Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 304
Trang Aya
09/05/2020
Có lẽ nhận ra chủ nhân của giọng nói ấy là ai, Kình Sâm đang giao thủ với Mạc Kinh Thiên bỗng dùng tốc độ sét đánh thu tay lại, trở về đứng
chắn trước người Nguyệt Tích Lương, nâng cao cảnh giác.
Mạc Kinh Thiên thở phào, ngoái đầu nhìn về một phương hướng. Phương hướng đó đang có điểm trắng ngày càng phóng đại, cuối cùng hóa thành một đạo bóng dáng mặc bạch y, chân hắn như không hề chạm đất, lướt nhẹ, trong chớp mắt đã xuất hiện trên lôi đài.
- " Là lão cung chủ Thần Minh cung! "
- " Lão cung chủ Mạc Vấn Thiên đến rồi! "
- " Không phải nói hắn đang bế quan hay sao?! "
Các môn phái bắt đầu trở nên nhốn nháo, không ngừng thảo luận. Khi Thao Thiết chưa chết có tuyên bố, Mạc Vấn Thiên sẽ không đến đại hội võ lâm. Nhưng hắn vậy mà lại đến rồi, như thế có phải hắn nuốt lời, định làm chủ lôi đài?
Mạc Vấn Thiên rốt cuộc có ý gì?!
Kình Sâm nhíu mày nhìn đối thủ cả đời của mình trước mặt, có cảm giác y là lạ. Mấy chục năm không gặp, tại sao Mạc Vấn Thiên không những không già đi, mà còn trẻ hơn?
Điều này quá mức phi lý!
Mạc Vấn Thiên cất giọng, không mặn không nhạt nói.
- " Kình Sâm, lão đầu ngươi gặp bổn cung chủ mà lúc nào cũng như nhím xù lông, thật không đáng yêu. "
Trên trán Kình Sâm chảy xuống ba đạo hắc tuyến, vài cọng râu trắng run a run. Lão phu mới không cần đáng yêu! Đáng yêu cái rắm!
Mạc Vấn Thiên, ngươi có thể không nói mấy cái câu làm cho người khác dễ hiểu lầm như thế được hay không?
Ta khinh!
Kình Sâm bĩu môi, cực kỳ ghét bỏ quạt quạt mũi thoáng gió, làm như ngửi thấy cái gì thối lắm.
- " Mạc Vấn Thiên, lão bất tử nhà ngươi lại không đánh răng. Ăn nói cho tử tế, nếu không lão phu đánh cho ngươi răng rơi đầy đất! "
Như thế nào là oan gia?
Nếu người ngoài không biết những ân oán của bọn hắn, không biết bọn hắn đã từng dồn đối phương vào chỗ chết thì chắc chắn sẽ cho rằng bọn hắn là một đôi oan gia.
Đơn giản vì cách thức ở chung của hai kẻ dở hơi không bao giờ bình thường.
Mạc Vấn Thiên cười không nói, hắn quay sang Mạc Kinh Thiên, không vui trách cứ.
- " Ta đã giao cho con việc đơn giản như giết người của Quỷ Âm môn cũng không làm được. Thật vô dụng! "
Giết người Quỷ Âm môn? Có lẽ chỉ có Mạc Vấn Thiên mới có thể tự nhiên nói ra câu ấy mà không sợ khí thế dọa người của Kình Sâm.
Nguyệt Tích Lương tò mò từ sau lưng Kình Sâm ló đầu ra ngoài. Không thể trách nàng bây giờ mới ngó ra, ai bảo cuộc đối thoại của Kình Sâm gia gia với lão cung chủ Thần Minh cung ám muội như vậy. Làm đầu óc nàng không tự chủ..... hắc hắc.... máu hủ nổi lên.
Vô cảm công và nữ vương thụ, nghĩ thôi đã thấy thú vị!
Đương khi Nguyệt Tích Lương nhìn đến lão cung chủ Thần Minh cung, nàng giật mình, cả kinh trợn tròn mắt, miệng há hốc.
