Tích Lương, nhìn nàng như nhìn cháu gái ruột thịt, tự hào nói.
- " Nơi đây là do môn chủ đời đầu của Quỷ Âm môn tạo nên, hắn tinh thông trận pháp, cơ quan, ám khí, có thể nói là thiên hạ nhất tuyệt. Sau này được dùng làm chỗ ở của các môn chủ đời sau, muôn đời không đổi. "
Lục Hoành được coi như là lão giả ôn hòa nhất trong chúng trưởng lão, cũng có thể là do hắn vốn làm nghề y giả, không quá sát phạt, quyết đoán. Hắn không có gia quyến, không thân nhân, lại gặp phải Nguyệt Tích Lương cũng rành y thuật, sở thích gặp nhau, hắn coi nàng thân thiết như chất nữ là chuyện bình thường.
Nguyệt Tích Lương sờ bông hoa trên đầu, khóe môi giật giật.
Lục gia gia, ngươi không thấy ta đang giả dạng một thân nam trang ư? Bề ngoài nam nhi đỉnh thiên lập địa, lại đi cài một bông hoa đào, ngươi không thấy dị hợm? Dẹo quá rồi!
- " Vậy là Kình Sâm gia gia trước kia cũng ở đây? "
Nguyệt Tích Lương cũng không gỡ bông hoa xuống, tiếp tục nói.
- " Kình Sâm trưởng lão? Hắn chê cái viện này quá giống viện của nữ nhân, toàn màu hồng phấn nên nhất quyết không trụ xuống. "
Kình Sâm từ khi Nguyệt Tích Lương lên làm môn chủ thì đã lui xuống chức vị trưởng lão. Khi không có Nguyệt Tích Lương thì hắn có quyền hạn lớn nhất Quỷ Âm môn.
- " Nga... "
Nguyệt Tích Lương hiểu rõ, ứng một tiếng. Cả doạn đường đi nàng với Lục Hoành ngươi một câu, ta một câu, trò chuyện vui vẻ đến quên trời quên đất, không nhận thấy những người khác đang oán hận nghiến răng ken két.
Lão đầu Lục Hoành, ai cho ngươi độc chiếm môn chủ?!
Chúng ta cũng muốn nữa!
Môn chủ, ngươi nhìn nhìn chúng ta một chút, chúng ta thực cô đơn a!
Sau khi ra khỏi huyễn trận đào hoa, một đình viện cực kỳ tinh xảo xuất hiện trong tầm mắt Nguyệt Tích Lương, đình viện này.... nhìn sao quen mắt như thế?
Nguyệt Tích Lương chớp mắt lại chớp mắt, rồi bỗng nhiên mắt trừng lớn, kinh ngạc há hốc mồm.
What?! Đây không phải là một biệt thự nhỏ được xây dựng theo phong cách Baroque hay sao?!
Nhìn kia tường trắng viền vàng!
Nhìn kìa các họa tiết cổ điển!
Nhìn kìa tượng đá nữ thần Athena!
Đây..... nàng trở lại thế giới hiện đại rồi à? Hay ảo giác?!
Nguyệt Tích Lương đỡ đẫn đưa tay lên khép lại khớp hàm, máy móc quay sang nhìn Kình Sâm. Mọi người vẫn còn ở đây, chứng tỏ nàng không phải xuyên về.
Hú hồn chim én!
Kình Sâm tựa hồ nhận thấy sự nghi hoặc của Nguyệt Tích Lương, hắn từ tốn mở miệng.
- " Đây là do chính môn chủ đời đầu thiết kế, sở thích và suy nghĩ của hắn luôn luôn kỳ quái và khác người như vậy. Môn chủ, ngươi đừng để tâm. "
Nguyệt Tích Lương: Không, ta không thấy kỳ quái, ta chỉ thấy bất ngờ mà thôi!
Theo Kình Sâm nói thì có lẽ vị môn chủ đời trước ấy có liên quan ít nhiều đến thế giới hiện đại của nàng. Có khi nào..... hắn cũng là người xuyên không?!
Nàng gặp được đồng hao rồi?
