Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 34
Trang Aya
29/07/2019
Lúc Bắc Mạc Quân và Tiểu Màn Thầu chạy đến, trên nền đất chỉ còn lại mấy cỗ thi thể vẫn còn ấm, không có bóng dáng của Nguyệt Tích Lương.
- Người đâu?!
Hắn gầm lên, trên khuôn mặt hiện lên nét mệt mỏi và lo lắng.
Vừa mới ra khỏi cửa cung, Bắc Mạc Quân đã nhìn thấy Tiểu Màn Thầu kinh hoảng chạy đến. Nàng nói, có thích khách, mau cứu quận chúa!
Sắc mặt hắn biến đổi, chẳng kịp suy nghĩ nhiều mà xách nàng ta bay vút đi.
Vậy mà... vẫn chậm một bước ư?
Hắn đến rồi, đến để cứu nàng... nhưng Nguyệt Tích Lương đâu? Nàng đâu rồi?
Tiểu Màn Thầu cũng kinh hãi, oa oa khóc lớn, cất tiếng gọi.
- Quận chúa! Quận chúa! Người mau ra đây đi! Nô tỳ gọi vương gia đến rồi!
Đáp lại nàng chỉ là một sự im lặng đến đáng sợ.
Hơi thở Bắc Mạc Quân trầm hẳn xuống, hắn cúi người nhặt lấy mảnh vải rách nhuốm đầy máu dưới chân, nắm chặt lại.
Đây là y phục của Nguyệt Tích Lương, không thể nhầm lẫn được.
- Chết tiệt!
Bắc Mạc Quân nghiến răng, vung nắm đấm giáng một cú thật mạnh lên bức tường gần đó.
Rắc!
Bức tường đáng thương trực tiếp bị phá hủy mất một góc. Máu chảy dọc xuống qua kẽ tay hắn.
Bắc Mạc Quân hối hận rồi. Hắn không nên rời khỏi nàng một bước, không nên cho nàng ra khỏi phủ,...
Tất cả đều tại hắn! Hắn có lỗi!
Nếu Nguyệt Tích Lương có mệnh hệ gì thì hắn...
Trái tim lạnh lẽo bấy lâu nay của Bắc Mạc Quân bỗng nhói lên từng đợt.
- Vương gia!
Kiến Nhất và Triển Chính Hi nghe được tin nhanh chóng mang người chạy vội đến. Nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của vương gia, bọn hắn liền biết, Tích Lương quận chúa sợ là lành ít dữ nhiều.
Bắc Mạc Quần thu tay lại, con mắt hằn những tia máu, sát ý bạo khởi. Hắn lạnh lùng phân phó.
- Kiến Nhất, tra!
Hắn phải biết được người nào đứng sau vụ việc này. Dám động vào người mà Bắc Mạc Quân hắn để ý... quyết không tha!
Dù cho người đó là ai, hắn cũng giết hết!
Kiến Nhất nghiêm túc gật đầu, mang theo đám thuộc hạ lục soát thật kĩ thi thể, tìm đầu mối.
Bắc Mạc Quân xoay người, gọi Triển Chính Hi.
- Ngươi đi theo bổn vương tìm người. Bằng mọi giá phải tìm được nàng ấy!
Theo dấu vết để lại ở hiện trường, rất có thể Nguyệt Tích Lương đã bị người khác mang đi.
Chỉ là không biết người mang nàng đi là người tốt hay người xấu mà thôi...
Nguyệt Tích Lương, nha đầu thối, ngươi vạn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì... được không?
Ngươi rất kiên cường cơ mà...
Đợi ta! Ta chắc chắn sẽ tìm được ngươi! Chắc chắn...
.......
Lộc cộc! Lộc cộc!
Trên một con đường nhỏ tại ngoại ô Mộc Hà thành, có một chiếc xe ngựa giản dị đang từ từ chuyển bánh.
- Ưm...
Môi đỏ mọng khẽ mở, Nguyệt Tích Lương khẽ rên lên một tiếng.
Nàng xuống âm phủ rồi sao?
Hiên Viên Dật nhướng mày, gấp lại quyển sách đang cầm trên tay, nhoài người về phía nàng.
Tiểu oa nhi này cuối cùng cũng chịu tỉnh.
Dưới cái nhìn chăm chú của Hiên Viên Dật, Nguyệt Tích Lương mơ màng mở mắt.
A... chết rồi cũng có thể gặp mỹ nam ư?
Khuôn mặt như tượng tạc, mày kiếm, mắt sáng, mũi cao. Một đầu tóc đen dùng trâm bạch ngọc vấn lên một nửa, một nửa còn lại để thả tự nhiên làm tăng phần phiêu trần, thoát tục.
