Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 371
Trang Aya
04/01/2021
Việc đầu tiên cần làm khi Nguyệt Tích Lương được rời khỏi 'vòng bảo hộ Bắc Mạc Quân' chính là việc đối phó cổ binh. Nguyên liệu, dược thảo nàng và Lam tỷ đã thu gom đầy đủ từ đợt xuống núi trước.
Nguyệt Tích Lương không nói với đám người Bắc Mạc Quân là nàng sẽ làm gì, làm bọn hắn tò mò không tả nổi. Nhưng không cậy được miệng Nguyệt Tích Lương, bọn hắn không có cách nào khác ngoài ngồi chờ.
Nguyệt Tích Lương yêu cầu bốn đại quân bốn phía, mỗi phía giao lên một vạn binh sĩ. Mà nàng cũng không cần binh sĩ tinh nhuệ thiện chiến, cái nàng cần là binh sĩ tự nguyện. Nàng thông báo thẳng với bọn hắn, những binh sĩ này qua tay nàng có thể chết, có thể tàn phế, có thể sống không bằng chết, bọn hắn có quyền lựa chọn.
Dẫu biết chiến tranh là tàn nhẫn, ra chiến trường nào có ai không chuẩn bị sẵn tinh thần phải hết. Thế nhưng, Nguyệt Tích Lương không phải dạng coi mạng người như cỏ rác.
Nếu nàng thích, nàng hoàn toàn có khả năng hạ lệnh, bắt buộc bọn hắn phải dâng hiến sinh mạng. Chẳng qua, Nguyệt Tích Lương tin rằng cái giá nàng đưa ra sẽ khiến nhiều binh sĩ phải động tâm.
Tự nguyện làm vật thí nghiệm của Nguyệt Tích Lương không những là anh hùng của Bắc Nguyệt liên minh mà còn được một khoản trợ cấp mười vạn lượng bạc. Mười vạn lương bạc, bọn hắn có chết thì số tiền ấy cũng đủ để thân nhân bọn hắn sống vô ưu vô lo hết quãng đời.
Giữa ra chiến trường chết, không có gì và bị thí nghiệm chết, có tiền. Ngươi chọn cái nào?
Hơn thế, xin nhớ lại thông báo rủi ro mà xem. Nguyệt Tích Lương nói có thể sẽ chết chứ không nói chắc chắn sẽ chết. Nhỡ đâu bọn hắn sống thì sao?
Vậy là, không cần Nguyệt Tích Lương uy hiếp, dọa nạt, hơn bốn vạn binh sĩ đã xếp thành hàng chỉnh tề đứng trước mặt nàng, thần sắc ai nấy kiên định.
Nguyệt Tích Lương mang bọn hắn đến sau núi Quỷ Hành, phía sau núi ấy được phong bế kín kẽ, tiếng gió cũng không lọt.
Bốn vạn binh sĩ và Nguyệt Tích Lương thần thần bí bí bế quan, một lần bế quan này không ngờ dài tới bảy ngày.
Bảy ngày nói ít cũng không ít, nói nhiều cũng không nhiều, vừa đủ để mấy người bên ngoài nôn nóng, khẩn trương.
Trong bảy ngày không phải là không có chuyện gì xảy ra, tiền tuyến thì sóng yên biển lặng nhưng Quỷ Âm môn nhận được một bức thư nặc danh, trong thư có nhắc đến trưởng lão Kình Sâm.
'Phía tây nam, thành Hồng Hồ, hồ Trung Kính, đón Kình Sâm về Quỷ Âm.'
Vỏn vẹn vài chữ khiến người ta sinh nghi nhưng lại không ngừng suy ngẫm. Kình Sâm trưởng lão là nhân vật nòng cốt của Quỷ Âm môn, cũng là nhân vật có sức ảnh hưởng nhất định nếu tham gia chiến đấu.
Không có hắn quán ăn vẫn đông, nhưng không có hắn quán ăn lại thiếu mất món ngon chiêu bài, kiểu như vậy.
Sợ là bẫy lại sợ không bẫy, sợ không bẫy lại sợ bẫy. Bẫy hay không bẫy đây?
Bắc Mạc Quân suy đi tính lại, vẫn là đánh cuộc một phen, hắn dẫn người xuất phát đến thành Hồng Hồ. Để bảo đảm an toàn, tránh dị biến phát sinh, Nguyệt Kinh Thiêng mang một đội quân nữa đi đường khác, đến lúc đó trong ứng ngoài hợp, gặp nguy hiểm cũng thuận lợi thoát thân.
