Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 364
Trang Aya
04/01/2021
Nguyệt Tích Lương đang định hỏi A Nghiên thì thấy A Hổ lãnh đạo đội quân rầm rầm đứng trước mặt năm người, A Hổ quỳ một chân, bàn tay phải đặt trước ngực, cúi đầu mở miệng.
“Đại quân sa mạc đến cứu nguy chậm trễ, xin minh chủ thứ tội!”
Đại quân sa mạc?
Là đại quân của bộ tộc sa mạc xa xôi ngàn dặm?
“Cái này…”
Bắc Mạc Quân giật mình, tạm thời không chấp nhặt với A Nghiên mà chú tâm vào chính sự.
Hắn đoán được A Nghiên mang người đến cứu viện, nhưng hắn cứ ngỡ đó là người trong liên minh, nàng ta chỉ phụ trách dẫn quân. Hoặc, nàng ta đã tập hợp tất cả những giang hồ tiểu tốt, những nhóm thổ phỉ, sơn tặc vớ vẩn để đầu nhập vào liên minh. Vì dù sao với tình hình cấp bách như thế này, có người dùng đã là quá tốt, liên minh nào có quyền kén cá chọn canh.
Bắc Mạc Quân vạn vạn lần không ngờ rằng nàng ấy lại mang đại quân sa mạc đến.
Nói tới bộ tộc sa mạc, Bắc Mạc Quân không biết nhiều về họ. Trong sử sách ghi lại, bộ tộc sa mạc đã tồn tại từ rất lâu về trước, không màng danh lợi, anh dũng thiện chiến, trời sinh thần lực hơn người. Bọn họ bá chiếm vùng sa mạc, tự cung tự cấp, không tiếp xúc với tứ quốc, không tham dự giang hồ tranh đấu. Không phải là tứ quốc không muốn lôi kéo bọn họ về phe cánh, mà là họ mềm cứng đều không ăn, đặc biệt cứng đầu.
Chiến binh sa mạc nổi tiếng lấy một địch mười, có ưu điểm ắt cũng có nhược điểm, đổi lại nhân khẩu ở sa mạc không nhiều. Bắc Mạc Quân tính hòm hòm số người A Nghiên mang tới, không mười vạn cũng là tám vạn, một con số với tứ quốc không nhiều không ít nhưng với sa mạc lại dường như là toàn bộ nhân lực.
Thiết nghĩ… tại sao A Nghiên lại có quyền điều động nhiều binh sĩ như vậy? Hay nói đúng hơn, thân phận của nàng ta còn điều gì bí ẩn?
Bắc Mạc Quân liễm mắt, kéo Nguyệt Tích Lương ra phía sau hắn , trầm giọng.
“Liên minh không chấp nhận những người không rõ lai lịch. Ngươi là ai?”
Nguyệt Tích Lương trố mắt, hết nhìn Bắc Mạc Quân lại nhìn A Nghiên, bối rối véo eo hắn.
“Uy! Chàng hỏi vậy là ý gì? Tỷ ấy là A Nghiên!”
Đang yên đang lành sao Bắc Mạc Quân lại dở chứng rồi? Chính nàng cũng cảm thấy khá bất ngờ với đội quân sa mạc, nhưng nghi vấn trong lòng khi hỏi ra miệng cũng nên nhẹ nhàng một chút. Người ta thân là nữ tử, thêm vào người ta không có ý xấu, hắn hung cái gì mà hung?!
Bắc Mạc Quân mặc Nguyệt Tích Lương thích éo thì véo, hắn da dày thịt béo, không thấy đau. Hắn chậm rãi sửa lời.
“Ta biết nàng ta là A Nghiên, cũng biết nàng ta đến từ sa mạc. Nhưng mà điều ta muốn hỏi là thân phận và địa vị của nàng ta ở sa mạc kìa!”
Thường có câu ‘dùng người thì tin người’, bất quá Bắc Mạc Quân hành sự cẩn trọng, dùng người thì phải biết tường tận lai lịch đối phương, từ đó mới đặt niềm tin được. Mà nếu đối phương đã muốn gia nhập liên minh, muốn làm bằng hữu với bọn hắn thì việc báo ra thân phận thật cũng là lẽ thường tình. Muốn người khác tin nàng ta thì nàng ta buộc phải tin người khác, có qua có lại.
