Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 5
Trang Aya
25/07/2019
- Tam vương gia?!!
Kiến Nhất sửng sốt một chút, buột miệng hô ra tiếng.
Hoàng thượng có tổng cộng năm nhi tử và hai nữ nhi, trong đó Bắc Mạc Quân chính là nhi tử thứ hai - nhị vương gia.
Còn về hắc y nhân đang lăn lộn dưới đất này, Kiến Nhất nói không sai, chính là tam vương gia - Bắc Mạc Phong.
Bắc Mạc Quân và Bắc Mạc Phong là huynh đệ ruột thịt, đều là do Cẩn quý phi sở sinh. Hai người từ nhỏ vốn rất hòa hợp, mặc dù tính cách một nóng một lạnh. Phải nói là trong hoàng thất, ngoài mẫu phi ra thì vương gia nhà hắn chỉ tin tưởng có tam vương gia.
- Hả? Tam vương gia?
Nghe thấy Kiến Nhất nói, Nguyệt Tích Lương khuôn mặt tái mét cả.
Thôi xong! Nàng đá ai không đá, lại đá phải một vương gia.
Cũng tại hắn cả, giữa thanh thiên bạch nhật lại đi mặc hắc y, tay cầm kiếm, lén lén lút lút sau lưng nàng làm gì?
Không biết chỗ ấy của hắn có bị làm sao không... Người trong hoàng thất coi trọng nhất là con nối dõi. Nếu hắn mà vô sinh thì cho dù nàng có là quận chúa đi chăng nữa thì cũng không thể trốn tội.
- Tam... tam vương gia! Ta thành thật xin lỗi! Hu hu hu...
Nguyệt Tích Lương không hề chậm trễ lặp tức khóc thật thương tâm, khóc một cách hoa lê đái vũ . Nàng vồ hẳn vào người hắn, nước mũi, nước mắt lau hết vào vạt áo hắn.
- Hừ!
Bắc Mạc Phong đẩy nàng ra, hừ lạnh. Tay hắn còn khẽ xoa xoa chỗ ấy . Chắc là bị bầm tím rồi!
- Vương gia ca ca~ ngươi không tha thứ cho Lương nhi sao?
Nguyệt Tích Lương ngước đôi mắt trong suốt, lấp lánh nước nhìn hắn. Gương mặt khả ái vương nét buồn, rất dễ khiến người ta sa ngã vào đó.
- ...
Bắc Mạc Phong đã động tâm rồi.
- Không thì để Lương nhi xoa xoa cho ca ca nha! Như vậy sẽ hết đau...
Nàng ra vẻ hồn nhiên nói, vén ống tay áo lên, làm bộ muốn xoa bóp cho hắn.
Hắc! Đừng từ chối. Để lão nương đo kích cỡ cho ngươi xem sao. Ta sẽ lựa chọn cho ngươi một đóa cúc thật vừa vặn.
- Cái... Cái gì?
Bắc Mạc Phong kinh hãi lắp lắp nói. Hai cái tai nhanh chóng đỏ lên như quả cà chua.
Đồng ngôn vô kỵ! Là đồng ngôn vô kỵ có phải không?!
- Ca ca~ ta xoa xoa nha. Phụ thân nói đau chỗ nào thì nên xoa chỗ ấy, người hay xoa đầu gối cho ta...
Nàng vừa nói, bàn tay nhỏ bé vừa dần dần đưa lại gần...
Sắp đến rồi... Sắp đến a!
Bộp!
Ngay khi bàn tay Nguyệt Tích Lương sắp chạm vào tiểu đệ đệ của hắn thì bỗng ở đâu chui ra một bàn tay to khỏe chặn ngang bàn tay nàng, vỗ thật mạnh vào đó.
- Á á á á á á á!!!!!...
Cơ bản cái đau vừa mới dịu đi đôi chút lại bị lực đạo mạnh mẽ ấy công kích, Bắc Mạc Phong lại gào lên một lần nữa.
Tiếng còn thảm thiết hơn trước.
Gãy rồi! Gãy thật rồi phải không? cái đó của hắn...
- Hừ! Ngươi không biết cái gì là nam nữ thụ thụ bất tương thân sao?
Bắc Mạc Quân không biết từ lúc nào đã ngồi cạnh Nguyệt Tích Lương, ánh mắt sắc lạnh nói.
