Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 32
Trang Aya
25/07/2019
Bắc Mạc Quân vốn đang bàn chính sự với Bắc Mạc Trì ở trong thư phòng thì bỗng nhiên thấy tâm thần bất an. Cảm giác này thật là kỳ quái.
Dạo gần đây cũng không có chuyện gì xảy ra, nhưng tại sao hắn lại đứng ngồi không yên như thế này?
Rốt cuộc là tại sao chứ?
- Quân nhi...?
Bắc Mạc Trì thấy nhi tử của mình tự dưng ngẩn người, lông mày nhăn lại thành một đoàn thì không khỏi lên tiếng gọi.
Bắc Mạc Quân sực tỉnh nhìn người đối diện, lắc đầu loại bỏ sự bất an trong lòng. Chắc hắn quá đa tâm đi?
- Phụ hoàng, chúng ta đang nói đến đâu rồi?...
........
Lúc này Nguyệt Tích Lương thật sự cảm thấy mình quá xui xẻo.
Nàng tự thấy bản thân cũng không đến nỗi nào, không làm việc xấu xa, cũng không màng tranh đấu. Nàng chỉ muốn an an tĩnh tĩnh làm một hủ nữ ở chốn cổ đại này thôi.
Ấy thế mà...
Mẹ kiếp!
Tại sao năm lần bảy lượt cho nàng đụng mặt thích khách là thế nào?
Ai có thể nói cho nàng biết, cái đám hắc y nhân cầm kiếm đang vây quanh nàng và Tiểu Màn Thầu là do ai phái tới không?
Nàng thề, nàng mà không thông nát cúc kẻ đó thì nàng vẫn là Nguyệt Tích Lương!!
Cơ miệng Nguyệt Tích Lương co giật một hồi, nàng mở miệng, thiên chân vô tà hỏi.
- Các vị ca ca anh tuấn vô địch, ngọc thụ lâm phong, võ công cái thế... đây là làm cái gì nha?
Tiểu Màn Thầu đổ mồ hôi hột. Quận chúa, bọn hắn che kín từ đầu đến chân, có nhìn thấy khuôn mặt đâu mà người biết đẹp hay không đẹp?
Cũng quá nịnh bợ rồi!
- Ngươi là Tích Lương quận chúa?
Tên hắc y nhân cầm đầu lên tiếng đầu tiên, trong mắt là một mảnh lạnh băng, cũng không vì lời khen của nàng mà động dung.
- Nga~ không phải!
Nguyệt Tích Lương chân thật phủ nhận rồi quay sang Tiểu Màn Thầu.
- Ngươi có phải không?
Tiểu Màn Thầu cực kỳ phối hợp lắc đầu lia lịa.
- Thấy chưa các vị đại ca? Các vị tìm nhầm người rồi! Xin phép đi trước!
Nàng cười hì hì xoay người, còn không quên lôi kéo tay người bên cạnh. Trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!
Nhưng còn chưa kịp bước được một bước thì đã bị mấy người chặn đứng lối đi.
Trong lòng Nguyệt Tích Lương trầm xuống. Phen này không thoát được...
- Đại nhân, Tích Lương quận chúa này là thật! Nàng rất tinh ranh, đừng để mắc lừa... một gã hắc y nhân nói.
Tên được gọi là đại nhân kia gật đầu, toàn thân bộc phát ra cỗ sát ý kinh người.
Tiểu Màn Thầu nhanh chóng vọt lên giang hai tay ra chắn trước mặt chủ tử. Thân hình nàng ta run rẩy kịch liệt, hiển nhiên là đang rất sợ hãi nhưng cũng không có ý định rời đi.
Nàng phải bảo vệ quận chúa!
- Lên! Giết các nàng cho ta!
Kèm theo tiếng ra lệnh ấy, từng hắc y nhân cầm kiếm sắc bén xông về phía hai người.
- Quận chúa! Mau chạy đi!
Tiểu Màn Thầu quýnh lên, cầm lấy một cây gậy gần đấy, gào lên với Nguyệt Tích Lương.
Xoẹt!
Một tiếng xé gió vang lên.
Lạch cạnh!
Cây gậy gỗ trực tiếp bị chém thành hai nửa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Màn Thầu tái nhợt, đứng chôn chân tại chỗ không thể nhúc nhích.
