Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 321
Trang Aya
15/05/2020
Cốc cốc!
- " Tích Lương, nàng đã xong hay chưa? "
Hiên Viên Dật gõ cửa phòng, lo lắng gọi.
Nguyệt Tích Lương từ khi bắt được mấy tên người sống Thiên Ma cung liền mang bọn hắn vào trong căn phòng này, khóa trái cửa. Đã hai canh giờ trôi qua, không biết nàng làm những gì. Một canh giờ đầu thì còn có tiếng kêu gào thảm thiết, một canh giờ sau lại im phăng phắc. Kỳ lạ!
Đợi mãi không có ai trả lời, Hiên Viên Dật đâm ra sốt ruột. Đang lúc hắn định phá cửa xông vào thì cánh cửa phòng bật mở.
Bất quá...... người đi ra lại không phải Nguyệt Tích Lương.
- " Ngươi.... khốn khiếp! Ngươi đã làm gì nàng?! "
Hiên Viên Dật tức giận rống lớn, kiếm hắn chỉ vào nam tử hắc bào phía đối diện, sát khí ngập trời.
Nam tử này là một trong những người hắn bắt về, khi giao cho Nguyệt Tích Lương đã lột hết mặt nạ của bọn chúng, lộ ra diện mạo thật sự.
Mà gương mặt này, hắn không lầm đi đâu được, là nam tử Thiên Ma cung!
Chết tiệt! Hắn đáng lẽ không nên để Nguyệt Tích Lương một mình cùng với đám người này! Bọn hắn quỷ kế đa đoan, không biết đã làm gì nàng?!
Nam tử hắc bào ngước mắt nhìn Hiên Viên Dật, môi thâm tím nở nụ cười khoái trí, phối hợp với làn da trắng bệch trông hắn đã xấu lại còn khủng bố, bệnh hoạn.
- " Ngươi cười cái gì? Ta hỏi lại, ngươi đã làm gì nàng?! "
Nam tử cuối cùng cũng chịu mở lời, giọng nói khản đặc khó nghe.
- " Làm gì à? Nàng ta đã tra tấn bọn ta sống không bằng chết một canh giờ. Ngươi nghĩ ta làm gì nàng? Là trước cưỡng sau giết? Hay là xẻo từng miếng thịt? "
Mặt Hiên Viên Dật lúc xanh lúc trắng, gân xanh trên huyệt thái dương bạo khởi, tròng mắt giăng đầy tơ máu.
- " Ta giết ngươi! "
Hắn điên cuồng huy kiếm hướng nam tử chém tới, động tác mạnh bạo, không giết được đối phương hắn không dừng lại. Nguyệt Tích Lương.... ngươi làm gì nàng?! Ngươi dám tổn hại nàng, ta không tha cho ngươi!!
Nam tử hắc bào hình như không ngờ Hiên Viên Dật lại mất lý trí đến nhường này. Hắn ta tránh trái tránh phải, bất quá tốc độ của Hiên Viên Dật cũng nhanh không kém, mấy lần suýt đâm trúng hắn ta.
Người nào đó mệt bở hơi tai, rốt cuộc dùng giọng thật gào lên.
- " Không chơi nữa! Ta không chơi nữa! Hiên Viên Dật, ngươi có dừng tay lại hay không? Là lão nương đây!! "
Thanh âm quen thuộc vừa phát ra, thân hình Hiên Viên Dật bỗng khựng lại, thanh kiếm đang chém tới bị hắn cường thế làm chệch hướng đi, bất chấp nội lực phản phệ.
Ầm!
Lưỡi kiếm xẹt qua sát má 'nam tử hắc bào' chém vào bức tường đằng sau, bức tường ầm ầm sụp đổ.
Tóc!
Một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc theo thái dương hắn, qua sườn mặt, nhỏ giọt xuống nền đất.
Hiên Viên Dật thu kiếm, chặn lại ngụm máu tươi trực trào ra ngoài, lấy lại tỉnh táo, hồ nghi hỏi.
- " Tích Lương? "
Nguyệt Tích Lương nuốt nước miếng, vuốt vuốt lồng ngực phẳng lỳ, giọng nói hơi run.
- " Là ta, là ta! Ngươi làm ta sợ chết khiếp! "
Nàng thiếu chút nữa thì đi đời nhà ma rồi! Nàng thề, từ giờ nàng sẽ không chơi ngu như vậy nữa! Hứa đấy!