A Nghiên khoanh tay trước ngực, vô tình khiến đôi gò bồng đảo càng thêm căng tròn, lõa lồ. Đáng tiếc, ở đây toàn là những nhân vật có tính hướng không bình thường, trừ Bắc Mạc Quân trong mắt chỉ có Nguyệt Tích Lương ra, Triển Chính Hi và Hiên Viên Liệt dường như không mấy hứng thú, mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngón chân, ngón chân đếm kiến.
A Nghiên bĩu môi, nói.
“Được rồi thưa minh chủ đại nhân, ta cũng không muốn giấu, nói thì nói. Ta là đại tiểu thư của bộ tộc mạc, phụ thân ta là thủ lĩnh bộ tộc, tương lai do ta kế thừa chức vị của hắn. Như thế đã đầy đủ chưa?”
Xin lỗi phụ thân, trước khi đi ngươi chỉ dặn ta chú ý hành sự, không có dặn ta không được để lộ thân phận. Ta đây rất nghe lời!
Hóa ra là đại tiểu thư sa mạc!
Nguyệt Tích Lương, Bắc Mạc Quân, Triển Chính Hi, Hiên Viên Liệt đồng thời gật đầu cái rụp, khúc mắc thoáng được cởi bỏ.
Thảo nào nàng có quyền hạn lớn đến thế, tính ra nàng chỉ đứng sau phụ thân nàng mà thôi.
Bất quá…
“Ngươi làm thế nào để thuyết phục phụ thân ngươi điều binh? Đừng nói là ngươi cứ thế dẫn quân đi, bổn vương không tin!”
Bắc Mạc Quân híp mắt, tiếp tục chất vấn.
Ở đế quốc nào cũng vậy, kể cả trong các môn phái, trong các gia tộc lớn nhỏ, người lãnh đạo không bao giờ trao hết quyền hạn cho người kế vị. Vì nếu như vậy thì cần gì người lãnh đạo nữa?
Tứ quốc tham chiến bởi Thiên Ma cung là mối uy hiếp hơn với tứ quốc, giang hồ tham chiến bởi Thiên Ma cung xuất thân là môn phái giang hồ, bọn hắn xuống tay làm nhiễu loạn giang hồ đầu tiên.
Còn sa mạc? Sa mạc tham chiến vì cớ gì?
Đổi lại là Bắc Mạc Quân, nếu không có lý do thuyết phục thì hắn sẽ không tham dự vào vũng lầy này, đừng nói đến xuất binh, lại còn xuất toàn bộ binh lực.
Thủ lĩnh bộ tộc sa mạc ngu ngốc vô tri?
Không có khả năng!
Y mà ngu ngốc thật thì y sẽ không thể lên làm thủ lĩnh.
Vậy thì… vấn đề nằm ở A Nghiên!
A Nghiên vuốt vuốt mũi, mắt đảo tứ phía, lắp bắp.
“Vấn… vấn… vấn đề này các ngươi không cần quản! Ta cũng không… không… có nghĩa vụ phải... phải khai báo!”
Làm sao nàng có thể nói ra nguyên do được chứ? Nói là nàng đã lừa phụ thân, lừa hắn rằng nàng đã mang trong mình cốt nhục của thiếu niên tên ‘Lương Tích Nguyệt’, không phải ‘y’ không gả ư?
Nếu nàng không dùng cái chết giằng co, phụ thân còn lâu mới xuất binh!
Ngượng ngùng… có chết nàng cũng không nói!
“Ha ha ha! Không sao, không sao! Tỷ không nói ra cũng được, đừng để ý tới đồ mặt liệt kia. Chúng ta ra chỗ khác vừa nói chuyện vừa giết địch!”
Nguyệt Tích Lương kịp thời nhảy ra giải vây cho A Nghiên, nàng bá vai bá cổ A Nghiên chạy đi, còn quay sang làm mặt quỷ với Bắc Mạc Quân.
Bắc Mạc Quân: “........”
Hắn mặt liệt lúc nào?
Nói hươu nói vượn!
“Đúng rồi, các ngươi muốn tâm sự thì ra chỗ khác tâm sự, không thấy địa điểm này rất không thích hợp?”