Giống....... vậy mà giống phụ thân đại nhân đến tám phần!
Không! Nếu so về tuổi thì phải là phụ thân đại nhân giống Mạc Vấn Thiên. Nhìn vào hai người, không có ai phủ nhận việc họ là phụ tử ruột thịt.
Nghe đồn Mạc Vấn Thiên và Kình Sâm tuổi tác tương đương nhau, nhưng thoạt nhìn hắn trẻ hơn Kình Sâm rất nhiều.
Mạc Vấn Thiên da dẻ căng bóng hồng hào, khóe mắt có vài nếp nhăn mờ mờ, mái tóc bạc trắng vấn lên bằng cây trâm bạch ngọc đơn giản. Đôi mắt ưng giống hệt Nguyệt Kinh Thiên, thêm vào một chút ý vị câu nhân. Vô cảm và câu nhân nghe có vẻ không hề liên quan đến nhau, thế nhưng nó lại cùng tập hơn trên một con người, hài hòa đến không ngờ.
Nguyệt Tích Lương nhạy cảm phát hiện, Nguyệt Kinh Thiên thay đổi trở thành Mạc Kinh Thiên, khí chất của hắn có chút tương tự vị lão cung chủ nào đó.
Không lẽ..... bọn hắn thực sự là phụ tử? Vậy Nguyệt Kinh Thiên tại sao mất trí nhớ? Mà nàng...... phải gọi Mạc Vấn Thiên một tiếng tổ phụ?
A a a a, rối rắm muốn chết!
Nguyệt Tích Lương cảm thấy đầu óc mình như muốn nổ tung. Có quá nhiều thứ nàng không hiểu, không biết. Nàng không rõ nên bắt đầu gỡ từ chỗ nào nữa.
Mạc Kinh Thiên ý vị thâm thường liếc Nguyệt Tích Lương một cái, hơi chần chừ, cuối cùng vẫn không nói ra chuyện nàng nhận hắn thành phụ thân. Mạc Kinh Thiên hạ giọng.
- " Xin lỗi. "
Không biết vì lý do gì, Mạc Kinh Thiên mặc dù trung thành với Mạc Vấn Thiên, bất quá hắn lại giữ sự cao ngạo, quật cường không chịu cúi đầu trước y.
Ngươi sai ta làm việc, ta làm. Nhưng ngươi bắt ta quỳ, ta tuyệt đối không quỳ!
Đó là ngạo khí đã ngấm sâu vào trong cốt tủy Mạc Kinh Thiên, cho dù trí nhớ có thay đổi cũng không biến mất...
Mạc Vấn Thiên không để ý phẩy tay, trong con mắt lãnh ngạo lóe lên sát khí ngập trời.
- " Thôi bỏ đi, không sao. Dù gì thì bọn hắn cũng không thể sống sót mà rời khỏi đây. "
Không thể sống sót?
Hắn đang nói tới ai?!
Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Mạc Vấn Thiên, tựa như không nghĩ tới võ lâm minh chủ tôn quý, nổi thanh thiện lành, chính nghĩa của bọn hắn lại có thể nói ra lời này.
Không lẽ ở phía sau còn có một âm mưu giăng sẵn đang chờ bọn hắn? Có những người đầu óc thông minh dựa vào tình hình hiện tại suy đoán được một ít da lông nhưng lại không dám chắc chắn.
Kình Sâm híp mắt, cười lạnh.
- " Rốt cuộc cũng chịu lộ bộ mặt thật rồi sao? Mạc ngụy quân tử? "
Mạc Vấn Thiên lắc đầu, nhả ra chữ chữ châu ngọc.
- " Ngươi nói vậy bổn cung chủ đau lòng. Kình Sâm, ta vốn không biết làm thế nào để dụ ngươi vào tròng, không nghĩ tới các ngươi lại tự mình dâng tới cửa. Vậy ta không khách khí. "
Khuôn mặt Nguyệt Tích Lương phi thường đặc sắc, nàng mở miệng.