Hiên Viên Dật nhẹ nhõm thở ra một hơi, tảng đá đè nặng trong lòng biến mất vô tung vô ảnh. Nàng không việc gì là tốt..... nàng không việc gì là tốt rồi.
Nguyệt Tích Lương sau khi bình ổn lại trái tim yếu đuối bị tổn thương, nàng bước đến trước mặt Hiên Viên Dật, xoay một vòng.
- " Thế nào? Thấy ta cải trang giống không? "
Hiên Viên Dật gật đầu. Nếu không giống, hắn làm sao có thể nhận nhầm. Nàng cải trang thế này, đến phụ mẫu thân sinh của 'hắn' cũng không nhận ra!
Hiên Viên Dật nhíu mày, trong lòng có dự cảm bất ổn.
- " Nàng định làm gì trong bộ dáng này? "
Nguyệt Tích Lương đeo lên chiếc mặt nạ đen tuyền tượng trưng của Thiên Ma cung, ánh mắt quyết tuyệt.
- " Đi cứu phụ thân ta! "
Phụ thân ở tại tổng bộ Thiên Ma cung, muốn cứu người, trước tiên phải tìm cách trà trộn vào đó. Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con?
Kinh nghiệm làm gian tế, Nguyệt Tích Lương có nhiều. Vu tộc nàng vào được thì Thiên Ma cung nàng cũng vào được. Không thành vấn đề....
- " Không được! "
Hiên Viên Dật không nghĩ ngợi phản đối. Quá nguy hiểm! Nàng nghĩ Thiên Ma cung là nơi nào mà tùy tiện dạo chơi? Là hậu hoa viên nhà nàng không thành?
Thuật dịch dung ứng phó được người bình thường, nhưng không qua mặt được võ lâm tôn giả. Bởi vì bọn hắn không còn nhận diện người dựa vào khuôn mặt nữa, bọn hắn dựa vào 'khí'.
Chỉ cần có nội lực trong người, các ngươi đều có 'khí', mỗi người có một 'khí' khác nhau, không ai giống ai. Vậy cho nên, dù chỉ gặp mặt một lần, võ lâm tôn giả cũng sẽ không quên ngươi, hắn ghi nhớ 'khí' của ngươi rồi.
Đương nhiên, những kiến thức này Hiên Viên Dật đều học được từ trong thư tịch. Sự thật thế nào, hắn không dám chắc. Bất quá.... phòng trừ còn hơn không.
Nếu Nguyệt Tích Lương vô tình gặp phải Mạc Vấn Thiên tại Thiên Ma cung, nàng chết chắc! Chết không kịp ngáp!
Nguyệt Tích Lương lắc đầu, nói.
- " Hiên Viên Dật, ta không phải trưng cầu ý kiến của ngươi, ta là thông báo với ngươi. Ngươi không cản được ta. Ngươi biết tính khí của ta đấy, đã quyết định thứ gì thì phải làm cho bằng được, cho dù là trả giá đại giới. "
Nguy hiểm, nàng biết chứ!
Nhưng Nguyệt Tích Lương từ trước tới nay không phải là con người tham sống sợ chết. Để đạt được mục đích, dấn thân vào nguy hiểm có sao? Có trải qua sống chết mới có trưởng thành, Nguyệt Tích Lương bây giờ không phải là thành quả tôi luyện khi xưa ư?
Hiên Viên Dật phản đối thì phản đối, thế nhưng trong thâm tâm hắn, hấu thấu triệt. Hắn không là gì của nàng mà bắt nàng nghe lời hắn. Không khuyên can được nàng thì hắn còn có cách khác.
- " Ta đi với ngươi. "
Nguyệt Tích Lương kinh ngạc ngẩng đầu, không tin vào tai mình.
- " Ngươi.... đi với ta? "
- " Đúng! "
Nguyệt Tích Lương nhăn mày, băn khoăn không thôi.
- " Nhưng mà..... "
Thân phận Hiên Viên Dật là trữ quân tương lai của Ly Mẫn, đi với nàng, hắn xảy ra mệnh hệ gì, nàng có mặt mũi với hoàng đế, với con dân Ly Mẫn sao?
Hiên Viên Dật liễm mắt, ôn nhu xoa đầu Nguyệt Tích Lương.