Đáng... đáng sợ quá.
Ánh sáng lạnh lóe lên, một thanh kiếm nhanh chóng đâm về phía cổ họng nàng ta. Tiểu Màn Thầu kinh hãi nhắm tịt mắt lại.
Thôi xong! Lần này nàng phải xuống địa ngục chơi với Diêm vương thật rồi...
Nguyệt Tích Lương thấy vậy thì cũng không ẩn núp nữa, đưa tay ra kéo Tiểu Màn Thầu ra đằng sau, nhấc chân.
Bốp!
Mỗ vị hắc y nhân trực tiếp bị đá bay ra đằng sau nửa thước, thân hình nặng nề rơi xuống đất, bất động.
- Con mẹ nó! Lão nương mà không phát uy thì tưởng lão nương là tiểu bạch thỏ.
Nguyệt Tích Lương mở miệng chửi tục.
Tiểu Màn Thầu vừa thoát ta từ cõi chết có chút giật mình, rồi sau đó dùng ánh mắt khâm phục nhìn nàng.
Quận chúa thật uy vũ nha!
Khuôn mặt hắc y đầu lĩnh giấu lưới lớp khăn che có chút khó coi.
Phế vật!
Có một tiểu oa nhi mà cũng không đối phó được!
- Cùng lên cho ta! hắn phất tay một cái.
Nguyệt Tích Lương thân hình nhỏ bé, nhanh nhẹn nhanh chóng tránh thoát các lưỡi kiếm. Thỉnh thoảng nàng lại nhấc chân đá vào hạ bộ một tên.
Vừa đánh vừa nói.
- Từ từ! Có vấn đề gì có thể thỏa thuận mà...
- Đại ca à, ta tìm cho ngươi mấy mỹ nam tử, thế nào?
- Nói cho ta biết ngươi là công hay là thụ đi!
- Ây da! Ta đã bảo là đừng đánh nữa mà, giờ ngươi hết đường làm công rồi...
- Stop!!!
......
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Nguyệt Tích Lương đã thấm mệt. Cẳng chân đau đến nỗi nhấc lên cũng cảm thấy khó khăn.
Đưa mắt nhìn hắc y nhân vẫn không ngừng ùn ùn kéo đến, nàng cắn chặt răng.
Không thắng được!
Phải nói mấy người này đều là cao thủ, công lực không kém. Bị nàng đá một cái hầu như không tổn hao gì mà tiếp tục bò dậy chiến đấu.
Phải làm thế nào mới tốt đây?
Đúng rồi! Tìm cứu viện!
- Tiểu Màn Thầu, tí nữa khi ta ra hiệu ngươi nhân cơ hội chạy đi thật nhanh!
Nguyệt Tích Lương ghé vào tai Tiểu Màn Thầu nói nhỏ.
- Quận chúa, không được!
Tiểu Màn Thầu thất thanh. Nàng không thể để quận chúa ở nơi này một mình được.
Mặc dù nàng ở đây cũng không có giúp ích được gì, nhưng mà...
- Đừng nhiều lời! Chạy đi tìm Bắc Mạc Quân!
Giờ chỉ có hắn mới cứu được các nàng. Hi vọng là nàng trụ được cho đến lúc hắn tới.
- Quận chúa...
Tiểu Màn Thầu còn chút do dự...
Nguyệt Tích Lương không cho nàng ta thời gian, mở miệng hô.
- Ta đếm... 1...2...3 chạy!!!
Lời vừa dứt, nàng đá ngay một cú thật mạnh vào hắc y nhân ở gần nhất, bàn tiện thể đẩy Tiểu Màn Thầu ra khỏi vòng vây.
- Đừng cho nàng ta chạy!
Như nhận ra ý đồ của các nàng, hắc y đầu lĩnh gầm lên. Lặp tức có một người phi về phía Tiểu Màn Thầu.
Nguyệt Tích Lương cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng chạy đến cản đường đi của hắn.
- Đi mau!
- ...
Tiểu Màn Thầu cắn chặt răng lại, nhắm tịt mắt vào, xoay đầu chạy thục mạng.
Quận chúa... đợi nô tỳ.
Nhị vương gia...
Nhị vương gia ở đâu?
Hoàng cung!