Hiên Viên Liệt đánh bay hai tên cổ binh, oán giận lên tiếng. Để ý kỹ thì xung quanh hắn, xác địch nhân đã chất thành đống, cao bằng ngọn núi nhỏ.
Các vị đại gia, để cho các ngươi có không gian riêng giữa chiến trường khốc liệt, bổn hoàng tử đều muốn gãy tay.
Các ngươi coi đây là sân nhà mình không thành?
Triển Chính Hi giật giật khóe môi, không đành lòng vác đao xông lên.
“Lão tử giúp ngươi!”
Người huynh đệ, quên mất vì đã để mình ngươi chịu khổ.
Bắc Mạc Quân run rẩy đuôi lông mày, nhất quyết không thừa nhận là bản thân hắn cũng không nhớ, lặng lẽ rút kiếm chuẩn bị chiến đấu tiếp. Ngẫm nghĩ một hồi, hắn miễn miễn cưỡng cưỡng hạ lệnh cho A Hổ vẫn đang đứng đợi.
“Ngươi cho người của ngươi gia nhập vào đi. Nhớ kỹ phân biệt địch ta, đừng giết nhầm.”
Có sức lao động miễn phí, tội gì không sử dụng?
A Hổ ôm quyền nhận lệnh, ra hiệu với đại quân sa mạc.
“Minh chủ yên tâm, ta đã phổ biến qua với bọn hắn.”
Thời khắc này là thời khắc sa mạc bọn hắn hiển lộ thần uy, hắn sẽ cho cả thiên hạ biết, sa mạc tuyệt đối không thua kém tứ quốc!
Có thêm đại quân sa mạc hỗ trợ, Bắc Nguyệt liên minh trong một thời gian ngắn lật ngược tình thế, không những không bại mà còn đánh cho Thiên Ma cung buộc phải rút quân về trấn thủ. Hai bên lại trở về thế giằng co lúc khởi điểm, không ai nhường ai. Thế nhưng, chỉ cần là người có nhãn lực một chút đều tinh tường… phía nam Bắc Nguyệt liên minh thay đổi rồi, bọn hắn không dễ chọc.
Cổ Liên tỉnh lại thì trời đã tối, hắn gắng gượng ngồi dậy uống nước, cho gọi thuộc hạ tiến vào hỏi han tình hình.
“Thế nào? Tin tức chúng ta toàn thắng đã gửi cho lão cung chủ chưa?”
Giọng điệu như thể hắn hoàn toàn tin tưởng Thiên Ma cung đã thắng, đang trong thời kỳ thu dọn tàn cuộc vậy.
Nữ tử Cổ tộc cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng Cổ Liên, nàng ta nuốt nước miếng, lí nhí đáp.
“Tộc trưởng, chúng ta… chúng ta không… không thắng.”
“Cái gì?!”
Choang!
Cổ Liên gầm lớn, vung tay ném bát nước vỡ tan tành, mảnh vỡ đâm vào chân nữ tử Cổ tộc, máu chảy đầm đìa, nàng ta nhăn mặt, không dám ho he lấy một tiếng..
“Một lũ vô dụng! Còn không tăng nhanh tốc độ đánh chiếm? ngươi làm ta quá thất vọng!”
Nữ tử Cổ tộc không tự chủ lui về phía sau một bước, bả vai rụt rụt.
“Cái kia… chúng ta tổn thất thảm trọng, không đánh được nữa. Bắc Nguyệt liên minh cứu viện đến, chúng ta… không đánh được.”
Sa mạc bạo lực, mạnh mẽ coi như hôm nay nàng ta đã được chứng kiến tận mắt. Không đánh được chính là không đánh được!
“Không thể nào…”
Cổ Liên trợn tròn mắt ếch, hơi thở bỗng rối loạn, hoa hoa lệ lệ bất tỉnh lần hai. Lần bất tỉnh này, biểu cảm của hắn cực kỳ… cực kỳ khó coi.
Ngươi thử tưởng tượng như ngươi đang há miệng chờ sung, quả sung đang sắp vào miệng rồi thì bị một con chim ăn mất, nó ăn xong nó trả cho ngươi một bãi phân chim thối hoắc xem ngươi có tức không?