………
Đã vài ngày rồi Mạc Vấn Thiên không đến chỗ Kình Sâm, từ lúc hắn nổi điên bóp cổ y. Hắn không đến, cũng không cho người mang đồ ăn đến, coi như là một sự trừng phạt.
Hắn muốn Kình Sâm biết rằng, sống dưới mái hiên nhà người khác không thể không cúi đầu.
Bị bỏ đói vài ngày Kình Sâm không chết được, nhưng Mạc Vấn Thiên cũng hiểu Kình Sâm quật cường đến nhường nào. Mạc Vấn Thiên vẫn biết chừng mực, đến hôm tay tự động sai người mang đồ ăn cho Kình Sâm, lại toàn là những món y thích.
"Lão cung chủ, không xong rồi!"
Mạc Vấn Thiên đang luyện công thì bị tiếng hô của một gã đệ tử làm đứt đoạn.
Ai cũng biết khi luyện công kiêng kị nhất là bị phá rối, xui xẻo mà nói… nhẹ thì tổn thương kinh mạch, nặng thì tẩu hỏa nhập ma.
Mạc Vấn Thiên điều chỉnh hơi thở bất ổn, không vui cất tiếng.
"Có chuyện gì?"
Nếu không có chuyện gì hệ trọng, hắn sẽ giết gã ngay lặp tức.
Đệ tử đứng ngoài doanh trướng không dám tiến vào, cấp bách bẩm báo.
"Không thấy Kình tiền bối đâu nữa!"
Vụt!
Một trận gió lạnh thổi qua, khuôn mặt Mạc Vấn Thiên phóng đại trong tầm mắt gã đệ tử, dữ tợn hỏi lại.
"Ngươi nói cái gì? Kình Sâm làm sao?!"
Gã đệ tử thiếu chút nữa quỳ xuống run lẩy bẩy xin tha, gian nan đáp.
"Kình… Kình… Kình tiền bối không thấy."
Không thấy Kình Sâm, có nghĩa… y bỏ trốn rồi?
Không thể nào!
Làm sao y bỏ trốn được?!
Khí tức quanh người Mạc Vấn Thiên như kết một tầng băng sương, hắn âm lãnh liếc gã đệ tử nọ rồi biến mất tại chỗ, khinh công nhanh đến xuất quỷ nhập thần.
Phịch!
Trước doanh trướng của lão cung chủ Mạc Vấn Thiên bỗng dưng phát ra một tiếng nổ mạnh. Gã đệ tử không có một dấu hiệu báo trước từ một người sống sờ sờ biến thành bãi thịt vụn bầy nhầy, chết không kịp ngáp.
Cái tật giận cá chém thớt này của Mạc Vấn Thiên mãi không sửa được.
"Kình Sâm!"
Mạc Vấn Thiên nhanh chóng bước vào doanh trướng của Kình Sâm, phát hiện bên trong là một mảnh vắng ngắt, lạnh lẽo, không có nhân khí. Chăn nệm vẫn là giữ nguyên hình dạng giống hôm hắn tới lần cuối cùng, thức ăn thừa trên bàn mốc meo.
Điều đó nói lên điều gì?
Nói lên rằng, người sống ở đây đã rời đi không chỉ một, hai ngày.
Kình Sâm đi rồi!
Một lần nữa bỏ lại hắn mà đi rồi!
"A a a a a! Kình Sâm, ngươi đáng chết!!"
Mạc Vấn Thiên dường như nổi điên đập phá đồ đạc trong doanh trướng, không giữ được hình tượng hờ hững như bình thường.
Đập phá chán chê, lúc này Mạc Vấn Thiên mới chú ý đến trên giường Kình Sâm có đặt một thứ. Hắn lại gần nhìn, thì ra là một đoạn tóc trắng dài, tóc của Kình Sâm.
Cũng như hắn, Kình Sâm trẻ hóa dung nhan nhưng tóc không đen lại được.
Cắt tóc xuống, ân đoạn nghĩa tuyệt!
Ý ngươi là thế phải không, Kình Sâm?
Ha ha, đừng có mơ!
Ta không cho ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, ta không cho ngươi không nhớ đến ta, ta không cho ngươi cứ thế rời đi.
Ngươi phải ở cạnh ta, cùng ta trường sinh bất tử! Ta đã nói rồi, chúng ta sẽ trường sinh bất tử!