Xác định được mục tiêu, Tiểu Màn Thầu không thèm nhìn về phía đằng sau nữa, hướng phía hoàng cung phi đi.
Nhìn thấy thân ảnh Tiểu Màn Thầu càng ngày càng xa dần, Nguyệt Tích Lương mỉm cười, nhẹ thở ra một hơi.
Tốt lắm.
Hắc y đầu lĩnh giận tím mặt. Không thể để viện binh đến đây được. Đánh nhanh thắng nhanh!
Hắn nghĩ như vậy, cũng không án binh bất động nữa mà lao về phía Nguyệt Tích Lương.
Mũi kiếm sắc nhọn xoẹt qua, nàng hiểm hiểm né tránh.
Nhưng hiển nhiên tên này không dễ đối phó với những tên khác, tránh được lần một không tránh được lần hai.
Hắn nhún người, vận chuyển khinh công, chớp mắt đã xuất hiện đằng sau Nguyệt Tích Lương.
Ánh sáng lạnh lóe lên.
Xoẹt!
- A!
Nàng chỉ cảm thấy sau lưng một trận đau đớn truyền đến, y phục màu trắng nhuốm đầy máu.
Màu đỏ chói mắt và diễm lệ.
Thân hình không kìm được lảo đảo một cái, miễn cưỡng vịn vào tường mới không ngã xuống.
Khuôn mặt khả ái cắt không còn một giọt máu, tái nhợt đến đáng sợ.
Ti tách!
Máu chảy xuống tạo thành một vũng dưới nền đất. Cả thân trên của nàng đau đến nỗi không còn cảm giác.
Vết thương khá sâu.
Lúc này nàng không ngất đi đã là một kỳ tích rồi...
Fuck!
Nội công thời cổ đại thật phiền phức!
Không ổn... lão nương mất nhiều máu quá...
Thấy một kích của mình không thể giết được nàng, hắc y nhân cũng không nhụt chí, giơ kiếm lên chuẩn bị chém lần thứ hai.
Nguyệt Tích Lương nhìn hắn, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lại.
Đã chết một lần rồi, nàng còn sợ chết lần thứ hai hay sao?
Các mỹ nam, tạm biệt!
- A a a a a a..... lão nương liều chết với ngươi!!!
Dạo gần đây cũng không có chuyện gì xảy ra, nhưng tại sao hắn lại đứng ngồi không yên như thế này?
Rốt cuộc là tại sao chứ?
- Quân nhi...?
Bắc Mạc Trì thấy nhi tử của mình tự dưng ngẩn người, lông mày nhăn lại thành một đoàn thì không khỏi lên tiếng gọi.
Bắc Mạc Quân sực tỉnh nhìn người đối diện, lắc đầu loại bỏ sự bất an trong lòng. Chắc hắn quá đa tâm đi?
- Phụ hoàng, chúng ta đang nói đến đâu rồi?...
........
Lúc này Nguyệt Tích Lương thật sự cảm thấy mình quá xui xẻo.
Nàng tự thấy bản thân cũng không đến nỗi nào, không làm việc xấu xa, cũng không màng tranh đấu. Nàng chỉ muốn an an tĩnh tĩnh làm một hủ nữ ở chốn cổ đại này thôi.
Ấy thế mà...
Mẹ kiếp!
Tại sao năm lần bảy lượt cho nàng đụng mặt thích khách là thế nào?
Ai có thể nói cho nàng biết, cái đám hắc y nhân cầm kiếm đang vây quanh nàng và Tiểu Màn Thầu là do ai phái tới không?
Nàng thề, nàng mà không thông nát cúc kẻ đó thì nàng vẫn là Nguyệt Tích Lương!!
Cơ miệng Nguyệt Tích Lương co giật một hồi, nàng mở miệng, thiên chân vô tà hỏi.
- Các vị ca ca anh tuấn vô địch, ngọc thụ lâm phong, võ công cái thế... đây là làm cái gì nha?
Tiểu Màn Thầu đổ mồ hôi hột. Quận chúa, bọn hắn che kín từ đầu đến chân, có nhìn thấy khuôn mặt đâu mà người biết đẹp hay không đẹp?
Cũng quá nịnh bợ rồi!
- Ngươi là Tích Lương quận chúa?