- " Không cần từ chối ta. Ta cũng như nàng vậy, đã quyết thì sẽ không thay đổi. Nếu nàng còn coi ta là bằng hữu, hãy cho ta cùng kề vai sát cánh với nàng. "
Bàn tay của Hiên Viên Dật rất to, rất ấm áp, bất giác làm Nguyệt Tích Lương yên lòng. Vành mắt nàng đỏ bừng, hít hít mũi, nàng đáp.
- " Được! "
Có người bằng hữu tri kỷ như này, Nguyệt Tích Lương nàng còn cần gì hơn? Có bằng hữu..... thật sự quá tốt.
Nguyệt Tích Lương không biết, nàng thật tâm coi Hiên Viên Dật là bằng hữu, còn hắn...... hắn xem nàng hơn cả thế. Nàng là giấc mộng của hắn, là hạnh phúc, là nỗi đau, là thứ khảm trên đầu quả tim hắn.....
Nguyệt Tích Lương không biết, nàng mãi mãi cũng sẽ không biết.
..........
- " Có tin tức của Tích Lương rồi? "
Bắc Mạc Quân kích động đứng dậy, đồ đạc trên thư án rơi xuống đất mà hắn không thèm để ý.
Bắc Mạc Quân đã nhiều ngày không ngủ, hàng ngày hắn đều thúc ngựa vạn dặm đi tìm Nguyệt Tích Lương, không ăn uống, không ngừng nghỉ. Sức khỏe hắn có tốt mấy, sau bao nhiêu thời gian bôn ba như vậy cũng trở nên sa sút. Hắn gầy đi, quầng mắt thâm sì, con ngươi hằn tia máu, bệnh khiết phích như hắn mà chịu đựng hai ngày không tắm rửa.
Giả sử Triển Chính Hi không lôi kéo Bắc Mạc Quân đi nghỉ ngơi bằng được, hắn có lẽ không trụ nổi.
Ấy vậy, hắn vừa mới ngồi xuống được vài phút, tin tức Nguyệt Tích Lương liền truyền tới. Đây là món quà tuyệt vời nhất Bắc Mạc Quân nhận được ở thời điểm này.
Lục trưởng lão vui mừng đưa tin tức trong tay cho Bắc Mạc Quân, nói.
- " Đúng vậy. Có đệ tử của chúng ta ra ngoài lịch luyện nhìn thấy môn chủ xuất hiện ở một tòa thành trì, là thành trì của Mị tông. "
- " Không sao là tốt. "
Hắn biết nàng được lão thiên gia phù hộ. Mệnh cách dai như tiểu cường, có đập cũng không chết!
Bắc Mạc Quân nhận lấy tờ giấy đọc lướt qua, vẻ mặt hắn từ vui sướng đến nghi ngờ, suy tư, rồi chốt lại bằng biểu cảm đen hơn cả đít nồi.
Bắc Mạc Quân nghiến răng nghiến lợi bóp chặt mảnh giấy, khi thả tay ra nó đã hóa thành bột mịn.
- " Nàng ăn phải gan hùm mật gấu rồi, dám đi Thiên Ma cung?! "
- " Cái gì? "
Lục trưởng lão kinh hãi bật thốt lên. Tin tức hắn chưa kịp đọc hết đã vội vàng bẩm báo với Bắc Mạc Quân. Hắn không biết còn có chuyện như vậy.
Môn chủ nàng định làm chuyện động trời gì?!
Bắc Mạc Quân đúng thật là lo cho sự an nguy của Nguyệt Tích Lương, trách nàng làm xằng làm bậy. Bất quá.... hắn tức giận hơn về cái khác kìa.
Xung quanh Bắc Mạc Quân dâng lên mùi dấm chua nồng nặc, không phải là vì hắn lâu ngày không tắm, mà vì hắn ghen.
- " Tại sao Tích Lương không rủ ta đi cùng?! Nàng đi với tên tiểu bạch kiểm Hiên Viên Dật ấy có gì tốt?! Hắn bảo vệ được nàng? "
Lục trưởng lão: " ......... "
Đây không phải là vấn đề chính tốt sao?
Nhưng đối với Bắc Mạc Quân, không còn cái gì chính hơn cái chính này.
Nguyệt Tích Lương, nàng giỏi lắm, không có ta ở, nàng tìm mỹ nam khác đồng hành? Nàng muốn bỏ rơi ta? Mơ mộng hão huyền! Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Bắc Mạc Quân phất ống tay áo, chạy nhanh vào phòng tắm rửa, cạo râu, thay y phục. Khi đóng cửa không quên dặn dò.