Sao ngươi không tin ta? Ngươi chưa từng tin ta…
Ngươi đã nhẫn tâm như vậy thì đừng trách ta vô tình. Lần này, dù phải xích ngươi lại hay chặt cụt tứ chi ngươi đi chăng nữa, ta cũng không chần chừ.
Thân hình Mạc Vấn Thiên như mũi tên rời cung lao ra khỏi doanh trại tổng bộ Thiên Ma cung, chuẩn bị tự mình truy bắt Kình Sâm.
Hắn tin rằng Kình Sâm chưa đi được xa, hắn đuổi có lẽ vẫn kịp.
Bất quá, Mạc Vấn Thiên không ngờ có một người đứng chặn đường hắn ngay trước cổng doanh trại. Lão giả râu tóc bạc phơ, bạch y tiên phong đạo cốt giản dị, đằng sau hắn đeo thanh kiếm cũ đã hoen gỉ, một thanh kiếm hơn mức tầm thường nhưng không phi thường.
Mạc Vấn Thiên híp mắt, có dự cảm ngờ ngợ không lành, quát.
"Triệu Bân, ngươi tránh đường cho bản cung chủ!"
Triệu Bân đứng lù lù bất động, mắt nhìn thẳng, trong mắt không còn kính cẩn dối trá mà thay vào đó đong đầy thù hận. Hắn chậm rãi lên tiếng.
"Mạc Vấn Thiên, ngươi là cái thá gì mà lão phu phải tránh đường? Mà ta tránh thì ngươi cũng không đuổi kịp Kình Sâm. Hắn về Quỷ Âm môn rồi."
Triệu Bân sau khi đưa Kình Sâm đi thì lại quay về đây. Với bản lĩnh của hắn, hắn muốn trốn là trốn, trốn không thành vấn đề. Nhưng thiết nghĩ… hắn già rồi, hắn sống cũng đủ lâu rồi, nên đến lúc trả ơn.
Triệu Bân luôn đinh ninh bản thân mắc nợ Nguyệt Hạ, món nợ này không trả, hắn không an yên xuống suối vàng.
Đánh với Mạc Vấn Thiên hắn không có phần thắng, cơ mà ý hắn đã quyết. Không thắng thì không thắng, chết thì chết, hắn thích đánh thì đánh, đánh xong đi gặp tiểu thư tạ tội là vừa.
Triệu Bân như con thiêu thân lao đầu vào lửa, vừa đáng thương lại vừa ngu ngốc.
Nguyệt Tích Lương không nói với đám người Bắc Mạc Quân là nàng sẽ làm gì, làm bọn hắn tò mò không tả nổi. Nhưng không cậy được miệng Nguyệt Tích Lương, bọn hắn không có cách nào khác ngoài ngồi chờ.
Nguyệt Tích Lương yêu cầu bốn đại quân bốn phía, mỗi phía giao lên một vạn binh sĩ. Mà nàng cũng không cần binh sĩ tinh nhuệ thiện chiến, cái nàng cần là binh sĩ tự nguyện. Nàng thông báo thẳng với bọn hắn, những binh sĩ này qua tay nàng có thể chết, có thể tàn phế, có thể sống không bằng chết, bọn hắn có quyền lựa chọn.
Dẫu biết chiến tranh là tàn nhẫn, ra chiến trường nào có ai không chuẩn bị sẵn tinh thần phải hết. Thế nhưng, Nguyệt Tích Lương không phải dạng coi mạng người như cỏ rác.
Nếu nàng thích, nàng hoàn toàn có khả năng hạ lệnh, bắt buộc bọn hắn phải dâng hiến sinh mạng. Chẳng qua, Nguyệt Tích Lương tin rằng cái giá nàng đưa ra sẽ khiến nhiều binh sĩ phải động tâm.
Tự nguyện làm vật thí nghiệm của Nguyệt Tích Lương không những là anh hùng của Bắc Nguyệt liên minh mà còn được một khoản trợ cấp mười vạn lượng bạc. Mười vạn lương bạc, bọn hắn có chết thì số tiền ấy cũng đủ để thân nhân bọn hắn sống vô ưu vô lo hết quãng đời.
Giữa ra chiến trường chết, không có gì và bị thí nghiệm chết, có tiền. Ngươi chọn cái nào?
Hơn thế, xin nhớ lại thông báo rủi ro mà xem. Nguyệt Tích Lương nói có thể sẽ chết chứ không nói chắc chắn sẽ chết. Nhỡ đâu bọn hắn sống thì sao?
