Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 368
Trang Aya
04/01/2021
"Ngươi ngơ ngác cái gì? Ăn cơm! Ta biết ta đẹp rồi, ngươi không cần ngắm ta lộ liễu như thế, ta ngại."
Lão đầu tử vuốt râu tự luyến, đặt thực hạp lên bàn. Hắn mở thực hạp, mùi thức ăn bay khắp phòng, đánh thức chứng thèm ăn của Kình Sâm. Thức ăn rất đa dạng, chay có, mặn có, canh có, thịt cá đủ cả, thêm hai cái màn thầu nướng, cơm và hoa quả tráng miệng. Đối với Thiên Ma cung khó khăn về lương thực mà nói, bữa ăn này đã được coi là xa xỉ.
Lão nhân bày đĩa đồ ăn ra xong thì tự nhiên như ruồi vén áo ngồi xuống. Hắn tự rót cho mình một chén trà thưởng thức, tuyệt không có ý định rời khỏi.
Không biết những đệ tử ngoài kia đã quên hắn hay làm sao mà không có thúc giục.
Kình Sâm thôi nhìn hắn, cầm đũa ăn vịt bát bảo, tùy tiện hỏi.
"Ngươi là người mới à? Tiểu Lam Tử hôm nay không làm việc?"
Lão nhân không hề nghĩ ngợi gật đầu, thèm thuồng nhìn đĩa cá om một bên.
"Ừm, Tiểu Lam Tử bị ốm, lão phu đi thay hắn. Ngươi ăn nhanh lên!"
Kình Sâm tức cười đẩy đĩa cá về phía hắn, chia cho hắn một cái màn thầu nướng, hào phóng nói.
"Ngươi ăn đi, một mình ta cũng không ăn hết."
Mạc Vấn Thiên dường như đem hắn thành heo nuôi, bụng hắn hết cơ sáu múi rồi, thay vào đó mà mỡ… và mỡ.
"Ây da, sao ta không biết xấu hổ như vậy? Thôi mà… nữa đi."
Lão nhân ngượng ngùng từ chối, bàn tay thì làm điều ngược lại, nhắm chuẩn đĩa cá hạ đũa rỉa.
'Thôi mà, nữa đi' là ý như nào?
Là thôi, hay là nữa?
Kình Sâm thấy hắn thực sự đói, ăn như hổ vồ thì nghiêng về vế sau hơn. Ừ, là nữa đi.
Kình Sâm có ý thức phối hợp đem mấy đĩa thức ăn còn lại để qua, lão nhân không kén bất cứ món nào, càn quét sạch, mồm đầy thịt than thở.
"Thiên Ma cung quá nghèo, quá đói kém. Vẫn là đồ ở chỗ ngươi ngon."
Kình Sâm chống hai tay ngồi xem hắn ăn, bất thình thình nhả ra một câu.
"Thực chất chẳng có Tiểu Lam Tử nào cả."
"........"
Ực!
Lão nhân nuốt xuống một miếng thịt vịt, xém mắc nghẹn.
Hắn trợn mắt, vểnh râu, vội cầm lấy chén trà uống cho xuôi xuôi.
Kình Sâm liếc liếc, ghét bỏ nhắc nhở.
"Ngươi đang uống chén của ta."
Lão nhân: "........"
Ta uống của ngươi thì đã sao?
Có một chén trà, ta không chê dính nước miếng của ngươi, ngươi ý kiến gì? Hay ta đưa chén của ta cho ngươi uống để công bằng nhé?
Lão đầu tử giận dỗi đấm ngực thùm thụp, miếng thịt trôi xuống cổ họng mới nói được.
"Ngươi lừa ta! Cái đồ không biết kính già yêu trẻ!"
Kình Sâm bày ra vẻ mặt kiểu như: ngươi còn trang cái gì mà trang, giấu đầu lòi đuôi. Hắn thẳng thắn vạch trần lão nhân.
"Ta biết kính già, nhưng ngươi không già đến độ để ta kính. Ngươi đừng nói với ta là ngươi không biết tuổi tác thật của ta. Chúng ta xêm xêm nhau."