- " Đại hội võ lâm lần này là một cái bẫy của Thần Minh cung các ngươi? Để làm gì?! "
Theo nàng biết, Thần Minh cung đã là võ lâm tối thượng. Đâu cần thiết phải sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu này?
Mạc Vấn Thiên dường như lúc này mới chú ý tới sự hiện diện của Nguyệt Tích Lương, hắn hứng thú nhướng mày.
- " Tiểu cô nương, ngươi là ai? Có tư cách nói chuyện với bổn cung chủ? "
Nguyệt Tích Lương còn đang định nói gì thì Kình Sâm đã đưa tay chặn lại, hắn khẽ lắc đầu với nàng rồi cất lời, giọng nói vang dội, rõ ràng truyền vào tai từng người có mặt, làm cho bọn hắn kinh hãi không thôi.
- " Mạc Vấn Thiên, dã tâm của ngươi không nhỏ nhỉ? Còn muốn thống lĩnh cả giang hồ lẫn triều đình, bá chủ thiên hạ. Ta nói có đúng không...... môn chủ của môn phái thần bí? "
Cụm từ 'môn phái thần bí' đã không còn xa lạ với bất cứ thế lực nào dù lớn hay nhỏ. Mấy chục năm trở lại đây, môn phái này hoành hành mang lại đủ thứ rắc rối, mang lại tai ương, sợ hãi, thủ đoạn quỷ dị.... 'Môn phái thần bí' đã sớm trở thành kẻ thù chung của giang hồ, từ chính lẫn tà. Đến tứ quốc cũng đang đề phòng bọn hắn, chỉ cần để lộ ra manh mối là sẽ xuất binh tiêu diệt.
Mà 'môn phái thần bí' này, Kình Sâm đã đoán được đại ý từ lâu nhưng lại chưa có chứng cứ xác minh nên không nói ra. Nhưng mà bây giờ, khi nhìn thấy Mạc Vấn Thiên, hành động của Mạc Vấn Thiên đã khiến càng chăc chắn suy đoán trong lòng mình.
Không, không phải là suy đoán nữa. Hắn đây là khẳng định, là chắc chắn một trăm phần trăm rồi!
Môn phái thần bí, không phải là môn phái nào xa lạ, nó chính là...... Thần Minh cung!
Mạc Kinh Thiên thở phào, ngoái đầu nhìn về một phương hướng. Phương hướng đó đang có điểm trắng ngày càng phóng đại, cuối cùng hóa thành một đạo bóng dáng mặc bạch y, chân hắn như không hề chạm đất, lướt nhẹ, trong chớp mắt đã xuất hiện trên lôi đài.
- " Là lão cung chủ Thần Minh cung! "
- " Lão cung chủ Mạc Vấn Thiên đến rồi! "
- " Không phải nói hắn đang bế quan hay sao?! "
Các môn phái bắt đầu trở nên nhốn nháo, không ngừng thảo luận. Khi Thao Thiết chưa chết có tuyên bố, Mạc Vấn Thiên sẽ không đến đại hội võ lâm. Nhưng hắn vậy mà lại đến rồi, như thế có phải hắn nuốt lời, định làm chủ lôi đài?
Mạc Vấn Thiên rốt cuộc có ý gì?!
Kình Sâm nhíu mày nhìn đối thủ cả đời của mình trước mặt, có cảm giác y là lạ. Mấy chục năm không gặp, tại sao Mạc Vấn Thiên không những không già đi, mà còn trẻ hơn?
Điều này quá mức phi lý!
Mạc Vấn Thiên cất giọng, không mặn không nhạt nói.
- " Kình Sâm, lão đầu ngươi gặp bổn cung chủ mà lúc nào cũng như nhím xù lông, thật không đáng yêu. "
Trên trán Kình Sâm chảy xuống ba đạo hắc tuyến, vài cọng râu trắng run a run. Lão phu mới không cần đáng yêu! Đáng yêu cái rắm!
Mạc Vấn Thiên, ngươi có thể không nói mấy cái câu làm cho người khác dễ hiểu lầm như thế được hay không?
Ta khinh!