Vậy là, không cần Nguyệt Tích Lương uy hiếp, dọa nạt, hơn bốn vạn binh sĩ đã xếp thành hàng chỉnh tề đứng trước mặt nàng, thần sắc ai nấy kiên định.
Nguyệt Tích Lương mang bọn hắn đến sau núi Quỷ Hành, phía sau núi ấy được phong bế kín kẽ, tiếng gió cũng không lọt.
Bốn vạn binh sĩ và Nguyệt Tích Lương thần thần bí bí bế quan, một lần bế quan này không ngờ dài tới bảy ngày.
Bảy ngày nói ít cũng không ít, nói nhiều cũng không nhiều, vừa đủ để mấy người bên ngoài nôn nóng, khẩn trương.
Trong bảy ngày không phải là không có chuyện gì xảy ra, tiền tuyến thì sóng yên biển lặng nhưng Quỷ Âm môn nhận được một bức thư nặc danh, trong thư có nhắc đến trưởng lão Kình Sâm.
'Phía tây nam, thành Hồng Hồ, hồ Trung Kính, đón Kình Sâm về Quỷ Âm.'
Vỏn vẹn vài chữ khiến người ta sinh nghi nhưng lại không ngừng suy ngẫm. Kình Sâm trưởng lão là nhân vật nòng cốt của Quỷ Âm môn, cũng là nhân vật có sức ảnh hưởng nhất định nếu tham gia chiến đấu.
Không có hắn quán ăn vẫn đông, nhưng không có hắn quán ăn lại thiếu mất món ngon chiêu bài, kiểu như vậy.
Sợ là bẫy lại sợ không bẫy, sợ không bẫy lại sợ bẫy. Bẫy hay không bẫy đây?
Bắc Mạc Quân suy đi tính lại, vẫn là đánh cuộc một phen, hắn dẫn người xuất phát đến thành Hồng Hồ. Để bảo đảm an toàn, tránh dị biến phát sinh, Nguyệt Kinh Thiêng mang một đội quân nữa đi đường khác, đến lúc đó trong ứng ngoài hợp, gặp nguy hiểm cũng thuận lợi thoát thân.
………
Đã vài ngày rồi Mạc Vấn Thiên không đến chỗ Kình Sâm, từ lúc hắn nổi điên bóp cổ y. Hắn không đến, cũng không cho người mang đồ ăn đến, coi như là một sự trừng phạt.
Hắn muốn Kình Sâm biết rằng, sống dưới mái hiên nhà người khác không thể không cúi đầu.
Bị bỏ đói vài ngày Kình Sâm không chết được, nhưng Mạc Vấn Thiên cũng hiểu Kình Sâm quật cường đến nhường nào. Mạc Vấn Thiên vẫn biết chừng mực, đến hôm tay tự động sai người mang đồ ăn cho Kình Sâm, lại toàn là những món y thích.
"Lão cung chủ, không xong rồi!"
Mạc Vấn Thiên đang luyện công thì bị tiếng hô của một gã đệ tử làm đứt đoạn.
Ai cũng biết khi luyện công kiêng kị nhất là bị phá rối, xui xẻo mà nói… nhẹ thì tổn thương kinh mạch, nặng thì tẩu hỏa nhập ma.
Mạc Vấn Thiên điều chỉnh hơi thở bất ổn, không vui cất tiếng.
"Có chuyện gì?"
Nếu không có chuyện gì hệ trọng, hắn sẽ giết gã ngay lặp tức.
Đệ tử đứng ngoài doanh trướng không dám tiến vào, cấp bách bẩm báo.
"Không thấy Kình tiền bối đâu nữa!"
Vụt!
Một trận gió lạnh thổi qua, khuôn mặt Mạc Vấn Thiên phóng đại trong tầm mắt gã đệ tử, dữ tợn hỏi lại.
"Ngươi nói cái gì? Kình Sâm làm sao?!"
Gã đệ tử thiếu chút nữa quỳ xuống run lẩy bẩy xin tha, gian nan đáp.
"Kình… Kình… Kình tiền bối không thấy."
Không thấy Kình Sâm, có nghĩa… y bỏ trốn rồi?
Không thể nào!
Làm sao y bỏ trốn được?!
Khí tức quanh người Mạc Vấn Thiên như kết một tầng băng sương, hắn âm lãnh liếc gã đệ tử nọ rồi biến mất tại chỗ, khinh công nhanh đến xuất quỷ nhập thần.
Phịch!
