Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 48
Trang Aya
29/07/2019
Nguyệt Tích Lương mỉm cười y hệt như hồ ly, mở miệng dụ dỗ.
- Khai ra hết những gì ngươi biết đi, ta là người nhân từ nha. Nhìn thấy ngươi khổ sở, ta sẽ thương tâm.
Mới là lạ!
Nàng âm thầm bồi thêm ở trong lòng.
Đinh hiền phi thở dốc, phải cắn nát bấy đôi môi đỏ mọng mới nhẫn nhịn không tiếp tục phát ra tiếng kêu thống khổ, mồ hôi to như hạt đậu thi nhau chảy xuống gò má.
Đau! Thật đau!
Ý thức nàng ta càng ngày càng trở nên mơ hồ, không rõ ràng.
Cái gì mà bí mật của chủ nhân, cái gì mà cơ nghiệp vĩ đại, âm mưu, vân vân,... đều bị cái đau chèn ép.
Trong đầu Đinh hiền phi bây giờ chỉ muốn làm sao được chết cho thật thống khoái. Tốt nhất là một nhát đao mất mạng, cắt đứt cái giày vò bây giờ.
Nàng ta mở miệng, thật khó khăn mới phun ra được một câu.
- A...a... ta nói.... ta nói...!
Nguyệt Tích Lương thực hiện được ý đồ, nụ cười trên môi càng tươi tắn hơn.
Thế mới là bé ngoan chứ.
Nàng còn tưởng phải sử dụng thêm mấy loại thuốc nữa cơ.
Không ngờ nàng ta lại đầu hàng nhanh như vậy...
Nguyệt Tích Lương ung dung lấy ra một bình thuốc cho Đinh hiền phi uống vào. Hình như đây là thuốc giải... thì phải.
Hiên Viên Dật không khỏi bội phục nàng, hay nói đúng hơn là bội phục độc của nàng. Hắn nghĩ, khi nào phải xin nàng mấy bình, dùng để chỉnh người thì không thể tuyệt vời hơn.
Uống vào bình thuốc, quả nhiên da thịt của Đinh hiền phi không còn khô quắt và rụng ra nữa.
Nàng ta nhẹ thở ra một hơi, một khắc kia coi như nàng ta đã mất nửa cái mạng.
Nhưng còn chưa vui được bao lâu, Đinh hiền phi liền cảm thấy mặt của mình ngứa, thật ngứa.
Chuyện gì đang xảy ra?
Chỉ thấy khuôn mặt mỹ lệ nào đó bỗng dưng xuất hiện hàng chục bọc mụn to đùng. Mấy giây sau, những bọc mụn đó bất chợt vỡ ra, nước mủ chảy đến đâu, mặt Đinh hiền phi lở loét đến đấy.
- A a a a a!
Nàng ta sợ hãi hét lên, kết hợp với khuôn mặt khủng bố chẳng khác nào một dã quỷ.
Ách?
Nguyệt Tích Lương ngơ ngẩn nhìn dị trạng xảy ra, lại nhìn vào bình thuốc trên này.
Nàng gãi đầu, cười gượng.
- Hắc hắc! Thật xin lỗi, ta lấy nhầm dược.
Lời vừa nói ra lặp tức nhận lấy ánh mắt khinh bỉ của Bắc Mạc Quân.
Nguyệt Tích Lương hừ mũi, tiếp tục công cuộc tìm thuốc giải. Lần này thật sự không phải là nàng cố ý, chỉ tại bình nào cũng giống bình nào, nàng nhất thời không có nhận ra mà thôi.
Sau khi lấy nhầm gần chục bình thuốc độc cho Đinh hiền phi uống, rốt cuộc Nguyệt Tích Lương cũng tìm được lọ thuốc giải yêu quý.
Bình thuốc giải này chỉ có một bình, giải được tất cả các loại độc mà nàng chế ra.
Nguyệt Tích Lương lấy ống tay lau mồ hôi vốn chẳng có lấy một giọt ở trên trán.
- Ai da! Độc đã được giải nha.
Nàng thật là giỏi quá mà!
Lại nhìn về phía Đinh hiền phi, sau một hồi bị Nguyệt Tích Lương tích cực tra tấn, bây giờ nàng ta người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Cả tâm thần lẫn thể xác bị đả kích nặng nề, ánh mắt đờ đẫn không còn một chút sức sống, miệng muôn lẩm bẩm một câu.