Khác với vẻ đẹp lạnh lùng, yêu nghiệt của Bắc Mạc Quân, người trước mặt này đẹp một cách ôn nhu, mờ ảo như trích tiên. Nếu so sánh hai người với nhau, người nào đẹp hơn cũng khó nói.
Nguyệt Tích Lương nhìn đến có chút ngây người, miệng mở ra, một thứ chất lỏng trong suốt xuất hiện...
Hiên Viên Dật thấy thế cũng không ghét bỏ, hắn mỉm cười dịu dàng, nói.
- Ngươi tỉnh?
Nghe thấy giọng nói vang lên, nàng bỗng nhiên tỉnh thần.
Nguyệt Tích Lương đưa mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, đây cũng không phải là âm phủ mà là trong xe ngựa.
Vậy là... nàng không chết?
Hắc hắc, quá tốt rồi! Nếu nàng mà chết một lần nữa thì quá xui xẻo!
Lại quan sát kĩ Hiên Viên Dật.... Ớ? Đây không phải là soái ca đã cứu nàng lúc trước đó sao?
Chậc chậc! Môi trường ở cổ đại này thật tuyệt vời, tùy tiện gặp một người cũng là mỹ nam tử.
Nguyệt Tích Lương thử cử động cơ thể...
Ân? Không được?
Ta động!
........
Ta động!
........
Thôi chết rồi! Trời đất quỷ thần ơi! Nàng bị liệt cả cơ thể rồi!!!
Cứ nghĩ đến mình sẽ bị liệt, Nguyệt Tích Lương thương tâm đến nỗi lệ đảo quanh tròng.
- Làm sao vậy?
Hiên Viên Dật hiếu kì hỏi. Cảm xúc của nàng thay đổi thật thất thường...
Nguyệt Tích Lương bất mãn mếu máo.
- Con mẹ nó! Lão nương bị liệt rồi!
Khụ!
Hắn ho khan một tiếng, cười cười chỉ vào cơ thể nàng.
- Không phải đâu, ngươi xem...
Nguyệt Tích Lương ngừng chảy nước mắt, nhìn theo hướng tay hắn chỉ...
Nhất thời, khuôn mặt nàng lặp tức biến đen, còn đen hơn cả Bắc Mạc Quân.
Cái gì đây?
Là xác ướp Ai Cập sao?!
Thảo nào nàng không có cử động được. Tay chân bị gộp chung một chỗ, băng bó mấy lớp quanh người thế này thì... con mẹ ngươi động được à?
Nguyệt Tích Lương mở miệng đả kích người.
- Ai băng bó cho ta thì kẻ đó chắc chắn là óc bã đậu! Ngu ngốc! Bệnh hoạn!
Phụt!
Vừa mới uống được ngụm trà đầu tiên, Hiên Viên Dật trực tiếp phun ra.
Cơ mặt hắn giật giật, hắn có nên nói cho nàng... kẻ đó chính là hắn hay không?
Vẫn là... thôi đi.
Thực chất thì trình độ của hắn cũng không có tệ như vậy. Chỉ là... lúc thay thuốc nàng đang khỏa thân, hắn không dám nhìn nên đã... nhắm mắt vào mà băng bó!
- Là Hắc Sát!
Hiên Viên Dật điềm nhiên trả lời, cực kỳ tự nhiên đùn đẩy trách nhiệm cho mỗ vị thuộc hạ.
Hắc Sát ngồi đánh xe ngựa ở bên ngoài nghe thấy vậy thì không khỏi tức giận, thở phì phò.
Chủ tử, người vô sỉ!
Rõ ràng là người nha!
Ta cũng đã từng đề nghị để ta thay thuốc cho tiểu nha đầu ấy, người lại không cho.
Cái bệnh thích thể hiện...
- Hắc Sát?
Nguyệt Tích Lương nghi hoặc.
- Thuộc hạ của ta.
Hiên Viên Dật giải thích ngắn gọn. Thuộc hạ nhưng cũng là huynh đệ vào sinh ra tử.
Nguyệt Tích Lương gật đầu, sau lại nói.
- Ngươi có thể cởi lớp vải vướng víu này ra cho ta không?
Nàng có thể ngửi thấy được mùi thuốc nhàn nhạt trong không khí, chính là loại thuốc trị thương đang đắp trên người nàng. Nhưng mà, với cái thuốc này thì còn lâu nàng mới khỏi được.