Chỉ đáng tiếc, hắn đã chết từ lâu. Nếu không, đồng hao gặp gỡ trên thế giới rộng lớn này là một điều kỳ diệu, thú vị biết mấy.
Nguyệt Tích Lương thở dài, điều chỉnh lại tâm tình kích động, bước vào trong biệt thự, cảm giác quen thuộc khiến nàng không kìm được thả lỏng tâm thần, thoải mái hơn nhiều.
Đặt mông ngồi trên ghế 'sofa', Nguyệt Tích Lương bắt đầu vào công chuyện chính.
- " Các thúc thúc bá bá, mời ngồi. "
Chúng trưởng lão biết môn chủ nhà mình đã bật chế độ nghiêm túc bèn nhanh chóng nhập tọa, vểnh tai lên nghe.
Nguyệt Tích Lương một tay chống cằm, ánh mắt hạ xuống ẩn ẩn có chút mất mát, rốt cuộc nói.
- " Mọi người chắc cũng đã biết chuyện xảy ra với phụ mẫu của ta rồi đúng không? "
Nghe Kình Sâm giới thiệu, những cây hoa đào tưởng chừng như vô hại này thực chất là một huyễn trận. Nếu người đi vào không biết cách phá trận thì sẽ bị trận pháp vây khốn, nhốt ở bên trong rừng đào cho đến khi nào chủ nhân của đình viện chịu thả người ra. Càng xui xẻo cho ai không được thả, chắc chắn hắn sẽ bị nhốt cho đến khi sức cùng lực kiệt mà chết.
Người ta có câu, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
Nguyệt Tích Lương giờ sửa thành, chết dưới hoa anh đào, thành quỷ chết đói!
Chết đói là cách chết quá ư là hành hạ! Nàng thà một nhát đao quy tiên còn hơn!
- " Môn chủ, mời đi sát theo ta, đừng để mất dấu. "
Kình Sâm không quên nhắc nhở Nguyệt Tích Lương, sợ nàng một khi rời khỏi hắn thì sẽ bị vây khốn bởi huyễn trận.
- " Tốt. "
Nguyệt Tích Lương gật đầu, nhấc chân theo Kình Sâm, hắn bước bên trái nàng cũng bước bên trái, hắn bước bên phải đang đương nhiên không dám đi thẳng. Con mắt nàng xoay chuyển, nhạy cảm phát hiện mấy gốc cây đào vậy mà có thể chuyển động, vô thanh vô tức.
Mẹ nó! Đào thành tinh?!
- " Là cơ quan. "
Một vị trưởng lão như nhận ra suy nghĩ của nàng, mở miệng giải đáp.
Cơ quan?
Cơ quan được giấu trong thân cây đào, nhiều như vậy?
Nguyệt Tích Lương mắt tròn mắt dẹt ngạc nhiên, không khỏi hỏi tiếp.
- " Lục gia gia, ngươi có biết huyễn trận này là ai bày ra hay không? Rất tinh diệu! "
Trưởng lão Lục Hoành tiện tay ngắt một bông hoa đào cài lên tóc Nguyệt Tích Lương, nhìn nàng như nhìn cháu gái ruột thịt, tự hào nói.
- " Nơi đây là do môn chủ đời đầu của Quỷ Âm môn tạo nên, hắn tinh thông trận pháp, cơ quan, ám khí, có thể nói là thiên hạ nhất tuyệt. Sau này được dùng làm chỗ ở của các môn chủ đời sau, muôn đời không đổi. "
Lục Hoành được coi như là lão giả ôn hòa nhất trong chúng trưởng lão, cũng có thể là do hắn vốn làm nghề y giả, không quá sát phạt, quyết đoán. Hắn không có gia quyến, không thân nhân, lại gặp phải Nguyệt Tích Lương cũng rành y thuật, sở thích gặp nhau, hắn coi nàng thân thiết như chất nữ là chuyện bình thường.
Nguyệt Tích Lương sờ bông hoa trên đầu, khóe môi giật giật.