Ai bảo không tức ra đây hắn lạy ba lạy, nhận tổ quy tông!
“Đại quân sa mạc đến cứu nguy chậm trễ, xin minh chủ thứ tội!”
Đại quân sa mạc?
Là đại quân của bộ tộc sa mạc xa xôi ngàn dặm?
“Cái này…”
Bắc Mạc Quân giật mình, tạm thời không chấp nhặt với A Nghiên mà chú tâm vào chính sự.
Hắn đoán được A Nghiên mang người đến cứu viện, nhưng hắn cứ ngỡ đó là người trong liên minh, nàng ta chỉ phụ trách dẫn quân. Hoặc, nàng ta đã tập hợp tất cả những giang hồ tiểu tốt, những nhóm thổ phỉ, sơn tặc vớ vẩn để đầu nhập vào liên minh. Vì dù sao với tình hình cấp bách như thế này, có người dùng đã là quá tốt, liên minh nào có quyền kén cá chọn canh.
Bắc Mạc Quân vạn vạn lần không ngờ rằng nàng ấy lại mang đại quân sa mạc đến.
Nói tới bộ tộc sa mạc, Bắc Mạc Quân không biết nhiều về họ. Trong sử sách ghi lại, bộ tộc sa mạc đã tồn tại từ rất lâu về trước, không màng danh lợi, anh dũng thiện chiến, trời sinh thần lực hơn người. Bọn họ bá chiếm vùng sa mạc, tự cung tự cấp, không tiếp xúc với tứ quốc, không tham dự giang hồ tranh đấu. Không phải là tứ quốc không muốn lôi kéo bọn họ về phe cánh, mà là họ mềm cứng đều không ăn, đặc biệt cứng đầu.
Chiến binh sa mạc nổi tiếng lấy một địch mười, có ưu điểm ắt cũng có nhược điểm, đổi lại nhân khẩu ở sa mạc không nhiều. Bắc Mạc Quân tính hòm hòm số người A Nghiên mang tới, không mười vạn cũng là tám vạn, một con số với tứ quốc không nhiều không ít nhưng với sa mạc lại dường như là toàn bộ nhân lực.
Thiết nghĩ… tại sao A Nghiên lại có quyền điều động nhiều binh sĩ như vậy? Hay nói đúng hơn, thân phận của nàng ta còn điều gì bí ẩn?
Bắc Mạc Quân liễm mắt, kéo Nguyệt Tích Lương ra phía sau hắn , trầm giọng.
“Liên minh không chấp nhận những người không rõ lai lịch. Ngươi là ai?”
Nguyệt Tích Lương trố mắt, hết nhìn Bắc Mạc Quân lại nhìn A Nghiên, bối rối véo eo hắn.
“Uy! Chàng hỏi vậy là ý gì? Tỷ ấy là A Nghiên!”
Đang yên đang lành sao Bắc Mạc Quân lại dở chứng rồi? Chính nàng cũng cảm thấy khá bất ngờ với đội quân sa mạc, nhưng nghi vấn trong lòng khi hỏi ra miệng cũng nên nhẹ nhàng một chút. Người ta thân là nữ tử, thêm vào người ta không có ý xấu, hắn hung cái gì mà hung?!
Bắc Mạc Quân mặc Nguyệt Tích Lương thích éo thì véo, hắn da dày thịt béo, không thấy đau. Hắn chậm rãi sửa lời.
“Ta biết nàng ta là A Nghiên, cũng biết nàng ta đến từ sa mạc. Nhưng mà điều ta muốn hỏi là thân phận và địa vị của nàng ta ở sa mạc kìa!”
Thường có câu ‘dùng người thì tin người’, bất quá Bắc Mạc Quân hành sự cẩn trọng, dùng người thì phải biết tường tận lai lịch đối phương, từ đó mới đặt niềm tin được. Mà nếu đối phương đã muốn gia nhập liên minh, muốn làm bằng hữu với bọn hắn thì việc báo ra thân phận thật cũng là lẽ thường tình. Muốn người khác tin nàng ta thì nàng ta buộc phải tin người khác, có qua có lại.
