Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 327
Trang Aya
17/05/2020
Lãnh Phong vốn đang thảnh thơi đi dạo bỗng nhiên đánh cái rùng mình, sởn tóc gáy. Tâm thần hắn không yên, cả người bồn chồn như có dự cảm sắp xảy ra một chuyện gì đấy không mấy tốt đẹp. Hắn dừng bước, ngó Đông ngó Tây,
nhíu chặt chân mày.
Gặp quỷ!
Chẳng lẽ ai đang tính kế hắn không thành?
Nhưng mà.... mấy lão bất tử trong Thiên Ma cung đều không phải ngu ngốc. Bọn hắn nên biết đây là thời điểm nhạy cảm, không phải lúc để đấu đá nội bộ.
Lãnh Phong trước giờ vẫn luôn tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình, không có chuyện hắn cảm giác sai. Nhờ vào giác quan thứ sáu linh thiêng này mà hắn đã né tránh được biết bao nhiêu lần nguy hiểm ngàn cân treo sợi
tóc. Giác quan thứ sáu là thứ Lãnh Phong luôn lấy làm tự hào...
Bất quá.... cũng có lúc nó không nhạy đi?
Dạo gần đây hắn hay đa nghi...
Lãnh Phong tự mỉa mai cười cười, đang khi hắn định nhấc chân đi tiếp thì đằng sau vang lên tiếng gọi gấp gáp.
- “ Lãnh hộ pháp! Lãnh hộ pháp! Ta cuối cùng tìm thấy ngài rồi! “
Lãnh Phong ngờ vực nhìn lại, thấy có một hắc bào hớt hải chạy tới, dưới lớp mặt nạ, hơi thở y rối loạn ồ ồ, chắc hẳn đã mệt lắm.
Lãnh Phong cao ngạo trông xuống hắc bào nam tử, giọng điệu không hờn giận, uy nghiêm đĩnh đạc.
- “ Có chuyện gì? “
Tên tôm tép nhãi nhép nào đó run lẩy bẩy, dường như hắn rất sợ đại nhân vật trước mặt, điều đó làm một người tự luyến như Lãnh Phong càng cho rằng bản thân hắn phi thường lợi hại.
- “ Lãnh hộ pháp, ở bên ngoài đại môn Thiên Ma cung có một vị nữ tử nói rằng muốn gặp ngài! “
Hắc bào không dám chậm trễ cúi người bẩm báo.
- “ Nữ tử? Ta quen rất nhiều nữ nhân, dáng vẻ nàng như thế nào? “
Lãnh Phong lại lần nữa cảm thấy hắn cực kỳ ưu việt.
Hừ, hắn đường đường thân phận hiển hách, nữ tử không cần theo đuổi cũng quỳ bên chân hắn thành đống, hoàn phì yến gầy không thiếu loại nào. Nữ tử đến tìm đối với hắn là chuyện như cơm bữa, nhưng không phải ai cũng
có tư cách gặp mặt hắn, trừ phi nàng ta phải thật đặc biệt mới được.
Hắc bào nam tử nghĩ nghĩ, thành thực miêu tả.
- “ A? Nhắc đến vị nữ tử ấy, nàng quả thật là giai nhân tuyệt sắc. Mắt phượng mày ngài, thành thục ổn trọng, dịu dàng như nước mà khí thế không hề yếu kém. Đúng rồi, nàng còn nói nàng đến từ Vu.... Vu gì đấy....? “
- “ Vu tộc?! “
Lãnh Phong lên tiếng chen vào, thanh âm cao vút.
- “ Đúng, là Vu tộc! “
Ai đấy làm như ngộ ra, nắm đấm tay phải đấm vào lòng bàn tay trái đến ‘bộp’.
Lãnh Phong không còn giữ vẻ trấn định mà kinh nghi trợn trừng mắt, khóe miệng cong cong thể hiện sự kích động khó cưỡng.
Hắn không đoán nhầm chứ?
Là Lăng Tiêu Nhiên đến sao?
Lăng Tiêu Nhiên, nàng chưa từng bao giờ chủ động đến gặp hắn. Điều này làm hắn có chút thụ sủng nhược kinh.
Tuy nói Lãnh Phong không đặt quá nhiều tình cảm vào Lăng Tiêu Nhiên, thế nhưng thân là nam nhân đỉnh thiên lập địa hắn cũng có lòng hiếu thắng. Suốt mấy năm trời theo đuổi Thánh nữ Vu tộc, nàng không những không để mắt đến hắn mà còn ghét bỏ, nếu nói Lãnh Phong không nhục nhã thì đó là giả.
