Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 59
Trang Aya
29/07/2019
- " Ngày mười lăm thì làm sao? "
Nguyệt Tích Lương vung vẩy xâu cá trong tay, hướng vào trong thạch động vừa đi vừa hỏi.
Nàng tiện tay tiếp thêm củi vào đống lửa cho cháy to hơn, bắt đầu ngồi xuống sơ chế cá. Nghĩ lại, cũng sắp đến bữa tối rồi. Hai ngày hôn mê, bụng của vị vương gia nào đó đã bắt đầu không an phận mà kêu gào.
Bắc Mạc Quân bất đắc dĩ xoa bụng, theo Nguyệt Tích Lương vào động, ngồi đối diện nàng.
- " Nàng còn nhớ... ta trúng phải Vu thuật của Vu tộc chứ? "
- " Nhớ! "
Nàng nhanh nhẹn đáp, không có để ý tới thần sắc của hắn càng ngày càng phức tạp.
Bắc Mạc Quân liếc nhìn gương mặt của nàng vì ánh lửa phản chiếu mà trở nên hồng hồng, hắn ngập ngừng nói tiếp.
- " Vu thuật ấy mỗi ngày mười lăm hàng tháng sẽ phát tác một lần. Mà hôm nay.... vừa vặn là ngày mười lăm. "
Nếu là bình thường, dù không về phủ được thì cũng có Triển Chính Hi và Kiến Nhất ở bên cạnh. Không đến nỗi lo lắng quá.
Hai người đó biết rất rõ tình trạng của hắn, nên lúc nào bên người cũng mang theo xích sắt, dây thừng và Hàn Băng Hoàn.
Hàn Băng Hoàn không phải là thuốc chữa bệnh, nó chỉ là những viên tròn tròn được lấy ra từ giường hàn băng mà thôi.
Uống nó, cơ thể hắn sẽ tạm thời bị đông lạnh đến mất đi tri giác, không làm tổn thương đến ai được nữa.
Nhưng đây chính là cách làm vạn bất đắc dĩ nhất. Nếu không phải đến đường cùng, không còn cách nào khác thì hắn sẽ không dùng. Phải biết rằng, Hàn Băng Hoàn gây tổn hại rất nhiều đến thân thể người dùng...
Vậy mà bây giờ, Bắc Mạc Quân có muốn uống vào Hàn Băng Hoàn cũng không có mà uống.
Nguyệt Tích Lương kinh ngạc dừng động tác trên tay lại, ngước mắt nhìn hắn.
- " Không trùng hợp như vậy chứ? "
Bắc Mạc Quân thở dài sầu não, hắn đâu có muốn trùng hợp như vậy.
Chỉ hi vọng Triển Chính Hi sẽ mau chóng tìm ra bọn họ trước khi trời tối. Nếu không, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Nguyệt Tích Lương mím chặt môi, đột ngột vứt con cá trong tay xuống, quyết đoán chạy đến bên cạnh Bắc Mạc Quân.
- " Không được! Không được! Ta giúp ngươi bắt mạch. "
- " Vô ích thôi. "
Vương phủ đã từng tìm đến bao nhiêu đại phu, ngự y đến thay hắn chẩn bệnh. Thế nhưng, Vu thuật căn bản không phải là bệnh, đại phu không thể nào chữa được.
Quả nhiên....
Một lúc sau, Nguyệt Tích Lương bỏ tay hắn ra, lông mày nhíu lại thành một đoàn, miệng lẩm bẩm.
- " Thế nào lại không phát hiện được gì? "
Mạch đập của hắn hoàn toàn bình thường, không có dấu hiệu trúng độc hay bệnh lạ.
Chẳng lẽ trên đời này có thuật pháp kỳ quái như vậy? Cũng quá huyền huyễn đi?
Nguyệt Tích Lương quên rằng, việc nàng và ca ca xuyên không đến nơi này, thực hiện tá thi hoàn hồn cũng huyền huyễn không kém.
Vậy nên, có lẽ.... muốn tháo được nút thì phải đi tìm người thắt nút.
