Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 330
Trang Aya
04/01/2021
Nghe đến câu "Kình Sâm của ta luôn luôn khả ái nhất", toàn thân Nguyệt Tích Lương da gà, da vịt không ngừng rơi rụng, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh Mạc Vấn Thiên tổ phụ và Kình Sâm gia gia quấn quýt, ân ái. Nàng suýt chút nữa thì chảy cả máu mũi.
Quá kiều diễm, quá thú vị rồi!
Đây chính là tuyệt phẩm nhân gian chứ đâu!
Ây da! Không được! Không được!
Nàng đang nghĩ cái cái gì thế này? Không được bỏ qua mất vấn đề chính! Tỉnh táo lên!
Bốp!
Nguyệt Tích Lương hung hăng tự tát vào má mình vài cái, ép buộc cái tư tưởng không đứng đắn nào đó tạm thời chìm xuống. Mạc Vấn Thiên mắt tròn mắt dẹt nhìn thiếu nữ bỗng dưng 'tự ngược', sau đó ngó Hiên Viên Dật, ý bảo.
Này, nàng không có bệnh chứ?
Hiên Viên Dật nhún vai, bất đắc dĩ đáp lại.
Ngươi thông cảm, đợi chút nữa hãy ra tay, thần kinh nàng hơi có vấn đề!
\- " E hèm! "
Nguyệt Tích Lương trưng hai gò má đỏ bừng, đằng hắng một tiếng, hỏi.
\- " Ngươi...... đã làm gì Kình Sâm gia gia? "
Cắt chữ lấy nghĩa trong câu nói của Mạc Vấn Thiên, Kình Sâm chắc hẳn không có nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà..... rơi vào tay Mạc Vấn Thiên, dù cho Kình Sâm không đi đời nhà ma thì cũng không dễ chịu là bao nhiêu.
Như Nguyệt Tích Lương suy đoán, Mạc Vấn Thiên có tình cảm với Kình Sâm, thậm chí là một thứ tình cảm méo mó. Ngược lại Kình Sâm.... đối với Mạc Vấn Thiên, trước kia hắn đơn thuần chỉ coi y là bằng hữu, hiện tại thì là đối thủ, kẻ thù..... không hơn.
Chung quy, Mạc Vấn Thiên vẫn là đơn phương.
Mạc Vấn Thiên không trả lời Nguyệt Tích Lương, hắn thở dài, bẻ bẻ cổ tay, rút thanh đao Yểm đã từng nhuốm đầy máu tanh, đùa nghịch.
\- " Quan tâm đến Kình Sâm, chi bằng.... ngươi quan tâm đến hoàn cảnh của chính mình! Các ngươi sắp chết đến nơi rồi! "
Đúng vậy, Kình Sâm không chết, nhưng như thế thì thế nào? Muốn mang Kình Sâm rời khỏi hắn, điều đó là không có khả năng, hắn không cho phép!
Kình Sâm..... hắn thật vất vả mới có được Kình Sâm, Kình Sâm là của hắn, của riêng hắn. Không ai có thể mang y đi, cả lão thiên gia cũng không thể, y và hắn sẽ sống với nhau mãi mãi, trường sinh vĩnh cửu, bất lão bất tử....
Hiên Viên Dật che trước mặt Nguyệt Tích Lương, nhỏ giọng.
\- " Nàng đi trước, ta ở lại ngăn cản hắn. "
Hiên Viên Dật biết bản thân có bao nhiên cân lượng, hắn sẽ chết dưới mũi đao của Mạc Vấn Thiên, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác. Nguyệt Tích Lương phải sống sót.
\- " Không! Muốn đi thì cả hai cùng đi! Ta không bỏ lại ngươi đâu! "
Nguyệt Tích Lương không chịu, cố chấp lắc đầu. Là nàng kéo hắn vào vũng lầy nguy hiểm, nàng đã nợ hắn quá nhiều, không muốn nợ thêm nữa.
\- " Nàng.... "
Hiên Viên Dật còn định nói gì đó nhưng Mạc Vấn Thiên có vẻ không đợi được. Mạc Vấn Thiên cách không bổ ra một đao, nội lực hóa thành đao phong chém về phía hai người.
Keng!
Hiên Viên Dật nhanh chóng đưa kiếm lên đỡ, lưỡi kiếm va chạm với đao phong tóe ra tia lửa.