- Ta nói.... ta nói mà... tha cho ta đi.... ta nói.
Trong mắt Đinh hiền phi, khuôn mặt khả ái vô địch của Nguyệt Tích Lương không khác nào là ác quỷ. Nàng là quỷ a!
Hễ cứ nhìn thấy mặt nàng là Đinh hiền phi chỉ nói được mỗi câu đấy, hỏi cái gì cũng không chịu trả lời.
Nguyệt Tích Lương bất đắc dĩ vuốt vuốt mũi, ủy khuất đi ra một góc ngồi vẽ dưa chuột và cúc hoa.
Nàng có khủng bố như vậy sao?
Đáng ghét! Lão nương không chơi với ngươi nữa.
Thấy Nguyệt Tích Lương bỏ cuộc, Hiên Viên Dật lặp tức tiến lên thế chỗ nàng, mở miệng hỏi ngay.
- Đinh hiền phi, kẻ đứng đằng sau ngươi có phải là Mạc Thanh đế quốc?
Đinh hiền phi nhìn thấy Hiên Viên Dật như thể nhìn thấy thiên thần vậy, mắt sáng lên, tâm tình bình tĩnh hẳn.
Nguyệt Tích Lương lén đưa mắt liếc sang, vốn đã ủy khuất càng thêm ủy khuất hơn nữa. Môi nhỏ nhắn bất giác vểnh lên thật cao.
Phân biệt đối xử! Đây chính xác là phân biệt đối xử!
Đinh hiền phi, ngươi xác định ngươi không phải là một người trọng nam khinh nữ chứ?
Đinh hiền phi nghe câu hỏi của Hiên Viên Dật, lặng im một lúc như đang tự đấu tranh tư tưởng, sau cùng trúc trắc lên tiếng.
- Phải mà cũng... không phải.
Nguyệt Tích Lương đang vểnh tai nghe trộm đen mặt tức thì.
Cô nãi nãi à, rốt cuộc là phải hay không phải đây?
- Nói cho rõ ràng!
Lần này ngược lại là Bắc Mạc Quân cất lời. Đã ở nơi này rồi thì hắn cũng muốn biết được chút tin tức gì đó. Ít nhất Cảnh Lăng còn có thể đề phòng.
Đinh hiền phi thở dài, quyết định đâm lao thì phải theo lao.
Nàng ta chậm rãi kể.
- Ta là một thành viên của Cổ tộc, một chủng tộc từ thời xa xưa, có khả năng nuôi cổ và dùng cổ bậc nhất. Tộc của ta nằm ở phía nam Mạc Thanh đế quốc, đó là một vùng đất lẻo lánh ít người đặt chân đến. Người đời đều cho rằng Cổ tộc tự do tự tại, không chịu bất kỳ trói buộc nào... nhưng họ lầm rồi! Từ nhiều năm nay, hoàng thất Mạc Thanh đã nắm chúng ta trong lòng bàn tay. Nói cách khác, Cổ tộc nghe lệnh của hoàng thất, giống như là thiên lôi, sai đâu đánh đó. Ví như ta, có người nào lại muốn vào cung làm phi tử của một lão già sắp xuống lỗ cơ chứ? Nhưng ta phải làm! Vì đó là lệnh! Đó là bổn phận!
Nói đến đây, trên khuôn mặt bị tàn phá của Đinh hiền phi không hỏi hiện lên nét phẫn hận cùng không cam lòng.
- Như vậy, việc hạ cổ nhằm hại chết phụ hoàng ta là do Mạc Thanh đứng sau? Vì sao lại làm vậy?
Hiên Viên Dật khẽ nhíu mày, nghi vấn ngày càng nhiều.
Đinh hiền phi cười khẩy một tiếng.
- Tất nhiên là bước đầu của việc xưng bá ngũ quốc rồi! Dã tâm của Mạc Thanh không nhỏ, hoàng đế Mạc Thanh luôn muốn xâm chiếm các quốc gia khác, bành trướng thế lực. Không giấu gì ngươi, ngoài Ly Mẫn, các nước khác cũng có nội gián mà Mạc Thanh cài vào.
Hiên Viên Dật hít vào một hơi khí lạnh. Không ngờ lần này lại phát hiện ra một âm mưu lớn như vậy.