Lăng Tiêu Nhiên, ta đã từng cảnh báo, nàng sẽ hối hận!
- “ Dẫn ta đến chỗ nàng! “
Lãnh Phong cười khẩy, sung sướng phất ống tay áo, ra lệnh.
- “ Vâng! “
Hắc bào nam tử ứng một tiếng, xoay người đưa Lãnh Phong ra khỏi địa bàn Thiên Ma cung, hắn rất thông thạo địa hình nơi này, như vậy ngược lại không khiến người đằng sau sinh nghi.
Ở một góc không ai để ý đến, đáy mắt Hiên Viên Dật hiện lên một tia trào phúng rồi biến mất.
Đồ dễ dụ, trí thông minh ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi!
Xem ra trình độ diễn kịch của bản hoàng tử đã được nâng lên một bậc, không biết Nguyệt Tích Lương có hài lòng? Hắn cầu khen ngợi!
.......
Mắt thấy đại môn Thiên Ma cung càng ngày càng xa, Lãnh Phong không khỏi bất an, âm trầm hỏi.
- “ Người ở đâu? “
Hiên Viên Dật mỉm cười y hệt hồ ly, thiếu mỗi nước có thêm cái đuôi vẫy vẫy, vẫy vẫy ở mông.
- “ Lãnh hộ pháp yên tâm, sắp đến nơi rồi. Nàng ấy nói không thích những nơi quá lộ liễu nên đã chọn thung lũng ngay cạnh làm địa điểm gặp mặt. “
- “ Nga? “
Lãnh Phong nửa tin nửa ngờ, không nói thêm gì nữa, yên lặng bám theo sau.
Mặc kệ có phải sự thật hay không, hắn cũng không sợ. Kẻ nào dám nói dối hắn, hắn sẽ cho kẻ đó trả giá đại giới.
Quanh người Lãnh Phong dâng lên từng đạo sát khí mãnh liệt, Hiên Viên Dật cảm nhận rõ ràng nhưng làm lơ, không để tâm.
Hắn lại sợ quá nha!
Thoát ly Thiên Ma cung, Lãnh Phong có khác nào một con hổ giấy? Y nghĩ y là ai?!
Đi thêm một đoạn nữa, không ngoài dự liệu có một thân ảnh yểu điệu, thướt tha xuất hiện trong tầm mắt hai người. Nàng mặc váy dài xanh nhạt, đầu búi tóc Lăng Vân, tấm lưng mảnh khảnh làm người thương tiếc.
Thoạt nhìn bóng dáng ấy giống Lăng Tiêu Nhiên đến chín phần, khó trách Lãnh Phong nhận nhầm.
- “ Tiêu Nhiên, ta rất nhớ nà..... “
Lãnh Phong hí hửng chạy lại vị trí nữ tử đang đứng, nhưng lời nói còn chưa nói hết hắn đã thấy dưới chân hẫng một cái, cả người nhẹ bẫng.
Không kịp đề phòng, Lãnh Phong như một con thú hoang bị sập bẫy, hoa hoa lệ lệ ngã vào cái hố sâu được người khác cố tình sắp đặt và ngụy trang.
Cái tật háo sắc có đầu thai cũng không hết!
Đáng đời!
Ầm!
Cái hố Lãnh Phong ngã xuống đương nhiên không phải là một cái hố đơn giản, bên dưới đã được Nguyệt Tích Lương ghim sẵn mấy trăm căn ngân châm cỡ lớn tẩm độc. Ngân châm lóe sáng dưới ánh mặt trời, tất cả đều đâm thủng tầng tầng y phục, găm vào da thịt Lãnh Phong, hắn học heo chọc tiết rống lớn.
- “ Gáaaaaaaa!!! “
Trời đất quỷ thần thiên địa ơi! Đau đến tận trứng!
Không biết là vô tình hay hữu ý, ngân châm cắm vào mông hắn đặc biệt nhiều, có mấy căn còn chui thẳng vào cúc hoa non nớt chưa được khai phá kia, máu chảy đầm đìa, thấm đẫm tiết khố.
Lãnh Phong đau đến nỗi muốn ngất đi.
Lúc này, hắn mới ngộ ra tình cảnh đáng thương cùng quẫn của mình, lòng đen mắt trợn ngược, chỉ còn lại lòng trắng, cơ thể co giật liên hồi, miệng sùi bọt mép.
Con mẹ nó!
Hắn.... bị lừa rồi!
Giả sử có mặt Nguyệt Kinh Thiên – Nguyệt vương gia tại đây, không cần nghĩ nhiều hắn cũng sẽ bật thốt lên một câu vô cùng kinh điển.