Trước doanh trướng của lão cung chủ Mạc Vấn Thiên bỗng dưng phát ra một tiếng nổ mạnh. Gã đệ tử không có một dấu hiệu báo trước từ một người sống sờ sờ biến thành bãi thịt vụn bầy nhầy, chết không kịp ngáp.
Cái tật giận cá chém thớt này của Mạc Vấn Thiên mãi không sửa được.
"Kình Sâm!"
Mạc Vấn Thiên nhanh chóng bước vào doanh trướng của Kình Sâm, phát hiện bên trong là một mảnh vắng ngắt, lạnh lẽo, không có nhân khí. Chăn nệm vẫn là giữ nguyên hình dạng giống hôm hắn tới lần cuối cùng, thức ăn thừa trên bàn mốc meo.
Điều đó nói lên điều gì?
Nói lên rằng, người sống ở đây đã rời đi không chỉ một, hai ngày.
Kình Sâm đi rồi!
Một lần nữa bỏ lại hắn mà đi rồi!
"A a a a a! Kình Sâm, ngươi đáng chết!!"
Mạc Vấn Thiên dường như nổi điên đập phá đồ đạc trong doanh trướng, không giữ được hình tượng hờ hững như bình thường.
Đập phá chán chê, lúc này Mạc Vấn Thiên mới chú ý đến trên giường Kình Sâm có đặt một thứ. Hắn lại gần nhìn, thì ra là một đoạn tóc trắng dài, tóc của Kình Sâm.
Cũng như hắn, Kình Sâm trẻ hóa dung nhan nhưng tóc không đen lại được.
Cắt tóc xuống, ân đoạn nghĩa tuyệt!
Ý ngươi là thế phải không, Kình Sâm?
Ha ha, đừng có mơ!
Ta không cho ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, ta không cho ngươi không nhớ đến ta, ta không cho ngươi cứ thế rời đi.
Ngươi phải ở cạnh ta, cùng ta trường sinh bất tử! Ta đã nói rồi, chúng ta sẽ trường sinh bất tử!
Sao ngươi không tin ta? Ngươi chưa từng tin ta…
Ngươi đã nhẫn tâm như vậy thì đừng trách ta vô tình. Lần này, dù phải xích ngươi lại hay chặt cụt tứ chi ngươi đi chăng nữa, ta cũng không chần chừ.
Thân hình Mạc Vấn Thiên như mũi tên rời cung lao ra khỏi doanh trại tổng bộ Thiên Ma cung, chuẩn bị tự mình truy bắt Kình Sâm.
Hắn tin rằng Kình Sâm chưa đi được xa, hắn đuổi có lẽ vẫn kịp.
Bất quá, Mạc Vấn Thiên không ngờ có một người đứng chặn đường hắn ngay trước cổng doanh trại. Lão giả râu tóc bạc phơ, bạch y tiên phong đạo cốt giản dị, đằng sau hắn đeo thanh kiếm cũ đã hoen gỉ, một thanh kiếm hơn mức tầm thường nhưng không phi thường.
Mạc Vấn Thiên híp mắt, có dự cảm ngờ ngợ không lành, quát.
"Triệu Bân, ngươi tránh đường cho bản cung chủ!"
Triệu Bân đứng lù lù bất động, mắt nhìn thẳng, trong mắt không còn kính cẩn dối trá mà thay vào đó đong đầy thù hận. Hắn chậm rãi lên tiếng.
"Mạc Vấn Thiên, ngươi là cái thá gì mà lão phu phải tránh đường? Mà ta tránh thì ngươi cũng không đuổi kịp Kình Sâm. Hắn về Quỷ Âm môn rồi."
Triệu Bân sau khi đưa Kình Sâm đi thì lại quay về đây. Với bản lĩnh của hắn, hắn muốn trốn là trốn, trốn không thành vấn đề. Nhưng thiết nghĩ… hắn già rồi, hắn sống cũng đủ lâu rồi, nên đến lúc trả ơn.
Triệu Bân luôn đinh ninh bản thân mắc nợ Nguyệt Hạ, món nợ này không trả, hắn không an yên xuống suối vàng.
Đánh với Mạc Vấn Thiên hắn không có phần thắng, cơ mà ý hắn đã quyết. Không thắng thì không thắng, chết thì chết, hắn thích đánh thì đánh, đánh xong đi gặp tiểu thư tạ tội là vừa.
Triệu Bân như con thiêu thân lao đầu vào lửa, vừa đáng thương lại vừa ngu ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.