Ây… hắn phát hiện từ bao giờ?
Không hổ là Kình Sâm.
Lão đầu chột dạ đảo mắt, rút khăn tay lau miệng, cười trừ.
"Không, lão phu hơn ngươi hai tuổi rưỡi!"
Quả nhiên…
"Ngươi tìm hiểu về ta rất kỹ."
Kình Sâm nguy hiểm híp mắt, nhất thời không đoán được mục đích của lão đầu tử khi tiếp cận hắn. Hắn không có gì cho y cả, bản thân mất tự do thì không nói, võ công cũng bị phong bế, túi tiền lại còn thủng đáy.
Chẳng lẽ cướp sắc?
Lão nhân xua tay, nói.
"Ta không tìm hiểu, ta vốn dĩ biết tất cả về ngươi, từ việc ngươi thích mặc tiết khố màu đỏ."
Kình Sâm: "......."
Là ai?!
Ai đã lan truyền tin đồn bậy bạ không đúng sự thực ấy?!
Hắn không hề thích mặc màu đỏ. Là màu hồng! Màu hồng nam tính!
Bất quá, là hồng hay là đỏ thì hắn nhớ hắn chưa bao giờ tiết lộ với người ngoài.
"Ngươi là ai? Muốn gì?"
Lão đầu tử im lặng một hồi như đang cân nhắc xem có nên đặt niềm tin vào Kình Sâm hay không. Kình Sâm hắn không quen, những gì hắn biết về y chỉ là qua lời tiểu thư. Con mắt nhìn người của tiểu thư không tốt, ví như nàng nhìn trúng Mạc Vấn Thiên, thành ra tự rước họa vào thân.
Cơ mà… tiểu thư cũng có lúc mèo mù vớ cá rán đó chứ!
Lão nhân nhoẻn miệng cười, khuôn mặt từ ái như Phật di lặc, cất lời.
"Lão phu họ Triệu, tên một chữ Bân. Đây là tên tiểu thư đặt cho ta lúc nàng sinh thời. Ta là thị vệ bên người của Nguyệt Hạ tiểu thư. Cũng là thị vệ duy nhất sống sót dưới tay Mạc Vấn Thiên...."
Triệu Bân, bán mình cho nhà họ Nguyệt từ nhỏ, lúc đầu làm một nô bộc tầm thường, sau đó hắn may mắn được chọn lựa tham gia huấn luyện thị vệ. Huấn luyện thị vệ khắc nghiệt là thời điểm để con người bộc lộ tài năng thiên bẩm.
Nguyệt Hạ thân là đại tiểu thư Nguyệt gia nhìn ra hắn có tư chất võ nghệ không tồi, lại hiền hậu, chất phác nên đã cho hắn lên làm thị vệ tùy thân.
Nói là thị vệ tùy thân, chi bằng nói là tay sai vặt. Nguyệt Hạ không cần ai bảo hộ, một mình nàng cũng có thể đánh bại hết bọn hắn, bưu hãn nàng thừa.
Có thị vệ cho oai vậy thôi, nàng thường thường sai bọn hắn ra ngoài làm việc thay nàng.
Nguyệt gia nhiều sản nghiệp, hơn nửa sản nghiệp đều do Nguyệt Hạ tiếp quản. Nàng lắm lúc phát bệnh lười, vứt công chuyện đấy để chạy ra giang hồ ngao du. Công chuyện đó do ai xử lý, do bọn hắn chứ ai?!
Vì thế, Nguyệt Hạ kết giao với Mạc Vấn Thiên và Kình Sâm, bọn hắn không hề hay biết, không hề có mặt.
Chỉ khi nàng trở về Nguyệt gia, rảnh rỗi không có việc gì làm kể lể, bọn hắn mới biết nàng vậy mà quen hai nam tử thiên tư xuất chúng. Cả ba bắt tay nhau cùng làm mưa làm gió giang hồ, bắt tay nhau thượng vị võ lâm chí tôn.
Tiểu thư thành hôn với Mạc Vấn Thiên, cả Nguyệt gia vui mừng thay nàng, đưa tiễn nàng đến Thần Minh cung.