Đúng vậy, bàn tay đang đặt vào tiểu đệ đệ của Bắc Mạc Phong chính là tay hắn.
Tiểu oa nhi này, sao lúc nói chuyện với hắn thì vô lễ mà khi nói với tam đệ thì câu trước ca ca , câu sau lại ca ca vậy?
Còn nữa, có nữ nhi nào mà thô tục như nàng không? Lợi dụng ngoại hình non nớt của mình để xàm sỡ tam đệ.
Ta mới không tin tâm hồn nàng tương đồng với ngoại hình.
Hừ hừ! Nàng làm cái gì cũng chẳng phải điều tốt đẹp.
- Ta không rõ... ta... ta... Hu hu! Ngươi bắt nạt ta!
Nguyệt Tích Lương vừa nói vừa mếu. Trong lòng lại thầm chửi hắn thêm lần nữa.
Nam nữ thụ thụ bất tương thân cái rắm! Lại phá hỏng chuyện tốt của lão nương.
- Bắt nạt ngươi? Hừ! Lăn ra kia cho ta!
Bắc Mạc Quân phải kìm nén lắm mới không đá nàng một cái. Giả trang thật giỏi!
Hắn cầm lấy cổ áo nàng quăng nàng ra xa như quăng rác, vừa vặn được Triển Chính Hi tiếp được.
Lại nữa! Lần thứ ba rồi đấy! Lần thứ ba hắn nắm lấy cổ áo nàng...
Ta ghi nợ nhà ngươi!
- Hoàng... huynh... bỏ tay...
Bắc Mạc Phong khó khăn nói. Huynh định phá hủy tính phúc sau này của đệ sao?
- Đệ nói cho ta biết, sao đệ lại ở đây?
Bắc Mạc Quân lạnh lùng hỏi đệ đệ nhà mình, bàn tay vẫn để nguyên.
- Ách?! Không phải huynh... bảo ta theo dõi Đại vương gia sao? Ta thấy... huynh ấy sai đám hắc y nhân này làm... gì đó mờ ám... nên đi theo...
Ồ? Cuối cùng vẫn không nhịn được mà ra tay sao, Đại vương gia?
Ngầm đối đầu bao nhiêu năm, rốt cuộc chính thức trở mặt
- Còn bộ y phục này?
- Này...
- Nói!
Bàn tay đang đang đặt chỗ đó bỗng nhiên nắm lấy, bóp chặt. Ừm... Mạc Phong nhà hắn lớn thật rồi.
- A a a a a a... Ta nói, ta nói... là... ta muốn tỷ thí với huynh thôi... ta muốn dọa huynh... a...
Bắc Mạc Phong mồ hôi chảy như mưa.
Nguyệt Tích Lương từ xa nhìn lại vốn dĩ sẽ nhìn không rõ, nhưng nàng là ai chứ? Lướt qua là biết có gì đó mờ ám.
Hắc hắc! Đây không lẽ là cấm luyến trong truyền thuyết? Huynh đệ yêu nhau, nhân cơ hội này để an ủi.
Chậc chậc! Thật muốn lại gần để nhìn kĩ.
- Quận chúa! Chuyện này ngài không nên nhìn...
Triển Chính Hi thấy vẻ mặt chăm chú của nàng thì lặp tức dùng tay bịt mắt nàng lại.
Không nên làm tâm hồn hài tử trở nên dơ bẩn.
Trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại làm cho Nguyệt Tích Lương khó chịu không thôi.
Không nên nhìn cái đầu ngươi! Ngươi không thấy là ta đang lo cho hạnh phúc sau này của chủ tử ngươi sao?
Nếu không phải giữ gìn vẻ ngây thơ thì nàng đã gạt phắt tay hắn ra rồi.
Mà kể thì cũng tội Bắc Mạc Phong. Có lẽ suốt đời này hắn không thể làm công được nữa rồi. Cúc của hắn đã xác định là phải nở...
- Hừ! Tạm tha cho đệ.
Phía bên này, Bắc Mạc Quân cũng quyết định tha cho đệ đệ yêu quý. Bàn tay hắn rốt cuộc rời khỏi cây gậy, tiện tay chùi chùi vào vạt áo Bắc Mạc Phong.
- ...
