Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 317
Trang Aya
13/05/2020
Nguyệt Tích Lương cười như không cười thò đầu ra khỏi xe hỏi Bạch Sát.
- " Ăn ngon sao? "
Bạch Sát không chút nghĩ ngợi gật gật đầu, ngây thơ hồn nhiên nói.
- " Ngon! "
Nguyệt Tích Lương, A Nghiên, Lam tỷ cật lực nhịn cười, nhịn đến mức nội thương. Lam tỷ run run khóe môi, tiếp lời.
- " Ngon là tốt. Miếng khoai lang ấy Tứ ca ta không có phúc ăn, ngươi được ăn ké đương nhiên ngon rồi. Ài.... cũng chả biết hắn ăn ở ra sao, trời đánh tránh miếng ăn, đến miệng rơi thì đã đành, đây vào tận cổ họng rồi còn vuột mất. Chậc chậc, Bạch Sát ngươi có lộc! "
Không nói ra thì đỡ, nói ra rồi khuôn mặt Hiên Viên Dật càng thêm đen.
Bạch Sát mới đầu không hiểu Hiên Viên Lam nói vậy có ý gì. Hắn nghĩ nghĩ một lúc, sau cùng tái mặt hỏi lại.
- " Chủ tử? Cổ..... cổ họng? "
Lam tỷ nhếch môi, ý vị thâm thường.... à không, là đểu cáng nói.
- " Đúng vậy. Ngươi thấy nước miếng của Tứ ca ta có mùi vị như thế nào? Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh vì là người đầu tiên được nếm thử. "
Nàng không nói điêu, Hiên Viên Dật trong trắng thực sự, còn trong trắng hơn cả nữ nhân. Đến tận giờ phút này, nụ hôn đầu của hắn vẫn chưa mất, được niêm yết trên môi, hàng thật giá thật.
Nghe nói đến việc bản thân ăn phải nước miếng Hiên Viên Dật, Bạch Sát biến sắc, dạ dày là một trận cồn cào.
Ụa!
Hắn trực tiếp vứt dây cương, phi ra khỏi xe ngựa ôm gốc cây nôn khan.
Mẹ nó! Ăn nước miếng..... ụa!
- " Ha ha ha! Tứ ca..... ngươi bị thuộc hạ ghét bỏ! "
Lam tỷ đập bàn cười lăn cười bò. Hiên Viên Dật tức giận sao? Nàng không sợ! Tứ ca chuẩn xác là một con hổ giấy không hơn không kém. Từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng đánh nàng, hắn cũng không đánh nữ nhân.
- " Hiên.... Viên..... Lam! Muội có tin ta vứt muội ra khỏi xe ngựa hay không? "
Hiên Viên Dật đầu bốc hỏa, nho nhã lễ độ hắn cũng không kìm được mà gằn giọng.
Lam tỷ sợ? Không, nàng một chút cũng không sợ! Chỉ thấy nàng ta nhào về phía Nguyệt Tích Lương, ôm lấy eo nàng, dụi dụi ngực nàng làm nũng.
- " Tích Lương~ muội xem, bằng hữu của muội muốn đuổi ta đi. Muội phải làm chủ cho ta nha~ Muội hại ta không cửa không nhà, sự nghiệp sụp đổ, muội phải chịu trách nhiệm với ta tới cùng..... "
Đuôi lông mày Nguyệt Tích Lương giật giật. Nếu nàng không nhầm, gia sản, tiền tài của Lam tỷ vẫn còn đó, không mất miếng nào.
Là nàng thấy nàng ta có năng khiếu kinh doanh thanh lâu nên lập mưu câu đi thôi.
Nguyệt Tích Lương xuyên đến đây vẫn luôn ấp ủ một dự định, đó là xây dựng mấy Tiểu Quan Quán cho vui nhà vui cửa. Thuận tiện bẻ cong được người nào thì hay người ấy, thành lập một công hội LGBT đông đảo, hùng mạnh.
Tiểu Quan Quán nàng đã nhờ Nguyệt Hạo Thần xây hộ, hiện nay chỉ thiếu mỗi một vị ma ma chủ quản có năng lực. Ma ma Tiểu Quan Quán cứ gì phải là nam nhân? Nguyệt Tích Lương khó khăn lắm mới gặp được Hiên Viên Lam phù hợp với yêu cầu của nàng, nếu không đào mang đi thì thật đáng tiếc....
A Nghiên với tay kéo Lam tỷ ra xa Nguyệt Tích Lương, hậm hực mở miệng.
