Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 342
Trang Aya
04/01/2021
Khi Nguyệt Tích Lương và Lăng Tiêu Nhiên đi được nửa cái Quỷ trấn, mới tiêu hết nửa số ngân phiếu của Nguyệt Hạo Thần đưa thì bỗng có một đám hắc y nhân trùm mặt kín mít không biết từ đâu nhảy ra đánh tới hai nàng, võ công còn không tệ, nếu không muốn nói là toàn cao thủ. Nguyệt Tích Lương đương nhiên không sợ, có Lăng Tiêu Nhiên ở đây, nàng sợ cái rắm!
Nguyệt Tích Lương đường hoàng trốn vào trong góc, dõng dạc hô.
\- " Mẫu thân\, lên\!\! "
Mẫu thân mau thể hiện thần uy, đánh bọn chúng tơi bời hoa lá! Mẫu thân uy vũ!
Lăng Tiêu Nhiên bình tĩnh mỉm cười, rút kiếm, hoa hoa lệ lệ múa vài đường cơ bản, hào khí nói.
\- " Được\! Xem chiêu\!\! "
Đoạn, nàng nhún người một người một cái như hồ điệp xông vào vòng vây quân địch, tư thế hiên ngang không khác gì nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.
Các ngươi tưởng sẽ có máu me be bét, tràng cảnh rùng rợn, đầy bi tráng ở đây ư?
Không không không!
Các ngươi nhầm to rồi!
Chỉ thấy Lăng Tiêu Nhiên tỏa sáng chưa được mấy giây, trước con mắt ngỡ ngàng của Nguyệt Tích Lương, nàng vấp phải hòn đá bé bằng cái mắt muỗi, dùng tư thế cẩu ăn phân ngã sấp mặt, bất tỉnh nhân sự.
Đúng vậy, là bất tỉnh nhân sự!
Vâng, là bất tỉnh nhân sự!
Chính xác, là bất tỉnh nhân sự!
Nguyệt Tích Lương: " ...... "
Đã nói tốt xem chiêu đâu?
Mẫu thân, ngã có một cái, ngươi hôn mê làm gì? Ngươi yếu như thế từ bao giờ? Sao ta không biết!
Nguyệt Tích Lương co rút khóe môi, không còn cách nào khác đành phải tự mình ra tay. Nhưng hắc y nhân đều là cao thủ võ lâm, nàng không thể lấy cứng đối cứng, dùng độc là tốt nhất.
Nghĩ vậy, Nguyệt Tích Lương mò tay vào túi tìm độc dược, tìm mãi.... tìm mãi.... cuối cùng, nàng chợt nhớ ra một điều.
Hình như.... có lẽ.... chắc chắn là nàng đã đưa túi độc dược cho Tiểu Màn Thầu cầm. Như một thói quen khó bỏ, Tiểu Màn Thầu nếu đi cạnh Nguyệt Tích Lương là y như rằng sẽ lộ ra bản chất nha hoàn, ân cần chăm sóc, hầu hạ chủ tử. Nguyệt Tích Lương cũng không khác, nàng đã quen Tiểu Màn Thầu lẽo đẽo cầm đồ theo sau, cho nên.... khi Tiểu màn Thầu yêu cầu cầm đồ giúp, Nguyệt Tích Lương rất tự nhiên đưa cho nàng ấy.
Giờ thì sao?
\- " Tiểu Màn Thầu\, ngươi ở đâu?\! "
Nguyệt Tích Lương vừa hét xong câu đó liền bị hắc y nhân cưỡng chế đánh ngất, mang đi.
Không thể chống cự! Hoàn toàn không thể chống cự!
Đối mặt với hắc y nhân, Nguyệt Tích Lương như một con gà loi choi, hắc y nhân tùy tiện phẩy tay là nàng đã ngủm củ tỏi. Bảy năm học võ đổ sông đổ biển, Nguyệt Tích Lương bắt đầu hối hận ngày xưa mình lười biếng. Nhưng là nếu được quay trở lại ngày ấy, nàng vẫn sẽ lười biếng mà thôi....