Chỉ có tìm được người của Vu tộc mới có hi vọng giải Vu thuật.
- " Vậy phải làm sao? "
Nguyệt Tích Lương bó tay toàn tập, ngồi một góc tự kỉ vẽ cúc hoa.
Nhìn biểu cảm của Bắc Mạc Quân, chắc khi Vu thuật phát tác sẽ đau lắm...
Ây da... những lúc như thế này thật là muốn xem GV quá đi!
Đại não liên tiếp phải chịu căng thẳng như thế này thật là không tốt.
GV thân mến, nhớ quá!
- " Không sao. Đến buổi tối nàng cứ ra ngoài, càng xa thạch động càng tốt. Chỉ có thể ủy khuất nàng ngủ bên ngoài một đêm rồi. Đến sáng ngày hôm sau hãy quay lại, được không? "
Bắc Mạc Quân nhìn trời, cảm thán.
Dám cá chắc rằng, chỉ khi đối với Nguyệt Tích Lương là hắn dài dòng như vậy. Nếu là người khác sao, hắn đã trực tiếp đá ra ngoài thạch động rồi.
Nàng bĩu môi, mở miệng chấp nhận.
- " Đành vậy. Lương y như từ mẫu, phải nhường nhịn người bệnh... "
Trước đó phải đánh chén một bữa no say cái đã. Bắt nhiều cá như vậy, không thể lãng phí được. Hắc hắc!
.....................................
- " Ta đi nha? "
Nguyệt Tích Lương đứng ngoài cửa động, chớp chớp mắt to hỏi người đối diện.
- " Ừm. "
Bắc Mạc Quân ậm ừ gật đầu, mặt không có quá nhiều biểu cảm.
Nàng bước được mấy bước, bỗng nhiên quay ngoắt trở về, xác định thêm lần nữa.
- " Ta đi thật đấy! "
- " Ừm. "
Bắc Mạc Quân mặt lạnh cố nặn ra một chút tươi cười.
Cô nãi nãi, mau đi nhanh đi!
Nguyệt Tích Lương gãi đầu, nhấc chân bước bước.... rồi lần thứ hai quay lại.
- " Có chuyện gì nhớ gọi ta, ta ở đằng kia, không xa. "
Hắn nhìn theo hướng tay nàng chỉ, nhíu chặt mày kiếm, không mấy đồng ý.
- " Đi xa thêm chút. "
Nàng há miệng, dậm chân.
- " Ngươi ghét bỏ ta? "
- " Không phải! "
Chỉ là không muốn làm nàng bị thương.
Nguyệt Tích Lương tức giận thở phì phò, đi thẳng. Một lúc sau, vẫn là không kìm lòng được quay lại thạch động.
- " Ây da! Hay là thôi đi, ta ở đây với ngươi. "
Để hắn một mình, nàng không yên lòng một chút nào. Hắn còn đang bị thương a, nếu mà có mệnh hệ gì thì.... nàng thương tâm...
À không!
Phi phi!
Phui phủi cái mồm!
Không phải là nàng thương tâm, mà là.... Hiên Viên Dật thương tâm.
Đúng vậy, là Hiên Viên Dật!
Người tình tương lai của hắn gặp bất trắc, đương nhiên phải thương tâm rồi.
Nguyệt Tích Lương càng nghĩ càng thấy đúng, càng nghĩ tư tưởng càng trở nên sai lệch.
Bảo Hiên Viên Dật thương tâm? Hắn không cười trên nỗi đau khổ của tình địch là còn may...
Bắc Mạc Quân quả quyết lắc đầu, đẩy nàng rời xa khỏi thạch động.
- " Đêm nay không được đến tìm ta. Nhớ kĩ! Dù có chuyện gì, nghe thấy cái gì cũng không được đến gần. Không. Đến. Gần! "
Chuyện quan trọng phải nhắc đi nhắc lại ba lần.