Nếu lần này không vô tình gặp phải Nguyệt Tích Lương thì bây giờ, phụ hoàng hắn đã sớm chết. Còn hắn vẫn đinh ninh cho rằng cái chết đó là do bạo bệnh gây ra. Để rồi Ly Mẫn sẽ dần dần bị gặm nhấm bởi Mạc Thanh, sau đó hoàn toàn diệt vong.
Thật thâm độc!
Không thể phủ nhận rằng, đây là một mưu kế hoàn hảo.
- Nhưng tại sao ngươi lại nói là không phải?
Điều này làm hắn cảm thấy khó hiểu nhất.
- Vốn ta cũng từng nghĩ như ngươi vậy, hoàng thất Mạc Thanh đứng sau tất cả. Cho đến một ngày, ta vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện bí mật giữa tộc trưởng với lão hoàng đế Mạc Thanh. Lúc đó ta mới biết, hóa ra Mạc Thanh cũng chỉ là con cờ, là thủ hạ dưới trướng của kẻ khác mà thôi. Người chân chính đứng sau Mạc Thanh, đứng sau tất cả những chuyện này là một thế lực khổng lồ trong giang hồ. Ta nghe loáng thoáng thế lực đó được gọi là môn phái. Nếu như Mạc Thanh chỉ muốn xưng bá gói gọn trong ngũ quốc thì môn phái đó lại muốn... thống trị cả thiên hạ. Từ giang hồ đến triều đình, tất cả mọi thứ!
Môn phái!
Một âm mưu bắt nguồn từ môn phái!
Đinh hiền phi lấy lại hơi, tiếp tục.
- Ta nghe tộc trưởng nói, môn phái đó còn nắm trong tay Vu tộc, một tộc cổ xưa cường đại hơn nhiều Cổ tộc chúng ta. Vu tộc sử dụng chính là... Vu thuật!
Nghe đến đây, hơi thở trên người Bắc Mạc Quân bỗng chốc trở nên trì trệ.
Nếu hắn không nhầm, hắn còn đang trúng phải một thứ, cái thứ mà mỗi mười lăm hàng tháng làm cho hắn trở nên điên cuồng, giày vò hắn đến chết đi sống lại, thứ đó cũng được gọi là... Vu thuật!
- Khai ra hết những gì ngươi biết đi, ta là người nhân từ nha. Nhìn thấy ngươi khổ sở, ta sẽ thương tâm.
Mới là lạ!
Nàng âm thầm bồi thêm ở trong lòng.
Đinh hiền phi thở dốc, phải cắn nát bấy đôi môi đỏ mọng mới nhẫn nhịn không tiếp tục phát ra tiếng kêu thống khổ, mồ hôi to như hạt đậu thi nhau chảy xuống gò má.
Đau! Thật đau!
Ý thức nàng ta càng ngày càng trở nên mơ hồ, không rõ ràng.
Cái gì mà bí mật của chủ nhân, cái gì mà cơ nghiệp vĩ đại, âm mưu, vân vân,... đều bị cái đau chèn ép.
Trong đầu Đinh hiền phi bây giờ chỉ muốn làm sao được chết cho thật thống khoái. Tốt nhất là một nhát đao mất mạng, cắt đứt cái giày vò bây giờ.
Nàng ta mở miệng, thật khó khăn mới phun ra được một câu.
- A...a... ta nói.... ta nói...!
Nguyệt Tích Lương thực hiện được ý đồ, nụ cười trên môi càng tươi tắn hơn.
Thế mới là bé ngoan chứ.
Nàng còn tưởng phải sử dụng thêm mấy loại thuốc nữa cơ.
Không ngờ nàng ta lại đầu hàng nhanh như vậy...
Nguyệt Tích Lương ung dung lấy ra một bình thuốc cho Đinh hiền phi uống vào. Hình như đây là thuốc giải... thì phải.
Hiên Viên Dật không khỏi bội phục nàng, hay nói đúng hơn là bội phục độc của nàng. Hắn nghĩ, khi nào phải xin nàng mấy bình, dùng để chỉnh người thì không thể tuyệt vời hơn.
Uống vào bình thuốc, quả nhiên da thịt của Đinh hiền phi không còn khô quắt và rụng ra nữa.
Nàng ta nhẹ thở ra một hơi, một khắc kia coi như nàng ta đã mất nửa cái mạng.