.........
Nguyệt Tích Lương thở dài thườn thượt, nhớ lại thời khắc bại trận nào đó mà lệ rơi đầy mặt.
Đám hắc y nhân là do ai phái đến?
Quỷ trấn có người của Quỷ Âm môn canh giữ nghiêm ngặt, muốn vượt qua người của Quỷ Âm môn không dễ, nàng không nghĩ ra có thế lực nào làm được như vậy, ngoại trừ.....
Nguyệt Tích Lương biến sắc mặt, hô hấp dồn dập, tự trấn an bản thân.
Thiên Ma cung, không phải là bọn hắn đấy chứ?
Thời hạn Thiên Ma cung vạch ra cho trận chiến này vẫn chưa đến, ít nhất còn mười ngày. Bọn hắn đã hành động trước? Là nàng quá sơ xuất rồi!
Nguyệt Tích Lương cắn răng, trong lòng một mực cho rằng người bắt nàng là người Thiên Ma cung. Đầu óc nàng không ngừng suy tính đối sách thoát thân, nàng không thể để chính mình rơi vào tay địch nhân, trở thành nhược điểm của Bắc Mạc Quân.
Bắc Mạc Quân thân làm minh chủ dẫn dắt liên minh tạm thời, hắn không được có nhược điểm!
Cạch!
Đang lúc Nguyệt Tích Lương xây dựng kế hoạch đào tẩu thì nàng nghe thấy tiếng cửa phòng bật mở, nàng thoáng hoảng hốt, nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, mở miệng hỏi.
\- " Các ngươi là ai? Bắt ta làm gì? "
May mà nàng vẫn còn nói được, không đến mức bị điểm á huyệt.
Người đến không trả lời Nguyệt Tích Lương, đối phương ra hiệu với những người bên cạnh, bọn họ tiến lên giữ chặt nàng, kéo nàng đi.
\- " Uy\! Các ngươi muốn làm gì? Bỏ tay ra\! "
Nguyệt Tích Lương không rõ bọn họ muốn đưa nàng đi đâu, tầm nhìn nàng bị ngăn chặn, tấm vải trên đầu đung đưa đung đưa, loáng thoáng thấy mấy đôi giày thêu hoa.
Là nữ!
Vậy thì dễ đối phó!
Nguyệt Tích Lương cười thầm, mặt nhăn thành một đoàn, cố gắng dùng chất giọng đáng thương cầu khẩn.
\- " Ây da\! Ta đau bụng quá\.\.\.\. tỷ tỷ\.\.\. tỷ tỷ\, ta muốn đi nhà xí\.\.\.\. "
Nguyệt Tích Lương cảm giác được bàn tay đang nắm chặt vai nàng khẽ khựng lại. Đúng là lòng dạ nữ nhân, cực kỳ mềm yếu!
Nàng được đà lấn tới, tiếp tục năn nỉ ỉ ôi.
\- " Ta thật sự đau muốn chết\, ôi\.\.\.\. bà dì của ta đến thăm\.\.\.\. ta\.\.\.\. ta không chịu được nữa\! Ai nha nha\!\! "
Nào! Mang ta đi nhà xí đi! Ta mà thoát được, ta cho các ngươi biết tay!
Bất quá, sự thật không như là mơ, cho dù Nguyệt Tích Lương có khóc lóc như thế nào thì người cầm đầu đám nữ nhân cũng khí định thần nhàn hạ lệnh đi tiếp. Nàng ta biết tỏng những quỷ kế của nha đầu tinh ranh này, làm gì có chuyện sẽ mắc mưu.
Nguyệt Tích Lương bị người ta nửa lôi kéo nửa đẩy, đi vòng vèo qua vài ngã rẽ mới dừng lại. Dường như nàng đang ở trong một không gian rộng, xuất hiện thêm rất nhiều hơi thở, nền đá dưới chân là nền đá hoa cương, màu sắc và hoa văn nàng thấy quen quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra là đã gặp ở đâu.