Tiểu thư cái gì cũng không cần, duy độc mang theo mấy thị vệ thân thuộc. Theo cách nói của nàng, nàng sợ một mình nàng ở Thần Minh cung xa lạ bị người ta bắt nạt, không có tâm phúc nhờ cậy.
Lúc đó Triệu Bân cười nàng, nói nàng suy nghĩ nhiều. Mạc Vấn Thiên làm người quang minh lỗi lạc, đối xử với nàng tốt lắm, hắn nói hắn thích nàng, hắn sẽ không để ai bắt nạt nàng.
Những tưởng cuộc sống của Nguyệt Hạ đã mỹ mãn, không ngờ…
Triệu Bân tận mắt chứng kiến Nguyệt Hạ hàng ngày lấy nước mắt rửa mặt, bị phu quân tệ bạc, phũ phàng, thân hình tiều tụy không sức sống, lòng hắn đau như cắt.
Phải rồi, Mạc Vấn Thiên nói thích nàng, thích… chứ không yêu.
Một đêm trước khi Nguyệt Hạ bị Mạc Vấn Thiên giết hại, nàng có đến tìm Triệu Bân. Nàng cầu hắn… phản bội nàng đi.
Phản bội nàng, hắn mới sống. Phản bội nàng, có lẽ Mạc Vấn Thiên sẽ tha cho hắn. Phản bội nàng, hắn mới thay nàng chăm sóc được cho Nguyệt Kinh Thiên còn nhỏ.
Nàng không yên lòng Nguyệt Kinh Thiên, nàng mong Triệu Bân thay nàng chiếu cố Nguyệt Kinh Thiên, không cô phụ nàng bao năm tin tưởng hắn.
Triệu Bân bị buộc đồng ý.
Chính tay Triệu Bân đã kéo lê Nguyệt Hạ đi gặp Mạc Vấn Thiên, chính tay trao nàng cho Mạc Vấn Thiên.
Đại môn đóng lại, Triệu Bân chỉ kịp nhìn thấy đôi môi Nguyệt Hạ mấp máy, nàng nói: Bân Bân, bảo trọng!
Lão đầu tử vuốt râu tự luyến, đặt thực hạp lên bàn. Hắn mở thực hạp, mùi thức ăn bay khắp phòng, đánh thức chứng thèm ăn của Kình Sâm. Thức ăn rất đa dạng, chay có, mặn có, canh có, thịt cá đủ cả, thêm hai cái màn thầu nướng, cơm và hoa quả tráng miệng. Đối với Thiên Ma cung khó khăn về lương thực mà nói, bữa ăn này đã được coi là xa xỉ.
Lão nhân bày đĩa đồ ăn ra xong thì tự nhiên như ruồi vén áo ngồi xuống. Hắn tự rót cho mình một chén trà thưởng thức, tuyệt không có ý định rời khỏi.
Không biết những đệ tử ngoài kia đã quên hắn hay làm sao mà không có thúc giục.
Kình Sâm thôi nhìn hắn, cầm đũa ăn vịt bát bảo, tùy tiện hỏi.
"Ngươi là người mới à? Tiểu Lam Tử hôm nay không làm việc?"
Lão nhân không hề nghĩ ngợi gật đầu, thèm thuồng nhìn đĩa cá om một bên.
"Ừm, Tiểu Lam Tử bị ốm, lão phu đi thay hắn. Ngươi ăn nhanh lên!"
Kình Sâm tức cười đẩy đĩa cá về phía hắn, chia cho hắn một cái màn thầu nướng, hào phóng nói.
"Ngươi ăn đi, một mình ta cũng không ăn hết."
Mạc Vấn Thiên dường như đem hắn thành heo nuôi, bụng hắn hết cơ sáu múi rồi, thay vào đó mà mỡ… và mỡ.
"Ây da, sao ta không biết xấu hổ như vậy? Thôi mà… nữa đi."
Lão nhân ngượng ngùng từ chối, bàn tay thì làm điều ngược lại, nhắm chuẩn đĩa cá hạ đũa rỉa.