Bịch bịch!
Hiên Viên Dật trực tiếp bị đẩy lùi hơn mười bước, khóe môi rớm máu. Hắn ngước mắt nhìn Mạc Vấn Thiên nhẹ nhàng thong dong, lại cúi xuống nhìn lưỡi kiếm không biết từ bao giờ đã xuất hiện vết rạn nứt, tảng đá trong lòng càng nặng.
Thật mạnh.
Võ lâm tôn giả, không phải nói chơi.
Chỉ là một nhát đao cách không vô hình mà đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong. Nếu như hắn thật sự dùng toàn lực thì hậu quả sẽ ra sao? Hiên Viên Dật không dám nghĩ đến.
Keng keng!
Mạc Vấn Thiên không nói không rằng bổ thêm vài nhát đao nữa, chẳng mấy chốc đã dồn Hiên Viên Dật đến chân tường, thanh kiếm trên tay Hiên Viên Dật sứt mẻ không ra hình thù, y phục bị khai phá rách tơi tả.
\- " Mạc Vấn Thiên, xem chiêu! "
Nguyệt Tích Lương nhân lúc Mạc Vấn Thiên không chú ý vòng ra sau lưng hắn, ngân châm rời khỏi tay bắn về những \*\*\*\*\* \*\* yếu hại trên cơ thể.
\- " Trò vặt! "
Mạc Vấn Thiên hừ lạnh, ống tay áo vung lên thực dễ dàng hóa giải đòn tấn công của Nguyệt Tích Lương. Ngâm châm rơi dưới nền đất trắng xóa một mảnh.
\- " Sao có thể.... "
Nguyệt Tích Lương kinh ngạc sững người, cũng vì thế mà không tránh khỏi một chưởng đang tiện đà đánh tới.
Phốc!
Thân hình Nguyệt Tích Lương bay ngược ra sau, cổ họng dâng lên mùi vị ngai ngái, cuối cùng không kìm được hộc máu.
Mạc Vấn Thiên không dừng lại tại đấy, hắn tiếp tục huy đao muốn chém vào bả vai phải Nguyệt Tích Lương, ý đồ xả xuống một cánh tay nàng. Tay nào phóng ngân châm, chém xuống tay đấy!
Khuôn mặt Nguyệt Tích Lương tái nhợt, nàng biết là nàng phải tránh nhưng khổ một nỗi thân mình như mọc rễ, không thể nhúc nhích nửa phân.
\- " Tích Lương!! "
Hiên Viên Dật khẩn trương lao đến chỗ Nguyệt Tích Lương cứu nguy, nhưng hắn cách quá xa nàng, đao Mạc Vấn Thiên lại nhanh, hắn căn bản không đến kịp, trơ mắt nhìn lưỡi đao càng ngày càng gần nàng.
Nguyệt Tích Lương nhắm tịt hai mắt, nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý đón nhận cái đau xé rách xương cốt, da thịt. Nhưng mà đúng lúc này.....
\- " Mạc Vấn Thiên, ngươi dám làm hại nữ nhi ta, ta liều chết với ngươi!! "
Một giọng nói phẫn nộ bỗng vang vọng khắp căn phòng.
Phần phật!
Tấm chăn bông trên giường bị người ta ném ra ngoài, chuẩn xác chùm lên đầu Mạc Vấn Thiên. Mạc Vấn Thiên đảo mắt, đành phải chếch mũi đao trước hết chém nát tấm chăm, bông cùng lông ngỗng bay lả tả như tuyết đầu mùa.
Keng!
Không ai ngờ, ẩn giấu đằng sau tấm chăn là một mũi kiếm sắc bén đen tuyền, lạnh lẽo đến thấu xương. Mạc Vấn Thiên nhanh chóng chặn lại mũi kiếm, vì không kịp đề phòng mà bị đánh lui, một góc áo bào cũng cắt lìa.
\- " Phụ thân.... "
Nguyệt Tích Lương ôm ngực bò dậy, nhìn bóng lưng cao lớn vĩ ngạn trước mặt, tủi thân hô.
Hiên Viên Dật thì thở phào nhẹ nhõm, bất giác lau mồ hôi lấm tấm trên trán.
May mắn....
Mạc Kinh Thiên xoay người, một tay cầm kiếm, một tay cầm vỏ kiếm, hắn trao vỏ kiếm cho Nguyệt Tích Lương, nghiêm túc nói.