- " Chuẩn bị ngựa! Bổn vương phải đi đòi lại vương phi! "
- " Tích Lương, nàng đã xong hay chưa? "
Hiên Viên Dật gõ cửa phòng, lo lắng gọi.
Nguyệt Tích Lương từ khi bắt được mấy tên người sống Thiên Ma cung liền mang bọn hắn vào trong căn phòng này, khóa trái cửa. Đã hai canh giờ trôi qua, không biết nàng làm những gì. Một canh giờ đầu thì còn có tiếng kêu gào thảm thiết, một canh giờ sau lại im phăng phắc. Kỳ lạ!
Đợi mãi không có ai trả lời, Hiên Viên Dật đâm ra sốt ruột. Đang lúc hắn định phá cửa xông vào thì cánh cửa phòng bật mở.
Bất quá...... người đi ra lại không phải Nguyệt Tích Lương.
- " Ngươi.... khốn khiếp! Ngươi đã làm gì nàng?! "
Hiên Viên Dật tức giận rống lớn, kiếm hắn chỉ vào nam tử hắc bào phía đối diện, sát khí ngập trời.
Nam tử này là một trong những người hắn bắt về, khi giao cho Nguyệt Tích Lương đã lột hết mặt nạ của bọn chúng, lộ ra diện mạo thật sự.
Mà gương mặt này, hắn không lầm đi đâu được, là nam tử Thiên Ma cung!
Chết tiệt! Hắn đáng lẽ không nên để Nguyệt Tích Lương một mình cùng với đám người này! Bọn hắn quỷ kế đa đoan, không biết đã làm gì nàng?!
Nam tử hắc bào ngước mắt nhìn Hiên Viên Dật, môi thâm tím nở nụ cười khoái trí, phối hợp với làn da trắng bệch trông hắn đã xấu lại còn khủng bố, bệnh hoạn.
- " Ngươi cười cái gì? Ta hỏi lại, ngươi đã làm gì nàng?! "
Nam tử cuối cùng cũng chịu mở lời, giọng nói khản đặc khó nghe.
- " Làm gì à? Nàng ta đã tra tấn bọn ta sống không bằng chết một canh giờ. Ngươi nghĩ ta làm gì nàng? Là trước cưỡng sau giết? Hay là xẻo từng miếng thịt? "
Mặt Hiên Viên Dật lúc xanh lúc trắng, gân xanh trên huyệt thái dương bạo khởi, tròng mắt giăng đầy tơ máu.
- " Ta giết ngươi! "
Hắn điên cuồng huy kiếm hướng nam tử chém tới, động tác mạnh bạo, không giết được đối phương hắn không dừng lại. Nguyệt Tích Lương.... ngươi làm gì nàng?! Ngươi dám tổn hại nàng, ta không tha cho ngươi!!
Nam tử hắc bào hình như không ngờ Hiên Viên Dật lại mất lý trí đến nhường này. Hắn ta tránh trái tránh phải, bất quá tốc độ của Hiên Viên Dật cũng nhanh không kém, mấy lần suýt đâm trúng hắn ta.
Người nào đó mệt bở hơi tai, rốt cuộc dùng giọng thật gào lên.
- " Không chơi nữa! Ta không chơi nữa! Hiên Viên Dật, ngươi có dừng tay lại hay không? Là lão nương đây!! "
Thanh âm quen thuộc vừa phát ra, thân hình Hiên Viên Dật bỗng khựng lại, thanh kiếm đang chém tới bị hắn cường thế làm chệch hướng đi, bất chấp nội lực phản phệ.
Ầm!
Lưỡi kiếm xẹt qua sát má 'nam tử hắc bào' chém vào bức tường đằng sau, bức tường ầm ầm sụp đổ.
Tóc!
Một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc theo thái dương hắn, qua sườn mặt, nhỏ giọt xuống nền đất.
Hiên Viên Dật thu kiếm, chặn lại ngụm máu tươi trực trào ra ngoài, lấy lại tỉnh táo, hồ nghi hỏi.
- " Tích Lương? "
Nguyệt Tích Lương nuốt nước miếng, vuốt vuốt lồng ngực phẳng lỳ, giọng nói hơi run.
- " Là ta, là ta! Ngươi làm ta sợ chết khiếp! "
Nàng thiếu chút nữa thì đi đời nhà ma rồi! Nàng thề, từ giờ nàng sẽ không chơi ngu như vậy nữa! Hứa đấy!