'Thôi mà, nữa đi' là ý như nào?
Là thôi, hay là nữa?
Kình Sâm thấy hắn thực sự đói, ăn như hổ vồ thì nghiêng về vế sau hơn. Ừ, là nữa đi.
Kình Sâm có ý thức phối hợp đem mấy đĩa thức ăn còn lại để qua, lão nhân không kén bất cứ món nào, càn quét sạch, mồm đầy thịt than thở.
"Thiên Ma cung quá nghèo, quá đói kém. Vẫn là đồ ở chỗ ngươi ngon."
Kình Sâm chống hai tay ngồi xem hắn ăn, bất thình thình nhả ra một câu.
"Thực chất chẳng có Tiểu Lam Tử nào cả."
"........"
Ực!
Lão nhân nuốt xuống một miếng thịt vịt, xém mắc nghẹn.
Hắn trợn mắt, vểnh râu, vội cầm lấy chén trà uống cho xuôi xuôi.
Kình Sâm liếc liếc, ghét bỏ nhắc nhở.
"Ngươi đang uống chén của ta."
Lão nhân: "........"
Ta uống của ngươi thì đã sao?
Có một chén trà, ta không chê dính nước miếng của ngươi, ngươi ý kiến gì? Hay ta đưa chén của ta cho ngươi uống để công bằng nhé?
Lão đầu tử giận dỗi đấm ngực thùm thụp, miếng thịt trôi xuống cổ họng mới nói được.
"Ngươi lừa ta! Cái đồ không biết kính già yêu trẻ!"
Kình Sâm bày ra vẻ mặt kiểu như: ngươi còn trang cái gì mà trang, giấu đầu lòi đuôi. Hắn thẳng thắn vạch trần lão nhân.
"Ta biết kính già, nhưng ngươi không già đến độ để ta kính. Ngươi đừng nói với ta là ngươi không biết tuổi tác thật của ta. Chúng ta xêm xêm nhau."
Ây… hắn phát hiện từ bao giờ?
Không hổ là Kình Sâm.
Lão đầu chột dạ đảo mắt, rút khăn tay lau miệng, cười trừ.
"Không, lão phu hơn ngươi hai tuổi rưỡi!"
Quả nhiên…
"Ngươi tìm hiểu về ta rất kỹ."
Kình Sâm nguy hiểm híp mắt, nhất thời không đoán được mục đích của lão đầu tử khi tiếp cận hắn. Hắn không có gì cho y cả, bản thân mất tự do thì không nói, võ công cũng bị phong bế, túi tiền lại còn thủng đáy.
Chẳng lẽ cướp sắc?
Lão nhân xua tay, nói.
"Ta không tìm hiểu, ta vốn dĩ biết tất cả về ngươi, từ việc ngươi thích mặc tiết khố màu đỏ."
Kình Sâm: "......."
Là ai?!
Ai đã lan truyền tin đồn bậy bạ không đúng sự thực ấy?!
Hắn không hề thích mặc màu đỏ. Là màu hồng! Màu hồng nam tính!
Bất quá, là hồng hay là đỏ thì hắn nhớ hắn chưa bao giờ tiết lộ với người ngoài.
"Ngươi là ai? Muốn gì?"
Lão đầu tử im lặng một hồi như đang cân nhắc xem có nên đặt niềm tin vào Kình Sâm hay không. Kình Sâm hắn không quen, những gì hắn biết về y chỉ là qua lời tiểu thư. Con mắt nhìn người của tiểu thư không tốt, ví như nàng nhìn trúng Mạc Vấn Thiên, thành ra tự rước họa vào thân.
Cơ mà… tiểu thư cũng có lúc mèo mù vớ cá rán đó chứ!
Lão nhân nhoẻn miệng cười, khuôn mặt từ ái như Phật di lặc, cất lời.
"Lão phu họ Triệu, tên một chữ Bân. Đây là tên tiểu thư đặt cho ta lúc nàng sinh thời. Ta là thị vệ bên người của Nguyệt Hạ tiểu thư. Cũng là thị vệ duy nhất sống sót dưới tay Mạc Vấn Thiên...."