\- " Lương bảo bảo, giữ hộ phụ thân, tuyệt đối không được làm mất. Đây là lễ vật mẫu thân con tặng ta nhân dịp sinh thần đó. "
Chân có thể gãy, tay có thể đoạn, nhưng vỏ kiếm tuyệt không thể mất!
Mạc Vấn Thiên nhíu mày, rất mực hồ nghi hỏi.
\- " Mạc Kinh Thiên, ngươi tỉnh từ bao giờ? Ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không? "
Mạc Kinh Thiên quay đầu nhìn hắn, trong đáy mắt không có lấy một tia tình cảm, có chăng chỉ là mỉa mai, giễu cợt.
\- " Ta không tỉnh, để các ngươi tiếp tục lợi dụng ta đối phó với chính thân nhân, bằng hữu ta sao? Ta làm gì? Ta đương nhiên biết ta đang làm gì! Ta đang bảo vệ nữ nhi ta! Cần ngươi quản?! "
Mạc Vấn Thiên khựng người, dường như không ngờ cổ độc hắn hạ với Mạc Kinh Thiên lại bị hóa giải. Mạc Kinh Thiên nhớ lại rồi.
Hơn nữa.... hắn nói gì?
Hắn nói.... hắn đang bảo vệ nữ nhi của mình? Nữ nhi....
Mạc Vấn Thiên hết nhìn Mạc Kinh Thiên lại nhìn sang Nguyệt Tích Lương, rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ.
\- " Nàng là.... nữ nhi của ngươi? Tôn nữ.... của ta? "
Môn chủ Quỷ Âm Môn, thiếu nữ tuyệt sắc này có huyết thống máu mủ với hắn. Điều này..... thật ngoài sức tưởng tượng.
\- " Ta khinh! Không biết xấu hổ! "
Mạc Kinh Thiên nhổ một ngụm nước bọt, chắc nịch phủ nhận.
\- " Nàng là nữ nhi của ta, nhưng không phải tôn nữ của ngươi! Trước kia không phải, bây giờ không phải, sau này cũng không phải! "
\- " Ha ha ha!! Ngươi là nhi tử ta, nàng không phải tôn nữ ta thì là gì? Tôn nữ ngoan, nếu ngươi nói rõ thân phận từ sớm, ta đã không muốn giết ngươi. Chúng ta hóa ra cùng hội cùng thuyền, đến.... gọi một tiếng tổ phụ ta nghe. "
Mạc Vấn Thiên làm như không nhìn thấy biểu cảm oán hận trên gương mặt Mạc Kinh Thiên, hắn cười đến từ ái, hiền lành.
Nguyệt Tích Lương lùi lại một bước, núp đằng sau phụ thân nàng, lặng im không nói.
Tổ phụ.... từ ngữ này quá mức xa vời với nàng. Hắn..... không giống 'tổ phụ' nàng một chút nào. Hắn là kẻ địch, là mối nguy hại của toàn thiên hạ, là kẻ máu lạnh vô tình.
Mạc Kinh Thiên vỗ vỗ mu bàn tay nữ nhi, hắn hít sâu một hơi, tuyên bố.
\- " Mạc Vấn Thiên, ngươi quá coi trọng
chính mình! Ngươi nghe rõ đây, chúng ta không cùng hội cùng thuyền, ngươi không phải phụ thân ta, càng không phải tổ phụ nàng. Cũng đừng bao giờ gọi ta là Mạc Kinh Thiên, ta không họ Mạc, ta họ Nguyệt! Bổn vương là Nguyệt vương gia Cảnh Lăng, Nguyệt Kinh Thiên!! "
Mạc Kinh Thiên..... không, Nguyệt Kinh Thiên hắn không muốn trốn chạy nữa.
Hắn đã không bảo vệ được mẫu thân thì ít nhất hãy cho hắn bảo vệ nữ nhi của hắn. Hắn yếu đuối thế đủ rồi, kỳ vọng với người mang danh 'phụ thân' này đến đây là đủ rồi. Từ nay, hắn là cô nhi, hắn chỉ là Nguyệt vương gia Cảnh Lăng. Hắn.... không có phụ thân.
\*\*\*\*\*\*\*
\(TG\) Đọc xong hãy nhớ like và cmt tạo động lực cho Aya nhé các tình yêu, dạo này tương tác giảm thảm thương luôn.