Bàn tay đè nặng trên vai mất đi, lúc này Nguyệt Tích Lương mới thấy cơ thể nhẹ bẫng, nàng rủa.
Nữ nhân bạo lực! Không biết thương hoa tiếc ngọc!
Nguyệt Tích Lương lắc lắc đầu, cố gắng hất bay cái khăn quỷ quái trùm đầu đi, đáng tiếc chiếc khăn như bị cố định với tóc, hất mãi không được. Nàng bất lực... phi thường bất lực...
Được rồi, lão nương chịu thua!
Nguyệt Tích Lương hậm hực đứng thẳng, ưỡn ngực, cong mông, dũng cảm lên tiếng.
\- " Các ngươi là người của Thiên Ma cung đúng không? Thần thần bí bí như vậy làm gì? Có giỏi thì lộ mặt ra đây\! "
Phụt!
Có ai đó không nhịn được phì cười.
Nguyệt Tích Lương mông lung không hiểu tên đó cười cái quái gì? Có gì đáng cười sao? Cười khinh bỉ nàng? Khinh bỉ....
Bệnh thần kinh!
Nguyệt Tích Lương càng suy đoán lại càng tức giận, thở phì phò.
\- " Cười cái gì mà cười\! Chưa thấy mỹ nữ bị bắt cóc hay sao? Thắng làm vua thua làm giặc\, muốn chém muốn giết tùy các ngươi\! "
Nàng đã chết một lần, chết tiếp nàng cũng không sợ. Cùng lắm.... cùng lắm xuyên không thêm lần nữa, kiếp sau ta vẫn là Nguyệt Tích Lương tiêu dao tự tại, hủ nữ siêu cấp vạn người kính ngưỡng.
Không biết nghĩ đến cái gì, Nguyệt Tích Lương bồi thêm.
\- " Đừng trách ta không cảnh báo các ngươi\, ngày hôm nay các ngươi giết ta\, Bắc Mạc Quân sẽ không tha cho các ngươi đâu\! "
Mượn một câu trong bộ phim hoạt hình 'Hãy đợi đấy' thì là...... Nupakachi!!!
Nu... pa... ka... chi!!
Loạt xoạt.
Không một ai nói câu nào, ngược lại có một đôi giày đen thêu chỉ đỏ bước đến trước mặt Nguyệt Tích Lương. Đôi giày từ kiểu dáng, chất liệu đều thượng thừa, hình thêu trên giày cũng hết sức đặc biệt, nhưng nó đặc biệt đến đâu thì Nguyệt Tích Lương cũng không có tâm trạng để ngắm.
Nàng sắp mất mạng đến nơi, ngắm giày cái cóc khô!
Bọn hắn sẽ hành quyết nàng sao?
Là chém đầu hay chém ngang thân? Là đâm thủng bụng hay móc ruột moi gan? Là uống thuốc độc hay siết cổ?
Ực!
Nguyệt Tích Lương nuốt một ngụm nước bọt, không tự chủ lùi lại.
Thực ra.... thực ra.... nàng chỉ mạnh miệng thôi. Nàng còn chưa muốn chết nha! Nàng tham sống sợ chết nhất trên đời!
Này này, các ngươi không cân nhắc lại một chút sao? Ta biết nhiều thông tin hữu ích lắm đó! Ta đáng giá lắm đó! Ta.... ta....
Xoạt!
\- " A\!\! Tiểu Quân Quân\, cứu ta\! "
Nguyệt Tích Lương nhắm tịt mắt hét toáng lên, nàng cứ ngỡ quả này nàng xong rồi, đầu nàng lìa khỏi cổ rồi.
Nhưng không, thứ rơi ra không phải là đầu nàng, mà là chiếc khăn trùm đầu vướng víu che mặt nàng từ nãy tới giờ.
Chiếc khăn đỏ chói bay lượn trong không trung, chiếc khăn được thêu hình phượng hoàng sống động, chiếc khăn bên trên có một chữ 'Hỉ' màu vàng thật to....
Hơi thở nóng bỏng phả lên gò má Nguyệt Tích Lương, kèm theo đó là giọng nói trầm thấp từ tính của mỗ vị vương gia Cảnh Lăng.