Triệu Bân, bán mình cho nhà họ Nguyệt từ nhỏ, lúc đầu làm một nô bộc tầm thường, sau đó hắn may mắn được chọn lựa tham gia huấn luyện thị vệ. Huấn luyện thị vệ khắc nghiệt là thời điểm để con người bộc lộ tài năng thiên bẩm.
Nguyệt Hạ thân là đại tiểu thư Nguyệt gia nhìn ra hắn có tư chất võ nghệ không tồi, lại hiền hậu, chất phác nên đã cho hắn lên làm thị vệ tùy thân.
Nói là thị vệ tùy thân, chi bằng nói là tay sai vặt. Nguyệt Hạ không cần ai bảo hộ, một mình nàng cũng có thể đánh bại hết bọn hắn, bưu hãn nàng thừa.
Có thị vệ cho oai vậy thôi, nàng thường thường sai bọn hắn ra ngoài làm việc thay nàng.
Nguyệt gia nhiều sản nghiệp, hơn nửa sản nghiệp đều do Nguyệt Hạ tiếp quản. Nàng lắm lúc phát bệnh lười, vứt công chuyện đấy để chạy ra giang hồ ngao du. Công chuyện đó do ai xử lý, do bọn hắn chứ ai?!
Vì thế, Nguyệt Hạ kết giao với Mạc Vấn Thiên và Kình Sâm, bọn hắn không hề hay biết, không hề có mặt.
Chỉ khi nàng trở về Nguyệt gia, rảnh rỗi không có việc gì làm kể lể, bọn hắn mới biết nàng vậy mà quen hai nam tử thiên tư xuất chúng. Cả ba bắt tay nhau cùng làm mưa làm gió giang hồ, bắt tay nhau thượng vị võ lâm chí tôn.
Tiểu thư thành hôn với Mạc Vấn Thiên, cả Nguyệt gia vui mừng thay nàng, đưa tiễn nàng đến Thần Minh cung.
Tiểu thư cái gì cũng không cần, duy độc mang theo mấy thị vệ thân thuộc. Theo cách nói của nàng, nàng sợ một mình nàng ở Thần Minh cung xa lạ bị người ta bắt nạt, không có tâm phúc nhờ cậy.
Lúc đó Triệu Bân cười nàng, nói nàng suy nghĩ nhiều. Mạc Vấn Thiên làm người quang minh lỗi lạc, đối xử với nàng tốt lắm, hắn nói hắn thích nàng, hắn sẽ không để ai bắt nạt nàng.
Những tưởng cuộc sống của Nguyệt Hạ đã mỹ mãn, không ngờ…
Triệu Bân tận mắt chứng kiến Nguyệt Hạ hàng ngày lấy nước mắt rửa mặt, bị phu quân tệ bạc, phũ phàng, thân hình tiều tụy không sức sống, lòng hắn đau như cắt.
Phải rồi, Mạc Vấn Thiên nói thích nàng, thích… chứ không yêu.
Một đêm trước khi Nguyệt Hạ bị Mạc Vấn Thiên giết hại, nàng có đến tìm Triệu Bân. Nàng cầu hắn… phản bội nàng đi.
Phản bội nàng, hắn mới sống. Phản bội nàng, có lẽ Mạc Vấn Thiên sẽ tha cho hắn. Phản bội nàng, hắn mới thay nàng chăm sóc được cho Nguyệt Kinh Thiên còn nhỏ.
Nàng không yên lòng Nguyệt Kinh Thiên, nàng mong Triệu Bân thay nàng chiếu cố Nguyệt Kinh Thiên, không cô phụ nàng bao năm tin tưởng hắn.
Triệu Bân bị buộc đồng ý.
Chính tay Triệu Bân đã kéo lê Nguyệt Hạ đi gặp Mạc Vấn Thiên, chính tay trao nàng cho Mạc Vấn Thiên.
Đại môn đóng lại, Triệu Bân chỉ kịp nhìn thấy đôi môi Nguyệt Hạ mấp máy, nàng nói: Bân Bân, bảo trọng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.