- " Ngươi an phận cho bản tiểu thư! "
Đừng tưởng nàng không biết tính hướng Hiên Viên Lam có vấn đề. Nàng ta bám dính Tích Lương muội muội chắc chắn có ý đồ đen tối.
Tích Lương thuần khiết như vậy, nàng không thể để Tích Lương bị nữ nhân thối này vấy bẩn.
Ách xì!
Nguyệt Tích Lương vô duyên vô cớ hắt xì một cái rõ to, vi khuẩn văng tung tóe.
Hiên Viên Lam mị mắt, cũng không phản đối mà trở mình đu lên người A Nghiên, thổi hơi vào vành tai nhạy cảm của nàng.
- " A~ Tiểu Nghiên Nghiên, ta không biết ngươi thích ăn dấm như thế đó. Ngươi giấu kỹ, nhưng tâm tư ma ma ta đây nhạy bén, đừng hòng qua mắt ta. Có phải ngươi thích...... "
Lam tỷ cố ý kéo dài giọng, quyến rũ phong tình, giống chú mèo con gãi nhẹ vào lòng người nghe.
A Nghiên rùng mình, da ga da vịt không ngừng rơi rụng, vành tai nàng đỏ ửng lên trông thấy. Trong tâm hoảng hốt tột cùng như thể bí mật nàng che giấu bấy lâu bỗng dưng bị vạch trần.
Nàng ta biết ư?
Như vậy......
Ngón tay Hiên Viên Lam vạch một đường trên bầu ngực mềm mại, căng tròn của A Nghiên, nàng tiếp tục.
- " Có phải ngươi thích...... "
A Nghiên đảo mắt không dám nhìn thẳng, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.
Nên ngăn cản nàng ta? Hay là không?
A Nghiên bồn chồn liếc Nguyệt Tích Lương, tim nhỏ đập thình thịch. Có khi nào..... nói ra sẽ có tiến triển tốt hơn? Nàng không tin, Nguyệt Tích Lương không có một chút tình cảm nào với nàng.
Thôi vậy! Nói thì nói đi!
A Nghiên hạ quyết tâm không chặn miệng Lam tỷ, để cho nàng ta gián tiếp nói ra tâm tư của nàng với 'nàng'.
- " Ta biết ngay mà! "
Giọng nói Hiên Viên Lam tăng thêm vài âm độ, trở nên cao vút, A Nghiên giật mình thon thót.
- " A Nghiên, đúng thật là ngươi..... thích ta! "
- " .......... "
A Nghiên ngơ rồi.
Nguyệt Tích Lương, Hiên Viên Dật cũng đần luôn.
A Nghiên nàng...... thích Hiên Viên Lam lúc nào?!
Đang lúc mọi người còn trong trạng thái hóa đá thì Lam tỷ đã thao thao bất tuyệt.
- " Ây da, tại sao ta không phát hiện ra từ sớm kia chứ? Một nữ ưu tú như ta, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, ngươi thích ta cũng là chuyện thường tình. Nhưng cách theo đuổi của ngươi hơi sai sai à nha. Thích ta thì cứ nói thẳng, sao phải tìm cớ để gây sự với ta? Ngươi muốn thu hút sự chú ý của ta có nhiều có nhiều cách lắm, ví dụ...... nửa đêm thoát y trèo lên giường, nằm nghiêng ráo nước. Ta là một con người không có định lực, ngươi mà làm như vậy, thú tính ta sôi trào..... sủng hạnh ngươi ngay! "
Thảo nào, nàng thấy A Nghiên quá mức kỳ lạ.
Lam tỷ tự nhận bản thân rất hợp nhãn duyên phái nữ, những nữ tử gặp qua nàng không ai là không có thiện cảm. Người ta không phải có câu 'yêu nhau lắm cắn nhau đau' ư?
Lam tỷ càng nghĩ càng cảm thấy có lý, liên tục gật gù, tự bội phục trí thông minh chính mình.
Nguyệt Tích Lương khôi phục tinh thần, đại não vận chuyển, nàng dơ ngón tay với cái A Nghiên, con ngươi lấp lánh quang mang.
- " A Nghiên cố lên! Ta ủng hộ tỷ! "
A Nghiên nhanh muốn khóc, nàng vội phủ nhận.
- " Không phải! Ta..... "
Lời nói còn chưa nói xong nàng đã bị Hiên Viên Lam ôm vào lòng, vuốt đầu nàng như vuốt lông thú sủng.
- " Cho ngươi một cái ôm khích lệ. Trong hàng đống người thích ta, ngươi cũng có triển vọng đó, chỉ là tính tình hơi điêu ngoa. Ta thích muội tử ngoan ngoãn, nghe lời hơn. Ngươi chậm rãi sửa sửa.... ta đợi! "
A Nghiên: " .......... "
Ngươi nói bậy!