Bây giờ nàng đã tỉnh, nàng muốn tự mình trị liệu cho bản thân.
- Ngươi đang đắp thuốc.
- Không sao.
Hiên Viên Dật cũng không đôi co. Nàng muốn vậy thì tùy nàng. Hắn dùng kéo cắt một lớp vải, sau đó tung người nhảy ra khỏi xe ngựa.
Đùa sao? Nàng đang khỏa thân, hắn cũng không thể ở lì trong đấy được.
Nguyệt Tích Lương thỏa mãn gật gù, coi như ngươi thức thời!
Nàng nhanh chóng cởi băng bó dày cộp trên người, ngồi dậy.
Quả vậy, lần này bị thương rất nặng. Nếu mà dùng thuốc bình thường, không nằm yên mười ngày nửa tháng là không khỏi. Bất quá, với y thuật của nàng thì lại khác.
Nguyệt Tích Lương chịu đau, cố gắng lần tìm thứ gì đó trong đống y phục ở bên cạnh.
Đây rồi!
Nàng vui vẻ cầm lấy bao châm cứu tùy thân và bình thuốc nhỏ. May mà không bị rơi mất.
Nguyệt Tích Lương lôi mấy cây châm ra, thoăn thoắt châm vào mấy huyệt vị quan trọng trên cơ thể.
Một lúc sau, nàng rút châm, đau đớn đã rút đi phân nửa. Hoạt động đã không còn gì đáng ngại nữa.
Châm cứu xong, Nguyệt Tích Lương mở lọ thuốc, rắc chúng lên miệng vết thương rồi băng bó cẩn thận.
Đây là kim sang dược nàng tự chế, có tác dụng liền vết thương nhanh chóng. Đợt trước rảnh rỗi mà chế ra, không ngờ cũng có ngày phải dùng đến.
Kết thúc quá trình trị liệu, Nguyệt Tích Lương mặc lại y phục, từ tốn bước ra khỏi xe ngựa.
Xe ngựa bây giờ đã dừng lại ở ven đường. Hiên Viên Dật và hai thuộc hạ đang thấp giọng trò chuyện, thấy có tiếng động thì đồng loạt quay sang nhìn.
Nàng cười hắc hắc đi đến, nói.
- Cảm ơn các đại ca đã cứu ta.
- Chỉ tiện tay mà thôi.
Hiên Viên Dật lắc đầu, rồi bỗng nhiên kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Nguyệt Tích Lương.
- Vết thương của ngươi...?
- Người đâu?!
Hắn gầm lên, trên khuôn mặt hiện lên nét mệt mỏi và lo lắng.
Vừa mới ra khỏi cửa cung, Bắc Mạc Quân đã nhìn thấy Tiểu Màn Thầu kinh hoảng chạy đến. Nàng nói, có thích khách, mau cứu quận chúa!
Sắc mặt hắn biến đổi, chẳng kịp suy nghĩ nhiều mà xách nàng ta bay vút đi.
Vậy mà... vẫn chậm một bước ư?
Hắn đến rồi, đến để cứu nàng... nhưng Nguyệt Tích Lương đâu? Nàng đâu rồi?
Tiểu Màn Thầu cũng kinh hãi, oa oa khóc lớn, cất tiếng gọi.
- Quận chúa! Quận chúa! Người mau ra đây đi! Nô tỳ gọi vương gia đến rồi!
Đáp lại nàng chỉ là một sự im lặng đến đáng sợ.
Hơi thở Bắc Mạc Quân trầm hẳn xuống, hắn cúi người nhặt lấy mảnh vải rách nhuốm đầy máu dưới chân, nắm chặt lại.
Đây là y phục của Nguyệt Tích Lương, không thể nhầm lẫn được.
- Chết tiệt!
Bắc Mạc Quân nghiến răng, vung nắm đấm giáng một cú thật mạnh lên bức tường gần đó.
Rắc!
Bức tường đáng thương trực tiếp bị phá hủy mất một góc. Máu chảy dọc xuống qua kẽ tay hắn.
Bắc Mạc Quân hối hận rồi. Hắn không nên rời khỏi nàng một bước, không nên cho nàng ra khỏi phủ,...
Tất cả đều tại hắn! Hắn có lỗi!
Nếu Nguyệt Tích Lương có mệnh hệ gì thì hắn...
Trái tim lạnh lẽo bấy lâu nay của Bắc Mạc Quân bỗng nhói lên từng đợt.
- Vương gia!
Kiến Nhất và Triển Chính Hi nghe được tin nhanh chóng mang người chạy vội đến. Nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của vương gia, bọn hắn liền biết, Tích Lương quận chúa sợ là lành ít dữ nhiều.