Bắc Mạc Phong chẳng còn hơi sức để mà nói nữa, nằm bẹp trên nền đất như đang hấp hối.
- Giải quyết hết đám này, đi về!
Bắc Mạc Quân đứng dậy, quay về phía thuộc hạ ra lệnh.
Người của Đại vương gia, không thể để lại dù chỉ một mống.
Nghe thấy sát lệnh của Bắc Mạc Quân, đám hắc y nhân bấy giờ mới hoàn hồn.
Sự xuất hiện ngoài dự đoán của Tam vương gia đã làm bọn hắn bối rối, phân tâm.
- Rút!!!
Tên cầm đầu hốt hoảng ra lệnh. Đám người lặp tức tản ra, hòng trốn vào rừng rậm để chạy trốn.
- Mơ tưởng!
Kiến Nhất hừ lạnh, tay cầm cung tên, bắn bách phát bách trúng.
- Lên!!!
Thuộc hạ của Bắc Mạc Quân cũng nhanh chóng tận dụng thời gian, không để cho một hắc y nhân nào chạy thoát.
Sau gần một canh giờ, rốt cuộc kẻ địch đã biến thành một đống thi thể không lành lặn.
Mùi máu tanh nồng lan tràn trong không khí.
Bắc Mạc Phong được hai thị vệ bê lên ngựa trong tình trạng ngất xỉu.
Nguyệt Tích Lương lại bất đắc dĩ xoa xoa mông, ngồi lên ngựa.
Đoàn người tiếp tục xuất phát đi về thành, để lại sau lưng đống lửa bốc lên ngùn ngụt cùng mùi thịt bị cháy khét.
--------- ta là phân cách tuyến ---------
- Đã về phủ của ngươi rồi.
Bắc Mạc Quân thả nàng trước phủ Nguyệt vương, lãnh đạm nói.
- Ách?
Nguyệt Tích Lương ngơ ngác nhìn đại môn màu đỏ tráng lệ. Từ nay về sau, đây chính là nhà nàng?
- Sao vậy? Đến phủ mình cũng không nhận ra?
- Không phải! Ta cảm thấy xúc động quá thôi...
Nguyệt Tích Lương cười gượng trả lời.
- Đúng rồi, ở đây không còn chuyện của ngươi nữa. Mau mau về ôm ấp nam sủng của ngươi đi.
Nàng lên tiếng đuổi người.
- Hừ!
Bắc Mạc Quân tiếp tục hừ lạnh, không nói năng gì thúc ngựa đi mất hút.
- Nga, Tích Lương quận chúa, chiêu đá Tam vương gia khi trước của ngài là gì vậy?
Triển Chính Hi nán lại gặng hỏi tiểu oa nhi.
Hắn cho rằng đây là tuyệt chiêu tự vệ mà Nguyệt vương đã dạy nàng. Thật là lợi hại!
- Nó gọi là Thần sầu cước nha
Nguyệt Tích Lương đắc ý nói.
- Nga~
- Muốn học sao?
- Muốn! hắn gật đầu như băm tỏi.
- Vậy thì...
Nguyệt Tích Lương dơ hai ngón tay lên, làm động tác xoa xoa.
- Hả? hắn ngơ ngác.
- Là bạc! Là bạc đó!
Nàng bất đắc dĩ nói thẳng.
- Vâng vâng, ta sẽ cho người mang đến tận phủ cho ngài! Triển Chính Hi hí hửng nói.
- Còn nữa, gọi ta là... sư phụ!
- Vâng! Sư phụ!
- Được rồi! Về đi. nàng phất phất tay.
Két!
Khi Triển Chính Hi đi khỏi thì cũng là lúc đại môn tráng lệ trước mắt từ từ mở ra. Ngó đầu ra là một gã sai vặt.
Hắn nhìn thấy nàng, vui mừng hớn hở như bắt được vàng, vừa chạy vừa hô to.
- Vương gia! Vương phi! Quận chúa về! Về rồi!!!
- Sao? Lương nhi của ta!!!
- Lương nhi...
Không đến vài giây, trong phủ Nguyệt vương đã loạn đến gà bay chó sủa.
Ai biết từ khi quận chúa bị bắt thì vương gia lo lắng đến mức độ nào? Đến cơm cũng không chịu ăn, cứ khóc lóc inh ỏi. Vương phi phải dỗ như dỗ hài tử.