Quỷ mới thích ngươi! Cái đồ cuồng tự luyến!
Tích Lương, đừng nghe nàng ta, đều là nàng ta tự biên tự diễn. Ta oan uổng! Quả thực oan uổng!!
A Nghiên có ẩn tình mà không tài nào giải thích được. Sau một hồi vật lộn không thể thoát ra cái ôm đầy 'tình cảm' của Lam tỷ. Nàng thức thời giả chết.
Nguyệt Tích Lương và Hiên Viên Dật cười tủm tỉm khoanh tay ngồi một bên xem kịch. Nàng chậc lưỡi.
- " Lam tỷ và A Nghiên thật đẹp đôi. "
Hai nữ tử xinh đẹp, quyến rũ, kiều diễm yêu nhau, tưởng tượng cảnh các nàng quấn quýt trên giường, Nguyệt Tích Lương đã thấy mũi nóng nóng.
Bỏng mắt chết mất!
Phi lễ chớ nghe! Phi lễ chớ nhìn!
Hiên Viên Dật xoa cằm, phán.
- " Tháng sau cử hành đại hôn. "
Đánh nhanh thắng nhanh. Lề mề là muội muội nhà hắn mất lão bà như chơi.
- " Có mời ta? "
- " Nàng chủ trì. "
- " Tuyệt! "
.......
Hí!!!
Bốn đại nhân vật bên trong xe ngựa đang vui đùa thì bỗng nhiên xe dừng lại đột ngột. Cơ thể bọn hắn nghiêng ngả, lảo đảo không vững, Nguyệt Tích lương ngã dúi về đằng trước bằng tư thế 'cẩu ăn phân' bất nhã.
Nàng lồm cồm bò dậy, xoa xoa cái môi sưng vù vì bị đập vào thành bàn, đầu ong ong đầy sao, gào to.
- " Có chuyện gì vậy?! "
Hắc Sát trầm mặt nhìn tình cảnh máu me trước mắt, lệ khí dâng trào, căm phẫn cùng cực. Hắn lắng tai nghe kỹ, nhận ra xung quanh vài dặm còn có tiếng chém giết và la khóc. Hắn cất lời.
- " Ngoài này xảy ra chuyện rồi. Các người mau ra xem..... "
- " Ăn ngon sao? "
Bạch Sát không chút nghĩ ngợi gật gật đầu, ngây thơ hồn nhiên nói.
- " Ngon! "
Nguyệt Tích Lương, A Nghiên, Lam tỷ cật lực nhịn cười, nhịn đến mức nội thương. Lam tỷ run run khóe môi, tiếp lời.
- " Ngon là tốt. Miếng khoai lang ấy Tứ ca ta không có phúc ăn, ngươi được ăn ké đương nhiên ngon rồi. Ài.... cũng chả biết hắn ăn ở ra sao, trời đánh tránh miếng ăn, đến miệng rơi thì đã đành, đây vào tận cổ họng rồi còn vuột mất. Chậc chậc, Bạch Sát ngươi có lộc! "
Không nói ra thì đỡ, nói ra rồi khuôn mặt Hiên Viên Dật càng thêm đen.
Bạch Sát mới đầu không hiểu Hiên Viên Lam nói vậy có ý gì. Hắn nghĩ nghĩ một lúc, sau cùng tái mặt hỏi lại.
- " Chủ tử? Cổ..... cổ họng? "
Lam tỷ nhếch môi, ý vị thâm thường.... à không, là đểu cáng nói.
- " Đúng vậy. Ngươi thấy nước miếng của Tứ ca ta có mùi vị như thế nào? Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh vì là người đầu tiên được nếm thử. "
Nàng không nói điêu, Hiên Viên Dật trong trắng thực sự, còn trong trắng hơn cả nữ nhân. Đến tận giờ phút này, nụ hôn đầu của hắn vẫn chưa mất, được niêm yết trên môi, hàng thật giá thật.
Nghe nói đến việc bản thân ăn phải nước miếng Hiên Viên Dật, Bạch Sát biến sắc, dạ dày là một trận cồn cào.
Ụa!
Hắn trực tiếp vứt dây cương, phi ra khỏi xe ngựa ôm gốc cây nôn khan.
Mẹ nó! Ăn nước miếng..... ụa!
- " Ha ha ha! Tứ ca..... ngươi bị thuộc hạ ghét bỏ! "
Lam tỷ đập bàn cười lăn cười bò. Hiên Viên Dật tức giận sao? Nàng không sợ! Tứ ca chuẩn xác là một con hổ giấy không hơn không kém. Từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng đánh nàng, hắn cũng không đánh nữ nhân.