Hiên Viên Dật nhẹ nhõm thở ra một hơi, tảng đá đè nặng trong lòng biến mất vô tung vô ảnh. Nàng không việc gì là tốt..... nàng không việc gì là tốt rồi.
Nguyệt Tích Lương sau khi bình ổn lại trái tim yếu đuối bị tổn thương, nàng bước đến trước mặt Hiên Viên Dật, xoay một vòng.
- " Thế nào? Thấy ta cải trang giống không? "
Hiên Viên Dật gật đầu. Nếu không giống, hắn làm sao có thể nhận nhầm. Nàng cải trang thế này, đến phụ mẫu thân sinh của 'hắn' cũng không nhận ra!
Hiên Viên Dật nhíu mày, trong lòng có dự cảm bất ổn.
- " Nàng định làm gì trong bộ dáng này? "
Nguyệt Tích Lương đeo lên chiếc mặt nạ đen tuyền tượng trưng của Thiên Ma cung, ánh mắt quyết tuyệt.
- " Đi cứu phụ thân ta! "
Phụ thân ở tại tổng bộ Thiên Ma cung, muốn cứu người, trước tiên phải tìm cách trà trộn vào đó. Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con?
Kinh nghiệm làm gian tế, Nguyệt Tích Lương có nhiều. Vu tộc nàng vào được thì Thiên Ma cung nàng cũng vào được. Không thành vấn đề....
- " Không được! "
Hiên Viên Dật không nghĩ ngợi phản đối. Quá nguy hiểm! Nàng nghĩ Thiên Ma cung là nơi nào mà tùy tiện dạo chơi? Là hậu hoa viên nhà nàng không thành?
Thuật dịch dung ứng phó được người bình thường, nhưng không qua mặt được võ lâm tôn giả. Bởi vì bọn hắn không còn nhận diện người dựa vào khuôn mặt nữa, bọn hắn dựa vào 'khí'.
Chỉ cần có nội lực trong người, các ngươi đều có 'khí', mỗi người có một 'khí' khác nhau, không ai giống ai. Vậy cho nên, dù chỉ gặp mặt một lần, võ lâm tôn giả cũng sẽ không quên ngươi, hắn ghi nhớ 'khí' của ngươi rồi.
Đương nhiên, những kiến thức này Hiên Viên Dật đều học được từ trong thư tịch. Sự thật thế nào, hắn không dám chắc. Bất quá.... phòng trừ còn hơn không.
Nếu Nguyệt Tích Lương vô tình gặp phải Mạc Vấn Thiên tại Thiên Ma cung, nàng chết chắc! Chết không kịp ngáp!
Nguyệt Tích Lương lắc đầu, nói.
- " Hiên Viên Dật, ta không phải trưng cầu ý kiến của ngươi, ta là thông báo với ngươi. Ngươi không cản được ta. Ngươi biết tính khí của ta đấy, đã quyết định thứ gì thì phải làm cho bằng được, cho dù là trả giá đại giới. "
Nguy hiểm, nàng biết chứ!
Nhưng Nguyệt Tích Lương từ trước tới nay không phải là con người tham sống sợ chết. Để đạt được mục đích, dấn thân vào nguy hiểm có sao? Có trải qua sống chết mới có trưởng thành, Nguyệt Tích Lương bây giờ không phải là thành quả tôi luyện khi xưa ư?
Hiên Viên Dật phản đối thì phản đối, thế nhưng trong thâm tâm hắn, hấu thấu triệt. Hắn không là gì của nàng mà bắt nàng nghe lời hắn. Không khuyên can được nàng thì hắn còn có cách khác.
- " Ta đi với ngươi. "
Nguyệt Tích Lương kinh ngạc ngẩng đầu, không tin vào tai mình.
- " Ngươi.... đi với ta? "
- " Đúng! "
Nguyệt Tích Lương nhăn mày, băn khoăn không thôi.
- " Nhưng mà..... "
Thân phận Hiên Viên Dật là trữ quân tương lai của Ly Mẫn, đi với nàng, hắn xảy ra mệnh hệ gì, nàng có mặt mũi với hoàng đế, với con dân Ly Mẫn sao?
Hiên Viên Dật liễm mắt, ôn nhu xoa đầu Nguyệt Tích Lương.
- " Không cần từ chối ta. Ta cũng như nàng vậy, đã quyết thì sẽ không thay đổi. Nếu nàng còn coi ta là bằng hữu, hãy cho ta cùng kề vai sát cánh với nàng. "
Bàn tay của Hiên Viên Dật rất to, rất ấm áp, bất giác làm Nguyệt Tích Lương yên lòng. Vành mắt nàng đỏ bừng, hít hít mũi, nàng đáp.