Hắn đã nói gì nhỉ? Hắn nói...
\- " Tích Lương gọi\, bổn vương nào dám không có mặt\. Vương phi của ta\, mở mắt ra nào\.\.\. "
Nguyệt Tích Lương đường hoàng trốn vào trong góc, dõng dạc hô.
\- " Mẫu thân\, lên\!\! "
Mẫu thân mau thể hiện thần uy, đánh bọn chúng tơi bời hoa lá! Mẫu thân uy vũ!
Lăng Tiêu Nhiên bình tĩnh mỉm cười, rút kiếm, hoa hoa lệ lệ múa vài đường cơ bản, hào khí nói.
\- " Được\! Xem chiêu\!\! "
Đoạn, nàng nhún người một người một cái như hồ điệp xông vào vòng vây quân địch, tư thế hiên ngang không khác gì nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.
Các ngươi tưởng sẽ có máu me be bét, tràng cảnh rùng rợn, đầy bi tráng ở đây ư?
Không không không!
Các ngươi nhầm to rồi!
Chỉ thấy Lăng Tiêu Nhiên tỏa sáng chưa được mấy giây, trước con mắt ngỡ ngàng của Nguyệt Tích Lương, nàng vấp phải hòn đá bé bằng cái mắt muỗi, dùng tư thế cẩu ăn phân ngã sấp mặt, bất tỉnh nhân sự.
Đúng vậy, là bất tỉnh nhân sự!
Vâng, là bất tỉnh nhân sự!
Chính xác, là bất tỉnh nhân sự!
Nguyệt Tích Lương: " ...... "
Đã nói tốt xem chiêu đâu?
Mẫu thân, ngã có một cái, ngươi hôn mê làm gì? Ngươi yếu như thế từ bao giờ? Sao ta không biết!
Nguyệt Tích Lương co rút khóe môi, không còn cách nào khác đành phải tự mình ra tay. Nhưng hắc y nhân đều là cao thủ võ lâm, nàng không thể lấy cứng đối cứng, dùng độc là tốt nhất.
Nghĩ vậy, Nguyệt Tích Lương mò tay vào túi tìm độc dược, tìm mãi.... tìm mãi.... cuối cùng, nàng chợt nhớ ra một điều.
Hình như.... có lẽ.... chắc chắn là nàng đã đưa túi độc dược cho Tiểu Màn Thầu cầm. Như một thói quen khó bỏ, Tiểu Màn Thầu nếu đi cạnh Nguyệt Tích Lương là y như rằng sẽ lộ ra bản chất nha hoàn, ân cần chăm sóc, hầu hạ chủ tử. Nguyệt Tích Lương cũng không khác, nàng đã quen Tiểu Màn Thầu lẽo đẽo cầm đồ theo sau, cho nên.... khi Tiểu màn Thầu yêu cầu cầm đồ giúp, Nguyệt Tích Lương rất tự nhiên đưa cho nàng ấy.
Giờ thì sao?
\- " Tiểu Màn Thầu\, ngươi ở đâu?\! "
Nguyệt Tích Lương vừa hét xong câu đó liền bị hắc y nhân cưỡng chế đánh ngất, mang đi.
Không thể chống cự! Hoàn toàn không thể chống cự!
Đối mặt với hắc y nhân, Nguyệt Tích Lương như một con gà loi choi, hắc y nhân tùy tiện phẩy tay là nàng đã ngủm củ tỏi. Bảy năm học võ đổ sông đổ biển, Nguyệt Tích Lương bắt đầu hối hận ngày xưa mình lười biếng. Nhưng là nếu được quay trở lại ngày ấy, nàng vẫn sẽ lười biếng mà thôi....
.........
Nguyệt Tích Lương thở dài thườn thượt, nhớ lại thời khắc bại trận nào đó mà lệ rơi đầy mặt.
Đám hắc y nhân là do ai phái đến?