- " Hiên.... Viên..... Lam! Muội có tin ta vứt muội ra khỏi xe ngựa hay không? "
Hiên Viên Dật đầu bốc hỏa, nho nhã lễ độ hắn cũng không kìm được mà gằn giọng.
Lam tỷ sợ? Không, nàng một chút cũng không sợ! Chỉ thấy nàng ta nhào về phía Nguyệt Tích Lương, ôm lấy eo nàng, dụi dụi ngực nàng làm nũng.
- " Tích Lương~ muội xem, bằng hữu của muội muốn đuổi ta đi. Muội phải làm chủ cho ta nha~ Muội hại ta không cửa không nhà, sự nghiệp sụp đổ, muội phải chịu trách nhiệm với ta tới cùng..... "
Đuôi lông mày Nguyệt Tích Lương giật giật. Nếu nàng không nhầm, gia sản, tiền tài của Lam tỷ vẫn còn đó, không mất miếng nào.
Là nàng thấy nàng ta có năng khiếu kinh doanh thanh lâu nên lập mưu câu đi thôi.
Nguyệt Tích Lương xuyên đến đây vẫn luôn ấp ủ một dự định, đó là xây dựng mấy Tiểu Quan Quán cho vui nhà vui cửa. Thuận tiện bẻ cong được người nào thì hay người ấy, thành lập một công hội LGBT đông đảo, hùng mạnh.
Tiểu Quan Quán nàng đã nhờ Nguyệt Hạo Thần xây hộ, hiện nay chỉ thiếu mỗi một vị ma ma chủ quản có năng lực. Ma ma Tiểu Quan Quán cứ gì phải là nam nhân? Nguyệt Tích Lương khó khăn lắm mới gặp được Hiên Viên Lam phù hợp với yêu cầu của nàng, nếu không đào mang đi thì thật đáng tiếc....
A Nghiên với tay kéo Lam tỷ ra xa Nguyệt Tích Lương, hậm hực mở miệng.
- " Ngươi an phận cho bản tiểu thư! "
Đừng tưởng nàng không biết tính hướng Hiên Viên Lam có vấn đề. Nàng ta bám dính Tích Lương muội muội chắc chắn có ý đồ đen tối.
Tích Lương thuần khiết như vậy, nàng không thể để Tích Lương bị nữ nhân thối này vấy bẩn.
Ách xì!
Nguyệt Tích Lương vô duyên vô cớ hắt xì một cái rõ to, vi khuẩn văng tung tóe.
Hiên Viên Lam mị mắt, cũng không phản đối mà trở mình đu lên người A Nghiên, thổi hơi vào vành tai nhạy cảm của nàng.
- " A~ Tiểu Nghiên Nghiên, ta không biết ngươi thích ăn dấm như thế đó. Ngươi giấu kỹ, nhưng tâm tư ma ma ta đây nhạy bén, đừng hòng qua mắt ta. Có phải ngươi thích...... "
Lam tỷ cố ý kéo dài giọng, quyến rũ phong tình, giống chú mèo con gãi nhẹ vào lòng người nghe.
A Nghiên rùng mình, da ga da vịt không ngừng rơi rụng, vành tai nàng đỏ ửng lên trông thấy. Trong tâm hoảng hốt tột cùng như thể bí mật nàng che giấu bấy lâu bỗng dưng bị vạch trần.
Nàng ta biết ư?
Như vậy......
Ngón tay Hiên Viên Lam vạch một đường trên bầu ngực mềm mại, căng tròn của A Nghiên, nàng tiếp tục.
- " Có phải ngươi thích...... "
A Nghiên đảo mắt không dám nhìn thẳng, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.
Nên ngăn cản nàng ta? Hay là không?
A Nghiên bồn chồn liếc Nguyệt Tích Lương, tim nhỏ đập thình thịch. Có khi nào..... nói ra sẽ có tiến triển tốt hơn? Nàng không tin, Nguyệt Tích Lương không có một chút tình cảm nào với nàng.
Thôi vậy! Nói thì nói đi!
A Nghiên hạ quyết tâm không chặn miệng Lam tỷ, để cho nàng ta gián tiếp nói ra tâm tư của nàng với 'nàng'.
- " Ta biết ngay mà! "
Giọng nói Hiên Viên Lam tăng thêm vài âm độ, trở nên cao vút, A Nghiên giật mình thon thót.
- " A Nghiên, đúng thật là ngươi..... thích ta! "
- " .......... "
A Nghiên ngơ rồi.