‘ Lãnh hộ pháp bị mắc bệnh dại rồi! Mau đi mời thú y!! ‘
Gặp quỷ!
Chẳng lẽ ai đang tính kế hắn không thành?
Nhưng mà.... mấy lão bất tử trong Thiên Ma cung đều không phải ngu ngốc. Bọn hắn nên biết đây là thời điểm nhạy cảm, không phải lúc để đấu đá nội bộ.
Lãnh Phong trước giờ vẫn luôn tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình, không có chuyện hắn cảm giác sai. Nhờ vào giác quan thứ sáu linh thiêng này mà hắn đã né tránh được biết bao nhiêu lần nguy hiểm ngàn cân treo sợi
tóc. Giác quan thứ sáu là thứ Lãnh Phong luôn lấy làm tự hào...
Bất quá.... cũng có lúc nó không nhạy đi?
Dạo gần đây hắn hay đa nghi...
Lãnh Phong tự mỉa mai cười cười, đang khi hắn định nhấc chân đi tiếp thì đằng sau vang lên tiếng gọi gấp gáp.
- “ Lãnh hộ pháp! Lãnh hộ pháp! Ta cuối cùng tìm thấy ngài rồi! “
Lãnh Phong ngờ vực nhìn lại, thấy có một hắc bào hớt hải chạy tới, dưới lớp mặt nạ, hơi thở y rối loạn ồ ồ, chắc hẳn đã mệt lắm.
Lãnh Phong cao ngạo trông xuống hắc bào nam tử, giọng điệu không hờn giận, uy nghiêm đĩnh đạc.
- “ Có chuyện gì? “
Tên tôm tép nhãi nhép nào đó run lẩy bẩy, dường như hắn rất sợ đại nhân vật trước mặt, điều đó làm một người tự luyến như Lãnh Phong càng cho rằng bản thân hắn phi thường lợi hại.
- “ Lãnh hộ pháp, ở bên ngoài đại môn Thiên Ma cung có một vị nữ tử nói rằng muốn gặp ngài! “
Hắc bào không dám chậm trễ cúi người bẩm báo.
- “ Nữ tử? Ta quen rất nhiều nữ nhân, dáng vẻ nàng như thế nào? “
Lãnh Phong lại lần nữa cảm thấy hắn cực kỳ ưu việt.
Hừ, hắn đường đường thân phận hiển hách, nữ tử không cần theo đuổi cũng quỳ bên chân hắn thành đống, hoàn phì yến gầy không thiếu loại nào. Nữ tử đến tìm đối với hắn là chuyện như cơm bữa, nhưng không phải ai cũng
có tư cách gặp mặt hắn, trừ phi nàng ta phải thật đặc biệt mới được.
Hắc bào nam tử nghĩ nghĩ, thành thực miêu tả.
- “ A? Nhắc đến vị nữ tử ấy, nàng quả thật là giai nhân tuyệt sắc. Mắt phượng mày ngài, thành thục ổn trọng, dịu dàng như nước mà khí thế không hề yếu kém. Đúng rồi, nàng còn nói nàng đến từ Vu.... Vu gì đấy....? “
- “ Vu tộc?! “
Lãnh Phong lên tiếng chen vào, thanh âm cao vút.
- “ Đúng, là Vu tộc! “
Ai đấy làm như ngộ ra, nắm đấm tay phải đấm vào lòng bàn tay trái đến ‘bộp’.
Lãnh Phong không còn giữ vẻ trấn định mà kinh nghi trợn trừng mắt, khóe miệng cong cong thể hiện sự kích động khó cưỡng.
Hắn không đoán nhầm chứ?
Là Lăng Tiêu Nhiên đến sao?
Lăng Tiêu Nhiên, nàng chưa từng bao giờ chủ động đến gặp hắn. Điều này làm hắn có chút thụ sủng nhược kinh.
Tuy nói Lãnh Phong không đặt quá nhiều tình cảm vào Lăng Tiêu Nhiên, thế nhưng thân là nam nhân đỉnh thiên lập địa hắn cũng có lòng hiếu thắng. Suốt mấy năm trời theo đuổi Thánh nữ Vu tộc, nàng không những không để mắt đến hắn mà còn ghét bỏ, nếu nói Lãnh Phong không nhục nhã thì đó là giả.
Lăng Tiêu Nhiên, ta đã từng cảnh báo, nàng sẽ hối hận!
- “ Dẫn ta đến chỗ nàng! “
Lãnh Phong cười khẩy, sung sướng phất ống tay áo, ra lệnh.