Bắc Mạc Quần thu tay lại, con mắt hằn những tia máu, sát ý bạo khởi. Hắn lạnh lùng phân phó.
- Kiến Nhất, tra!
Hắn phải biết được người nào đứng sau vụ việc này. Dám động vào người mà Bắc Mạc Quân hắn để ý... quyết không tha!
Dù cho người đó là ai, hắn cũng giết hết!
Kiến Nhất nghiêm túc gật đầu, mang theo đám thuộc hạ lục soát thật kĩ thi thể, tìm đầu mối.
Bắc Mạc Quân xoay người, gọi Triển Chính Hi.
- Ngươi đi theo bổn vương tìm người. Bằng mọi giá phải tìm được nàng ấy!
Theo dấu vết để lại ở hiện trường, rất có thể Nguyệt Tích Lương đã bị người khác mang đi.
Chỉ là không biết người mang nàng đi là người tốt hay người xấu mà thôi...
Nguyệt Tích Lương, nha đầu thối, ngươi vạn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì... được không?
Ngươi rất kiên cường cơ mà...
Đợi ta! Ta chắc chắn sẽ tìm được ngươi! Chắc chắn...
.......
Lộc cộc! Lộc cộc!
Trên một con đường nhỏ tại ngoại ô Mộc Hà thành, có một chiếc xe ngựa giản dị đang từ từ chuyển bánh.
- Ưm...
Môi đỏ mọng khẽ mở, Nguyệt Tích Lương khẽ rên lên một tiếng.
Nàng xuống âm phủ rồi sao?
Hiên Viên Dật nhướng mày, gấp lại quyển sách đang cầm trên tay, nhoài người về phía nàng.
Tiểu oa nhi này cuối cùng cũng chịu tỉnh.
Dưới cái nhìn chăm chú của Hiên Viên Dật, Nguyệt Tích Lương mơ màng mở mắt.
A... chết rồi cũng có thể gặp mỹ nam ư?
Khuôn mặt như tượng tạc, mày kiếm, mắt sáng, mũi cao. Một đầu tóc đen dùng trâm bạch ngọc vấn lên một nửa, một nửa còn lại để thả tự nhiên làm tăng phần phiêu trần, thoát tục.
Khác với vẻ đẹp lạnh lùng, yêu nghiệt của Bắc Mạc Quân, người trước mặt này đẹp một cách ôn nhu, mờ ảo như trích tiên. Nếu so sánh hai người với nhau, người nào đẹp hơn cũng khó nói.
Nguyệt Tích Lương nhìn đến có chút ngây người, miệng mở ra, một thứ chất lỏng trong suốt xuất hiện...
Hiên Viên Dật thấy thế cũng không ghét bỏ, hắn mỉm cười dịu dàng, nói.
- Ngươi tỉnh?
Nghe thấy giọng nói vang lên, nàng bỗng nhiên tỉnh thần.
Nguyệt Tích Lương đưa mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, đây cũng không phải là âm phủ mà là trong xe ngựa.
Vậy là... nàng không chết?
Hắc hắc, quá tốt rồi! Nếu nàng mà chết một lần nữa thì quá xui xẻo!
Lại quan sát kĩ Hiên Viên Dật.... Ớ? Đây không phải là soái ca đã cứu nàng lúc trước đó sao?
Chậc chậc! Môi trường ở cổ đại này thật tuyệt vời, tùy tiện gặp một người cũng là mỹ nam tử.
Nguyệt Tích Lương thử cử động cơ thể...
Ân? Không được?
Ta động!
........
Ta động!
........
Thôi chết rồi! Trời đất quỷ thần ơi! Nàng bị liệt cả cơ thể rồi!!!
Cứ nghĩ đến mình sẽ bị liệt, Nguyệt Tích Lương thương tâm đến nỗi lệ đảo quanh tròng.
- Làm sao vậy?
Hiên Viên Dật hiếu kì hỏi. Cảm xúc của nàng thay đổi thật thất thường...
Nguyệt Tích Lương bất mãn mếu máo.
- Con mẹ nó! Lão nương bị liệt rồi!
Khụ!
Hắn ho khan một tiếng, cười cười chỉ vào cơ thể nàng.
- Không phải đâu, ngươi xem...
Nguyệt Tích Lương ngừng chảy nước mắt, nhìn theo hướng tay hắn chỉ...
Nhất thời, khuôn mặt nàng lặp tức biến đen, còn đen hơn cả Bắc Mạc Quân.
Cái gì đây?
Là xác ướp Ai Cập sao?!