Giờ thì vui rồi, hạ nhân rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm.
- Lương bảo bảo~
Một nam tử trung niên cực kỳ tuấn lãng từ trong phủ lao ra, ôm thật chặt lấy Nguyệt Tích Lương.
- Ách? Phụ thân...
Nàng sắp nghẹt thở rồi.
- Hu hu hu, Lương bảo bảo trở về rồi...
Nước mắt, nước mũi tèm lem cả. Người nên khóc là nàng mới đúng chứ? Sao lại ngược đời như vậy.
- Đồ lão già thối! Mau thả nữ nhi của ta ra!
Bỗng nhiên xuất hiện một tiếng rống kinh thiên động địa.
Vương phi Lăng Tiêu Nhiên đi ra khỏi phủ, nắm lấy tai vương gia vặn thật mạnh
- Ai nha! Nương tử, vi phu biết tội...
Nguyệt Kinh Thiên - Nguyệt vương gia kêu lên oai oái.
Cả kinh thành ai cũng biết, ngài là thê nô.
- Tối nay...
- Nàng nằm trên! Nằm trên!
- Tốt!
Lăng Tiêu Nhiên hài lòng giật đầu, vuốt đầu trượng phu nhà mình như vuốt thú sủng.
Nguyệt Tích Lương thầm cười trộm. Phụ mẫu của nguyên chủ thật hay.
Cơ mà... sao phụ thân lại soái như vậy chứ?
Rõ ràng là tuổi đã hơn bốn mươi lại nhìn như thể ba mươi. Làn da màu đồng khỏe mạnh, con mắt sắc bén như chim ưng pha một chút hồng hồng vì vừa mới khóc. Thân mặc một bộ áo bào màu bạc, đầu cài trâm ngọc giản dị...
Thiên! Là một mỹ trung niên nam tử. Đúng kiểu nàng thích.
Nguyệt Tích Lương nhìn đến nước miếng chảy ròng ròng.
Nguyệt vương nhìn thấy vậy kinh hãi hô.
- Nương tử! Lương bảo bảo bị bệnh rồi! Bệnh dại!!!
- Cái gì? Mau mau mời thái y!
Kiến Nhất sửng sốt một chút, buột miệng hô ra tiếng.
Hoàng thượng có tổng cộng năm nhi tử và hai nữ nhi, trong đó Bắc Mạc Quân chính là nhi tử thứ hai - nhị vương gia.
Còn về hắc y nhân đang lăn lộn dưới đất này, Kiến Nhất nói không sai, chính là tam vương gia - Bắc Mạc Phong.
Bắc Mạc Quân và Bắc Mạc Phong là huynh đệ ruột thịt, đều là do Cẩn quý phi sở sinh. Hai người từ nhỏ vốn rất hòa hợp, mặc dù tính cách một nóng một lạnh. Phải nói là trong hoàng thất, ngoài mẫu phi ra thì vương gia nhà hắn chỉ tin tưởng có tam vương gia.
- Hả? Tam vương gia?
Nghe thấy Kiến Nhất nói, Nguyệt Tích Lương khuôn mặt tái mét cả.
Thôi xong! Nàng đá ai không đá, lại đá phải một vương gia.
Cũng tại hắn cả, giữa thanh thiên bạch nhật lại đi mặc hắc y, tay cầm kiếm, lén lén lút lút sau lưng nàng làm gì?
Không biết chỗ ấy của hắn có bị làm sao không... Người trong hoàng thất coi trọng nhất là con nối dõi. Nếu hắn mà vô sinh thì cho dù nàng có là quận chúa đi chăng nữa thì cũng không thể trốn tội.
- Tam... tam vương gia! Ta thành thật xin lỗi! Hu hu hu...
Nguyệt Tích Lương không hề chậm trễ lặp tức khóc thật thương tâm, khóc một cách hoa lê đái vũ . Nàng vồ hẳn vào người hắn, nước mũi, nước mắt lau hết vào vạt áo hắn.
- Hừ!
Bắc Mạc Phong đẩy nàng ra, hừ lạnh. Tay hắn còn khẽ xoa xoa chỗ ấy . Chắc là bị bầm tím rồi!
- Vương gia ca ca~ ngươi không tha thứ cho Lương nhi sao?