Lục gia gia, ngươi không thấy ta đang giả dạng một thân nam trang ư? Bề ngoài nam nhi đỉnh thiên lập địa, lại đi cài một bông hoa đào, ngươi không thấy dị hợm? Dẹo quá rồi!
- " Vậy là Kình Sâm gia gia trước kia cũng ở đây? "
Nguyệt Tích Lương cũng không gỡ bông hoa xuống, tiếp tục nói.
- " Kình Sâm trưởng lão? Hắn chê cái viện này quá giống viện của nữ nhân, toàn màu hồng phấn nên nhất quyết không trụ xuống. "
Kình Sâm từ khi Nguyệt Tích Lương lên làm môn chủ thì đã lui xuống chức vị trưởng lão. Khi không có Nguyệt Tích Lương thì hắn có quyền hạn lớn nhất Quỷ Âm môn.
- " Nga... "
Nguyệt Tích Lương hiểu rõ, ứng một tiếng. Cả doạn đường đi nàng với Lục Hoành ngươi một câu, ta một câu, trò chuyện vui vẻ đến quên trời quên đất, không nhận thấy những người khác đang oán hận nghiến răng ken két.
Lão đầu Lục Hoành, ai cho ngươi độc chiếm môn chủ?!
Chúng ta cũng muốn nữa!
Môn chủ, ngươi nhìn nhìn chúng ta một chút, chúng ta thực cô đơn a!
Sau khi ra khỏi huyễn trận đào hoa, một đình viện cực kỳ tinh xảo xuất hiện trong tầm mắt Nguyệt Tích Lương, đình viện này.... nhìn sao quen mắt như thế?
Nguyệt Tích Lương chớp mắt lại chớp mắt, rồi bỗng nhiên mắt trừng lớn, kinh ngạc há hốc mồm.
What?! Đây không phải là một biệt thự nhỏ được xây dựng theo phong cách Baroque hay sao?!
Nhìn kia tường trắng viền vàng!
Nhìn kìa các họa tiết cổ điển!
Nhìn kìa tượng đá nữ thần Athena!
Đây..... nàng trở lại thế giới hiện đại rồi à? Hay ảo giác?!
Nguyệt Tích Lương đỡ đẫn đưa tay lên khép lại khớp hàm, máy móc quay sang nhìn Kình Sâm. Mọi người vẫn còn ở đây, chứng tỏ nàng không phải xuyên về.
Hú hồn chim én!
Kình Sâm tựa hồ nhận thấy sự nghi hoặc của Nguyệt Tích Lương, hắn từ tốn mở miệng.
- " Đây là do chính môn chủ đời đầu thiết kế, sở thích và suy nghĩ của hắn luôn luôn kỳ quái và khác người như vậy. Môn chủ, ngươi đừng để tâm. "
Nguyệt Tích Lương: Không, ta không thấy kỳ quái, ta chỉ thấy bất ngờ mà thôi!
Theo Kình Sâm nói thì có lẽ vị môn chủ đời trước ấy có liên quan ít nhiều đến thế giới hiện đại của nàng. Có khi nào..... hắn cũng là người xuyên không?!
Nàng gặp được đồng hao rồi?
Chỉ đáng tiếc, hắn đã chết từ lâu. Nếu không, đồng hao gặp gỡ trên thế giới rộng lớn này là một điều kỳ diệu, thú vị biết mấy.
Nguyệt Tích Lương thở dài, điều chỉnh lại tâm tình kích động, bước vào trong biệt thự, cảm giác quen thuộc khiến nàng không kìm được thả lỏng tâm thần, thoải mái hơn nhiều.
Đặt mông ngồi trên ghế 'sofa', Nguyệt Tích Lương bắt đầu vào công chuyện chính.
- " Các thúc thúc bá bá, mời ngồi. "
Chúng trưởng lão biết môn chủ nhà mình đã bật chế độ nghiêm túc bèn nhanh chóng nhập tọa, vểnh tai lên nghe.
Nguyệt Tích Lương một tay chống cằm, ánh mắt hạ xuống ẩn ẩn có chút mất mát, rốt cuộc nói.
- " Mọi người chắc cũng đã biết chuyện xảy ra với phụ mẫu của ta rồi đúng không? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.