A Nghiên khoanh tay trước ngực, vô tình khiến đôi gò bồng đảo càng thêm căng tròn, lõa lồ. Đáng tiếc, ở đây toàn là những nhân vật có tính hướng không bình thường, trừ Bắc Mạc Quân trong mắt chỉ có Nguyệt Tích Lương ra, Triển Chính Hi và Hiên Viên Liệt dường như không mấy hứng thú, mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngón chân, ngón chân đếm kiến.
A Nghiên bĩu môi, nói.
“Được rồi thưa minh chủ đại nhân, ta cũng không muốn giấu, nói thì nói. Ta là đại tiểu thư của bộ tộc mạc, phụ thân ta là thủ lĩnh bộ tộc, tương lai do ta kế thừa chức vị của hắn. Như thế đã đầy đủ chưa?”
Xin lỗi phụ thân, trước khi đi ngươi chỉ dặn ta chú ý hành sự, không có dặn ta không được để lộ thân phận. Ta đây rất nghe lời!
Hóa ra là đại tiểu thư sa mạc!
Nguyệt Tích Lương, Bắc Mạc Quân, Triển Chính Hi, Hiên Viên Liệt đồng thời gật đầu cái rụp, khúc mắc thoáng được cởi bỏ.
Thảo nào nàng có quyền hạn lớn đến thế, tính ra nàng chỉ đứng sau phụ thân nàng mà thôi.
Bất quá…
“Ngươi làm thế nào để thuyết phục phụ thân ngươi điều binh? Đừng nói là ngươi cứ thế dẫn quân đi, bổn vương không tin!”
Bắc Mạc Quân híp mắt, tiếp tục chất vấn.
Ở đế quốc nào cũng vậy, kể cả trong các môn phái, trong các gia tộc lớn nhỏ, người lãnh đạo không bao giờ trao hết quyền hạn cho người kế vị. Vì nếu như vậy thì cần gì người lãnh đạo nữa?
Tứ quốc tham chiến bởi Thiên Ma cung là mối uy hiếp hơn với tứ quốc, giang hồ tham chiến bởi Thiên Ma cung xuất thân là môn phái giang hồ, bọn hắn xuống tay làm nhiễu loạn giang hồ đầu tiên.
Còn sa mạc? Sa mạc tham chiến vì cớ gì?
Đổi lại là Bắc Mạc Quân, nếu không có lý do thuyết phục thì hắn sẽ không tham dự vào vũng lầy này, đừng nói đến xuất binh, lại còn xuất toàn bộ binh lực.
Thủ lĩnh bộ tộc sa mạc ngu ngốc vô tri?
Không có khả năng!
Y mà ngu ngốc thật thì y sẽ không thể lên làm thủ lĩnh.
Vậy thì… vấn đề nằm ở A Nghiên!
A Nghiên vuốt vuốt mũi, mắt đảo tứ phía, lắp bắp.
“Vấn… vấn… vấn đề này các ngươi không cần quản! Ta cũng không… không… có nghĩa vụ phải... phải khai báo!”
Làm sao nàng có thể nói ra nguyên do được chứ? Nói là nàng đã lừa phụ thân, lừa hắn rằng nàng đã mang trong mình cốt nhục của thiếu niên tên ‘Lương Tích Nguyệt’, không phải ‘y’ không gả ư?
Nếu nàng không dùng cái chết giằng co, phụ thân còn lâu mới xuất binh!
Ngượng ngùng… có chết nàng cũng không nói!
“Ha ha ha! Không sao, không sao! Tỷ không nói ra cũng được, đừng để ý tới đồ mặt liệt kia. Chúng ta ra chỗ khác vừa nói chuyện vừa giết địch!”
Nguyệt Tích Lương kịp thời nhảy ra giải vây cho A Nghiên, nàng bá vai bá cổ A Nghiên chạy đi, còn quay sang làm mặt quỷ với Bắc Mạc Quân.
Bắc Mạc Quân: “........”
Hắn mặt liệt lúc nào?
Nói hươu nói vượn!
“Đúng rồi, các ngươi muốn tâm sự thì ra chỗ khác tâm sự, không thấy địa điểm này rất không thích hợp?”