Thảo nào nàng không có cử động được. Tay chân bị gộp chung một chỗ, băng bó mấy lớp quanh người thế này thì... con mẹ ngươi động được à?
Nguyệt Tích Lương mở miệng đả kích người.
- Ai băng bó cho ta thì kẻ đó chắc chắn là óc bã đậu! Ngu ngốc! Bệnh hoạn!
Phụt!
Vừa mới uống được ngụm trà đầu tiên, Hiên Viên Dật trực tiếp phun ra.
Cơ mặt hắn giật giật, hắn có nên nói cho nàng... kẻ đó chính là hắn hay không?
Vẫn là... thôi đi.
Thực chất thì trình độ của hắn cũng không có tệ như vậy. Chỉ là... lúc thay thuốc nàng đang khỏa thân, hắn không dám nhìn nên đã... nhắm mắt vào mà băng bó!
- Là Hắc Sát!
Hiên Viên Dật điềm nhiên trả lời, cực kỳ tự nhiên đùn đẩy trách nhiệm cho mỗ vị thuộc hạ.
Hắc Sát ngồi đánh xe ngựa ở bên ngoài nghe thấy vậy thì không khỏi tức giận, thở phì phò.
Chủ tử, người vô sỉ!
Rõ ràng là người nha!
Ta cũng đã từng đề nghị để ta thay thuốc cho tiểu nha đầu ấy, người lại không cho.
Cái bệnh thích thể hiện...
- Hắc Sát?
Nguyệt Tích Lương nghi hoặc.
- Thuộc hạ của ta.
Hiên Viên Dật giải thích ngắn gọn. Thuộc hạ nhưng cũng là huynh đệ vào sinh ra tử.
Nguyệt Tích Lương gật đầu, sau lại nói.
- Ngươi có thể cởi lớp vải vướng víu này ra cho ta không?
Nàng có thể ngửi thấy được mùi thuốc nhàn nhạt trong không khí, chính là loại thuốc trị thương đang đắp trên người nàng. Nhưng mà, với cái thuốc này thì còn lâu nàng mới khỏi được.
Bây giờ nàng đã tỉnh, nàng muốn tự mình trị liệu cho bản thân.
- Ngươi đang đắp thuốc.
- Không sao.
Hiên Viên Dật cũng không đôi co. Nàng muốn vậy thì tùy nàng. Hắn dùng kéo cắt một lớp vải, sau đó tung người nhảy ra khỏi xe ngựa.
Đùa sao? Nàng đang khỏa thân, hắn cũng không thể ở lì trong đấy được.
Nguyệt Tích Lương thỏa mãn gật gù, coi như ngươi thức thời!
Nàng nhanh chóng cởi băng bó dày cộp trên người, ngồi dậy.
Quả vậy, lần này bị thương rất nặng. Nếu mà dùng thuốc bình thường, không nằm yên mười ngày nửa tháng là không khỏi. Bất quá, với y thuật của nàng thì lại khác.
Nguyệt Tích Lương chịu đau, cố gắng lần tìm thứ gì đó trong đống y phục ở bên cạnh.
Đây rồi!
Nàng vui vẻ cầm lấy bao châm cứu tùy thân và bình thuốc nhỏ. May mà không bị rơi mất.
Nguyệt Tích Lương lôi mấy cây châm ra, thoăn thoắt châm vào mấy huyệt vị quan trọng trên cơ thể.
Một lúc sau, nàng rút châm, đau đớn đã rút đi phân nửa. Hoạt động đã không còn gì đáng ngại nữa.
Châm cứu xong, Nguyệt Tích Lương mở lọ thuốc, rắc chúng lên miệng vết thương rồi băng bó cẩn thận.
Đây là kim sang dược nàng tự chế, có tác dụng liền vết thương nhanh chóng. Đợt trước rảnh rỗi mà chế ra, không ngờ cũng có ngày phải dùng đến.
Kết thúc quá trình trị liệu, Nguyệt Tích Lương mặc lại y phục, từ tốn bước ra khỏi xe ngựa.
Xe ngựa bây giờ đã dừng lại ở ven đường. Hiên Viên Dật và hai thuộc hạ đang thấp giọng trò chuyện, thấy có tiếng động thì đồng loạt quay sang nhìn.
Nàng cười hắc hắc đi đến, nói.
- Cảm ơn các đại ca đã cứu ta.
- Chỉ tiện tay mà thôi.
Hiên Viên Dật lắc đầu, rồi bỗng nhiên kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Nguyệt Tích Lương.
- Vết thương của ngươi...?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.