Tháng trước Aya bận không ra nhiều chương được, tháng này Aya sẽ bù cho mọi người nha, yêu mọi người ❤
Quá kiều diễm, quá thú vị rồi!
Đây chính là tuyệt phẩm nhân gian chứ đâu!
Ây da! Không được! Không được!
Nàng đang nghĩ cái cái gì thế này? Không được bỏ qua mất vấn đề chính! Tỉnh táo lên!
Bốp!
Nguyệt Tích Lương hung hăng tự tát vào má mình vài cái, ép buộc cái tư tưởng không đứng đắn nào đó tạm thời chìm xuống. Mạc Vấn Thiên mắt tròn mắt dẹt nhìn thiếu nữ bỗng dưng 'tự ngược', sau đó ngó Hiên Viên Dật, ý bảo.
Này, nàng không có bệnh chứ?
Hiên Viên Dật nhún vai, bất đắc dĩ đáp lại.
Ngươi thông cảm, đợi chút nữa hãy ra tay, thần kinh nàng hơi có vấn đề!
\- " E hèm! "
Nguyệt Tích Lương trưng hai gò má đỏ bừng, đằng hắng một tiếng, hỏi.
\- " Ngươi...... đã làm gì Kình Sâm gia gia? "
Cắt chữ lấy nghĩa trong câu nói của Mạc Vấn Thiên, Kình Sâm chắc hẳn không có nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà..... rơi vào tay Mạc Vấn Thiên, dù cho Kình Sâm không đi đời nhà ma thì cũng không dễ chịu là bao nhiêu.
Như Nguyệt Tích Lương suy đoán, Mạc Vấn Thiên có tình cảm với Kình Sâm, thậm chí là một thứ tình cảm méo mó. Ngược lại Kình Sâm.... đối với Mạc Vấn Thiên, trước kia hắn đơn thuần chỉ coi y là bằng hữu, hiện tại thì là đối thủ, kẻ thù..... không hơn.
Chung quy, Mạc Vấn Thiên vẫn là đơn phương.
Mạc Vấn Thiên không trả lời Nguyệt Tích Lương, hắn thở dài, bẻ bẻ cổ tay, rút thanh đao Yểm đã từng nhuốm đầy máu tanh, đùa nghịch.
\- " Quan tâm đến Kình Sâm, chi bằng.... ngươi quan tâm đến hoàn cảnh của chính mình! Các ngươi sắp chết đến nơi rồi! "
Đúng vậy, Kình Sâm không chết, nhưng như thế thì thế nào? Muốn mang Kình Sâm rời khỏi hắn, điều đó là không có khả năng, hắn không cho phép!
Kình Sâm..... hắn thật vất vả mới có được Kình Sâm, Kình Sâm là của hắn, của riêng hắn. Không ai có thể mang y đi, cả lão thiên gia cũng không thể, y và hắn sẽ sống với nhau mãi mãi, trường sinh vĩnh cửu, bất lão bất tử....
Hiên Viên Dật che trước mặt Nguyệt Tích Lương, nhỏ giọng.
\- " Nàng đi trước, ta ở lại ngăn cản hắn. "
Hiên Viên Dật biết bản thân có bao nhiên cân lượng, hắn sẽ chết dưới mũi đao của Mạc Vấn Thiên, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác. Nguyệt Tích Lương phải sống sót.
\- " Không! Muốn đi thì cả hai cùng đi! Ta không bỏ lại ngươi đâu! "
Nguyệt Tích Lương không chịu, cố chấp lắc đầu. Là nàng kéo hắn vào vũng lầy nguy hiểm, nàng đã nợ hắn quá nhiều, không muốn nợ thêm nữa.
\- " Nàng.... "
Hiên Viên Dật còn định nói gì đó nhưng Mạc Vấn Thiên có vẻ không đợi được. Mạc Vấn Thiên cách không bổ ra một đao, nội lực hóa thành đao phong chém về phía hai người.
Keng!
Hiên Viên Dật nhanh chóng đưa kiếm lên đỡ, lưỡi kiếm va chạm với đao phong tóe ra tia lửa.
Bịch bịch!