Tên hắc y nhân cầm đầu lên tiếng đầu tiên, trong mắt là một mảnh lạnh băng, cũng không vì lời khen của nàng mà động dung.
- Nga~ không phải!
Nguyệt Tích Lương chân thật phủ nhận rồi quay sang Tiểu Màn Thầu.
- Ngươi có phải không?
Tiểu Màn Thầu cực kỳ phối hợp lắc đầu lia lịa.
- Thấy chưa các vị đại ca? Các vị tìm nhầm người rồi! Xin phép đi trước!
Nàng cười hì hì xoay người, còn không quên lôi kéo tay người bên cạnh. Trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!
Nhưng còn chưa kịp bước được một bước thì đã bị mấy người chặn đứng lối đi.
Trong lòng Nguyệt Tích Lương trầm xuống. Phen này không thoát được...
- Đại nhân, Tích Lương quận chúa này là thật! Nàng rất tinh ranh, đừng để mắc lừa... một gã hắc y nhân nói.
Tên được gọi là đại nhân kia gật đầu, toàn thân bộc phát ra cỗ sát ý kinh người.
Tiểu Màn Thầu nhanh chóng vọt lên giang hai tay ra chắn trước mặt chủ tử. Thân hình nàng ta run rẩy kịch liệt, hiển nhiên là đang rất sợ hãi nhưng cũng không có ý định rời đi.
Nàng phải bảo vệ quận chúa!
- Lên! Giết các nàng cho ta!
Kèm theo tiếng ra lệnh ấy, từng hắc y nhân cầm kiếm sắc bén xông về phía hai người.
- Quận chúa! Mau chạy đi!
Tiểu Màn Thầu quýnh lên, cầm lấy một cây gậy gần đấy, gào lên với Nguyệt Tích Lương.
Xoẹt!
Một tiếng xé gió vang lên.
Lạch cạnh!
Cây gậy gỗ trực tiếp bị chém thành hai nửa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Màn Thầu tái nhợt, đứng chôn chân tại chỗ không thể nhúc nhích.
Đáng... đáng sợ quá.
Ánh sáng lạnh lóe lên, một thanh kiếm nhanh chóng đâm về phía cổ họng nàng ta. Tiểu Màn Thầu kinh hãi nhắm tịt mắt lại.
Thôi xong! Lần này nàng phải xuống địa ngục chơi với Diêm vương thật rồi...
Nguyệt Tích Lương thấy vậy thì cũng không ẩn núp nữa, đưa tay ra kéo Tiểu Màn Thầu ra đằng sau, nhấc chân.
Bốp!
Mỗ vị hắc y nhân trực tiếp bị đá bay ra đằng sau nửa thước, thân hình nặng nề rơi xuống đất, bất động.
- Con mẹ nó! Lão nương mà không phát uy thì tưởng lão nương là tiểu bạch thỏ.
Nguyệt Tích Lương mở miệng chửi tục.
Tiểu Màn Thầu vừa thoát ta từ cõi chết có chút giật mình, rồi sau đó dùng ánh mắt khâm phục nhìn nàng.
Quận chúa thật uy vũ nha!
Khuôn mặt hắc y đầu lĩnh giấu lưới lớp khăn che có chút khó coi.
Phế vật!
Có một tiểu oa nhi mà cũng không đối phó được!
- Cùng lên cho ta! hắn phất tay một cái.
Nguyệt Tích Lương thân hình nhỏ bé, nhanh nhẹn nhanh chóng tránh thoát các lưỡi kiếm. Thỉnh thoảng nàng lại nhấc chân đá vào hạ bộ một tên.
Vừa đánh vừa nói.
- Từ từ! Có vấn đề gì có thể thỏa thuận mà...
- Đại ca à, ta tìm cho ngươi mấy mỹ nam tử, thế nào?
- Nói cho ta biết ngươi là công hay là thụ đi!
- Ây da! Ta đã bảo là đừng đánh nữa mà, giờ ngươi hết đường làm công rồi...
- Stop!!!
......
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Nguyệt Tích Lương đã thấm mệt. Cẳng chân đau đến nỗi nhấc lên cũng cảm thấy khó khăn.
Đưa mắt nhìn hắc y nhân vẫn không ngừng ùn ùn kéo đến, nàng cắn chặt răng.