Với tính tình của tiểu bất điểm này, rất có thể sẽ không nghe lời hắn. Lần trước không phải cũng thế sao? Chạy đi rồi vẫn còn quay trở lại, làm hại hắn suýt chút nữa mất đi nàng. May mà....
- " Được rồi, được rồi... "
Nguyệt Tích Lương bất mãn phẩy phẩy tay, lần này bỏ đi thật.
Quan tâm cũng không cho. Đúng là đồ cứng đầu!
..................................
Bóng đêm dần dần che phủ xuống vách đá, Nguyệt Tích Lương nhàm chán ngồi cạnh bờ sông.... suy ngẫm về sự đời.
Đã tối rồi, không biết Bắc Mạc Quân như thế nào?
Trong lòng nàng cảm thấy ngứa ngáy không thôi, muốn trở lại thạch động xem xem. Nhưng lại nhớ đến câu nói của hắn nên cố gắng dằn lòng xuống.
Ài, vẫn là thôi đi! Nghe lời hắn một lần vậy.
Nàng không phải đứa ngốc, làm sao không biết dụng ý của Bắc Mạc Quân khi đuổi nàng ra ngoài chứ?
Một mặt vì không muốn cho nàng thấy bộ dáng thảm hại của hắn. Một mặt là vì không muốn tổn thương nàng.
Hắn nha, quá cố chấp. Cái gì cũng muốn một mình chịu đựng, một mình ôm vào người, không chia sẻ với bất kỳ ai.
Vu thuật, thực sự đáng sợ đến như vậy sao?
Đang suy nghĩ vẩn vơ, Nguyệt Tích Lương liền nghe thấy có tiếng gào thét từ xa xa vọng lại.
- " A a a a a! "
Tiếng gào đó chứa đựng sự ẩn nhẫn, sự thống khổ khó tả, nghe mà rợn người.
Theo dặn dò của Bắc Mạc Quân, nàng liền chọn một chỗ khá xa thạch động mà qua đêm. Bất quá, cách xa như vậy, Nguyệt Tích Lương cũng có thể nhận ra giọng của hắn.
Co chân lại, nàng áp mặt vào hai đầu gối run rẩy, ép bản thân mình làm như không nghe thấy tiếng gào ấy.
Hắn nói, dù có nghe thấy gì cũng không được đến gần.
Nàng đang cố gắng để làm như vậy. Buộc chặt hai chân mình lại để khỏi chạy đi lung tung.
- " A a a a a a! "
Tiếng gào vẫn tiếp tục vang lên, xen kẽ vào đó là những tiếng động nhức tai.
Rầm! Rầm!
Như thể có một vật gì đó nặng nề đâm vào vách đá.
Nguyệt Tích Lương bịt chặt tai lại, nhắm mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm.
- " Ta không nghe thấy gì. Ta không nghe thấy gì. Không nghe thấy..... không nghe thấy.... "
- " A a a a a a a! "
- " Không nghe.... "
Rầm rầm!
- " Ư... "
Nàng thật không thể hiểu nổi, đã quyết định là không cần quan tâm. Thế nhưng.... tiếng của hắn vẫn len lỏi vào tai, bất tri bất giác gõ mạnh vào tim nàng, đau đớn.
Kiếp trước, kiếp này, Nguyệt Tích Lương chưa bao giờ có cảm giác bất lực như vậy. Chưa bao giờ cảm xúc hỗn loạn như bây giờ.
Nàng mơ màng, nàng nghi hoặc, nàng rung động. Nàng không biết tình cảm của mình là gì, thế nhưng.... nàng biết một điều.
Nàng phải quay lại!
Cũng như trận chiến mấy hôm trước, nàng mà không quay lại, hắn chết chắc.
- " A a a a a a! "
Đứng bật dậy, Nguyệt Tích Lương không còn do dự nữa mà quay đầu chạy thật nhanh. Thạch động ở ngay trong tầm mắt, hắn ở đó, ngay đó.
Đúng vậy, Nguyệt Tích Lương nàng không phải là một người biết nghe lời.
Lúc trước như vậy, bây giờ như vậy và mai sau cũng như vậy.