Nhưng còn chưa vui được bao lâu, Đinh hiền phi liền cảm thấy mặt của mình ngứa, thật ngứa.
Chuyện gì đang xảy ra?
Chỉ thấy khuôn mặt mỹ lệ nào đó bỗng dưng xuất hiện hàng chục bọc mụn to đùng. Mấy giây sau, những bọc mụn đó bất chợt vỡ ra, nước mủ chảy đến đâu, mặt Đinh hiền phi lở loét đến đấy.
- A a a a a!
Nàng ta sợ hãi hét lên, kết hợp với khuôn mặt khủng bố chẳng khác nào một dã quỷ.
Ách?
Nguyệt Tích Lương ngơ ngẩn nhìn dị trạng xảy ra, lại nhìn vào bình thuốc trên này.
Nàng gãi đầu, cười gượng.
- Hắc hắc! Thật xin lỗi, ta lấy nhầm dược.
Lời vừa nói ra lặp tức nhận lấy ánh mắt khinh bỉ của Bắc Mạc Quân.
Nguyệt Tích Lương hừ mũi, tiếp tục công cuộc tìm thuốc giải. Lần này thật sự không phải là nàng cố ý, chỉ tại bình nào cũng giống bình nào, nàng nhất thời không có nhận ra mà thôi.
Sau khi lấy nhầm gần chục bình thuốc độc cho Đinh hiền phi uống, rốt cuộc Nguyệt Tích Lương cũng tìm được lọ thuốc giải yêu quý.
Bình thuốc giải này chỉ có một bình, giải được tất cả các loại độc mà nàng chế ra.
Nguyệt Tích Lương lấy ống tay lau mồ hôi vốn chẳng có lấy một giọt ở trên trán.
- Ai da! Độc đã được giải nha.
Nàng thật là giỏi quá mà!
Lại nhìn về phía Đinh hiền phi, sau một hồi bị Nguyệt Tích Lương tích cực tra tấn, bây giờ nàng ta người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Cả tâm thần lẫn thể xác bị đả kích nặng nề, ánh mắt đờ đẫn không còn một chút sức sống, miệng muôn lẩm bẩm một câu.
- Ta nói.... ta nói mà... tha cho ta đi.... ta nói.
Trong mắt Đinh hiền phi, khuôn mặt khả ái vô địch của Nguyệt Tích Lương không khác nào là ác quỷ. Nàng là quỷ a!
Hễ cứ nhìn thấy mặt nàng là Đinh hiền phi chỉ nói được mỗi câu đấy, hỏi cái gì cũng không chịu trả lời.
Nguyệt Tích Lương bất đắc dĩ vuốt vuốt mũi, ủy khuất đi ra một góc ngồi vẽ dưa chuột và cúc hoa.
Nàng có khủng bố như vậy sao?
Đáng ghét! Lão nương không chơi với ngươi nữa.
Thấy Nguyệt Tích Lương bỏ cuộc, Hiên Viên Dật lặp tức tiến lên thế chỗ nàng, mở miệng hỏi ngay.
- Đinh hiền phi, kẻ đứng đằng sau ngươi có phải là Mạc Thanh đế quốc?
Đinh hiền phi nhìn thấy Hiên Viên Dật như thể nhìn thấy thiên thần vậy, mắt sáng lên, tâm tình bình tĩnh hẳn.
Nguyệt Tích Lương lén đưa mắt liếc sang, vốn đã ủy khuất càng thêm ủy khuất hơn nữa. Môi nhỏ nhắn bất giác vểnh lên thật cao.
Phân biệt đối xử! Đây chính xác là phân biệt đối xử!
Đinh hiền phi, ngươi xác định ngươi không phải là một người trọng nam khinh nữ chứ?
Đinh hiền phi nghe câu hỏi của Hiên Viên Dật, lặng im một lúc như đang tự đấu tranh tư tưởng, sau cùng trúc trắc lên tiếng.
- Phải mà cũng... không phải.
Nguyệt Tích Lương đang vểnh tai nghe trộm đen mặt tức thì.
Cô nãi nãi à, rốt cuộc là phải hay không phải đây?
- Nói cho rõ ràng!
Lần này ngược lại là Bắc Mạc Quân cất lời. Đã ở nơi này rồi thì hắn cũng muốn biết được chút tin tức gì đó. Ít nhất Cảnh Lăng còn có thể đề phòng.