Quỷ trấn có người của Quỷ Âm môn canh giữ nghiêm ngặt, muốn vượt qua người của Quỷ Âm môn không dễ, nàng không nghĩ ra có thế lực nào làm được như vậy, ngoại trừ.....
Nguyệt Tích Lương biến sắc mặt, hô hấp dồn dập, tự trấn an bản thân.
Thiên Ma cung, không phải là bọn hắn đấy chứ?
Thời hạn Thiên Ma cung vạch ra cho trận chiến này vẫn chưa đến, ít nhất còn mười ngày. Bọn hắn đã hành động trước? Là nàng quá sơ xuất rồi!
Nguyệt Tích Lương cắn răng, trong lòng một mực cho rằng người bắt nàng là người Thiên Ma cung. Đầu óc nàng không ngừng suy tính đối sách thoát thân, nàng không thể để chính mình rơi vào tay địch nhân, trở thành nhược điểm của Bắc Mạc Quân.
Bắc Mạc Quân thân làm minh chủ dẫn dắt liên minh tạm thời, hắn không được có nhược điểm!
Cạch!
Đang lúc Nguyệt Tích Lương xây dựng kế hoạch đào tẩu thì nàng nghe thấy tiếng cửa phòng bật mở, nàng thoáng hoảng hốt, nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, mở miệng hỏi.
\- " Các ngươi là ai? Bắt ta làm gì? "
May mà nàng vẫn còn nói được, không đến mức bị điểm á huyệt.
Người đến không trả lời Nguyệt Tích Lương, đối phương ra hiệu với những người bên cạnh, bọn họ tiến lên giữ chặt nàng, kéo nàng đi.
\- " Uy\! Các ngươi muốn làm gì? Bỏ tay ra\! "
Nguyệt Tích Lương không rõ bọn họ muốn đưa nàng đi đâu, tầm nhìn nàng bị ngăn chặn, tấm vải trên đầu đung đưa đung đưa, loáng thoáng thấy mấy đôi giày thêu hoa.
Là nữ!
Vậy thì dễ đối phó!
Nguyệt Tích Lương cười thầm, mặt nhăn thành một đoàn, cố gắng dùng chất giọng đáng thương cầu khẩn.
\- " Ây da\! Ta đau bụng quá\.\.\.\. tỷ tỷ\.\.\. tỷ tỷ\, ta muốn đi nhà xí\.\.\.\. "
Nguyệt Tích Lương cảm giác được bàn tay đang nắm chặt vai nàng khẽ khựng lại. Đúng là lòng dạ nữ nhân, cực kỳ mềm yếu!
Nàng được đà lấn tới, tiếp tục năn nỉ ỉ ôi.
\- " Ta thật sự đau muốn chết\, ôi\.\.\.\. bà dì của ta đến thăm\.\.\.\. ta\.\.\.\. ta không chịu được nữa\! Ai nha nha\!\! "
Nào! Mang ta đi nhà xí đi! Ta mà thoát được, ta cho các ngươi biết tay!
Bất quá, sự thật không như là mơ, cho dù Nguyệt Tích Lương có khóc lóc như thế nào thì người cầm đầu đám nữ nhân cũng khí định thần nhàn hạ lệnh đi tiếp. Nàng ta biết tỏng những quỷ kế của nha đầu tinh ranh này, làm gì có chuyện sẽ mắc mưu.
Nguyệt Tích Lương bị người ta nửa lôi kéo nửa đẩy, đi vòng vèo qua vài ngã rẽ mới dừng lại. Dường như nàng đang ở trong một không gian rộng, xuất hiện thêm rất nhiều hơi thở, nền đá dưới chân là nền đá hoa cương, màu sắc và hoa văn nàng thấy quen quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra là đã gặp ở đâu.
Bàn tay đè nặng trên vai mất đi, lúc này Nguyệt Tích Lương mới thấy cơ thể nhẹ bẫng, nàng rủa.
Nữ nhân bạo lực! Không biết thương hoa tiếc ngọc!