Bắc Mạc Quân, chờ ta.
Nguyệt Tích Lương vung vẩy xâu cá trong tay, hướng vào trong thạch động vừa đi vừa hỏi.
Nàng tiện tay tiếp thêm củi vào đống lửa cho cháy to hơn, bắt đầu ngồi xuống sơ chế cá. Nghĩ lại, cũng sắp đến bữa tối rồi. Hai ngày hôn mê, bụng của vị vương gia nào đó đã bắt đầu không an phận mà kêu gào.
Bắc Mạc Quân bất đắc dĩ xoa bụng, theo Nguyệt Tích Lương vào động, ngồi đối diện nàng.
- " Nàng còn nhớ... ta trúng phải Vu thuật của Vu tộc chứ? "
- " Nhớ! "
Nàng nhanh nhẹn đáp, không có để ý tới thần sắc của hắn càng ngày càng phức tạp.
Bắc Mạc Quân liếc nhìn gương mặt của nàng vì ánh lửa phản chiếu mà trở nên hồng hồng, hắn ngập ngừng nói tiếp.
- " Vu thuật ấy mỗi ngày mười lăm hàng tháng sẽ phát tác một lần. Mà hôm nay.... vừa vặn là ngày mười lăm. "
Nếu là bình thường, dù không về phủ được thì cũng có Triển Chính Hi và Kiến Nhất ở bên cạnh. Không đến nỗi lo lắng quá.
Hai người đó biết rất rõ tình trạng của hắn, nên lúc nào bên người cũng mang theo xích sắt, dây thừng và Hàn Băng Hoàn.
Hàn Băng Hoàn không phải là thuốc chữa bệnh, nó chỉ là những viên tròn tròn được lấy ra từ giường hàn băng mà thôi.
Uống nó, cơ thể hắn sẽ tạm thời bị đông lạnh đến mất đi tri giác, không làm tổn thương đến ai được nữa.
Nhưng đây chính là cách làm vạn bất đắc dĩ nhất. Nếu không phải đến đường cùng, không còn cách nào khác thì hắn sẽ không dùng. Phải biết rằng, Hàn Băng Hoàn gây tổn hại rất nhiều đến thân thể người dùng...
Vậy mà bây giờ, Bắc Mạc Quân có muốn uống vào Hàn Băng Hoàn cũng không có mà uống.
Nguyệt Tích Lương kinh ngạc dừng động tác trên tay lại, ngước mắt nhìn hắn.
- " Không trùng hợp như vậy chứ? "
Bắc Mạc Quân thở dài sầu não, hắn đâu có muốn trùng hợp như vậy.
Chỉ hi vọng Triển Chính Hi sẽ mau chóng tìm ra bọn họ trước khi trời tối. Nếu không, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Nguyệt Tích Lương mím chặt môi, đột ngột vứt con cá trong tay xuống, quyết đoán chạy đến bên cạnh Bắc Mạc Quân.
- " Không được! Không được! Ta giúp ngươi bắt mạch. "
- " Vô ích thôi. "
Vương phủ đã từng tìm đến bao nhiêu đại phu, ngự y đến thay hắn chẩn bệnh. Thế nhưng, Vu thuật căn bản không phải là bệnh, đại phu không thể nào chữa được.
Quả nhiên....
Một lúc sau, Nguyệt Tích Lương bỏ tay hắn ra, lông mày nhíu lại thành một đoàn, miệng lẩm bẩm.
- " Thế nào lại không phát hiện được gì? "
Mạch đập của hắn hoàn toàn bình thường, không có dấu hiệu trúng độc hay bệnh lạ.
Chẳng lẽ trên đời này có thuật pháp kỳ quái như vậy? Cũng quá huyền huyễn đi?
Nguyệt Tích Lương quên rằng, việc nàng và ca ca xuyên không đến nơi này, thực hiện tá thi hoàn hồn cũng huyền huyễn không kém.
Vậy nên, có lẽ.... muốn tháo được nút thì phải đi tìm người thắt nút.