Nguyệt Tích Lương, Hiên Viên Dật cũng đần luôn.
A Nghiên nàng...... thích Hiên Viên Lam lúc nào?!
Đang lúc mọi người còn trong trạng thái hóa đá thì Lam tỷ đã thao thao bất tuyệt.
- " Ây da, tại sao ta không phát hiện ra từ sớm kia chứ? Một nữ ưu tú như ta, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, ngươi thích ta cũng là chuyện thường tình. Nhưng cách theo đuổi của ngươi hơi sai sai à nha. Thích ta thì cứ nói thẳng, sao phải tìm cớ để gây sự với ta? Ngươi muốn thu hút sự chú ý của ta có nhiều có nhiều cách lắm, ví dụ...... nửa đêm thoát y trèo lên giường, nằm nghiêng ráo nước. Ta là một con người không có định lực, ngươi mà làm như vậy, thú tính ta sôi trào..... sủng hạnh ngươi ngay! "
Thảo nào, nàng thấy A Nghiên quá mức kỳ lạ.
Lam tỷ tự nhận bản thân rất hợp nhãn duyên phái nữ, những nữ tử gặp qua nàng không ai là không có thiện cảm. Người ta không phải có câu 'yêu nhau lắm cắn nhau đau' ư?
Lam tỷ càng nghĩ càng cảm thấy có lý, liên tục gật gù, tự bội phục trí thông minh chính mình.
Nguyệt Tích Lương khôi phục tinh thần, đại não vận chuyển, nàng dơ ngón tay với cái A Nghiên, con ngươi lấp lánh quang mang.
- " A Nghiên cố lên! Ta ủng hộ tỷ! "
A Nghiên nhanh muốn khóc, nàng vội phủ nhận.
- " Không phải! Ta..... "
Lời nói còn chưa nói xong nàng đã bị Hiên Viên Lam ôm vào lòng, vuốt đầu nàng như vuốt lông thú sủng.
- " Cho ngươi một cái ôm khích lệ. Trong hàng đống người thích ta, ngươi cũng có triển vọng đó, chỉ là tính tình hơi điêu ngoa. Ta thích muội tử ngoan ngoãn, nghe lời hơn. Ngươi chậm rãi sửa sửa.... ta đợi! "
A Nghiên: " .......... "
Ngươi nói bậy!
Quỷ mới thích ngươi! Cái đồ cuồng tự luyến!
Tích Lương, đừng nghe nàng ta, đều là nàng ta tự biên tự diễn. Ta oan uổng! Quả thực oan uổng!!
A Nghiên có ẩn tình mà không tài nào giải thích được. Sau một hồi vật lộn không thể thoát ra cái ôm đầy 'tình cảm' của Lam tỷ. Nàng thức thời giả chết.
Nguyệt Tích Lương và Hiên Viên Dật cười tủm tỉm khoanh tay ngồi một bên xem kịch. Nàng chậc lưỡi.
- " Lam tỷ và A Nghiên thật đẹp đôi. "
Hai nữ tử xinh đẹp, quyến rũ, kiều diễm yêu nhau, tưởng tượng cảnh các nàng quấn quýt trên giường, Nguyệt Tích Lương đã thấy mũi nóng nóng.
Bỏng mắt chết mất!
Phi lễ chớ nghe! Phi lễ chớ nhìn!
Hiên Viên Dật xoa cằm, phán.
- " Tháng sau cử hành đại hôn. "
Đánh nhanh thắng nhanh. Lề mề là muội muội nhà hắn mất lão bà như chơi.
- " Có mời ta? "
- " Nàng chủ trì. "
- " Tuyệt! "
.......
Hí!!!
Bốn đại nhân vật bên trong xe ngựa đang vui đùa thì bỗng nhiên xe dừng lại đột ngột. Cơ thể bọn hắn nghiêng ngả, lảo đảo không vững, Nguyệt Tích lương ngã dúi về đằng trước bằng tư thế 'cẩu ăn phân' bất nhã.
Nàng lồm cồm bò dậy, xoa xoa cái môi sưng vù vì bị đập vào thành bàn, đầu ong ong đầy sao, gào to.
- " Có chuyện gì vậy?! "
Hắc Sát trầm mặt nhìn tình cảnh máu me trước mắt, lệ khí dâng trào, căm phẫn cùng cực. Hắn lắng tai nghe kỹ, nhận ra xung quanh vài dặm còn có tiếng chém giết và la khóc. Hắn cất lời.
- " Ngoài này xảy ra chuyện rồi. Các người mau ra xem..... "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.