Kình Sâm bĩu môi, cực kỳ ghét bỏ quạt quạt mũi thoáng gió, làm như ngửi thấy cái gì thối lắm.
- " Mạc Vấn Thiên, lão bất tử nhà ngươi lại không đánh răng. Ăn nói cho tử tế, nếu không lão phu đánh cho ngươi răng rơi đầy đất! "
Như thế nào là oan gia?
Nếu người ngoài không biết những ân oán của bọn hắn, không biết bọn hắn đã từng dồn đối phương vào chỗ chết thì chắc chắn sẽ cho rằng bọn hắn là một đôi oan gia.
Đơn giản vì cách thức ở chung của hai kẻ dở hơi không bao giờ bình thường.
Mạc Vấn Thiên cười không nói, hắn quay sang Mạc Kinh Thiên, không vui trách cứ.
- " Ta đã giao cho con việc đơn giản như giết người của Quỷ Âm môn cũng không làm được. Thật vô dụng! "
Giết người Quỷ Âm môn? Có lẽ chỉ có Mạc Vấn Thiên mới có thể tự nhiên nói ra câu ấy mà không sợ khí thế dọa người của Kình Sâm.
Nguyệt Tích Lương tò mò từ sau lưng Kình Sâm ló đầu ra ngoài. Không thể trách nàng bây giờ mới ngó ra, ai bảo cuộc đối thoại của Kình Sâm gia gia với lão cung chủ Thần Minh cung ám muội như vậy. Làm đầu óc nàng không tự chủ..... hắc hắc.... máu hủ nổi lên.
Vô cảm công và nữ vương thụ, nghĩ thôi đã thấy thú vị!
Đương khi Nguyệt Tích Lương nhìn đến lão cung chủ Thần Minh cung, nàng giật mình, cả kinh trợn tròn mắt, miệng há hốc.
Giống....... vậy mà giống phụ thân đại nhân đến tám phần!
Không! Nếu so về tuổi thì phải là phụ thân đại nhân giống Mạc Vấn Thiên. Nhìn vào hai người, không có ai phủ nhận việc họ là phụ tử ruột thịt.
Nghe đồn Mạc Vấn Thiên và Kình Sâm tuổi tác tương đương nhau, nhưng thoạt nhìn hắn trẻ hơn Kình Sâm rất nhiều.
Mạc Vấn Thiên da dẻ căng bóng hồng hào, khóe mắt có vài nếp nhăn mờ mờ, mái tóc bạc trắng vấn lên bằng cây trâm bạch ngọc đơn giản. Đôi mắt ưng giống hệt Nguyệt Kinh Thiên, thêm vào một chút ý vị câu nhân. Vô cảm và câu nhân nghe có vẻ không hề liên quan đến nhau, thế nhưng nó lại cùng tập hơn trên một con người, hài hòa đến không ngờ.
Nguyệt Tích Lương nhạy cảm phát hiện, Nguyệt Kinh Thiên thay đổi trở thành Mạc Kinh Thiên, khí chất của hắn có chút tương tự vị lão cung chủ nào đó.
Không lẽ..... bọn hắn thực sự là phụ tử? Vậy Nguyệt Kinh Thiên tại sao mất trí nhớ? Mà nàng...... phải gọi Mạc Vấn Thiên một tiếng tổ phụ?
A a a a, rối rắm muốn chết!
Nguyệt Tích Lương cảm thấy đầu óc mình như muốn nổ tung. Có quá nhiều thứ nàng không hiểu, không biết. Nàng không rõ nên bắt đầu gỡ từ chỗ nào nữa.
Mạc Kinh Thiên ý vị thâm thường liếc Nguyệt Tích Lương một cái, hơi chần chừ, cuối cùng vẫn không nói ra chuyện nàng nhận hắn thành phụ thân. Mạc Kinh Thiên hạ giọng.
- " Xin lỗi. "
Không biết vì lý do gì, Mạc Kinh Thiên mặc dù trung thành với Mạc Vấn Thiên, bất quá hắn lại giữ sự cao ngạo, quật cường không chịu cúi đầu trước y.