Chỉ có tìm được người của Vu tộc mới có hi vọng giải Vu thuật.
- " Vậy phải làm sao? "
Nguyệt Tích Lương bó tay toàn tập, ngồi một góc tự kỉ vẽ cúc hoa.
Nhìn biểu cảm của Bắc Mạc Quân, chắc khi Vu thuật phát tác sẽ đau lắm...
Ây da... những lúc như thế này thật là muốn xem GV quá đi!
Đại não liên tiếp phải chịu căng thẳng như thế này thật là không tốt.
GV thân mến, nhớ quá!
- " Không sao. Đến buổi tối nàng cứ ra ngoài, càng xa thạch động càng tốt. Chỉ có thể ủy khuất nàng ngủ bên ngoài một đêm rồi. Đến sáng ngày hôm sau hãy quay lại, được không? "
Bắc Mạc Quân nhìn trời, cảm thán.
Dám cá chắc rằng, chỉ khi đối với Nguyệt Tích Lương là hắn dài dòng như vậy. Nếu là người khác sao, hắn đã trực tiếp đá ra ngoài thạch động rồi.
Nàng bĩu môi, mở miệng chấp nhận.
- " Đành vậy. Lương y như từ mẫu, phải nhường nhịn người bệnh... "
Trước đó phải đánh chén một bữa no say cái đã. Bắt nhiều cá như vậy, không thể lãng phí được. Hắc hắc!
.....................................
- " Ta đi nha? "
Nguyệt Tích Lương đứng ngoài cửa động, chớp chớp mắt to hỏi người đối diện.
- " Ừm. "
Bắc Mạc Quân ậm ừ gật đầu, mặt không có quá nhiều biểu cảm.
Nàng bước được mấy bước, bỗng nhiên quay ngoắt trở về, xác định thêm lần nữa.
- " Ta đi thật đấy! "
- " Ừm. "
Bắc Mạc Quân mặt lạnh cố nặn ra một chút tươi cười.
Cô nãi nãi, mau đi nhanh đi!
Nguyệt Tích Lương gãi đầu, nhấc chân bước bước.... rồi lần thứ hai quay lại.
- " Có chuyện gì nhớ gọi ta, ta ở đằng kia, không xa. "
Hắn nhìn theo hướng tay nàng chỉ, nhíu chặt mày kiếm, không mấy đồng ý.
- " Đi xa thêm chút. "
Nàng há miệng, dậm chân.
- " Ngươi ghét bỏ ta? "
- " Không phải! "
Chỉ là không muốn làm nàng bị thương.
Nguyệt Tích Lương tức giận thở phì phò, đi thẳng. Một lúc sau, vẫn là không kìm lòng được quay lại thạch động.
- " Ây da! Hay là thôi đi, ta ở đây với ngươi. "
Để hắn một mình, nàng không yên lòng một chút nào. Hắn còn đang bị thương a, nếu mà có mệnh hệ gì thì.... nàng thương tâm...
À không!
Phi phi!
Phui phủi cái mồm!
Không phải là nàng thương tâm, mà là.... Hiên Viên Dật thương tâm.
Đúng vậy, là Hiên Viên Dật!
Người tình tương lai của hắn gặp bất trắc, đương nhiên phải thương tâm rồi.
Nguyệt Tích Lương càng nghĩ càng thấy đúng, càng nghĩ tư tưởng càng trở nên sai lệch.
Bảo Hiên Viên Dật thương tâm? Hắn không cười trên nỗi đau khổ của tình địch là còn may...
Bắc Mạc Quân quả quyết lắc đầu, đẩy nàng rời xa khỏi thạch động.
- " Đêm nay không được đến tìm ta. Nhớ kĩ! Dù có chuyện gì, nghe thấy cái gì cũng không được đến gần. Không. Đến. Gần! "
Chuyện quan trọng phải nhắc đi nhắc lại ba lần.
Với tính tình của tiểu bất điểm này, rất có thể sẽ không nghe lời hắn. Lần trước không phải cũng thế sao? Chạy đi rồi vẫn còn quay trở lại, làm hại hắn suýt chút nữa mất đi nàng. May mà....