Đinh hiền phi thở dài, quyết định đâm lao thì phải theo lao.
Nàng ta chậm rãi kể.
- Ta là một thành viên của Cổ tộc, một chủng tộc từ thời xa xưa, có khả năng nuôi cổ và dùng cổ bậc nhất. Tộc của ta nằm ở phía nam Mạc Thanh đế quốc, đó là một vùng đất lẻo lánh ít người đặt chân đến. Người đời đều cho rằng Cổ tộc tự do tự tại, không chịu bất kỳ trói buộc nào... nhưng họ lầm rồi! Từ nhiều năm nay, hoàng thất Mạc Thanh đã nắm chúng ta trong lòng bàn tay. Nói cách khác, Cổ tộc nghe lệnh của hoàng thất, giống như là thiên lôi, sai đâu đánh đó. Ví như ta, có người nào lại muốn vào cung làm phi tử của một lão già sắp xuống lỗ cơ chứ? Nhưng ta phải làm! Vì đó là lệnh! Đó là bổn phận!
Nói đến đây, trên khuôn mặt bị tàn phá của Đinh hiền phi không hỏi hiện lên nét phẫn hận cùng không cam lòng.
- Như vậy, việc hạ cổ nhằm hại chết phụ hoàng ta là do Mạc Thanh đứng sau? Vì sao lại làm vậy?
Hiên Viên Dật khẽ nhíu mày, nghi vấn ngày càng nhiều.
Đinh hiền phi cười khẩy một tiếng.
- Tất nhiên là bước đầu của việc xưng bá ngũ quốc rồi! Dã tâm của Mạc Thanh không nhỏ, hoàng đế Mạc Thanh luôn muốn xâm chiếm các quốc gia khác, bành trướng thế lực. Không giấu gì ngươi, ngoài Ly Mẫn, các nước khác cũng có nội gián mà Mạc Thanh cài vào.
Hiên Viên Dật hít vào một hơi khí lạnh. Không ngờ lần này lại phát hiện ra một âm mưu lớn như vậy.
Nếu lần này không vô tình gặp phải Nguyệt Tích Lương thì bây giờ, phụ hoàng hắn đã sớm chết. Còn hắn vẫn đinh ninh cho rằng cái chết đó là do bạo bệnh gây ra. Để rồi Ly Mẫn sẽ dần dần bị gặm nhấm bởi Mạc Thanh, sau đó hoàn toàn diệt vong.
Thật thâm độc!
Không thể phủ nhận rằng, đây là một mưu kế hoàn hảo.
- Nhưng tại sao ngươi lại nói là không phải?
Điều này làm hắn cảm thấy khó hiểu nhất.
- Vốn ta cũng từng nghĩ như ngươi vậy, hoàng thất Mạc Thanh đứng sau tất cả. Cho đến một ngày, ta vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện bí mật giữa tộc trưởng với lão hoàng đế Mạc Thanh. Lúc đó ta mới biết, hóa ra Mạc Thanh cũng chỉ là con cờ, là thủ hạ dưới trướng của kẻ khác mà thôi. Người chân chính đứng sau Mạc Thanh, đứng sau tất cả những chuyện này là một thế lực khổng lồ trong giang hồ. Ta nghe loáng thoáng thế lực đó được gọi là môn phái. Nếu như Mạc Thanh chỉ muốn xưng bá gói gọn trong ngũ quốc thì môn phái đó lại muốn... thống trị cả thiên hạ. Từ giang hồ đến triều đình, tất cả mọi thứ!
Môn phái!
Một âm mưu bắt nguồn từ môn phái!
Đinh hiền phi lấy lại hơi, tiếp tục.
- Ta nghe tộc trưởng nói, môn phái đó còn nắm trong tay Vu tộc, một tộc cổ xưa cường đại hơn nhiều Cổ tộc chúng ta. Vu tộc sử dụng chính là... Vu thuật!
Nghe đến đây, hơi thở trên người Bắc Mạc Quân bỗng chốc trở nên trì trệ.
Nếu hắn không nhầm, hắn còn đang trúng phải một thứ, cái thứ mà mỗi mười lăm hàng tháng làm cho hắn trở nên điên cuồng, giày vò hắn đến chết đi sống lại, thứ đó cũng được gọi là... Vu thuật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.