- " Được! "
Có người bằng hữu tri kỷ như này, Nguyệt Tích Lương nàng còn cần gì hơn? Có bằng hữu..... thật sự quá tốt.
Nguyệt Tích Lương không biết, nàng thật tâm coi Hiên Viên Dật là bằng hữu, còn hắn...... hắn xem nàng hơn cả thế. Nàng là giấc mộng của hắn, là hạnh phúc, là nỗi đau, là thứ khảm trên đầu quả tim hắn.....
Nguyệt Tích Lương không biết, nàng mãi mãi cũng sẽ không biết.
..........
- " Có tin tức của Tích Lương rồi? "
Bắc Mạc Quân kích động đứng dậy, đồ đạc trên thư án rơi xuống đất mà hắn không thèm để ý.
Bắc Mạc Quân đã nhiều ngày không ngủ, hàng ngày hắn đều thúc ngựa vạn dặm đi tìm Nguyệt Tích Lương, không ăn uống, không ngừng nghỉ. Sức khỏe hắn có tốt mấy, sau bao nhiêu thời gian bôn ba như vậy cũng trở nên sa sút. Hắn gầy đi, quầng mắt thâm sì, con ngươi hằn tia máu, bệnh khiết phích như hắn mà chịu đựng hai ngày không tắm rửa.
Giả sử Triển Chính Hi không lôi kéo Bắc Mạc Quân đi nghỉ ngơi bằng được, hắn có lẽ không trụ nổi.
Ấy vậy, hắn vừa mới ngồi xuống được vài phút, tin tức Nguyệt Tích Lương liền truyền tới. Đây là món quà tuyệt vời nhất Bắc Mạc Quân nhận được ở thời điểm này.
Lục trưởng lão vui mừng đưa tin tức trong tay cho Bắc Mạc Quân, nói.
- " Đúng vậy. Có đệ tử của chúng ta ra ngoài lịch luyện nhìn thấy môn chủ xuất hiện ở một tòa thành trì, là thành trì của Mị tông. "
- " Không sao là tốt. "
Hắn biết nàng được lão thiên gia phù hộ. Mệnh cách dai như tiểu cường, có đập cũng không chết!
Bắc Mạc Quân nhận lấy tờ giấy đọc lướt qua, vẻ mặt hắn từ vui sướng đến nghi ngờ, suy tư, rồi chốt lại bằng biểu cảm đen hơn cả đít nồi.
Bắc Mạc Quân nghiến răng nghiến lợi bóp chặt mảnh giấy, khi thả tay ra nó đã hóa thành bột mịn.
- " Nàng ăn phải gan hùm mật gấu rồi, dám đi Thiên Ma cung?! "
- " Cái gì? "
Lục trưởng lão kinh hãi bật thốt lên. Tin tức hắn chưa kịp đọc hết đã vội vàng bẩm báo với Bắc Mạc Quân. Hắn không biết còn có chuyện như vậy.
Môn chủ nàng định làm chuyện động trời gì?!
Bắc Mạc Quân đúng thật là lo cho sự an nguy của Nguyệt Tích Lương, trách nàng làm xằng làm bậy. Bất quá.... hắn tức giận hơn về cái khác kìa.
Xung quanh Bắc Mạc Quân dâng lên mùi dấm chua nồng nặc, không phải là vì hắn lâu ngày không tắm, mà vì hắn ghen.
- " Tại sao Tích Lương không rủ ta đi cùng?! Nàng đi với tên tiểu bạch kiểm Hiên Viên Dật ấy có gì tốt?! Hắn bảo vệ được nàng? "
Lục trưởng lão: " ......... "
Đây không phải là vấn đề chính tốt sao?
Nhưng đối với Bắc Mạc Quân, không còn cái gì chính hơn cái chính này.
Nguyệt Tích Lương, nàng giỏi lắm, không có ta ở, nàng tìm mỹ nam khác đồng hành? Nàng muốn bỏ rơi ta? Mơ mộng hão huyền! Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Bắc Mạc Quân phất ống tay áo, chạy nhanh vào phòng tắm rửa, cạo râu, thay y phục. Khi đóng cửa không quên dặn dò.
- " Chuẩn bị ngựa! Bổn vương phải đi đòi lại vương phi! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.