- " Được rồi, được rồi... "
Nguyệt Tích Lương bất mãn phẩy phẩy tay, lần này bỏ đi thật.
Quan tâm cũng không cho. Đúng là đồ cứng đầu!
..................................
Bóng đêm dần dần che phủ xuống vách đá, Nguyệt Tích Lương nhàm chán ngồi cạnh bờ sông.... suy ngẫm về sự đời.
Đã tối rồi, không biết Bắc Mạc Quân như thế nào?
Trong lòng nàng cảm thấy ngứa ngáy không thôi, muốn trở lại thạch động xem xem. Nhưng lại nhớ đến câu nói của hắn nên cố gắng dằn lòng xuống.
Ài, vẫn là thôi đi! Nghe lời hắn một lần vậy.
Nàng không phải đứa ngốc, làm sao không biết dụng ý của Bắc Mạc Quân khi đuổi nàng ra ngoài chứ?
Một mặt vì không muốn cho nàng thấy bộ dáng thảm hại của hắn. Một mặt là vì không muốn tổn thương nàng.
Hắn nha, quá cố chấp. Cái gì cũng muốn một mình chịu đựng, một mình ôm vào người, không chia sẻ với bất kỳ ai.
Vu thuật, thực sự đáng sợ đến như vậy sao?
Đang suy nghĩ vẩn vơ, Nguyệt Tích Lương liền nghe thấy có tiếng gào thét từ xa xa vọng lại.
- " A a a a a! "
Tiếng gào đó chứa đựng sự ẩn nhẫn, sự thống khổ khó tả, nghe mà rợn người.
Theo dặn dò của Bắc Mạc Quân, nàng liền chọn một chỗ khá xa thạch động mà qua đêm. Bất quá, cách xa như vậy, Nguyệt Tích Lương cũng có thể nhận ra giọng của hắn.
Co chân lại, nàng áp mặt vào hai đầu gối run rẩy, ép bản thân mình làm như không nghe thấy tiếng gào ấy.
Hắn nói, dù có nghe thấy gì cũng không được đến gần.
Nàng đang cố gắng để làm như vậy. Buộc chặt hai chân mình lại để khỏi chạy đi lung tung.
- " A a a a a a! "
Tiếng gào vẫn tiếp tục vang lên, xen kẽ vào đó là những tiếng động nhức tai.
Rầm! Rầm!
Như thể có một vật gì đó nặng nề đâm vào vách đá.
Nguyệt Tích Lương bịt chặt tai lại, nhắm mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm.
- " Ta không nghe thấy gì. Ta không nghe thấy gì. Không nghe thấy..... không nghe thấy.... "
- " A a a a a a a! "
- " Không nghe.... "
Rầm rầm!
- " Ư... "
Nàng thật không thể hiểu nổi, đã quyết định là không cần quan tâm. Thế nhưng.... tiếng của hắn vẫn len lỏi vào tai, bất tri bất giác gõ mạnh vào tim nàng, đau đớn.
Kiếp trước, kiếp này, Nguyệt Tích Lương chưa bao giờ có cảm giác bất lực như vậy. Chưa bao giờ cảm xúc hỗn loạn như bây giờ.
Nàng mơ màng, nàng nghi hoặc, nàng rung động. Nàng không biết tình cảm của mình là gì, thế nhưng.... nàng biết một điều.
Nàng phải quay lại!
Cũng như trận chiến mấy hôm trước, nàng mà không quay lại, hắn chết chắc.
- " A a a a a a! "
Đứng bật dậy, Nguyệt Tích Lương không còn do dự nữa mà quay đầu chạy thật nhanh. Thạch động ở ngay trong tầm mắt, hắn ở đó, ngay đó.
Đúng vậy, Nguyệt Tích Lương nàng không phải là một người biết nghe lời.
Lúc trước như vậy, bây giờ như vậy và mai sau cũng như vậy.
Bắc Mạc Quân, chờ ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.