Hiên Viên Dật trực tiếp bị đẩy lùi hơn mười bước, khóe môi rớm máu. Hắn ngước mắt nhìn Mạc Vấn Thiên nhẹ nhàng thong dong, lại cúi xuống nhìn lưỡi kiếm không biết từ bao giờ đã xuất hiện vết rạn nứt, tảng đá trong lòng càng nặng.
Thật mạnh.
Võ lâm tôn giả, không phải nói chơi.
Chỉ là một nhát đao cách không vô hình mà đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong. Nếu như hắn thật sự dùng toàn lực thì hậu quả sẽ ra sao? Hiên Viên Dật không dám nghĩ đến.
Keng keng!
Mạc Vấn Thiên không nói không rằng bổ thêm vài nhát đao nữa, chẳng mấy chốc đã dồn Hiên Viên Dật đến chân tường, thanh kiếm trên tay Hiên Viên Dật sứt mẻ không ra hình thù, y phục bị khai phá rách tơi tả.
\- " Mạc Vấn Thiên, xem chiêu! "
Nguyệt Tích Lương nhân lúc Mạc Vấn Thiên không chú ý vòng ra sau lưng hắn, ngân châm rời khỏi tay bắn về những \*\*\*\*\* \*\* yếu hại trên cơ thể.
\- " Trò vặt! "
Mạc Vấn Thiên hừ lạnh, ống tay áo vung lên thực dễ dàng hóa giải đòn tấn công của Nguyệt Tích Lương. Ngâm châm rơi dưới nền đất trắng xóa một mảnh.
\- " Sao có thể.... "
Nguyệt Tích Lương kinh ngạc sững người, cũng vì thế mà không tránh khỏi một chưởng đang tiện đà đánh tới.
Phốc!
Thân hình Nguyệt Tích Lương bay ngược ra sau, cổ họng dâng lên mùi vị ngai ngái, cuối cùng không kìm được hộc máu.
Mạc Vấn Thiên không dừng lại tại đấy, hắn tiếp tục huy đao muốn chém vào bả vai phải Nguyệt Tích Lương, ý đồ xả xuống một cánh tay nàng. Tay nào phóng ngân châm, chém xuống tay đấy!
Khuôn mặt Nguyệt Tích Lương tái nhợt, nàng biết là nàng phải tránh nhưng khổ một nỗi thân mình như mọc rễ, không thể nhúc nhích nửa phân.
\- " Tích Lương!! "
Hiên Viên Dật khẩn trương lao đến chỗ Nguyệt Tích Lương cứu nguy, nhưng hắn cách quá xa nàng, đao Mạc Vấn Thiên lại nhanh, hắn căn bản không đến kịp, trơ mắt nhìn lưỡi đao càng ngày càng gần nàng.
Nguyệt Tích Lương nhắm tịt hai mắt, nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý đón nhận cái đau xé rách xương cốt, da thịt. Nhưng mà đúng lúc này.....
\- " Mạc Vấn Thiên, ngươi dám làm hại nữ nhi ta, ta liều chết với ngươi!! "
Một giọng nói phẫn nộ bỗng vang vọng khắp căn phòng.
Phần phật!
Tấm chăn bông trên giường bị người ta ném ra ngoài, chuẩn xác chùm lên đầu Mạc Vấn Thiên. Mạc Vấn Thiên đảo mắt, đành phải chếch mũi đao trước hết chém nát tấm chăm, bông cùng lông ngỗng bay lả tả như tuyết đầu mùa.
Keng!
Không ai ngờ, ẩn giấu đằng sau tấm chăn là một mũi kiếm sắc bén đen tuyền, lạnh lẽo đến thấu xương. Mạc Vấn Thiên nhanh chóng chặn lại mũi kiếm, vì không kịp đề phòng mà bị đánh lui, một góc áo bào cũng cắt lìa.
\- " Phụ thân.... "
Nguyệt Tích Lương ôm ngực bò dậy, nhìn bóng lưng cao lớn vĩ ngạn trước mặt, tủi thân hô.
Hiên Viên Dật thì thở phào nhẹ nhõm, bất giác lau mồ hôi lấm tấm trên trán.
May mắn....
Mạc Kinh Thiên xoay người, một tay cầm kiếm, một tay cầm vỏ kiếm, hắn trao vỏ kiếm cho Nguyệt Tích Lương, nghiêm túc nói.