Ngươi sai ta làm việc, ta làm. Nhưng ngươi bắt ta quỳ, ta tuyệt đối không quỳ!
Đó là ngạo khí đã ngấm sâu vào trong cốt tủy Mạc Kinh Thiên, cho dù trí nhớ có thay đổi cũng không biến mất...
Mạc Vấn Thiên không để ý phẩy tay, trong con mắt lãnh ngạo lóe lên sát khí ngập trời.
- " Thôi bỏ đi, không sao. Dù gì thì bọn hắn cũng không thể sống sót mà rời khỏi đây. "
Không thể sống sót?
Hắn đang nói tới ai?!
Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Mạc Vấn Thiên, tựa như không nghĩ tới võ lâm minh chủ tôn quý, nổi thanh thiện lành, chính nghĩa của bọn hắn lại có thể nói ra lời này.
Không lẽ ở phía sau còn có một âm mưu giăng sẵn đang chờ bọn hắn? Có những người đầu óc thông minh dựa vào tình hình hiện tại suy đoán được một ít da lông nhưng lại không dám chắc chắn.
Kình Sâm híp mắt, cười lạnh.
- " Rốt cuộc cũng chịu lộ bộ mặt thật rồi sao? Mạc ngụy quân tử? "
Mạc Vấn Thiên lắc đầu, nhả ra chữ chữ châu ngọc.
- " Ngươi nói vậy bổn cung chủ đau lòng. Kình Sâm, ta vốn không biết làm thế nào để dụ ngươi vào tròng, không nghĩ tới các ngươi lại tự mình dâng tới cửa. Vậy ta không khách khí. "
Khuôn mặt Nguyệt Tích Lương phi thường đặc sắc, nàng mở miệng.
- " Đại hội võ lâm lần này là một cái bẫy của Thần Minh cung các ngươi? Để làm gì?! "
Theo nàng biết, Thần Minh cung đã là võ lâm tối thượng. Đâu cần thiết phải sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu này?
Mạc Vấn Thiên dường như lúc này mới chú ý tới sự hiện diện của Nguyệt Tích Lương, hắn hứng thú nhướng mày.
- " Tiểu cô nương, ngươi là ai? Có tư cách nói chuyện với bổn cung chủ? "
Nguyệt Tích Lương còn đang định nói gì thì Kình Sâm đã đưa tay chặn lại, hắn khẽ lắc đầu với nàng rồi cất lời, giọng nói vang dội, rõ ràng truyền vào tai từng người có mặt, làm cho bọn hắn kinh hãi không thôi.
- " Mạc Vấn Thiên, dã tâm của ngươi không nhỏ nhỉ? Còn muốn thống lĩnh cả giang hồ lẫn triều đình, bá chủ thiên hạ. Ta nói có đúng không...... môn chủ của môn phái thần bí? "
Cụm từ 'môn phái thần bí' đã không còn xa lạ với bất cứ thế lực nào dù lớn hay nhỏ. Mấy chục năm trở lại đây, môn phái này hoành hành mang lại đủ thứ rắc rối, mang lại tai ương, sợ hãi, thủ đoạn quỷ dị.... 'Môn phái thần bí' đã sớm trở thành kẻ thù chung của giang hồ, từ chính lẫn tà. Đến tứ quốc cũng đang đề phòng bọn hắn, chỉ cần để lộ ra manh mối là sẽ xuất binh tiêu diệt.
Mà 'môn phái thần bí' này, Kình Sâm đã đoán được đại ý từ lâu nhưng lại chưa có chứng cứ xác minh nên không nói ra. Nhưng mà bây giờ, khi nhìn thấy Mạc Vấn Thiên, hành động của Mạc Vấn Thiên đã khiến càng chăc chắn suy đoán trong lòng mình.
Không, không phải là suy đoán nữa. Hắn đây là khẳng định, là chắc chắn một trăm phần trăm rồi!
Môn phái thần bí, không phải là môn phái nào xa lạ, nó chính là...... Thần Minh cung!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.