Không thắng được!
Phải nói mấy người này đều là cao thủ, công lực không kém. Bị nàng đá một cái hầu như không tổn hao gì mà tiếp tục bò dậy chiến đấu.
Phải làm thế nào mới tốt đây?
Đúng rồi! Tìm cứu viện!
- Tiểu Màn Thầu, tí nữa khi ta ra hiệu ngươi nhân cơ hội chạy đi thật nhanh!
Nguyệt Tích Lương ghé vào tai Tiểu Màn Thầu nói nhỏ.
- Quận chúa, không được!
Tiểu Màn Thầu thất thanh. Nàng không thể để quận chúa ở nơi này một mình được.
Mặc dù nàng ở đây cũng không có giúp ích được gì, nhưng mà...
- Đừng nhiều lời! Chạy đi tìm Bắc Mạc Quân!
Giờ chỉ có hắn mới cứu được các nàng. Hi vọng là nàng trụ được cho đến lúc hắn tới.
- Quận chúa...
Tiểu Màn Thầu còn chút do dự...
Nguyệt Tích Lương không cho nàng ta thời gian, mở miệng hô.
- Ta đếm... 1...2...3 chạy!!!
Lời vừa dứt, nàng đá ngay một cú thật mạnh vào hắc y nhân ở gần nhất, bàn tiện thể đẩy Tiểu Màn Thầu ra khỏi vòng vây.
- Đừng cho nàng ta chạy!
Như nhận ra ý đồ của các nàng, hắc y đầu lĩnh gầm lên. Lặp tức có một người phi về phía Tiểu Màn Thầu.
Nguyệt Tích Lương cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng chạy đến cản đường đi của hắn.
- Đi mau!
- ...
Tiểu Màn Thầu cắn chặt răng lại, nhắm tịt mắt vào, xoay đầu chạy thục mạng.
Quận chúa... đợi nô tỳ.
Nhị vương gia...
Nhị vương gia ở đâu?
Hoàng cung!
Xác định được mục tiêu, Tiểu Màn Thầu không thèm nhìn về phía đằng sau nữa, hướng phía hoàng cung phi đi.
Nhìn thấy thân ảnh Tiểu Màn Thầu càng ngày càng xa dần, Nguyệt Tích Lương mỉm cười, nhẹ thở ra một hơi.
Tốt lắm.
Hắc y đầu lĩnh giận tím mặt. Không thể để viện binh đến đây được. Đánh nhanh thắng nhanh!
Hắn nghĩ như vậy, cũng không án binh bất động nữa mà lao về phía Nguyệt Tích Lương.
Mũi kiếm sắc nhọn xoẹt qua, nàng hiểm hiểm né tránh.
Nhưng hiển nhiên tên này không dễ đối phó với những tên khác, tránh được lần một không tránh được lần hai.
Hắn nhún người, vận chuyển khinh công, chớp mắt đã xuất hiện đằng sau Nguyệt Tích Lương.
Ánh sáng lạnh lóe lên.
Xoẹt!
- A!
Nàng chỉ cảm thấy sau lưng một trận đau đớn truyền đến, y phục màu trắng nhuốm đầy máu.
Màu đỏ chói mắt và diễm lệ.
Thân hình không kìm được lảo đảo một cái, miễn cưỡng vịn vào tường mới không ngã xuống.
Khuôn mặt khả ái cắt không còn một giọt máu, tái nhợt đến đáng sợ.
Ti tách!
Máu chảy xuống tạo thành một vũng dưới nền đất. Cả thân trên của nàng đau đến nỗi không còn cảm giác.
Vết thương khá sâu.
Lúc này nàng không ngất đi đã là một kỳ tích rồi...
Fuck!
Nội công thời cổ đại thật phiền phức!
Không ổn... lão nương mất nhiều máu quá...
Thấy một kích của mình không thể giết được nàng, hắc y nhân cũng không nhụt chí, giơ kiếm lên chuẩn bị chém lần thứ hai.
Nguyệt Tích Lương nhìn hắn, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lại.
Đã chết một lần rồi, nàng còn sợ chết lần thứ hai hay sao?
Các mỹ nam, tạm biệt!
- A a a a a a..... lão nương liều chết với ngươi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.