Nguyệt Tích Lương ngước đôi mắt trong suốt, lấp lánh nước nhìn hắn. Gương mặt khả ái vương nét buồn, rất dễ khiến người ta sa ngã vào đó.
- ...
Bắc Mạc Phong đã động tâm rồi.
- Không thì để Lương nhi xoa xoa cho ca ca nha! Như vậy sẽ hết đau...
Nàng ra vẻ hồn nhiên nói, vén ống tay áo lên, làm bộ muốn xoa bóp cho hắn.
Hắc! Đừng từ chối. Để lão nương đo kích cỡ cho ngươi xem sao. Ta sẽ lựa chọn cho ngươi một đóa cúc thật vừa vặn.
- Cái... Cái gì?
Bắc Mạc Phong kinh hãi lắp lắp nói. Hai cái tai nhanh chóng đỏ lên như quả cà chua.
Đồng ngôn vô kỵ! Là đồng ngôn vô kỵ có phải không?!
- Ca ca~ ta xoa xoa nha. Phụ thân nói đau chỗ nào thì nên xoa chỗ ấy, người hay xoa đầu gối cho ta...
Nàng vừa nói, bàn tay nhỏ bé vừa dần dần đưa lại gần...
Sắp đến rồi... Sắp đến a!
Bộp!
Ngay khi bàn tay Nguyệt Tích Lương sắp chạm vào tiểu đệ đệ của hắn thì bỗng ở đâu chui ra một bàn tay to khỏe chặn ngang bàn tay nàng, vỗ thật mạnh vào đó.
- Á á á á á á á!!!!!...
Cơ bản cái đau vừa mới dịu đi đôi chút lại bị lực đạo mạnh mẽ ấy công kích, Bắc Mạc Phong lại gào lên một lần nữa.
Tiếng còn thảm thiết hơn trước.
Gãy rồi! Gãy thật rồi phải không? cái đó của hắn...
- Hừ! Ngươi không biết cái gì là nam nữ thụ thụ bất tương thân sao?
Bắc Mạc Quân không biết từ lúc nào đã ngồi cạnh Nguyệt Tích Lương, ánh mắt sắc lạnh nói.
Đúng vậy, bàn tay đang đặt vào tiểu đệ đệ của Bắc Mạc Phong chính là tay hắn.
Tiểu oa nhi này, sao lúc nói chuyện với hắn thì vô lễ mà khi nói với tam đệ thì câu trước ca ca , câu sau lại ca ca vậy?
Còn nữa, có nữ nhi nào mà thô tục như nàng không? Lợi dụng ngoại hình non nớt của mình để xàm sỡ tam đệ.
Ta mới không tin tâm hồn nàng tương đồng với ngoại hình.
Hừ hừ! Nàng làm cái gì cũng chẳng phải điều tốt đẹp.
- Ta không rõ... ta... ta... Hu hu! Ngươi bắt nạt ta!
Nguyệt Tích Lương vừa nói vừa mếu. Trong lòng lại thầm chửi hắn thêm lần nữa.
Nam nữ thụ thụ bất tương thân cái rắm! Lại phá hỏng chuyện tốt của lão nương.
- Bắt nạt ngươi? Hừ! Lăn ra kia cho ta!
Bắc Mạc Quân phải kìm nén lắm mới không đá nàng một cái. Giả trang thật giỏi!
Hắn cầm lấy cổ áo nàng quăng nàng ra xa như quăng rác, vừa vặn được Triển Chính Hi tiếp được.
Lại nữa! Lần thứ ba rồi đấy! Lần thứ ba hắn nắm lấy cổ áo nàng...
Ta ghi nợ nhà ngươi!
- Hoàng... huynh... bỏ tay...
Bắc Mạc Phong khó khăn nói. Huynh định phá hủy tính phúc sau này của đệ sao?
- Đệ nói cho ta biết, sao đệ lại ở đây?
Bắc Mạc Quân lạnh lùng hỏi đệ đệ nhà mình, bàn tay vẫn để nguyên.
- Ách?! Không phải huynh... bảo ta theo dõi Đại vương gia sao? Ta thấy... huynh ấy sai đám hắc y nhân này làm... gì đó mờ ám... nên đi theo...
Ồ? Cuối cùng vẫn không nhịn được mà ra tay sao, Đại vương gia?