Hiên Viên Liệt đánh bay hai tên cổ binh, oán giận lên tiếng. Để ý kỹ thì xung quanh hắn, xác địch nhân đã chất thành đống, cao bằng ngọn núi nhỏ.
Các vị đại gia, để cho các ngươi có không gian riêng giữa chiến trường khốc liệt, bổn hoàng tử đều muốn gãy tay.
Các ngươi coi đây là sân nhà mình không thành?
Triển Chính Hi giật giật khóe môi, không đành lòng vác đao xông lên.
“Lão tử giúp ngươi!”
Người huynh đệ, quên mất vì đã để mình ngươi chịu khổ.
Bắc Mạc Quân run rẩy đuôi lông mày, nhất quyết không thừa nhận là bản thân hắn cũng không nhớ, lặng lẽ rút kiếm chuẩn bị chiến đấu tiếp. Ngẫm nghĩ một hồi, hắn miễn miễn cưỡng cưỡng hạ lệnh cho A Hổ vẫn đang đứng đợi.
“Ngươi cho người của ngươi gia nhập vào đi. Nhớ kỹ phân biệt địch ta, đừng giết nhầm.”
Có sức lao động miễn phí, tội gì không sử dụng?
A Hổ ôm quyền nhận lệnh, ra hiệu với đại quân sa mạc.
“Minh chủ yên tâm, ta đã phổ biến qua với bọn hắn.”
Thời khắc này là thời khắc sa mạc bọn hắn hiển lộ thần uy, hắn sẽ cho cả thiên hạ biết, sa mạc tuyệt đối không thua kém tứ quốc!
Có thêm đại quân sa mạc hỗ trợ, Bắc Nguyệt liên minh trong một thời gian ngắn lật ngược tình thế, không những không bại mà còn đánh cho Thiên Ma cung buộc phải rút quân về trấn thủ. Hai bên lại trở về thế giằng co lúc khởi điểm, không ai nhường ai. Thế nhưng, chỉ cần là người có nhãn lực một chút đều tinh tường… phía nam Bắc Nguyệt liên minh thay đổi rồi, bọn hắn không dễ chọc.
Cổ Liên tỉnh lại thì trời đã tối, hắn gắng gượng ngồi dậy uống nước, cho gọi thuộc hạ tiến vào hỏi han tình hình.
“Thế nào? Tin tức chúng ta toàn thắng đã gửi cho lão cung chủ chưa?”
Giọng điệu như thể hắn hoàn toàn tin tưởng Thiên Ma cung đã thắng, đang trong thời kỳ thu dọn tàn cuộc vậy.
Nữ tử Cổ tộc cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng Cổ Liên, nàng ta nuốt nước miếng, lí nhí đáp.
“Tộc trưởng, chúng ta… chúng ta không… không thắng.”
“Cái gì?!”
Choang!
Cổ Liên gầm lớn, vung tay ném bát nước vỡ tan tành, mảnh vỡ đâm vào chân nữ tử Cổ tộc, máu chảy đầm đìa, nàng ta nhăn mặt, không dám ho he lấy một tiếng..
“Một lũ vô dụng! Còn không tăng nhanh tốc độ đánh chiếm? ngươi làm ta quá thất vọng!”
Nữ tử Cổ tộc không tự chủ lui về phía sau một bước, bả vai rụt rụt.
“Cái kia… chúng ta tổn thất thảm trọng, không đánh được nữa. Bắc Nguyệt liên minh cứu viện đến, chúng ta… không đánh được.”
Sa mạc bạo lực, mạnh mẽ coi như hôm nay nàng ta đã được chứng kiến tận mắt. Không đánh được chính là không đánh được!
“Không thể nào…”
Cổ Liên trợn tròn mắt ếch, hơi thở bỗng rối loạn, hoa hoa lệ lệ bất tỉnh lần hai. Lần bất tỉnh này, biểu cảm của hắn cực kỳ… cực kỳ khó coi.
Ngươi thử tưởng tượng như ngươi đang há miệng chờ sung, quả sung đang sắp vào miệng rồi thì bị một con chim ăn mất, nó ăn xong nó trả cho ngươi một bãi phân chim thối hoắc xem ngươi có tức không?
Ai bảo không tức ra đây hắn lạy ba lạy, nhận tổ quy tông!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.