\- " Lương bảo bảo, giữ hộ phụ thân, tuyệt đối không được làm mất. Đây là lễ vật mẫu thân con tặng ta nhân dịp sinh thần đó. "
Chân có thể gãy, tay có thể đoạn, nhưng vỏ kiếm tuyệt không thể mất!
Mạc Vấn Thiên nhíu mày, rất mực hồ nghi hỏi.
\- " Mạc Kinh Thiên, ngươi tỉnh từ bao giờ? Ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không? "
Mạc Kinh Thiên quay đầu nhìn hắn, trong đáy mắt không có lấy một tia tình cảm, có chăng chỉ là mỉa mai, giễu cợt.
\- " Ta không tỉnh, để các ngươi tiếp tục lợi dụng ta đối phó với chính thân nhân, bằng hữu ta sao? Ta làm gì? Ta đương nhiên biết ta đang làm gì! Ta đang bảo vệ nữ nhi ta! Cần ngươi quản?! "
Mạc Vấn Thiên khựng người, dường như không ngờ cổ độc hắn hạ với Mạc Kinh Thiên lại bị hóa giải. Mạc Kinh Thiên nhớ lại rồi.
Hơn nữa.... hắn nói gì?
Hắn nói.... hắn đang bảo vệ nữ nhi của mình? Nữ nhi....
Mạc Vấn Thiên hết nhìn Mạc Kinh Thiên lại nhìn sang Nguyệt Tích Lương, rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ.
\- " Nàng là.... nữ nhi của ngươi? Tôn nữ.... của ta? "
Môn chủ Quỷ Âm Môn, thiếu nữ tuyệt sắc này có huyết thống máu mủ với hắn. Điều này..... thật ngoài sức tưởng tượng.
\- " Ta khinh! Không biết xấu hổ! "
Mạc Kinh Thiên nhổ một ngụm nước bọt, chắc nịch phủ nhận.
\- " Nàng là nữ nhi của ta, nhưng không phải tôn nữ của ngươi! Trước kia không phải, bây giờ không phải, sau này cũng không phải! "
\- " Ha ha ha!! Ngươi là nhi tử ta, nàng không phải tôn nữ ta thì là gì? Tôn nữ ngoan, nếu ngươi nói rõ thân phận từ sớm, ta đã không muốn giết ngươi. Chúng ta hóa ra cùng hội cùng thuyền, đến.... gọi một tiếng tổ phụ ta nghe. "
Mạc Vấn Thiên làm như không nhìn thấy biểu cảm oán hận trên gương mặt Mạc Kinh Thiên, hắn cười đến từ ái, hiền lành.
Nguyệt Tích Lương lùi lại một bước, núp đằng sau phụ thân nàng, lặng im không nói.
Tổ phụ.... từ ngữ này quá mức xa vời với nàng. Hắn..... không giống 'tổ phụ' nàng một chút nào. Hắn là kẻ địch, là mối nguy hại của toàn thiên hạ, là kẻ máu lạnh vô tình.
Mạc Kinh Thiên vỗ vỗ mu bàn tay nữ nhi, hắn hít sâu một hơi, tuyên bố.
\- " Mạc Vấn Thiên, ngươi quá coi trọng
chính mình! Ngươi nghe rõ đây, chúng ta không cùng hội cùng thuyền, ngươi không phải phụ thân ta, càng không phải tổ phụ nàng. Cũng đừng bao giờ gọi ta là Mạc Kinh Thiên, ta không họ Mạc, ta họ Nguyệt! Bổn vương là Nguyệt vương gia Cảnh Lăng, Nguyệt Kinh Thiên!! "
Mạc Kinh Thiên..... không, Nguyệt Kinh Thiên hắn không muốn trốn chạy nữa.
Hắn đã không bảo vệ được mẫu thân thì ít nhất hãy cho hắn bảo vệ nữ nhi của hắn. Hắn yếu đuối thế đủ rồi, kỳ vọng với người mang danh 'phụ thân' này đến đây là đủ rồi. Từ nay, hắn là cô nhi, hắn chỉ là Nguyệt vương gia Cảnh Lăng. Hắn.... không có phụ thân.
\*\*\*\*\*\*\*
\(TG\) Đọc xong hãy nhớ like và cmt tạo động lực cho Aya nhé các tình yêu, dạo này tương tác giảm thảm thương luôn.
Tháng trước Aya bận không ra nhiều chương được, tháng này Aya sẽ bù cho mọi người nha, yêu mọi người ❤
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.