Ngầm đối đầu bao nhiêu năm, rốt cuộc chính thức trở mặt
- Còn bộ y phục này?
- Này...
- Nói!
Bàn tay đang đang đặt chỗ đó bỗng nhiên nắm lấy, bóp chặt. Ừm... Mạc Phong nhà hắn lớn thật rồi.
- A a a a a a... Ta nói, ta nói... là... ta muốn tỷ thí với huynh thôi... ta muốn dọa huynh... a...
Bắc Mạc Phong mồ hôi chảy như mưa.
Nguyệt Tích Lương từ xa nhìn lại vốn dĩ sẽ nhìn không rõ, nhưng nàng là ai chứ? Lướt qua là biết có gì đó mờ ám.
Hắc hắc! Đây không lẽ là cấm luyến trong truyền thuyết? Huynh đệ yêu nhau, nhân cơ hội này để an ủi.
Chậc chậc! Thật muốn lại gần để nhìn kĩ.
- Quận chúa! Chuyện này ngài không nên nhìn...
Triển Chính Hi thấy vẻ mặt chăm chú của nàng thì lặp tức dùng tay bịt mắt nàng lại.
Không nên làm tâm hồn hài tử trở nên dơ bẩn.
Trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại làm cho Nguyệt Tích Lương khó chịu không thôi.
Không nên nhìn cái đầu ngươi! Ngươi không thấy là ta đang lo cho hạnh phúc sau này của chủ tử ngươi sao?
Nếu không phải giữ gìn vẻ ngây thơ thì nàng đã gạt phắt tay hắn ra rồi.
Mà kể thì cũng tội Bắc Mạc Phong. Có lẽ suốt đời này hắn không thể làm công được nữa rồi. Cúc của hắn đã xác định là phải nở...
- Hừ! Tạm tha cho đệ.
Phía bên này, Bắc Mạc Quân cũng quyết định tha cho đệ đệ yêu quý. Bàn tay hắn rốt cuộc rời khỏi cây gậy, tiện tay chùi chùi vào vạt áo Bắc Mạc Phong.
- ...
Bắc Mạc Phong chẳng còn hơi sức để mà nói nữa, nằm bẹp trên nền đất như đang hấp hối.
- Giải quyết hết đám này, đi về!
Bắc Mạc Quân đứng dậy, quay về phía thuộc hạ ra lệnh.
Người của Đại vương gia, không thể để lại dù chỉ một mống.
Nghe thấy sát lệnh của Bắc Mạc Quân, đám hắc y nhân bấy giờ mới hoàn hồn.
Sự xuất hiện ngoài dự đoán của Tam vương gia đã làm bọn hắn bối rối, phân tâm.
- Rút!!!
Tên cầm đầu hốt hoảng ra lệnh. Đám người lặp tức tản ra, hòng trốn vào rừng rậm để chạy trốn.
- Mơ tưởng!
Kiến Nhất hừ lạnh, tay cầm cung tên, bắn bách phát bách trúng.
- Lên!!!
Thuộc hạ của Bắc Mạc Quân cũng nhanh chóng tận dụng thời gian, không để cho một hắc y nhân nào chạy thoát.
Sau gần một canh giờ, rốt cuộc kẻ địch đã biến thành một đống thi thể không lành lặn.
Mùi máu tanh nồng lan tràn trong không khí.
Bắc Mạc Phong được hai thị vệ bê lên ngựa trong tình trạng ngất xỉu.
Nguyệt Tích Lương lại bất đắc dĩ xoa xoa mông, ngồi lên ngựa.
Đoàn người tiếp tục xuất phát đi về thành, để lại sau lưng đống lửa bốc lên ngùn ngụt cùng mùi thịt bị cháy khét.
--------- ta là phân cách tuyến ---------
- Đã về phủ của ngươi rồi.
Bắc Mạc Quân thả nàng trước phủ Nguyệt vương, lãnh đạm nói.
- Ách?
Nguyệt Tích Lương ngơ ngác nhìn đại môn màu đỏ tráng lệ. Từ nay về sau, đây chính là nhà nàng?
- Sao vậy? Đến phủ mình cũng không nhận ra?
- Không phải! Ta cảm thấy xúc động quá thôi...
Nguyệt Tích Lương cười gượng trả lời.