Nguyệt Tích Lương lắc lắc đầu, cố gắng hất bay cái khăn quỷ quái trùm đầu đi, đáng tiếc chiếc khăn như bị cố định với tóc, hất mãi không được. Nàng bất lực... phi thường bất lực...
Được rồi, lão nương chịu thua!
Nguyệt Tích Lương hậm hực đứng thẳng, ưỡn ngực, cong mông, dũng cảm lên tiếng.
\- " Các ngươi là người của Thiên Ma cung đúng không? Thần thần bí bí như vậy làm gì? Có giỏi thì lộ mặt ra đây\! "
Phụt!
Có ai đó không nhịn được phì cười.
Nguyệt Tích Lương mông lung không hiểu tên đó cười cái quái gì? Có gì đáng cười sao? Cười khinh bỉ nàng? Khinh bỉ....
Bệnh thần kinh!
Nguyệt Tích Lương càng suy đoán lại càng tức giận, thở phì phò.
\- " Cười cái gì mà cười\! Chưa thấy mỹ nữ bị bắt cóc hay sao? Thắng làm vua thua làm giặc\, muốn chém muốn giết tùy các ngươi\! "
Nàng đã chết một lần, chết tiếp nàng cũng không sợ. Cùng lắm.... cùng lắm xuyên không thêm lần nữa, kiếp sau ta vẫn là Nguyệt Tích Lương tiêu dao tự tại, hủ nữ siêu cấp vạn người kính ngưỡng.
Không biết nghĩ đến cái gì, Nguyệt Tích Lương bồi thêm.
\- " Đừng trách ta không cảnh báo các ngươi\, ngày hôm nay các ngươi giết ta\, Bắc Mạc Quân sẽ không tha cho các ngươi đâu\! "
Mượn một câu trong bộ phim hoạt hình 'Hãy đợi đấy' thì là...... Nupakachi!!!
Nu... pa... ka... chi!!
Loạt xoạt.
Không một ai nói câu nào, ngược lại có một đôi giày đen thêu chỉ đỏ bước đến trước mặt Nguyệt Tích Lương. Đôi giày từ kiểu dáng, chất liệu đều thượng thừa, hình thêu trên giày cũng hết sức đặc biệt, nhưng nó đặc biệt đến đâu thì Nguyệt Tích Lương cũng không có tâm trạng để ngắm.
Nàng sắp mất mạng đến nơi, ngắm giày cái cóc khô!
Bọn hắn sẽ hành quyết nàng sao?
Là chém đầu hay chém ngang thân? Là đâm thủng bụng hay móc ruột moi gan? Là uống thuốc độc hay siết cổ?
Ực!
Nguyệt Tích Lương nuốt một ngụm nước bọt, không tự chủ lùi lại.
Thực ra.... thực ra.... nàng chỉ mạnh miệng thôi. Nàng còn chưa muốn chết nha! Nàng tham sống sợ chết nhất trên đời!
Này này, các ngươi không cân nhắc lại một chút sao? Ta biết nhiều thông tin hữu ích lắm đó! Ta đáng giá lắm đó! Ta.... ta....
Xoạt!
\- " A\!\! Tiểu Quân Quân\, cứu ta\! "
Nguyệt Tích Lương nhắm tịt mắt hét toáng lên, nàng cứ ngỡ quả này nàng xong rồi, đầu nàng lìa khỏi cổ rồi.
Nhưng không, thứ rơi ra không phải là đầu nàng, mà là chiếc khăn trùm đầu vướng víu che mặt nàng từ nãy tới giờ.
Chiếc khăn đỏ chói bay lượn trong không trung, chiếc khăn được thêu hình phượng hoàng sống động, chiếc khăn bên trên có một chữ 'Hỉ' màu vàng thật to....
Hơi thở nóng bỏng phả lên gò má Nguyệt Tích Lương, kèm theo đó là giọng nói trầm thấp từ tính của mỗ vị vương gia Cảnh Lăng.
Hắn đã nói gì nhỉ? Hắn nói...
\- " Tích Lương gọi\, bổn vương nào dám không có mặt\. Vương phi của ta\, mở mắt ra nào\.\.\. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.