- “ Vâng! “
Hắc bào nam tử ứng một tiếng, xoay người đưa Lãnh Phong ra khỏi địa bàn Thiên Ma cung, hắn rất thông thạo địa hình nơi này, như vậy ngược lại không khiến người đằng sau sinh nghi.
Ở một góc không ai để ý đến, đáy mắt Hiên Viên Dật hiện lên một tia trào phúng rồi biến mất.
Đồ dễ dụ, trí thông minh ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi!
Xem ra trình độ diễn kịch của bản hoàng tử đã được nâng lên một bậc, không biết Nguyệt Tích Lương có hài lòng? Hắn cầu khen ngợi!
.......
Mắt thấy đại môn Thiên Ma cung càng ngày càng xa, Lãnh Phong không khỏi bất an, âm trầm hỏi.
- “ Người ở đâu? “
Hiên Viên Dật mỉm cười y hệt hồ ly, thiếu mỗi nước có thêm cái đuôi vẫy vẫy, vẫy vẫy ở mông.
- “ Lãnh hộ pháp yên tâm, sắp đến nơi rồi. Nàng ấy nói không thích những nơi quá lộ liễu nên đã chọn thung lũng ngay cạnh làm địa điểm gặp mặt. “
- “ Nga? “
Lãnh Phong nửa tin nửa ngờ, không nói thêm gì nữa, yên lặng bám theo sau.
Mặc kệ có phải sự thật hay không, hắn cũng không sợ. Kẻ nào dám nói dối hắn, hắn sẽ cho kẻ đó trả giá đại giới.
Quanh người Lãnh Phong dâng lên từng đạo sát khí mãnh liệt, Hiên Viên Dật cảm nhận rõ ràng nhưng làm lơ, không để tâm.
Hắn lại sợ quá nha!
Thoát ly Thiên Ma cung, Lãnh Phong có khác nào một con hổ giấy? Y nghĩ y là ai?!
Đi thêm một đoạn nữa, không ngoài dự liệu có một thân ảnh yểu điệu, thướt tha xuất hiện trong tầm mắt hai người. Nàng mặc váy dài xanh nhạt, đầu búi tóc Lăng Vân, tấm lưng mảnh khảnh làm người thương tiếc.
Thoạt nhìn bóng dáng ấy giống Lăng Tiêu Nhiên đến chín phần, khó trách Lãnh Phong nhận nhầm.
- “ Tiêu Nhiên, ta rất nhớ nà..... “
Lãnh Phong hí hửng chạy lại vị trí nữ tử đang đứng, nhưng lời nói còn chưa nói hết hắn đã thấy dưới chân hẫng một cái, cả người nhẹ bẫng.
Không kịp đề phòng, Lãnh Phong như một con thú hoang bị sập bẫy, hoa hoa lệ lệ ngã vào cái hố sâu được người khác cố tình sắp đặt và ngụy trang.
Cái tật háo sắc có đầu thai cũng không hết!
Đáng đời!
Ầm!
Cái hố Lãnh Phong ngã xuống đương nhiên không phải là một cái hố đơn giản, bên dưới đã được Nguyệt Tích Lương ghim sẵn mấy trăm căn ngân châm cỡ lớn tẩm độc. Ngân châm lóe sáng dưới ánh mặt trời, tất cả đều đâm thủng tầng tầng y phục, găm vào da thịt Lãnh Phong, hắn học heo chọc tiết rống lớn.
- “ Gáaaaaaaa!!! “
Trời đất quỷ thần thiên địa ơi! Đau đến tận trứng!
Không biết là vô tình hay hữu ý, ngân châm cắm vào mông hắn đặc biệt nhiều, có mấy căn còn chui thẳng vào cúc hoa non nớt chưa được khai phá kia, máu chảy đầm đìa, thấm đẫm tiết khố.
Lãnh Phong đau đến nỗi muốn ngất đi.
Lúc này, hắn mới ngộ ra tình cảnh đáng thương cùng quẫn của mình, lòng đen mắt trợn ngược, chỉ còn lại lòng trắng, cơ thể co giật liên hồi, miệng sùi bọt mép.
Con mẹ nó!
Hắn.... bị lừa rồi!
Giả sử có mặt Nguyệt Kinh Thiên – Nguyệt vương gia tại đây, không cần nghĩ nhiều hắn cũng sẽ bật thốt lên một câu vô cùng kinh điển.
‘ Lãnh hộ pháp bị mắc bệnh dại rồi! Mau đi mời thú y!! ‘
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.