- Đúng rồi, ở đây không còn chuyện của ngươi nữa. Mau mau về ôm ấp nam sủng của ngươi đi.
Nàng lên tiếng đuổi người.
- Hừ!
Bắc Mạc Quân tiếp tục hừ lạnh, không nói năng gì thúc ngựa đi mất hút.
- Nga, Tích Lương quận chúa, chiêu đá Tam vương gia khi trước của ngài là gì vậy?
Triển Chính Hi nán lại gặng hỏi tiểu oa nhi.
Hắn cho rằng đây là tuyệt chiêu tự vệ mà Nguyệt vương đã dạy nàng. Thật là lợi hại!
- Nó gọi là Thần sầu cước nha
Nguyệt Tích Lương đắc ý nói.
- Nga~
- Muốn học sao?
- Muốn! hắn gật đầu như băm tỏi.
- Vậy thì...
Nguyệt Tích Lương dơ hai ngón tay lên, làm động tác xoa xoa.
- Hả? hắn ngơ ngác.
- Là bạc! Là bạc đó!
Nàng bất đắc dĩ nói thẳng.
- Vâng vâng, ta sẽ cho người mang đến tận phủ cho ngài! Triển Chính Hi hí hửng nói.
- Còn nữa, gọi ta là... sư phụ!
- Vâng! Sư phụ!
- Được rồi! Về đi. nàng phất phất tay.
Két!
Khi Triển Chính Hi đi khỏi thì cũng là lúc đại môn tráng lệ trước mắt từ từ mở ra. Ngó đầu ra là một gã sai vặt.
Hắn nhìn thấy nàng, vui mừng hớn hở như bắt được vàng, vừa chạy vừa hô to.
- Vương gia! Vương phi! Quận chúa về! Về rồi!!!
- Sao? Lương nhi của ta!!!
- Lương nhi...
Không đến vài giây, trong phủ Nguyệt vương đã loạn đến gà bay chó sủa.
Ai biết từ khi quận chúa bị bắt thì vương gia lo lắng đến mức độ nào? Đến cơm cũng không chịu ăn, cứ khóc lóc inh ỏi. Vương phi phải dỗ như dỗ hài tử.
Giờ thì vui rồi, hạ nhân rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm.
- Lương bảo bảo~
Một nam tử trung niên cực kỳ tuấn lãng từ trong phủ lao ra, ôm thật chặt lấy Nguyệt Tích Lương.
- Ách? Phụ thân...
Nàng sắp nghẹt thở rồi.
- Hu hu hu, Lương bảo bảo trở về rồi...
Nước mắt, nước mũi tèm lem cả. Người nên khóc là nàng mới đúng chứ? Sao lại ngược đời như vậy.
- Đồ lão già thối! Mau thả nữ nhi của ta ra!
Bỗng nhiên xuất hiện một tiếng rống kinh thiên động địa.
Vương phi Lăng Tiêu Nhiên đi ra khỏi phủ, nắm lấy tai vương gia vặn thật mạnh
- Ai nha! Nương tử, vi phu biết tội...
Nguyệt Kinh Thiên - Nguyệt vương gia kêu lên oai oái.
Cả kinh thành ai cũng biết, ngài là thê nô.
- Tối nay...
- Nàng nằm trên! Nằm trên!
- Tốt!
Lăng Tiêu Nhiên hài lòng giật đầu, vuốt đầu trượng phu nhà mình như vuốt thú sủng.
Nguyệt Tích Lương thầm cười trộm. Phụ mẫu của nguyên chủ thật hay.
Cơ mà... sao phụ thân lại soái như vậy chứ?
Rõ ràng là tuổi đã hơn bốn mươi lại nhìn như thể ba mươi. Làn da màu đồng khỏe mạnh, con mắt sắc bén như chim ưng pha một chút hồng hồng vì vừa mới khóc. Thân mặc một bộ áo bào màu bạc, đầu cài trâm ngọc giản dị...
Thiên! Là một mỹ trung niên nam tử. Đúng kiểu nàng thích.
Nguyệt Tích Lương nhìn đến nước miếng chảy ròng ròng.
Nguyệt vương nhìn thấy vậy kinh hãi hô.
- Nương tử! Lương bảo bảo bị bệnh rồi! Bệnh dại!!!
- Cái gì? Mau mau mời thái y!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.